Đồ đạc bố trí trong phòng bị đập nát hơn phân nửa, Hạ Thủ Nhân hoảng hốt né tránh vật lạ bay tứ tung.
Cuối cùng Vệ Tây không thể đánh thắng nhưng quỷ quyệt gặm cắn phần da thịt lộ ra ngoài của đối thủ, mang tới phiền toái không nhỏ.
Bị đối phương vươn tay túm cổ kéo kéo xuống, Vệ Tây vẫn hồn nhiên không hề sợ hãi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Sóc Tông, muốn liều chết đánh một trận.
Bất quá đối phương không thừa dịp ưu thế đánh tiếp, chỉ đen mặt dùng ánh mắt đang nhìn kẻ thiếu não mà nhìn cậu, ánh mắt phảng phất có trăm ngàn lời muốn nói.
Vệ Tây nghĩ là đối phương muốn hung mình, khí thế cũng lập tức hùng hổ không hề thua kém.
Sóc Tông cuối cùng phiền não gãi gãi mái tóc rối bù của mình, vứt Vệ Tây qua một bên: "Em con mẹ nó đúng là... Nhiều năm như vậy vẫn không có thêm chút đầu óc nào."
Thấy Sóc Tông vô duyên vô cớ chửi mình, Vệ Tây nhất thời giận dữ.
Lúc này Đoàn Kết Nghĩa ở bên ngoài phát hiện không đúng, vừa khiếp sợ vừa mê mang xông vào khuyên can, Vệ Tây sợ ngộ thương đồ đệ mới chịu dừng lại.
Đoàn Kết Nghĩa ù ù cạc cạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sư phụ bị bắt nạt à?" Dáng vẻ khi nãy hình như là đánh nhau thua, cho dù người bắt nạt sư phụ là cao phú suất quốc dân anh cũng không tha thứ!
Thấy Đoàn Kết Nghĩa, sắc mặt Sóc Tông lại càng tệ hơn, thoạt nhìn giống như không muốn ở lại thêm một phút một giây nào nữa, khoác thêm áo khoác rồi tức giận gọi Hạ Thủ Nhân, dự định rời đi.
Kết quả lúc đi tới cửa thì bị Vệ Tây ngăn lại: "Trả bánh ngọt của đồ đệ tôi đây!"
Sóc Tông cúi đầu đối mặt với Vệ Tây một chốc, mở miệng nói: "Hạ Thủ Nhân! Gói toàn bộ bánh ngọt còn dư lại trong hậu đài cho em ấy!"
Sau đó trầm giọng hỏi: "Hài lòng chưa?"
Vệ Tây không phải người được voi đòi tiên, được bồi thường liền giống như gặp bạn chí cốt, lập tức thu lại cánh tay đang cản đường đối phương.
Sóc Tông hoàn toàn không có chút vui vẻ nào khi giải quyết được vấn đề, ngược lại cứ như sắp tức chết tới nơi, trước khi đi còn đưa tay vỗ trán Vệ Tây một cái.
Vệ Tây không kịp tránh, lúc muốn phản kích thì đối phương đã khoác áo khoác, sắc mặt tái xanh bỏ đi. Sóc Tông đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ có Hạ Thủ Nhân ở phía sau không ngừng quay đầu, biểu tình có chút phức tạp.
Vệ Tây ôm cái trán bị đánh đau, thầm nghĩ, người này sao lại như vậy? *****
Động tĩnh bên này dĩ nhiên không có mấy người biết, yến hội đang trong thời điểm náo nhiệt nhất, có mấy ai tình nguyện tới phòng nghỉ lãng phí thời gian chứ? Đến khi yến tiệc gần tàn mới có người phát hiện phòng nghỉ này đã ngừng sử dụng.
Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao hội trường lớn như vậy cũng không phải chỉ có mỗi nơi này nghỉ ngơi.
Vệ Thiên Di cả đêm không nghỉ, uống một vòng toàn trường, tới lúc gần kết thúc mới lưu luyến nói tạm biệt Đàm Phú.
Đàm Phú là bạn cũ lâu năm của ông, không giống nhóm thương nhân quen biết trong giới, vì thế vẫn luôn đặc biệt coi trọng.
Trước lúc tạm biệt, nhìn sắc mặt bạn cũ, Vệ Thiên Di nhịn không được quan tâm: "Đã bao lâu rồi ông không chịu nghỉ ngơi a, tuổi chúng ta bây giờ không thể cứ lo cho công việc, có sức khỏe mới kiếm tiền được."
"Ông nói cái này à?" Đàm Phú sờ sờ túi mắt mình, cười tự giễu: "Aiz, trước kia không nghiêm trọng như vậy, không biết vì sao gần nhất ngày càng lớn, chắc tại dùng mắt quá độ đi? Ánh mắt quả thực rất mệt mỏi, có khi còn tự dưng căng đau."
Bất quá hôm nay khá kỳ lạ, cả đêm nay Đàm Phú không hề có cảm giác căng đau đó, ông cũng không rõ có phải tác dụng tâm lý hay không, nhịn không được lôi chiếc thẻ hội viên mà Vệ Tây đưa mình, cười nói: "Vài năm không gặp, tính cách Tiểu Tây thay đổi không ít a, sáng sủa hơn rất nhiều, lại còn ăn nên làm ra."
Vệ Thiên Di nghe vậy thì tức giận tố khổ với ông bạn: "Ông biết gì chứ, đứa nghịch tử này thực sự sắp chọc chết tôi rồi, làm cái nghề thần côn chó má này, còn trực tiếp biến nhà thành chỗ làm, sớm muộn gì tôi cũng bắt nó dẹp hết ba thứ đồ vớ vẩn kia. Ông cũng vậy, không cần để ý tới nó, cái thẻ rách này ông ra ngoài thì cứ vứt đại vào thùng rác."
Đàm Phú cười cười khuyên can Vệ Thiên Di vài câu, bất quá ông cũng không tin chuyện này lắm, vì an ủi bạn cũ nên cam kết chốc nữa mình sẽ vứt tấm thẻ này đi.
Vệ Thiên Di có thể coi là tìm được chiến hữu chung chiến tuyến, thầm nói, trên đời này quả nhiên vẫn còn người thông minh.
Kết quả còn chưa cao hứng bao lâu, trước lúc về thấy trên tay con trai lớn xuất hiện thêm vài túi xách lớn không rõ lấy từ đâu, mở ra xem thử thì thấy bên trong chứa đầy bánh ngọt.
Tới dự tiệc xong lúc về còn gói đồ ăn mang về? Con mẹ nó làm gì có ai tới tham dự hoạt động thương hội mà mang thức ăn về chứ? Vệ Thiên Di thật sự muốn phát điên, thế nhưng nhìn biểu tình "ông mà dám vứt thì tôi sẽ đập ông một trận, sau đó để ông ăn cơm không đủ no suốt một tháng" của Vệ Tây, ông thật sự không có cách nào.
Ở trong xe, Vệ Thừa Thù trầm mặc nhìn chằm chằm anh cả nhà mình, ánh mắt tựa hồ có ngàn lời muốn nói.
Mỗi người một nửa tiền lì xì...
Vệ Tây nghiêm túc đếm bánh ngọt, đếm xong thì ngẩng đầu chống lại ánh mắt Vệ Thừa Thù: "Cậu nhìn tôi làm chi?"
Vệ Thừa Thù dời mắt, biểu tình so với lúc đi còn âm trầm hơn.
*****
Sau khi tạm biệt ông bạn cũ, Đàm Phú cả người đầy mùi rượu rời khỏi phòng yến hội, dưới bậc thang vừa vặn có thùng rác, trợ lý nghe thấy cuộc nói chuyện của ông cùng Vệ Thiên Di tri kỷ hỏi: "Đàm tổng, cần tôi vứt giúp ngài không?"
Đàm Phú ngẩn người, liếc nhìn thùng rác, lại nhìn tấm thẻ rất ư bình thường trong tay, không biết nghĩ tới gì đó, ma xui quỷ khiến nhét vào trong túi: "Không cần, chúng ta đi thôi."
Lúc xuống lầu Đàm Phú vấp chân té lộn mèo một cái, suýt nữa đã lăn vào gầm xe chiếc che chạy tới đón mình, cũng may được trợ lý đúng lúc kéo lại. Tài xế hốt hoảng xuống xe xin lỗi, Đàm Phú che mắt lắc đầu, tỏ ý bảo tài xế không cần khẩn trương. Gần nhất ông thường xuyên nhìn không rõ, có lần lái xe còn nhìn nhầm đèn xanh đèn đỏ, nếu không phải những xe khác điên cuồng bóp còi thì chắc ông đã tông vào xe người ta, vừa nãy ông cũng đột nhiên cảm thấy nấc thang trước mặt là đất bằng nên mới đạp hụt.
Đàm Phú thở dài, cũng vì rất lâu rồi không lái xe nên ông mới nghĩ vì mình dùng mắt quá độ mới xuất hiện nhiều sai lầm như vậy.
Tài xế cùng trợ lý tạm biệt Đàm Phú ở dưới lầu khu nhà, Đàm Phú vừa dụi mắt vừa đi vào thang máy, có lẽ vì đã khá muộn nên đại sảnh trừ bỏ vài nhân viên trực đêm thì không hề nhìn thấy ai khác.
Đàm Phú bước vào thang máy, nhấn số lầu nhà mình, trong quá trình thang máy đi lên thì mắt ông lại bắt đầu căng đau, dụi một hồi cũng không giảm bớt, Đàm Phú dứt khoác móc thuốc nhỏ mắt mới mua khi đi ngang hiệu thuốc vừa nãy, định nhỏ vài giọt.
Lúc mò thuốc nhỏ mắt hình như có thứ gì đó từ trong túi rơi ra, Đàm Phú nghe thấy tiếng vang của đồ vật rớt xuống đất.
Đàm Phú theo bản năng muốn cúi người nhặt, nào ngờ đúng lúc này dưới chân ầm một tiếng, thang máy đột nhiên ngừng vận hành, ánh đèn cũng tắt ngóm.
Đàm Phú duy trì động tác khom người run sợ vài giây, thang máy hỏng?
Thứ Đàm Phú nghĩ tới đầu tiên chính là cái này, vì thế liền đưa tay nhấn nút liên hệ khẩn cấp, kết quả bên kia vô tuyến hoàn toàn im lặng.
Đúng là gặp quỷ mà. Đàm Phú có chút mất hứng nghĩ, nghiệp vụ bây giờ sao lại tệ như vậy, nhân viên trực đêm không có mặt trong phòng giám sát cũng thôi đi, thang máy tiểu khu đắt đỏ như vậy lại gặp sự cố, lấy nhiều tiền như vậy rốt cuộc làm cái gì?
Đàm Phú vừa trách móc vừa lấy di động ra, định gọi bảo người nhà thông báo cho quản lý tiểu khu, ở trong thang máy di động vẫn có mạng bình thường.
Bất quá không chờ Đàm Phú gọi điện thì bóng đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh nẹt điện, đèn vụt sáng, thang máy đình trệ một lần nữa vận hành đi lên rồi vững vàng dừng lại, cửa thang máy chầm chậm mở ra hai bên.
Mẹ nó, bình thường rồi, Đàm Phú thầm nghĩ, hỏng hóc chỉ là gián đoạn mà thôi, ngày mai nhất định phải khiếu nại với quản lý tiểu khu, buổi tối hư còn may, lỡ như hư vào ban ngày thì không phải làm trễ nãi công việc của người ta sao?
Lúc này ánh mắt Đàm Phú căng đau dữ dội, tâm tình cũng không tốt, ông nắm chặt lọ thuốc nhỏ mắt, vừa trách móc vừa theo bản năng đi ra ngoài, kết quả dưới chân có cảm giác đạp trúng thứ gì đó, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, vừa nãy hình như mình làm rớt thứ gì đó thì phải.
Ý niệm này vừa xuất hiện thì hệt như một tiếng sấm bổ tan mớ suy nghĩ hỗn loạn, Đàm Phú vội vàng quay lại nhìn vách tường thang máy, ý thức được có chút không ổn.
Trên bảng thông báo điện tử, con số biểu hiện lầu ba mươi tám không ngừng nhấp nháy đỏ, Đàm Phú cảm thấy kỳ quái, lúc bước vào thang máy ông rõ ràng đã nhấn tầng hai mươi lăm a, vừa nãy sao không để ý đã muốn bước ra ngoài chứ? Này cũng kỳ quái quá đi, cũng đâu phải tầng nhà mình...
Sao mình lại mắc phải sai lầm vớ vẩn này chứ, vừa nãy trong buổi tiệc đã uống quá nhiều sao?
Không có a...
Ông vẫn rất tỉnh táo, chờ chút, cửa thang máy sao lại mở ra lâu như vậy? Sao đến bây giờ vẫn không chịu đóng lại? Hơn nữa bên ngoài có phải tối quá không? Ngay cả chút ánh sáng cũng không có?
Đàm Phú nhìn một loạt hiện tượng kỳ quái trước mặt, đột nhiên cảm giác trên người mình có chút lạnh.
Không, không, không thể nào...
Ngón tay Đàm Phú run rẩy, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ tới mức không thể diễn tả bằng lời, hết thảy mọi thứ đều không phù hợp lô gich nhưng lại gộp chung lại với nhau.
Lúc này có không tin ma quỷ cũng không quản được nhiều như vậy, Đàm Phú vội vàng muốn lấy di động ra gọi điện cho người nhà, nào ngờ không đợi màn hình sáng đèn, trước mắt lóe một cái, khoảng không tối om bên ngoài cửa thang máy đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo ở xa xa.
Bóng dáng kia là một người nam cao gầy, đang chậm rãi đi về phía thang máy.
Rốt cuộc cũng thấy được người, tâm tình khẩn trương của Đàm Phú thả lỏng một chút, hướng người nọ hỏi: "Này, anh là người tầng này à? Sao bên ngoài không mở đèn?"
Người nọ ngầng đầu nhìn ông, dáng dấp khá đẹp trai, tựa hồ cười nói: "À, chắc bị cúp điện rồi, ông ở trong thang máy nguy hiểm lắm, mau ra ngoài đi."
Đàm Phú cảm thấy người hàng xóm này thật nhiệt tình, theo bản năng muốn bước ra, lúc này nhớ tới thứ mình đạp dưới chân, cúi đầu nhìn thử thì bật cười, là tấm thẻ hội viên mà con lớn Vệ gia đã đưa.
Ông vừa định cúi người nhặt thì tâm tình người hàng xóm ở bên ngoài thang máy đột nhiên biến đổi: "Đi ra!"
Đàm phú sửng sốt, âm thanh người này sao đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy? Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì suýt chút nữa đã sợ tới đái ra quần, người nọ vừa nãy vẫn còn đứng ở xa xa, hiện giờ đang vừa rống to vừa lao nhanh về phía ông, gương mặt vốn tuấn tú trở nên dữ tợn.
Ôi mẹ ơi, sao tự dưng nổi điên rồi!
Đàm Phú bị dáng vẻ biến đổi khủng khiếp của đối phương dọa tới phát run, trực tiếp nhũn chân ngồi bệch xuống đất, tay cứ vậy ngẫu nhiên chạm được tấm thẻ bị giẫm dưới chân.
Cơ hồ là cùng lúc đó, thang máy đột nhiên chấn động, con số tầng lầu trên bảng thông báo điên cuồng léo sáng, thang máy phát ra tiếng báo động vì cửa thang máy đình trệ quá lâu, sau đó chầm chậm khép lại.
Người nam trẻ tuổi ở bên ngoài thấy vậy thì tuyệt vọng điên cuồng gào thét, sau đó quyết định liều mạng bổ nhào tối!
Đàm Phú co rúc trong góc thang máy hét to: "A a a a a!!!"
Tên bệnh thần kia sắp xông vào đập ông rồi a!!!! Hơn nữa sao có thể nhảy cao đến vậy!! Người này học khoa thể dục à???
Cũng may cửa thang máy vừa vặn khép lại cản tên điên kia ở bên ngoài, ngay giây sau cùng, Đàm Phú chỉ nhớ mình nhìn thấy một đôi mắt đầy tơ máu cùng thù hận.
Sau đó không xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa, chỉ có con số trên bảng thông báo không ngừng biến đổi, chậm rãi thụt lùi, ba mươi bảy, ba mươi sáu, ba mươi lăm... Đến tậng lầu một thì cửa mở ra, Đàm Phú vẫn chưa tỉnh hồn lao ra ngoài đại sảnh đèn đuốc sáng choang. Con mẹ nó, nơi này là khu hộ cao cấp, sao lại có người bị điên được chứ a!!
Đàm Phú vừa sợ vừa tức, nghĩ tới vừa nãy suýt chút nữa mình đã bị đánh, cảm thấy bản thân thực xúi quẩy, lập tức chạy tới quầy tiếp tân khiếu nại: "Các người làm sao vậy? Thang máy hư cũng không thông báo! Vừa nãy tôi bị đưa lên tới tầng ba mươi tám, suýt chút nữa đã bị một tên thần kinh đánh rồi!"
Nhân viên ngồi ở quầy tiếp tân ngơ ngác: "Chờ chút, ngài nói ngài lên tầng ba mươi tám?"
Đàm Phú tức giận: "Đúng vậy! Tôi không ngờ khu này của mấy người lại có một hộ nguy hiểm như vậy đấy, cư nhiên không thông báo nhắc nhở, lỡ tổn thương người khác thì sao đây hả?!"
Nào ngờ vừa dứt lời, chỉ thấy mấy cô tiếp tân nhìn nhau, biểu tình ngơ ngác: "Ngài nói gì vậy, chỗ chúng tôi căn bản không có lầu ba mươi tám a!"
Đàm Phú nghe vậy thì chấn động, khó tin nhìn bọn họ.
Lòng bàn tay đột nhiên đau xót, Đàm Phú tỉnh hồn nhìn lại thì phát hiện chiếc thẻ hội viên làm ẩu làm tả mình nắm chặt trong tay nãy giờ đột nhiên xuất hiện vết nứt, cứ vậy dưới mí mắt ông chầm chậm nứt ra thành hai nửa.
*****
Sau vài ngày xin nghỉ, nhị đồ đệ Thái Thương Tông rốt cuộc cũng quay lại, bầu không khí trong tông môn có chút không đúng lắm.
Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng nói với sư phụ: "Sư phụ, tâm tình sư đệ có phải không ổn lắm không?"
Bằng không sao vừa về đã bố trí nhiều bài tập như vậy? Một trăm năm mươi tấm bùa thanh tâm, lại còn cuối tuần kiểm tra, cường độ lớn như vậy tay anh sẽ gãy mất.
Vệ Tây nhìn nhị đồ đệ, cũng cảm thấy không đúng lắm, vừa nãy cậu mang bánh ngọt mang về từ buổi tiệc cho đối phương, thế nhưng đồ đệ không thèm đụng tới, dáng vẻ trừng bánh ngọt cứ hệt như đang nhìn kẻ thù.
Đồ đệ tựa hồ không thích ăn bánh ngọt a...
Vệ Tây thầm nghĩ, vậy thì mình ăn vậy, vì thế liền ôm túi bánh ngọt tự mình giải quyết, kết quả cậu vừa mới bắt đầu ăn, nhị đồ đệ ngồi bên cạnh bắt đầu quay qua nhìn cậu, ánh mắt thực phức tạp.
Đáng thương biết bao a, Vệ Tây lấy một chiếc bánh hạch đào cho Đoàn Kết Nghĩa, trong đầu thầm nghĩ biết vậy thì mang về chút rượu cho nhị đồ đệ, hôm đó đại đồ đệ được ăn không ít rồi a.
Đoàn Kết Nghĩa bị ép vẽ bùa tới sắp hộc máu, nhịn không được tiếp tục suy đoán: "Sư phụ, ngài nói xem sư đệ xin nghỉ đi đâu? Có phải gặp phiền toái không a?"
Vệ Tây nghe vậy thì chấn động, cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện trên tay phải cầm bút của nhị đồ đệ có thêm một hàng dấu răng! Tựa hồ bị ai đó cắn!
Sóc Tông đang vẽ bùa thì nghe thấy một trận tiếng gió vang lên bên tai, còn chưa kịp quay đầu thì tay phải đã bị Vệ Tây nắm lấy, mực đỏ trên đầu bút vì động tác của Vệ Tây mà run run nhỏ mực xuống tấm giấy, lá bùa sắp hoàn thành cứ vậy bị hủy.
Vệ Tây không để ý, nắm tay đồ đệ, trợn mắt nhìn hàng dấu răng kia: "Lục Khuyết, này là sao?!"
Sóc Tông: "..."
Em tự hỏi mình ấy.
Sóc Tông thầm nghĩ, chuyện này có lẽ là chuyện vô ngữ nhất thế giới, anh rút tay lại, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì."
"Gì mà không có gì? Rốt cuộc là ai tổn thương đồ nhi?" Vệ Tây lại nắm lấy cổ tay Sóc Tông, đau lòng sờ hàng dấu răng kia, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Ở bên ngoài đấu pháp bị thua à?! Nói cho sư phụ biết là ai? Sư phụ đi lấy cái mạng chó của nó!"
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Vệ Tây, Sóc Tông trầm mặc một hồi, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Vệ Tây lướt qua phần da có dấu răng, động tác cẩn thận như đang vuốt ve.
Tâm tình buồn bực của Sóc Tông không biết vì sao tiêu tán, theo bản năng trở tay nắm ngược bàn tay đối phương, bất đắc dĩ thở dài: "...không cần, tôi đã... thu phục rồi."
Vệ Tây vẫn khó chịu, Đoàn Kết nghĩa nghe vậy, liếc nhìn dấu răng một cái cũng cả kinh: "Bị cắn á? Nhìn không giống người cắn a? Có tiêm ngừa chó dại chưa? Người kia tùy tiện cắn người như vậy nói không chừng bị bệnh chó dại a!"
Đoàn Kết Nghĩa thực sự quan tâm sư đệ, nào ngờ nghe mấy lời này, sư đệ lại lạnh lùng liếc mắt: "Bùa thanh tâm vẽ xong chưa? Một trăm năm mươi tấm, hoàn thành được bao nhiêu rồi?"
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Chỉ thấy sau khi lấy oán báo ơn mình, sư đệ vui vẻ quay qua hỏi sư phụ: "Bánh ngọt em về cho tôi đâu?"
Sư phụ hỏi: "Không phải đồ nhi không muốn ăn à? Sư phụ định chia hết cho sư khuynh con."
Sư đệ thật sự quá tùy hứng, hừ lạnh nói: "Ai nói không ăn, đưa đây, không cho phép chia cho anh ta."
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Cậu nói thật đi, cậu cố ý nhắm vào tôi đúng không?
*****
Đoàn Kết Nghĩa ưu sầu chỉ có thể dựa vào khách hàng cứu giúp, lúc Đàm Phú vừa bước vào cửa, Đoàn Kết Nghĩa lập tức ngửi thấy mùi tiền.
Tinh thần Đàm Phú không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vừa mệt mỏi lại bất an được Chu quản gia dẫn vào nhà, khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Tây mới lộ ra nụ cười: "Tiểu Tây, lần này đúng là nhờ có con."
Vệ Tây nhíu mày nhìn đối phương: "Ông gặp chuyện gì?"
Đàm Phú mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn ánh mắt Vệ Tây mà có chút kinh sợ, ông xoa mặt, lúc này mới uể oải kể lại. Nói thật lúc cãi nhau với nhóm quản lý khu nhà, Đàm Phú vẫn nghĩ rằng đối phương bịa chuyện lừa mình, dù sao thì ông xác định mình quả thực đã lên lầu ba mươi tám, thế nhưng người quản lý cứ khăn khăn nói tòa nhà chỉ có ba mươi bảy tầng. Đàm Phú cảm thấy chuyện này thực buồn cười, kết quả nhóm quản lý bị dây dưa một hồi liền phái nhóm bảo an theo Đàm Phú vào thang máy xác nhận.
Khi ấy Đàm Phú sợ tới choáng váng, tòa nhà chỉ có ba mươi bảy tầng, vậy tầng ba mươi tám mà mình thấy khi đó chẳng lẽ tự dưng mọc ra?
Hơn nữa người nam xuất hiện trên tầng ba mươi tám kia là sao? Lúc cửa thang máy đóng lại người kia giống như phát điên nhào tới thật sự chỉ là phát bệnh muốn đánh người thôi sao?
Cho dù không tin tà ma quỷ quái nhưng Đàm Phú cũng biết cách giải thích này không ổn. Tất cả mọi người đều nói ông uống nhiều rượu nên thấy ảo giác, thế nhưng Đàm Phú rõ ràng những chuyện đó không phải, nếu thật là ảo giác thì tấm thẻ hội viên bị nứt ra làm đôi suýt chút nữa đã cắt đứt tay ông nên giải thích thế nào đây?
Đến đây thì Đàm Phú cũng hiểu được, kết hợp một loạt tình cảnh phát sinh tối qua, ông biết tấm thẻ mà Vệ Tây cho đã cứu mình thoát khỏi hiểm cảnh. Thang máy gặp sự cố cũng phát sinh sau khi tấm thẻ rơi xuống, nếu không phải vì ông vô tình đạp trúng tấm thẻ thì đã mơ mơ màng màng đi ra ngoài thang máy, cũng không biết bên ngoài thang máy là tình cảnh gì.
Càng nghĩ tâm Đàm Phú lại càng lạnh hơn, liên tưởng tới gần đây mình gặp đủ chuyện xui rủi, cứ như có thứ gì đó đang chăm chăm nhìn mình.
Đàm Phú kể lại mọi chuyện, sau đó khẩn trương nhìn Vệ Tây, lúc này cậu chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng.
Chỉ thấy Vệ Tây quả nhiên rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông, chậm rãi hé miệng: "Thẻ hội viên hỏng rồi, ông muốn làm lại không? Phí làm lại thẻ hơi đắt một chút."
Đàm Phú: "..."
Đàm Phú đơ mặt: "Làm lại đi."
Đoàn Kết Nghĩa cũng cảm thấy câm nín với trọng điểm chú ý của sư phụ nhà mình, kết quả còn chưa kịp mở miệng an ủi Đàm Phú, chỉ thấy đối phương đứng dậy cởi bỏ dây nịch.
Đoàn Kết Nghĩa bị hành vi lưu manh giữa ban ngày ban mặt của đối phương dọa hoảng: "Đàm tiên sinh... ngài làm gì vậy?"
Đàm Phú thoạt nhìn có chút lúng túng, sau khi cởi dây nịch thì luồn tay vào trong quần mò mẫm một hồi, sau đó kêu rên đau đớt rút hai mảnh thẻ đưa cho Đoàn Kết Nghĩa: "...không phải mấy cậu bảo để để thiếp thân sao, tôi gặp chuyện có hơi sợ nên liền để trong quần lót."
Nói ra thì Đàm Phú thật sự hối hận, nếu sớm tin tưởng Vệ Tây để tấm thẻ hội viên thiếp thân thì đã không vì lấy thuốc nhỏ mắt mà làm rơi thẻ, biến thành bộ dáng bây giờ. Giờ thẻ bể rồi không chỉ cộm cấn khó chịu, lúc lôi ra còn kẹp đứt vài cọng lông.
Đoàn Kết Nghĩa: "..." Người này quả thực đủ thiếp thân, đặt thiếp thân là ý này sao? Nhìn chằm chằm mấy cọng lông như ẩn như hiện kia, Đoàn Kết Nghĩa sống chết không muốn đưa tay nhận hai mảnh thẻ bể kia, Đàm Phú phỏng chừng cũng nhìn thấu băn khoăn của Đoàn Kết Nghĩa, tự mình đặt hai mảnh thẻ lên bàn trà.
Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ, nếu cha sư phụ có mặt ở đây thì chắc đã tức tới phát điên rồi.
Lúc này nghe Đàm Phú thành khẩn nói với sư phụ: "Tiểu Tây a, con xem xem chuyện này có thể giải quyết được không? Tiền không thành vấn đề, con nói đi, con muốn gì chú cũng mau cho con."
Vệ Tây nhìn Đàm Phú, trầm ngâm một chốc: "Cái gì cũng được à?"
Đàm Phú vừa thắt dây nịch vừa gật đầu: "Cứ việc nói!"
*****
Buổi chiều lúc tan tầm trở về, từ thật xa Vệ Thiên Di đã nhìn thấy ông bạn cũ Đàm Phú đứng ở trước cổng nhà, nhất thời vừa mừng vừa sợ, tiến tới hỏi: "Lão Đàm, sao ông lại tới nhà tôi? Đứng đây chờ tôi à?"
Chỉ thấy Đàm Phú lúng túng cười gượng vài tiếng, ánh mắt có chút né tránh, không trả lời vấn đề của ông mà đưa tay vẫy vẫy phía xa: "Ở đây ở đây!"
Vệ Thiên Di quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe chở hàng cỡ trung chầm chậm lái tới rồi dừng lại trước cổng nhà mình, sau đó vài công nhân từ buồng lái nhảy xuống, mở cửa thùng xe, cầm dây thừng và công cụ, tựa hồ chuẩn bị vận chuyển thứ gì đó.
Vệ Thiên Di hiểu ra, nhịn không được vỗ vai ông bạn: "Ông thật là, tới chơi là vui rồi, còn mua quà làm gì?"
Trong lòng Vệ Thiên Di có chút kỳ quái, Đàm Phú rốt cuộc mua cái gì mà lớn tới mức phải dùng xe chở hàng mang tới. Ghế sô pha? Đồ điện tử? Gia cụ? Đàn dương cầm? Hay là đồ cổ?
Vệ Thiên Di có chút ngượng ngùng, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng sao thế thể nhận quà quý như vậy chứ? Đang định từ chối thì thấy thùng xe rung lắc một trận, nhóm công nhân hây zô hây zô khiên...một tấm bia đá thật lớn ra ngoài.
Nhìn ba chữ Thái Thương Tông rồng bay phượng múa trên bia đá, Vệ Thiên Di: "???"
Vệ Tây cực kỳ cao hứng, Thái Thương Tông rốt cuộc đã có bia đá đứng đắn rồi, hơn nữa còn là tín đồ chủ động quyên góp!
Vệ Thiên Di mê mang nhìn ông bạn cũ. Xin hỏi, ông tới để gây thêm phiền cho tôi à?
...*...
Cuối cùng Vệ Tây không thể đánh thắng nhưng quỷ quyệt gặm cắn phần da thịt lộ ra ngoài của đối thủ, mang tới phiền toái không nhỏ.
Bị đối phương vươn tay túm cổ kéo kéo xuống, Vệ Tây vẫn hồn nhiên không hề sợ hãi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Sóc Tông, muốn liều chết đánh một trận.
Bất quá đối phương không thừa dịp ưu thế đánh tiếp, chỉ đen mặt dùng ánh mắt đang nhìn kẻ thiếu não mà nhìn cậu, ánh mắt phảng phất có trăm ngàn lời muốn nói.
Vệ Tây nghĩ là đối phương muốn hung mình, khí thế cũng lập tức hùng hổ không hề thua kém.
Sóc Tông cuối cùng phiền não gãi gãi mái tóc rối bù của mình, vứt Vệ Tây qua một bên: "Em con mẹ nó đúng là... Nhiều năm như vậy vẫn không có thêm chút đầu óc nào."
Thấy Sóc Tông vô duyên vô cớ chửi mình, Vệ Tây nhất thời giận dữ.
Lúc này Đoàn Kết Nghĩa ở bên ngoài phát hiện không đúng, vừa khiếp sợ vừa mê mang xông vào khuyên can, Vệ Tây sợ ngộ thương đồ đệ mới chịu dừng lại.
Đoàn Kết Nghĩa ù ù cạc cạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sư phụ bị bắt nạt à?" Dáng vẻ khi nãy hình như là đánh nhau thua, cho dù người bắt nạt sư phụ là cao phú suất quốc dân anh cũng không tha thứ!
Thấy Đoàn Kết Nghĩa, sắc mặt Sóc Tông lại càng tệ hơn, thoạt nhìn giống như không muốn ở lại thêm một phút một giây nào nữa, khoác thêm áo khoác rồi tức giận gọi Hạ Thủ Nhân, dự định rời đi.
Kết quả lúc đi tới cửa thì bị Vệ Tây ngăn lại: "Trả bánh ngọt của đồ đệ tôi đây!"
Sóc Tông cúi đầu đối mặt với Vệ Tây một chốc, mở miệng nói: "Hạ Thủ Nhân! Gói toàn bộ bánh ngọt còn dư lại trong hậu đài cho em ấy!"
Sau đó trầm giọng hỏi: "Hài lòng chưa?"
Vệ Tây không phải người được voi đòi tiên, được bồi thường liền giống như gặp bạn chí cốt, lập tức thu lại cánh tay đang cản đường đối phương.
Sóc Tông hoàn toàn không có chút vui vẻ nào khi giải quyết được vấn đề, ngược lại cứ như sắp tức chết tới nơi, trước khi đi còn đưa tay vỗ trán Vệ Tây một cái.
Vệ Tây không kịp tránh, lúc muốn phản kích thì đối phương đã khoác áo khoác, sắc mặt tái xanh bỏ đi. Sóc Tông đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ có Hạ Thủ Nhân ở phía sau không ngừng quay đầu, biểu tình có chút phức tạp.
Vệ Tây ôm cái trán bị đánh đau, thầm nghĩ, người này sao lại như vậy? *****
Động tĩnh bên này dĩ nhiên không có mấy người biết, yến hội đang trong thời điểm náo nhiệt nhất, có mấy ai tình nguyện tới phòng nghỉ lãng phí thời gian chứ? Đến khi yến tiệc gần tàn mới có người phát hiện phòng nghỉ này đã ngừng sử dụng.
Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao hội trường lớn như vậy cũng không phải chỉ có mỗi nơi này nghỉ ngơi.
Vệ Thiên Di cả đêm không nghỉ, uống một vòng toàn trường, tới lúc gần kết thúc mới lưu luyến nói tạm biệt Đàm Phú.
Đàm Phú là bạn cũ lâu năm của ông, không giống nhóm thương nhân quen biết trong giới, vì thế vẫn luôn đặc biệt coi trọng.
Trước lúc tạm biệt, nhìn sắc mặt bạn cũ, Vệ Thiên Di nhịn không được quan tâm: "Đã bao lâu rồi ông không chịu nghỉ ngơi a, tuổi chúng ta bây giờ không thể cứ lo cho công việc, có sức khỏe mới kiếm tiền được."
"Ông nói cái này à?" Đàm Phú sờ sờ túi mắt mình, cười tự giễu: "Aiz, trước kia không nghiêm trọng như vậy, không biết vì sao gần nhất ngày càng lớn, chắc tại dùng mắt quá độ đi? Ánh mắt quả thực rất mệt mỏi, có khi còn tự dưng căng đau."
Bất quá hôm nay khá kỳ lạ, cả đêm nay Đàm Phú không hề có cảm giác căng đau đó, ông cũng không rõ có phải tác dụng tâm lý hay không, nhịn không được lôi chiếc thẻ hội viên mà Vệ Tây đưa mình, cười nói: "Vài năm không gặp, tính cách Tiểu Tây thay đổi không ít a, sáng sủa hơn rất nhiều, lại còn ăn nên làm ra."
Vệ Thiên Di nghe vậy thì tức giận tố khổ với ông bạn: "Ông biết gì chứ, đứa nghịch tử này thực sự sắp chọc chết tôi rồi, làm cái nghề thần côn chó má này, còn trực tiếp biến nhà thành chỗ làm, sớm muộn gì tôi cũng bắt nó dẹp hết ba thứ đồ vớ vẩn kia. Ông cũng vậy, không cần để ý tới nó, cái thẻ rách này ông ra ngoài thì cứ vứt đại vào thùng rác."
Đàm Phú cười cười khuyên can Vệ Thiên Di vài câu, bất quá ông cũng không tin chuyện này lắm, vì an ủi bạn cũ nên cam kết chốc nữa mình sẽ vứt tấm thẻ này đi.
Vệ Thiên Di có thể coi là tìm được chiến hữu chung chiến tuyến, thầm nói, trên đời này quả nhiên vẫn còn người thông minh.
Kết quả còn chưa cao hứng bao lâu, trước lúc về thấy trên tay con trai lớn xuất hiện thêm vài túi xách lớn không rõ lấy từ đâu, mở ra xem thử thì thấy bên trong chứa đầy bánh ngọt.
Tới dự tiệc xong lúc về còn gói đồ ăn mang về? Con mẹ nó làm gì có ai tới tham dự hoạt động thương hội mà mang thức ăn về chứ? Vệ Thiên Di thật sự muốn phát điên, thế nhưng nhìn biểu tình "ông mà dám vứt thì tôi sẽ đập ông một trận, sau đó để ông ăn cơm không đủ no suốt một tháng" của Vệ Tây, ông thật sự không có cách nào.
Ở trong xe, Vệ Thừa Thù trầm mặc nhìn chằm chằm anh cả nhà mình, ánh mắt tựa hồ có ngàn lời muốn nói.
Mỗi người một nửa tiền lì xì...
Vệ Tây nghiêm túc đếm bánh ngọt, đếm xong thì ngẩng đầu chống lại ánh mắt Vệ Thừa Thù: "Cậu nhìn tôi làm chi?"
Vệ Thừa Thù dời mắt, biểu tình so với lúc đi còn âm trầm hơn.
*****
Sau khi tạm biệt ông bạn cũ, Đàm Phú cả người đầy mùi rượu rời khỏi phòng yến hội, dưới bậc thang vừa vặn có thùng rác, trợ lý nghe thấy cuộc nói chuyện của ông cùng Vệ Thiên Di tri kỷ hỏi: "Đàm tổng, cần tôi vứt giúp ngài không?"
Đàm Phú ngẩn người, liếc nhìn thùng rác, lại nhìn tấm thẻ rất ư bình thường trong tay, không biết nghĩ tới gì đó, ma xui quỷ khiến nhét vào trong túi: "Không cần, chúng ta đi thôi."
Lúc xuống lầu Đàm Phú vấp chân té lộn mèo một cái, suýt nữa đã lăn vào gầm xe chiếc che chạy tới đón mình, cũng may được trợ lý đúng lúc kéo lại. Tài xế hốt hoảng xuống xe xin lỗi, Đàm Phú che mắt lắc đầu, tỏ ý bảo tài xế không cần khẩn trương. Gần nhất ông thường xuyên nhìn không rõ, có lần lái xe còn nhìn nhầm đèn xanh đèn đỏ, nếu không phải những xe khác điên cuồng bóp còi thì chắc ông đã tông vào xe người ta, vừa nãy ông cũng đột nhiên cảm thấy nấc thang trước mặt là đất bằng nên mới đạp hụt.
Đàm Phú thở dài, cũng vì rất lâu rồi không lái xe nên ông mới nghĩ vì mình dùng mắt quá độ mới xuất hiện nhiều sai lầm như vậy.
Tài xế cùng trợ lý tạm biệt Đàm Phú ở dưới lầu khu nhà, Đàm Phú vừa dụi mắt vừa đi vào thang máy, có lẽ vì đã khá muộn nên đại sảnh trừ bỏ vài nhân viên trực đêm thì không hề nhìn thấy ai khác.
Đàm Phú bước vào thang máy, nhấn số lầu nhà mình, trong quá trình thang máy đi lên thì mắt ông lại bắt đầu căng đau, dụi một hồi cũng không giảm bớt, Đàm Phú dứt khoác móc thuốc nhỏ mắt mới mua khi đi ngang hiệu thuốc vừa nãy, định nhỏ vài giọt.
Lúc mò thuốc nhỏ mắt hình như có thứ gì đó từ trong túi rơi ra, Đàm Phú nghe thấy tiếng vang của đồ vật rớt xuống đất.
Đàm Phú theo bản năng muốn cúi người nhặt, nào ngờ đúng lúc này dưới chân ầm một tiếng, thang máy đột nhiên ngừng vận hành, ánh đèn cũng tắt ngóm.
Đàm Phú duy trì động tác khom người run sợ vài giây, thang máy hỏng?
Thứ Đàm Phú nghĩ tới đầu tiên chính là cái này, vì thế liền đưa tay nhấn nút liên hệ khẩn cấp, kết quả bên kia vô tuyến hoàn toàn im lặng.
Đúng là gặp quỷ mà. Đàm Phú có chút mất hứng nghĩ, nghiệp vụ bây giờ sao lại tệ như vậy, nhân viên trực đêm không có mặt trong phòng giám sát cũng thôi đi, thang máy tiểu khu đắt đỏ như vậy lại gặp sự cố, lấy nhiều tiền như vậy rốt cuộc làm cái gì?
Đàm Phú vừa trách móc vừa lấy di động ra, định gọi bảo người nhà thông báo cho quản lý tiểu khu, ở trong thang máy di động vẫn có mạng bình thường.
Bất quá không chờ Đàm Phú gọi điện thì bóng đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh nẹt điện, đèn vụt sáng, thang máy đình trệ một lần nữa vận hành đi lên rồi vững vàng dừng lại, cửa thang máy chầm chậm mở ra hai bên.
Mẹ nó, bình thường rồi, Đàm Phú thầm nghĩ, hỏng hóc chỉ là gián đoạn mà thôi, ngày mai nhất định phải khiếu nại với quản lý tiểu khu, buổi tối hư còn may, lỡ như hư vào ban ngày thì không phải làm trễ nãi công việc của người ta sao?
Lúc này ánh mắt Đàm Phú căng đau dữ dội, tâm tình cũng không tốt, ông nắm chặt lọ thuốc nhỏ mắt, vừa trách móc vừa theo bản năng đi ra ngoài, kết quả dưới chân có cảm giác đạp trúng thứ gì đó, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, vừa nãy hình như mình làm rớt thứ gì đó thì phải.
Ý niệm này vừa xuất hiện thì hệt như một tiếng sấm bổ tan mớ suy nghĩ hỗn loạn, Đàm Phú vội vàng quay lại nhìn vách tường thang máy, ý thức được có chút không ổn.
Trên bảng thông báo điện tử, con số biểu hiện lầu ba mươi tám không ngừng nhấp nháy đỏ, Đàm Phú cảm thấy kỳ quái, lúc bước vào thang máy ông rõ ràng đã nhấn tầng hai mươi lăm a, vừa nãy sao không để ý đã muốn bước ra ngoài chứ? Này cũng kỳ quái quá đi, cũng đâu phải tầng nhà mình...
Sao mình lại mắc phải sai lầm vớ vẩn này chứ, vừa nãy trong buổi tiệc đã uống quá nhiều sao?
Không có a...
Ông vẫn rất tỉnh táo, chờ chút, cửa thang máy sao lại mở ra lâu như vậy? Sao đến bây giờ vẫn không chịu đóng lại? Hơn nữa bên ngoài có phải tối quá không? Ngay cả chút ánh sáng cũng không có?
Đàm Phú nhìn một loạt hiện tượng kỳ quái trước mặt, đột nhiên cảm giác trên người mình có chút lạnh.
Không, không, không thể nào...
Ngón tay Đàm Phú run rẩy, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ tới mức không thể diễn tả bằng lời, hết thảy mọi thứ đều không phù hợp lô gich nhưng lại gộp chung lại với nhau.
Lúc này có không tin ma quỷ cũng không quản được nhiều như vậy, Đàm Phú vội vàng muốn lấy di động ra gọi điện cho người nhà, nào ngờ không đợi màn hình sáng đèn, trước mắt lóe một cái, khoảng không tối om bên ngoài cửa thang máy đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo ở xa xa.
Bóng dáng kia là một người nam cao gầy, đang chậm rãi đi về phía thang máy.
Rốt cuộc cũng thấy được người, tâm tình khẩn trương của Đàm Phú thả lỏng một chút, hướng người nọ hỏi: "Này, anh là người tầng này à? Sao bên ngoài không mở đèn?"
Người nọ ngầng đầu nhìn ông, dáng dấp khá đẹp trai, tựa hồ cười nói: "À, chắc bị cúp điện rồi, ông ở trong thang máy nguy hiểm lắm, mau ra ngoài đi."
Đàm Phú cảm thấy người hàng xóm này thật nhiệt tình, theo bản năng muốn bước ra, lúc này nhớ tới thứ mình đạp dưới chân, cúi đầu nhìn thử thì bật cười, là tấm thẻ hội viên mà con lớn Vệ gia đã đưa.
Ông vừa định cúi người nhặt thì tâm tình người hàng xóm ở bên ngoài thang máy đột nhiên biến đổi: "Đi ra!"
Đàm phú sửng sốt, âm thanh người này sao đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy? Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì suýt chút nữa đã sợ tới đái ra quần, người nọ vừa nãy vẫn còn đứng ở xa xa, hiện giờ đang vừa rống to vừa lao nhanh về phía ông, gương mặt vốn tuấn tú trở nên dữ tợn.
Ôi mẹ ơi, sao tự dưng nổi điên rồi!
Đàm Phú bị dáng vẻ biến đổi khủng khiếp của đối phương dọa tới phát run, trực tiếp nhũn chân ngồi bệch xuống đất, tay cứ vậy ngẫu nhiên chạm được tấm thẻ bị giẫm dưới chân.
Cơ hồ là cùng lúc đó, thang máy đột nhiên chấn động, con số tầng lầu trên bảng thông báo điên cuồng léo sáng, thang máy phát ra tiếng báo động vì cửa thang máy đình trệ quá lâu, sau đó chầm chậm khép lại.
Người nam trẻ tuổi ở bên ngoài thấy vậy thì tuyệt vọng điên cuồng gào thét, sau đó quyết định liều mạng bổ nhào tối!
Đàm Phú co rúc trong góc thang máy hét to: "A a a a a!!!"
Tên bệnh thần kia sắp xông vào đập ông rồi a!!!! Hơn nữa sao có thể nhảy cao đến vậy!! Người này học khoa thể dục à???
Cũng may cửa thang máy vừa vặn khép lại cản tên điên kia ở bên ngoài, ngay giây sau cùng, Đàm Phú chỉ nhớ mình nhìn thấy một đôi mắt đầy tơ máu cùng thù hận.
Sau đó không xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa, chỉ có con số trên bảng thông báo không ngừng biến đổi, chậm rãi thụt lùi, ba mươi bảy, ba mươi sáu, ba mươi lăm... Đến tậng lầu một thì cửa mở ra, Đàm Phú vẫn chưa tỉnh hồn lao ra ngoài đại sảnh đèn đuốc sáng choang. Con mẹ nó, nơi này là khu hộ cao cấp, sao lại có người bị điên được chứ a!!
Đàm Phú vừa sợ vừa tức, nghĩ tới vừa nãy suýt chút nữa mình đã bị đánh, cảm thấy bản thân thực xúi quẩy, lập tức chạy tới quầy tiếp tân khiếu nại: "Các người làm sao vậy? Thang máy hư cũng không thông báo! Vừa nãy tôi bị đưa lên tới tầng ba mươi tám, suýt chút nữa đã bị một tên thần kinh đánh rồi!"
Nhân viên ngồi ở quầy tiếp tân ngơ ngác: "Chờ chút, ngài nói ngài lên tầng ba mươi tám?"
Đàm Phú tức giận: "Đúng vậy! Tôi không ngờ khu này của mấy người lại có một hộ nguy hiểm như vậy đấy, cư nhiên không thông báo nhắc nhở, lỡ tổn thương người khác thì sao đây hả?!"
Nào ngờ vừa dứt lời, chỉ thấy mấy cô tiếp tân nhìn nhau, biểu tình ngơ ngác: "Ngài nói gì vậy, chỗ chúng tôi căn bản không có lầu ba mươi tám a!"
Đàm Phú nghe vậy thì chấn động, khó tin nhìn bọn họ.
Lòng bàn tay đột nhiên đau xót, Đàm Phú tỉnh hồn nhìn lại thì phát hiện chiếc thẻ hội viên làm ẩu làm tả mình nắm chặt trong tay nãy giờ đột nhiên xuất hiện vết nứt, cứ vậy dưới mí mắt ông chầm chậm nứt ra thành hai nửa.
*****
Sau vài ngày xin nghỉ, nhị đồ đệ Thái Thương Tông rốt cuộc cũng quay lại, bầu không khí trong tông môn có chút không đúng lắm.
Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng nói với sư phụ: "Sư phụ, tâm tình sư đệ có phải không ổn lắm không?"
Bằng không sao vừa về đã bố trí nhiều bài tập như vậy? Một trăm năm mươi tấm bùa thanh tâm, lại còn cuối tuần kiểm tra, cường độ lớn như vậy tay anh sẽ gãy mất.
Vệ Tây nhìn nhị đồ đệ, cũng cảm thấy không đúng lắm, vừa nãy cậu mang bánh ngọt mang về từ buổi tiệc cho đối phương, thế nhưng đồ đệ không thèm đụng tới, dáng vẻ trừng bánh ngọt cứ hệt như đang nhìn kẻ thù.
Đồ đệ tựa hồ không thích ăn bánh ngọt a...
Vệ Tây thầm nghĩ, vậy thì mình ăn vậy, vì thế liền ôm túi bánh ngọt tự mình giải quyết, kết quả cậu vừa mới bắt đầu ăn, nhị đồ đệ ngồi bên cạnh bắt đầu quay qua nhìn cậu, ánh mắt thực phức tạp.
Đáng thương biết bao a, Vệ Tây lấy một chiếc bánh hạch đào cho Đoàn Kết Nghĩa, trong đầu thầm nghĩ biết vậy thì mang về chút rượu cho nhị đồ đệ, hôm đó đại đồ đệ được ăn không ít rồi a.
Đoàn Kết Nghĩa bị ép vẽ bùa tới sắp hộc máu, nhịn không được tiếp tục suy đoán: "Sư phụ, ngài nói xem sư đệ xin nghỉ đi đâu? Có phải gặp phiền toái không a?"
Vệ Tây nghe vậy thì chấn động, cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện trên tay phải cầm bút của nhị đồ đệ có thêm một hàng dấu răng! Tựa hồ bị ai đó cắn!
Sóc Tông đang vẽ bùa thì nghe thấy một trận tiếng gió vang lên bên tai, còn chưa kịp quay đầu thì tay phải đã bị Vệ Tây nắm lấy, mực đỏ trên đầu bút vì động tác của Vệ Tây mà run run nhỏ mực xuống tấm giấy, lá bùa sắp hoàn thành cứ vậy bị hủy.
Vệ Tây không để ý, nắm tay đồ đệ, trợn mắt nhìn hàng dấu răng kia: "Lục Khuyết, này là sao?!"
Sóc Tông: "..."
Em tự hỏi mình ấy.
Sóc Tông thầm nghĩ, chuyện này có lẽ là chuyện vô ngữ nhất thế giới, anh rút tay lại, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì."
"Gì mà không có gì? Rốt cuộc là ai tổn thương đồ nhi?" Vệ Tây lại nắm lấy cổ tay Sóc Tông, đau lòng sờ hàng dấu răng kia, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Ở bên ngoài đấu pháp bị thua à?! Nói cho sư phụ biết là ai? Sư phụ đi lấy cái mạng chó của nó!"
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Vệ Tây, Sóc Tông trầm mặc một hồi, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Vệ Tây lướt qua phần da có dấu răng, động tác cẩn thận như đang vuốt ve.
Tâm tình buồn bực của Sóc Tông không biết vì sao tiêu tán, theo bản năng trở tay nắm ngược bàn tay đối phương, bất đắc dĩ thở dài: "...không cần, tôi đã... thu phục rồi."
Vệ Tây vẫn khó chịu, Đoàn Kết nghĩa nghe vậy, liếc nhìn dấu răng một cái cũng cả kinh: "Bị cắn á? Nhìn không giống người cắn a? Có tiêm ngừa chó dại chưa? Người kia tùy tiện cắn người như vậy nói không chừng bị bệnh chó dại a!"
Đoàn Kết Nghĩa thực sự quan tâm sư đệ, nào ngờ nghe mấy lời này, sư đệ lại lạnh lùng liếc mắt: "Bùa thanh tâm vẽ xong chưa? Một trăm năm mươi tấm, hoàn thành được bao nhiêu rồi?"
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Chỉ thấy sau khi lấy oán báo ơn mình, sư đệ vui vẻ quay qua hỏi sư phụ: "Bánh ngọt em về cho tôi đâu?"
Sư phụ hỏi: "Không phải đồ nhi không muốn ăn à? Sư phụ định chia hết cho sư khuynh con."
Sư đệ thật sự quá tùy hứng, hừ lạnh nói: "Ai nói không ăn, đưa đây, không cho phép chia cho anh ta."
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Cậu nói thật đi, cậu cố ý nhắm vào tôi đúng không?
*****
Đoàn Kết Nghĩa ưu sầu chỉ có thể dựa vào khách hàng cứu giúp, lúc Đàm Phú vừa bước vào cửa, Đoàn Kết Nghĩa lập tức ngửi thấy mùi tiền.
Tinh thần Đàm Phú không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vừa mệt mỏi lại bất an được Chu quản gia dẫn vào nhà, khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Tây mới lộ ra nụ cười: "Tiểu Tây, lần này đúng là nhờ có con."
Vệ Tây nhíu mày nhìn đối phương: "Ông gặp chuyện gì?"
Đàm Phú mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn ánh mắt Vệ Tây mà có chút kinh sợ, ông xoa mặt, lúc này mới uể oải kể lại. Nói thật lúc cãi nhau với nhóm quản lý khu nhà, Đàm Phú vẫn nghĩ rằng đối phương bịa chuyện lừa mình, dù sao thì ông xác định mình quả thực đã lên lầu ba mươi tám, thế nhưng người quản lý cứ khăn khăn nói tòa nhà chỉ có ba mươi bảy tầng. Đàm Phú cảm thấy chuyện này thực buồn cười, kết quả nhóm quản lý bị dây dưa một hồi liền phái nhóm bảo an theo Đàm Phú vào thang máy xác nhận.
Khi ấy Đàm Phú sợ tới choáng váng, tòa nhà chỉ có ba mươi bảy tầng, vậy tầng ba mươi tám mà mình thấy khi đó chẳng lẽ tự dưng mọc ra?
Hơn nữa người nam xuất hiện trên tầng ba mươi tám kia là sao? Lúc cửa thang máy đóng lại người kia giống như phát điên nhào tới thật sự chỉ là phát bệnh muốn đánh người thôi sao?
Cho dù không tin tà ma quỷ quái nhưng Đàm Phú cũng biết cách giải thích này không ổn. Tất cả mọi người đều nói ông uống nhiều rượu nên thấy ảo giác, thế nhưng Đàm Phú rõ ràng những chuyện đó không phải, nếu thật là ảo giác thì tấm thẻ hội viên bị nứt ra làm đôi suýt chút nữa đã cắt đứt tay ông nên giải thích thế nào đây?
Đến đây thì Đàm Phú cũng hiểu được, kết hợp một loạt tình cảnh phát sinh tối qua, ông biết tấm thẻ mà Vệ Tây cho đã cứu mình thoát khỏi hiểm cảnh. Thang máy gặp sự cố cũng phát sinh sau khi tấm thẻ rơi xuống, nếu không phải vì ông vô tình đạp trúng tấm thẻ thì đã mơ mơ màng màng đi ra ngoài thang máy, cũng không biết bên ngoài thang máy là tình cảnh gì.
Càng nghĩ tâm Đàm Phú lại càng lạnh hơn, liên tưởng tới gần đây mình gặp đủ chuyện xui rủi, cứ như có thứ gì đó đang chăm chăm nhìn mình.
Đàm Phú kể lại mọi chuyện, sau đó khẩn trương nhìn Vệ Tây, lúc này cậu chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng.
Chỉ thấy Vệ Tây quả nhiên rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông, chậm rãi hé miệng: "Thẻ hội viên hỏng rồi, ông muốn làm lại không? Phí làm lại thẻ hơi đắt một chút."
Đàm Phú: "..."
Đàm Phú đơ mặt: "Làm lại đi."
Đoàn Kết Nghĩa cũng cảm thấy câm nín với trọng điểm chú ý của sư phụ nhà mình, kết quả còn chưa kịp mở miệng an ủi Đàm Phú, chỉ thấy đối phương đứng dậy cởi bỏ dây nịch.
Đoàn Kết Nghĩa bị hành vi lưu manh giữa ban ngày ban mặt của đối phương dọa hoảng: "Đàm tiên sinh... ngài làm gì vậy?"
Đàm Phú thoạt nhìn có chút lúng túng, sau khi cởi dây nịch thì luồn tay vào trong quần mò mẫm một hồi, sau đó kêu rên đau đớt rút hai mảnh thẻ đưa cho Đoàn Kết Nghĩa: "...không phải mấy cậu bảo để để thiếp thân sao, tôi gặp chuyện có hơi sợ nên liền để trong quần lót."
Nói ra thì Đàm Phú thật sự hối hận, nếu sớm tin tưởng Vệ Tây để tấm thẻ hội viên thiếp thân thì đã không vì lấy thuốc nhỏ mắt mà làm rơi thẻ, biến thành bộ dáng bây giờ. Giờ thẻ bể rồi không chỉ cộm cấn khó chịu, lúc lôi ra còn kẹp đứt vài cọng lông.
Đoàn Kết Nghĩa: "..." Người này quả thực đủ thiếp thân, đặt thiếp thân là ý này sao? Nhìn chằm chằm mấy cọng lông như ẩn như hiện kia, Đoàn Kết Nghĩa sống chết không muốn đưa tay nhận hai mảnh thẻ bể kia, Đàm Phú phỏng chừng cũng nhìn thấu băn khoăn của Đoàn Kết Nghĩa, tự mình đặt hai mảnh thẻ lên bàn trà.
Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ, nếu cha sư phụ có mặt ở đây thì chắc đã tức tới phát điên rồi.
Lúc này nghe Đàm Phú thành khẩn nói với sư phụ: "Tiểu Tây a, con xem xem chuyện này có thể giải quyết được không? Tiền không thành vấn đề, con nói đi, con muốn gì chú cũng mau cho con."
Vệ Tây nhìn Đàm Phú, trầm ngâm một chốc: "Cái gì cũng được à?"
Đàm Phú vừa thắt dây nịch vừa gật đầu: "Cứ việc nói!"
*****
Buổi chiều lúc tan tầm trở về, từ thật xa Vệ Thiên Di đã nhìn thấy ông bạn cũ Đàm Phú đứng ở trước cổng nhà, nhất thời vừa mừng vừa sợ, tiến tới hỏi: "Lão Đàm, sao ông lại tới nhà tôi? Đứng đây chờ tôi à?"
Chỉ thấy Đàm Phú lúng túng cười gượng vài tiếng, ánh mắt có chút né tránh, không trả lời vấn đề của ông mà đưa tay vẫy vẫy phía xa: "Ở đây ở đây!"
Vệ Thiên Di quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe chở hàng cỡ trung chầm chậm lái tới rồi dừng lại trước cổng nhà mình, sau đó vài công nhân từ buồng lái nhảy xuống, mở cửa thùng xe, cầm dây thừng và công cụ, tựa hồ chuẩn bị vận chuyển thứ gì đó.
Vệ Thiên Di hiểu ra, nhịn không được vỗ vai ông bạn: "Ông thật là, tới chơi là vui rồi, còn mua quà làm gì?"
Trong lòng Vệ Thiên Di có chút kỳ quái, Đàm Phú rốt cuộc mua cái gì mà lớn tới mức phải dùng xe chở hàng mang tới. Ghế sô pha? Đồ điện tử? Gia cụ? Đàn dương cầm? Hay là đồ cổ?
Vệ Thiên Di có chút ngượng ngùng, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng sao thế thể nhận quà quý như vậy chứ? Đang định từ chối thì thấy thùng xe rung lắc một trận, nhóm công nhân hây zô hây zô khiên...một tấm bia đá thật lớn ra ngoài.
Nhìn ba chữ Thái Thương Tông rồng bay phượng múa trên bia đá, Vệ Thiên Di: "???"
Vệ Tây cực kỳ cao hứng, Thái Thương Tông rốt cuộc đã có bia đá đứng đắn rồi, hơn nữa còn là tín đồ chủ động quyên góp!
Vệ Thiên Di mê mang nhìn ông bạn cũ. Xin hỏi, ông tới để gây thêm phiền cho tôi à?
...*...
Danh sách chương