Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của những người ngồi đó không được đẹp cho lắm.
Thằng nhãi này rõ là vì không muốn dây vào nên mới cố ý nói mình là đoạn tụ. Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời còn không coi ai ra gì hơn cả Bách Lý Quyết Minh của bây giờ, trong ánh mắt hắn viết rõ câu “Thứ bẩn thỉu chui từ cống rãnh nào lên cách xa ta”, khiến người ta vừa nhìn là thấy tức giận.
Tạ Sầm Quan che miệng thở dài: “Lão tiền bối à, xem ra lúc sinh thời ngươi cũng không có nhiều bạn bè gì nhỉ.”
Bùi Chân liếc nhẹ ông một cái, Tạ Sầm Quan lập tức đưa tay làm động tác che miệng.
Bùi Chân chưa nói với sư tôn rằng y không phải là Bách Lý Quyết Minh thực sự, chuyện sư tôn đánh mất ký ức lúc còn sống cứ quái quái thế nào ấy, có lẽ nói cho sư tôn biết chân tướng cũng không hẳn là một lựa chọn hay. Bùi Chân nhìn về phía sư tôn, cái tên này từ lúc bắt đầu nhìn thấy Bách Lý Quyết Minh thì cứ chau mày liên tục, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt hắn chuyển sang lang quân áo xanh, người đàn ông này có nét mặt ôn hòa, dáng vẻ thong dong, khóe miệng mang theo ý cười thanh lịch, thoạt nhìn dễ gần hơn nhiều so với đệ đệ y, Bùi Chân cảm thấy thú vị, xem ra vị lang quân áo xanh Bách Lý Độ này là Vô Độ gia gia thời còn trẻ rồi.
Bách Lý Độ bước ra hòa giải, “Đệ đệ nhà ta tuổi còn trẻ, nói năng l0 mãng, mong các vị không để trong lòng.” Giọng điệu của y vô cùng nhẹ nhàng thuần thục, trông như đã dọn dẹp đống hỗn độn mà đệ đệ mình gây ra không biết bao nhiêu lần.
Tộc trưởng cũng nói đỡ cho hai người, “Tính tình của nhị lang quân là như vậy đó, các ngươi chớ có trêu chọc hắn. Nhị lang quân trông như người sống sai vậy thôi, chứ y thuật đẳng cấp lắm. Nhờ có hắn mà căn bệnh cảm cô mắc đã ba mươi năm mới khỏi hẳn đó.”
Có tộc trưởng nói giúp cho, đương nhiên khách khứa bên dưới không còn gì để nói, thế là câu chuyện quay về lễ thành niên của Bàn Già Lệ. Hai huynh đệ Bách Lý ngồi xuống trong góc, không ai để ý. Bách Lý Quyết Minh ngồi trên bậc thang, lặng lẽ ôm cánh tay quan sát bọn họ từ xa. Bách Lý Độ áo xanh tính tình ôn hòa, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Đệ đệ ruột của y thì hoàn toàn khác xa, không hợp với yến hội Mã Tang, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, song cũng có thể nhìn ra ánh mắt của tên này đã mất kiên nhẫn.
Hai huynh đệ ngồi trong góc kinh đường, bàn của họ ngay trước một chiếc bàn phủ vải đỏ. Bách Lý Quyết Minh thoáng thấy dưới mép vải đỏ bên cạnh bàn có một bàn tay trắng như ngó sen thò ra. Cánh tay nọ trắng như tuyết, khung xương mảnh mai, vừa nhìn là biết tay của con gái. Bàn tay đó chọt chọt eo thanh niên áo đen, thanh niên không phản ứng lại, bàn tay nọ lại bám riết không tha, chọt thêm vài cái nữa, dường như thanh niên không chịu nổi nữa, đành cầm đĩa gà quay lặng lẽ đưa xuống dưới.
Một lát sau, một đĩa xương chìa ra bên dưới tấm vải đỏ, thanh niên cầm đĩa xương đặt lại lên bàn với vẻ mặt vô cảm. Người dưới gầm bàn hình như ăn chưa đã, lại chọt chọt thanh niên. Thanh niên chau mày nhìn lại, sau đó đưa thêm đồ ăn cho nàng vài lần. Món ngon trên bàn, hai huynh đệ chưa kịp động đũa nào đã bị người nọ ăn sạch. Đến lần thứ ba bị chọc phá, thanh niên hạ quyết tâm không để ý đến nàng nữa. Bàn tay kia ngừng giữa không trung một lúc lâu, dường như thẹn quá hóa giận, bèn nhéo mông thanh niên một cái thật mạnh.
Bách Lý Quyết Minh thấy sắc mặt thanh niên áo đen dần dần tối sầm lại.
Thanh niên đứng dậy hành lễ nói: “Tại hạ không giỏi uống rượu, xin cáo lui trước.”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Biết rõ tính tình người này không tốt, tộc trưởng mặc kệ, mấy vị khách khác cũng mắng vài câu cho bõ rồi thôi. Dù sao cũng là người Trung Nguyên đến đây, chỉ ở Mã Tang tạm một thời gian sau đó phải quay về Trung Nguyên, không có liên quan gì đến bọn họ cả. Bách Lý Độ rất bất lực, nhân lúc không ai để ý khẽ cúi người xuống, thấp giọng nói mấy câu.
Giọng nói của y rất khẽ, không ai nghe thấy, chỉ có Bách Lý Quyết Minh đang đứng đó nhìn chằm chằm khẩu hình của Bách Lý Độ không hề chớp mắt.
Y nói là:
“A Lan Na, đừng quậy nữa.”
Khoảnh khắc đó, dường như hô hấp của Bách Lý Quyết Minh ngừng lại.
Người con gái ăn vụng dưới gầm bàn là A Lan Na ư? Như thể tất cả vũ nữ và khách mời đều cách rất xa y, trong tầm nhìn chỉ còn lại chiếc bàn vải đỏ kia. Y đi đến cạnh bàn, cánh tay phía sau dưới lại không chìa ra nữa, có vẻ nàng rất nghe lời Bách Lý Độ, ngoan ngoãn không quậy phá. Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống, đoạn chần chừ xốc tấm vải đỏ lên. Gầm bàn trống không, không có thứ gì cả. Thứ Bàn Già Lệ không thấy thì bọn họ cũng không thể thấy được. Dẫu vậy, y vẫn không nhịn được mà xốc tấm vải lên, y rất muốn nhìn thử nữ quỷ theo đuôi y bám riết mãi không tha kia lúc còn sống có mặt mũi ra sao.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Ca múa trong đường ngừng lại, có nô lệ quỳ một gối xuống dâng một chiếc vũ tiễn lên cho tộc trưởng.
“Đây là lang quân thắng trận so tài bắn tên hôm nay.” Nô lệ nhỏ giọng bẩm báo.
Phu nhân tộc trưởng nhìn chiếc vũ tiễn, ánh mắt lướt qua cái tên được khắc trên đuôi tên, đôi môi đỏ tươi cong lên, cười nói: “Lại là đứa trẻ này, lần nào trong làng tổ chức so tài bắn tên nó cũng thắng cả. Nghe nói năm trước còn đi theo Kỵ thủ[1] xuất chiến, quét sạch quỷ vực sau lưng Vương trại. Tuy xuất thân từ nô lệ, nhưng lại rất có năng lực. Chi bằng ban cho nó ân điển, để nó hầu hạ Vương nữ thành niên đi.”
[1] Kỵ thủ (骑手): tay cưỡi ngựa, ởđây chỉ những thanh niên cưỡi ngựa xuất chinh, tác giả dùng chữ này như một tên riêng để chỉ một chức danh trong trại.
Bàn Già Lệ rũ mắt cười, ẩn giấu sự sắc bén trong ánh mắt, “Cô vừa hạ lệnh cho các thiếu niên xếp hàng để chọn người thị tẩm, Châu phu nhân lại định để cô nuốt lời sao?”
“Những thiếu niên đó sao có thể xứng với trưởng nữ Mã Tang chứ?” Châu phu nhân xin ý kiến của tộc trưởng, “Vương quân, ý của chàng thế nào?”
“Bàn Già Lệ, mẫu thân con cũng có ý tốt thôi.” Tộc trưởng không vui cho lắm, “Sau này phải gọi là mẫu thân nhé, mẹ đẻ con mất sớm, nếu không có A Châu thì sao có con của ngày hôm nay? Lớn rồi, phải biết những đạo lý cơ bản này chứ.”
Bàn Già Lệ nghe lời, “Phụ vương nói phải, Bàn Già Lệ cảm tạ mẫu thân.”
Tạ Sầm Quan ở bên cạnh xem mà tặc lưỡi, “Cái chỗ bé tí như lỗ mũi này mà cũng có đủ kiểu người nhỉ, lại còn đấu đá tranh giành quyền lực khốc liệt vậy nữa, cuộc sống đúng là không dễ dàng mà.”
Bùi Chân đã quá quen với cảnh này, chỉ phủi phủi vạt áo rồi nói: “Giang Tả cũng có khác gì, địa giới của nó lớn hơn Mã Tang bao nhiêu chứ?”
Năm đó vọng tộc Giang Tả vì tranh đoạt lô đỉnh thuần âm mà đấu đá lẫn nhau, bộ dạng còn ghê tởm hơn những người này gấp trăm lần. Bùi Chân nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt thờ ơ, không nói gì nữa.
Sau khi nhìn qua một lượt có lẽ hắn đã biết sơ về tình hình của Mã Tang. Mã Tang là một nước độc lập ở phía tây nam của Trung Nguyên. Bộ tộc là một quốc gia, tộc trưởng là quân vương của Mã Tang, trước mắt vẫn chưa biết tên họ là gì. Còn Châu phu nhân này có lẽ là quý phi, vương phi gì đó. Nhìn khuôn mặt trẻ trung này chắc tuổi tác cũng không chênh lệch mấy so với Bàn Già Lệ. Bàn Già Lệ là Vương nữ Mã Tang, đối với Châu phu nhân là kiểu quan hệ không ưa gì nhau, bầu không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm, sặc mùi thuốc súng. Tám chín phần mười là Châu phu nhân có con riêng, là đệ đệ hoặc muội muội của Bàn Già Lệ. Như vậy xem ra cũng có thể tranh giành ngôi vương với Vương nữ Mã Tang.
Chẳng qua lâu vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Mục Tri Thâm, không biết hắn trở thành hóa thân linh môi của ai nữa.
“Ê ê, nhóc Thu,” Tạ Sầm Quan huơ tay điên cuồng trước mặt Bàn Già Lệ, “Có thấy ta không?”
Dụ Thính Thu không muốn trả lời ông, cũng không thể trả lời được. Thân thể nàng giống như bị rất nhiều sợi tơ trói chặt lại, từng động tác hay cử chỉ đều không chịu sự khống chế của bản thân, nàng cảm thấy mình hệt như một con rối gỗ bị giật dây. Dòng ký ức không thuộc về nàng chảy cuồn cuộn vào trong ngực, một cảm giác vô cùng kỳ dị bao trùm lấy nàng. Từ khi bị Bùi Chân chặt đứt tình căn, đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được cảm xúc dao động như vậy. Nàng có thể cảm giác được tình cảm và suy nghĩ của Bàn Già Lệ, tuy người con gái này đang cười nói uống rượu ăn thịt, song trong lòng lại chôn giấu sự phẫn nộ vô biên. Nàng ta là kiểu nữ tử mặc dù có vẻ ngoài diễm lệ như đóa tường vi nhưng lại giấu mãnh hổ dưới đáy lòng.
Sau khi tàn tiệc, Bàn Già Lệ bước ra cửa hiên, Dụ Thính Thu theo bước chân nàng ta đi dạo trong trại, ba tên đàn ông ngu ngốc kia theo sát phía sau nàng. Ánh hoàng hôn hoàn toàn chìm đắm phía sau dãy núi xa xanh mướt, Bàn Già Lệ chần chừ trước cửa gỗ hồi lâu, sau đó đẩy cửa vào. Căn phòng ngập tràn lụa đỏ, rõ là lễ thành niên, song lại bài trí hệt như đại hôn. Chàng trai có dáng người rắn rỏi đeo mặt nạ vàng ngồi giữa giường đỏ. Dụ Thính Thu biết người này tên “Già Lâm”, là tiễn thủ lợi hại nhất Mã Tang, bách phát bách trúng. Hắn là con trai của nô lệ dưới lầu, cha hắn rèn vũ khí bạc cho Bàn Già Lệ, mẹ hắn thì may đồ cho Châu phu nhân, từ bé hắn đã đi theo Bàn Già Lệ làm tùy tùng, cùng chơi với Bàn Già Lệ, làm ngựa cho Bàn Già Lệ cưỡi.
Hắn do Châu phu nhân đưa tới, Dụ Thính Thu biết thân phận của hắn bất hảo, rất có thể là tai mắt do Châu phu nhân phái tới bên cạnh Bàn Già Lệ. Tình cảm của Bàn Già Lệ dành cho hắn rất phức tạp, nàng ta không hi vọng hắn xuất hiện ở nơi này.
Bàn Già Lệ kéo ghế dựa lại ngồi xuống đối diện Già Lâm. Chàng trai không nói lời nào, yên tĩnh như một con rối xinh đẹp.
Họa mi hót vang ngoài cửa sổ, Bàn Già Lệ thoáng nhìn gã nô lệ của Châu phu nhân đang nấp dưới khung cửa sổ ở bên ngoài. Dụ Thính Thu cảm nhận được sự chán ghét trong lòng nàng ta, Châu phu nhân đang đợi nàng ta trầm mê sắc đẹp của Già Lâm, thậm chí còn phái người theo dõi phản ứng của Bàn Già Lệ đối với Già Lâm xem thế nào.
“Tháo mặt nạ.” Bàn Già Lệ nói.
Chàng trai tháo dây buộc sau tóc ra, mặt nạ vàng được cởi xuống, ánh nến chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn. Đôi đồng tử màu xám tro cụp xuống, kiềm nén tất thảy cảm xúc. Tạ Sầm Quan và Bách Lý Quyết Minh đang đứng nhìn đồng loạt hít sâu một hơi, Mục Tri Thâm trở thành linh môi của Già Lâm.
Đầu óc Dụ Thính Thu thoáng chốc trở nên trống rỗng, Già Lâm và Mục Tri Thâm rất giống nhau, đều là nghiêm túc, hiếm khi nói cười, giống hệt một cái bóng. Hẳn là Mục Tri Thâm cũng thấy nàng, không biết Mục Tri Thâm nghĩ như thế nào, trong lòng nàng hơi hoảng hốt.
Bàn Già Lệ rút thanh trường đao trong vỏ vàng ra, dùng mũi đao nâng cằm hắn lên, buộc hắn đối diện với mình.
“Nẩy nở đấy,” Bàn Già Lệ đánh giá, “Hồi bé ngươi không khác gì con khỉ ốm cả.”
Già Lâm cụp mắt, không nói gì.
Bàn Già Lệ vuốt cằm nhìn hắn một lúc, sau đó nói: “Nếu đã tới rồi, vậy thì cởi đi.”
Bầu không khí im lặng trong nháy mắt, Già Lâm lặng lẽ đứng dậy c0i quần áo. Trong tầm mắt của Bàn Già Lệ, y phục đỏ thẫm rơi xuống khỏi người hắn, để lộ bờ vai và cơ ngực săn chắc nhấp nhô, từng đường nét đều ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Hắn c0i sạch áo thân trên, lộ ra những vết sẹo trên ngực và eo. Một vài vết sẹo có tuổi tác đã lâu, chỉ còn lại những nét nhạt nhòa, có cái cách đây không lâu, trông hơi dữ tợn. Phân nửa số vết sẹo này là do bị người khác bắt nạt khi còn nhỏ, phần còn lại là từ chiến trường quỷ vực. Hắn là nô lệ Mã Tang, cũng là chiến sĩ của Mã Tang, khi có ác quỷ quấy phá, có kẻ thù xâm lăng, hắn dẫn đầu trong đội quân bảo vệ Mã Tang.
Dụ Thính Thu cảm nhận được cảm xúc dâng trào dưới đáy lòng Bàn Già Lệ, mãnh hổ thở d0c kịch liệt, sắp lao ra khỏi lồng giam. Máu nóng dồn lên, mạch máu toàn thân đang dập dữ dội. Bùi Chân đoạn tình tuyệt dục cho nàng lâu như vậy, cuối cùng nàng lại cảm nhận được dục v0ng của người phàm. Bàn Già Lệ khao khát Già Lâm, Dụ Thính Thu gần như cho rằng đó là dục v0ng của chính bản thân nàng. Nàng cũng dần dần trở nên hưng phấn, dục v0ng đã lâu không thấy khiến huyết mạch nàng sôi sục.
Thế nhưng Bàn Già Lệ quan sát một lát, sau đó nói: “Xấu quá, chán ngắt.”
Sắc mặt Già Lâm thoáng chốc trắng bệch, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Hắn cụp mắt nói: “Xin lỗi.”
Những lời nàng nói ra tiếp theo càng làm cho người ta xấu hổ, “Biết làm sao được, ý tốt của mẫu thân sao cô dám làm trái?” Bàn Già Lệ nghịch đao, giọng điệu ung dung, “Già Lâm, cô bảo cởi, ý là c0i sạch hết.”
Dụ Thính Thu: “…”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Tạ Sầm Quan: “…”
Chỉ có Bùi Chân thấy Thái Sơn sạt lở trước mặt mà cũng không hề biến sắc, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Già Lâm không nói gì, im lặng tiếp tục cởi. Quần lụa trắng rơi xuống đầu gối hệt như dòng nước chảy qua bắp chân, người hắn bây giờ trần như nhộng.
Bách Lý Quyết Minh không bao giờ ngờ được điều này, ban nãy thấy Vô Độ và y của lúc sinh thời cũng không khiến người ta kinh hãi như bây giờ. Y đực mặt ra tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm. Bùi Chân che mắt y lại, thấp giọng nói: “Không được nhìn cơ thể của người khác.”
Dụ Thính Thu cũng hoàn toàn choáng váng, thân thể trước mắt không chỉ là của Già Lâm, mà còn là thân thể của Mục Tri Thâm. Trưởng tử Tầm Châu Mục gia, nhất phẩm Tông môn cứ thế tr4n truồng đứng ngay trước mặt nàng. Hình xăm ác quỷ che kín ngực lưng hắn, đầu quỷ dữ tợn hung dữ nhe nanh. Mọi việc diễn tiến quá nhanh, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng mà… Nàng cảm nhận được cơn sóng lòng mãnh liệt của Bàn Già Lệ, cũng chính nó đưa nàng lên đến đỉnh dục v0ng.
Hay là, thử một lần xem sao.
“Nếu ngươi hầu hạ cô khiến cô hài lòng, cô sẽ cho phép ngươi làm người hầu nâng khăn lược.” Vương nữ đứng dậy, mặt đối mặt với hắn, “Bây giờ, cởi áo cho cô.”
***
Thằng nhãi này rõ là vì không muốn dây vào nên mới cố ý nói mình là đoạn tụ. Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời còn không coi ai ra gì hơn cả Bách Lý Quyết Minh của bây giờ, trong ánh mắt hắn viết rõ câu “Thứ bẩn thỉu chui từ cống rãnh nào lên cách xa ta”, khiến người ta vừa nhìn là thấy tức giận.
Tạ Sầm Quan che miệng thở dài: “Lão tiền bối à, xem ra lúc sinh thời ngươi cũng không có nhiều bạn bè gì nhỉ.”
Bùi Chân liếc nhẹ ông một cái, Tạ Sầm Quan lập tức đưa tay làm động tác che miệng.
Bùi Chân chưa nói với sư tôn rằng y không phải là Bách Lý Quyết Minh thực sự, chuyện sư tôn đánh mất ký ức lúc còn sống cứ quái quái thế nào ấy, có lẽ nói cho sư tôn biết chân tướng cũng không hẳn là một lựa chọn hay. Bùi Chân nhìn về phía sư tôn, cái tên này từ lúc bắt đầu nhìn thấy Bách Lý Quyết Minh thì cứ chau mày liên tục, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt hắn chuyển sang lang quân áo xanh, người đàn ông này có nét mặt ôn hòa, dáng vẻ thong dong, khóe miệng mang theo ý cười thanh lịch, thoạt nhìn dễ gần hơn nhiều so với đệ đệ y, Bùi Chân cảm thấy thú vị, xem ra vị lang quân áo xanh Bách Lý Độ này là Vô Độ gia gia thời còn trẻ rồi.
Bách Lý Độ bước ra hòa giải, “Đệ đệ nhà ta tuổi còn trẻ, nói năng l0 mãng, mong các vị không để trong lòng.” Giọng điệu của y vô cùng nhẹ nhàng thuần thục, trông như đã dọn dẹp đống hỗn độn mà đệ đệ mình gây ra không biết bao nhiêu lần.
Tộc trưởng cũng nói đỡ cho hai người, “Tính tình của nhị lang quân là như vậy đó, các ngươi chớ có trêu chọc hắn. Nhị lang quân trông như người sống sai vậy thôi, chứ y thuật đẳng cấp lắm. Nhờ có hắn mà căn bệnh cảm cô mắc đã ba mươi năm mới khỏi hẳn đó.”
Có tộc trưởng nói giúp cho, đương nhiên khách khứa bên dưới không còn gì để nói, thế là câu chuyện quay về lễ thành niên của Bàn Già Lệ. Hai huynh đệ Bách Lý ngồi xuống trong góc, không ai để ý. Bách Lý Quyết Minh ngồi trên bậc thang, lặng lẽ ôm cánh tay quan sát bọn họ từ xa. Bách Lý Độ áo xanh tính tình ôn hòa, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Đệ đệ ruột của y thì hoàn toàn khác xa, không hợp với yến hội Mã Tang, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, song cũng có thể nhìn ra ánh mắt của tên này đã mất kiên nhẫn.
Hai huynh đệ ngồi trong góc kinh đường, bàn của họ ngay trước một chiếc bàn phủ vải đỏ. Bách Lý Quyết Minh thoáng thấy dưới mép vải đỏ bên cạnh bàn có một bàn tay trắng như ngó sen thò ra. Cánh tay nọ trắng như tuyết, khung xương mảnh mai, vừa nhìn là biết tay của con gái. Bàn tay đó chọt chọt eo thanh niên áo đen, thanh niên không phản ứng lại, bàn tay nọ lại bám riết không tha, chọt thêm vài cái nữa, dường như thanh niên không chịu nổi nữa, đành cầm đĩa gà quay lặng lẽ đưa xuống dưới.
Một lát sau, một đĩa xương chìa ra bên dưới tấm vải đỏ, thanh niên cầm đĩa xương đặt lại lên bàn với vẻ mặt vô cảm. Người dưới gầm bàn hình như ăn chưa đã, lại chọt chọt thanh niên. Thanh niên chau mày nhìn lại, sau đó đưa thêm đồ ăn cho nàng vài lần. Món ngon trên bàn, hai huynh đệ chưa kịp động đũa nào đã bị người nọ ăn sạch. Đến lần thứ ba bị chọc phá, thanh niên hạ quyết tâm không để ý đến nàng nữa. Bàn tay kia ngừng giữa không trung một lúc lâu, dường như thẹn quá hóa giận, bèn nhéo mông thanh niên một cái thật mạnh.
Bách Lý Quyết Minh thấy sắc mặt thanh niên áo đen dần dần tối sầm lại.
Thanh niên đứng dậy hành lễ nói: “Tại hạ không giỏi uống rượu, xin cáo lui trước.”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Biết rõ tính tình người này không tốt, tộc trưởng mặc kệ, mấy vị khách khác cũng mắng vài câu cho bõ rồi thôi. Dù sao cũng là người Trung Nguyên đến đây, chỉ ở Mã Tang tạm một thời gian sau đó phải quay về Trung Nguyên, không có liên quan gì đến bọn họ cả. Bách Lý Độ rất bất lực, nhân lúc không ai để ý khẽ cúi người xuống, thấp giọng nói mấy câu.
Giọng nói của y rất khẽ, không ai nghe thấy, chỉ có Bách Lý Quyết Minh đang đứng đó nhìn chằm chằm khẩu hình của Bách Lý Độ không hề chớp mắt.
Y nói là:
“A Lan Na, đừng quậy nữa.”
Khoảnh khắc đó, dường như hô hấp của Bách Lý Quyết Minh ngừng lại.
Người con gái ăn vụng dưới gầm bàn là A Lan Na ư? Như thể tất cả vũ nữ và khách mời đều cách rất xa y, trong tầm nhìn chỉ còn lại chiếc bàn vải đỏ kia. Y đi đến cạnh bàn, cánh tay phía sau dưới lại không chìa ra nữa, có vẻ nàng rất nghe lời Bách Lý Độ, ngoan ngoãn không quậy phá. Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống, đoạn chần chừ xốc tấm vải đỏ lên. Gầm bàn trống không, không có thứ gì cả. Thứ Bàn Già Lệ không thấy thì bọn họ cũng không thể thấy được. Dẫu vậy, y vẫn không nhịn được mà xốc tấm vải lên, y rất muốn nhìn thử nữ quỷ theo đuôi y bám riết mãi không tha kia lúc còn sống có mặt mũi ra sao.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Ca múa trong đường ngừng lại, có nô lệ quỳ một gối xuống dâng một chiếc vũ tiễn lên cho tộc trưởng.
“Đây là lang quân thắng trận so tài bắn tên hôm nay.” Nô lệ nhỏ giọng bẩm báo.
Phu nhân tộc trưởng nhìn chiếc vũ tiễn, ánh mắt lướt qua cái tên được khắc trên đuôi tên, đôi môi đỏ tươi cong lên, cười nói: “Lại là đứa trẻ này, lần nào trong làng tổ chức so tài bắn tên nó cũng thắng cả. Nghe nói năm trước còn đi theo Kỵ thủ[1] xuất chiến, quét sạch quỷ vực sau lưng Vương trại. Tuy xuất thân từ nô lệ, nhưng lại rất có năng lực. Chi bằng ban cho nó ân điển, để nó hầu hạ Vương nữ thành niên đi.”
[1] Kỵ thủ (骑手): tay cưỡi ngựa, ởđây chỉ những thanh niên cưỡi ngựa xuất chinh, tác giả dùng chữ này như một tên riêng để chỉ một chức danh trong trại.
Bàn Già Lệ rũ mắt cười, ẩn giấu sự sắc bén trong ánh mắt, “Cô vừa hạ lệnh cho các thiếu niên xếp hàng để chọn người thị tẩm, Châu phu nhân lại định để cô nuốt lời sao?”
“Những thiếu niên đó sao có thể xứng với trưởng nữ Mã Tang chứ?” Châu phu nhân xin ý kiến của tộc trưởng, “Vương quân, ý của chàng thế nào?”
“Bàn Già Lệ, mẫu thân con cũng có ý tốt thôi.” Tộc trưởng không vui cho lắm, “Sau này phải gọi là mẫu thân nhé, mẹ đẻ con mất sớm, nếu không có A Châu thì sao có con của ngày hôm nay? Lớn rồi, phải biết những đạo lý cơ bản này chứ.”
Bàn Già Lệ nghe lời, “Phụ vương nói phải, Bàn Già Lệ cảm tạ mẫu thân.”
Tạ Sầm Quan ở bên cạnh xem mà tặc lưỡi, “Cái chỗ bé tí như lỗ mũi này mà cũng có đủ kiểu người nhỉ, lại còn đấu đá tranh giành quyền lực khốc liệt vậy nữa, cuộc sống đúng là không dễ dàng mà.”
Bùi Chân đã quá quen với cảnh này, chỉ phủi phủi vạt áo rồi nói: “Giang Tả cũng có khác gì, địa giới của nó lớn hơn Mã Tang bao nhiêu chứ?”
Năm đó vọng tộc Giang Tả vì tranh đoạt lô đỉnh thuần âm mà đấu đá lẫn nhau, bộ dạng còn ghê tởm hơn những người này gấp trăm lần. Bùi Chân nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt thờ ơ, không nói gì nữa.
Sau khi nhìn qua một lượt có lẽ hắn đã biết sơ về tình hình của Mã Tang. Mã Tang là một nước độc lập ở phía tây nam của Trung Nguyên. Bộ tộc là một quốc gia, tộc trưởng là quân vương của Mã Tang, trước mắt vẫn chưa biết tên họ là gì. Còn Châu phu nhân này có lẽ là quý phi, vương phi gì đó. Nhìn khuôn mặt trẻ trung này chắc tuổi tác cũng không chênh lệch mấy so với Bàn Già Lệ. Bàn Già Lệ là Vương nữ Mã Tang, đối với Châu phu nhân là kiểu quan hệ không ưa gì nhau, bầu không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm, sặc mùi thuốc súng. Tám chín phần mười là Châu phu nhân có con riêng, là đệ đệ hoặc muội muội của Bàn Già Lệ. Như vậy xem ra cũng có thể tranh giành ngôi vương với Vương nữ Mã Tang.
Chẳng qua lâu vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Mục Tri Thâm, không biết hắn trở thành hóa thân linh môi của ai nữa.
“Ê ê, nhóc Thu,” Tạ Sầm Quan huơ tay điên cuồng trước mặt Bàn Già Lệ, “Có thấy ta không?”
Dụ Thính Thu không muốn trả lời ông, cũng không thể trả lời được. Thân thể nàng giống như bị rất nhiều sợi tơ trói chặt lại, từng động tác hay cử chỉ đều không chịu sự khống chế của bản thân, nàng cảm thấy mình hệt như một con rối gỗ bị giật dây. Dòng ký ức không thuộc về nàng chảy cuồn cuộn vào trong ngực, một cảm giác vô cùng kỳ dị bao trùm lấy nàng. Từ khi bị Bùi Chân chặt đứt tình căn, đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được cảm xúc dao động như vậy. Nàng có thể cảm giác được tình cảm và suy nghĩ của Bàn Già Lệ, tuy người con gái này đang cười nói uống rượu ăn thịt, song trong lòng lại chôn giấu sự phẫn nộ vô biên. Nàng ta là kiểu nữ tử mặc dù có vẻ ngoài diễm lệ như đóa tường vi nhưng lại giấu mãnh hổ dưới đáy lòng.
Sau khi tàn tiệc, Bàn Già Lệ bước ra cửa hiên, Dụ Thính Thu theo bước chân nàng ta đi dạo trong trại, ba tên đàn ông ngu ngốc kia theo sát phía sau nàng. Ánh hoàng hôn hoàn toàn chìm đắm phía sau dãy núi xa xanh mướt, Bàn Già Lệ chần chừ trước cửa gỗ hồi lâu, sau đó đẩy cửa vào. Căn phòng ngập tràn lụa đỏ, rõ là lễ thành niên, song lại bài trí hệt như đại hôn. Chàng trai có dáng người rắn rỏi đeo mặt nạ vàng ngồi giữa giường đỏ. Dụ Thính Thu biết người này tên “Già Lâm”, là tiễn thủ lợi hại nhất Mã Tang, bách phát bách trúng. Hắn là con trai của nô lệ dưới lầu, cha hắn rèn vũ khí bạc cho Bàn Già Lệ, mẹ hắn thì may đồ cho Châu phu nhân, từ bé hắn đã đi theo Bàn Già Lệ làm tùy tùng, cùng chơi với Bàn Già Lệ, làm ngựa cho Bàn Già Lệ cưỡi.
Hắn do Châu phu nhân đưa tới, Dụ Thính Thu biết thân phận của hắn bất hảo, rất có thể là tai mắt do Châu phu nhân phái tới bên cạnh Bàn Già Lệ. Tình cảm của Bàn Già Lệ dành cho hắn rất phức tạp, nàng ta không hi vọng hắn xuất hiện ở nơi này.
Bàn Già Lệ kéo ghế dựa lại ngồi xuống đối diện Già Lâm. Chàng trai không nói lời nào, yên tĩnh như một con rối xinh đẹp.
Họa mi hót vang ngoài cửa sổ, Bàn Già Lệ thoáng nhìn gã nô lệ của Châu phu nhân đang nấp dưới khung cửa sổ ở bên ngoài. Dụ Thính Thu cảm nhận được sự chán ghét trong lòng nàng ta, Châu phu nhân đang đợi nàng ta trầm mê sắc đẹp của Già Lâm, thậm chí còn phái người theo dõi phản ứng của Bàn Già Lệ đối với Già Lâm xem thế nào.
“Tháo mặt nạ.” Bàn Già Lệ nói.
Chàng trai tháo dây buộc sau tóc ra, mặt nạ vàng được cởi xuống, ánh nến chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn. Đôi đồng tử màu xám tro cụp xuống, kiềm nén tất thảy cảm xúc. Tạ Sầm Quan và Bách Lý Quyết Minh đang đứng nhìn đồng loạt hít sâu một hơi, Mục Tri Thâm trở thành linh môi của Già Lâm.
Đầu óc Dụ Thính Thu thoáng chốc trở nên trống rỗng, Già Lâm và Mục Tri Thâm rất giống nhau, đều là nghiêm túc, hiếm khi nói cười, giống hệt một cái bóng. Hẳn là Mục Tri Thâm cũng thấy nàng, không biết Mục Tri Thâm nghĩ như thế nào, trong lòng nàng hơi hoảng hốt.
Bàn Già Lệ rút thanh trường đao trong vỏ vàng ra, dùng mũi đao nâng cằm hắn lên, buộc hắn đối diện với mình.
“Nẩy nở đấy,” Bàn Già Lệ đánh giá, “Hồi bé ngươi không khác gì con khỉ ốm cả.”
Già Lâm cụp mắt, không nói gì.
Bàn Già Lệ vuốt cằm nhìn hắn một lúc, sau đó nói: “Nếu đã tới rồi, vậy thì cởi đi.”
Bầu không khí im lặng trong nháy mắt, Già Lâm lặng lẽ đứng dậy c0i quần áo. Trong tầm mắt của Bàn Già Lệ, y phục đỏ thẫm rơi xuống khỏi người hắn, để lộ bờ vai và cơ ngực săn chắc nhấp nhô, từng đường nét đều ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Hắn c0i sạch áo thân trên, lộ ra những vết sẹo trên ngực và eo. Một vài vết sẹo có tuổi tác đã lâu, chỉ còn lại những nét nhạt nhòa, có cái cách đây không lâu, trông hơi dữ tợn. Phân nửa số vết sẹo này là do bị người khác bắt nạt khi còn nhỏ, phần còn lại là từ chiến trường quỷ vực. Hắn là nô lệ Mã Tang, cũng là chiến sĩ của Mã Tang, khi có ác quỷ quấy phá, có kẻ thù xâm lăng, hắn dẫn đầu trong đội quân bảo vệ Mã Tang.
Dụ Thính Thu cảm nhận được cảm xúc dâng trào dưới đáy lòng Bàn Già Lệ, mãnh hổ thở d0c kịch liệt, sắp lao ra khỏi lồng giam. Máu nóng dồn lên, mạch máu toàn thân đang dập dữ dội. Bùi Chân đoạn tình tuyệt dục cho nàng lâu như vậy, cuối cùng nàng lại cảm nhận được dục v0ng của người phàm. Bàn Già Lệ khao khát Già Lâm, Dụ Thính Thu gần như cho rằng đó là dục v0ng của chính bản thân nàng. Nàng cũng dần dần trở nên hưng phấn, dục v0ng đã lâu không thấy khiến huyết mạch nàng sôi sục.
Thế nhưng Bàn Già Lệ quan sát một lát, sau đó nói: “Xấu quá, chán ngắt.”
Sắc mặt Già Lâm thoáng chốc trắng bệch, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Hắn cụp mắt nói: “Xin lỗi.”
Những lời nàng nói ra tiếp theo càng làm cho người ta xấu hổ, “Biết làm sao được, ý tốt của mẫu thân sao cô dám làm trái?” Bàn Già Lệ nghịch đao, giọng điệu ung dung, “Già Lâm, cô bảo cởi, ý là c0i sạch hết.”
Dụ Thính Thu: “…”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Tạ Sầm Quan: “…”
Chỉ có Bùi Chân thấy Thái Sơn sạt lở trước mặt mà cũng không hề biến sắc, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Già Lâm không nói gì, im lặng tiếp tục cởi. Quần lụa trắng rơi xuống đầu gối hệt như dòng nước chảy qua bắp chân, người hắn bây giờ trần như nhộng.
Bách Lý Quyết Minh không bao giờ ngờ được điều này, ban nãy thấy Vô Độ và y của lúc sinh thời cũng không khiến người ta kinh hãi như bây giờ. Y đực mặt ra tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm. Bùi Chân che mắt y lại, thấp giọng nói: “Không được nhìn cơ thể của người khác.”
Dụ Thính Thu cũng hoàn toàn choáng váng, thân thể trước mắt không chỉ là của Già Lâm, mà còn là thân thể của Mục Tri Thâm. Trưởng tử Tầm Châu Mục gia, nhất phẩm Tông môn cứ thế tr4n truồng đứng ngay trước mặt nàng. Hình xăm ác quỷ che kín ngực lưng hắn, đầu quỷ dữ tợn hung dữ nhe nanh. Mọi việc diễn tiến quá nhanh, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng mà… Nàng cảm nhận được cơn sóng lòng mãnh liệt của Bàn Già Lệ, cũng chính nó đưa nàng lên đến đỉnh dục v0ng.
Hay là, thử một lần xem sao.
“Nếu ngươi hầu hạ cô khiến cô hài lòng, cô sẽ cho phép ngươi làm người hầu nâng khăn lược.” Vương nữ đứng dậy, mặt đối mặt với hắn, “Bây giờ, cởi áo cho cô.”
***
Danh sách chương