Y tá từ xe cứu thương khó hiểu kéo đám bắt cóc xúi quẩy ra khỏi xe.

Bọn họ vốn tưởng là một vụ tai nạn nghiêm trọng, nào ngờ vụ tông xe này không quá nặng, hai người này cũng không có ngoại thương.

Thế nhưng rõ ràng không hề có ngoại thương nhưng hai người này lại sùi bọt mép, lúc hôn mê còn không ngừng đấm đấm ngực làm ra động tác nôn ói kịch liệt.

Nhìn giống như đang bị hành hạ... cảnh sát có chút cổ quái hỏi: "Hai tên này bị gì vậy?"

Y tá liếc nhìn nhau, cũng ù ù cạc cạc không rõ nguyên do: "Nhìn triệu chứng thì hẳn là ngộ độc thực phẩm đi?"

Mọi người ngửi thấy mùi thối nồng nặc từ mồm hai kẻ bắt cóc truyền tới, nhịn không được nhíu mày, xem ra hệ thống tiêu hóa của hai tên này không tốt lắm, miệng thối quá ư nghiêm trọng a.

Vệ Tây ngửi một cái liền lộ rõ chán ghét, bầy quỷ cũng rối rít tránh ra thật xa, mấy lão quỷ ngồi ở ven đường vừa ngượng ngùng bó chân vừa lúng túng giải thích: "Hơn một trăm năm không cởi rồi, kỳ thực trước kia không có thối như vậy."

Đứa nhỏ bị chụp thuốc mê tựa hồ cũng bị mùi thối trong xe ảnh hưởng, sắc mặt say ngủ có chút tái xanh, may mắn người mẹ mất mà tìm lại được con không phát hiện khác thường, chỉ mừng như điên ôm đứa nhỏ khóc thảm.

Lúc này Vệ Tây cũng ăn táo xong, rảnh rang không có chuyện gì làm liền đứng bên cạnh nghe đối phương khóc.

Quần chúng vây xem lúc này bắt đầu đặt sự chú ý lên người Vệ Tây, không ít người nhớ lại chuyện phát sinh vừa nãy, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Vừa nãy hình như chính là người trẻ tuổi này bấm ngón tay tính toán ra chiếc xe bắt cóc đứa nhỏ."

"Còn tính được cả vị trí chính xác, mới đầu tôi cứ tưởng là bịa chuyện, kết quả là thật a!"

"Người này là ai vậy? Trẻ như vậy, chẳng lẽ thật sự là tiên sinh đoán mệnh?"

"Đám bắt cóc này đang lái xe yên lành lại tông vào cột điện, có khi nào bị cậu ta nguyền rủa không?"

"Mà đầu năm nay tiên sinh đoán mệnh đẹp trai đến vậy à? Còn cái người vóc dáng cao cao đứng bên cạnh nữa, mẹ ơi, thực muốn xin số điện thoại a."

Người mẹ ôm đứa con khóc nghe thấy âm thanh nghị luận ở xung quanh cũng dần dần lấy lại tinh thần, hai mắt ngấn lệ chạy tới chỗ Vệ Tây, Vệ Tây theo bản năng giơ tay bảo hộ đồ đệ, cảnh giác nhìn đối phương, thế nhưng chỉ thấy người phụ nữ kia cúi người: "Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn cậu! Cám ơn các cậu!"

Vệ Tây: "?"

Nghe thấy người phụ nữ xa lạ này nói cám ơn cùng lời tán dương mơ hồ ở xung quanh, Vệ Tây ù ù cạc cạc có chút không biết làm sao, chỉ cảm thấy tựa hồ còn phiền toái hơn cả gặp ác quỷ.

Nhị đồ đệ ở sau lưng nhỏ giọng nói: "Cô ta cám ơn em."

Vệ Tây nhíu mày, thực phiền não nói: "Đồ nhi mau bảo cô ta đi đi."

Nhị đồ đệ không động, ngược lại bình tĩnh hỏi: "Sao em không tự nói?"

Vệ Tây mím mím môi không đáp được, ngược lại chịu không nổi nước mắt của người phụ nữ nọ, trực tiếp lùi lại đụng vào người đồ đệ.

Vệ Tây nghe thấy tiếng than thở khe khẽ của đồ đệ, ngay sau đó bả vai bị đè nhẹ.

May mắn lúc này sau khi đưa xe cứu thương đi cảnh sát đã tiến tới giúp Vệ Tây giải vây, đầu tiên là trấn an người mẹ khóc tới mức bắt đầu co giật, sau đó đặt ánh mắt có chút phức tạp lên người Vệ Tây.

Cảnh sát quan sát Vệ Tây một vòng từ trên xuống dưới, thực không nghĩ ra người này làm sao biết được hướng đi của đám bắt cóc, đồng nghiệp kiểm tra camera giám sát đến tận bây giờ vẫn chưa có thông tin, mà tội phạm thì đã lọt lưới. Anh không khỏi nghĩ tới một màn mình nhìn thấy khi nhận được khiếu nại về công trường, cống phẩm nhang đèn chất đầy trên đất cộng thêm bàn thờ cúng tế, sống lưng anh lạnh ngắt.

Chẳng lẽ thật sự là...? Vệ Tây vừa khó hiểu vừa phiền não, cảm nhận được đối phương nhìn mình thì không chút khách khí nhìn ngược trở lại.

Anh cảnh sát bị trừng có chút lúng túng, có cảm giác Vệ Tây không dễ nói chuyện, suy nghĩ một chút rồi đặt ánh mắt về phía người đồng hành đang ôn nhu an ủi người bị hại: "Vị tiên sinh này, các người... chẳng lẽ là thế ngoại cao nhân à?"

Chỉ thấy người cao to kia nghe vậy thì bật cười sáng lạn: "Nào có nào có!"

Anh cảnh sát vừa nghĩ vị cao nhân này thật khiêm nhương thì chỉ thấy đối phương nhanh chóng rút một tấm danh thiếp trong túi đưa tới: "Vị lãnh đạo này, sau này thường xuyên qua lại a, có nghiệp vụ cứ liên hệ, công ty tôi đảm bảo hiệu suất vừa nhanh lại gọn hệt như lần này!"

Anh cảnh sát: "..."

****

Sau đó mọi người mới biết hai mẹ con gặp nạn là một nhà phú thương rất giàu có, hai tên côn đồ kia muốn bắt cóc đứa bé để đòi tiền chuộc nên đã bố trí rất kỹ càng, đặc biệt trộm vài chiếc xe để che giấu hành tung, theo dõi hơn một tháng mới tìm được cơ hội hai mẹ con đi một mình để ra tay, vốn hết thảy đều tiến hành thuận lợi theo kế hoạch, không ngờ lại bị mấy khúc vải bó chân quấy rối.

Người bị hại từ Đoàn Kết Nghĩa biết được địa chỉ Thái Thương Tông, sống chết muốn cám ơn ân nhân cứu mạng, Vệ Tây cứ thấy người nữ vừa khóc sướt mướt vừa nói cám ơn là sợ, hẹn mãi vẫn không chịu ra gặp, người nhà bị hại suy đi nghĩ lại, cuối cùng dứt khoát tới tận Thái Thương Tông dâng hương.

Lư hương của Thái Thương Tông đặt trước cổng nhà nhiều ngày như vậy, mặc dù không có người nào rỗi rảnh chạy tới thắp hương, thế nhưng mỗi lần đi ra nhìn thấy là Vệ Thiên Di lại tức tới ngã ngửa. Trong tình thế bị kích động đến tuyệt vọng này, Vệ Thiên Di thậm chí còn từ bỏ lập trường quyết định bỏ nhà đi vài phen, thế nhưng lần nào ra ngoài chất lượng giấc ngủ đều bị suy giảm nghiêm trọng, cuối cùng vẫn phải ảo não phẫn nộ quay về. Càng làm Vệ Thiên Di tức giận hơn chính là bà vợ Thư Uyển Dung của mình, lần trước khi bỏ nhà đi ông có dẫn theo Thư Uyển Dung, rõ ràng người ngày ngày khuyên ông dọn ra ngoài chính là vợ, kết quả không được mấy ngày đã hối thúc dọn về. Hỏi nguyên nhân thì bảo là ở nhà trong nội thành da dẻ không tốt như ở nhà!

Hôm nay mở cổng đi làm, lần đầu tiên không nhìn thấy đứa con út đang ngồi trên thang xếp lau bia đá, cũng không thấy nhóm hàng xóm tụ tập trước cổng chỉ chỉ trỏ trỏ lư hương cùng bia đá, tâm tình Vệ Thiên Di lập tức tung bay.

Sáng sớm không gặp chuyện bực bội, quả thực là khởi đầu thuận lợi hiếm có a!

Kết quả chân còn chưa kịp bước ra khỏi cổng thì chợt nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng huyên náo, tập trung quan sát thì thấy an ninh tiểu khu dẫn theo một đại gia đình tiến vào, người dẫn đầu chính là lão tổng cùng ngành từng giao thiệp nhưng không lui tới nhiều.

Không nghe nói người này quen biết với nhà ai ở gần đây a, chống lại ánh mắt muốn nói lại thôi của an ninh, Vệ Thiên Di có chút mờ mịt. Kết quả nhìn thấy nhóm người này dừng lại trước cổng nhà mình, nhận ra mình thì thái độ còn khá khách khí: "Là Vệ tổng à?"

Không phải tới tìm mình sao? Sao dáng vẻ lại kinh ngạc như vậy? Vệ Thiên Di vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra gần nhất hai công ty tựa hồ có nghiệp vụ có thể hợp tác, đang cân nhắc chuẩn bị giao thiệp thương nghiệp một phen thì nghe thấy nửa câu sau của đối phương: "Sao ngài lại ở đây? Ngài cũng tới Thái Thương Tông dâng hương à?"

Vệ Thiên Di: "..."

Ông rốt cuộc cũng nhìn thấy mấy thứ linh tinh mà đám người này xách trên tay, là một túi đầy nhang đèn a!!

Cộng thêm vấn đề vừa nãy: Sao ngài lại ở đây...

Sao ngài lại ở đây...

Nơi này là nhà tôi a a a!

Các người rốt cuộc có còn nhớ điều này không a!!!

***

Cả gia đình kéo tới Thái Thương Tông cung kính dâng hương.

Dân cư trong tiểu khu lập tức lan truyền sự tích anh hùng Vệ Tây bấm ngón tay giải cứu đứa bé bị bắt cóc. Triệu Lương mặc dù cũng nhờ quyển sách triết học của Thái Thương Tông mà thoát khỏi quỷ đánh tường, thế nhưng dù sao cũng là nói miệng không có bằng chứng. Chuyện lần này thì khác, thật sự được đăng tin trên mạng xã hội bản xứ!

Nhóm hàng xóm chung tiểu khu bắt đầu thay đổi thái độ với công ty của Vệ Tây, lén lút bàn tán vị Đắc Đạo Thiên Tôn mà Vệ Tây cung dưỡng phỏng chừng có bản lĩnh thật.

Như vậy dần dần bắt đầu có người chủ động cung phụng nhang đèn, nhất là tín đồ trung thành Triệu Lương ở ngay kế bên, cứ ba bốn tiếng lại qua thắp nhang, có ông dẫn đầu, uy danh của Đắc Đạo Thiên Tôn có thể coi là cũng được người biết, ngay cả đại đệ tử Đoàn Kết Nghĩa của bổn phái cũng thực sự tin tưởng Thiên Tôn nhà mình có thực lực phi phàm.

Đối với chuyện này, nhị đệ tử Thái Thương Tông biết rõ trên đời này hoàn toàn không có vị thần nào là Đắc Đạo Thiên Tôn chỉ có thể biểu thị: "..."

Thế nhưng nhóm tin đồ vẫn thực ngây thơ hồn nhiên tin là có, ngày nọ đi ngang qua lư hương, nhị đồ đệ nghe Vương lão thái ở gần đây chắp tay cầu xin Đắc Đạo Thiên Tôn giúp mình tìm lại chìa khóa hòm thư bị mất.

