Heo rừng tinh tình chân ý thiết cảm thấy đây chính là mẹ của các con mình, nên đặt tên cho những thằng ku kháu khỉnh này bằng tiếng Hoa hay tiếng nước ngoài thì tốt nhỉ? Ông chủ Vệ Tây không hề hay biết tiếng gào rú từ sâu trong nội tâm của nhân viên độc thân nhiều năm nhà mình.
Sau khi tiến vào vườn thú, nhóm âm hồn lập tức giải tán, đại đồ đệ cũng bị đuổi đi hoạt động tự do, cậu đi theo nhị đồ đệ chậm rãi bước trên đường mòn, xem mấy khu triển lãm, ý thức được đám động vật mê người kia không được phép ăn thì lập tức tiêu tan hứng thú.
Nhị đồ đệ an tĩnh đi ở bên cạnh cậu, tựa hồ cũng không mấy hứng thú với đám động vật kia, cả người mặc quần đen áo đen, tay đút túi, đi rất chậm, biểu tình rõ ràng vẫn luôn nhàn nhạt nhưng lúc Vệ Tây nhìn qua thì đối phương lập tức nhận ra: "Sao vậy?"
Vệ Tây nhìn nhị đồ đệ một hồi, dư quang khóe mắt đại đa số đều là du khách kết đôi, dáng vẻ có chút giống cậu cùng đồ đệ, chỉ là họ nắm tay nhau, thoạt nhìn rất thân mật.
Ngày âm thiên có chút lạnh, Vệ Tây siết chặt áo khoát rồi đưa tay mò vào túi đồ đệ.
Sóc Tông hơi khựng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc, ngay sau đó liền cảm nhận được ngón tay lạnh như băng chạm vào mình, ngón tay kia rất linh hoạt, vừa mò được tay anh liền chui chui rúc rúc, cứ như nhất quyết phải chui vào được kẽ ngón tay mới chịu.
Anh ngẩn người, bất quá cũng không kháng cự, chỉ bật cười xòe rộng bàn tay, đổi khách thành chủ bắt lấy đối phương, khẽ nhéo lòng bàn tay nghịch ngợm kia một chút rồi mười ngón tay đan xen.
Hai bàn tay nắm chặt trong túi, Vệ Tây cảm thấy bọn họ cũng thân mật như nhóm du khách ở xung quanh, tâm tình cũng không tệ.
Biểu tình của đồ đệ cũng thả lỏng rất nhiều, ánh mắt chuyển qua nhìn mặt cậu, một lát sau đưa bàn tay còn lại lên xoa xoa mặt cậu, âm thanh trầm thấp: "Tay với mặt đều lạnh như băng, em lạnh không?"
Vệ Tây lắc đầu, bàn tay kia trước khi thu hồi còn giúp cậu chỉnh lại mớ tóc rũ trước trán: "Đi thôi, tìm một nơi ấm áp nghỉ ngơi."
Thời tiết như thế này, nơi ấm áp chắc chắn chỉ có phòng triển lãm, mà phòng gần nhất chính là phòng triển lãm gấu trúc, sau khi hai người tiến vào thì vừa vặn gặp mặt nhóm nhân viên yêu tinh đang nghiêm túc bình luận về gấu trúc.
Đừng thấy sóc tinh nhát gan, kì thực công lực phỉ nhổ rất lớn, lời lẽ cũng đầy lực sát thương: "Trời ơi xem nó vẫn còn ăn kìa, đã ăn biết bao nhiêu cây trúc rồi mà vẫn đưa lưng ra phía bên ngoài, căn bản không hề quan tâm tới cảm thụ của du khách! Nó không sợ phụ lòng những du khách vì nó mà mua vé vào cửa sao?"
Gà núi tinh cũng tức giận bất bình: "Còn không phải ỷ có quốc gia bảo hộ nên biếng nhác không thèm làm việc, chỉ giỏi lừa bịp quần chúng, xã hội này rốt cuộc làm sao vậy?"
Chồn sóc tinh thì giống như nhìn thấu thế tục: "Được yêu thích nên đâu biết sợ là gì. Người nhà quan như người ta có thể giống đám cỏ rác chúng ta được sao?"
Nhóm yêu quái vừa đố kỵ vừa căm hận, biểu tình tỏ rõ là nếu là mình thì tuyệt đối sẽ không có biểu tình thiếu chuyên nghiệp như vậy, mà ánh mắt thì giống như chỉ hận không thể lập tức vọt vào túm con gấu trúc kia quẳng ra ngoài rồi thế đối phương biểu diễn tài nghệ.
Nhóm khu khách tới tham quan gấu trúc dùng ánh mắt một lời khó nói hết liếc về phía bọn họ, cảm giác nếu không phải vì dáng dấp bọn họ dễ nhìn thì chắc lúc này đã bị fan gấu trúc đập một trận rồi.
Mà bóng lưng gấu trúc đang gặm trúc trong khu triển lãm cũng rất uất ức, động tác nhai ngày càng chậm càng chậm......
*****
Vệ Tây nắm tay đồ đệ đi vào, thấy một màn này thì thật sự muốn quay đầu đi, kết quả lại bị nhóm nhân viên nhà mình phát hiện, sóc tinh vừa nãy vẫn luôn miệng chanh chua lập tức ngập miệng, nhóm anh em khác đều ảo não tiến tới chào hỏi: "Chủ tịch, Lục bộ trưởng."
Sóc Tông phản ứng hai giây mới ý thức được xưng hô kia là dành cho mình, hiện giờ anh chính là bộ trưởng tài vụ của Thái Thương Tông.
Anh trầm mặc một hồi mới cam chịu số phận tiếp nhận chức vị này: "...ừm."
Sóc tinh sợ Vệ Tây muốn chết, lúc này cũng không dám làm liều, dáng vẻ ngoan hiền lúc này làm con gấu trúc đang uất ức trong khu triển lãm cũng nhịn không được gặm trúc quay đầu dòm ra, du khách bốn phía thì rối rít ghé mắt, lúc này ở bên ngoài có một người nam trung niên vẹt đám người vội vàng tiến vào, thấy nhóm người đều nhìn về một hướng thì cũng nhìn theo.
Vừa nhìn một cái thì lập tức ô một tiếng, bước nhanh tới hỏi Vệ Tây: "Xin hỏi ngài chính là Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông đúng không?"
Vệ Tây chưa từng thấy qua đối phương: "Ông biết tôi?"
Vẻ mặt người nam kia thực buồn khổ, biểu tình ưu buồn, giống như đang ôm chuyện buồn rầu gì đó, thế nhưng lúc này vẫn lịch sự nặn ra một nụ cười: "Trước kia tôi từng hợp tác với Khâu tổng, Khâu Quốc Khải, từng nghe nhắc tới ngài, cũng từng may mắn thấy video ngài làm pháp sự cho đoàn phim bọn họ nên ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là vườn trưởng vườn thú này, Chi Lập Hiên."
Vệ Tây cùng đối phương bắt tay, chỉ thấy sắc mặt ông có chút do dự, thấp giọng hỏi: "Vệ đạo trưởng tới vườn thú chúng tôi... có phải vì nghe thấy gì không?"
Vệ Tây: "Cái gì?"
Chi Lập Hiên sửng sốt: "Không phải à? Vậy Vệ đạo trưởng tới làm chi?"
Vệ Tây trả lời đương nhiên: "Tổ chức hoạt động tập thể cho nhân viên."
Chi Lập Hiên: "..."
Chi Lập Hiên túa mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ... nếu ông nhớ không nhầm thì Thái Thương Tông không phải đạo quan à? Các vị đạo sĩ cũng tổ chức hoạt động tập thể à? Hơn nữa sao không chọn núi non sông ngòi này nọ mà là vườn thú có du khách đông đúc a, đúng là đặc biệt...
Bất quá Chi Lập Hiên không hiểu biết về đạo sĩ cho lắm, chỉ cảm thấy có lẽ đạo quan thường xuyên tổ chức hoạt động như vậy đi? Thời đại mới rồi, cuộc sống của đạo sĩ có lẽ không còn giống khái niệm của người xưa nữa.
Vì thế sau phút hồi phục tinh thần, ông lập tức đổi đề tài: "Vệ đạo trưởng tới thực đúng dịp, vốn mấy ngày trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Khâu tổng, qua vài ngày nữa ông ấy sẽ dẫn tôi tới tìm ngài."
Vệ Tây vừa nghe liền hiểu là có mối làm ăn: "Ông gặp chuyện gì?"
Chi Lập Hiên nhìn xung quanh thở dài: "Vốn tôi cũng không tin chuyện này, thế nhưng gần nhất vườn thú chúng tôi thực sự quá bất ổn, rất nhiều sự kiện động vật tổn thương người, ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng vườn thú. Chúng tôi đã truy tìm rất nhiều nguyên nhân, từ thức ăn tới nhân viên chăm sóc, thế nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề, trước đó tôi có nói với Khâu tổng, Khâu tổng liền đoán là phong thủy vườn thú có vấn đề, giới thiệu tôi nhờ ngài tới xem một chút."
Vệ Tây gật đầu, chuyện này ngược lại không coi là quá khó, bất quá cậu có chút hứng thú với chi tiết tổn thương người mà Chi Lập Hiên nhắc tới: "Tổn thương người thế nào?"
Chi Lập Hiên hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì nào người có người kêu tên mình ở phía sau, ông quay đầu lại nhìn một cái rồi đáp một tiếng: "Nghiễm Hạo!"
Người tới là một nam nhân mặt chữ quốc xấu xí, người nọ vội vàng chạy tới bên này, vừa chạy vừa thở hồng hộc chỉ trích: "Sao ông không chịu nghe máy?!"
"Bỏ quên trong văn phòng rồi." Chi Lập Hiên giải thích một câu, sau đó mở miệng giới thiệu: "Vệ đại sư, vị này là cộng sự của tôi, Nghiễm Hạo. Nghiễm Hạo, vị này là Vệ đạo trưởng Thái Thương Tông. Tôi định mời đạo trưởng ra tay giúp chúng ta truy tìm nguyên nhân vườn thú hỗn loạn gần đây."
Người nam mặt chữ quốc vốn đang hồi sức, nghe vậy thì sửng sốt nhìn Vệ Tây một cái rồi nhanh chóng quay qua nhìn Chi Lập Hiên: "Sao ông thương lượng với tôi một chút?"
"Hôm nay vừa vặn gặp đại sư dẫn các vị đạo sư tới hoạt động tập thể." Chi Lập Hiên tựa hồ cũng không mấy thích người này, giọng điệu có chút nhàn nhạt: "Ông không cần lo, bản lĩnh của Vệ đại sư rất cao."
Người nam mặt chữ quốc nhíu mày, lại nhìn Vệ Tây một cái: "Nhưng tôi đã mời người rồi..."
Chi Lập Hiên sửng sốt.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới một trận huyên náo, người nam mặt chữ quốc đứng thẳng người, Vệ Tây cũng nhìn qua, chỉ thấy vài nhân viên bảo an nhanh chóng chạy tới mời nhóm du khách vẫn còn bồi hồi trong khu triển lãm ra ngoài, sau đó quy củ đứng thẳng thành hai hàng rào chắn, chính giữa giành ra một con đường rộng đủ hai người đi.
Cuối con đường chậm rãi xuất hiện một bóng người hơi mập. Đó là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi mặc đường trang cổ xưa, mặt mày cực kỳ chính khí, bước chân không nhanh không chậm, tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào, rất có dáng điệu cao nhân thế ngoại. Sau lưng là vài người trẻ tuổi nhắm mắt theo đuôi, tựa hồ là đồ đệ.
Người nam mặt chữ quốc nhanh chóng chạy tới nghênh đón, thái độ đối khá khách khí, cung cung kính kính mời đối phương tới chỗ Chi Lập Hiên: "Lão Chi, mau tới chào đại sư, đây là cao nhân tôi đặc biệt mời tới!"
Chi Lập Hiên bất mãn nói: "Ông nói gì?"
Thái độ của người nam mặt chữ quốc rất cương quyết: "Mấy ngày trước tôi đã hẹn ngày làm pháp sự với Hạ đại sư rồi, một chuyện không cần nhờ hai bên, ông nói Vệ đạo trưởng về trước đi."
Vệ Tây nghe hai người tranh luận thì cũng hiểu được tình huống, đồng hành đoạt mối làm ăn?
Vị đồng hành này phô trương thanh thế lớn thật, lại còn thanh tràng mở đường, ngay cả nhóm đồng hành của các đạo quan lớn đã gặp trước đó cũng không làm lớn như vậy, Vệ Tây có chút cảnh giác.
Vị Hạ đại sư kia cũng nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, biểu tình không gợn sóng cũng không sợ hãi, rất có phong thái, lúc Chi Lập Hiên cùng người nam mặt chữ quốc kia tranh chấp tóe mùi thuốc súng mới nhíu mày hắng giọng nói: "Đừng ồn ào, nơi này có yêu khí."
"Cái gì?" Mặt chữ quốc lập tức quay đầu, hoàn toàn không hề nghi ngờ lời đối phương.
Vệ Tây lơ đãng liếc nhìn nhóm nhân viên phía sau mình, tâm phòng bị lại càng lớn hơn, sóc tinh cùng nhóm yêu tinh khác cũng bị dọa, câm như hến đứng sau lưng Vệ Tây không dám nhúc nhích.
Quả nhiên là một vị đồng hành không dễ trêu chọc, cư nhiên liếc mắt một cái đã phát hiện thân phận nhân viên nhà mình!
Cặp mắt Vệ Tây hơi híp lại, ánh mắt cũng lộ ra sát khí, ngón tay để xuôi bên người cũng chậm rãi ma xát. Vệ Đắc Đạo vẫn luôn dặn dò, gặp chuyện liên quan tới hưng suy của tông môn thì phải tùy cơ ứng biến...
Chỉ thấy ánh mắt vị đồng hành này hợt hợt lướt qua đám người nhà mình, cuối cùng rơi vào trên người con gấu túc đang ngốc nghếch gặm trúc.
Vệ Tây: "??"
Nhóm nhân viên Thái Thương Tông: "??"
Gấu trúc: "???"
Vệ Tây vốn đang đề phòng không khỏi ngơ ngác, quay qua hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết nhi, con gấu trúc kia cũng thành tinh à?"
"..." Nhị đồ đệ liếc nhìn vị đại sư bí hiểm kia một cái, nhàn nhạt dời tầm mắt qua chỗ khác: "Không giống."
Từ trước đến giờ Vệ Tây chưa từng nghi ngờ lời của đồ đệ, nhận được đáp án sẽ không hỏi lại, nào ngờ Hạ đại sư nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì không vui nhíu mày hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con dốt nát! Ăn nói bừa bãi! Tụi mày làm sao biết yêu tinh có bộ dáng gì?"
Vệ Tây: "?"
Nhân viên Thái Thương Tông sau lưng Vệ Tây: "..."
Sóc Tông không rảnh để ý.
Sóc tinh một lời khó nói hết nhìn vị đại sư đầy phong thái bên kia, lúc này cũng chạy tới xem náo nhiệt, vừa nãy nhóm nhân viên Thái Thương Tông bị phong thái cao nhân của Hạ đại sư dọa chạy ra tít xa xa bắt đầu thử thăm dò nhích tới gần, quỷ chết chìm dẫn đầu tới bên cạnh đối phương lắc lắc lư lư, gương mặt trắng xanh bày ra đủ biểu tình kinh dị.
Đồ đệ sau lưng Hạ đại sư ngạo nghễ nói: "Yêu ma quỷ quái trên đời này có biến hóa thế nào cũng không thoát được đôi thông thiên nhãn của sư phụ tôi."
Hạ đại sư lãnh tĩnh, cười cười không nói.
"Chủ tịch!" Quỷ chết chìm đứng bên cạnh Hạ đại sư quay đầu lại nói: "Này hình như là tên lường gạt a."
"Cái gì?! Lường gạt?!"
Nhóm cụ ông cụ bà bên đội hòa giải vừa nghe thấy hai chữ lường gạt lập tức phẫn nộ, bắt đầu oang oang mắng chửi. Nhóm quỷ trẻ tuổi thì thủ đoạn cao hơn một chút, sau một phen đấm đá mắng chửi thì dứt khoát trèo lên người cái tên cao nhân Hạ đại sư này, ôm tay đạp vai ngồi chồm hổm trên đầu, cuối cùng tìm được thú vui, chơi trò chồng người ngay trên đầu người ta.
Trên đỉnh đầu Hạ đại sư lảo đảo lắc lư bốn con quỷ chồng chéo lên nhau, hai con quỷ ngồi trên bả vai còn đang cố gắng giúp quỷ béo hì hục leo lên đỉnh, dưới đáy còn vô số đồng nghiệp ham vui chờ tới lượt, tình thế hệt như đội xếp hình mô tô A Tam đang chờ đợt kiểm duyệt, cực kỳ nguy nga.
Dáng người Hạ đại sư thẳng như cây tùng, thong thả nói: "Yêu khí mà thôi, không cần sợ, chỉ cần bản thân đủ chính khí thì tà ma bất xâm."
Vừa dứt lời thì phỏng chừng cảm thấy trên người hơi nặng, âm thầm giãn gân xương cổ cùng tay chân, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc khó phát giác.
Sao nhiệt độ khu triển lãm này ngày càng lạnh ấy nhỉ? Đường trang trên người hắn có chút không chịu nổi.
Vệ Tây: "..."
Sóc Tông: "..."
Nhóm yêu tinh: "..."
Tháp la hán chất trên đỉnh đầu hắn đã gia tăng tới con số năm, đứng chờ còn hơn một trăm, nhóc béo tạm thời đứng trên đỉnh tháp cúi đầu hô to với Vệ Tây: "Lão đại! Tên thần côn này cướp mối làm ăn của chúng ta! Đồ sát hắn! Thịt hắn đi!"
.*.
[tác giả] Nhân viên Thái Thương Tông: hoạt động tập thể vui quá a a a a a!!!!
.*.
Sau khi tiến vào vườn thú, nhóm âm hồn lập tức giải tán, đại đồ đệ cũng bị đuổi đi hoạt động tự do, cậu đi theo nhị đồ đệ chậm rãi bước trên đường mòn, xem mấy khu triển lãm, ý thức được đám động vật mê người kia không được phép ăn thì lập tức tiêu tan hứng thú.
Nhị đồ đệ an tĩnh đi ở bên cạnh cậu, tựa hồ cũng không mấy hứng thú với đám động vật kia, cả người mặc quần đen áo đen, tay đút túi, đi rất chậm, biểu tình rõ ràng vẫn luôn nhàn nhạt nhưng lúc Vệ Tây nhìn qua thì đối phương lập tức nhận ra: "Sao vậy?"
Vệ Tây nhìn nhị đồ đệ một hồi, dư quang khóe mắt đại đa số đều là du khách kết đôi, dáng vẻ có chút giống cậu cùng đồ đệ, chỉ là họ nắm tay nhau, thoạt nhìn rất thân mật.
Ngày âm thiên có chút lạnh, Vệ Tây siết chặt áo khoát rồi đưa tay mò vào túi đồ đệ.
Sóc Tông hơi khựng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc, ngay sau đó liền cảm nhận được ngón tay lạnh như băng chạm vào mình, ngón tay kia rất linh hoạt, vừa mò được tay anh liền chui chui rúc rúc, cứ như nhất quyết phải chui vào được kẽ ngón tay mới chịu.
Anh ngẩn người, bất quá cũng không kháng cự, chỉ bật cười xòe rộng bàn tay, đổi khách thành chủ bắt lấy đối phương, khẽ nhéo lòng bàn tay nghịch ngợm kia một chút rồi mười ngón tay đan xen.
Hai bàn tay nắm chặt trong túi, Vệ Tây cảm thấy bọn họ cũng thân mật như nhóm du khách ở xung quanh, tâm tình cũng không tệ.
Biểu tình của đồ đệ cũng thả lỏng rất nhiều, ánh mắt chuyển qua nhìn mặt cậu, một lát sau đưa bàn tay còn lại lên xoa xoa mặt cậu, âm thanh trầm thấp: "Tay với mặt đều lạnh như băng, em lạnh không?"
Vệ Tây lắc đầu, bàn tay kia trước khi thu hồi còn giúp cậu chỉnh lại mớ tóc rũ trước trán: "Đi thôi, tìm một nơi ấm áp nghỉ ngơi."
Thời tiết như thế này, nơi ấm áp chắc chắn chỉ có phòng triển lãm, mà phòng gần nhất chính là phòng triển lãm gấu trúc, sau khi hai người tiến vào thì vừa vặn gặp mặt nhóm nhân viên yêu tinh đang nghiêm túc bình luận về gấu trúc.
Đừng thấy sóc tinh nhát gan, kì thực công lực phỉ nhổ rất lớn, lời lẽ cũng đầy lực sát thương: "Trời ơi xem nó vẫn còn ăn kìa, đã ăn biết bao nhiêu cây trúc rồi mà vẫn đưa lưng ra phía bên ngoài, căn bản không hề quan tâm tới cảm thụ của du khách! Nó không sợ phụ lòng những du khách vì nó mà mua vé vào cửa sao?"
Gà núi tinh cũng tức giận bất bình: "Còn không phải ỷ có quốc gia bảo hộ nên biếng nhác không thèm làm việc, chỉ giỏi lừa bịp quần chúng, xã hội này rốt cuộc làm sao vậy?"
Chồn sóc tinh thì giống như nhìn thấu thế tục: "Được yêu thích nên đâu biết sợ là gì. Người nhà quan như người ta có thể giống đám cỏ rác chúng ta được sao?"
Nhóm yêu quái vừa đố kỵ vừa căm hận, biểu tình tỏ rõ là nếu là mình thì tuyệt đối sẽ không có biểu tình thiếu chuyên nghiệp như vậy, mà ánh mắt thì giống như chỉ hận không thể lập tức vọt vào túm con gấu trúc kia quẳng ra ngoài rồi thế đối phương biểu diễn tài nghệ.
Nhóm khu khách tới tham quan gấu trúc dùng ánh mắt một lời khó nói hết liếc về phía bọn họ, cảm giác nếu không phải vì dáng dấp bọn họ dễ nhìn thì chắc lúc này đã bị fan gấu trúc đập một trận rồi.
Mà bóng lưng gấu trúc đang gặm trúc trong khu triển lãm cũng rất uất ức, động tác nhai ngày càng chậm càng chậm......
*****
Vệ Tây nắm tay đồ đệ đi vào, thấy một màn này thì thật sự muốn quay đầu đi, kết quả lại bị nhóm nhân viên nhà mình phát hiện, sóc tinh vừa nãy vẫn luôn miệng chanh chua lập tức ngập miệng, nhóm anh em khác đều ảo não tiến tới chào hỏi: "Chủ tịch, Lục bộ trưởng."
Sóc Tông phản ứng hai giây mới ý thức được xưng hô kia là dành cho mình, hiện giờ anh chính là bộ trưởng tài vụ của Thái Thương Tông.
Anh trầm mặc một hồi mới cam chịu số phận tiếp nhận chức vị này: "...ừm."
Sóc tinh sợ Vệ Tây muốn chết, lúc này cũng không dám làm liều, dáng vẻ ngoan hiền lúc này làm con gấu trúc đang uất ức trong khu triển lãm cũng nhịn không được gặm trúc quay đầu dòm ra, du khách bốn phía thì rối rít ghé mắt, lúc này ở bên ngoài có một người nam trung niên vẹt đám người vội vàng tiến vào, thấy nhóm người đều nhìn về một hướng thì cũng nhìn theo.
Vừa nhìn một cái thì lập tức ô một tiếng, bước nhanh tới hỏi Vệ Tây: "Xin hỏi ngài chính là Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông đúng không?"
Vệ Tây chưa từng thấy qua đối phương: "Ông biết tôi?"
Vẻ mặt người nam kia thực buồn khổ, biểu tình ưu buồn, giống như đang ôm chuyện buồn rầu gì đó, thế nhưng lúc này vẫn lịch sự nặn ra một nụ cười: "Trước kia tôi từng hợp tác với Khâu tổng, Khâu Quốc Khải, từng nghe nhắc tới ngài, cũng từng may mắn thấy video ngài làm pháp sự cho đoàn phim bọn họ nên ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là vườn trưởng vườn thú này, Chi Lập Hiên."
Vệ Tây cùng đối phương bắt tay, chỉ thấy sắc mặt ông có chút do dự, thấp giọng hỏi: "Vệ đạo trưởng tới vườn thú chúng tôi... có phải vì nghe thấy gì không?"
Vệ Tây: "Cái gì?"
Chi Lập Hiên sửng sốt: "Không phải à? Vậy Vệ đạo trưởng tới làm chi?"
Vệ Tây trả lời đương nhiên: "Tổ chức hoạt động tập thể cho nhân viên."
Chi Lập Hiên: "..."
Chi Lập Hiên túa mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ... nếu ông nhớ không nhầm thì Thái Thương Tông không phải đạo quan à? Các vị đạo sĩ cũng tổ chức hoạt động tập thể à? Hơn nữa sao không chọn núi non sông ngòi này nọ mà là vườn thú có du khách đông đúc a, đúng là đặc biệt...
Bất quá Chi Lập Hiên không hiểu biết về đạo sĩ cho lắm, chỉ cảm thấy có lẽ đạo quan thường xuyên tổ chức hoạt động như vậy đi? Thời đại mới rồi, cuộc sống của đạo sĩ có lẽ không còn giống khái niệm của người xưa nữa.
Vì thế sau phút hồi phục tinh thần, ông lập tức đổi đề tài: "Vệ đạo trưởng tới thực đúng dịp, vốn mấy ngày trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Khâu tổng, qua vài ngày nữa ông ấy sẽ dẫn tôi tới tìm ngài."
Vệ Tây vừa nghe liền hiểu là có mối làm ăn: "Ông gặp chuyện gì?"
Chi Lập Hiên nhìn xung quanh thở dài: "Vốn tôi cũng không tin chuyện này, thế nhưng gần nhất vườn thú chúng tôi thực sự quá bất ổn, rất nhiều sự kiện động vật tổn thương người, ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng vườn thú. Chúng tôi đã truy tìm rất nhiều nguyên nhân, từ thức ăn tới nhân viên chăm sóc, thế nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề, trước đó tôi có nói với Khâu tổng, Khâu tổng liền đoán là phong thủy vườn thú có vấn đề, giới thiệu tôi nhờ ngài tới xem một chút."
Vệ Tây gật đầu, chuyện này ngược lại không coi là quá khó, bất quá cậu có chút hứng thú với chi tiết tổn thương người mà Chi Lập Hiên nhắc tới: "Tổn thương người thế nào?"
Chi Lập Hiên hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì nào người có người kêu tên mình ở phía sau, ông quay đầu lại nhìn một cái rồi đáp một tiếng: "Nghiễm Hạo!"
Người tới là một nam nhân mặt chữ quốc xấu xí, người nọ vội vàng chạy tới bên này, vừa chạy vừa thở hồng hộc chỉ trích: "Sao ông không chịu nghe máy?!"
"Bỏ quên trong văn phòng rồi." Chi Lập Hiên giải thích một câu, sau đó mở miệng giới thiệu: "Vệ đại sư, vị này là cộng sự của tôi, Nghiễm Hạo. Nghiễm Hạo, vị này là Vệ đạo trưởng Thái Thương Tông. Tôi định mời đạo trưởng ra tay giúp chúng ta truy tìm nguyên nhân vườn thú hỗn loạn gần đây."
Người nam mặt chữ quốc vốn đang hồi sức, nghe vậy thì sửng sốt nhìn Vệ Tây một cái rồi nhanh chóng quay qua nhìn Chi Lập Hiên: "Sao ông thương lượng với tôi một chút?"
"Hôm nay vừa vặn gặp đại sư dẫn các vị đạo sư tới hoạt động tập thể." Chi Lập Hiên tựa hồ cũng không mấy thích người này, giọng điệu có chút nhàn nhạt: "Ông không cần lo, bản lĩnh của Vệ đại sư rất cao."
Người nam mặt chữ quốc nhíu mày, lại nhìn Vệ Tây một cái: "Nhưng tôi đã mời người rồi..."
Chi Lập Hiên sửng sốt.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới một trận huyên náo, người nam mặt chữ quốc đứng thẳng người, Vệ Tây cũng nhìn qua, chỉ thấy vài nhân viên bảo an nhanh chóng chạy tới mời nhóm du khách vẫn còn bồi hồi trong khu triển lãm ra ngoài, sau đó quy củ đứng thẳng thành hai hàng rào chắn, chính giữa giành ra một con đường rộng đủ hai người đi.
Cuối con đường chậm rãi xuất hiện một bóng người hơi mập. Đó là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi mặc đường trang cổ xưa, mặt mày cực kỳ chính khí, bước chân không nhanh không chậm, tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào, rất có dáng điệu cao nhân thế ngoại. Sau lưng là vài người trẻ tuổi nhắm mắt theo đuôi, tựa hồ là đồ đệ.
Người nam mặt chữ quốc nhanh chóng chạy tới nghênh đón, thái độ đối khá khách khí, cung cung kính kính mời đối phương tới chỗ Chi Lập Hiên: "Lão Chi, mau tới chào đại sư, đây là cao nhân tôi đặc biệt mời tới!"
Chi Lập Hiên bất mãn nói: "Ông nói gì?"
Thái độ của người nam mặt chữ quốc rất cương quyết: "Mấy ngày trước tôi đã hẹn ngày làm pháp sự với Hạ đại sư rồi, một chuyện không cần nhờ hai bên, ông nói Vệ đạo trưởng về trước đi."
Vệ Tây nghe hai người tranh luận thì cũng hiểu được tình huống, đồng hành đoạt mối làm ăn?
Vị đồng hành này phô trương thanh thế lớn thật, lại còn thanh tràng mở đường, ngay cả nhóm đồng hành của các đạo quan lớn đã gặp trước đó cũng không làm lớn như vậy, Vệ Tây có chút cảnh giác.
Vị Hạ đại sư kia cũng nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, biểu tình không gợn sóng cũng không sợ hãi, rất có phong thái, lúc Chi Lập Hiên cùng người nam mặt chữ quốc kia tranh chấp tóe mùi thuốc súng mới nhíu mày hắng giọng nói: "Đừng ồn ào, nơi này có yêu khí."
"Cái gì?" Mặt chữ quốc lập tức quay đầu, hoàn toàn không hề nghi ngờ lời đối phương.
Vệ Tây lơ đãng liếc nhìn nhóm nhân viên phía sau mình, tâm phòng bị lại càng lớn hơn, sóc tinh cùng nhóm yêu tinh khác cũng bị dọa, câm như hến đứng sau lưng Vệ Tây không dám nhúc nhích.
Quả nhiên là một vị đồng hành không dễ trêu chọc, cư nhiên liếc mắt một cái đã phát hiện thân phận nhân viên nhà mình!
Cặp mắt Vệ Tây hơi híp lại, ánh mắt cũng lộ ra sát khí, ngón tay để xuôi bên người cũng chậm rãi ma xát. Vệ Đắc Đạo vẫn luôn dặn dò, gặp chuyện liên quan tới hưng suy của tông môn thì phải tùy cơ ứng biến...
Chỉ thấy ánh mắt vị đồng hành này hợt hợt lướt qua đám người nhà mình, cuối cùng rơi vào trên người con gấu túc đang ngốc nghếch gặm trúc.
Vệ Tây: "??"
Nhóm nhân viên Thái Thương Tông: "??"
Gấu trúc: "???"
Vệ Tây vốn đang đề phòng không khỏi ngơ ngác, quay qua hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết nhi, con gấu trúc kia cũng thành tinh à?"
"..." Nhị đồ đệ liếc nhìn vị đại sư bí hiểm kia một cái, nhàn nhạt dời tầm mắt qua chỗ khác: "Không giống."
Từ trước đến giờ Vệ Tây chưa từng nghi ngờ lời của đồ đệ, nhận được đáp án sẽ không hỏi lại, nào ngờ Hạ đại sư nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì không vui nhíu mày hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con dốt nát! Ăn nói bừa bãi! Tụi mày làm sao biết yêu tinh có bộ dáng gì?"
Vệ Tây: "?"
Nhân viên Thái Thương Tông sau lưng Vệ Tây: "..."
Sóc Tông không rảnh để ý.
Sóc tinh một lời khó nói hết nhìn vị đại sư đầy phong thái bên kia, lúc này cũng chạy tới xem náo nhiệt, vừa nãy nhóm nhân viên Thái Thương Tông bị phong thái cao nhân của Hạ đại sư dọa chạy ra tít xa xa bắt đầu thử thăm dò nhích tới gần, quỷ chết chìm dẫn đầu tới bên cạnh đối phương lắc lắc lư lư, gương mặt trắng xanh bày ra đủ biểu tình kinh dị.
Đồ đệ sau lưng Hạ đại sư ngạo nghễ nói: "Yêu ma quỷ quái trên đời này có biến hóa thế nào cũng không thoát được đôi thông thiên nhãn của sư phụ tôi."
Hạ đại sư lãnh tĩnh, cười cười không nói.
"Chủ tịch!" Quỷ chết chìm đứng bên cạnh Hạ đại sư quay đầu lại nói: "Này hình như là tên lường gạt a."
"Cái gì?! Lường gạt?!"
Nhóm cụ ông cụ bà bên đội hòa giải vừa nghe thấy hai chữ lường gạt lập tức phẫn nộ, bắt đầu oang oang mắng chửi. Nhóm quỷ trẻ tuổi thì thủ đoạn cao hơn một chút, sau một phen đấm đá mắng chửi thì dứt khoát trèo lên người cái tên cao nhân Hạ đại sư này, ôm tay đạp vai ngồi chồm hổm trên đầu, cuối cùng tìm được thú vui, chơi trò chồng người ngay trên đầu người ta.
Trên đỉnh đầu Hạ đại sư lảo đảo lắc lư bốn con quỷ chồng chéo lên nhau, hai con quỷ ngồi trên bả vai còn đang cố gắng giúp quỷ béo hì hục leo lên đỉnh, dưới đáy còn vô số đồng nghiệp ham vui chờ tới lượt, tình thế hệt như đội xếp hình mô tô A Tam đang chờ đợt kiểm duyệt, cực kỳ nguy nga.
Dáng người Hạ đại sư thẳng như cây tùng, thong thả nói: "Yêu khí mà thôi, không cần sợ, chỉ cần bản thân đủ chính khí thì tà ma bất xâm."
Vừa dứt lời thì phỏng chừng cảm thấy trên người hơi nặng, âm thầm giãn gân xương cổ cùng tay chân, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc khó phát giác.
Sao nhiệt độ khu triển lãm này ngày càng lạnh ấy nhỉ? Đường trang trên người hắn có chút không chịu nổi.
Vệ Tây: "..."
Sóc Tông: "..."
Nhóm yêu tinh: "..."
Tháp la hán chất trên đỉnh đầu hắn đã gia tăng tới con số năm, đứng chờ còn hơn một trăm, nhóc béo tạm thời đứng trên đỉnh tháp cúi đầu hô to với Vệ Tây: "Lão đại! Tên thần côn này cướp mối làm ăn của chúng ta! Đồ sát hắn! Thịt hắn đi!"
.*.
[tác giả] Nhân viên Thái Thương Tông: hoạt động tập thể vui quá a a a a a!!!!
.*.
Danh sách chương