*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở bên kia, Bách Lý Quyết Minh khòm lưng nấp trong bụi cỏ từ từ di chuyển về phía trước để tiếp cận Quỷ Mẫu từ bên hông. Quỷ Mẫu vẫn im lặng đứng phía sau cành cây mây cách đó mười thước, đang nhìn chằm chằm về phía lửa trại. Bách Lý Quyết Minh nín thở, lặng lẽ tiến lại gần như một con mèo. Lúc còn cách Quỷ Mẫu năm thước, y đã nhìn thấy hình dáng của Quỷ Mẫu. Hình như bà ta có hơi khác một chút, nhưng không biết là khác chỗ nào.
Bách Lý Quyết Minh cảm thấy có gì đó không đúng, dừng chân lại.
Y chợt nhớ tới cái kính thiên lý mà Bùi Chân mua, xưa nay mắt của y không được tốt lắm, nên hỏi xin Bùi Chân một cái, vừa khéo để ở trong túi, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ. Y lấy kính thiên lý ra ngắm về phía Quỷ Mẫu, tập trung nhìn kĩ. Cuối cùng y cũng biết sai chỗ nào, thân hình của Quỷ Mẫu cao gầy dị dạng, hai tay hai chân hệt như bốn cây trúc c4m vào nhau. Còn hình dáng của thứ này rất cao, hoàn toàn không phải Quỷ Mẫu. Kính thiên lý di chuyển lên trên, sườn mặt của quỷ quái dần dần lọt vào tầm nhìn. Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của nó, Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt ngăm đen tiều tụy, đôi mắt màu xám vẩn đục, thoạt nhìn trông như đang trợn mắt.
Bách Lý Quyết Minh nhận ra khuôn mặt này, đó là khuôn mặt của Vô Độ lúc qua đời.
Ông ra đi với tâm thế bất an, cơ thể già nua bị hao mòn bởi sự tích tụ của âm khí, trạng thái khi chết của ông vô cùng dữ tợn. Vì lẽ này mà Bách Lý Quyết Minh không để đám người tiên môn nhìn thấy trạng thái lúc chết của ông. Lão già Vô Độ là một tên rất sĩ diện, lúc lên giường ngủ thì phải xếp quần áo ngày mai mặc cho ngay ngắn đặt trên đầu giường, giày thì để gọn gàng ở cuối giường mới chịu. Ngay cả khi đã già ông cũng muốn làm một lão già đẹp trai, nên ông tuyệt đối sẽ không để người khác thấy bộ dạng lúc chết của mình.
Sao có thể là Vô Độ được? Bách Lý Quyết Minh không thể lý giải thứ mà y đang nhìn thấy.
Trong tầm nhìn tròn tròn của kính thiên lý, dường như quỷ quái kia cảm nhận được gì đó, nó bỗng quay mặt lại. Hiệu ứng phóng đại của kính thiên lý quá rõ rệt, rõ đến mức nó vừa xoay mặt sang cứ như đang đối diện với Bách Lý Quyết Minh. Ánh trăng len lỏi qua kẽ lá, nương theo ánh sáng lờ mờ, Bách Lý Quyết Minh có thể nhìn thấy chiếc cằm đang thối rữa của nó rất rõ ràng, cùng với vài con giòi đang bò lúc nhúc trên mặt nó.
Bách Lý Quyết Minh hoảng hồn, đánh rơi cả kính thiên lý, chỉ trong nháy mắt con quỷ đó đã biến mất khỏi nơi nó đang đứng. Người đâu rồi? Không đúng, quỷ đâu rồi? Bách Lý Quyết Minh bò dậy đi qua đó, phía sau cành mây chỉ còn trơ lại hai dấu chân cùng với một vũng nước đọng hôi thối.
Y ôm tâm tình phức tạp đi dọc theo con đường về doanh địa. Đêm tối quá, có khi y nhìn nhầm cũng không chừng. Dáng vẻ của người già sau khi chết đều tàn tạ như nhau, chắc là không khác gì mấy đúng không? Chắc là một con quỷ già nào đó.
Lúc quay trở lại doanh địa, đống lửa giữa khu đất đã bị dập tắt, mấy căn lều vẫn dựng ở đó, nhưng không có ai cả. Bách Lý Quyết Minh thấp thỏm trong lòng, tay chân lúc này lạnh toát.
Đám Bùi Chân biến mất rồi.
Y tìm từng căn lều, nhưng tất cả đều trống không. Doanh địa im ắng, trước khi đi còn ngồi quây quần bên nhau, nhưng bây giờ cứ như cả bọn bốc hơi khỏi nhân gian này vậy. Bách Lý Quyết Minh hốt hoảng trong lòng, Bùi Chân đâu rồi? Thằng nhóc kia đang ở đâu? Bình tĩnh, bình tĩnh. Bách Lý Quyết Minh hít sâu một hơi, sau đó kiểm tra đống lửa tàn, vẫn còn ấm, chứng tỏ lửa vừa bị dập không lâu, người chỉ mới vừa rời khỏi đây. Không thiếu căn lều nào, tất cả đều còn yên tại chỗ, cả những mũi tên vàng cắm trên đó. Bụi cỏ ở phía tây có dấu vết cháy sém, lửa cháy lan ra nên bị dập. Trên mặt đất còn có một bãi nước đen xì, thứ gì vậy? Bách Lý Quyết Minh áp mũi xuống ngửi thử, một mùi hôi thối xộc lên mũi, Bách Lý Quyết Minh suýt nôn tại chỗ.
Tránh xa vũng nước đen này ra, sau đó y kiểm tra doanh địa lần nữa. Ngoại trừ lương khô và ấm nước ra thì không còn gì khác, chứng tỏ bọn họ đi rất vội vã, chỉ kịp mang theo những gì quan trọng. Chắc chắn là bọn họ đã đụng phải thứ gì đó, không có cách nào đối phó, càng không có cơ hội thắng khi đánh trực diện với nó nên mới tạm thời để Bách Lý Quyết Minh lại và rời đi trước.
Thời gian Bách Lý Quyết Minh đi không tới nửa nén hương, cũng đi chưa được bao xa, vốn không nghe thấy tiếng đánh nhau. Ít nhất điều này chứng tỏ bọn họ đã an toàn rời khỏi đây, chắc là sớm phát hiện ra mối nguy hiểm và nhanh chóng trốn thoát.
Là nguy hiểm cỡ nào khiến cả Bùi Chân cũng phải kiêng kị?
“Nguy hiểm” đó còn ở doanh địa không?
Chung quanh im ắng, đêm tối hệt như dòng thủy triều nặng nề dần dần bao trùm lấy Bách Lý Quyết Minh.
Đúng lúc này, một viên đá rơi trúng đỉnh đầu, Bách Lý Quyết Minh ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Sơ Nhất thò ra khỏi kẽ lá, hắn làm khẩu hình “Lên đây” với Bách Lý Quyết Minh bằng gương mặt vô cảm.
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Mụ nội nó, hóa ra đám nhãi ranh này đang nấp trên cây.
Bách Lý Quyết Minh trèo lên cây, bọn Bùi Chân đều đang tập trung ở trên cao. Những quỷ hầu cầm đao chia nhau trên các nhánh cây mây. Mục Tri Thâm quỳ một gối trên một cành cây vững chắc, cầm kính thiên lý quan sát bên dưới. Dụ Thính Thu ôm kiếm, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bầu không khí rất căng thẳng, hệt như gặp phải địch mạnh.
Y nhìn Bùi Chân trước, tay chân lành lặn không thiếu cái nào.
Không sao là tốt rồi, Bách Lý Quyết Minh đổi sang giọng điệu giễu cợt: “Cái gì khiến ngươi sợ dữ vậy?”
Bùi Chân lắc đầu cười khổ: “Tiền bối, chúng ta đều sai rồi.”
“Sai rồi?” Bách Lý Quyết Minh không hiểu gì cả, “sai cái gì rồi?”
Bùi Chân nhìn màn đêm tăm tối bên dưới, bụi cây um tùm rậm rạp, những dây mây to cỡ thùng nước quấn quanh cây đại thụ Vọng Thiên* tựa như những con mãng xà thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng. Bóng cây phủ lên gò má Bùi Chân, giữa mày hắn trông như có một đám mây đen kịt.
*Cây Vọng Thiên (望天树): tên khoa học Shorea wangtianshuea, là một loài thực vật thuộc họ Dipterocarpaceae thuộc chi Sara, vàđôi khi được xếp vào chi Parashorea chinensis (wikipedia)
“Chúng ta sớm đã tiến vào Tây Nan Đà, dựa theo bản đồ và kinh nghiệm của Tạ Sầm Quan, chúng ta đã ở Tây Nan Đà ít nhất ba ngày.” Bùi Chân thấp giọng nói, “Bởi vì chúng ta không hề phát hiện chuyện này nên đã mắc phải một sai lầm trí mạng, sai lầm này đủ khiến cho toàn quân ta bị diệt.”
“Sai lầm gì, ngươi nói rõ ra xem nào.”
Bách Lý Quyết Minh vừa nói xong, bỗng dưng chợt nhớ ra ba điều cảnh cáo dễ thấy nhất trên bản đồ:
Thứ nhất, ban ngày không được vào tháp.
Thứ hai, ban đêm không được ăn ngủ ngoài trời.
Thứ ba, tai nghe thấy có thể không thật, mắt nhìn thấy có thể là giả..
Nếu nơi đây chính là Tây Nan Đà, vậy bọn họ đã phạm phải điều cấm thứ hai.
Đúng lúc này, một âm thanh sột soạt bỗng vang lên từ bụi cây bên dưới. m thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày, hệt như có rất nhiều thứ gì đó đang bò ở dưới.
Mục Tri Thâm ở bên kia nói: “Chúng nó tới rồi.”
“Không kịp giải thích rõ” Bùi Chân ngồi xổm xuống, dán bùa chạy nhanh lên hai chân Bách Lý Quyết Minh, “Mọi người nghe lệnh, Sơ Tứ Sơ Ngũ chặn giữ, những người còn lại lặng lẽ đi nhanh về phía sau ba dặm. Chia ra hành động, một canh giờ sau tập hợp ở chỗ có ánh sáng đỏ, xuất phát!”
Vừa dứt lời, mọi người chia nhau xuất phát. Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân chạy nhanh trên dây mây. Bụi cây và lùm dương xỉ bên dưới xào xạc liên tục, vô số bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện bên trong. Sơ Tứ và Sơ Ngũ đứng trên cây giơ đuốc lên trời, phát ra tiếng gào rống chấn động cả núi rừng. Nếu thị lực của cả hai cực tốt, bọn họ sẽ nhìn thấy có vô số bóng quỷ quái đen xì đang uốn éo đứng thẳng dậy, khớp xương phát ra âm thanh răng rắc giòn giã. Tư thế của chúng nó vô cùng quỷ dị, cả người uốn cong bẻ ra phía sau, chổng ngược đầu xuống nhìn về phía quỷ hầu đang tru. Lặng im trong một thoáng, ngay sau đó, tất cả quỷ quái rú lên chạy về phía ánh đuốc sáng bừng trên cây đại thụ Vọng Thiên.
Bách Lý Quyết Minh hiểu ngay và luôn dụng ý của Bùi Chân, để Sơ Tứ và Sơ Ngũ ở lại làm bia ngắm thu hút quỷ quái, để những người còn lại nắm lấy cơ hội chạy trốn. Bọn họ là quỷ hầu, chỉ cần kịp rời khỏi vào khắc cuối cùng thì sẽ không xảy ra chuyện. Bụi cây bên dưới rung lắc dữ dội, quỷ quái bên trong đang bò ào ào tới, với số lượng không đếm xuể.
Bách Lý Quyết Minh thấy mà tặc lưỡi, đoạn truyền âm cho Bùi Chân đang chạy trên một cành mây khác: “Rốt cuộc đám đó là gì vậy? Người Mã Tang đã chết hả?”
“Ta nghĩ là không phải.” Bùi Chân nắm lấy một cành mây rồi đu qua chỗ y.
Hai người cố gắng chạy lên cao, dường như những con quỷ đó cũng không muốn trèo lên cây.
“Tiền bối có phát hiện một điều rằng, từ trước đến nay, ngoại trừ lặp đi lặp lại một câu thì đám quỷ quái đó có chung một đặc điểm.” Bùi Chân nói, “Con quỷ trong gương đồng gọi “Trưởng lão Quyết Minh”, người mà nó giả dạng đương nhiên là đệ tử núi Bão Trần. Khương Thiên sư nói người tí hon trong cơ thể Dụ Liên Hải trông cũng rất quen, nói vậy có nghĩa là người đó đã từng quen biết Khương thiên sư. Ban nãy lúc tiền bối rời khỏi đội, có một con quỷ giả thành hình dáng của người, điều này càng khẳng định suy đoán của ta.”
“Có quỷ giả dạng ta?” Bách Lý Quyết Minh hết hồn.
“Không sao, bị ta nhìn thấu rồi. Bảo sao trên bản đồ nói “Đêm tối không thể ăn ngủ ngoài trời”, hóa ra là vì đám quỷ quái này sợ ánh sáng. Đạo hạnh của chúng nó không cao, vừa tiếp xúc với ánh sáng lập tức hóa thành vũng nước hôi thối.” Bùi Chân ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Ý ta muốn nói là chỉ sợ đám quỷ quái đó có khả năng nhìn trộm lòng người, chúng đều giả dạng thành những người mà chúng ta thân thuộc. Không chỉ dung mạo, chúng nó còn giả cả giọng nói, vàng thau lẫn lộn.”
Thì ra là thế. Trên bản đồ cảnh cáo bọn họ tai nghe thấy có thể không thật, mắt nhìn thấy có thể là giả chính là nói thứ này. Rất có lý, nếu vậy thì có thể giải thích vì sao Bách Lý Quyết Minh lại nhìn thấy “Vô Độ”. Nhưng trong lòng y vẫn có hơi khó chịu, không biết sai chỗ nào. Bách Lý Quyết Minh vừa chạy vừa suy ngẫm, tuy Bùi Chân phân tích thật sự rất có lý, song y vẫn cảm thấy có sơ hở.
“Còn Tạ Sầm Quan thì sao? Có cách nào giải thích được việc quỷ quái giả mạo tên ngu đó dùng khóa Liên Tâm không? Chúng nó không thể nói quá nhiều câu, hẳn là không thông minh vậy đâu.”
“Không.” Biểu cảm Bùi Chân thoáng cái trở nên nghiêm trọng, “Triệu chứng của Tạ Sầm Quan e là có liên quan đến nguồn gốc của những con quỷ này, ta có một suy đoán không chắc lắm, cần có thêm chứng cứ để xác minh.”
“Làm thế nào thể xác minh?”
“Tìm thi cốt của người Mã Tang. Đương nhiên, nếu là người Mã Tang sống thì càng tốt, nhưng chỉ e rằng…” Bùi Chân buồn bã nói, “Bọn họ chẳng còn lại một ai, tất thảy đều chôn thây ở Tây Nan Đà.”
Phía bên kia, Dụ Thính Thu, Mục Tri Thâm và Sơ Nhất dùng lá chuối che người và nhìn lên cái cây Vọng Thiên kia. Trong bóng đêm, cây Vọng Thiên tạo thành một chiếc bóng khổng lồ, đường viền của bóng còn tiếp tục nhấp nhô di chuyển tạo thành một hình tam giác có đáy lớn và đỉnh nhỏ. Đó là vô số quỷ quái đang leo lên cây Vọng Thiên, càng lúc càng có nhiều con quỷ giẫm lên vai con khác leo lên trên, chúng nó đang đuổi về phía ánh lửa trên đỉnh cao nhất – nơi Sơ Tứ và Sơ Ngũ đang đóng giữ. Mặc dù đám quỷ quái này sợ ánh sáng, nhưng cơn đói khát giúp chúng nó không hề chùn bước, con trước ngã xuống con sau tiến lên. Ánh lửa của cây đuốc có hạn, rất nhanh sẽ bị những con quỷ xông pha chẳng màng này nuốt chửng. Quả nhiên, một lúc sau, ngọn đuốc tắt ngúm, có lẽ là bị nước đen do quỷ quái hóa thành tưới tắt lụi.
Không thể không khen kế sách của Bùi Chân quả thực cao minh, chỉ tổn thất hai thân xác quỷ hầu mà có thể giúp mọi người an toàn thoát thân, hơn nữa còn khiến đám quỷ quái ẩn thân trong bóng tối hiện nguyên hình. Chung quanh im ắng, âm thanh gào rú từ phương xa vọng tới, cách tầng cây cối trùng điệp nghe có hơi mơ hồ. Ba người chậm rãi đứng dậy, Sơ Nhất lấy la bàn ra đổi phương hướng, sau đó ba người đi về phía có ánh sáng đỏ.
“Chỉ còn nửa canh giờ là tới giờ hẹn lang quân, chúng ta phải nhanh lên.” Sơ Nhất thấp giọng nói.
“Vì sao Tạ Tầm Vi lại hẹn một canh giờ vậy?” Dụ Thính Thu hỏi.
“Bởi vì trời sắp sáng rồi.”
Mục Tri Thâm lấy thiên cực nhật quỹ ra đưa cho Dụ Thính Thu, Dụ Thính Thu cúi đầu xem, kim đồng hồ đã gần chạm tới vạch ngày.
Dụ Thính Thu hiểu ra: “Đúng rồi, nếu chúng ta đã tiến vào Tây Nan Đà, dựa theo ghi chép của bản đồ, hẳn là chúng ta có thể thấy ban ngày. Nhưng từ bữa đến giờ chúng ta không hề nhìn thấy mặt trời một lần nào hết.”
Tình huống này quá kì lạ, nếu Tây Nan Đà thực sự có mặt trời mọc thì chứng tỏ bọn họ đã đánh mất ký ức vào ban ngày bằng cách nào đó. Không ai nhớ rõ lúc mặt trời mọc lên ở đằng đông bọn họ đã ở đâu và làm gì.
Dụ Thính Thu cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Có khi nào thế này không? Lúc Bách Lý Quyết Minh còn sống gọi thời gian sau khi kim đồng hồ di chuyển đến phía sau vạch ngày là ‘ban ngày’, kỳ thật tuy là ‘ban ngày’ nhưng Tây Nan Đà vẫn không có mặt trời mọc.”
Mục Tri Thâm lập tức phủ định suy đoán của nàng, “Không thể nào.”
“Vì sao?”
Mục Tri Thâm thản nhiên nhìn nàng, “Những quỷ quái đó sợ ánh sáng, ‘Ban ngày không thể vào tháp’.”
Lần này Dụ Thính Thu như được khai sáng, lập tức hiểu ra, “Ban ngày không thể vào tháp” là vì đám quỷ này tránh nắng, tất cả đều chui vào nấp trong tòa tháp kia. Nhưng tòa “tháp” đó ở đâu? Cây Vọng Thiên che khuất bầu trời, cản trở tầm nhìn, bọn họ không thấy gì cả.
Ba người đến chỗ có ánh sáng đỏ, chung quanh tĩnh lặng, ba bọn họ là nhóm đầu tiên đến. Còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn với Tạ Tầm Vi, ba người trèo lên cây, quyết định chờ ở trên cao. Bên dưới nơi nơi đều là quỷ quái, không an toàn. Sơ Nhất đội chùm cỏ ngồi trên một nhánh cây. Theo lời hắn nói làm như thế này rất có lợi cho việc ẩn nấp, Dụ Thính Thu cũng cắm một chùm dương xỉ trên người mình.
Sơ Nhất dùng kính thiên lý nhìn về phương xa, xem bọn Tạ Tầm Vi đến chưa. Sau khi nhìn hồi lâu, đột nhiên hắn truyền âm cho hai người bên dưới: “Hai vị, trên đó có gì kìa.”
Hai người trèo lên chỗ Sơ Nhất, ngửa đầu nhìn theo hướng hắn chỉ.
Tối om, không thấy gì cả.
Sơ Nhất nói: “Nhìn kĩ.”
Dụ Thính Thu nghe thấy Mục Tri Thâm hít một hơi thật sâu.
Có thể làm Mục Tri Thâm kinh ngạc ắt hẳn phải là thứ gì đó ghê gớm lắm, Dụ Thính Thu cầm kính thiên lý của Sơ Nhất hướng về phía xa. Vừa nhìn thấy, nàng cũng hít một hơi sâu.
Ở trên cao, nơi mà đứng dưới tàng cây nhìn lên hoàn toàn không thấy tới, vô số ngôi nhà trên cây nằm chi chít dưới tán cây Vọng Thiên, giống như quả nặng trĩu sắp rơi rụng. Những căn nhà gỗ sừng sững bên dưới tàng cây, bên dưới là giá gỗ dựng lên trông hệt như đang đi cà kheo. Rất nhiều căn nhà đã cũ, nghiêng hẳn sang một bên, có vẻ như sắp sập. Đám dương xỉ mọc tràn lan bám khắp các căn nhà, những cành lá li ti che kín cả cửa sổ. Dãy nhà trên cây trải dài vô tận, kéo dài vào sâu trong màn đêm.
Quả nhiên người Mã Tang di dân rồi định cư ở Tây Nan Đà. Nếu vậy nơi này chính là nơi ở cũ của người Mã Tang, họ sống trên cây gần ánh mặt trời, để tránh những con quỷ ẩn thân trong bóng tối.
Tất cả những ngôi nhà gỗ đều mục nát, cầu thang bằng dây mây lâu ngày đã bị đứt, trông không giống như có người ở.
Sơ Nhất vỗ nàng mấy cái, ý bảo nàng nhìn sang một hướng khác.
Dụ Thính Thu nghe lời nhìn sang, tay chân lúc này lạnh ngắt.
Có một gian nhà trên cây sáng đèn, cửa sổ ô vuông tỏa ra quầng sáng vàng nhạt trông như một chiếc bánh mật ong vuông vắn. Có một nửa bóng người ở đó, không nhìn rõ mặt, bóng hắn phản chiếu lên màn cửa sổ phác họa nên hình dáng mơ hồ. Dụ Thính Thu đang định nhìn cho kĩ, đột nhiên ánh đèn tắt hẳn, vạn vật chìm vào bóng tối.
***
Ở bên kia, Bách Lý Quyết Minh khòm lưng nấp trong bụi cỏ từ từ di chuyển về phía trước để tiếp cận Quỷ Mẫu từ bên hông. Quỷ Mẫu vẫn im lặng đứng phía sau cành cây mây cách đó mười thước, đang nhìn chằm chằm về phía lửa trại. Bách Lý Quyết Minh nín thở, lặng lẽ tiến lại gần như một con mèo. Lúc còn cách Quỷ Mẫu năm thước, y đã nhìn thấy hình dáng của Quỷ Mẫu. Hình như bà ta có hơi khác một chút, nhưng không biết là khác chỗ nào.
Bách Lý Quyết Minh cảm thấy có gì đó không đúng, dừng chân lại.
Y chợt nhớ tới cái kính thiên lý mà Bùi Chân mua, xưa nay mắt của y không được tốt lắm, nên hỏi xin Bùi Chân một cái, vừa khéo để ở trong túi, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ. Y lấy kính thiên lý ra ngắm về phía Quỷ Mẫu, tập trung nhìn kĩ. Cuối cùng y cũng biết sai chỗ nào, thân hình của Quỷ Mẫu cao gầy dị dạng, hai tay hai chân hệt như bốn cây trúc c4m vào nhau. Còn hình dáng của thứ này rất cao, hoàn toàn không phải Quỷ Mẫu. Kính thiên lý di chuyển lên trên, sườn mặt của quỷ quái dần dần lọt vào tầm nhìn. Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của nó, Bách Lý Quyết Minh sững sờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt ngăm đen tiều tụy, đôi mắt màu xám vẩn đục, thoạt nhìn trông như đang trợn mắt.
Bách Lý Quyết Minh nhận ra khuôn mặt này, đó là khuôn mặt của Vô Độ lúc qua đời.
Ông ra đi với tâm thế bất an, cơ thể già nua bị hao mòn bởi sự tích tụ của âm khí, trạng thái khi chết của ông vô cùng dữ tợn. Vì lẽ này mà Bách Lý Quyết Minh không để đám người tiên môn nhìn thấy trạng thái lúc chết của ông. Lão già Vô Độ là một tên rất sĩ diện, lúc lên giường ngủ thì phải xếp quần áo ngày mai mặc cho ngay ngắn đặt trên đầu giường, giày thì để gọn gàng ở cuối giường mới chịu. Ngay cả khi đã già ông cũng muốn làm một lão già đẹp trai, nên ông tuyệt đối sẽ không để người khác thấy bộ dạng lúc chết của mình.
Sao có thể là Vô Độ được? Bách Lý Quyết Minh không thể lý giải thứ mà y đang nhìn thấy.
Trong tầm nhìn tròn tròn của kính thiên lý, dường như quỷ quái kia cảm nhận được gì đó, nó bỗng quay mặt lại. Hiệu ứng phóng đại của kính thiên lý quá rõ rệt, rõ đến mức nó vừa xoay mặt sang cứ như đang đối diện với Bách Lý Quyết Minh. Ánh trăng len lỏi qua kẽ lá, nương theo ánh sáng lờ mờ, Bách Lý Quyết Minh có thể nhìn thấy chiếc cằm đang thối rữa của nó rất rõ ràng, cùng với vài con giòi đang bò lúc nhúc trên mặt nó.
Bách Lý Quyết Minh hoảng hồn, đánh rơi cả kính thiên lý, chỉ trong nháy mắt con quỷ đó đã biến mất khỏi nơi nó đang đứng. Người đâu rồi? Không đúng, quỷ đâu rồi? Bách Lý Quyết Minh bò dậy đi qua đó, phía sau cành mây chỉ còn trơ lại hai dấu chân cùng với một vũng nước đọng hôi thối.
Y ôm tâm tình phức tạp đi dọc theo con đường về doanh địa. Đêm tối quá, có khi y nhìn nhầm cũng không chừng. Dáng vẻ của người già sau khi chết đều tàn tạ như nhau, chắc là không khác gì mấy đúng không? Chắc là một con quỷ già nào đó.
Lúc quay trở lại doanh địa, đống lửa giữa khu đất đã bị dập tắt, mấy căn lều vẫn dựng ở đó, nhưng không có ai cả. Bách Lý Quyết Minh thấp thỏm trong lòng, tay chân lúc này lạnh toát.
Đám Bùi Chân biến mất rồi.
Y tìm từng căn lều, nhưng tất cả đều trống không. Doanh địa im ắng, trước khi đi còn ngồi quây quần bên nhau, nhưng bây giờ cứ như cả bọn bốc hơi khỏi nhân gian này vậy. Bách Lý Quyết Minh hốt hoảng trong lòng, Bùi Chân đâu rồi? Thằng nhóc kia đang ở đâu? Bình tĩnh, bình tĩnh. Bách Lý Quyết Minh hít sâu một hơi, sau đó kiểm tra đống lửa tàn, vẫn còn ấm, chứng tỏ lửa vừa bị dập không lâu, người chỉ mới vừa rời khỏi đây. Không thiếu căn lều nào, tất cả đều còn yên tại chỗ, cả những mũi tên vàng cắm trên đó. Bụi cỏ ở phía tây có dấu vết cháy sém, lửa cháy lan ra nên bị dập. Trên mặt đất còn có một bãi nước đen xì, thứ gì vậy? Bách Lý Quyết Minh áp mũi xuống ngửi thử, một mùi hôi thối xộc lên mũi, Bách Lý Quyết Minh suýt nôn tại chỗ.
Tránh xa vũng nước đen này ra, sau đó y kiểm tra doanh địa lần nữa. Ngoại trừ lương khô và ấm nước ra thì không còn gì khác, chứng tỏ bọn họ đi rất vội vã, chỉ kịp mang theo những gì quan trọng. Chắc chắn là bọn họ đã đụng phải thứ gì đó, không có cách nào đối phó, càng không có cơ hội thắng khi đánh trực diện với nó nên mới tạm thời để Bách Lý Quyết Minh lại và rời đi trước.
Thời gian Bách Lý Quyết Minh đi không tới nửa nén hương, cũng đi chưa được bao xa, vốn không nghe thấy tiếng đánh nhau. Ít nhất điều này chứng tỏ bọn họ đã an toàn rời khỏi đây, chắc là sớm phát hiện ra mối nguy hiểm và nhanh chóng trốn thoát.
Là nguy hiểm cỡ nào khiến cả Bùi Chân cũng phải kiêng kị?
“Nguy hiểm” đó còn ở doanh địa không?
Chung quanh im ắng, đêm tối hệt như dòng thủy triều nặng nề dần dần bao trùm lấy Bách Lý Quyết Minh.
Đúng lúc này, một viên đá rơi trúng đỉnh đầu, Bách Lý Quyết Minh ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Sơ Nhất thò ra khỏi kẽ lá, hắn làm khẩu hình “Lên đây” với Bách Lý Quyết Minh bằng gương mặt vô cảm.
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Mụ nội nó, hóa ra đám nhãi ranh này đang nấp trên cây.
Bách Lý Quyết Minh trèo lên cây, bọn Bùi Chân đều đang tập trung ở trên cao. Những quỷ hầu cầm đao chia nhau trên các nhánh cây mây. Mục Tri Thâm quỳ một gối trên một cành cây vững chắc, cầm kính thiên lý quan sát bên dưới. Dụ Thính Thu ôm kiếm, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bầu không khí rất căng thẳng, hệt như gặp phải địch mạnh.
Y nhìn Bùi Chân trước, tay chân lành lặn không thiếu cái nào.
Không sao là tốt rồi, Bách Lý Quyết Minh đổi sang giọng điệu giễu cợt: “Cái gì khiến ngươi sợ dữ vậy?”
Bùi Chân lắc đầu cười khổ: “Tiền bối, chúng ta đều sai rồi.”
“Sai rồi?” Bách Lý Quyết Minh không hiểu gì cả, “sai cái gì rồi?”
Bùi Chân nhìn màn đêm tăm tối bên dưới, bụi cây um tùm rậm rạp, những dây mây to cỡ thùng nước quấn quanh cây đại thụ Vọng Thiên* tựa như những con mãng xà thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng. Bóng cây phủ lên gò má Bùi Chân, giữa mày hắn trông như có một đám mây đen kịt.
*Cây Vọng Thiên (望天树): tên khoa học Shorea wangtianshuea, là một loài thực vật thuộc họ Dipterocarpaceae thuộc chi Sara, vàđôi khi được xếp vào chi Parashorea chinensis (wikipedia)
“Chúng ta sớm đã tiến vào Tây Nan Đà, dựa theo bản đồ và kinh nghiệm của Tạ Sầm Quan, chúng ta đã ở Tây Nan Đà ít nhất ba ngày.” Bùi Chân thấp giọng nói, “Bởi vì chúng ta không hề phát hiện chuyện này nên đã mắc phải một sai lầm trí mạng, sai lầm này đủ khiến cho toàn quân ta bị diệt.”
“Sai lầm gì, ngươi nói rõ ra xem nào.”
Bách Lý Quyết Minh vừa nói xong, bỗng dưng chợt nhớ ra ba điều cảnh cáo dễ thấy nhất trên bản đồ:
Thứ nhất, ban ngày không được vào tháp.
Thứ hai, ban đêm không được ăn ngủ ngoài trời.
Thứ ba, tai nghe thấy có thể không thật, mắt nhìn thấy có thể là giả..
Nếu nơi đây chính là Tây Nan Đà, vậy bọn họ đã phạm phải điều cấm thứ hai.
Đúng lúc này, một âm thanh sột soạt bỗng vang lên từ bụi cây bên dưới. m thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày, hệt như có rất nhiều thứ gì đó đang bò ở dưới.
Mục Tri Thâm ở bên kia nói: “Chúng nó tới rồi.”
“Không kịp giải thích rõ” Bùi Chân ngồi xổm xuống, dán bùa chạy nhanh lên hai chân Bách Lý Quyết Minh, “Mọi người nghe lệnh, Sơ Tứ Sơ Ngũ chặn giữ, những người còn lại lặng lẽ đi nhanh về phía sau ba dặm. Chia ra hành động, một canh giờ sau tập hợp ở chỗ có ánh sáng đỏ, xuất phát!”
Vừa dứt lời, mọi người chia nhau xuất phát. Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân chạy nhanh trên dây mây. Bụi cây và lùm dương xỉ bên dưới xào xạc liên tục, vô số bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện bên trong. Sơ Tứ và Sơ Ngũ đứng trên cây giơ đuốc lên trời, phát ra tiếng gào rống chấn động cả núi rừng. Nếu thị lực của cả hai cực tốt, bọn họ sẽ nhìn thấy có vô số bóng quỷ quái đen xì đang uốn éo đứng thẳng dậy, khớp xương phát ra âm thanh răng rắc giòn giã. Tư thế của chúng nó vô cùng quỷ dị, cả người uốn cong bẻ ra phía sau, chổng ngược đầu xuống nhìn về phía quỷ hầu đang tru. Lặng im trong một thoáng, ngay sau đó, tất cả quỷ quái rú lên chạy về phía ánh đuốc sáng bừng trên cây đại thụ Vọng Thiên.
Bách Lý Quyết Minh hiểu ngay và luôn dụng ý của Bùi Chân, để Sơ Tứ và Sơ Ngũ ở lại làm bia ngắm thu hút quỷ quái, để những người còn lại nắm lấy cơ hội chạy trốn. Bọn họ là quỷ hầu, chỉ cần kịp rời khỏi vào khắc cuối cùng thì sẽ không xảy ra chuyện. Bụi cây bên dưới rung lắc dữ dội, quỷ quái bên trong đang bò ào ào tới, với số lượng không đếm xuể.
Bách Lý Quyết Minh thấy mà tặc lưỡi, đoạn truyền âm cho Bùi Chân đang chạy trên một cành mây khác: “Rốt cuộc đám đó là gì vậy? Người Mã Tang đã chết hả?”
“Ta nghĩ là không phải.” Bùi Chân nắm lấy một cành mây rồi đu qua chỗ y.
Hai người cố gắng chạy lên cao, dường như những con quỷ đó cũng không muốn trèo lên cây.
“Tiền bối có phát hiện một điều rằng, từ trước đến nay, ngoại trừ lặp đi lặp lại một câu thì đám quỷ quái đó có chung một đặc điểm.” Bùi Chân nói, “Con quỷ trong gương đồng gọi “Trưởng lão Quyết Minh”, người mà nó giả dạng đương nhiên là đệ tử núi Bão Trần. Khương Thiên sư nói người tí hon trong cơ thể Dụ Liên Hải trông cũng rất quen, nói vậy có nghĩa là người đó đã từng quen biết Khương thiên sư. Ban nãy lúc tiền bối rời khỏi đội, có một con quỷ giả thành hình dáng của người, điều này càng khẳng định suy đoán của ta.”
“Có quỷ giả dạng ta?” Bách Lý Quyết Minh hết hồn.
“Không sao, bị ta nhìn thấu rồi. Bảo sao trên bản đồ nói “Đêm tối không thể ăn ngủ ngoài trời”, hóa ra là vì đám quỷ quái này sợ ánh sáng. Đạo hạnh của chúng nó không cao, vừa tiếp xúc với ánh sáng lập tức hóa thành vũng nước hôi thối.” Bùi Chân ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Ý ta muốn nói là chỉ sợ đám quỷ quái đó có khả năng nhìn trộm lòng người, chúng đều giả dạng thành những người mà chúng ta thân thuộc. Không chỉ dung mạo, chúng nó còn giả cả giọng nói, vàng thau lẫn lộn.”
Thì ra là thế. Trên bản đồ cảnh cáo bọn họ tai nghe thấy có thể không thật, mắt nhìn thấy có thể là giả chính là nói thứ này. Rất có lý, nếu vậy thì có thể giải thích vì sao Bách Lý Quyết Minh lại nhìn thấy “Vô Độ”. Nhưng trong lòng y vẫn có hơi khó chịu, không biết sai chỗ nào. Bách Lý Quyết Minh vừa chạy vừa suy ngẫm, tuy Bùi Chân phân tích thật sự rất có lý, song y vẫn cảm thấy có sơ hở.
“Còn Tạ Sầm Quan thì sao? Có cách nào giải thích được việc quỷ quái giả mạo tên ngu đó dùng khóa Liên Tâm không? Chúng nó không thể nói quá nhiều câu, hẳn là không thông minh vậy đâu.”
“Không.” Biểu cảm Bùi Chân thoáng cái trở nên nghiêm trọng, “Triệu chứng của Tạ Sầm Quan e là có liên quan đến nguồn gốc của những con quỷ này, ta có một suy đoán không chắc lắm, cần có thêm chứng cứ để xác minh.”
“Làm thế nào thể xác minh?”
“Tìm thi cốt của người Mã Tang. Đương nhiên, nếu là người Mã Tang sống thì càng tốt, nhưng chỉ e rằng…” Bùi Chân buồn bã nói, “Bọn họ chẳng còn lại một ai, tất thảy đều chôn thây ở Tây Nan Đà.”
Phía bên kia, Dụ Thính Thu, Mục Tri Thâm và Sơ Nhất dùng lá chuối che người và nhìn lên cái cây Vọng Thiên kia. Trong bóng đêm, cây Vọng Thiên tạo thành một chiếc bóng khổng lồ, đường viền của bóng còn tiếp tục nhấp nhô di chuyển tạo thành một hình tam giác có đáy lớn và đỉnh nhỏ. Đó là vô số quỷ quái đang leo lên cây Vọng Thiên, càng lúc càng có nhiều con quỷ giẫm lên vai con khác leo lên trên, chúng nó đang đuổi về phía ánh lửa trên đỉnh cao nhất – nơi Sơ Tứ và Sơ Ngũ đang đóng giữ. Mặc dù đám quỷ quái này sợ ánh sáng, nhưng cơn đói khát giúp chúng nó không hề chùn bước, con trước ngã xuống con sau tiến lên. Ánh lửa của cây đuốc có hạn, rất nhanh sẽ bị những con quỷ xông pha chẳng màng này nuốt chửng. Quả nhiên, một lúc sau, ngọn đuốc tắt ngúm, có lẽ là bị nước đen do quỷ quái hóa thành tưới tắt lụi.
Không thể không khen kế sách của Bùi Chân quả thực cao minh, chỉ tổn thất hai thân xác quỷ hầu mà có thể giúp mọi người an toàn thoát thân, hơn nữa còn khiến đám quỷ quái ẩn thân trong bóng tối hiện nguyên hình. Chung quanh im ắng, âm thanh gào rú từ phương xa vọng tới, cách tầng cây cối trùng điệp nghe có hơi mơ hồ. Ba người chậm rãi đứng dậy, Sơ Nhất lấy la bàn ra đổi phương hướng, sau đó ba người đi về phía có ánh sáng đỏ.
“Chỉ còn nửa canh giờ là tới giờ hẹn lang quân, chúng ta phải nhanh lên.” Sơ Nhất thấp giọng nói.
“Vì sao Tạ Tầm Vi lại hẹn một canh giờ vậy?” Dụ Thính Thu hỏi.
“Bởi vì trời sắp sáng rồi.”
Mục Tri Thâm lấy thiên cực nhật quỹ ra đưa cho Dụ Thính Thu, Dụ Thính Thu cúi đầu xem, kim đồng hồ đã gần chạm tới vạch ngày.
Dụ Thính Thu hiểu ra: “Đúng rồi, nếu chúng ta đã tiến vào Tây Nan Đà, dựa theo ghi chép của bản đồ, hẳn là chúng ta có thể thấy ban ngày. Nhưng từ bữa đến giờ chúng ta không hề nhìn thấy mặt trời một lần nào hết.”
Tình huống này quá kì lạ, nếu Tây Nan Đà thực sự có mặt trời mọc thì chứng tỏ bọn họ đã đánh mất ký ức vào ban ngày bằng cách nào đó. Không ai nhớ rõ lúc mặt trời mọc lên ở đằng đông bọn họ đã ở đâu và làm gì.
Dụ Thính Thu cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Có khi nào thế này không? Lúc Bách Lý Quyết Minh còn sống gọi thời gian sau khi kim đồng hồ di chuyển đến phía sau vạch ngày là ‘ban ngày’, kỳ thật tuy là ‘ban ngày’ nhưng Tây Nan Đà vẫn không có mặt trời mọc.”
Mục Tri Thâm lập tức phủ định suy đoán của nàng, “Không thể nào.”
“Vì sao?”
Mục Tri Thâm thản nhiên nhìn nàng, “Những quỷ quái đó sợ ánh sáng, ‘Ban ngày không thể vào tháp’.”
Lần này Dụ Thính Thu như được khai sáng, lập tức hiểu ra, “Ban ngày không thể vào tháp” là vì đám quỷ này tránh nắng, tất cả đều chui vào nấp trong tòa tháp kia. Nhưng tòa “tháp” đó ở đâu? Cây Vọng Thiên che khuất bầu trời, cản trở tầm nhìn, bọn họ không thấy gì cả.
Ba người đến chỗ có ánh sáng đỏ, chung quanh tĩnh lặng, ba bọn họ là nhóm đầu tiên đến. Còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn với Tạ Tầm Vi, ba người trèo lên cây, quyết định chờ ở trên cao. Bên dưới nơi nơi đều là quỷ quái, không an toàn. Sơ Nhất đội chùm cỏ ngồi trên một nhánh cây. Theo lời hắn nói làm như thế này rất có lợi cho việc ẩn nấp, Dụ Thính Thu cũng cắm một chùm dương xỉ trên người mình.
Sơ Nhất dùng kính thiên lý nhìn về phương xa, xem bọn Tạ Tầm Vi đến chưa. Sau khi nhìn hồi lâu, đột nhiên hắn truyền âm cho hai người bên dưới: “Hai vị, trên đó có gì kìa.”
Hai người trèo lên chỗ Sơ Nhất, ngửa đầu nhìn theo hướng hắn chỉ.
Tối om, không thấy gì cả.
Sơ Nhất nói: “Nhìn kĩ.”
Dụ Thính Thu nghe thấy Mục Tri Thâm hít một hơi thật sâu.
Có thể làm Mục Tri Thâm kinh ngạc ắt hẳn phải là thứ gì đó ghê gớm lắm, Dụ Thính Thu cầm kính thiên lý của Sơ Nhất hướng về phía xa. Vừa nhìn thấy, nàng cũng hít một hơi sâu.
Ở trên cao, nơi mà đứng dưới tàng cây nhìn lên hoàn toàn không thấy tới, vô số ngôi nhà trên cây nằm chi chít dưới tán cây Vọng Thiên, giống như quả nặng trĩu sắp rơi rụng. Những căn nhà gỗ sừng sững bên dưới tàng cây, bên dưới là giá gỗ dựng lên trông hệt như đang đi cà kheo. Rất nhiều căn nhà đã cũ, nghiêng hẳn sang một bên, có vẻ như sắp sập. Đám dương xỉ mọc tràn lan bám khắp các căn nhà, những cành lá li ti che kín cả cửa sổ. Dãy nhà trên cây trải dài vô tận, kéo dài vào sâu trong màn đêm.
Quả nhiên người Mã Tang di dân rồi định cư ở Tây Nan Đà. Nếu vậy nơi này chính là nơi ở cũ của người Mã Tang, họ sống trên cây gần ánh mặt trời, để tránh những con quỷ ẩn thân trong bóng tối.
Tất cả những ngôi nhà gỗ đều mục nát, cầu thang bằng dây mây lâu ngày đã bị đứt, trông không giống như có người ở.
Sơ Nhất vỗ nàng mấy cái, ý bảo nàng nhìn sang một hướng khác.
Dụ Thính Thu nghe lời nhìn sang, tay chân lúc này lạnh ngắt.
Có một gian nhà trên cây sáng đèn, cửa sổ ô vuông tỏa ra quầng sáng vàng nhạt trông như một chiếc bánh mật ong vuông vắn. Có một nửa bóng người ở đó, không nhìn rõ mặt, bóng hắn phản chiếu lên màn cửa sổ phác họa nên hình dáng mơ hồ. Dụ Thính Thu đang định nhìn cho kĩ, đột nhiên ánh đèn tắt hẳn, vạn vật chìm vào bóng tối.
***
Danh sách chương