“Một, hai, ba, bốn, năm… năm tên.” Thi Hợi chậm rãi nói, “lên hết đi, diệt mất năm Bạt vương của ta, thế thì bắt các ngươi vào hộ trận Vạn Linh thay vậy…”

Thi Hợi lập tức biến thành luồng gió đen, lao thẳng về phía bảy người, mọi người dùng binh khí chống lại, Hạng Thuật giơ kiếm, Trần Tinh chợt nhận thấy nguy hiểm bèn tiến lên.

Luồng gió tà thổi quét trên bình địa, bóng người trong sương đen lướt qua Hạng Thuật, thình lình nhập vào cơ thể Tạ Đạo Uẩn! Nhưng Trần Tinh đã nhanh tay chưởng pháp ấn Tâm Đăng lên lưng nàng! Thi Hợi vừa nhập vào Tạ Đạo Uẩn, Trần Tinh đã truyền Tâm Đăng vào kinh mạch nàng, Thi Hợi la lên thất thanh, còn chưa chiếm được xác đã bị trục xuất khỏi cơ thể Tạ Đạo Uẩn!

“Hì.”

Trần Tinh cười nói: “Lên nữa không?”

Pháp thuật Tâm Đăng duy nhất của Trần Tinh tình cờ trở thành khắc tinh của thứ phi vật thể này, những người còn lại chém vào cơ thể Thi Hợi, chém tới đâu sương đen tan tới đó, song Thi Hợi vẫn không hề hấn gì.

Thi Hợi xoay người, bay lên theo gió lao về phía Tạ An!

Tạ An: “Ê ê!”

Trần Tinh tức khắc cầm cổ tay Tạ An, truyền Tâm Đăng vào khắp cơ thể y, lần nữa cưỡng chế đuổi Thi Hợi ra ngoài!

Thi Hợi thấy mình thất bại liên tục đành phải dứt ra, nhìn Trần Tinh từ trên cao, không biết đường xoay sở. Trần Tinh không ngừng suy nghĩ, Tâm Đăng tụ trong tay, chuẩn bị dồn sức đánh một kích, cho dù liều mạng hộc máu hôn mê, cậu cũng phải khiến gã trọng thương.

Hạng Thuật lùi ra sau, nói: “Đã có được Định Hải châu, đừng dây dưa với gã, chúng ta đi trước!”

Trần Tinh sực nhớ, siết chặt Định Hải châu, Thi Hợi cười lạnh: “Muốn đi đâu có dễ? Thực sự cho rằng hôm nay chờ các ngươi ở đây, ta không bố trí gì sao?”

Dứt lời, nước Hồng Hồ sau lưng Thi Hợi khuấy động, oán khí bùng nổ, một con giao thối rữa chở Tư Mã Vĩ phóng lên cao! Chính là ma giao đào thoát khỏi Cối Kê vào mấy tháng trước!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, Thi Hợi ngước lên quát: “Ở lại! Đừng giãy giụa vô ích nữa, theo ta thì ta sẽ buông tha cho hai kẻ phàm phía sau các ngươi ——”

Tư Mã Vĩ duỗi thẳng cổ tay và xương sườn, khống chế hủ giao lao xuống đất, Thi Hợi tụ hắc khí thành hình, nhảy lên đầu giao. Hạng Thuật hét lên: “Tản ra ——!”

Mọi người đồng loạt xoay người, Phùng Thiên Quân kéo Cố Thanh, Tiêu Sơn kéo Tạ Đạo Uẩn, Hạng Thuật ôm Trần Tinh nhào sang một bên, Tạ An ù chạy về phía bụi cây, đỡ văn sĩ hôn mê tên Hoàn Mặc kia dậy: “Làm sao đây?!”

“Không biết!” Trần Tinh đứng dậy từ bùn đất, ma giao phun đầy sương độc xuống, Hạng Thuật che miệng mũi Trần Tinh: “Đừng thở! Chạy mau!”

Thi Hợi: “Muốn trốn à? Thuật Luật Không, Trần Tinh, uổng công ta còn muốn đọ sức với các ngươi, thôi được, các ngươi đi đi, nếu đêm nay chơi chưa đủ, ta đành đến thôn trang ven hồ. Dù sao cũng phải cho Tân Viên Bình ăn gì đó, ngươi nói có đúng không?”

Phùng Thiên Quân: “Quay về Xích Bích triệu tập quan binh giết nó!”

Nếu lúc này tùy tiện rút lui, huyện Xích Bích chưa kịp chuẩn bị, lực phòng ngự cũng yếu, nếu để hủ giao này tàn sát, nghìn vạn dân chúng chết oan uổng sẽ chỉ khiến oán khí càng thêm nồng.

Mọi người trốn vào rừng, Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật, nhỏ giọng: “Ta phát động Tâm Đăng, huynh một chiêu giải quyết gã.”

“Không được!” Hạng Thuật bác bỏ đề nghị của Trần Tinh ngay tắp lự.

Trần Tinh: “Đó là Thi Hợi, giết gã liền xong chuyện!”

“Nghĩ cách dùng Định Hải châu,” Hạng Thuật chỉ bảo châu trong tay Trần Tinh, “ta sẽ kéo dài thời gian.”

“Đợi đã…” Trần Tinh không kịp ngăn thì Hạng Thuật đã nhảy lên cây, đồng thời huýt sáo.

Cách đó không xa, Tiêu Sơn cũng đáp lại bằng tiếng huýt sáo, lộn người trên cây.

“Ha —— ya!” Chất giọng thiếu niên của Tiêu Sơn như đao chém vào trời đêm, tiếp theo nó biến thành bóng đen bay chếch lên trời! Cùng lúc ấy, Hạng Thuật lao ra, hai người lơ lửng giữa trời, Hạng Thuật giơ ngang kiếm, tạo lực đẩy, Tiêu Sơn đạp lên kiếm mượn lực phóng xa gần mười trượng, vẽ thành một đường cong, sau đó vung cặp vuốt của mình tạo một kích kinh động đất trời!

Thi Hợi điều khiển ma giao trên không, không ngờ thể xác phàm nhân có lực bật uy mãnh nhường ấy, Tiêu Sơn thình lình phóng lên túm lấy đầu giao, vứt một sợi dây xuống!

Tư Mã Vĩ lập tức xoay người chém Tiêu Sơn, đầu dây còn lại bay tà tà bên dưới, Hạng Thuật giơ tay, trước khi sợi dây thoát khỏi tầm với thì quấn một vòng quanh cổ tay, kéo hắn bay lên trời!

Phùng Thiên Quân nói với Cố Thanh: “Mau tìm chỗ trốn!” Tiếp đó hắn cất song đao, phóng tới nắm đuôi dây thừng, cũng bay lên theo!

Trần Tinh chạy khỏi rừng tiến vào khu đất trống, Tạ An cùng Tạ Đạo Uẩn cầm kiếm đồng thời lao ra.

Tạ An: “Tiểu sư đệ, giờ làm gì đây? Đây là Định Hải châu à?”

“Các ngươi đi mau!” Trần Tinh nói, “Đừng quan tâm! Chạy lên bờ! Đi mau!”

Nhìn ma giao mang Hạng Thuật, Tiêu Sơn cùng Phùng Thiên Quân bay cao hơn vạn trượng, bóng dáng đã trở nên mơ hồ trong đêm đen, Trần Tinh biết mình phải giải quyết Định Hải châu ngay, song nên dùng thế nào đây? Từ xưa đến nay chưa từng có cuộn sách nào ghi chép về pháp bảo này, ngoại trừ Trương Lưu, không ai có được nó.

Nhưng tại sao Trương Lưu lại để Định Hải châu ở đây? Mà thôi, Trần Tinh không còn thời gian để suy xét nữa, đầu tiên cậu thử phát động viên bảo châu này như mọi pháp bảo khác.

Khoảnh khắc cậu truyền Tâm Đăng vào bảo châu, không khí tứ phía đột nhiên di động, như thể bùng nổ một cơn bão, cuồng phong thổi bay cây cối chung quanh, khiến Trần Tinh cảm thấy như mình đang đứng giữa tâm bão. Tạ An nhanh chóng che chở, dẫn Tạ Đạo Uẩn và Cố Thanh rời khỏi trung tâm hòn đảo.

“Dùng cơ thể phàm nhân đạt được trạng thái hiện tại,” Thi Hợi lạnh lùng nói, “quả thực không dễ dàng…”

Hạng Thuật cầm dây thừng bay lên, nhoáng cái phi lên đầu giao, lúc lộn người trên không, hắn chém trọng kiếm về phía Tư Mã Vĩ đang giao đấu với Tiêu Sơn, song luồng sương đen trên đầu giao thình lình cười một tràng quái dị, khống chế ma giao quay đầu lao phăm phăm xuống đất!

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn hét lên cùng lúc, bị đưa đến tận cùng trời cao gần trăm trượng, lại bị ma giao đột ngột kéo mạnh xuống!

Ngay cả Hạng Thuật cũng không chịu nổi tốc độ lao xuống cỡ này, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong nháy mắt ma giao đã lao thẳng xuống mặt Hồng Hồ!

Trần Tinh cố hết sức khống chế Định Hải châu, linh khí dâng trào dữ dội, không biết làm cách nào ổn định lại, cơn lốc cuốn đi từng lớp đất, song Định Hải châu vẫn không hấp thu sức mạnh Tâm Đăng của Trần Tinh, thay vào đó là xoay tròn, điên cuồng giải phóng luồng linh khí mạnh mẽ chứa trong nó!

“Nguy to!” Trần Tinh hét lên không trung, “Ta sắp khống chế không được! Hạng Thuật!”

Chưa kịp trả lời đã nổ một tiếng vang rền, ma giao đâm xuống mặt Hồng Hồ từ độ cao trăm trượng, sóng dữ quét khắp mặt hồ như biển gầm, không ai nghe thấy tiếng hét của Trần Tinh, ngay lúc lao xuống hồ, cú va chạm cực mạnh ấy lập tức khiến Tiêu Sơn, Phùng Thiên Quân cùng ngất xỉu.

Dưới đáy hồ, Hạng Thuật đạp nước bằng hai chân, một tay cầm kiếm ngoi lên mặt nước, ma giao lại mặc kệ Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, bơi nhanh về phía Hạng Thuật, thân giao quất mạnh vào người làm hắn lăn trong nước, ọc ra bọt khí.

“Bơi cũng tốt đấy,” giọng Thi Hợi vang lên trong nước, “phụ thân truyền cho ngươi à?”

Oán khí tràn ngập khiến mặt hồ trở nên đen kịt, Trần Tinh đứng trên bờ cố hết sức ổn định Định Hải châu, Tạ An chạy vào bờ, hỏi: “Có thể thành công không?”

Trần Tinh la lên: “Chạy mau! Chạy mau đi! Pháp bảo này sắp nổ rồi!”

Trần Tinh cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong nó, không ngừng hối hận, rốt cuộc tên nào đã đề xuất giải phóng pháp lực của Định Hải châu ở đây vậy! Nhất định hơn trăm dặm quanh đây sẽ bị san bằng!

“Phùng đại ca!” Cố Thanh phát hiện Phùng Thiên Quân lúc chìm lúc nổi trên mặt hồ.

Cố Thanh bất chấp mọi thứ, thả người nhảy xuống Hồng Hồ.

Cùng lúc đó, Hạng Thuật xuất hiện trên mặt hồ, Trần Tinh trợn tròn mắt.

Vai Hạng Thuật đột nhiên bị ma giao cắn, máu bắn ra lan khắp hồ, hắn liên tục giãy giụa, vết máu lan càng rộng, vừa chém một kiếm lại bị ma giao quấn lấy kéo xuống đáy.

Máu Trần Tinh như đông lại, cắn răng hét lên, hai mắt đỏ hoe, dồn hết toàn lực vào Định Hải châu!

Phùng Thiên Quân được Cố Thanh ôm lấy, chợt tỉnh giấc vì bị sóng nước khuấy động, hắn trồi lên mặt hồ, hít một hơi thật sâu, đẩy Cố Thanh ra rồi nói: “Trờ về! Đi mau!” Sau đó xoay người lặn xuống Hồng Hồ.

Nước hồ đục ngầu, móng vuốt Tiêu Sơn hút lấy oán khí trên người ma giao, nó vung vuốt, vô số thảm thực vật chằng chịt dưới đáy hồ thình lình bị hất lên. Phùng Thiên Quân lao thẳng xuống đáy, lấy ra song đao, oán khí quấn lên đao, rễ sen, tảo và hàng nghìn loài thực vật thủy sinh trong hồ như xúc tu lao vụt về phía ma giao, trói chặt nó lại!

Hạng Thuật nhân cơ hội thoát thân, lộn người trong nước chém vào đầu ma giao!

Luồng sương đen trên đầu giao lập tức tụ thành cơ thể Thi Hợi, Hạng Thuật trợn mắt, trong miệng phun ra một chuỗi bọt nước!

Vương Tử Dạ!

Hạng Thuật dồn sức chém kiếm xuống, lúc này Vương Tử Dạ đã hiện nguyên hình, nở nụ cười quỷ dị, thoắt cái lại biến thành một người Hán che mặt.

“Khắc Gia Lạp!” Hạng Thuật gầm thét trong nước.

“Sợ hãi và bất an, phẫn nộ và điên cuồng đi.” Vương Tử Dạ giơ tay chưởng về phía Hạng Thuật, oán khí bùng nổ ngợp trời cuốn qua đáy hồ.

“Biết thống khổ của ngươi từ đâu mà có không? Theo ta đi,” Vương Tử Dạ nói, “ngô chủ có thể cho ngươi biết tất cả đáp án mà ngươi khổ cầu…”

Oán khí ngày một dày đặc cuốn lấy cả người Hạng Thuật và Bất Động Như Sơn. Một chút hắc khí nhập vào trán Hạng Thuật, như hàng nghìn hàng vạn xúc tu kéo hắn vào bóng tối.

Đúng vào thời khắc ấy, một tia sáng trắng chợt lóe trong ngực Hạng Thuật.

Trần Tinh lặn xuống hồ nước đen ngòm, tay phải phóng ra cường quang, tay trái cầm Định Hải châu, tay áo lay động theo dòng nước, tựa như mặt trời rực rỡ phá tan đêm trường trong hồ!

Định Hải châu tiến vào nước, dòng chảy dưới đáy hồ cuộn trào mãnh liệt, gió lốc chấn động hai bên, hệt như tăng thêm đôi cánh che trời cho Trần Tinh! Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ Hồng Hồ trong phút chốc nổ tung trời!

“Xuất ma!” Giọng Trần Tinh vang dội bên tai Hạng Thuật.

Hạng Thuật tỉnh táo lại, oán khí quanh người lập tức tan biến dưới ánh sáng Tâm Đăng, Hạng Thuật lật người trong nước, kiếm khí được phủ cường quang với sức mạnh rung trời đâm vào Vương Tử Dạ!

Nước trong Hồng Hồ lại phun trào, như tập hợp hàng ngàn mặt trời thiêu cháy, điên cuồng lao vào bờ trong tích tắc. Núi vỡ nước trào về phía chân trời, dưới cơn sóng ngập trời, Hạng Thuật mặc võ bào vàng kim, biến thành vầng sáng vàng ôm Trần Tinh lao ra khỏi đáy hồ!

Ma giao gầm gừ dữ tợn, bị cuốn phăng đi bởi cơn lốc do Định Hải châu gây ra, Thi Hợi thét to, biến thành hắc hỏa lưu tinh bay lơ lửng trên mặt hồ, Hạng Thuật căng trường cung, cài quang tiễn, hạ giọng: “Khắc Gia Lạp, kết thúc rồi.”

Cố Thanh ôm một khúc gỗ, ngoi lên mặt nước thở không ngừng, Hạng Thuật tiếp đất, đặt Trần Tinh lên bờ, Thi Hợi tình cờ phát hiện Cố Thanh, lập tức bay về phía nàng ở giữa hồ!

Tạ Đạo Uẩn hét lên: “Thanh Nhi!”

Phùng Thiên Quân chật vật leo lên lên bờ, hai mắt bỗng nhiên trợn to.

Cố Thanh bị bao phủ trong hắc khí, mỉm cười dữ tợn, bay từ dưới nước lên đáp trên đầu ma giao. Hạng Thuật vô thức cầm tên, Cố Thanh cười lạnh: “Suy nghĩ kĩ đi, Thuật Luật Không, rồi chúng ta sẽ gặp lại.”

Dứt lời, ma giao vươn mình khỏi hồ bay đến sông Trường Giang cách đó không xa, rồi lặn ùm xuống.

Định Hải châu rơi ‘cạch’ xuống đất, Trần Tinh lảo đảo, víu tay áo Hạng Thuật, tầm nhìn lúc xa lúc gần. Hạng Thuật lập tức quỳ một gối ôm Trần Tinh tựa vào vai mình.

“Tinh Nhi!”

“Ta… ta không sao.” Trần Tinh thở dốc, “Định… Định Hải châu…”

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn bơi vào bờ.

Mặt hồ dập dờn, một thi thể đen sì ngoi lên, thi thể nọ liên tục giãy giụa, Hạng Thuật quay đầu lại thì thấy Tư Mã Vĩ đang chật vật bò lên bờ.

Ba ngày sau.

Hạng Thuật bước nhanh vào cung Thái Sơ Kiến Khang.

Các quan viên đứng dậy nghênh đón, Tư Mã Diệu bình tĩnh làm động tác ‘mời ngồi’.

“Đã bố trí theo yêu cầu các ngươi,” Tạ Huyền nói, “sắp xếp thuyền bè trước cửa sông Trường Giang, cũng thiết lập xích sắt dưới đáy sông, bất kỳ vật gì đi qua sẽ bị phát hiện ngay.”

Tạ Thạch cho hay: “Vùng nước Giang Nam, Giang Đông và những nơi khác, gồm cả kênh đào nối giữa các thị trấn, cũng đã cử quan binh giám sát chặt chẽ.”

Hạng Thuật gật đầu, Tư Mã Diệu hỏi thăm: “Sức khỏe Trần tiên sinh thế nào?”

Hạng Thuật đáp: “Đã khôi phục phần nào, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Hiện tại các ngươi phải hết sức cẩn thận, quả nhiên Thi Hợi chính là Vương Tử Dạ, nếu có thêm quân đội từ Bắc xuống Nam, đảm bảo lượng Bạt quân không hề ít.”

Tư Mã Diệu bình thản nói: “Võ thần nói phải, từ hôm nay trẫm sẽ phái thêm người đưa tin, bất kể là Tần, Thục, Tấn hay Bắc, chỉ cần có địch xuất hiện sẽ lập tức thông báo.”

Tạ An nói: “Chiến tranh ở Thần Châu kéo dài, nhưng từ lãnh tụ chúng Hồ đến dân đen, ai cũng biết mình nên, và không nên làm gì. Chiến tranh loài người thuộc về loài người, nếu Vương Tử Dạ dùng xác sống, chắc chắn mọi người sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Hạng Thuật cau mày, liếc nhìn những người có mặt ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện