[Cáo] phần thưởng minigame 16.12.2019:3
*****
Công việc quản lý vườn thú được phân công rất rõ ràng, việc mua vật dụng thức ăn hằng ngày trước nay Chi Lập Hiên vẫn giao cho đối tác Nghiễm Hạo phụ trách, hiện giờ xảy ra vấn đề, người chịu trách nhiệm căn bản không cần phân tích, trực tiếp chỉ điểm lãnh đạo.
Mặt chữ quốc đột nhiên bị truy cứu, thật sự không biết là kinh sợ hay chột dạ mà ngây ngốc một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên đương nhiên là chối: "Làm sao có thể chứ? Ông đừng có nghe bọn này nói bậy nói bạ! Tôi làm sao có thể tùy tiện thay đổi quản lý chi tiêu hằng ngày của vườn thú chứ?! Chẳng lẽ ông nghi tôi tham ô à?"
Sắc mặt mặt chữ quốc nháy mắt thay đổi, vừa phủ nhận vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện thay đổi thức ăn này là ông cùng nhóm cấp dưới tín nhiệm nhất hợp tác tiến hành, quá trình tuyệt đối bí mật, theo lý thì không có khả năng bị phát hiện, thế nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia giao tiếp với đám thiên nga đen một chút liền lên tiếng vạch trần, lại còn chỉ đích danh là chủng loại thức ăn bị tráo đổi, này sao có thể chứ?!
Chẳng lẽ mấy người này do Chi Lập Hiên tìm tới để điều tra mình?! Đúng rồi, từ khi vườn thú bắt đầu phát triển quy mô, ông cùng Chi Lập Hiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn trong vấn đề quản lý kinh doanh, thế nhưng là bên đối tác, ông có căn cơ rất sâu, Chi Lập Hiên có bất mãn thế nào cũng không có lý do đẩy ngã ông, vì thế mới kiếm cớ chộp đuôi ông đi? Đến tận lúc này mặt chữ quốc vẫn không tin chuyện người có thể câu thông với động vật, vì thế gã cố tìm kiếm suy luận theo quan niệm mà mình có thể tiếp thu được để giải thích tình cảnh trước mắt, thế nhưng nào ngờ đâu vừa thốt ra lời xong thì nhóm động vật trong phòng tập thể nóng nảy, đám hồng hạc cất tiếng kêu the thé, tính khí đám thiên nga đen cương liệt hơn, bắt đầu đập cánh vọt thẳng về phía gã!
Mặt chữ quốc bị rỉa tới ngu người, nỗi sợ hãi mà gã cố kiềm nén bắt đầu rục rịch... này sao có thể?!
Cảm giác bị nga rỉa thật sự không thể khinh thường, người bình thường tuyệt đối sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, huống chi lúc này không phải một con mà là một đàn, sức chiến đấu phỏng đoán có thể sánh bằng một nửa Vệ Tây, hình ảnh cả đám nga rượt đuổi rỉa cắn đối tác làm Chi Lập Hiên trợn tròn mắt. Vệ Tây nghe gà rừng tinh tức giận bất bình bênh vực: "Chứng cớ vô cùng xác thực mà ông còn dám chống chế à? Ông không chỉ đổi thức ăn của thiên nga mà còn đổi thịt tươi thành thịt đông lạnh! Ông nghĩ chúng nó ngu chắc, chúng không nếm ra được à? Trời lạnh như vậy còn bắt người ta ăn thịt đông lạnh chưa rã đông, ông có lương tâm không hả?"
Nói xong, gà rừng tinh còn không quên trừng Chi Lập Hiên một cái, ánh mắt kia ngoại trừ tức giận thì còn tràn đầy thất vọng.
Chi Lập Hiên bị ánh mắt phức tạp của gà rừng tinh làm cho có chút mê mang: "........."
Gà rừng tinh không có cách nào nói rõ được, chỉ là nó thực sự khó đèn nén ưu tư, trước khi thành tinh nó gian khổ kiếm sống ở trong núi rừng, nó thường xuyên nghe đồng tộc hâm mộ kể về cuộc sống sướng như tiên ở vườn thú. Mỗi ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, còn có du khách khen ngợi lông vũ của chúng xinh đẹp. Nó nghe quá nhiều nên sau khi thành tinh cũng cực kỳ hướng tới đơn vị này, nó cảm thấy có thể làm việc ở đây chính là kẻ thắng chim sinh. Chuyện này chỉ đơn giản là thức ăn gia súc của vườn thú bị tráo đổi thôi sao?! Không! Đó còn làm mơ ước của nó bị vỡ thành mảnh nhỏ!
Nó gom góp dũng khí ân hận bày tỏ với Vệ Tây: "Chủ tịch, tôi sai rồi, đơn vị thối nát này ngoại trừ kinh doanh tốt thì làm sao có thể so với Thái Thương Tông chúng ta! Sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không bao giờ... nay Tần mai Sở nữa!"
Chi Lập Hiên nghe mà nảy ra một đầu chấm hỏi: "???"
Vệ Tây kỳ thực có nghe Đoàn Kết Nghĩa nói nhóm nhân viên yêu tinh mới tuyển mộ từ Hoa Mậu Sơn vẫn luôn có ý định chuyển chỗ làm, luôn lén lút nói vườn thú tốt thế này tốt thế kia. Chúng đã khai mở linh trí, Vệ Tây muốn giết không được muốn ăn không xong, kì thực cũng có một đoạn thời gian khổ não như Chi Lập Hiên, rầu rĩ lo âu nhân viên không tận tâm với cương vị công tác.
Hôm nay thấy nhân viên Thái Thương Tông tăng thêm cấp bậc tận trung, Vệ Tây lại càng công nhận giá trị của hoạt động tập thể hơn, vì thế hiếm khi tốt tính vỗ vai gà rừng tinh, bày tỏ mình đã hiểu lòng trung thành của nó, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chi Lập Hiên, cậu suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Trước kia nó nghe nói bên vườn thú của ông đãi ngộ rất tốt nên ý tưởng xin việc ban đầu chính là muốn vào vườn thú của ông làm việc."
Chi Lập Hiên cái hiểu cái không: "Hóa ra vị đạo trưởng này học chuyên ngành quản lý chăn nuôi động vật."
Vệ Tây a một tiếng, nghi hoặc nhìn qua nhị đồ đệ, ổng nói vậy là có ý gì?
Biểu tình của nhị đồ đệ giồng như bị đông cứng, một lúc lâu sau mới mở miệng: "...em không cần hiểu."
Chi Lập Hiên ngây ngốc suy tư mối liên hệ giữa chức nghiệp quản lý chăn nuôi động vật cùng đạo sĩ, cuối cùng bị tiếng kêu la thảm thiết của mặt chữ quốc kéo lại thực tế, mắt thấy đối tác nhà mình đã sắp bị đàn thiên nga đen rỉa tới mất mạng, so với tức giận, lo lắng lại càng chiếm thế thượng phong hơn: "Vệ, Vệ đại sư, ngài, ngài xem xem chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào?"
Đầu óc ông bây giờ có chút mít đặc, dùng hết chỉ số thông minh cả đời này ông cũng không thể nào ngờ được nguyên do động vật vườn thú nhà mình tập thể trốn trại là vì chất lượng thức ăn bị hạ thấp.
Vệ Tây: "Ông còn muốn lưu chúng lại tiếp tục làm việc?"
Làm việc....
Chi Lập Hiên nghe từ này mà hốt hoảng gật đầu: "A, dù sao thì vườn thú cũng phải tiếp tục mở cửa...."
Vệ Tây: "Cũng đúng."
Chi Lập Hiên bị thế giới quan biến đổi đánh nát cả hồn vía, lúc này đã ký thác toàn bộ hi vọng vào Vệ Tây: "Kia Vệ đại sư.... pháp sự..."
Vệ Tây thầm nói vị đồng hành này sao cứ mãi u mê không chịu tỉnh ngộ: "Làm pháp sự có ích lợi gì? Ông cứ thương nghị tốt với chúng là được."
Nhận được câu trả lời, Chi Lập Hiên suýt chút nữa quỳ xuống, phương thức giải quyết của Vệ đạo trưởng cũng quá khoa học đi!
Không, không đúng! Một chút cũng không khoa học!
****
Mặt chữ quốc bị rỉa thành kẻ ngốc, thế nhưng so với đau đớn thể xác thì nỗi sợ hãi trong nội tâm lại càng cùng cực hơn.
Hiện trường có nhiều người như vậy nhưng đám thiên nga đen chỉ rượt theo gã công kích, hành động kỳ quái như vậy rõ ràng không thể nào là Chi Lập Hiên bày kế khống chế, vậy rốt cuộc là lý do gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Sau khi được giải cứu mặt chữ quốc cơ hồ sợ tới đứng không vững, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đám động vật mà trước kia gã không hề để vào mắt, thế nhưng mọi người rõ ràng không có ý định bỏ qua. Chi Lập Hiên nhanh chóng kêu bảo an vườn thú khống chế gã cùng Hạ đại sư, sau đó bắt đầu vấn tội.
Hạ đại sư kia từ lúc Vệ Tây triệu hoàn động vật tới đã lâm vào đờ đẫn vô tận, hiện giờ bị bảo an khống chế thì đột nhiên hồi phục tinh thần, lập tức gào to: "Buông ra! Mấy người muốn làm gì?"
Đám đệ tử của hắn cũng phẫn nộ: "Chi vườn trưởng, ông muốn làm gì hả? Buông sư phụ ra!"
Đồng thời còn muốn mặt chữ quốc giúp đỡ.
Thế nhưng mặt chữ quốc hiện giờ còn khó bảo toàn chính mình, hoảng loạn bị đè chặt trên băng ghế, làm sao còn tâm trí để tâm tới bọn họ. Chi Lập Hiên nghĩ tới đám người này được đối tác mời tới làm pháp sự liền giận, so với Vệ Tây thì rõ ràng chính là một đám lường gạt: "Nghiễm Hạo cho mấy người bao nhiêu tiền hả? Đó cũng là tiền công quỹ của vườn thú! Các người phải trả lại hết cho tôi!"
Hạ đại sư đã nuốt tiền vào bụng, muốn hắn nôn ra quả thực không dễ, đám đệ tử cũng ngoan cố kháng cự: "Pháp sự đã làm xong rồi, đương nhiên phải nhận phần thù lao này, dựa vào cái gì phải trả lại?"
Không nói thì tốt, vừa nhắc tới Chi Lập Hiên liền nhớ tới thủ đoạn của hắn, lại càng phẫn nộ hơn: "Đúng rồi, mấy người làm pháp sự rồi, lại còn phun rượu lên mặt gấu mèo của tụi tôi!"
Nhóm nhân viên yêu tinh mặc dù ghét gấu trúc có chổ dựa nhưng dù sao cũng đều là động vật, đặt mình vào hoàn cảnh đó đều cảm thấy chán ghét: "Eo, xem hàm răng hắn vàng chạch kìa, nhìn một cái đã biết là không chú ý vệ sinh răng miệng rồi, lại còn phun rượu vô mặt người ta, ai biết có dính vôi răng không a."
Hạ đại sư: "..."
Hạ đại sư bị chọc tức: "Ta định kỳ vệ sinh răng miệng, răng vàng là do hút thuốc!"
Nghĩ tới tông môn nhà mình từ khi thành lập tới nay gặp phải đủ loại chất vấn, nhớ tới nhóm đại sư cười khổ tâm sự về tình trạng giới huyền học bây giờ, ấn tượng đối với cậu thật sự không tốt, Vệ Tây liền nói với nhị đồ đệ: "Huống Chí Minh nói đúng, cũng vì đám giang hồ bịp bợm này có quá nhiều nên tông môn chính quy như Thái Thương Tông chúng ta mới không được dân gian tiếp nhận."
Nhị đồ đệ cúi đầu nhìn cậu một hồi, muốn nói lại thôi, chỉ có thể đưa tay giúp cậu chỉnh lại mớ tóc mái, ánh mắt liếc nhìn đám nhân viên quỷ trùng trùng điệp điệp trong phòng.
Tông môn chính quy...
Thật ra không chỉ dân gian, nội bộ giới huyền học phỏng chừng cũng không tiếp nhận...
Hạ đại sư tận mắt thấy cậu triệu hoán động vật, hắn không dám xác định này có phải phép che mắt hay không nên có chút kiêng kỵ, nghe Vệ Tây nói vậy thì cũng không dám lên tiếng phản bác, kết quả đám đồ đệ ở sau lưng lại la ló: "Mấy người nói ai là kẻ lường gạt hả? Sư phụ ta có đôi thiên nhãn thông hành tẩu thế gian, chiến thắng vô số yêu ma quỷ quái, sao có thể là kẻ lường hạt chứ!"
Vệ Tây: "Thiên nhãn thông?"
Đám đồ đệ của Hạ đại sư cười nhạt: "Đây là bản lĩnh trời sinh của sư phụ, thiên nhãn vừa mở ra liền biết nơi nào có yêu ma quỷ quái! Ở nông thôn làm lễ tang không cần mở quan tài cũng biết được tướng mạo người chết!"
Chính vì bản lĩnh sở trường này mà hắn mới lăn lộn được tới giờ.
Vệ Tây thầm nói quả thực có chút bản lĩnh, thế nhưng sao lại nói gấu trúc thành tinh chứ? Ngay lúc này liền nghe đồ đệ nói: "Có lẽ hắn giống như Lục Văn Thanh, vừa sinh ra đã mang theo âm dương nhãn."
Có vài người bởi vì bát tự quá âm, vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy một ít thứ mà người khác không nhìn thấy, tỷ như Lục Văn Thanh, bát tự âm khí quá nặng, từ nhỏ đã bị quỷ khi dễ, mang theo bùa của gia đình mới cải thiện một chút, thế nhưng vẫn có bóng ma tâm lý, có tâm sợ quỷ. Bất quá vị Hạ đại sư này rõ ràng có lá gan lớn hơn Lục Văn Thanh, lại ỷ vào cặp âm dương nhãn làm giang hồ bịp bợm để sinh nhai, mặc dù không biết đạo pháp chính tông nhưng vẫn mạnh hơn đám bịp bợm bình thường rất nhiều, làm tang sự khoa tay múa chân hai chiêu, bịa vài thứ mình thấy được là đủ để gia chủ tín nhiệm, cũng thu phục được đám đồ đệ sùng bái.
Vệ Tây nhíu mày liếc nhìn nhóm nhân viên phía sau mình: "Vậy sao hắn lại không thấy..." Đám quỷ này.
"Âm dương nhãn quá quấy nhiều, lúc muốn thấy thì thấy, lúc không muốn thấy cũng thấy." Đồ đệ nói: "Từ nhỏ đã gặp quỷ thực sự không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, có lẽ đại đa số thời điểm hắn không muốn nhìn thấy, vì thế đã tìm đồ chặn lại."
Vệ Tây nghe vậy thì định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên ngực Hạ đại sư đeo một túi bùa bình an màu vàng nhạt, trên mặt vải vẽ hoa văn bùa chú phức tạp.
Chi Lập Hiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của bôn hô, nửa chữ cũng không tin đám đồ đệ của Hạ đại sư, tiếp tục bảo bảo an giữ chặt tên đại sư bịp bợm kia, không cho hắn động đậy: "Cái gì mà thiên nhãn thông chứ, bớt nói hưu nói vượn, trả tiền lại đây!"
Đố đệ của Hạ đại sư thấy sư phụ mình bị đối đãi như vậy thì tức muốn chết, lớn tiếng rêu rao: "Sư phụ! Chúng ta làm pháp cho đám người này biết mặt đi!"
Được đồ đệ tín nhiệm như vậy, Hạ đại sư chỉ cảm thấy thực bất đắc dĩ, hắn làm sao làm người ta biết mặt a? Hắn chỉ có một đôi âm dương nhãn mà thôi, lại còn cực kỳ khổ sở vì nó, ngoại trừ tang sự có chút trợ giúp thì bình thường chẳng có xíu tác dụng nào. Làm gì có ai không sợ quỷ, vì làm giàu mà hắn phải tìm đạo quan nổi danh trong nước cầu một lá bùa trấn áp, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không lấy xuống. Chuyến vườn thú lần này không phải tang sự, hắn lại không biết đấu pháp, rất sợ nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ nên sớm đã đeo bùa trên người.
Vì thế trong sự cổ vũ của đám đồ đệ, hắn chỉ có thể tiếp tục giãy giụa, vô dụng gào thét với đám bảo an: "Buông! Buông ra!"
Có lẽ vì động tác giãy giụa quá lớn, bảo an cảm thấy hắn không chịu an phận, sau khi trượt tay vài lần thì tức giận, trực tiếp không khách khí chụp lên vai hắn.
Hạ đại sư kêu rên một tiếng, còn chưa kịp phản kháng thì đột nhiên cảm thấy cổ mình hơi căng cứng, đồng thời bên tai nghe thấy tiếng gì đó bị giật đứt.
Vệ Tây nhạy bén phát hiện động tác của bọn họ, cậu nhướng mày nói với đồ đệ: "Thứ kia hình như rớt xuống rồi."
Cậu không quá để tâm, thế nhưng chú Thân ở bên cạnh nghe cậu thảo luận với nhị đồ đệ thì hô to một tiếng: "Ai u!"
Vệ Tây: "Sao vậy?"
Chú Thân dậm chân nhắc nhở: "Chưởng môn, tụi tôi trốn vé vào a!"
Tiểu Béo mới đầu còn vừa xem vừa cười nhạo, lúc này nghe thấy lời chú Thân thì vỗ đầu luống cuống: "Lão đại! chúng ta cướp mối làm ăn của hắn, hắn sẽ không tố cáo chúng ta đi?"
Sóc Tông: "..."
Vệ Tây: "!!!"
Sắc mặt Vệ Tây lập tức thay đổi, ánh mắt ngoan lệ: "Đừng để bùa của hắn rớt xuống đất!"
Nhân viên tông môn kinh hoảng thất thố kêu la ỏm tỏi đồng loạt nhào tới: "Không còn kịp rồi a a a a a!"
Hạ đại sư nghe thấy âm thanh, cơ hồ nháy mắt hiểu được bùa che âm dương nhãn mình đeo trên cổ bị đứt mất, hắn cũng kinh hô thành tiếng: "Bùa của tôi!"
Thế nhưng bả vai hắn bị bảo an giữ chặt, thân thể không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn lá bùa trượt xuống ngực, cảm giác an toàn cũng theo đó trôi đi.
Hạ đại sư cực kỳ ảo não, thế nhưng nhìn đám người xung quanh thì trong lòng thoáng có chút vui mừng---- may mắn đang ở vườn thú nên không có mấy thứ không sạch sẽ, nếu đổi lại là mộ phần hoang vu hay mảnh đất có cô hồn dã quỷ tụ tập, lỡ mà rơi bùa chú thì đúng là...
Một giây ngay sau khi lá bùa rơi xuống đất, đầu óc Hạ đại sư mới xoay chuyển được một nửa thì bên tai chợt nghe tiếng quát khẽ của Vệ Tây xen lẫn với vài âm thanh khác, hắn theo bản năng ngước nhìn lên.
Hạ đại sư: "..............."
"Á" Hai bảo an đang đè chặt bả vai Hạ đại sư đột nhiên kinh hoảng hô to một tiếng: "Này này! Ông làm sao vậy?"
Người bị khống chế không trả lời, bảo an theo bản năng buông tay, thân thể hơi mập của Hạ đại sư khẽ run rẩy, mắt trợi trắng mềm nhũn ngã nhào xuống bên cạnh, đập mặt vào lòng mặt chữ quốc cũng đang bị giữ chặt ở bên cạnh, đồng thời còn có chút co quắp.
Mặt chữ quốc: "???"
Đồ đệ của Hạ đại sư cũng kêu to, Chi Lập Hiên đang phối hợp với gà rừng tinh câu thông với nhân viên cũng bị dọa, vội vàng bước nhanh tới cúi người kiểm tra: "Sao tự dưng hôn mê rồi?"
Cẩn thận quan sát lần nữa thì lại càng hốt hoảng hơn: "Sao tè ra quần luôn rồi?"
Đồ đệ của Hạ đại sư sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị trí giọt nước tí tách nhỏ giọt dưới quần sư phụ nhà mình: "......"
Chi Lập Hiên sợ nháo ra mạng người nên vội vàng hô to: "Vệ đại sư! Vệ đại sư! Hắn bị sao vậy? Trúng tà à?!!!!"
Vệ Tây: "..."
Tiểu Béo, chú Thân cùng đông đảo nhân viên quỷ ở bên cạnh vui sướng nhún nhảy: "Suýt chút nữa là tiêu rối!!! Suýt chút nữa là tiêu rồi a!"
Một hồi lâu sau, nhị đồ đệ của Vệ Tây mới nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình không nhìn tới cả phòng đầy kẻ ngu này, lạnh lùng nói với Chi Lập Hiên đang mất hồn mất vía: "Có thể là phát bệnh động kinh."
****
Chi Lập Hiên thầm nghĩ, người này đang hảo hảo sao tự dưng lại động kinh chứ, hơn nữa triệu chứng giống như quá kinh sợ, vừa co quắp vừa tè ra quần.
Bất quá người đã hôn mê rồi, ông cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo bảo an đặt Hạ đại sư nằm xuống rồi gọi điện kêu xe cứu thương.
Mặt chữ quốc thấy đại sư mình mình tới phát bệnh thì bị dọa choáng váng, chỉ cảm thấy trải nghiệm một ngày hôm nay tựa hồ còn nhiều hơn cả nửa đời người mà ông đã trải qua, vết thương bị thiên nga rỉa đau đớn muốn chết, thế nhưng Chi Lập Hiên tựa hồ kiên quyết không chịu bỏ qua, hiển nhiên muốn truy rõ chuyện thức ăn trong vườn thú bị tráo đổi.
Gã vừa sợ lại vừa tức, trong lòng thầm ôm may mắn, cố liều mạng ngăn chặn run sợ trong nội tâm, thuyết phục bản thân rằng đám người này chẳng qua là mấy kẻ lừa gạt Chi Lập Hiên mời tới để đẩy ngã mình mà thôi, mục đích là muốn mình thừa nhận chuyện tiền quỹ thiếu hụt.
Nào ngờ căn bản không cần gã nói gì, người trẻ tuổi tự xưng là biết tiếng gà của Thái Thương Tông đã chuẩn xác nói ra địa chỉ kho hàng mà gã cất giữ thức ăn gia súc dỏm.
Sắc mặt mặt chữ quốc rốt cuộc hoàn toàn biến đổi, chân chính rơi vào trạng thái hốt hoảng vì sự việc bị bại lộ cùng kinh sợ Thái Thương Tông... kho hàng kia fa4 dùng danh nghĩa của mình để thuê, vị trí cực kỳ bí ẩn, hành động cũng rất cẩn thận, ngay cả nhân viên tâm phúc của gã cũng không biết, Chi Lập Hiên tuyệt đối không thể biết được!
Hơn nữa bên đó còn đang cất giữ một số hàng lớn mà hắn mới bổ sung gần đây, còn có cả biên lai hợp tác cung ứng, một khi bị Chi Lập Hiên nắm giữ thì đừng nói không còn chỗ đứng ở vườn thú, khẳng định còn bị kiện ra tòa án với tội danh tham ô công quỹ!
Rõ ràng gã vẫn rất cẩn thận, làm sao có thể dễ dàng bị vạch trần như vậy chứ....
Mặt chữ quốc hồn bay phách lạc nhìn Chi Lập Hiên cầm địa chỉ bảo người đi chứng thực, một câu cũng không nói nên lời, nhìn về phía đám người Thái Thương Tông thì vừa sợ lại vừa hận, vẫn còn ý muốn tìm người hỗ trợ. Kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Hạ đại sư co quắp sợ hãi nằm trên giường vừa được trải cấp tốc.
Mặt chữ quốc kinh hoảng, chợt nhớ tới trước lúc Hạ đại sư ngất xỉu, đám đồ đệ của hắn đang cổ vũ sư phụ mình dạy dỗ cái đám dám bất kính kia, sau đó Vệ đại sư liền thấp giọng nói với bên cạnh một câu là: "Đừng để hắn..."
Đừng để hắn làm gì? Vì khoảng cách có hơi xa, khi đó mặt chữ quốc còn bận bịu dây dưa với bảo an nên không nghe rõ.
Thế nhưng không thể nghi ngờ là sau khi đối phương nói câu đó thì sự tình biến thành thế này.
Thủ đoạn khủng bố này tựa hồ đã bẻ nốt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mặt chữ quốc chấn động, lòng căm hận trong lòng nháy mắt bị lòng kinh hãi nhấn chìm. Lúc này hắn ngay cả tâm tư muốn nhảy lầu cũng có, sớm biết vị Vệ đại sư này trâu bò như vậy, lúc mới gặp mặt hắn đã không...
Chi Lập Hiên biết được địa chỉ thì rất kinh ngạc: "Địa chỉ này không nằm trong vườn thú, thậm chí cách đây rất xa, bọn chúng làm sao biết chứ?"
Vệ Tây liếc nhìn gà rừng tinh, gà rừng tinh cười nói: "Chủ tịch, động vật trong vườn thú không phải đều là động vật có biên chế, có không ít mèo hoang, chuột bọ, chim sẻ lén chui vào vườn thú ăn chùa uống chùa. Chúng nó vẫn luôn chạy loạn khắp nơi, chuyện biết còn nhiều hơn người, miệng lại thích bát quái, khu chim muông cùng khu gấu trúc đỏ xây dựng theo kiểu thả rông, bình thường làm việc nhàm chán rảnh rỗi sẽ hợp lại với đám mèo chuột kia trách móc lãnh đạo."
Chi Lập Hiên: "..."
Chi Lập Hiên vuốt mặt: "Giúp tôi nói xin lỗi bọn chúng, chuyện thức ăn gia súc trong vườn thú tôi giao cho Nghiễm Hạo phụ trách, không ngờ hắn lại dám lén thay đổi chủng loại, qua hôm nay tôi sẽ chuyển lại loại cũ."
Đám thiên nga đen đã ngừng đập cánh, hồng hạc cùng gấu trúc đỏ không lên tiếng nữa, coi như đồng ý.
Thế nhưng động vật nháo loạn trong vườn thú không chỉ có chúng, chúng chỉ vì được nuôi thả nên dễ trốn chạy hơn mà thôi, Chi Lập Hiên liên hệ nhân viên chăn nuôi hỏi thăm tình huống thì nghe nói đám sư tử, hổ cọp bên khu mãnh thú cùng vài loại động vật ăn cỏ vẫn còn trong trạng thái nóng nảy.
Mặt chữ quốc không chỉ thay đổi thức ăn của khu chim muông cùng khu gấu trúc đỏ mà còn đổi thịt tươi thành thịt đông lạnh ở khu động vật ăn thịt, phỏng chừng những khu khác cũng khó tránh động tay động chân đi.
Không có cách nào, Chi Lập Hiên chỉ đành cầu Vệ Tây dẫn người cùng mình đi kiểm tra, nào ngờ vấn đề không dễ giải quyết, đám động vật này từ sớm đã bất mãn với đơn vị làm việc.
Vệ Tây nhìn nhóm nhân viên tinh quái nhà mình bận rộn tới mức chân không chạm đất vội vội vàng vàng chạy về báo cáo: "Đám khỉ bên hầu sơn khiếu nại du khách quá nhiều, hơn nữa thời gian làm việc quá dài, từ sáng sớm tới tận tối không được thay ca, mọi cử động đều bị nhìn chằm chằm, ngay cả thời gian sinh hoạt vợ chồng riêng tư cũng không có."
Vệ Tây: "Sinh hoạt vợ chồng?"
Nhị đồ đệ: "..."
Nhị đồ đệ không đợi cậu hỏi đã nhanh chóng đuổi chồn sóc tinh đi, Chi Lập Hiên giật thót biểu thị: "...vậy tôi sẽ cho bọn họ chia hai ca, một nghỉ một làm?"
Con sóc tinh lại tiến tới nói: "Gấu ngựa nói du khách thực không có tư chất, cứ thích vỗ mặt kính thủy tinh lúc nó đang ngủ, làm nó ngủ cũng không ngon, không đuổi đám du khách kia đi thì sớm muộn gì nó cũng đi."
Đầu óc Chi Lập Hiên đã ngây ngốc: "Đuổi du khách đi thì không được, tôi sẽ bảo người làm thêm hàng rào chắn bên ngoài mặt kính, cậu hỏi nó xem nếu không có du khách thì nó lấy cái gì mà ăn a."
Khó khăn nhất là bên khu sư hổ sơn, hổ Đông Bắc không chỉ không phối hợp với câu hỏi của sóc tinh mà còn ra vẻ hù dọa, Vệ Tây thấy nhân viên nhà mình bị bắt nạt thì muốn xông lên đánh nhưng bị Chi Lập Hiên liều mạng ngăn cản, để nó bị đánh thì xong đời a.
Sóc tinh đứng bên ngoài hàng rào chắn khuyên nhủ: "Cuộc sống bên ngoại cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn mi có biên chế không chịu quý trọng cũng thôi đi, sao lại muốn chạy ra ngoài chứ? Chi vườn trưởng cũng đã cam kết sau này tuyệt đối sẽ không cho bọn mi ăn thịt đông lạnh nữa rồi, ở trong đơn vị có ăn có uống có người ái mộ, bên ngoài có gì tốt chứ?"
Đại khái nhìn ra Vệ Tây cùng Sóc Tông không dễ chọc, hổ Đông Bắc cũng không hù sóc tinh nữa, bất quá vẫn như cũ hệt như một con mèo bự lười biếng liếm móng vuốt mặt, không thèm để tâm.
Vệ Tây liếc nhìn danh sách động vật triển lãm trên tay Chi Lập Hiên hỏi: "Đây là tất cả động vật trong vườn thú à?"
Chi Lập Hiên nói: "Không phải, gần nhất xảy ra vấn đề kỳ thực chỉ có một bộ phận động vật mà thôi, tỷ như sư hổ sơn, hầu sơn, khu gấu ngựa cùng một vài động vật ở khu nuôi thả, còn những động vật khác như kanguru, koala, cùng lợn Peccary Gran Chaco thì không phát sinh hiện tượng gì cả, à đúng rồi, khu gấu trúc cũng sóng êm gió lặng, biểu hiện cực kỳ bình thường."
Ông không nói thì thôi, vừa dứt lời thì hổ Đông Bắc vốn nằm dưới đất híp mặt đột nhiên gầm một tiếng trợn trừng mắt bật dậy, hai mắt trợn tròn, nhe nanh, cái đuôi còn xù lông, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, tựa hồ chỉ hận không thể nhào tới táp ông một phát.
Chi Lập Hiên bị dọa giật mình: "????"
Sóc tinh đứng đó, bóng lưng có chút cứng ngắc, qua một hồi lâu sau mới lắp bắp quay đầu hỏi: "Chi vườn trường, vườn thú của bọn ông, trước kia... trước kia có phải không có gấu trúc không?"
Chi Lập Hiên mờ mịt: "Đúng vậy, gấu trúc đâu có dễ nuôi a, mấy năm nay vườn thú mở rộng quy mô mới xin được, quy trình thực sự không dễ dàng."
Ánh mắt hổ Đông Bắc lạnh tới mức gần như thị huyết, không ngừng thấp giọng gầm thét.
Sóc tinh lại trầm mặc hồi lâu: "Kia tên của vườn thú... có phải đã đổi mới không?"
Này đúng là một đoạn ký ức đã lâu, Chi Lập Hiên nhớ lại thời gian đầu mới gầy dựng vườn thú, ánh mắt không khỏi xa xăm: "Đúng vậy, trước kia quy mô của vườn thú rất nhỏ, cũng không có động vật đặc thù, căn bản không có sức cạnh tranh với người trong ngành, đặc biệt hấp dẫn nhất chỉ có nhóm sư tử cọp báo. Vì thế lúc ban đầu chúng tôi đã đặt tên là vườn thú Sư Hổ Sơn."
Vừa dứt lời, Chi Lập Hiên tựa hồ ý thức được gì đó, ông hồi phục tinh thần nhìn hổ Đông Bắc đang gào thét mà chìm vào yên lặng: "..."
Trong ánh mắt khó tin của ông, sóc tinh khó khăn gật đầu: "...nó nói, gấu trúc chạy cái rắm, nó chính là ông hoàng, vườn thú đổi toàn bộ phẩm loại lương thực nhưng không dám động tay động chân vào thức ăn của gấu trúc, khu triển lãm còn nằm ở vị trí trung tâm, chiếm cứ diện tích lớn nhất, nhà cửa xinh đẹp nhất, ông đây có là gì đâu, có hay không cũng vậy, cứ để bọn họ ôm gấu trúc đi!"
Chi Lập Hiên: "..."
Vệ Tây: "..."
Sóc Tông: "..."
Vệ Tây có chút mê mang, bất quá nhớ lại mấy quyển sách quản lý xí nghiệp mà mình đã xem, rất nhanh liền hiểu được: "Đãi ngộ đối với nhân viên mới và nhân viên kỳ cựu cách biệt quá nhiều, nhân viên kỳ cựu đã dốc sức làm việc ngay từ ngày đầu khởi nghiệp, trong lòng có ý kiến cũng thực bình thường."
Chi Lập Hiên thực muốn quỳ bái.
Vệ Tây nghe Chi Lập Hiên xin lỗi hổ Đông Bắc cùng cam kết đủ thứ, trở lại khu triển lãm gấu trúc thì thấy không còn Hạ đại sư uy hiếp, nó lại khôi phục như thường, bắt đầu nằm chèm bẹp gặm trúc, lỗ tai còn run run.
Sóc tinh biết được đãi ngộ của hổ Đông Bắc, nhìn dáng vẻ thích ý của gấu trúc lúc này thì ghen ghét tới mức muốn rớt nước mắt: "Khó trách nó không chạy, tài nguyên của vườn thú dồn hết cho nó, so với nó nhóm nhân viên không than oán mới là lạ. Còn không phải ỷ mình là quốc bảo à? Cũng chẳng thấy nó có kỹ năng gì đặc biệt hơn người."
Chi Lập Hiên muốn giải thích cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này thế giới quan của ông đã bị đả kích quá lớn, gần như sắp sụp đổ tới nơi, chỉ có thể hoảng hốt cười khan: "...nó, nó có thể biểu diễn kỹ năng gì a, không có cách nào yêu cầu chúng được a."
Sóc tinh thực xốn mắt, liền bất bình thanh minh cho chủng loại của mình: "Nó chỉ làm cao thôi, nếu tôi là nó, có nhiều du khách tới ủng hộ như vậy, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng phải chắp tay hay gì đó để biểu thị cám ơn a."
Con gấu trúc kia tựa hồ cảm nhận được, động tác gặm trúc của nó trở nên chậm đi, thoạt nhìn có vẻ muốn bỏ đi.
Gấu trúc chắp tay... Chi Lập Hiên: "..."
Trong đầu Vệ Tây cũng không có khái niệm động vật bảo hộ bậc một, trong mắt cậu thì gấu trúc cũng chẳng khác gì hổ Đông Bắc. Nếu hổ Đông Bắc đã biểu hiện bất mãn với gấu trúc, thậm chí còn vì thế mà nảy sinh ý niệm muốn chuyển chổ làm, nếu không giải quyết thì vấn đề căn bản không thể ổn thỏa. Nghĩ tới thù lao Chi Lập Hiên chi cho mình, cậu tốt bụng ra chủ ý: "Đãi ngộ nhân viên khác biệt quá lớn không có lợi cho đoàn kết nội bộ công ty, năng lực làm việc của con gấu trúc này quá kém, vì ổn định tâm tình nhân viên, tôi thấy không bằng ông chuyển nó tới vị trí xa một chút, hoặc là điều chỉnh điều kiện sống thấp một chút, đừng cách biệt quá rõ rệt với nhóm đồng nghiệp như vậy."
Chi Lập Hiên nghe vậy thì ngây người, đổi thành người khác nói mấy lời thoạt nghe cực kỳ có tính suy luận nhưng kỳ thực hoàn toàn không có chút lô gich nào thế này, ông nhất định sẽ cho rằng đây là kẻ điên, thế nhưng cố tình nó lại thuộc về Vệ Tây, ông căn bản không thể nào suy luận theo bản năng bình thường: "Xa... xa một chút? Hạ thấp điều kiện sống?"
Chi Lập Hiên hỗn loạn lặp lại, đồng thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn con gấu trúc đã ngừng động tác gặm trúc ở bên trong khu triển lãm.
Gấu trúc: "..."
Giây tiếp theo, gấu trúc đột nhiên bỏ cây trúc xuống, sau đó nó cố gắng bò dậy, mông ngồi bẹp dưới đất, chân trước khép lại, cứ vậy hướng ông vái hai vái.
Chi Lập Hiên: "............"
Vệ Tây nhìn con gấu trúc cực kỳ hậm hực bên kia: "Ô? Biết chắp tay à?"
Sóc tinh: "Tôi đã nói nó cố tình làm cao mà."
Sóc Tông: "..."
*****
Lúc Chi Lập Hiên đã sắp ngất xỉu tới nơi thì rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương, nhân viên y tế mang cáng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên vọt vào khu triển lãm gấu trúc: "Bệnh nhân ở đâu?!"
Hạ đại sư vẫn còn nằm co quắp, nhóm đồ đệ lo lắng vây bên cạnh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía đám người Thái Thương Tông cùng Chi Lập Hiên.
"Các người chờ đó!" Đám đồ đệ cảm thấy sư phụ nhà mình vì bị Chi Lập Hiên thô bạo đối đãi nên mới phẫn nộ tới phát bệnh: "Chờ sư phụ tỉnh rồi, tụi tôi sẽ tới tính sổ mấy người!"
Vệ Tây nghe vậy thì có chút lo lắng, lỡ như Hạ đại sư tố cáo chuyện nhân viên nhà mình trốn vé thì hỏng, tới hơn bảy trăm vé a...
Cậu ngược lại càng hi vọng đối phương nhanh nhanh bị mang đi, thế nhưng trời không chìu lòng người, cố tình một giây trước khi nhân viên y tế đỡ Hạ đại sư lên cáng thì hắn đã tự mình tỉnh lại.
Đám đồ đệ khẩn trương nhào tới, đồng thanh hô to: "Sư phụ!"
Sắc mặt Vệ Tây sắc lạnh, sợ hắn nói ra lời không nên nói nên vội vàng bước nhanh tới gần.
Đám đồ đệ của Hạ đại sư giận mà không có chỗ phát tiết liền rối rít hô hào: "Sư phú Ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Mau mau cho bọn hắn biết mặt đi!"
Hạ đại sư vẫn còn choáng váng, hoảng hoảng hốt hốt mở mắt ra, cứ ngỡ mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi, kết quả quay đầu nhìn lại thì thấy Vệ Tây mặt lạnh tiến tới gần, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, gương mặt anh tuấn âm trầm thực khó hình dung, giống như chỉ hận không thể kết thúc tính mạng của hắn ngay lập tức.
Hạ đại sư run bắn một cái, nháy mắt nhớ ra hết thảy! Trong lòng vô thức hiện ra một màn mình đã thấy trước khi ngất xỉu--- âm khí trong phòng dày đặc, Vệ Tây nhìn chằm chằm về hướng của hắn quát khẽ một tiếng, sau đó vô số âm hồn quải quái la hét rít gào mang theo gương mặt dữ tợn bổ nhào về phía hắn!
Cái này... người này lại muốn ngự quỷ giết chết mình!!!
Hạ đại sư rét run, mắt rưng rưng, suýt chút nữa lại tè ra quần. Trong lòng thầm nói tôi rốt cuộc đã làm gì a? Không phải mới đầu nghĩ cậu là đồng đạo, có mắt không tròng đắc tội vài câu thôi sao, tôi sai rồi không được sao? Sao cậu lại muốn giết tôi! Sao cậu lại hung tàn độc ác đến vậy chứ?
Giờ phút này thấy Vệ Tây một lần nữa tới gần, trong tiếng hô hào cổ vũ của đám đồ đệ, Hạ đại sư hoàn toàn không cảm nhận được chút dũng khí nào, ngược lại sợ tới muốn mất hồn, đầu óc trống rỗng.
Vệ Tây đi tới bên cạnh cúi đầu nhìn hắn, trầm ngâm một chốc, muốn dò xét xem hắn có đoán được chuyện nhân viên công ty mình trốn vé vào vườn thú, đồng thời có ý niệm muốn tố cáo hay không.
Thế nhưng vừa mới há miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ đại sư đã phát ra một tiếng rên rĩ, há miệng run rẩy hướng cậu nói: "Đại! Đại sư tha mạng!"
Đám đồ đệ ở bên cạnh: "????"
Vệ Tây: "???"
Hạ đại sư tựa như bạo phát vô hạn dũng khí, không cần người đỡ đã lăn xuống giường, mang theo cái quần ướt sũng dẫn đám đồ đệ bỏ chạy nhanh như gió, bỏ lại đám nhân viên y tế cùng đám người sững sờ trong phòng triển lãm.
Chú Thân sợ bị bắt tại trận, vừa nãy nghe âm thanh Hạ đại sư tỉnh lại đã vội vàng dẫn nhân viên trốn đi, hiện giờ thấy đối phương chạy mất thì cũng có chút sửng sốt, chui ra hỏi Vệ Tây: "Chưởng môn, này là hắn không có ý muốn tố cáo chúng ta à?"
Vệ Tây gật đầu: "Hẳn là vậy đi."
Vị đại sư dỏm này mặc dù không có bản lĩnh nhưng xét về mặt đối nhân xử thế thì thật sự tri kỷ ngoài sự đoán.
*****
Nhóm động vật coi như được trấn an, nhân viên chăn nuôi cũng mang dụng cụ tới chuyển nhóm thiên nga đen cùng gấu trúc đỏ về khu triển lãm của mình, hôm nay Chi Lập Hiên cứ như đang nằm mơ, cũng không dám nhìn tình trạng hỗn loạn bên kia, ánh mắt cứ nhìn về phía con gấu trúc không ngừng vái chào mình.
Vệ Tây thấy ông ngẩn người cũng không phản ứng, quay qua hỏi nhị đồ đệ: "Con nói thuật triệu hoán là tất cả động vật đều nghe thấy lời gọi à?"
Sóc Tông gật đầu: "Bình thường là vậy."
Vệ Tây thực sự nghĩ không thông: "Thế nhưng Chi Lập Hiên lại nói phần lớn động vật không có dị trạng, chẳng lẽ chúng rất hài lòng với điều kiện sống, không muốn rời đi à?"
Sóc Tông kỳ thực cũng có chút hoài nghi, tên mặt chữ quốc này muốn kiếm lợi, theo lý thì trừ bỏ khu gấu trúc sẽ đổi toàn bộ thức ăn của các khu khác. Thế nhưng cố tình lại có một số lớn không phản ứng lời triệu hoán.
Anh mở danh sách động vật trong vườn thú lấy từ tay Chi Lập Hiên, xem xét từng nhóm một, báo châu Mỹ, kanguru châu Úc, lợn Peccary Gran Charo Nam Mỹ... động vật ăn thịt ăn cỏ có đủ, chủng loại phong phú, điểm chung duy nhất tựa hồ là... quốc tịch.
Sóc Tông đột nhiên ý thức được gì đó mà lâm vào trầm mặc.
Vệ Tây còn muốn truy hỏi thì lúc này di động Chi Lập Hiên đã lấy từ văn phòng reo vang, ông vừa nghe máy thì bên kia truyền tới tiếng hét kinh hoảng....
"Vườn trưởng!!! Chúng tôi đã mang nhóm động vật trốn chạy về chỗ cũ rồi!!!"
Chi Lập Hiên ngơ ngác: "Trả về chỗ cũ thì được rồi, có kiểm kê chưa? Có mất con nào không?"
"Không mất con nào cả." Nhân viên kia đáp xong, còn không đợi Chi Lập Hiên cao hứng đã gào to: "Thế nhưng dư a!! Dư một con a!!! Ngài có thể tin nỗi không? Trong khu triển lãm của lợn Peccary Gran Chaco xuất hiện một con heo rừng a!!!!"
Chi Lập Hiên: "????"
Nhân viên nọ tựa hồ sắp ngất tới nơi: "Nháo quỷ sao?!?! Không phải chạy mấy sao?! Vì cái gì lại nhiều hơn chứ! Con heo rừng này rốt cuộc từ đâu chui ra a!!!"
Chi Lập Hiên cảm thấy hôm nay mình đã trải nghiệm hết thảy kinh hãi cuộc đời: "..."
Đám người Thái Thương Tông mơ hồ nghe thấy nội dung cuộc điện thoại đại khái đoán được nguyên nhân: "..."
Heo rừng tinh cũng quá lớn gan đi, ban ngày ban mặt cư nhiên dám tán gái, may mà không bị vườn thú bắt lại, thuận lợi trốn ra ngoài, còn gửi tin wechat cho Vệ Tây.
Lúc Vệ Tây dẫn người ra ngoài, hắn đang đứng ngoài cổng vườn thú ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng lưng cô độc mà phức tạp, cứ như đột nhiên trưởng thành vậy.
Vệ Tây thầm nghĩ, này là ý gì đây? Thành hay không thành?
Chỉ thấy heo rừng tinh nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi quay đầu lại: "Chủ tịch."
Heo rừng tinh hiếm khi trầm ổn, ánh mắt xa xăm, giọng điệu bình tĩnh, thái độ thành khẩn nói ra lời thỉnh cầu đầu tiên mà mình chủ động đưa ra từ khi xuống núi tới nay...
"Đăng ký lớp tiếng anh cho tôi đi."
.*.
[Tác giả] tình huống khi đó đại khái là vầy...
Heo rừng tinh cả người nóng ran vọt vào khu triển lãm: "Tôi muốn giao phối với em!!!!"
Lợn Peccary Gran Chaco [mờ mịt]: "Can you speak English?"
.*.
*****
Công việc quản lý vườn thú được phân công rất rõ ràng, việc mua vật dụng thức ăn hằng ngày trước nay Chi Lập Hiên vẫn giao cho đối tác Nghiễm Hạo phụ trách, hiện giờ xảy ra vấn đề, người chịu trách nhiệm căn bản không cần phân tích, trực tiếp chỉ điểm lãnh đạo.
Mặt chữ quốc đột nhiên bị truy cứu, thật sự không biết là kinh sợ hay chột dạ mà ngây ngốc một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên đương nhiên là chối: "Làm sao có thể chứ? Ông đừng có nghe bọn này nói bậy nói bạ! Tôi làm sao có thể tùy tiện thay đổi quản lý chi tiêu hằng ngày của vườn thú chứ?! Chẳng lẽ ông nghi tôi tham ô à?"
Sắc mặt mặt chữ quốc nháy mắt thay đổi, vừa phủ nhận vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện thay đổi thức ăn này là ông cùng nhóm cấp dưới tín nhiệm nhất hợp tác tiến hành, quá trình tuyệt đối bí mật, theo lý thì không có khả năng bị phát hiện, thế nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia giao tiếp với đám thiên nga đen một chút liền lên tiếng vạch trần, lại còn chỉ đích danh là chủng loại thức ăn bị tráo đổi, này sao có thể chứ?!
Chẳng lẽ mấy người này do Chi Lập Hiên tìm tới để điều tra mình?! Đúng rồi, từ khi vườn thú bắt đầu phát triển quy mô, ông cùng Chi Lập Hiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn trong vấn đề quản lý kinh doanh, thế nhưng là bên đối tác, ông có căn cơ rất sâu, Chi Lập Hiên có bất mãn thế nào cũng không có lý do đẩy ngã ông, vì thế mới kiếm cớ chộp đuôi ông đi? Đến tận lúc này mặt chữ quốc vẫn không tin chuyện người có thể câu thông với động vật, vì thế gã cố tìm kiếm suy luận theo quan niệm mà mình có thể tiếp thu được để giải thích tình cảnh trước mắt, thế nhưng nào ngờ đâu vừa thốt ra lời xong thì nhóm động vật trong phòng tập thể nóng nảy, đám hồng hạc cất tiếng kêu the thé, tính khí đám thiên nga đen cương liệt hơn, bắt đầu đập cánh vọt thẳng về phía gã!
Mặt chữ quốc bị rỉa tới ngu người, nỗi sợ hãi mà gã cố kiềm nén bắt đầu rục rịch... này sao có thể?!
Cảm giác bị nga rỉa thật sự không thể khinh thường, người bình thường tuyệt đối sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, huống chi lúc này không phải một con mà là một đàn, sức chiến đấu phỏng đoán có thể sánh bằng một nửa Vệ Tây, hình ảnh cả đám nga rượt đuổi rỉa cắn đối tác làm Chi Lập Hiên trợn tròn mắt. Vệ Tây nghe gà rừng tinh tức giận bất bình bênh vực: "Chứng cớ vô cùng xác thực mà ông còn dám chống chế à? Ông không chỉ đổi thức ăn của thiên nga mà còn đổi thịt tươi thành thịt đông lạnh! Ông nghĩ chúng nó ngu chắc, chúng không nếm ra được à? Trời lạnh như vậy còn bắt người ta ăn thịt đông lạnh chưa rã đông, ông có lương tâm không hả?"
Nói xong, gà rừng tinh còn không quên trừng Chi Lập Hiên một cái, ánh mắt kia ngoại trừ tức giận thì còn tràn đầy thất vọng.
Chi Lập Hiên bị ánh mắt phức tạp của gà rừng tinh làm cho có chút mê mang: "........."
Gà rừng tinh không có cách nào nói rõ được, chỉ là nó thực sự khó đèn nén ưu tư, trước khi thành tinh nó gian khổ kiếm sống ở trong núi rừng, nó thường xuyên nghe đồng tộc hâm mộ kể về cuộc sống sướng như tiên ở vườn thú. Mỗi ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, còn có du khách khen ngợi lông vũ của chúng xinh đẹp. Nó nghe quá nhiều nên sau khi thành tinh cũng cực kỳ hướng tới đơn vị này, nó cảm thấy có thể làm việc ở đây chính là kẻ thắng chim sinh. Chuyện này chỉ đơn giản là thức ăn gia súc của vườn thú bị tráo đổi thôi sao?! Không! Đó còn làm mơ ước của nó bị vỡ thành mảnh nhỏ!
Nó gom góp dũng khí ân hận bày tỏ với Vệ Tây: "Chủ tịch, tôi sai rồi, đơn vị thối nát này ngoại trừ kinh doanh tốt thì làm sao có thể so với Thái Thương Tông chúng ta! Sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không bao giờ... nay Tần mai Sở nữa!"
Chi Lập Hiên nghe mà nảy ra một đầu chấm hỏi: "???"
Vệ Tây kỳ thực có nghe Đoàn Kết Nghĩa nói nhóm nhân viên yêu tinh mới tuyển mộ từ Hoa Mậu Sơn vẫn luôn có ý định chuyển chỗ làm, luôn lén lút nói vườn thú tốt thế này tốt thế kia. Chúng đã khai mở linh trí, Vệ Tây muốn giết không được muốn ăn không xong, kì thực cũng có một đoạn thời gian khổ não như Chi Lập Hiên, rầu rĩ lo âu nhân viên không tận tâm với cương vị công tác.
Hôm nay thấy nhân viên Thái Thương Tông tăng thêm cấp bậc tận trung, Vệ Tây lại càng công nhận giá trị của hoạt động tập thể hơn, vì thế hiếm khi tốt tính vỗ vai gà rừng tinh, bày tỏ mình đã hiểu lòng trung thành của nó, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chi Lập Hiên, cậu suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Trước kia nó nghe nói bên vườn thú của ông đãi ngộ rất tốt nên ý tưởng xin việc ban đầu chính là muốn vào vườn thú của ông làm việc."
Chi Lập Hiên cái hiểu cái không: "Hóa ra vị đạo trưởng này học chuyên ngành quản lý chăn nuôi động vật."
Vệ Tây a một tiếng, nghi hoặc nhìn qua nhị đồ đệ, ổng nói vậy là có ý gì?
Biểu tình của nhị đồ đệ giồng như bị đông cứng, một lúc lâu sau mới mở miệng: "...em không cần hiểu."
Chi Lập Hiên ngây ngốc suy tư mối liên hệ giữa chức nghiệp quản lý chăn nuôi động vật cùng đạo sĩ, cuối cùng bị tiếng kêu la thảm thiết của mặt chữ quốc kéo lại thực tế, mắt thấy đối tác nhà mình đã sắp bị đàn thiên nga đen rỉa tới mất mạng, so với tức giận, lo lắng lại càng chiếm thế thượng phong hơn: "Vệ, Vệ đại sư, ngài, ngài xem xem chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào?"
Đầu óc ông bây giờ có chút mít đặc, dùng hết chỉ số thông minh cả đời này ông cũng không thể nào ngờ được nguyên do động vật vườn thú nhà mình tập thể trốn trại là vì chất lượng thức ăn bị hạ thấp.
Vệ Tây: "Ông còn muốn lưu chúng lại tiếp tục làm việc?"
Làm việc....
Chi Lập Hiên nghe từ này mà hốt hoảng gật đầu: "A, dù sao thì vườn thú cũng phải tiếp tục mở cửa...."
Vệ Tây: "Cũng đúng."
Chi Lập Hiên bị thế giới quan biến đổi đánh nát cả hồn vía, lúc này đã ký thác toàn bộ hi vọng vào Vệ Tây: "Kia Vệ đại sư.... pháp sự..."
Vệ Tây thầm nói vị đồng hành này sao cứ mãi u mê không chịu tỉnh ngộ: "Làm pháp sự có ích lợi gì? Ông cứ thương nghị tốt với chúng là được."
Nhận được câu trả lời, Chi Lập Hiên suýt chút nữa quỳ xuống, phương thức giải quyết của Vệ đạo trưởng cũng quá khoa học đi!
Không, không đúng! Một chút cũng không khoa học!
****
Mặt chữ quốc bị rỉa thành kẻ ngốc, thế nhưng so với đau đớn thể xác thì nỗi sợ hãi trong nội tâm lại càng cùng cực hơn.
Hiện trường có nhiều người như vậy nhưng đám thiên nga đen chỉ rượt theo gã công kích, hành động kỳ quái như vậy rõ ràng không thể nào là Chi Lập Hiên bày kế khống chế, vậy rốt cuộc là lý do gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Sau khi được giải cứu mặt chữ quốc cơ hồ sợ tới đứng không vững, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đám động vật mà trước kia gã không hề để vào mắt, thế nhưng mọi người rõ ràng không có ý định bỏ qua. Chi Lập Hiên nhanh chóng kêu bảo an vườn thú khống chế gã cùng Hạ đại sư, sau đó bắt đầu vấn tội.
Hạ đại sư kia từ lúc Vệ Tây triệu hoàn động vật tới đã lâm vào đờ đẫn vô tận, hiện giờ bị bảo an khống chế thì đột nhiên hồi phục tinh thần, lập tức gào to: "Buông ra! Mấy người muốn làm gì?"
Đám đệ tử của hắn cũng phẫn nộ: "Chi vườn trưởng, ông muốn làm gì hả? Buông sư phụ ra!"
Đồng thời còn muốn mặt chữ quốc giúp đỡ.
Thế nhưng mặt chữ quốc hiện giờ còn khó bảo toàn chính mình, hoảng loạn bị đè chặt trên băng ghế, làm sao còn tâm trí để tâm tới bọn họ. Chi Lập Hiên nghĩ tới đám người này được đối tác mời tới làm pháp sự liền giận, so với Vệ Tây thì rõ ràng chính là một đám lường gạt: "Nghiễm Hạo cho mấy người bao nhiêu tiền hả? Đó cũng là tiền công quỹ của vườn thú! Các người phải trả lại hết cho tôi!"
Hạ đại sư đã nuốt tiền vào bụng, muốn hắn nôn ra quả thực không dễ, đám đệ tử cũng ngoan cố kháng cự: "Pháp sự đã làm xong rồi, đương nhiên phải nhận phần thù lao này, dựa vào cái gì phải trả lại?"
Không nói thì tốt, vừa nhắc tới Chi Lập Hiên liền nhớ tới thủ đoạn của hắn, lại càng phẫn nộ hơn: "Đúng rồi, mấy người làm pháp sự rồi, lại còn phun rượu lên mặt gấu mèo của tụi tôi!"
Nhóm nhân viên yêu tinh mặc dù ghét gấu trúc có chổ dựa nhưng dù sao cũng đều là động vật, đặt mình vào hoàn cảnh đó đều cảm thấy chán ghét: "Eo, xem hàm răng hắn vàng chạch kìa, nhìn một cái đã biết là không chú ý vệ sinh răng miệng rồi, lại còn phun rượu vô mặt người ta, ai biết có dính vôi răng không a."
Hạ đại sư: "..."
Hạ đại sư bị chọc tức: "Ta định kỳ vệ sinh răng miệng, răng vàng là do hút thuốc!"
Nghĩ tới tông môn nhà mình từ khi thành lập tới nay gặp phải đủ loại chất vấn, nhớ tới nhóm đại sư cười khổ tâm sự về tình trạng giới huyền học bây giờ, ấn tượng đối với cậu thật sự không tốt, Vệ Tây liền nói với nhị đồ đệ: "Huống Chí Minh nói đúng, cũng vì đám giang hồ bịp bợm này có quá nhiều nên tông môn chính quy như Thái Thương Tông chúng ta mới không được dân gian tiếp nhận."
Nhị đồ đệ cúi đầu nhìn cậu một hồi, muốn nói lại thôi, chỉ có thể đưa tay giúp cậu chỉnh lại mớ tóc mái, ánh mắt liếc nhìn đám nhân viên quỷ trùng trùng điệp điệp trong phòng.
Tông môn chính quy...
Thật ra không chỉ dân gian, nội bộ giới huyền học phỏng chừng cũng không tiếp nhận...
Hạ đại sư tận mắt thấy cậu triệu hoán động vật, hắn không dám xác định này có phải phép che mắt hay không nên có chút kiêng kỵ, nghe Vệ Tây nói vậy thì cũng không dám lên tiếng phản bác, kết quả đám đồ đệ ở sau lưng lại la ló: "Mấy người nói ai là kẻ lường gạt hả? Sư phụ ta có đôi thiên nhãn thông hành tẩu thế gian, chiến thắng vô số yêu ma quỷ quái, sao có thể là kẻ lường hạt chứ!"
Vệ Tây: "Thiên nhãn thông?"
Đám đồ đệ của Hạ đại sư cười nhạt: "Đây là bản lĩnh trời sinh của sư phụ, thiên nhãn vừa mở ra liền biết nơi nào có yêu ma quỷ quái! Ở nông thôn làm lễ tang không cần mở quan tài cũng biết được tướng mạo người chết!"
Chính vì bản lĩnh sở trường này mà hắn mới lăn lộn được tới giờ.
Vệ Tây thầm nói quả thực có chút bản lĩnh, thế nhưng sao lại nói gấu trúc thành tinh chứ? Ngay lúc này liền nghe đồ đệ nói: "Có lẽ hắn giống như Lục Văn Thanh, vừa sinh ra đã mang theo âm dương nhãn."
Có vài người bởi vì bát tự quá âm, vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy một ít thứ mà người khác không nhìn thấy, tỷ như Lục Văn Thanh, bát tự âm khí quá nặng, từ nhỏ đã bị quỷ khi dễ, mang theo bùa của gia đình mới cải thiện một chút, thế nhưng vẫn có bóng ma tâm lý, có tâm sợ quỷ. Bất quá vị Hạ đại sư này rõ ràng có lá gan lớn hơn Lục Văn Thanh, lại ỷ vào cặp âm dương nhãn làm giang hồ bịp bợm để sinh nhai, mặc dù không biết đạo pháp chính tông nhưng vẫn mạnh hơn đám bịp bợm bình thường rất nhiều, làm tang sự khoa tay múa chân hai chiêu, bịa vài thứ mình thấy được là đủ để gia chủ tín nhiệm, cũng thu phục được đám đồ đệ sùng bái.
Vệ Tây nhíu mày liếc nhìn nhóm nhân viên phía sau mình: "Vậy sao hắn lại không thấy..." Đám quỷ này.
"Âm dương nhãn quá quấy nhiều, lúc muốn thấy thì thấy, lúc không muốn thấy cũng thấy." Đồ đệ nói: "Từ nhỏ đã gặp quỷ thực sự không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, có lẽ đại đa số thời điểm hắn không muốn nhìn thấy, vì thế đã tìm đồ chặn lại."
Vệ Tây nghe vậy thì định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên ngực Hạ đại sư đeo một túi bùa bình an màu vàng nhạt, trên mặt vải vẽ hoa văn bùa chú phức tạp.
Chi Lập Hiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của bôn hô, nửa chữ cũng không tin đám đồ đệ của Hạ đại sư, tiếp tục bảo bảo an giữ chặt tên đại sư bịp bợm kia, không cho hắn động đậy: "Cái gì mà thiên nhãn thông chứ, bớt nói hưu nói vượn, trả tiền lại đây!"
Đố đệ của Hạ đại sư thấy sư phụ mình bị đối đãi như vậy thì tức muốn chết, lớn tiếng rêu rao: "Sư phụ! Chúng ta làm pháp cho đám người này biết mặt đi!"
Được đồ đệ tín nhiệm như vậy, Hạ đại sư chỉ cảm thấy thực bất đắc dĩ, hắn làm sao làm người ta biết mặt a? Hắn chỉ có một đôi âm dương nhãn mà thôi, lại còn cực kỳ khổ sở vì nó, ngoại trừ tang sự có chút trợ giúp thì bình thường chẳng có xíu tác dụng nào. Làm gì có ai không sợ quỷ, vì làm giàu mà hắn phải tìm đạo quan nổi danh trong nước cầu một lá bùa trấn áp, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không lấy xuống. Chuyến vườn thú lần này không phải tang sự, hắn lại không biết đấu pháp, rất sợ nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ nên sớm đã đeo bùa trên người.
Vì thế trong sự cổ vũ của đám đồ đệ, hắn chỉ có thể tiếp tục giãy giụa, vô dụng gào thét với đám bảo an: "Buông! Buông ra!"
Có lẽ vì động tác giãy giụa quá lớn, bảo an cảm thấy hắn không chịu an phận, sau khi trượt tay vài lần thì tức giận, trực tiếp không khách khí chụp lên vai hắn.
Hạ đại sư kêu rên một tiếng, còn chưa kịp phản kháng thì đột nhiên cảm thấy cổ mình hơi căng cứng, đồng thời bên tai nghe thấy tiếng gì đó bị giật đứt.
Vệ Tây nhạy bén phát hiện động tác của bọn họ, cậu nhướng mày nói với đồ đệ: "Thứ kia hình như rớt xuống rồi."
Cậu không quá để tâm, thế nhưng chú Thân ở bên cạnh nghe cậu thảo luận với nhị đồ đệ thì hô to một tiếng: "Ai u!"
Vệ Tây: "Sao vậy?"
Chú Thân dậm chân nhắc nhở: "Chưởng môn, tụi tôi trốn vé vào a!"
Tiểu Béo mới đầu còn vừa xem vừa cười nhạo, lúc này nghe thấy lời chú Thân thì vỗ đầu luống cuống: "Lão đại! chúng ta cướp mối làm ăn của hắn, hắn sẽ không tố cáo chúng ta đi?"
Sóc Tông: "..."
Vệ Tây: "!!!"
Sắc mặt Vệ Tây lập tức thay đổi, ánh mắt ngoan lệ: "Đừng để bùa của hắn rớt xuống đất!"
Nhân viên tông môn kinh hoảng thất thố kêu la ỏm tỏi đồng loạt nhào tới: "Không còn kịp rồi a a a a a!"
Hạ đại sư nghe thấy âm thanh, cơ hồ nháy mắt hiểu được bùa che âm dương nhãn mình đeo trên cổ bị đứt mất, hắn cũng kinh hô thành tiếng: "Bùa của tôi!"
Thế nhưng bả vai hắn bị bảo an giữ chặt, thân thể không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn lá bùa trượt xuống ngực, cảm giác an toàn cũng theo đó trôi đi.
Hạ đại sư cực kỳ ảo não, thế nhưng nhìn đám người xung quanh thì trong lòng thoáng có chút vui mừng---- may mắn đang ở vườn thú nên không có mấy thứ không sạch sẽ, nếu đổi lại là mộ phần hoang vu hay mảnh đất có cô hồn dã quỷ tụ tập, lỡ mà rơi bùa chú thì đúng là...
Một giây ngay sau khi lá bùa rơi xuống đất, đầu óc Hạ đại sư mới xoay chuyển được một nửa thì bên tai chợt nghe tiếng quát khẽ của Vệ Tây xen lẫn với vài âm thanh khác, hắn theo bản năng ngước nhìn lên.
Hạ đại sư: "..............."
"Á" Hai bảo an đang đè chặt bả vai Hạ đại sư đột nhiên kinh hoảng hô to một tiếng: "Này này! Ông làm sao vậy?"
Người bị khống chế không trả lời, bảo an theo bản năng buông tay, thân thể hơi mập của Hạ đại sư khẽ run rẩy, mắt trợi trắng mềm nhũn ngã nhào xuống bên cạnh, đập mặt vào lòng mặt chữ quốc cũng đang bị giữ chặt ở bên cạnh, đồng thời còn có chút co quắp.
Mặt chữ quốc: "???"
Đồ đệ của Hạ đại sư cũng kêu to, Chi Lập Hiên đang phối hợp với gà rừng tinh câu thông với nhân viên cũng bị dọa, vội vàng bước nhanh tới cúi người kiểm tra: "Sao tự dưng hôn mê rồi?"
Cẩn thận quan sát lần nữa thì lại càng hốt hoảng hơn: "Sao tè ra quần luôn rồi?"
Đồ đệ của Hạ đại sư sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị trí giọt nước tí tách nhỏ giọt dưới quần sư phụ nhà mình: "......"
Chi Lập Hiên sợ nháo ra mạng người nên vội vàng hô to: "Vệ đại sư! Vệ đại sư! Hắn bị sao vậy? Trúng tà à?!!!!"
Vệ Tây: "..."
Tiểu Béo, chú Thân cùng đông đảo nhân viên quỷ ở bên cạnh vui sướng nhún nhảy: "Suýt chút nữa là tiêu rối!!! Suýt chút nữa là tiêu rồi a!"
Một hồi lâu sau, nhị đồ đệ của Vệ Tây mới nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình không nhìn tới cả phòng đầy kẻ ngu này, lạnh lùng nói với Chi Lập Hiên đang mất hồn mất vía: "Có thể là phát bệnh động kinh."
****
Chi Lập Hiên thầm nghĩ, người này đang hảo hảo sao tự dưng lại động kinh chứ, hơn nữa triệu chứng giống như quá kinh sợ, vừa co quắp vừa tè ra quần.
Bất quá người đã hôn mê rồi, ông cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo bảo an đặt Hạ đại sư nằm xuống rồi gọi điện kêu xe cứu thương.
Mặt chữ quốc thấy đại sư mình mình tới phát bệnh thì bị dọa choáng váng, chỉ cảm thấy trải nghiệm một ngày hôm nay tựa hồ còn nhiều hơn cả nửa đời người mà ông đã trải qua, vết thương bị thiên nga rỉa đau đớn muốn chết, thế nhưng Chi Lập Hiên tựa hồ kiên quyết không chịu bỏ qua, hiển nhiên muốn truy rõ chuyện thức ăn trong vườn thú bị tráo đổi.
Gã vừa sợ lại vừa tức, trong lòng thầm ôm may mắn, cố liều mạng ngăn chặn run sợ trong nội tâm, thuyết phục bản thân rằng đám người này chẳng qua là mấy kẻ lừa gạt Chi Lập Hiên mời tới để đẩy ngã mình mà thôi, mục đích là muốn mình thừa nhận chuyện tiền quỹ thiếu hụt.
Nào ngờ căn bản không cần gã nói gì, người trẻ tuổi tự xưng là biết tiếng gà của Thái Thương Tông đã chuẩn xác nói ra địa chỉ kho hàng mà gã cất giữ thức ăn gia súc dỏm.
Sắc mặt mặt chữ quốc rốt cuộc hoàn toàn biến đổi, chân chính rơi vào trạng thái hốt hoảng vì sự việc bị bại lộ cùng kinh sợ Thái Thương Tông... kho hàng kia fa4 dùng danh nghĩa của mình để thuê, vị trí cực kỳ bí ẩn, hành động cũng rất cẩn thận, ngay cả nhân viên tâm phúc của gã cũng không biết, Chi Lập Hiên tuyệt đối không thể biết được!
Hơn nữa bên đó còn đang cất giữ một số hàng lớn mà hắn mới bổ sung gần đây, còn có cả biên lai hợp tác cung ứng, một khi bị Chi Lập Hiên nắm giữ thì đừng nói không còn chỗ đứng ở vườn thú, khẳng định còn bị kiện ra tòa án với tội danh tham ô công quỹ!
Rõ ràng gã vẫn rất cẩn thận, làm sao có thể dễ dàng bị vạch trần như vậy chứ....
Mặt chữ quốc hồn bay phách lạc nhìn Chi Lập Hiên cầm địa chỉ bảo người đi chứng thực, một câu cũng không nói nên lời, nhìn về phía đám người Thái Thương Tông thì vừa sợ lại vừa hận, vẫn còn ý muốn tìm người hỗ trợ. Kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Hạ đại sư co quắp sợ hãi nằm trên giường vừa được trải cấp tốc.
Mặt chữ quốc kinh hoảng, chợt nhớ tới trước lúc Hạ đại sư ngất xỉu, đám đồ đệ của hắn đang cổ vũ sư phụ mình dạy dỗ cái đám dám bất kính kia, sau đó Vệ đại sư liền thấp giọng nói với bên cạnh một câu là: "Đừng để hắn..."
Đừng để hắn làm gì? Vì khoảng cách có hơi xa, khi đó mặt chữ quốc còn bận bịu dây dưa với bảo an nên không nghe rõ.
Thế nhưng không thể nghi ngờ là sau khi đối phương nói câu đó thì sự tình biến thành thế này.
Thủ đoạn khủng bố này tựa hồ đã bẻ nốt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mặt chữ quốc chấn động, lòng căm hận trong lòng nháy mắt bị lòng kinh hãi nhấn chìm. Lúc này hắn ngay cả tâm tư muốn nhảy lầu cũng có, sớm biết vị Vệ đại sư này trâu bò như vậy, lúc mới gặp mặt hắn đã không...
Chi Lập Hiên biết được địa chỉ thì rất kinh ngạc: "Địa chỉ này không nằm trong vườn thú, thậm chí cách đây rất xa, bọn chúng làm sao biết chứ?"
Vệ Tây liếc nhìn gà rừng tinh, gà rừng tinh cười nói: "Chủ tịch, động vật trong vườn thú không phải đều là động vật có biên chế, có không ít mèo hoang, chuột bọ, chim sẻ lén chui vào vườn thú ăn chùa uống chùa. Chúng nó vẫn luôn chạy loạn khắp nơi, chuyện biết còn nhiều hơn người, miệng lại thích bát quái, khu chim muông cùng khu gấu trúc đỏ xây dựng theo kiểu thả rông, bình thường làm việc nhàm chán rảnh rỗi sẽ hợp lại với đám mèo chuột kia trách móc lãnh đạo."
Chi Lập Hiên: "..."
Chi Lập Hiên vuốt mặt: "Giúp tôi nói xin lỗi bọn chúng, chuyện thức ăn gia súc trong vườn thú tôi giao cho Nghiễm Hạo phụ trách, không ngờ hắn lại dám lén thay đổi chủng loại, qua hôm nay tôi sẽ chuyển lại loại cũ."
Đám thiên nga đen đã ngừng đập cánh, hồng hạc cùng gấu trúc đỏ không lên tiếng nữa, coi như đồng ý.
Thế nhưng động vật nháo loạn trong vườn thú không chỉ có chúng, chúng chỉ vì được nuôi thả nên dễ trốn chạy hơn mà thôi, Chi Lập Hiên liên hệ nhân viên chăn nuôi hỏi thăm tình huống thì nghe nói đám sư tử, hổ cọp bên khu mãnh thú cùng vài loại động vật ăn cỏ vẫn còn trong trạng thái nóng nảy.
Mặt chữ quốc không chỉ thay đổi thức ăn của khu chim muông cùng khu gấu trúc đỏ mà còn đổi thịt tươi thành thịt đông lạnh ở khu động vật ăn thịt, phỏng chừng những khu khác cũng khó tránh động tay động chân đi.
Không có cách nào, Chi Lập Hiên chỉ đành cầu Vệ Tây dẫn người cùng mình đi kiểm tra, nào ngờ vấn đề không dễ giải quyết, đám động vật này từ sớm đã bất mãn với đơn vị làm việc.
Vệ Tây nhìn nhóm nhân viên tinh quái nhà mình bận rộn tới mức chân không chạm đất vội vội vàng vàng chạy về báo cáo: "Đám khỉ bên hầu sơn khiếu nại du khách quá nhiều, hơn nữa thời gian làm việc quá dài, từ sáng sớm tới tận tối không được thay ca, mọi cử động đều bị nhìn chằm chằm, ngay cả thời gian sinh hoạt vợ chồng riêng tư cũng không có."
Vệ Tây: "Sinh hoạt vợ chồng?"
Nhị đồ đệ: "..."
Nhị đồ đệ không đợi cậu hỏi đã nhanh chóng đuổi chồn sóc tinh đi, Chi Lập Hiên giật thót biểu thị: "...vậy tôi sẽ cho bọn họ chia hai ca, một nghỉ một làm?"
Con sóc tinh lại tiến tới nói: "Gấu ngựa nói du khách thực không có tư chất, cứ thích vỗ mặt kính thủy tinh lúc nó đang ngủ, làm nó ngủ cũng không ngon, không đuổi đám du khách kia đi thì sớm muộn gì nó cũng đi."
Đầu óc Chi Lập Hiên đã ngây ngốc: "Đuổi du khách đi thì không được, tôi sẽ bảo người làm thêm hàng rào chắn bên ngoài mặt kính, cậu hỏi nó xem nếu không có du khách thì nó lấy cái gì mà ăn a."
Khó khăn nhất là bên khu sư hổ sơn, hổ Đông Bắc không chỉ không phối hợp với câu hỏi của sóc tinh mà còn ra vẻ hù dọa, Vệ Tây thấy nhân viên nhà mình bị bắt nạt thì muốn xông lên đánh nhưng bị Chi Lập Hiên liều mạng ngăn cản, để nó bị đánh thì xong đời a.
Sóc tinh đứng bên ngoài hàng rào chắn khuyên nhủ: "Cuộc sống bên ngoại cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn mi có biên chế không chịu quý trọng cũng thôi đi, sao lại muốn chạy ra ngoài chứ? Chi vườn trưởng cũng đã cam kết sau này tuyệt đối sẽ không cho bọn mi ăn thịt đông lạnh nữa rồi, ở trong đơn vị có ăn có uống có người ái mộ, bên ngoài có gì tốt chứ?"
Đại khái nhìn ra Vệ Tây cùng Sóc Tông không dễ chọc, hổ Đông Bắc cũng không hù sóc tinh nữa, bất quá vẫn như cũ hệt như một con mèo bự lười biếng liếm móng vuốt mặt, không thèm để tâm.
Vệ Tây liếc nhìn danh sách động vật triển lãm trên tay Chi Lập Hiên hỏi: "Đây là tất cả động vật trong vườn thú à?"
Chi Lập Hiên nói: "Không phải, gần nhất xảy ra vấn đề kỳ thực chỉ có một bộ phận động vật mà thôi, tỷ như sư hổ sơn, hầu sơn, khu gấu ngựa cùng một vài động vật ở khu nuôi thả, còn những động vật khác như kanguru, koala, cùng lợn Peccary Gran Chaco thì không phát sinh hiện tượng gì cả, à đúng rồi, khu gấu trúc cũng sóng êm gió lặng, biểu hiện cực kỳ bình thường."
Ông không nói thì thôi, vừa dứt lời thì hổ Đông Bắc vốn nằm dưới đất híp mặt đột nhiên gầm một tiếng trợn trừng mắt bật dậy, hai mắt trợn tròn, nhe nanh, cái đuôi còn xù lông, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, tựa hồ chỉ hận không thể nhào tới táp ông một phát.
Chi Lập Hiên bị dọa giật mình: "????"
Sóc tinh đứng đó, bóng lưng có chút cứng ngắc, qua một hồi lâu sau mới lắp bắp quay đầu hỏi: "Chi vườn trường, vườn thú của bọn ông, trước kia... trước kia có phải không có gấu trúc không?"
Chi Lập Hiên mờ mịt: "Đúng vậy, gấu trúc đâu có dễ nuôi a, mấy năm nay vườn thú mở rộng quy mô mới xin được, quy trình thực sự không dễ dàng."
Ánh mắt hổ Đông Bắc lạnh tới mức gần như thị huyết, không ngừng thấp giọng gầm thét.
Sóc tinh lại trầm mặc hồi lâu: "Kia tên của vườn thú... có phải đã đổi mới không?"
Này đúng là một đoạn ký ức đã lâu, Chi Lập Hiên nhớ lại thời gian đầu mới gầy dựng vườn thú, ánh mắt không khỏi xa xăm: "Đúng vậy, trước kia quy mô của vườn thú rất nhỏ, cũng không có động vật đặc thù, căn bản không có sức cạnh tranh với người trong ngành, đặc biệt hấp dẫn nhất chỉ có nhóm sư tử cọp báo. Vì thế lúc ban đầu chúng tôi đã đặt tên là vườn thú Sư Hổ Sơn."
Vừa dứt lời, Chi Lập Hiên tựa hồ ý thức được gì đó, ông hồi phục tinh thần nhìn hổ Đông Bắc đang gào thét mà chìm vào yên lặng: "..."
Trong ánh mắt khó tin của ông, sóc tinh khó khăn gật đầu: "...nó nói, gấu trúc chạy cái rắm, nó chính là ông hoàng, vườn thú đổi toàn bộ phẩm loại lương thực nhưng không dám động tay động chân vào thức ăn của gấu trúc, khu triển lãm còn nằm ở vị trí trung tâm, chiếm cứ diện tích lớn nhất, nhà cửa xinh đẹp nhất, ông đây có là gì đâu, có hay không cũng vậy, cứ để bọn họ ôm gấu trúc đi!"
Chi Lập Hiên: "..."
Vệ Tây: "..."
Sóc Tông: "..."
Vệ Tây có chút mê mang, bất quá nhớ lại mấy quyển sách quản lý xí nghiệp mà mình đã xem, rất nhanh liền hiểu được: "Đãi ngộ đối với nhân viên mới và nhân viên kỳ cựu cách biệt quá nhiều, nhân viên kỳ cựu đã dốc sức làm việc ngay từ ngày đầu khởi nghiệp, trong lòng có ý kiến cũng thực bình thường."
Chi Lập Hiên thực muốn quỳ bái.
Vệ Tây nghe Chi Lập Hiên xin lỗi hổ Đông Bắc cùng cam kết đủ thứ, trở lại khu triển lãm gấu trúc thì thấy không còn Hạ đại sư uy hiếp, nó lại khôi phục như thường, bắt đầu nằm chèm bẹp gặm trúc, lỗ tai còn run run.
Sóc tinh biết được đãi ngộ của hổ Đông Bắc, nhìn dáng vẻ thích ý của gấu trúc lúc này thì ghen ghét tới mức muốn rớt nước mắt: "Khó trách nó không chạy, tài nguyên của vườn thú dồn hết cho nó, so với nó nhóm nhân viên không than oán mới là lạ. Còn không phải ỷ mình là quốc bảo à? Cũng chẳng thấy nó có kỹ năng gì đặc biệt hơn người."
Chi Lập Hiên muốn giải thích cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này thế giới quan của ông đã bị đả kích quá lớn, gần như sắp sụp đổ tới nơi, chỉ có thể hoảng hốt cười khan: "...nó, nó có thể biểu diễn kỹ năng gì a, không có cách nào yêu cầu chúng được a."
Sóc tinh thực xốn mắt, liền bất bình thanh minh cho chủng loại của mình: "Nó chỉ làm cao thôi, nếu tôi là nó, có nhiều du khách tới ủng hộ như vậy, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng phải chắp tay hay gì đó để biểu thị cám ơn a."
Con gấu trúc kia tựa hồ cảm nhận được, động tác gặm trúc của nó trở nên chậm đi, thoạt nhìn có vẻ muốn bỏ đi.
Gấu trúc chắp tay... Chi Lập Hiên: "..."
Trong đầu Vệ Tây cũng không có khái niệm động vật bảo hộ bậc một, trong mắt cậu thì gấu trúc cũng chẳng khác gì hổ Đông Bắc. Nếu hổ Đông Bắc đã biểu hiện bất mãn với gấu trúc, thậm chí còn vì thế mà nảy sinh ý niệm muốn chuyển chổ làm, nếu không giải quyết thì vấn đề căn bản không thể ổn thỏa. Nghĩ tới thù lao Chi Lập Hiên chi cho mình, cậu tốt bụng ra chủ ý: "Đãi ngộ nhân viên khác biệt quá lớn không có lợi cho đoàn kết nội bộ công ty, năng lực làm việc của con gấu trúc này quá kém, vì ổn định tâm tình nhân viên, tôi thấy không bằng ông chuyển nó tới vị trí xa một chút, hoặc là điều chỉnh điều kiện sống thấp một chút, đừng cách biệt quá rõ rệt với nhóm đồng nghiệp như vậy."
Chi Lập Hiên nghe vậy thì ngây người, đổi thành người khác nói mấy lời thoạt nghe cực kỳ có tính suy luận nhưng kỳ thực hoàn toàn không có chút lô gich nào thế này, ông nhất định sẽ cho rằng đây là kẻ điên, thế nhưng cố tình nó lại thuộc về Vệ Tây, ông căn bản không thể nào suy luận theo bản năng bình thường: "Xa... xa một chút? Hạ thấp điều kiện sống?"
Chi Lập Hiên hỗn loạn lặp lại, đồng thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn con gấu trúc đã ngừng động tác gặm trúc ở bên trong khu triển lãm.
Gấu trúc: "..."
Giây tiếp theo, gấu trúc đột nhiên bỏ cây trúc xuống, sau đó nó cố gắng bò dậy, mông ngồi bẹp dưới đất, chân trước khép lại, cứ vậy hướng ông vái hai vái.
Chi Lập Hiên: "............"
Vệ Tây nhìn con gấu trúc cực kỳ hậm hực bên kia: "Ô? Biết chắp tay à?"
Sóc tinh: "Tôi đã nói nó cố tình làm cao mà."
Sóc Tông: "..."
*****
Lúc Chi Lập Hiên đã sắp ngất xỉu tới nơi thì rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương, nhân viên y tế mang cáng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên vọt vào khu triển lãm gấu trúc: "Bệnh nhân ở đâu?!"
Hạ đại sư vẫn còn nằm co quắp, nhóm đồ đệ lo lắng vây bên cạnh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía đám người Thái Thương Tông cùng Chi Lập Hiên.
"Các người chờ đó!" Đám đồ đệ cảm thấy sư phụ nhà mình vì bị Chi Lập Hiên thô bạo đối đãi nên mới phẫn nộ tới phát bệnh: "Chờ sư phụ tỉnh rồi, tụi tôi sẽ tới tính sổ mấy người!"
Vệ Tây nghe vậy thì có chút lo lắng, lỡ như Hạ đại sư tố cáo chuyện nhân viên nhà mình trốn vé thì hỏng, tới hơn bảy trăm vé a...
Cậu ngược lại càng hi vọng đối phương nhanh nhanh bị mang đi, thế nhưng trời không chìu lòng người, cố tình một giây trước khi nhân viên y tế đỡ Hạ đại sư lên cáng thì hắn đã tự mình tỉnh lại.
Đám đồ đệ khẩn trương nhào tới, đồng thanh hô to: "Sư phụ!"
Sắc mặt Vệ Tây sắc lạnh, sợ hắn nói ra lời không nên nói nên vội vàng bước nhanh tới gần.
Đám đồ đệ của Hạ đại sư giận mà không có chỗ phát tiết liền rối rít hô hào: "Sư phú Ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Mau mau cho bọn hắn biết mặt đi!"
Hạ đại sư vẫn còn choáng váng, hoảng hoảng hốt hốt mở mắt ra, cứ ngỡ mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi, kết quả quay đầu nhìn lại thì thấy Vệ Tây mặt lạnh tiến tới gần, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, gương mặt anh tuấn âm trầm thực khó hình dung, giống như chỉ hận không thể kết thúc tính mạng của hắn ngay lập tức.
Hạ đại sư run bắn một cái, nháy mắt nhớ ra hết thảy! Trong lòng vô thức hiện ra một màn mình đã thấy trước khi ngất xỉu--- âm khí trong phòng dày đặc, Vệ Tây nhìn chằm chằm về hướng của hắn quát khẽ một tiếng, sau đó vô số âm hồn quải quái la hét rít gào mang theo gương mặt dữ tợn bổ nhào về phía hắn!
Cái này... người này lại muốn ngự quỷ giết chết mình!!!
Hạ đại sư rét run, mắt rưng rưng, suýt chút nữa lại tè ra quần. Trong lòng thầm nói tôi rốt cuộc đã làm gì a? Không phải mới đầu nghĩ cậu là đồng đạo, có mắt không tròng đắc tội vài câu thôi sao, tôi sai rồi không được sao? Sao cậu lại muốn giết tôi! Sao cậu lại hung tàn độc ác đến vậy chứ?
Giờ phút này thấy Vệ Tây một lần nữa tới gần, trong tiếng hô hào cổ vũ của đám đồ đệ, Hạ đại sư hoàn toàn không cảm nhận được chút dũng khí nào, ngược lại sợ tới muốn mất hồn, đầu óc trống rỗng.
Vệ Tây đi tới bên cạnh cúi đầu nhìn hắn, trầm ngâm một chốc, muốn dò xét xem hắn có đoán được chuyện nhân viên công ty mình trốn vé vào vườn thú, đồng thời có ý niệm muốn tố cáo hay không.
Thế nhưng vừa mới há miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ đại sư đã phát ra một tiếng rên rĩ, há miệng run rẩy hướng cậu nói: "Đại! Đại sư tha mạng!"
Đám đồ đệ ở bên cạnh: "????"
Vệ Tây: "???"
Hạ đại sư tựa như bạo phát vô hạn dũng khí, không cần người đỡ đã lăn xuống giường, mang theo cái quần ướt sũng dẫn đám đồ đệ bỏ chạy nhanh như gió, bỏ lại đám nhân viên y tế cùng đám người sững sờ trong phòng triển lãm.
Chú Thân sợ bị bắt tại trận, vừa nãy nghe âm thanh Hạ đại sư tỉnh lại đã vội vàng dẫn nhân viên trốn đi, hiện giờ thấy đối phương chạy mất thì cũng có chút sửng sốt, chui ra hỏi Vệ Tây: "Chưởng môn, này là hắn không có ý muốn tố cáo chúng ta à?"
Vệ Tây gật đầu: "Hẳn là vậy đi."
Vị đại sư dỏm này mặc dù không có bản lĩnh nhưng xét về mặt đối nhân xử thế thì thật sự tri kỷ ngoài sự đoán.
*****
Nhóm động vật coi như được trấn an, nhân viên chăn nuôi cũng mang dụng cụ tới chuyển nhóm thiên nga đen cùng gấu trúc đỏ về khu triển lãm của mình, hôm nay Chi Lập Hiên cứ như đang nằm mơ, cũng không dám nhìn tình trạng hỗn loạn bên kia, ánh mắt cứ nhìn về phía con gấu trúc không ngừng vái chào mình.
Vệ Tây thấy ông ngẩn người cũng không phản ứng, quay qua hỏi nhị đồ đệ: "Con nói thuật triệu hoán là tất cả động vật đều nghe thấy lời gọi à?"
Sóc Tông gật đầu: "Bình thường là vậy."
Vệ Tây thực sự nghĩ không thông: "Thế nhưng Chi Lập Hiên lại nói phần lớn động vật không có dị trạng, chẳng lẽ chúng rất hài lòng với điều kiện sống, không muốn rời đi à?"
Sóc Tông kỳ thực cũng có chút hoài nghi, tên mặt chữ quốc này muốn kiếm lợi, theo lý thì trừ bỏ khu gấu trúc sẽ đổi toàn bộ thức ăn của các khu khác. Thế nhưng cố tình lại có một số lớn không phản ứng lời triệu hoán.
Anh mở danh sách động vật trong vườn thú lấy từ tay Chi Lập Hiên, xem xét từng nhóm một, báo châu Mỹ, kanguru châu Úc, lợn Peccary Gran Charo Nam Mỹ... động vật ăn thịt ăn cỏ có đủ, chủng loại phong phú, điểm chung duy nhất tựa hồ là... quốc tịch.
Sóc Tông đột nhiên ý thức được gì đó mà lâm vào trầm mặc.
Vệ Tây còn muốn truy hỏi thì lúc này di động Chi Lập Hiên đã lấy từ văn phòng reo vang, ông vừa nghe máy thì bên kia truyền tới tiếng hét kinh hoảng....
"Vườn trưởng!!! Chúng tôi đã mang nhóm động vật trốn chạy về chỗ cũ rồi!!!"
Chi Lập Hiên ngơ ngác: "Trả về chỗ cũ thì được rồi, có kiểm kê chưa? Có mất con nào không?"
"Không mất con nào cả." Nhân viên kia đáp xong, còn không đợi Chi Lập Hiên cao hứng đã gào to: "Thế nhưng dư a!! Dư một con a!!! Ngài có thể tin nỗi không? Trong khu triển lãm của lợn Peccary Gran Chaco xuất hiện một con heo rừng a!!!!"
Chi Lập Hiên: "????"
Nhân viên nọ tựa hồ sắp ngất tới nơi: "Nháo quỷ sao?!?! Không phải chạy mấy sao?! Vì cái gì lại nhiều hơn chứ! Con heo rừng này rốt cuộc từ đâu chui ra a!!!"
Chi Lập Hiên cảm thấy hôm nay mình đã trải nghiệm hết thảy kinh hãi cuộc đời: "..."
Đám người Thái Thương Tông mơ hồ nghe thấy nội dung cuộc điện thoại đại khái đoán được nguyên nhân: "..."
Heo rừng tinh cũng quá lớn gan đi, ban ngày ban mặt cư nhiên dám tán gái, may mà không bị vườn thú bắt lại, thuận lợi trốn ra ngoài, còn gửi tin wechat cho Vệ Tây.
Lúc Vệ Tây dẫn người ra ngoài, hắn đang đứng ngoài cổng vườn thú ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng lưng cô độc mà phức tạp, cứ như đột nhiên trưởng thành vậy.
Vệ Tây thầm nghĩ, này là ý gì đây? Thành hay không thành?
Chỉ thấy heo rừng tinh nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi quay đầu lại: "Chủ tịch."
Heo rừng tinh hiếm khi trầm ổn, ánh mắt xa xăm, giọng điệu bình tĩnh, thái độ thành khẩn nói ra lời thỉnh cầu đầu tiên mà mình chủ động đưa ra từ khi xuống núi tới nay...
"Đăng ký lớp tiếng anh cho tôi đi."
.*.
[Tác giả] tình huống khi đó đại khái là vầy...
Heo rừng tinh cả người nóng ran vọt vào khu triển lãm: "Tôi muốn giao phối với em!!!!"
Lợn Peccary Gran Chaco [mờ mịt]: "Can you speak English?"
.*.
Danh sách chương