"Sức mạnh cơ bắp rất manh! Không hổ là thể chất Hỗn Độn, câu có dám đánh một trận công bằng với lão phu không?"

Ông ta vung tay một cái!

Một cái rìu khát máu với hình dáng cực kỳ khoa trương, xuất hiện trong tay ông tal

Sát khí ngưng tụ! "Hít..."

Xung quanh quảng trường Vô Căn, hàng loạt tu võ giả lạnh sống lưng, liên tục lùi về sau!

Đồng thời, họ cũng không kìm được phỉ nhổ trong lòng: 'Cảnh giới Tế Đạo tầng chín, mà đòi đánh một trận công bằng với một vãn bối ư? Đúng là mặt dày!"

Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì! Diệp Thí Thiên đã sôi máu: "Tiêu Hùng, đầu óc ông chập mạch à?”

"Ông lớn hơn Minh Nhi nhà tôi hơn một trăm tỷ tuổi, thế mà ông đòi đánh một trận công bằng với thằng bé? Thế mà ông cũng nói được à!"

"Vừa nãy ông thua Minh Nhi nhà tôi, chỉ có ông mất mặt!" "Bây giờ, ông vứt cả cái thể diện của nhà họ Tiêu đi luôn rồi!" "Ông"

Tiêu Hùng tức đến nỗi suýt thì hộc máu, ông ta khàn giọng gào: "Diệp Thí Thiên, thằng ranh này đánh giỏi lắm cơ mà? Cậu ta còn có thể chất Hỗn Độn!"

"Thực lực của cậu ta đã ngang ngửa với cảnh giới Tế Đạo tầng chín rồi, lão phu ước chiến với nó thì có gì sai?” "Đừng có lôi tuổi tác vào đây, tu võ trước giờ luôn lấy thực lực vi tôn,

nếu thằng ranh này có thực lực có thể đánh được với cảnh giới Tế Đạo tầng chín!"

"Tiêu Hùng, tôi, tại sao không thể ước chiến với cậu ta?" Ông ta trơ tráo luôn!

"Thằng ranh con, lão phu có mất hết thể diện, cũng phải phá hủy đạo. tâm võ đạo của ngươi! Thể chất Hỗn Độn ư? Ha ha ha... dù ngươi có là thể chất Hỗn Độn thì sao chứ!"

"Nếu ngươi từ chối lời thách đấu của lão phu, đạo tâm võ đạo của ngươi nhất định sẽ bị ảnh hưởng, dù chỉ là một xíu ảnh hưởng to bằng sợi tóc thì cũng đủ làm một đòn trí mạng cho tâm ma của ngươi lúc ngươi thăng cấp rồi!

Tiêu Hùng híp mắt, nghĩ thầm.

Sâu trong con ngươi toàn là hiểm độc!

Về phần nghênh chiến ư?

Không có khả năng!

Nếu Diệp Bắc Minh dám nhận lời thách đấu, Tiêu Hùng có một vạn cách để công khai giết anh!

Vừa nấy tại ông ta kinh địch, lật thuyền trong mương, chết tiệt!

"Tiêu Hùng không có ý tốt đâu! Bất kể thể chất Hỗn Độn chấp nhận lời thách đấu hay không, thì đều không phải chuyện tốt lành gì!"

"Thể chất Hỗn Đôn bi dồn vào đường cùng rồi!" "Từ chối, đạo tâm võ đạo sẽ bị ảnh hưởng!”

"Đồng ý... sao mà đồng ý được? Sẽ chết người đó! Tiêu Hùng đây là đang bất chấp thể diện cũng phải hủy hoại thể chất Hỗn Độn á..."

Một số người thấp giọng bàn luận. Diệp Bắc Minh nở nụ cười, anh đang định lên tiếng. 'Không hay rồi!

Mặt Diệp Thí Thiên biến sắc, vội vàng ngăn: "Minh Nhi, con không cần thiết phải hành động theo cảm tính! Lão già này đã sống hơn con hơn một trăm tỷ năm, nếu con mà có thời gian dài như vậy, con có thể đánh bại ông ta dễ như trở bàn tay!"

"Bây giờ, ông ta đang cố tình phá hoại đạo tâm võ đạo của con!" "Nếu con đồng ý, là mắc câu đấy!" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Lão tổ, người đừng lo!"

Con... haiz, con chẳng biết tiến lùi gì cả!" Diệp Thí Thiên sốt ruột quá, ông ta nhìn sang Diệp Quỳnh đang đứng sau lưng Diệp Bắc Minh: "Diệp Quỳnh, mau nói mấy câu khuyên Minh Nhi đi!"

Diệp Quỳnh há miệng.

'Khuyên ư? Tên này còn cần khuyên à?'

'Lão tổ, nếu người biết, lúc ở Vô Căn Chỉ Địa, tên này đã chém chết bốn Đại Đế chuyển thết'

"Còn một mình tàn sát hơn một nghìn tu võ giả cảnh giới Tế Đạo từ tầng

năm trở xuống, người còn cho rằng anh ta sẽ thua không?'

Diệp Quỳnh cười khổ: "Lão tổ, con tin tưởng thực lực của Bắc Minh!"

"Hửm?"

Lúc Diệp Thí Thiên sửng sốt.

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Hùng rồi bảo: "Tôi chấp nhận lời ước chiến của ông!"

"Được!"

Tiêu Hùng nheo mắt, ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡt

Thăng nhãi này đúng là một thằng điên ngu xuẩn!

"Được! Trưa mai, lão phu ở đấu trường võ thuật nhà họ Tiêu đợi cậu, nếu cậu không tới thì coi như thể chất Hỗn Độn đã cúi đầu nhận thua trước nhà họ Tiêu!"

"Và cũng đồng nghĩa với việc, nhà họ Diệp nhận thua trước nhà họ Tiêu!"

"Đồng thời, hoan nghênh các vị có mặt tại đây, trưa mai đến nhà họ Tiêu xem trân đấu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện