Kim Thơ vui mừng khôn xiết khi nghe Lê Giang Lâm nói chuyện với Erik Lưu bằng giọng điệu đàn anh, chắc chắn lần này Erik Lưu nhất định sẽ đồng ý giúp cô. Trước đây cô đã từng bỏ qua không mảy may để ý đến Lê Giang Lâm vì nghĩ rằng anh là người kiêu ngạo và lạnh nhạt với tất cả mọi người, về mặc tình cảm đương nhiên sẽ rất khô khan vì là mẫu người sống cô độc. Khi về làm vợ anh, cô thật sự không biết gì về anh, ngay cả việc một người vợ nên làm là tìm hiểu người chồng của mình mà cô còn không thèm quan tâm. Cũng vì ít nói và giọng nói quá trầm của anh làm cô không nghe ra được vui buồn trong lời nói đó để có thể đoán được vui buồn như bao người đàn ông khác.
Giờ cô đã hiểu, Lê Giang Lâm là một người đặc biệt, cũng vì vậy cô đã rút ra được một bài học, đánh giá một con người không phải qua vẻ bề ngoài cũng không qua giọng nói, mà phải tiếp xúc và chịu khó tìm hiểu họ.
Sau khi giúp Lê Giang Lâm cởi áo khoác, Kim Thơ ôm chiếc áo ngồi trở lại trên ghế sofa, lúc này Lê Giang Lâm tự nhiên bước đến ngồi bên cạnh cô, Kim Thơ cúi đầu liếc nhìn vào điện thoại, cô cố ý ngồi sát lại nghé tai để nghe những gì Erik Lưu nói với Lê Giang Lâm.
Nhưng chưa nghe được gì thì Lê Giang Lâm đã cúp điện thoại, anh nhẹ giọng nói: “Cậu ấy sẽ trở lại thành phố sớm thôi, quản lý của cậu ấy đang sắp xếp thời gian và gọi cho em để hai bên gặp nhau.”
Kim Thơ nghe được giọng điệu thản nhiên và rất chắc chắn của Lê Giang Lâm thì biết mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, không ngờ nhanh như vậy vấn đề khó khăn đã được giải quyết chỉ bằng một cú điện thoại. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi ông Nghiêm ba của Lê Giang Lâm lại dễ dàng bỏ qua hai người con trai của mình mà trực tiếp chọn Lê Giang Lâm, một đứa con ngoài giá thú ngồi vào vị trí người thừa kế chính thức.
Kim Thơ nhếch khóe môi, trên má hiện lên một bên lúm đồng tiền nhỏ xinh, cô cung kính cúi đầu: “Cảm ơn.”
Lê Giang Lâm như không quen hành động này của cô, anh gật đầu rồi không nói gì thêm. Sau khi giải quyết xong chuyện của Erik Lưu, Kim Thơ lấy điện thoại của mình gọi cho Triệu Hoàng để báo cho ông biết mình đã mời được người. Lúc này Lê Giang Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa nhìn cô một lúc thì điện thoại của anh reo lên, là của ông Phạm Hùng gọi đến.
Lê Giang Lâm liếc mắt nhìn Kim Thơ một cái rồi đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Thứ bảy này là sinh nhật của bố Kim Thơ, ông ấy muốn Lê Giang Lâm đưa Kim Thơ về ăn tối tại nhà, nhưng Kim Thơ vẫn còn giận ông về việc vừa ly hôn với mẹ cô không lâu lại tái hôn với bà Hà Linh, còn mang cả con gái người ta về nhà. Ông muốn gọi điện cho Kim Thơ nhưng biết chắc chắn cuộc gọi của mình sẽ bị từ chối, xấu hổ khi nói thẳng với con gái rằng ông muốn cô trở về nhà để cùng chúc mừng sinh nhật nên phải gọi điện nhờ đến chàng rể.
Ông Hùng: “Trưa nay ba vừa thấy Thơ Thơ chia sẻ hình ảnh trên trang cá nhân, bữa sáng chắc chắn là do con làm cho nó rồi. Ba có cảm giác Thơ Thơ rất vui vì điều đó, xem ra mối quan hệ giữa con và Thơ Thơ đang tiến triển rất tốt, vì vậy ba gọi cho con, nếu con có thể đưa Thơ Thơ về nhà cùng dự tiệc cả nhà đoàn tụ trong vui vẻ thì hay biết mất.”
Sau khi Lê Giang Lâm nghe ông Hùng nói về ý định của cuộc gọi đến lần này, anh ta không trực tiếp trả lời ngay mà nói với ông rằng anh muốn hỏi ý kiến của Kim Thơ rồi sẽ thông báo lại với ông.
Chuyện trò một vài câu ngắn ngủi thì Lê Giang Lâm cúp điện thoại, anh bước đến cửa phòng ngủ nhìn thấy Kim Thơ cũng đã tắt điện thoại và đang nằm trên giường. Nhưng lại có một cuộc gọi đến, Kim Thơ mở máy ra xem, đó là của Mộc Thu, và cuộc trò chuyện lần này là qua video call.
Giọng nói của Kim Thơ rất phấn khích: “Đúng lúc thật, cậu đoán xem tôi có chuyện gì đáng ăn mừng?”
Mộc Thu: “Cậu trúng số hả?”
Kim Thơ: “Còn hơn thế nhé, Erik Lưu đã nhận lời mời của tôi rồi.”
Mộc Thu: “Vậy thì đáng ăn mừng lắm, chắc chắn có sự nhúng tay của Lê Giang Lâm rồi phải không?”
Kim Thơ ậm ừ gật đầu.
Mộc Thư quan tâm hỏi: “Này, nói cho tôi biết cậu làm cách nào mà anh ta chịu giúp, tôi thật sự rất tò mò, chẳng phải cậu đã nói hai người đang chiến tranh lạnh hay sao?”
Kim Thơ: “Cũng không hẳn là như vậy, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi, có lẽ vì tôi đã quấy rầy anh ta đến nổi không thể chịu đựng được nên mới đồng ý giúp.”
Mộc Thu tò mò hỏi: “ Cậu làm thế nào mà có thể quấy rầy Lê Giang Lâm được, anh ta quan tâm đến cậu sao?”
Kim Thơ: “Tôi cứ ỉ ôi cầu xin bên tai anh ta, giống như kiểu ôm đùi ăn vạ vậy đó, rồi cười tủm tỉm nói nhỏ nhẹ dịu dàng một vài câu.”
Mộc Thu phát lên cười: “Hiểu rồi hiểu rồi, tôi biết mánh khóe của cậu rồi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô vợ nhỏ bé xinh đẹp ôm đùi Lê Giang Lâm làm nũng đòi sống đòi chết, nếu là như vậy thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi huống chi là chồng cậu.”
Kim Thơ tức giận: “Tôi không phải loại người như vậy và Lê Giang Lâm cũng không phải loại đàn ông dễ mềm lòng, cậu đừng nghĩ bậy bạ.”
Mộc Thu, “Ôi trời, cậu bắt đầu bênh vực cho anh ta rồi kìa? Tôi nghĩ có gì đó không ổn rồi đây, với khuôn mặt đầy gió xuân của cậu thì chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên chồng cậu mới giúp đỡ một cách nhiệt tình như vậy.”
Kim Thơ im lặng một lúc nghĩ về Lê Giang Lâm, sau đó đột nhiên hai má ửng hồng trên môi tự nhiên mỉm cười một cái, nụ cười nhỏ thoáng qua không tự chủ liền thu về, cô nói với Mộc Thu:
“Đừng đoán mò.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Tôi cười vì đã mời được Erik Lưu nên thấy rất vui.”
Kim Thơ thấy không thoải mái khi nằm sấp trên giường, cô cầm điện thoại điều chỉnh lại tư thế của mình, vì mải mê nói chuyện nên cô đã bỏ qua Lê Giang Lâm đang đứng ở cửa sổ phòng ngủ chăm chú nhìn mình.
Camera được thay đổi vị trí nên Mộc Thu có chút sững sờ khi nhìn thấy Lê Giang Lâm thoáng qua khung hình, cô nháy mắt với Kim Thơ ra hiệu cô kề sát lại sau đó nói nhỏ: “Chồng cậu đang đứng cạnh cửa sổ.”
Kim Thơ không nghe rõ giọng nói của Mộc Thu, cô cho rằng đó là do tính hiệu đường truyền không được tốt nên kề sát vào màn hình hơn.
“Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ?”
Mộc Thu nhẹ giọng nói lại: “Chồng cậu đang đứng ở cửa sổ.”
“Chồng tôi làm sao?”
Mộc Thu bực mình trực tiếp nói lớn: “Đứng lên, quay nhìn sau lưng cậu.”
Kim Thơ quay lại thì giật mình một cái, chưa kịp hỏi Lê Giang Lâm anh đứng đó từ lúc nào thì đã buột miệng gọi một tiếng, “Chồng” ra khỏi miệng.
Một chữ này vừa nói ra làm cả ba người cùng lúc choáng váng, Mộc Thu bên kia há hốc miệng, lần đầu tiên nghe cô bạn thân gọi Lê Giang Lâm là chồng có hơi sốt một chút. Còn Lê Giang Lâm có lẽ vì cảm thấy quá bất ngờ nên cứ đứng đó trố mắt nhìn Kim Thơ.
Giờ cô đã hiểu, Lê Giang Lâm là một người đặc biệt, cũng vì vậy cô đã rút ra được một bài học, đánh giá một con người không phải qua vẻ bề ngoài cũng không qua giọng nói, mà phải tiếp xúc và chịu khó tìm hiểu họ.
Sau khi giúp Lê Giang Lâm cởi áo khoác, Kim Thơ ôm chiếc áo ngồi trở lại trên ghế sofa, lúc này Lê Giang Lâm tự nhiên bước đến ngồi bên cạnh cô, Kim Thơ cúi đầu liếc nhìn vào điện thoại, cô cố ý ngồi sát lại nghé tai để nghe những gì Erik Lưu nói với Lê Giang Lâm.
Nhưng chưa nghe được gì thì Lê Giang Lâm đã cúp điện thoại, anh nhẹ giọng nói: “Cậu ấy sẽ trở lại thành phố sớm thôi, quản lý của cậu ấy đang sắp xếp thời gian và gọi cho em để hai bên gặp nhau.”
Kim Thơ nghe được giọng điệu thản nhiên và rất chắc chắn của Lê Giang Lâm thì biết mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, không ngờ nhanh như vậy vấn đề khó khăn đã được giải quyết chỉ bằng một cú điện thoại. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi ông Nghiêm ba của Lê Giang Lâm lại dễ dàng bỏ qua hai người con trai của mình mà trực tiếp chọn Lê Giang Lâm, một đứa con ngoài giá thú ngồi vào vị trí người thừa kế chính thức.
Kim Thơ nhếch khóe môi, trên má hiện lên một bên lúm đồng tiền nhỏ xinh, cô cung kính cúi đầu: “Cảm ơn.”
Lê Giang Lâm như không quen hành động này của cô, anh gật đầu rồi không nói gì thêm. Sau khi giải quyết xong chuyện của Erik Lưu, Kim Thơ lấy điện thoại của mình gọi cho Triệu Hoàng để báo cho ông biết mình đã mời được người. Lúc này Lê Giang Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa nhìn cô một lúc thì điện thoại của anh reo lên, là của ông Phạm Hùng gọi đến.
Lê Giang Lâm liếc mắt nhìn Kim Thơ một cái rồi đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Thứ bảy này là sinh nhật của bố Kim Thơ, ông ấy muốn Lê Giang Lâm đưa Kim Thơ về ăn tối tại nhà, nhưng Kim Thơ vẫn còn giận ông về việc vừa ly hôn với mẹ cô không lâu lại tái hôn với bà Hà Linh, còn mang cả con gái người ta về nhà. Ông muốn gọi điện cho Kim Thơ nhưng biết chắc chắn cuộc gọi của mình sẽ bị từ chối, xấu hổ khi nói thẳng với con gái rằng ông muốn cô trở về nhà để cùng chúc mừng sinh nhật nên phải gọi điện nhờ đến chàng rể.
Ông Hùng: “Trưa nay ba vừa thấy Thơ Thơ chia sẻ hình ảnh trên trang cá nhân, bữa sáng chắc chắn là do con làm cho nó rồi. Ba có cảm giác Thơ Thơ rất vui vì điều đó, xem ra mối quan hệ giữa con và Thơ Thơ đang tiến triển rất tốt, vì vậy ba gọi cho con, nếu con có thể đưa Thơ Thơ về nhà cùng dự tiệc cả nhà đoàn tụ trong vui vẻ thì hay biết mất.”
Sau khi Lê Giang Lâm nghe ông Hùng nói về ý định của cuộc gọi đến lần này, anh ta không trực tiếp trả lời ngay mà nói với ông rằng anh muốn hỏi ý kiến của Kim Thơ rồi sẽ thông báo lại với ông.
Chuyện trò một vài câu ngắn ngủi thì Lê Giang Lâm cúp điện thoại, anh bước đến cửa phòng ngủ nhìn thấy Kim Thơ cũng đã tắt điện thoại và đang nằm trên giường. Nhưng lại có một cuộc gọi đến, Kim Thơ mở máy ra xem, đó là của Mộc Thu, và cuộc trò chuyện lần này là qua video call.
Giọng nói của Kim Thơ rất phấn khích: “Đúng lúc thật, cậu đoán xem tôi có chuyện gì đáng ăn mừng?”
Mộc Thu: “Cậu trúng số hả?”
Kim Thơ: “Còn hơn thế nhé, Erik Lưu đã nhận lời mời của tôi rồi.”
Mộc Thu: “Vậy thì đáng ăn mừng lắm, chắc chắn có sự nhúng tay của Lê Giang Lâm rồi phải không?”
Kim Thơ ậm ừ gật đầu.
Mộc Thư quan tâm hỏi: “Này, nói cho tôi biết cậu làm cách nào mà anh ta chịu giúp, tôi thật sự rất tò mò, chẳng phải cậu đã nói hai người đang chiến tranh lạnh hay sao?”
Kim Thơ: “Cũng không hẳn là như vậy, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi, có lẽ vì tôi đã quấy rầy anh ta đến nổi không thể chịu đựng được nên mới đồng ý giúp.”
Mộc Thu tò mò hỏi: “ Cậu làm thế nào mà có thể quấy rầy Lê Giang Lâm được, anh ta quan tâm đến cậu sao?”
Kim Thơ: “Tôi cứ ỉ ôi cầu xin bên tai anh ta, giống như kiểu ôm đùi ăn vạ vậy đó, rồi cười tủm tỉm nói nhỏ nhẹ dịu dàng một vài câu.”
Mộc Thu phát lên cười: “Hiểu rồi hiểu rồi, tôi biết mánh khóe của cậu rồi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô vợ nhỏ bé xinh đẹp ôm đùi Lê Giang Lâm làm nũng đòi sống đòi chết, nếu là như vậy thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi huống chi là chồng cậu.”
Kim Thơ tức giận: “Tôi không phải loại người như vậy và Lê Giang Lâm cũng không phải loại đàn ông dễ mềm lòng, cậu đừng nghĩ bậy bạ.”
Mộc Thu, “Ôi trời, cậu bắt đầu bênh vực cho anh ta rồi kìa? Tôi nghĩ có gì đó không ổn rồi đây, với khuôn mặt đầy gió xuân của cậu thì chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên chồng cậu mới giúp đỡ một cách nhiệt tình như vậy.”
Kim Thơ im lặng một lúc nghĩ về Lê Giang Lâm, sau đó đột nhiên hai má ửng hồng trên môi tự nhiên mỉm cười một cái, nụ cười nhỏ thoáng qua không tự chủ liền thu về, cô nói với Mộc Thu:
“Đừng đoán mò.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Tôi cười vì đã mời được Erik Lưu nên thấy rất vui.”
Kim Thơ thấy không thoải mái khi nằm sấp trên giường, cô cầm điện thoại điều chỉnh lại tư thế của mình, vì mải mê nói chuyện nên cô đã bỏ qua Lê Giang Lâm đang đứng ở cửa sổ phòng ngủ chăm chú nhìn mình.
Camera được thay đổi vị trí nên Mộc Thu có chút sững sờ khi nhìn thấy Lê Giang Lâm thoáng qua khung hình, cô nháy mắt với Kim Thơ ra hiệu cô kề sát lại sau đó nói nhỏ: “Chồng cậu đang đứng cạnh cửa sổ.”
Kim Thơ không nghe rõ giọng nói của Mộc Thu, cô cho rằng đó là do tính hiệu đường truyền không được tốt nên kề sát vào màn hình hơn.
“Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ?”
Mộc Thu nhẹ giọng nói lại: “Chồng cậu đang đứng ở cửa sổ.”
“Chồng tôi làm sao?”
Mộc Thu bực mình trực tiếp nói lớn: “Đứng lên, quay nhìn sau lưng cậu.”
Kim Thơ quay lại thì giật mình một cái, chưa kịp hỏi Lê Giang Lâm anh đứng đó từ lúc nào thì đã buột miệng gọi một tiếng, “Chồng” ra khỏi miệng.
Một chữ này vừa nói ra làm cả ba người cùng lúc choáng váng, Mộc Thu bên kia há hốc miệng, lần đầu tiên nghe cô bạn thân gọi Lê Giang Lâm là chồng có hơi sốt một chút. Còn Lê Giang Lâm có lẽ vì cảm thấy quá bất ngờ nên cứ đứng đó trố mắt nhìn Kim Thơ.
Danh sách chương