Sóc Tông nhướng mày chống đỡ, tâm tình anh lúc này phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời, tạm thời không nói tới chuyện tín đồ cầu xin toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ nói tới vị Đắc Đạo Thiên Tôn kia thôi, bà có biết người ta là ai không mà cầu? Cung phụng vị thần không tồn tại như vậy, hiển linh được mới sợ!

Thế nhưng gà mờ Vệ Tây rõ ràng không biết chuyện này, Vệ Tây tựa hồ cũng không rõ nguyên nhân sư phụ mình sau khi chết đi không xuất hiện hồn phách. Sóc Tông hiểu rõ nội tình nhưng không đành lòng vạch trần.

Người tu hành thoát khỏi lục giới, không vào luân hồi, không trường sinh thì sau khi chết đi sẽ hồn phi phách tán.

Sóc Tông đứng đó nghe Vương lão thái kể lể mình không tìm được chìa khóa thì bất tiện thế nào, do dự một hồi mới bỏ đi.

Thôi kệ đi, Vệ Tây rất vui vẻ khi có người tới cầu xin, mấy chuyện lặt vặt này cứ tùy tiện em ấy.

Bên kia, Vương lão thái thắp nhang xong, trên đường về nhà thì gặp cháu gái cũng tan học trở về, bà liền nói với cô bé mình đã tới xin Đắc Đạo Thiên Tôn giúp mình tìm chìa khóa.

Cháu gái bà nghe xong thì cười ha hả: "Bà nội, bà đáng yêu thật ấy, trước không nói tới chuyện cầu xin Thiên Tôn có hữu dụng hay không, thần tiên người ta bận rộn lắm, mỗi ngày có biết bao nhiêu người cầu nguyện, phù hộ người ta phát tài còn không kịp, làm gì rỗi rảnh để ý tới chuyệt vặt như tìm chìa khóa chứ?"

Vương lão thái nghe vậy cũng cười: "Bà cũng loạn quá nên không suy nghĩ nhiều, biết đâu Thiên Tôn nghe thấy bà cầu xin sẽ giúp bà a?"

Cháu gái cười nhạo: "Không có đâu ạ!"

Chung quy thì Vương lão thái đã thành tâm cầu xin, chỉ đành phó mặc cho mệnh trời. Bà cũng không quá để tâm tới chuyện này nữa, nắm tay cháu gái cười híp mắt quay về nhà, kết quả khi mở cửa ra thì đột nhiên nghe leng keng một tiếng.

Vương lão thái cúi đầu nhìn, lập tức ngây ngốc sững sờ.

Cháu gái cũng nhìn, cũng kinh ngạc: "Ôi bà ơi..."

Chỉ thấy trên sàn huyền quan bằng phẳng lẳng lặng nằm một chùm chìa khóa đồng thau nho nhỏ.

Nó chính là chiếc chìa khóa mà bọn họ lật tung cả nhà cũng không tìm được a!

****

Màn đêm ập xuống, Sóc Tông đang ở trong phòng, đột nhiên có người gõ cửa.

Anh mở cửa ra xem thử thì phát hiện người tới là Vệ Tây.

Vệ Tây nắm thảo dược mình mới hái trong vườn, nhìn thấy nhị đồ đệ liền nói rõ ý đồ: "Chân đồ nhi khá hơn chút nào không?"

Chân bị thương kỳ thực chỉ là nói xạo mà thôi, Sóc Tông nghe vậy thì có chút do dự, thế nhưng đảo mắt nhìn thấy Đoàn Kết Nghĩa tự cho là mình đã ẩn úp rất tốt lén lén lút lút quan sát thì yên lặng một hồi, sau đó trái lương tâm nói: "Vẫn còn hơi đau."

"Không bị ngoại thương a." Đầu óc của Vệ Tây không đủ để hoài nghi đồ nhi bảo bối của mình, nghe vậy lập tức quan tâm: "Vào trong đi, sư phụ có hái vài nhánh chu tiên thông đắp cho con, thử xem có đỡ hơn không."

Vệ Tây đi thẳng vào phòng, tỏ ý bảo nhị đồ đệ nằm xuống giường. Nhị đồ đệ đứng im một lúc rồi làm theo.

Vệ Tây giơ tay vén quần Sóc Tông lộ ra bắp chân dài thẳng tắp. Cậu đưa tay sờ phần đùi có đầy vết sẹo cũ của nhị đồ đệ, ánh mắt lộ rõ thương tiếc: "Đau ở đâu?"

Nhiệt độ cơ thể Vệ Tây khá thấp, đầu ngón tay chạm vào bắp đùi lạnh như băng, Sóc Tông tựa vào đầu giường nhìn Vệ Tây một hồi, sau đó dời mắt đi nói bừa một vị trí.

Vệ Tây nhíu mày bóp nát thảo dược cẩn thận bôi lên vị trí kia, còn xé một miếng dra giường băng lại, động tác vô cùng cẩn thận.

Mái tóc quăn xù của Vệ Tây cũng theo động tác mà nhẹ nhàng lay động chiếm đầy dư quang khóe mắt của nhị đồ đệ.

Đồ đệ bị thương, Vệ Tây cũng không nỡ hút dương khí, sau khi kéo ống quần đồ nhi xuống còn đặc biệt căn dặn: "Nghỉ ngơi sớm đi, lần sau gặp chuyện như vậy không được không tự lượng sức can thiệp."

Thế nhưng nhị đồ đệ tựa hồ đang ngẩn người, an tĩnh một lúc thật lâu mới khẽ ừ một tiếng.

Được đồ nhi đáp lại Vệ Tây mới hài lòng vỗ đối phương một cái rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, căn phòng yên tĩnh thật lâu, Sóc Tông duy trì tư thế nửa ngồi như cũ không nhúc nhích, qua thật lâu mới nhìn ngọn đèn trên trần nhà, chậm rãi tựa đầu vào đầu giường.

Cũng không bao lâu sau, một tiếng chuông đột ngột cắt đứt dòng suy tư như có như không của Sóc Tông, anh lấy lại tinh thần, lười biếng cầm điện thoại bắt máy: "Nói."

"Nói gì mà nói!" Bên kia đầu dây Hạ Thủ Nhân vô cùng bất bình nói: "Lão súc sinh ông đúng là không phải người mà, cũng có phải mùng một mười lăm đâu, long dương tỉnh địa chấn cư nhiên bảo một mình tôi giải quyết, ông không thấy áy náy với số tiền mà tôi đã chuyển cho ông à?"

Sóc Tông: "Động đất cấp sáu, tôi tới làm gì? Một mình ông đủ rồi."

Hạ Thủ Nhân trừng mắt: "Súc sinh! Tôi thấy rõ ràng là ông bị sắc dục che mờ mắt vui đến quên trời đất rồi!"

"..." Sóc Tông trầm mặc mấy giây mới chậm rãi mở miệng: "Tôi chỉ tới trông chừng em ấy mà thôi, ông đừng có nói bậy bạ."

Vừa mới dứt lời thì đột nhiên Sóc Tông bị một nguồn lực không biết từ đâu ập tới đập mạnh một phát vào trán.

Sóc Tông: "???"

Không kịp đề phòng bị đánh trúng, Sóc Tông nháy mắt cảnh giác bật dậy, ánh mắt quét một vòng trong phòng lại không phát hiện có gì bất thường.

Thể chất của anh đặc thù như vậy, cư nhiên có con quỷ nào không sợ chết dám tới quấy phá sao?

"Alo! Này! Này!" Bên kia đầu dây Hạ Thủ Nhân nghe thấy tiếng gõ vang dội cũng cả kinh, vội vàng hô to: "Xảy ra chuyện gì vậy???"

"..." Sóc Tông nhìn khắp căn phòng nhưng không tìm thấy chút tà khí nào, anh yên lặng ngắt cuộc gọi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thứ gọi là ù ù cạc cạc.

...*... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện