Khi Kim Thơ tỉnh dậy thì trời đã tối, ánh đèn trong văn phòng mờ mịt, cô giơ tay nhấn công tắc bật đèn. Lê Giang Lâm không có ở đây, Kim Thơ nghĩ anh đang làm việc bên ngoài nên cô tiếp tục nằm xuống. Cô kéo áo khoác của Lê Giang Lâm để lại đắp lên người, chiếc áo ấm áp có mùi hương của anh ấy, Kim Thơ cúi đầu ngửi một hơi thật lâu, khi nhận ra mình đang làm gì thì mặt Kim Thơ liền đỏ lên, cô liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt rồi ngồi dậy ôm lấy chiếc áo mở cửa đi ra ngoài. Khu văn phòng sáng sủa tràn ngập ánh đèn, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lê Giang Lâm. Đứng nhìn một lúc, Kim Thơ xoay người đóng cửa lại, cô ôm chiếc áo khoác đi trở lại giường nằm xuống, được một lúc Kim Thơ lấy điện thoại mở ra xem. Đã gần năm giờ, không biết hôm nay anh ấy có làm thêm giờ hay không?

Ngay khi điện thoại được mở ra, Kim Thơ thấy rất nhiều tin nhắn được gửi đến. Hầu hết họ là đồng nghiệp và có cả tin nhắn của Nhã Lan. Kim Thơ nhìn lướt qua rồi mở tin nhắn của Nhã Lan ra xem.

Nhã Lan: [Ah, ah, chị Trish, thôi chết rồi, anh rể đã đến công ty.】

Nhã Lan:【Anh ấy vì chuyện của chị mà đến đó, anh rể thật sự rất đẹp trai.]

Nhã Lan: [Giám đốc Trần từ chức rồi, ông ta tự nguyện từ chức và không đòi bồi thường bất cứ khoản tiền tài chính nào cho cương vị giám đốc kinh doanh của ông ta đã làm bao nhiêu năm.】

Kim Thơ sững sờ trừng lớn mắt đọc tin nhắn của Nhã Lan. Lê Giang Lâm không có ở văn phòng, anh ấy đi đến công ty con của WOsan để giải quyết chuyện của mình.

Lúc này Nhã Lan cũng gửi cho Kim Thơ một vài đoạn video mà cô nàng quay được. Kim Thơ nóng lòng vội vàng mở video ra. Trong đoạn video, Lê Giang Lâm đang ngồi trên chiếc ghế nơi mà hàng ngày cô vẫn ngồi làm việc, khóe môi anh mím nhẹ, vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân toát ra khí chất của một ông chủ lớn, bên cạnh liên tục vang lên giọng nói xin lỗi của giám đốc Trần. Sau khi xem hết một đoạn video, Kim Thơ mở video tiếp theo, thật ra cô muốn bấm xem tin nhắn của các đồng nghiệp khác gửi đến nhưng lại tò mò không biết Lê Giang Lâm xử trí như thế nào ở công ty. Sau khi xem hết các đoạn video Nhã Lan gửi tới, trái tim Kim Thơ không biết vì sao lại thấy cực kỳ ấm áp. Bởi vì từ nhỏ cô đã thật sự quá ngoan ngoãn, ba mẹ nói gì cũng nghe, chuyện gì cũng không nói ra, yên tĩnh như một chú cún con nhỏ bên cạnh ba mẹ. Khi biết chuyện bố mẹ ly hôn, cô làm ra vẻ không quan tâm, không muốn được an ủi hay đồng tình, không bi hoang hay tỏ ra trách móc bất cứ ai, nhưng trong lòng cô có một cảm giác rất khó chịu. Cô đâu phải là người vô tâm đến như vậy, rất nhiều chuyện cô hiểu rõ ràng, và vì cô không phải là quần áo hay đồ vật để bị chính người thân mình ném tới ném lui đùn đẩy trách nhiệm, cô cũng muốn mình sống vô tư không suy nghĩ nhiều, nhưng dựa vào cái gì mà cô lại bị xem là chướng ngại trong cuộc sống của ba mẹ khi họ quyết định tìm cuộc sống hạnh phúc mới mà không có cô. Tâm hồn của những đứa trẻ như cô một khi đã bắt đầu khổ sở, thậm chí so với người lớn càng khốn khổ hơn. Ngay sau khi nghe ba mình nói rằng WOsan trong cậy hết vào đám cưới lần này của con, xem như con giúp WOsan và giúp ba, và vì con là người thừa kế duy nhất. Kim Thơ không nói gì, cô chỉ muốn cười, cười trong sự vô lý mà ba cô đang nói đến. Tại sao cô phải là người chịu trách nhiệm cho những sai lầm mà ông gây ra? Đã có ai vì cô mà suy nghĩ cho tương lai sau này của cô chưa? Có ba có mẹ nhưng lại giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, một hạt giống bị rơi trong khe nhỏ âm u mọc toàn cỏ dại không hề có ánh nắng mặt trời thì thử hỏi làm sao nó có thể đâm chồi mà vươn lên, bất lực cứ thế cam chịu nằm yên trong bóng tối một mình mục rữa trong vô vọng. Thế nhưng, đột nhiên lại xuất hiện một đôi tay tiếp lấy, hơn nữa mỗi một ngày trước sau đều nắm chặt hơn, và mãi cho đến hiện tại, nếu như Lê Giang Lâm cứ lạnh lùng với cô và sống đến khi hai người hết ràng buộc thì Kim Thơ còn tưởng rằng trên thế giới vốn dĩ không có ánh sáng, những người đàn ông điều là kẻ bạc tình và không có chút trách nhiệm nào với vợ con. Giờ cô đã hiểu, không phải người đàn ông nào cũng giống như ba mình.

Kim Thơ đưa bàn tay đeo nhẫn lên nhìn, ngón tay mơn trớn vuốt lên chiếc nhẫn cưới, dáng vẻ của cô xem ra không giống như đang có tâm tình không tốt, thế nhưng lại như trầm mặc hơn so với bình thường. Kim Thơ lại mở tin nhắn của các đồng nghiệp ra xem, về cơ bản, họ bị sốc khi biết cô là người thừa kế của tập đoàn WOsan, họ hỏi cô tại sao lại làm một nhân viên thấp kém để người khác xem thường như vậy, và vì sao cô không nói rằng mình là người nắm quyền hành cao nhất trong công ty, và cuối cùng cô là vợ của chủ tịch Lê, một người đẹp trai và phong độ tuyệt vời còn rất quan tâm đến vợ mình. Anh đã đến công ty và sa thải kẻ đã sa thải vợ mình.

Có vẻ như mọi người trong công ty đều biết hết rồi. Lúc này Kim Thơ định gọi cho Lê Giang Lâm để hỏi anh hiện đang ở đâu thì có tiếng khóa cửa bật ra từ phía cửa phòng. Kim Thơ tắt điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Lê Giang Lâm đang đẩy cửa bước vào.

“Anh đi đâu vậy?” Kim Thơ cố ý hỏi.

Lê Giang Lâm bước đến giường, anh cúi người dang hai bàn tay ôm lấy vợ và hôn lên môi. Kim Thơ không phản ứng với hành đồng bất ngờ này của anh dù không quen với cách hôn thân mật khi anh vừa bước vào cửa, nhưng cô vẫn đặt bàn tay mình lên cánh tay anh, động tác rất phối hợp không hề trốn tránh. Nụ hôn dịu dàng và tỉ mỹ lưu luyến sau đó rời ra, sắc mặt Kim Thơ ửng hồng, thân thể mềm mại rất tự giác ngã vào lòng Lê Giang Lâm được anh ôm lấy.

“Anh ra ngoài làm chút chuyện.”

Lê Giang Lâm buông eo để cô ngồi xuống mép giường.

“Đồng nghiệp của em đã gửi rất nhiều tin nhắn nói rằng anh đã đến công ty gặp giám đốc Trần.”

Lê Giang Lâm nhếch khóe môi, lông mi rủ xuống, như thể anh đã làm sai điều gì đó và đang suy nghĩ nên nói gì với Kim Thơ.

“Anh đã nói với họ em là vợ của anh.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. “Anh có thể nói không?”

Môi Kim Thơ khẽ mấp máy, cô buồn cười nói, “Anh đã nói rồi còn hỏi em làm gì.”

Cũng không thể tiếp tục che giấu thân phận trong khi bà Hà Linh cố ý ôm bụng bầu lảng vảng trong công ty và đến trước mặt Kim Thơ để ra oai.

Lúc này giọng Lê Giang Lâm giống như người làm sai nhận lỗi, “Nếu em giận anh, anh xin lỗi, nhưng anh không thể để em phải chịu oan ức như thế được.”

Anh nắm tay cô, “Có anh rồi thì không ai có thể bắt nạt em, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc, em đừng vì họ mà buồn phiền, điều đó không đáng chút nào. Em đừng vì bất cứ ai mà hãy vì anh, được không?”

Kim Thơ mím môi, đôi mắt vừa khóc mấy tiếng trước và vừa tỉnh ngủ nên có chút sưng, khi nghe lời này của Lê Giang Lâm, khóe miệng cô liền hạ xuống, đôi mắt đỏ lên một lần nữa muốn khóc. Nhưng cô không để mình khóc nữa, cô nắm lấy tay rồi nhéo lên lòng bàn tay Lê Giang Lâm.

“Giang Lâm, em… em không khóc nữa… Nhưng anh… Anh nói vậy khiến em lại muốn khóc.”

Kim Thơ hít mũi sụt sịt, vai cô run run. Lê Giang Lâm nắm lấy vai cô, Kim Thơ muốn dựa đầu vào ngực anh thì Lê Giang Lâm đã đưa tay ôm cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng áp lên môi cô, mút nhẹ môi dưới, làm giọt nước mắt ngọt ngào vừa lăn xuống từ khóe mắt Kim Thơ liền bị anh nuốt xuống.

“Em cứ khóc trước mặt anh, những giọt nước mắt của em anh sẽ nuốt hết vào tim.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện