Vừa dứt lời, đạn lửa phóng lên từ đất, Phùng Thiên Quân mượn gió lốc bay lên không, hét to: “Dẫn nó xuống đất!”
Từ trong rừng, Tạ An phóng thích pháp thuật bắn về phía cốt long khổng lồ.
Thác Bạt Diễm chạy vào rừng, kéo căng trường cung.
Tiêu Sơn thở gấp, Quỷ vương tiến lên từng bước, chợt hóa thành bóng mờ vung liền tù tì mấy chục đao, ánh đao cùng bóng vuốt vụt đi quá nhanh, tiếng binh khí va chạm gần như nối liền.
“Trúng!” Thác Bạt Diễm thét lớn, bắn mũi tên về phía Quỷ vương.
Tiếng giáp vỡ vang lên, đầu tên sắc bén phóng ra từ Lưu Vân Chân Tỉ xuyên qua lớp giáp bảo vệ của Quỷ vương, cắm phập vào ngực gã. Quỷ vương lập tức quay người, xoay mạch đao, chuyển mục tiêu sang Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm buông cung, múa trường kích chắn đòn từ Quỷ vương, song trường kích tức khắc như thanh gỗ gãy đôi, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng bụng hắn thì đúng lúc này, Tiêu Sơn vọt tới từ bên cạnh, cản đường đao của gã lại! “Ngươi bắn tên mau!” Tiêu Sơn quát, “Đừng chống chọi!”
“Hết rồi!” Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn tách ra trốn vào lùm cây, Quỷ vương vung đao tới đâu, cây cối đổ ập tới đó, cây dù to cỡ nào cũng không đỡ nổi một chiêu của gã.
Tiêu Sơn khó tin nổi: “Hết rồi? ‘Hết rồi’ là sao?”
Thác Bạt Diễm: “Ta chỉ có một mũi tên thôi!”
Thác Bạt Diễm thi hành pháp quyết, thú thực thì hắn chỉ mới học pháp thuật được một năm, chưa thạo lắm, không sánh bằng Tạ An đã mưa dầm thấm đất nhiều năm. Huống chi cách dùng Lưu Vân Chân Tỉ hoàn chỉnh cũng không có, nếu đổi lại là Trần Tinh, không chừng pháp bảo nào còn phát huy được chút tác dụng.
Hắn chỉ có thể điều khiển nó bắn kẻ địch, đảm bảo trăm phát trăm trúng, tiếp đến triệu hồi, rồi lại bắn, tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu này. Bây giờ hắn muốn dùng nhẫn gọi tên về, ngặt nỗi mũi tên đang ghim vào ngực Quỷ vương.
Tiêu Sơn: “Đừng đánh chính diện! Tìm cơ hội đánh lén!”
Thác Bạt Diễm cật lực bay lên gọi tên về, nhưng nó vẫn chẳng mảy may nhúc nhích. Trong tích tắc đấy, Quỷ vương thình lình cúi người, thoắt cái đã vọt tới trước mặt Tiêu Sơn bổ đao xuống, Tiêu Sơn không làm gì được gã, thằng cha này vừa không sợ điện mà còn nhanh nhẹn ghê gớm, nó đang định tránh ra thì Thác Bạt Diễm dốc hết sức, mũi tên lôi Quỷ vương sang hướng khác đập vào thân cây.
Thác Bạt Diễm: “…”
Tiêu Sơn: “???”
Tiêu Sơn ngoái đầu dòm Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm lanh lẹ nghĩ ra cách, thao túng tên xách ngược Quỷ vương ra sau. Quỷ vương giơ đao toan chém mấy lần đều bị mũi tên ghim trong người kéo qua kéo lại, suýt tí nữa gặm đất mấy lần, sau cùng dứt khoát mặc kệ Tiêu Sơn, giơ tay muốn rút tên ra.
Thác Bạt Diễm chợt quát: “Lên!”
Thế là mũi tên kéo Quỷ vương bay lên trời, dưới sự khống chế của Thác Bạt Diễm, Quỷ vương to như ngọn đồi đâm sầm vào núi đá bên cạnh.
Quỷ vương quơ quào hai tay, mất cân bằng trên không, không rút được tên mà còn bị va đập đủ chỗ, chọc cho Tiêu Sơn cười khùng khục.
Thác Bạt Diễm: “Tiếp theo làm gì? Gã muốn rút tên ra kìa!”
Quỷ vương cuối cùng cũng rút tên thành công, Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn tức tốc lùi lại, Quỷ vương vẫn nắm chặt tên, Thác Bạt Diễm giơ Lưu Vân Chân Tỉ rồi huýt sáo, Quỷ vương không lo nổi thân mình lại bị lôi đi, đành phải buông tay ra.
Tiêu Sơn: “Ha ha ha ha!”
Thác Bạt Diễm: “Thêm lần nữa!”
Cùng lúc đó, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tạ An đang vật lộn với cốt long, cả bọn lao vào rừng. Phùng Thiên Quân xoay Sâm La Vạn Tượng bằng hai tay, cây cối trong rừng bứng rễ bay lên.
Hạng Thuật thừa dịp này cho Quỷ vương ăn cùi chỏ, nổi giận với hai người: “Đừng chơi nữa! Tốc chiến tốc thắng!”
“Mấy đứa là con nít à?” Phùng Thiên Quân đang bận sứt đầu mẻ trán, cốt long quá to, chỉ cần lật người đã chấn động cả đất trời.
“Biết rồi!” Lần này Thác Bạt Diễm đã nắm được bí quyết, liền huýt sáo, cùng Tiêu Sơn chia ra tránh Quỷ vương đang nhào về phía họ.
Mũi tên bay cao vạn trượng rồi lại hạ xuống, lần này cắm phập vào Quỷ vương từ đằng sau, ghim chặt vào vai gã.
Tiêu Sơn: “Bây giờ thì?”
“Giao cho ta,” Thác Bạt Diễm đáp, “ngươi đi giúp Đại Thiền Vu.”
Tiêu Sơn hỏi: “Được không?”
Thác Bạt Diễm cười: “Ca đây là người thế nào? Đảm bảo được!”
Quỷ vương cuồng loạn gầm lên, hai tay vung đao bổ tới Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm đảo tay chưởng tới Quỷ vương.
“Đi!” Thác Bạt Diễm quát.
Lưỡi đao dí sát mặc Thác Bạt Diễm, gió lốc nổi lên, mũi tên cắm trên vai Quỷ vương thình lình kéo gã bay ngược ra ngoài, gã trơ mắt nhìn mình suýt tí nữa là chém trúng đầu Thác Bạt Diễm, đớn đau thay sức tên quá mạnh, một lần nữa xách gã lên trời.
Quỷ vương: “…”
“Ném ngươi xuống biển cho vui.” Thác Bạt Diễm nói, đoạn tập trung ngưng tụ sức mạnh trên nhẫn, Lưu Vân Chân Tỉ bùng sáng mãnh liệt, mũi tên “viu” một tiếng kéo Quỷ vương bay tà tà sượt qua đỉnh Đông Sơn, đập lên hoàng cung xa xa, đâm vỡ tường cung trên cao, đụng thẳng ra mặt lưng rồi mất hút nơi chân trời.
Phùng Thiên Quân phát động pháp thuật, dây mây trải đầy núi đồi quấn lấy chốt long. Tạ An giơ tay gọi đá và cây lăn tới, dây mây thô to bắt đầu thít chặt, cốt long toan bỏ chạy, Hạng Thuật vung mạnh một thanh gỗ nứt đập lên đầu nó, đánh nó rớt xuống đất.
Tiêu Sơn chạy tới, quặp lấy đuôi cốt long bằng Thương Khung Nhất Liệt, Hạng Thuật dùng một tay móc hai lỗ mắt, hai người vận sức kéo ngược ra hai phía.
Phùng Thiên Quân chuyên tâm thôi thúc pháp lực, mọi người đồng thanh hét lên: “Phá!”
Cốt long rống thét điên cuồng, cả khung xương bị họ vận lực xé toạc, Hạng Thuật vứt đầu rồng xuống núi.
“Thu dọn chiến trường.” Hạng Thuật phân phó, “Ta đi gặp Trần Tinh!”
“Giao cho ta,” Tân Viên Bình nhanh chóng đuổi theo, “các ngươi đi đi.”
Tiếp đến, Tân Viên Bình thi triển pháp thuật, các mảnh xương rồng bay lên, phù văn xuất hiện trên không tạo thành sợi xích ánh sáng phong ấn hàng ngàn mảnh xương đó lại.
Tân Viên Bình chắp tay thành chữ thập, giơ lên, siết tay rồi kéo ra hai bên.
Các mảnh xương hóa thành sao băng, phân tán khắp mọi hướng trên vùng đất Thần Châu. Tân Viên Bình thu hồi Thương Lãng châu, dẹp yên sóng thần khắp thành Kiến Khang và rút hết về sông Hoài.
Bên ngoài sở trừ tà:
Trần Tinh và Vương Tử Dạ vẫn còn giằng co trên võ đài, Vương Tử Dạ ẩn mình trong oán khí, biến thành bộ dạng dữ tợn, cất giọng khản đặc: “Ta biết ngươi không cam tâm, không muốn cứ thế chết đi, đôi khi, chỉ một suy nghĩ thoáng qua cũng đủ để bén rễ, đâm chồi trong lòng ngươi, bản chất con người vốn là thế, tới đây, hãy mở rộng lòng mình và chấp nhận tiếc nuối…”
Trần Tinh: “Vương Tử Dạ, ta biết ngươi cũng rất mực không cam lòng. Mất đi Khương Dao chắc hẳn đau khổ lắm đúng không?”
Hai mắt Vương Tử Dạ đột nhiên biến đỏ, gã điên lên: “Làm sao ngươi biết?!”
Trần Tinh: “Tới đây, Vương Tử Dạ, đừng kháng cự, hãy giao chấp niệm của mình, để nó tiêu tán dưới sáng sáng Tâm Đăng, rồi ngươi sẽ được…”
“…Thư thái.” Trần Tinh khẽ nói.
Dứt lời, sức mạnh Tâm Đăng trên người Hạng Thuật thình lình rút đi, biến hắn về với võ phục ban đầu.
Tâm Đăng quay lại cơ thể Trần Tinh, tiếp đến, một quầng ánh sáng dịu nhẹ toát lên từ nơi cậu đứng.
Đó là những tuyến bột sáng được Hạng Thuật rải xuống từ trên không, và tuyến đường do bột sáng pháp lực ấy vẽ ra tạo thành trận thủ ngự với chu vi năm mươi bước. Trần Tinh ngưng tụ ánh sáng Tâm Đăng, truyền vào trận pháp, khoảng đất trước võ đài trong sở trừ tà thình lình bừng sáng, quầng sáng khuếch tán từ chỗ Trần Tinh bao trùm toàn bộ võ đài!
Vương Tử Dạ: “!!!”
Vương Tử Dạ tức tốc quay đầu nhìn luồng sáng mênh mông kia, hai người đều bị màn sáng này khóa chặt.
“Dùng Tâm Đăng làm mắt trận, kích hoạt trận thủ ngự,” Trần Tinh nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ, nghiêm giọng, “ngươi không còn đường lui nữa.”
Vương Tử Dạ rống thét, vung cao quạt Thiên La, oán khí tụ lại thành lưỡi dao sắc bén, bay xung quanh Trần Tinh với tốc độ cao.
Ngọn lửa bùng cháy giữa mi tâm, tóc cậu hóa thành lửa vàng, hiện ra pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng giống với lần cùng Hạng Thuật đánh bại Vương Tử Dạ trong Âm Dương giám!
“Nên kết thúc rồi.” Trần Tinh nói một cách nghiêm túc.
Lúc này, cậu đã hòa làm một với trận thủ ngự, vô số sao băng ánh vàng nổi lên, va chạm với lưỡi dao oán khí sắc bén ập tới như mưa bão, thiêu trụi toàn bộ oán khí!
Vương Tử Dạ thở hồng hộc, gã gia tăng uy lực oán khí, thôi thúc toàn bộ oán khí tích cóp hơn ngàn năm trong quạt Thiên La, ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đen khổng lồ rồi vọt tới chỗ Trần Tinh.
Cùng lúc đó, một bóng người thình lình bay vào trận thủ ngự.
Khi còn ở ngoài trận, Hạng Thuật vẫn mặc võ phục bình thường, nhưng vừa xông vào vùng sáng của Tâm Đăng, hắn lại nhanh chóng hóa thành hộ pháp Võ thần, vung khiên chặn lại nhát kiếm của Vương Tử Dạ.
“Thu pháp bảo của gã.” Trần Tinh trầm giọng.
Vương Tử Dạ cười dữ tợn: “Cảnh tượng này quen thật, ba năm trước, các ngươi đã tính kế ta một lần, ta hiểu rồi…”
Trần Tinh đột nhiên mở to mắt, Hạng Thuật vọt tới trước mặt Vương Tử Dạ rồi vung khiên, Vương Tử Dạ cấp tốc lùi lại, một tay ngưng tụ oán khí bắn ầm ầm tới Hạng Thuật. Hạng Thuật giơ khiên chắn, nghiêng người vận sức cản đòn, hai chân không ngừng trượt lùi, quạt Thiên La phóng thích toàn bộ uy lực oan hồn, oán niệm và phẫn hận vì chết oan kêu gào cuồng loạn, gần như phá vỡ trận thủ ngự bằng Tâm Đăng!
Oán khí oanh kích làm Tâm Đăng nhạt dần, Trần Tinh vẫn cố ngưng tụ chút ánh sáng sau cùng để duy trì trận thủ ngự.
Hạng Thuật quát: “Thả oán khí đi, nó quá mạnh!”
Trần Tinh thấy không còn cầm cự được nữa, đang định thu lại trận thủ ngự thì Tiêu Sơn thình lình lao tới Vương Tử Dạ từ đằng sau, dùng vuốt quặp vai rồi xoay gã ta trên không một vòng, tiếp đến vứt mạnh xuống đất, tạo ra tiếng máu thịt đập lên gạch đá.
Phùng Thiên Quân xông tới như một cơn gió, song đao xiên vào người Vương Tử Dạ, đẩy gã lên cao.
Tạ An cũng tiến vào trận thủ ngự, tiến thành thi pháp nhân lúc Vương Tử Dạ đang bay trên không, pháo đạn kèm gió, lửa và sấm chớp bổ tới nổ nát thân xác Vương Tử Dạ.
Người vào trận sau cùng là Thác Bạt Diễm, hắn dòm qua dòm lại, cơ thể Vương Tử Dạ đã nát bươm, tên Xuyên Vân của mình thì bay đi cùng Quỷ vương, thế là hắn đành nhặt quạt Thiên La lên, hỏi: “Đưa nó cho ai?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh nhắc nhở: “Chuẩn bị tác chiến! Gã còn chưa chết!”
Cơ thể bị hủy, ba hồn bảy phách của Vương Tử Dạ thoát ra hóa thành u hồn, gã cuốn lấy oán khí, bắt đầu ngưng tụ trong trận thủ ngự.
Các thầy trừ tà lập tức phân tán, lùi về các góc trận.
Nhân lúc này, trong ánh sáng muôn vàn từ Tâm Đăng, pháp bảo trong tay mỗi người bừng sáng lấp lánh, quang hoa của Tâm Đăng chiếm lĩnh muôn nơi, vũ khí của mọi người dường như có cảm ứng!
Song đao Sâm La Vạn Tượng của Phùng Thiên Quân tản ra ánh sáng trắng giống với Bất Động Như Sơn trước kia.
Nhẫn ngọc tỉ bốn màu của Tạ An được bao phủ bởi quầng sáng ôn hòa của Tâm Đăng.
Lôi điện từ Thương Khung Nhất Liệt trong tay Tiêu Sơn chuyển hóa nhờ ánh sáng dịu nhẹ của Tâm Đăng.
Thác Bạt Diễm duỗi tay, hào quang trong tay biến thành trường kích!
Ánh sáng từ tấm khiên của Hạng Thuật tản ra bốn phía, hắn trở tay vòng ra sau Trần Tinh, ôm hờ lấy cậu.
Trong vùng tuyệt đối của Tâm Đăng, mọi người đều nhận được một phần sức mạnh từ Trần Tinh với mức độ khác nhau, mặc dù không hóa thành hộ pháp Võ thần như Hạng Thuật, song vũ khí của từng người đang bắt đầu thanh tẩy oán khí của Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ run giọng: “Đã vậy, sợ gì hôm nay đồng quy vu tận với ngươi?”
Trần Tinh cười nhạo: “Ai muốn đồng quy vu tận với ngươi, Vương Tử Dạ, chấp nhận số phận đi.”
“Chịu chết cho ta!” Vương Tử Dạ hét lên.
Tay trái luôn chắp sau lưng của Trần Tinh cuối cùng cũng giơ lên, lộ ra Lạc Hồn chung.
Oán khí khắp người Vương Tử Dạ tan biến, các thầy trừ tà rút vũ khí, hào quang cuộn tới bắt đầu nuốt chửng oán khí trên người gã.
Tạ An quát: “Cầm cự! Hôm nay nhất định phải giải quyết thằng cha này!”
Mọi người đồng thanh quát lớn, dẫn Tâm Đăng hỗ trợ Trần Tinh và Hạng Thuật thi pháp, Vương Tử Dạ khản giọng hét thảm, Trần Tinh chẳng ngó ngàng, chuyên tâm dùng Lạc Hồn chung rút ba hồn của gã.
“Lần này, sẽ không thất bại nữa.” Hạng Thuật thấp giọng, hai tay đánh vòng, trái chưởng mặt âm, phải đẩy mặt dương, tiếp theo lật ngược, đổi tay thành trên dương dưới âm, ôm Trần Tinh từ phía sau, phóng ra pháp lực Tâm Đăng từ tay phải.
Ánh sáng bùng mạnh trên vũ khí mọi người, đẩy lùi oán khí, Vương Tử Dạ hoảng hốt xoay người đâm vào quầng sáng, la lên: “Ngô chủ… ngô chủ!”
“Ding ——!”
Trần Tinh rung chuông đầu tiên, ngang tàng mà quát: “Triệu hồn! Không cần vùng vẫy!”
Thiên hồn mang ánh sáng huyền ảo của Vương Tử Dạ bị kéo vào Lạc Hồn chung, giọng gã tức khắc yếu đi, nhưng vẫn liên tục rống thét: “Ngô chủ…”
“Ding!”
Trần Tinh rung chuông lần hai, bóng linh hồn thứ hai của Vương Tử Dạ đưa lưng về phía Trần Tinh và Lạc Hồn chung, bị lôi ra khỏi màn sáng hút vào chuông.
Cùng lúc đấy, dưới nền trời âm u, mây đen cuộn lại thành một gương mặt khổng lồ dữ tợn.
Xi Vưu rống lên điên cuồng: “Lũ sâu kiến đáng chết ——!”
Khuôn mặt nọ há mồm, phun ra pháo sao băng bằng máu Ma thần xuống nhân gian, ập xuống thành Kiến Khang.
Trên vách đá trước Đông Sơn, Tân Viên Bình đúng lúc kích hoạt Thương Lãng châu: “Lên!”
Sóng thần sông Hoài lại một lần nữa trào dâng, tạo thành một bức màn nước che trời, cuộn xoáy từ đất lên trời, chặn lại mưa pháo Ma huyết đang giáng xuống!
“Nhân lúc này!” Hạng Thuật quát.
“Ding” — Trần Tinh liền rung Lạc Hồn chung lần ba.
“Ta… xong rồi…” Vương Tử Dạ hét lên một tiếng sau cùng, một hồn cuối cùng bị Trần Tinh lôi vụt vào chuông.
Hai mắt Trần Tinh tối sầm, cả người như mất hết sức.
Quầng sáng rút đi, trận thủ ngự Tâm Đăng tan biến, tay phải Hạng Thuật ôm Trần Tinh, tay trái hướng lên trời, mượn uy lực Tâm Đăng biến ra khiên sáng khổng lồ, bay lên không, cản lấy toàn bộ Ma huyết!
Xi Vưu căm phẫn gầm gừ, sấm dậy từng trận, cuồng phong trở mình, mây đen tiêu tán, mặt trời chói lọi muôn trượng.
Màn nước dâng cao bốc hơi thành mưa phùn, vẩy khắp thành Kiến Khang, hiện ra cầu vồng mỹ lệ vắt ngang cung Kiến Khang dưới ánh nắng.
Tư Mã Diệu cùng quần thần bước ra đài cao trong hoàng cung, cúi người về Đông Sơn xa xăm.
Hạng Thuật ôm Trần Tinh trong tình trạng kiệt sức, gật đầu từ xa với mọi người.
Chủ lực cả sở trừ tà đồng loạt ra trận, cuối cùng giành thắng lợi tuyệt đối.
Từ trong rừng, Tạ An phóng thích pháp thuật bắn về phía cốt long khổng lồ.
Thác Bạt Diễm chạy vào rừng, kéo căng trường cung.
Tiêu Sơn thở gấp, Quỷ vương tiến lên từng bước, chợt hóa thành bóng mờ vung liền tù tì mấy chục đao, ánh đao cùng bóng vuốt vụt đi quá nhanh, tiếng binh khí va chạm gần như nối liền.
“Trúng!” Thác Bạt Diễm thét lớn, bắn mũi tên về phía Quỷ vương.
Tiếng giáp vỡ vang lên, đầu tên sắc bén phóng ra từ Lưu Vân Chân Tỉ xuyên qua lớp giáp bảo vệ của Quỷ vương, cắm phập vào ngực gã. Quỷ vương lập tức quay người, xoay mạch đao, chuyển mục tiêu sang Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm buông cung, múa trường kích chắn đòn từ Quỷ vương, song trường kích tức khắc như thanh gỗ gãy đôi, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng bụng hắn thì đúng lúc này, Tiêu Sơn vọt tới từ bên cạnh, cản đường đao của gã lại! “Ngươi bắn tên mau!” Tiêu Sơn quát, “Đừng chống chọi!”
“Hết rồi!” Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn tách ra trốn vào lùm cây, Quỷ vương vung đao tới đâu, cây cối đổ ập tới đó, cây dù to cỡ nào cũng không đỡ nổi một chiêu của gã.
Tiêu Sơn khó tin nổi: “Hết rồi? ‘Hết rồi’ là sao?”
Thác Bạt Diễm: “Ta chỉ có một mũi tên thôi!”
Thác Bạt Diễm thi hành pháp quyết, thú thực thì hắn chỉ mới học pháp thuật được một năm, chưa thạo lắm, không sánh bằng Tạ An đã mưa dầm thấm đất nhiều năm. Huống chi cách dùng Lưu Vân Chân Tỉ hoàn chỉnh cũng không có, nếu đổi lại là Trần Tinh, không chừng pháp bảo nào còn phát huy được chút tác dụng.
Hắn chỉ có thể điều khiển nó bắn kẻ địch, đảm bảo trăm phát trăm trúng, tiếp đến triệu hồi, rồi lại bắn, tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu này. Bây giờ hắn muốn dùng nhẫn gọi tên về, ngặt nỗi mũi tên đang ghim vào ngực Quỷ vương.
Tiêu Sơn: “Đừng đánh chính diện! Tìm cơ hội đánh lén!”
Thác Bạt Diễm cật lực bay lên gọi tên về, nhưng nó vẫn chẳng mảy may nhúc nhích. Trong tích tắc đấy, Quỷ vương thình lình cúi người, thoắt cái đã vọt tới trước mặt Tiêu Sơn bổ đao xuống, Tiêu Sơn không làm gì được gã, thằng cha này vừa không sợ điện mà còn nhanh nhẹn ghê gớm, nó đang định tránh ra thì Thác Bạt Diễm dốc hết sức, mũi tên lôi Quỷ vương sang hướng khác đập vào thân cây.
Thác Bạt Diễm: “…”
Tiêu Sơn: “???”
Tiêu Sơn ngoái đầu dòm Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm lanh lẹ nghĩ ra cách, thao túng tên xách ngược Quỷ vương ra sau. Quỷ vương giơ đao toan chém mấy lần đều bị mũi tên ghim trong người kéo qua kéo lại, suýt tí nữa gặm đất mấy lần, sau cùng dứt khoát mặc kệ Tiêu Sơn, giơ tay muốn rút tên ra.
Thác Bạt Diễm chợt quát: “Lên!”
Thế là mũi tên kéo Quỷ vương bay lên trời, dưới sự khống chế của Thác Bạt Diễm, Quỷ vương to như ngọn đồi đâm sầm vào núi đá bên cạnh.
Quỷ vương quơ quào hai tay, mất cân bằng trên không, không rút được tên mà còn bị va đập đủ chỗ, chọc cho Tiêu Sơn cười khùng khục.
Thác Bạt Diễm: “Tiếp theo làm gì? Gã muốn rút tên ra kìa!”
Quỷ vương cuối cùng cũng rút tên thành công, Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn tức tốc lùi lại, Quỷ vương vẫn nắm chặt tên, Thác Bạt Diễm giơ Lưu Vân Chân Tỉ rồi huýt sáo, Quỷ vương không lo nổi thân mình lại bị lôi đi, đành phải buông tay ra.
Tiêu Sơn: “Ha ha ha ha!”
Thác Bạt Diễm: “Thêm lần nữa!”
Cùng lúc đó, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tạ An đang vật lộn với cốt long, cả bọn lao vào rừng. Phùng Thiên Quân xoay Sâm La Vạn Tượng bằng hai tay, cây cối trong rừng bứng rễ bay lên.
Hạng Thuật thừa dịp này cho Quỷ vương ăn cùi chỏ, nổi giận với hai người: “Đừng chơi nữa! Tốc chiến tốc thắng!”
“Mấy đứa là con nít à?” Phùng Thiên Quân đang bận sứt đầu mẻ trán, cốt long quá to, chỉ cần lật người đã chấn động cả đất trời.
“Biết rồi!” Lần này Thác Bạt Diễm đã nắm được bí quyết, liền huýt sáo, cùng Tiêu Sơn chia ra tránh Quỷ vương đang nhào về phía họ.
Mũi tên bay cao vạn trượng rồi lại hạ xuống, lần này cắm phập vào Quỷ vương từ đằng sau, ghim chặt vào vai gã.
Tiêu Sơn: “Bây giờ thì?”
“Giao cho ta,” Thác Bạt Diễm đáp, “ngươi đi giúp Đại Thiền Vu.”
Tiêu Sơn hỏi: “Được không?”
Thác Bạt Diễm cười: “Ca đây là người thế nào? Đảm bảo được!”
Quỷ vương cuồng loạn gầm lên, hai tay vung đao bổ tới Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm đảo tay chưởng tới Quỷ vương.
“Đi!” Thác Bạt Diễm quát.
Lưỡi đao dí sát mặc Thác Bạt Diễm, gió lốc nổi lên, mũi tên cắm trên vai Quỷ vương thình lình kéo gã bay ngược ra ngoài, gã trơ mắt nhìn mình suýt tí nữa là chém trúng đầu Thác Bạt Diễm, đớn đau thay sức tên quá mạnh, một lần nữa xách gã lên trời.
Quỷ vương: “…”
“Ném ngươi xuống biển cho vui.” Thác Bạt Diễm nói, đoạn tập trung ngưng tụ sức mạnh trên nhẫn, Lưu Vân Chân Tỉ bùng sáng mãnh liệt, mũi tên “viu” một tiếng kéo Quỷ vương bay tà tà sượt qua đỉnh Đông Sơn, đập lên hoàng cung xa xa, đâm vỡ tường cung trên cao, đụng thẳng ra mặt lưng rồi mất hút nơi chân trời.
Phùng Thiên Quân phát động pháp thuật, dây mây trải đầy núi đồi quấn lấy chốt long. Tạ An giơ tay gọi đá và cây lăn tới, dây mây thô to bắt đầu thít chặt, cốt long toan bỏ chạy, Hạng Thuật vung mạnh một thanh gỗ nứt đập lên đầu nó, đánh nó rớt xuống đất.
Tiêu Sơn chạy tới, quặp lấy đuôi cốt long bằng Thương Khung Nhất Liệt, Hạng Thuật dùng một tay móc hai lỗ mắt, hai người vận sức kéo ngược ra hai phía.
Phùng Thiên Quân chuyên tâm thôi thúc pháp lực, mọi người đồng thanh hét lên: “Phá!”
Cốt long rống thét điên cuồng, cả khung xương bị họ vận lực xé toạc, Hạng Thuật vứt đầu rồng xuống núi.
“Thu dọn chiến trường.” Hạng Thuật phân phó, “Ta đi gặp Trần Tinh!”
“Giao cho ta,” Tân Viên Bình nhanh chóng đuổi theo, “các ngươi đi đi.”
Tiếp đến, Tân Viên Bình thi triển pháp thuật, các mảnh xương rồng bay lên, phù văn xuất hiện trên không tạo thành sợi xích ánh sáng phong ấn hàng ngàn mảnh xương đó lại.
Tân Viên Bình chắp tay thành chữ thập, giơ lên, siết tay rồi kéo ra hai bên.
Các mảnh xương hóa thành sao băng, phân tán khắp mọi hướng trên vùng đất Thần Châu. Tân Viên Bình thu hồi Thương Lãng châu, dẹp yên sóng thần khắp thành Kiến Khang và rút hết về sông Hoài.
Bên ngoài sở trừ tà:
Trần Tinh và Vương Tử Dạ vẫn còn giằng co trên võ đài, Vương Tử Dạ ẩn mình trong oán khí, biến thành bộ dạng dữ tợn, cất giọng khản đặc: “Ta biết ngươi không cam tâm, không muốn cứ thế chết đi, đôi khi, chỉ một suy nghĩ thoáng qua cũng đủ để bén rễ, đâm chồi trong lòng ngươi, bản chất con người vốn là thế, tới đây, hãy mở rộng lòng mình và chấp nhận tiếc nuối…”
Trần Tinh: “Vương Tử Dạ, ta biết ngươi cũng rất mực không cam lòng. Mất đi Khương Dao chắc hẳn đau khổ lắm đúng không?”
Hai mắt Vương Tử Dạ đột nhiên biến đỏ, gã điên lên: “Làm sao ngươi biết?!”
Trần Tinh: “Tới đây, Vương Tử Dạ, đừng kháng cự, hãy giao chấp niệm của mình, để nó tiêu tán dưới sáng sáng Tâm Đăng, rồi ngươi sẽ được…”
“…Thư thái.” Trần Tinh khẽ nói.
Dứt lời, sức mạnh Tâm Đăng trên người Hạng Thuật thình lình rút đi, biến hắn về với võ phục ban đầu.
Tâm Đăng quay lại cơ thể Trần Tinh, tiếp đến, một quầng ánh sáng dịu nhẹ toát lên từ nơi cậu đứng.
Đó là những tuyến bột sáng được Hạng Thuật rải xuống từ trên không, và tuyến đường do bột sáng pháp lực ấy vẽ ra tạo thành trận thủ ngự với chu vi năm mươi bước. Trần Tinh ngưng tụ ánh sáng Tâm Đăng, truyền vào trận pháp, khoảng đất trước võ đài trong sở trừ tà thình lình bừng sáng, quầng sáng khuếch tán từ chỗ Trần Tinh bao trùm toàn bộ võ đài!
Vương Tử Dạ: “!!!”
Vương Tử Dạ tức tốc quay đầu nhìn luồng sáng mênh mông kia, hai người đều bị màn sáng này khóa chặt.
“Dùng Tâm Đăng làm mắt trận, kích hoạt trận thủ ngự,” Trần Tinh nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ, nghiêm giọng, “ngươi không còn đường lui nữa.”
Vương Tử Dạ rống thét, vung cao quạt Thiên La, oán khí tụ lại thành lưỡi dao sắc bén, bay xung quanh Trần Tinh với tốc độ cao.
Ngọn lửa bùng cháy giữa mi tâm, tóc cậu hóa thành lửa vàng, hiện ra pháp tướng Định Quang Nhiên Đăng giống với lần cùng Hạng Thuật đánh bại Vương Tử Dạ trong Âm Dương giám!
“Nên kết thúc rồi.” Trần Tinh nói một cách nghiêm túc.
Lúc này, cậu đã hòa làm một với trận thủ ngự, vô số sao băng ánh vàng nổi lên, va chạm với lưỡi dao oán khí sắc bén ập tới như mưa bão, thiêu trụi toàn bộ oán khí!
Vương Tử Dạ thở hồng hộc, gã gia tăng uy lực oán khí, thôi thúc toàn bộ oán khí tích cóp hơn ngàn năm trong quạt Thiên La, ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đen khổng lồ rồi vọt tới chỗ Trần Tinh.
Cùng lúc đó, một bóng người thình lình bay vào trận thủ ngự.
Khi còn ở ngoài trận, Hạng Thuật vẫn mặc võ phục bình thường, nhưng vừa xông vào vùng sáng của Tâm Đăng, hắn lại nhanh chóng hóa thành hộ pháp Võ thần, vung khiên chặn lại nhát kiếm của Vương Tử Dạ.
“Thu pháp bảo của gã.” Trần Tinh trầm giọng.
Vương Tử Dạ cười dữ tợn: “Cảnh tượng này quen thật, ba năm trước, các ngươi đã tính kế ta một lần, ta hiểu rồi…”
Trần Tinh đột nhiên mở to mắt, Hạng Thuật vọt tới trước mặt Vương Tử Dạ rồi vung khiên, Vương Tử Dạ cấp tốc lùi lại, một tay ngưng tụ oán khí bắn ầm ầm tới Hạng Thuật. Hạng Thuật giơ khiên chắn, nghiêng người vận sức cản đòn, hai chân không ngừng trượt lùi, quạt Thiên La phóng thích toàn bộ uy lực oan hồn, oán niệm và phẫn hận vì chết oan kêu gào cuồng loạn, gần như phá vỡ trận thủ ngự bằng Tâm Đăng!
Oán khí oanh kích làm Tâm Đăng nhạt dần, Trần Tinh vẫn cố ngưng tụ chút ánh sáng sau cùng để duy trì trận thủ ngự.
Hạng Thuật quát: “Thả oán khí đi, nó quá mạnh!”
Trần Tinh thấy không còn cầm cự được nữa, đang định thu lại trận thủ ngự thì Tiêu Sơn thình lình lao tới Vương Tử Dạ từ đằng sau, dùng vuốt quặp vai rồi xoay gã ta trên không một vòng, tiếp đến vứt mạnh xuống đất, tạo ra tiếng máu thịt đập lên gạch đá.
Phùng Thiên Quân xông tới như một cơn gió, song đao xiên vào người Vương Tử Dạ, đẩy gã lên cao.
Tạ An cũng tiến vào trận thủ ngự, tiến thành thi pháp nhân lúc Vương Tử Dạ đang bay trên không, pháo đạn kèm gió, lửa và sấm chớp bổ tới nổ nát thân xác Vương Tử Dạ.
Người vào trận sau cùng là Thác Bạt Diễm, hắn dòm qua dòm lại, cơ thể Vương Tử Dạ đã nát bươm, tên Xuyên Vân của mình thì bay đi cùng Quỷ vương, thế là hắn đành nhặt quạt Thiên La lên, hỏi: “Đưa nó cho ai?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh nhắc nhở: “Chuẩn bị tác chiến! Gã còn chưa chết!”
Cơ thể bị hủy, ba hồn bảy phách của Vương Tử Dạ thoát ra hóa thành u hồn, gã cuốn lấy oán khí, bắt đầu ngưng tụ trong trận thủ ngự.
Các thầy trừ tà lập tức phân tán, lùi về các góc trận.
Nhân lúc này, trong ánh sáng muôn vàn từ Tâm Đăng, pháp bảo trong tay mỗi người bừng sáng lấp lánh, quang hoa của Tâm Đăng chiếm lĩnh muôn nơi, vũ khí của mọi người dường như có cảm ứng!
Song đao Sâm La Vạn Tượng của Phùng Thiên Quân tản ra ánh sáng trắng giống với Bất Động Như Sơn trước kia.
Nhẫn ngọc tỉ bốn màu của Tạ An được bao phủ bởi quầng sáng ôn hòa của Tâm Đăng.
Lôi điện từ Thương Khung Nhất Liệt trong tay Tiêu Sơn chuyển hóa nhờ ánh sáng dịu nhẹ của Tâm Đăng.
Thác Bạt Diễm duỗi tay, hào quang trong tay biến thành trường kích!
Ánh sáng từ tấm khiên của Hạng Thuật tản ra bốn phía, hắn trở tay vòng ra sau Trần Tinh, ôm hờ lấy cậu.
Trong vùng tuyệt đối của Tâm Đăng, mọi người đều nhận được một phần sức mạnh từ Trần Tinh với mức độ khác nhau, mặc dù không hóa thành hộ pháp Võ thần như Hạng Thuật, song vũ khí của từng người đang bắt đầu thanh tẩy oán khí của Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ run giọng: “Đã vậy, sợ gì hôm nay đồng quy vu tận với ngươi?”
Trần Tinh cười nhạo: “Ai muốn đồng quy vu tận với ngươi, Vương Tử Dạ, chấp nhận số phận đi.”
“Chịu chết cho ta!” Vương Tử Dạ hét lên.
Tay trái luôn chắp sau lưng của Trần Tinh cuối cùng cũng giơ lên, lộ ra Lạc Hồn chung.
Oán khí khắp người Vương Tử Dạ tan biến, các thầy trừ tà rút vũ khí, hào quang cuộn tới bắt đầu nuốt chửng oán khí trên người gã.
Tạ An quát: “Cầm cự! Hôm nay nhất định phải giải quyết thằng cha này!”
Mọi người đồng thanh quát lớn, dẫn Tâm Đăng hỗ trợ Trần Tinh và Hạng Thuật thi pháp, Vương Tử Dạ khản giọng hét thảm, Trần Tinh chẳng ngó ngàng, chuyên tâm dùng Lạc Hồn chung rút ba hồn của gã.
“Lần này, sẽ không thất bại nữa.” Hạng Thuật thấp giọng, hai tay đánh vòng, trái chưởng mặt âm, phải đẩy mặt dương, tiếp theo lật ngược, đổi tay thành trên dương dưới âm, ôm Trần Tinh từ phía sau, phóng ra pháp lực Tâm Đăng từ tay phải.
Ánh sáng bùng mạnh trên vũ khí mọi người, đẩy lùi oán khí, Vương Tử Dạ hoảng hốt xoay người đâm vào quầng sáng, la lên: “Ngô chủ… ngô chủ!”
“Ding ——!”
Trần Tinh rung chuông đầu tiên, ngang tàng mà quát: “Triệu hồn! Không cần vùng vẫy!”
Thiên hồn mang ánh sáng huyền ảo của Vương Tử Dạ bị kéo vào Lạc Hồn chung, giọng gã tức khắc yếu đi, nhưng vẫn liên tục rống thét: “Ngô chủ…”
“Ding!”
Trần Tinh rung chuông lần hai, bóng linh hồn thứ hai của Vương Tử Dạ đưa lưng về phía Trần Tinh và Lạc Hồn chung, bị lôi ra khỏi màn sáng hút vào chuông.
Cùng lúc đấy, dưới nền trời âm u, mây đen cuộn lại thành một gương mặt khổng lồ dữ tợn.
Xi Vưu rống lên điên cuồng: “Lũ sâu kiến đáng chết ——!”
Khuôn mặt nọ há mồm, phun ra pháo sao băng bằng máu Ma thần xuống nhân gian, ập xuống thành Kiến Khang.
Trên vách đá trước Đông Sơn, Tân Viên Bình đúng lúc kích hoạt Thương Lãng châu: “Lên!”
Sóng thần sông Hoài lại một lần nữa trào dâng, tạo thành một bức màn nước che trời, cuộn xoáy từ đất lên trời, chặn lại mưa pháo Ma huyết đang giáng xuống!
“Nhân lúc này!” Hạng Thuật quát.
“Ding” — Trần Tinh liền rung Lạc Hồn chung lần ba.
“Ta… xong rồi…” Vương Tử Dạ hét lên một tiếng sau cùng, một hồn cuối cùng bị Trần Tinh lôi vụt vào chuông.
Hai mắt Trần Tinh tối sầm, cả người như mất hết sức.
Quầng sáng rút đi, trận thủ ngự Tâm Đăng tan biến, tay phải Hạng Thuật ôm Trần Tinh, tay trái hướng lên trời, mượn uy lực Tâm Đăng biến ra khiên sáng khổng lồ, bay lên không, cản lấy toàn bộ Ma huyết!
Xi Vưu căm phẫn gầm gừ, sấm dậy từng trận, cuồng phong trở mình, mây đen tiêu tán, mặt trời chói lọi muôn trượng.
Màn nước dâng cao bốc hơi thành mưa phùn, vẩy khắp thành Kiến Khang, hiện ra cầu vồng mỹ lệ vắt ngang cung Kiến Khang dưới ánh nắng.
Tư Mã Diệu cùng quần thần bước ra đài cao trong hoàng cung, cúi người về Đông Sơn xa xăm.
Hạng Thuật ôm Trần Tinh trong tình trạng kiệt sức, gật đầu từ xa với mọi người.
Chủ lực cả sở trừ tà đồng loạt ra trận, cuối cùng giành thắng lợi tuyệt đối.
Danh sách chương