Thành Kiến Khang, mây mù giăng đầy, mưa rơi rả rích, bóng tối chiếm lĩnh muôn nơi.

Hạng Thuật ngồi trên lưng ngựa, ngước lên nhìn, đưa tay đón từng hạt mưa.

“Mưa rồi.” Trần Tinh nói.

Hạng Thuật không nói gì, tiếp tục phóng ngựa rời khỏi thành Kiến Khang.

“Mấy huynh gan ghê.” Trần Tinh lầm bầm.

“Đã nói bao lần,” Hạng Thuật bảo, “là kế hoạch của Tạ An, không phải ta.”

Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại, không ngờ Tạ An đã vạch kế hoạch này trước khi họ tới Kiến Khang, trong một năm họ lênh đênh ngoài biển, Vương Tử Dạ chậm chạp không tấn công, nguyên do cũng vì — Hạng Thuật và Trần Tinh còn ở ngoài kia, dù gã bắt ai hay thậm chí giết ai cũng đều vô ích.

Chỉ cần hai người họ về, nhất định sẽ tìm Vương Tử Dạ đòi cả vốn lẫn lãi.

Cho nên hai tên hồ ly mưu mô này đều đang nhẫn nại chờ. Tạ An không sợ Vương Tử Dạ sẽ không mắc bẫy, bởi chỉ cần Hạng Thuật mất đi sức mạnh, Vương Tử Dạ tin chắc có thể tóm gọn bọn họ.

Vì vậy Tạ An gióng trống khua chiến, dựng lại sở trừ tà, xét về mặt nào đó, cũng là dựng lên giả tượng mê hoặc Vương Tử Dạ, hình thành cứ điểm rõ ràng, dụ gã tới oanh tạc.

Xét ra Tạ An vẫn nhỉnh hơn, đảm bảo Vương Tử Dạ sẽ sập bẫy.

Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là mau chóng giành lại Lạc Hồn chung.

Cối Kê, dưới lòng đất, trong biển hoa Ly Hồn.

“Ta thu hồn phách của bọn chúng ở trong này,” Ôn Triệt trầm giọng, “một lũ trừ tà ngạo mạn, quá sức ngu xuẩn. Sắp chết tới nơi mà còn uống rượu mua vui trên thuyền.”

Trong mạch địa, một thứ màu máu biến thành hình dáng của Vương Tử Dạ.

“Tốt lắm.” Vương Tử Dạ nói, “Tiếp đến, Trần Tinh nhất định sẽ tới tìm ngươi đoạt lại Lạc Hồn chung. Nếu ta đoán không lầm, nó đã không còn người giúp, trong sở trừ tà chỉ toàn mấy tên tiểu bối tu hành chưa sâu, chắc chắn nó sẽ dẫn Tư Mã Vĩ theo.”

Ôn Triệt hỏi: “Chưa chắc y sẽ tới đây, huống hồ làm sao y biết được nơi ta ẩn thân?”

Vương Tử Dạ: “Ngươi không cần quan tâm, chỉ cần chờ, nếu ta đoán đúng, nó sẽ tới, ngoài nơi này, Trần Tinh không còn chỗ nào để đi nữa. Nhất định nó sẽ tới đây thử vận may, tới chừng ấy ngươi cứ làm theo lời ta dạy. Không nói nữa, bây giờ ta đi chuẩn bị tấn công cứ điểm của chúng, lần này nhất định phải hạ gục cả bọn.”

Ôn Triệt hơi cúi người, Vương Tử Dạ lại dặn: “Bắt được nó, nhớ mang tới gặp ngô chủ.”

“Vâng.” Ôn Triệt đáp.

Ngoài thành Cối Kê, chiều tà, Hạng Thuật lẳng lặng dẫn Trần Tinh vào thành mà không kinh động bất kỳ ai.

Trần Tinh nhìn quanh quất, hỏi hắn: “Có cần di tản bá tánh trước không?”

“Không cần.” Hạng Thuật hạ giọng, “Tốc chiến tốc thắng, chủ yếu phải lấy được pháp bảo.”

Trần Tinh: “Nhưng lỡ đánh nhau như lần trước…”

Hạng Thuật cau mày: “Đệ đã nói gì? Từ nay về sau đều nghe ta, có phải lời nói gió bay không?”

Trần Tinh buộc lòng vâng lời: “Được rồi, nghe huynh.”

Hạng Thuật bất mãn: “Đệ không tin ta ư?”

Họ cưỡi ngựa tới phủ quận thú, Hạng Thuật ôm Trần Tinh, trèo tường tới giếng cạn lần trước.

Trần Tinh: “Ôn Triệt không hẳn ẩn náu dưới này.”

“Gã chắc chắn ở dưới,” Hạng Thuật đáp, “đây là cái bẫy của Vương Tử Dạ, Tạ An và gã đang đào bẫy nhau, sao có thể không theo ý gã?”

“Chờ đã,” Trần Tinh đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, liền dừng bước, hỏi hắn, “lần trước chúng ta tới đây vẫn còn là Vạn Pháp quy tịch, cũng tức là ba năm thời gian ngược dòng!”

“Ừ.” Hạng Thuật túm lấy dây thừng, lần trước họ còn đi cùng Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân.

Trần Tinh tiếp tục lầm bầm: “Theo lý chúng ta không biết Ôn Triệt trốn ở đâu, Vương Tử Dạ làm sao quả quyết chúng ta biết nơi ẩn náu của Ôn Triệt?”

Hạng Thuật: “Dựa theo hành vi của chúng ta, cộng thêm Tạ An biết rõ thân phận của Ôn Triệt, rõ ràng gã đã đoán được đôi phần. Định Hải châu vốn có tác dụng ngược dòng thời gian, Vạn Pháp đột nhiên phục sinh trong một đêm, không khó đoán. Kêu Ôn Triệt ở đây chờ đệ cũng là bẫy, cũng là phần quan trọng để chứng minh suy đoán của gã.”

“Gã đã biết rồi?” Trần Tinh ngạc nhiên.

Hạng Thuật buộc dây thừng quanh eo rồi thắt gút, đoạn vươn tay về phía Trần Tinh, kêu cậu qua đây.

“Gã cũng không ngu.” Hạng Thuật ôm Trần Tinh, “Phe ta luôn giành trước gã một bước, ngay cả người phàm còn thấy quen, huống chi là Vương Tử Dạ?”

Trần Tinh ôm chặt Hạng Thuật, hắn hơi nâng mắt cá chân, để Trần Tinh giẫm lên mu bàn chân hắn chịu lực, tiếp đó cùng nhau trượt xuống đáy giếng.

“Vậy thì gã có thể…”

Hạng Thuật ngắt lời: “Dù gã biết toàn bộ sự việc, cũng không làm gì được chúng ta.”

“Hạng Thuật này.” Trần Tinh khẽ gọi.

Cả hai dần trượt xuống trong bóng tối, Trần Tinh nghe tiếng tim Hạng Thuật đập thình thịch, đập nhanh lạ thường.

Hạng Thuật: “?”

“Tim huynh đập nhanh quá,” Trần Tinh đột nhiên phân tâm, “không tốt cho sức khỏe đâu.”

Hạng Thuật: “…”

“Đương nhiên có lúc chậm,” Hạng Thuật mất tự nhiên, “ngày nào cũng đập kiểu này chắc xuống mồ lâu rồi.”

“Có sao?” Trần Tinh ngờ vực, “Sao lần nào ta cũng nghe tim huynh đập nhanh hết?”

Hạng Thuật chả muốn giải thích với Trần Tinh, hắn nhìn chung quanh, còn chưa xuống đáy, đoạn cúi nhìn Trần Tinh.

“Có phải huynh muốn thơm ta không?” Trần Tinh nhoẻn cười.

Lần trước cùng nhau trượt xuống đáy, Trần Tinh không khỏi nghĩ miên man, nhất là khi vô tình chứng kiến Tất Hồn và Trịnh Luân trong phòng… để rồi cảnh mình và Hạng Thuật làm chuyện ấy hiện lên trong nháy mắt.

“Không muốn hôn,” Hạng Thuật lạnh lùng từ chối, “đệ không ngoan.”

Hai người rơi xuống đất, Hạng Thuật cởi dây thừng buộc quanh hông.

“Ta chỉ cảm thấy…” Trần Tinh nói với vẻ bất đắc dĩ.

Trong bóng tối, Hạng Thuật dừng bước, Trần Tinh đổi ý, cứu người quan trọng hơn, giờ không phải là lúc tranh cãi, cậu bảo: “Bỏ đi, sau này rồi nói. Giờ chúng ta phải làm gì?”

“Nghe theo ta.” Hạng Thuật chỉ nói ba từ.

Hoa Ly Hồn tản ra ánh lam nhạt, mạch địa dẫn tới cuối lòng đất sâu thẳm u ám, Trần Tinh đi vào đường hầm dài dưới đáy giếng như lần trước, tiến vào động đá rộng lớn.

Hôm nay, yêu phong hoành hành khắp Kiến Khang, mưa trút to dần, sấm sét cuồn cuộn, ẩn hiện trong mây, mưa mang theo mùi rỉ sắt và máu tươi, từ từ chuyển đen, bao trùm cả tòa thành Kiến Khang.

Tư Mã Diệu đang nghị sự với các quần thần trong điện, trên trời thình lình dậy sấm dữ dội, mọi người ngừng thảo luận.

Bộc Dương rời chỗ trước tiến, bước nhanh ra trước cung Thái Sơ, ngước lên nhìn trời.

Mặt đất ngập tràn mưa đỏ sậm, các vị quan kinh hãi tột độ.

Tư Mã Diệu đi lên đài cao, đứng dưới mái hiên nhìn lên trời, trong không khí nồng mùi máu.

Bộc Dương thưa: “Bệ hạ, thần tới Đông Sơn xem sao.”

“Đi đi.” Tư Mã Diệu bảo, “Truyền Ngự Lâm quân, sơ tán bá tánh ở Đông Sơn.”

Vào một đêm gần đây, Tư Mã Diệu tự dưng nằm mơ, trong mơ có một giao long màu xanh hoành hành trên sông Hoài, tàn sát dân chúng.

Trong rặng mây dày đặc, lại thêm một tiếng sấm rung chuyển, các bá tánh phát hiện dị thường, liền tức tốc ra ngoài, sợ hãi nhìn lên trời.

“Này Vua Tấn ——” một giọng nói trầm thấp đáng sợ vang vọng khắp trời, gã từ tốn bảo, “vận số của các ngươi đã hết, nhân gian này, cần có thiên tử mới thay thế ngươi, mới không trái ý Trời…”

“Đây là ý chỉ của Trời cao… nếu cố chấp không nghe, sở trừ tà kia chính là kết cục của các ngươi…”

Tiếp đến, mây đen trên trời tụ lại thành mặt người dữ tợn, há to miệng.

Trong lúc muôn dân ở Kiến Khang đang kinh hô, cái mồm khổng lồ kia phun ra một con rồng bạch cốt, cùng Vương Tử Dạ được oán khí bao trùm đứng trên đầu rồng, tay cầm quạt Thiên La.

Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Luân và Tất Hồn, các thầy trừ tà dồn dập xếp thành hàng, cầm pháp bảo của mình hướng lên trời cao.

Trịnh Luân nghiêm giọng: “Cuối cùng cũng tới, Thi Hợi, ngồi không yên sao?”

Vương Tử Dạ cười lạnh: “Đại trừ tà của bọn bây đã chết ở Cối Kê, mau giao pháp bảo, mang thi thể của bọn Tạ An ra đây, ta sẽ tha chết cho các ngươi, bằng không…”

Vương Tử Dạ vẫy quạt Thiên La, oán khí thế gian bắt đầu điên cuồng tụ lại bên ngoài sở trừ tà, tạo thành một thân hình vạm vỡ đen kịt — là một Bạt vương với đầy xích sắt trên người, trên xích dán đầy bùa, gã quay đầu, gương mặt hung tợn, gào thét như một mãnh thú bị trói! “Đó là gì?” Trịnh Luân cau mày.

Tất Hồn cầm trường thương chắn trước mặt các thầy trừ tà, hộ pháp tập võ đồng loạt rời hàng, bao vây Bạt vương lực lưỡng kia, bảo vệ các thầy trừ tà.

Tư Mã Vĩ bẻ khớp tay kêu răng rắc, tiến tới võ đài trước cổng chính sở trừ tà, hiên ngang đối mặt với Bạt vương cao to, Bạt vương như một ngọn đồi, cao hơn ông ta không chỉ một cái đầu.

Đôi mắt đục ngầu ngập sắc máu, chỉ cần cởi trói, gã sẽ lập tức tàn sát khắp nơi bất chấp địch ta!

Vương Tử Dạ khẽ vẫy quạt ra hiệu.

Toàn bộ phù chú trên người Bạt vương được cởi bỏ, xích sắt đứt đoạn! Gã ngửa mặt lên trời rống thét, làm cả dãy núi rung chuyển.

Rồng bạch cốt trên trời như hổ rình mồi, ngưng tụ lửa đen trong mồm, đang chực phun xuống sở trừ tà hòng phá hủy hoàn toàn thì —

Một thiếu niên ngồi trên cổng bài phường, lạnh lùng lên tiếng: “Lại là ngươi?”

Mưa bay trong gió rít, thiếu niên có mái tóc ngắn như lửa, khăn choàng đỏ quanh cổ bay phần phật theo gió, người để trần, võ bào lông thú quấn quanh eo, mặc quần võ kiểu Hung Nô, một chân giẫm hờ lên cổng bài phường bạch ngọc, chân còn lại buông thõng xuống, hai tay đeo vuốt sắt nhấp nháy ánh điện.

Vương Tử Dạ sững người, thiếu niên nọ chính là Tiêu Sơn, các thầy trừ tà Giang Nam chưa từng gặp nó, đều ngạc nhiên ngước lên dòm.

Vương Tử Dạ cười quái dị, giễu cợt: “Thú vị thật, về tuẫn táng cùng bạn ngươi sao?”

Tiêu Sơn giơ một vuốt chỉ lên cao, cuồng lôi thoắt chốc kéo tới ngập trời, cùng lúc đấy, rồng bạch cốt cũng phun lửa đen xuống cổng bài phường!

Tiêu Sơn gầm lên, vung hai vuốt, vẫn ngồi sừng sững trên cổng bài phường, không hề dịch chuyển, nó triệu hồi sấm chớp, ồ ạt bổ xuống Vương Tử Dạ!

Lửa đen tức khắc bị sấp chớp bổ xẻ, biến thành vô số mưa thiên thạch lửa hung hãn oanh tạc sở trừ tà. Tuy nhiên, trong sảnh đường của sở trừ tà, trên gác xép tầng ba, Tranh cổ được Tạ An cung phụng chợt sáng lên, xoay tròn, dẫn dắt linh khí đất trời vào pháp trận.

Trận thủ ngự mở ra, bao bọc cả sở trừ tà, chặn lại cơn bão thiên thạch phun ra từ rồng bạch cốt!

Trong lòng đất Cối Kê, nơi tận cùng mạch địa u tối.

“Có nhiều việc, ta không tài nào đoán được.” Ôn Triệt đứng giữa biển hoa Ly Hồn, cùng thanh giao khổng lồ chiếm cứ bên cạnh. Y nghe tiếng chân bèn xoay người trông lại.

Trần Tinh xuất hiện một mình, tay trái cầm quả cầu sáng, ánh sáng Tâm Đăng chiếu khắp biển hoa Ly Hồn, hướng về Ôn Triệt. Ôn Triệt xoay người, lộ ra khuôn mặt thanh tú, lông mày cao mảnh, môi mỏng như dao, mang máng nét căm phẫn.

“Ta biết các ngươi giết yêu giao, cứu bá tánh khắp thiên hạ, lại bị hoàng đế nhân gian ban chết,” Trần Tinh nói thật nghiêm túc, “ngươi cứu người trong thiên hạ, lại bị những người mình bảo vệ coi như yêu quái, nhưng đây không nên là lý do ngươi quy phục Xi Vưu chứ?”

Ôn Triệt: “Ngươi nghĩ mình là ai…”

Trần Tinh: “Chúng ta nói chuyện tử tế với nhau đi, Ôn đại nhân, ta là đại trừ tà đương nhiệm, quản lý sở trừ tà nhân gian, nếu ngươi bằng lòng buông bỏ, ta lập tức dán tin thông cáo thiên hạ, rửa sạch oan khuất giúp ngươi, sửa lại án oan, thế nào? Ta lại thay người trong thiên hạ dập đầu ngươi ba cái, xin ngươi đừng chấp nhất…”

Ôn Triệt tức giận quát: “Ngu xuẩn! Ta há vì chuyện này…”

Nói đoạn, Trần Tinh quỳ bịch xuống đất, dập đầu với y.

Ôn Triệt: “!!!”

Trần Tinh dập đầu một cái, rồi bảo: “Thuở ấy đọc được sách cổ trong sở trừ tà, ta đã ngưỡng mộ câu chuyện về ngài và tiền bối Tân Viên Bình xiết bao? Vậy mà giờ phải đối địch với ngài, làm lòng ta quặn đau vô hạn!”

Dứt lời, Trần Tinh lại dập đầu thêm cái nữa.

Ôn Triệt sững người cầm Lạc Hồn chung.

“Nếu thuở ấy không đọc được chuyện xưa của ngài,” Trần Tinh ngậm nước mắt, “ta đã không bước lên con đường này, nhưng tiền bối, vì cớ gì ngài, lại biến thành…”

Ôn Triệt run rẩy không ngừng, ngơ ngác nhìn Trần Tinh.

Tiếp theo, Hạng Thuật cầm khiên đập cái “cốp” vào gáy Ôn Triệt từ đằng sau, Ôn Triệt bị tu vi cả đời của Hạng Thuật đập cho lệch đầu, gãy cổ, văng ra ngoài, đập đầu lên vách động.

Sau đó, Hạng Thuật búng ra ngân lượng, xoay tròn trên không bắn trúng Lạc Hồn chung, Trần Tinh lanh lẹ đứng dậy chụp lấy chuôi chuông. Độc giao gào rống, cuộn mình nhắm tới Hạng Thuật, Hạng Thuật xoay người, vung khiên cho nó một kích vang dội, đập cho cái mồm to như chậu máu của nó khép lại!

“Đệ xem?” Hạng Thuật nói, “Có gì khó đâu?”

Ôn Triệt giãy giụa dưới đất, Trần Tinh cầm Lạc Hồn chung mà chưa kịp hoàn hồn, chợt thấy độc giao cuộn mình lùi vào bóng tối, bèn la lên: “Lấy được chuông rồi! Rút thôi!”

Hạng Thuật bước tới chỗ Trần Tinh, độc giao đằng sau triệt để nổi giận, cuồng loạn vọt về phía hai người, Trần Tinh hét lên: “Ôn Triệt đâu?”

“Kệ!” Hạng Thuật nói, “Thả hồn phách bọn Tạ An ra đi!”

“Xa quá!” Trần Tinh giải thích, “Giờ mà quay ngược Lạc Hồn chung, hồn phách sẽ bị mạch thiên hút đi mất!”

Hạng Thuật: “…”

Trần Tinh: “Phải về Kiến Khang mới thả hồn ra được, đi mau!”

Hạng Thuật có tính toán vẹn toàn cỡ nào cũng không lường được phải về mới có thể rung chuông, trong tích tắc, độc giao ở phía sau há cái mồm khổng lồ, vọt tới chỗ họ, Hạng Thuật đẩy Trần Tinh ra: “Chạy trước đi! Ta ngăn nó!”

Trần Tinh liền nói: “Không thể đánh ở đây, mặt đất sẽ sụp! Đã kêu huynh sơ tán bá tánh trước rồi mà huynh cứ kệ…”

“Đừng lải nhải nữa!” Hạng Thuật sắp tức chết.

Trần Tinh chạy muốn tắt thở, đi theo đường hầm mà họ tới đây, thò tay kéo Hạng Thuật, hai người vừa vào hầm, độc giao bị khiêu khích, mặc kệ Ôn Triệt, bất chấp xông vào hòng cắn chết hai người. Hạng Thuật có chạy trước cũng không được, bèn chờ phía sau, Trần Tinh lại thoát quá chậm, đường hầm còn hẹp vô cùng, độc giao nọ liều mạng chui vào, vừa gào rống vừa phun sương độc.

“Tâm Đăng!” Nghe tiếng rống, Hạng Thuật lập tức dừng bước, xoay người lại, giơ khiên trước mặt, Trần Tinh cũng quay lại phát động Tâm Đăng. Tấm khiên biến lớn chặn lại sương độc màu lục mù mịt.

“Khụ! Khụ!” Trần Tinh tức ngực, Hạng Thuật bụm miệng mũi giúp cậu, hai người định bỏ chạy thì chợt phát hiện độc giao không đuổi theo.

Kích thước đường hầm gần bằng thân hình độc giao, như một con rắn cả đầu và đuôi đều bị nhét vào ống trúc, thành ra độc giao bị mắc kẹt trong đường hầm, tiến không được mà lui cũng chẳng xong.

“Có phải nó bị kẹt rồi không?” Trần Tinh hỏi.

Độc giao: “……”

Chỉ thấy độc giao kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, Hạng Thuật nhìn nó với vẻ quái lạ, độc giao trợn trừng hai mắt, há mồm, dùng sức rú lên, lại ngọ nguậy đầu mấy cái mà vẫn không mảy may di chuyển.

Trần Tinh: “……………………”

Bên ngoài đường hầm, Ôn Triệt chẳng dễ gì mới bẻ thẳng đầu, đứng dậy mờ mịt nhìn chung quanh, nhận thấy một cái đuôi ló ra từ đường hầm đang vung vẫy hai bên.

“Phu quân!” Ôn Triệt hét lên, vội vàng chạy tới, túm đuôi giao kéo ra ngoài, hiềm nỗi nó đã kẹt cứng, dù y phí sức chín trâu hai hổ cũng chẳng tài nào dịch chuyển được.

Trong đường hầm, Hạng Thuật cầm khiên khoan thai bước tới chỗ độc giao.

Trần Tinh: “Tính sao đây? Tranh thủ lúc nó kẹt, mình đi luôn?”

Độc giao thình lình há miệng rít gào, Hạng Thuật quyết đoán chèn khiên vào mồm nó, căng hàm trên hàm dưới ra hết mức, cuối cùng làm nó bị kẹt chết.

Độc giao: “…………”

Vậy là độc giao không thể rú, cũng chẳng thể động, hai hàm bị căng ra, kẹt chết trên vách động.

“Có thể thanh tẩy nó không?” Hạng Thuật quay lại hỏi Trần Tinh.

Trần Tinh chậm rãi tiến lên, nói: “Để… ta thử?”

Cậu chưa từng dùng Tâm Đăng thanh tẩy vật sống nào ngoài con người, Trần Tinh giơ một tay, không biết nên ấn vào đâu, Hạng Thuật bèn nắm tay còn lại, cùng cậu đan chặt mười ngón, Trần Tinh từ tốn vươn tay đặt lên hàm trên của độc giao.

Một tiếng chấn động vang rền, hào quang bành trướng, ngay cả ý niệm của Hạng Thuật cũng bị lôi vào chấp niệm của độc giao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện