Sức lực của Kim Thơ dường như bị lấy đi ngay từ lúc môi hai người chạm nhau, Lê Giang Lâm dễ dàng cạy mở môi cô đưa đầu lưỡi nóng ấm của mình vào bên trong, môi lưỡi cùng quyện vào nhau đầu óc Kim Thơ trở nên trống rỗng. Khi Kim Thơ hồi phục tinh thần thì toàn bộ cơ thể đã nằm gọn trong lòng Lê Giang Lâm, tay của cô còn vòng qua ôm lấy cổ anh để hỗ trợ cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Khi đã tỉnh táo Kim Thơ trừng mắt nhìn Lê Giang Lâm, cô đột nhiên cắn một cái lên môi anh. Cảm nhận được đau đớn Lê Giang Lâm buông cô ra, anh liếʍ khóe môi bị cô cắn đến rỉ máu, nếm chút mùi tanh nồng là cái giá của nụ hôn ngọt ngào vừa trải qua, anh nhếch mi, một đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp đen láy và sáng ngời.

Kim Thơ nhìn khóe môi bị mình cắn đến nứt ra chảy máu của người trước mặt, cô thấy mình có lỗi nên ngượng ngùng nói:

“Là do anh bắt nạt tôi trước.”

Lê Giang Lâm đưa tay lau khoé miệng, một nụ cười trong mắt vẫn loé sáng khi anh nhìn Kim Thơ, với giọng nói đầy dụ hoạch và bàn tay to lớn của người đàn ông xoa lên má cô, Lê Giang Lâm rất đỗi dịu dàng.

“Em hãy là người vợ thực sự của anh… Vì anh thích em.”

Nhưng đáng tiếc lời nói của anh lại thốt ra quá muộn khiến người nằm trong vòng tay mình chưa nghe hết câu đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Nhìn thấy Kim Thơ ngủ say trong vòng tay mình Lê Giang Lâm bất lực thở dài, em giống như nụ hồng nhỏ bé ngoài ban công kia, non nớt và mềm mại, lại còn rất trẻ con trong chính suy nghĩ của mình, sao em không chịu nghĩ sâu hơn một chút về mối quan hệ nghiêm túc của chúng ta? Hãy là vợ anh khi em thật sự yêu anh, em nhé.

Anh đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nhẹ nhàng rút đôi bàn tay của mình khỏi người cô, để Kim Thơ nằm ngay ngắn trên giường và không quên kéo chăn đắp lại. Khi Lê Giang Lâm rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Kim Thơ nằm trên giường mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc lúc này trống rỗng lạ lùng, không biết có phải vì những hành động gần đây của mình đã đi quá xa nên làm Lê Giang Lâm nhầm tưởng mình thích anh ta. Nhưng giống như anh ấy, mình cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và mình cũng có nhu cầu về thể xác. Trước kia cứ nghĩ chỉ khi gặp được người mình thật sự yêu thương mới nảy sinh sự ham muốn đó, nhưng sau khi gần rủ với anh ta mình lại muốn cùng anh ta làm chuyện vợ chồng, hay mình đã yêu anh ta rồi?

Hai tay Kim Thơ ôm lấy đầu, “Mình điên rồi, mình thích Lê Giang Lâm sao? Không không, không thể nào.”

Không biết vì lý do gì mà Kim Thơ luôn cảm nhận được dường như cơ thể cường tráng của Lê Giang Lâm đang chờ đợi cơ hội để làm chuyện vợ chồng với cô bất cứ lúc nào. Xem ra ở cùng phòng với người đàn ông này không còn thản nhiên như trước được nữa.

Kim Thơ vùi đầu vào gối, trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ cô tự nhiên chạm vào môi mình. Dường như vẫn còn chút cảm giác ấm áp lưu lại trên môi, nó vừa mát mẻ vừa sạch sẽ và thậm chí cô không hề muốn từ chối hay thấy khó chịu một chút nào khi Lê Giang Lâm hôn mình, cô nhớ lúc đó tim mình đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập khi chạm vào môi anh, có một chút lưu luyến khó tả khi chấm dứt giống như không muốn xa rời một chút nào.

Cái suy nghĩ này làm Kim Thơ ngớ ra sau đó đập đầu xuống gối miệng lẩm bẩm.

“Mình đang nghĩ cái gì vậy? Đừng nghĩ đến Lê Giang Lâm nữa…”

Dừng lại động tác đập đầu vào gối, Kim Thơ nghĩ nghĩ, “Nhưng sao tự nhiên lại cắn anh ta làm gì? Đang được hôn thoải mái thế kia mà?”

Khi chuông báo thức của điện thoại reo vang vào ngày hôm sau ý thức của Kim Thơ vẫn còn đang hỗn loạn, cô vươn một bàn tay từ trong chăn ra chạm vào điện thoại để tắt báo thức, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn cô đã tắt nó đi, bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

“Anh đã tắt chuông báo thức rồi, em ngủ đi.”

Kim Thơ mơ màng lại rút tay vào trong chăn bông, sau đó vội vàng mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn Lê Giang Lâm.

“Hôm nay là thứ mấy?”

Lê Giang Lâm nhàn nhạt đáp lời: “Đừng đi làm, ngủ đi.”

Kim Thơ nghe thấy câu nói này của anh cứ giống như đây là ngày cuối tuần, và cô nghĩ là ngày cuối tuần thật nên rúc người vào trong chăn tiếp tục ngủ. Lê Giang Lâm cầm lấy điện thoại của Kim Thơ nhẹ nhàng bước ra ngoài, anh tìm thấy số di động của giám đốc Triệu và gửi một tin nhắn.

Lê Giang Lâm:【Xin chào.】

Triệu Hoàng!: 【Anh là người yêu của Trish?] Vì nếu là Kim Thơ chắc chắn câu đầu tiên sẽ là “Giám đốc Triệu” chứ không thể gửi hai từ xin chào như thế này.

Lê Giang Lâm: [Đúng vậy.】

Triệu Hoàng:【Trish còn chưa thức dậy sao?]

Rút kinh nghiệm lần trước, Lê Giang Lâm không trực tiếp nhắn thêm gì cả, anh chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn.

Lê Giang Lâm: [Hôm nay Trish có cuộc hẹn gặp Erik Lưu.]

Triệu Hoàng khi nhận được tin nhắn hai mắt ông liền sáng lên, không ngờ Kim Thơ đã hẹn được Erik Lưu ra gặp mặt, nếu đồng ý gặp chắc chắn đã chịu thỏa thuận để nhận show diễn, Triệu Hoàng nhanh chóng nhắn lại.

Triệu Hoàng: [Được rồi, cứ để Trish ngủ một giấc cho đã đi. ]

Lê Giang Lâm: [.!!.] Giám đốc Triệu, ông thật tinh ý.

Lê Giang Lâm lại gửi đi một tin nhắn: [Xin vui lòng rút lại tin nhắn cuối cùng vừa gửi đến, nếu để Trish nhìn thấy cô ấy sẽ nổi cáu với tôi.]

Triệu Hoàng liền rút lại tin nhắn cuối cùng, Lê Giang Lâm cũng xóa đi tin nhắn vừa gửi cho ông.

Triệu Hoàng lại gửi đến một tin nhắn: [Được rồi, cô ấy đã làm việc rất vất vả để mời được Erik Lưu, hãy nói với Trish, hôm nay là thứ sáu tôi cho phép cô ấy nghỉ một ngày, tuần sau thứ hai đến công ty đúng hẹn để hợp cho dự án mới.]

Lê Giang Lâm: [Được.】

Lúc này điện thoại trong túi quần của Lê Giang Lâm run lên, anh lấy và mở ra xem, một cuộc gọi đến từ Erik Lưu.

“Đại ca à, có chuyện gì với anh vậy? Sao hôm qua anh không trả lời điện thoại của em?”

Erik rất bực mình, mặc dù anh đã đoán được ngày hôm qua Lê Giang Lâm gọi cho anh là vì ra oai trước mặt vợ mình, và chắc chắn chị dâu cũng đang ở bên cạnh nên anh ta mới mạnh miệng la mình như vậy, nhưng Erik rất bất bình với hành vi qua cầu rút ván của Lê Giang Lâm.

Nghe giọng của Erik lớn tiếng hỏi mình, Lê Giang Lâm nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng biết buổi tối tôi sẽ không nghe điện thoại?”

Ôi trời, từng lời nói đều toát lên hơi thở của người đã có gia đình cơ đấy. Erik càng thêm bất bình muốn hét lớn vào màng nhĩ của Lê Giang Lâm.

“Anh rất bận rộn vào ban đêm sao? Là cùng vợ vui vẻ nên không thể nghe điện thoại?” Nhưng chỉ là trong suy nghĩ thôi chứ không dám hét thật đâu.

Erik lạnh lùng: “Vậy tại sao khi chị dâu nhờ em giúp anh lại không cho? Bây giờ lại bắt em xin lỗi chị dâu, em đã làm gì mà phải xin lỗi chứ?”

Erik càng nói càng bực mình, anh trêu chọc vợ anh thì liên quan gì đến ai, tại sao lại lôi người vô can vào làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.

Lê Giang Lâm dịu giọng: “Cô ấy tốt tính lắm nên không cần cậu nói xin lỗi đâu.”

Erik Lưu: “Cái chính là do chị dâu đã gửi tin nhắn cho em trước nhưng em đã không trả lời. Ấn tượng đầu tiên đã rất xấu rồi, chị dâu lại đồng ý kết bạn với em, khi chị ấy đăng ảnh em chỉ có thể viết một bình luận ngắn nhầm trả lời cho câu comment của Trần Cảnh, thậm chí em còn không dám bấm like cho bức ảnh mà chị ấy vừa đăng.”

Lê Giang Lâm: “ Cậu đừng lo lắng quá, vợ tôi sẽ không có bất kỳ ấn tượng nào về cậu đâu.”

Erik Lưu: “ ..!!.. “ Anh đang suy nghĩ về cái gì vậy trời?

-----

Lời tác giả: Lê Giang Lâm, anh rất tự tin, triệu like nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện