Chương 54 Không phải gu của tôi ¡ cho anh biết, chúng ta chỉ diễn kịch thôi, anh đừng có xem là thật đấy” Mục Như Trăn căng thẳng nói với Trình Uyên.

Trình Uyên biết cô ta hiểu lầm, cũng lười giải thích với cô †a, thuận miệng nói: “Yên tâm đi, cô không phải gu của tôi” “Xì!” Mục Như Trăn khinh thường trợn trắng mát.

“Đợi lát nữa đến nhà tôi, anh nhớ nhất định phải lố lăng một chút, làm sao cho ba mẹ tôi ghét anh ấy” Mục Như Trăn lại nhắc nhở.

Xe khởi động, Trình Uyên khó hiểu hỏi: “Cô có thể nói rõ một chút không, tôi nên lố lăng thế nào? Mục Như Trăn nhíu mày, dường như hơi mất kiên nhẫn: “Ba tôi là giáo viên, ghét nhất loại người khoác lác cả ngày, anh cứ khoác lác càng nhiều càng tốt, có bao.

nhiêu không đáng tin cứ thể hiện ra hết là được” Trình Uyên yên lặng nhớ trong lòng.

Nhà của Mục Như Trăn ở tiểu khu “Tân Uyển Lệ Cảnh”, nhìn từ căn hộ ba phòng điển hình, nhà cô ta cũng thuộc giai cấp trung sản, điều kiện không tệ cũng không tốt lắm.

Đến lầu 13, gõ cửa nhà, người mở cửa chính là mẹ của Mục Như Trăn.

Tân Thiến nhìn thoáng qua Mục Như Trăn và Trình Uyên, thái độ không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, cảm giác giống như người một nhà vậy, thuận miệng nói: “Vào đi” Ba Mục Như Trăn ngồi trước tivi xem tin tức, thấy Mục Như Trăn và Trình Uyên đi vào thì vội lấy điều khiển chỉnh nhỏ âm lượng lại.

Đứng dậy cười nói: “Tiểu Trình phải không, đến đây ngồi” Đây là một người đàn ông trung niên vẻ ngoài uy nghiêm, đeo một cái kính đen, toàn thân phát ra khí thế của người trí thức.

“Chào chú” Trình Uyên biết đây là ba của Mục Như Trăn, Mục Vệ Đông, vội vàng gật đầu, cực kỳ lễ phép chào hỏi.

Mục Như Trăn lại khế nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu vì sự lễ phép của Trình Uyên.

Sau khi ngồi xuống, Mục Vệ Đông hỏi Trình Uyên: “Tiểu Trình làm việc ở đâu?” “À, cháu ạ, cháu làm ở Tuấn..” “Anh ấy ở nhà” Không đợi Trình Uyên nói hết lời, Mục.

Như Trăn vội vàng ngắt lời anh, nói thay anh.

“.” Trình Uyên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Mục Như Trăn, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ta thì nhớ đến cô ta yêu cầu mình phải biểu hiện cho ba mẹ cô ta phản cảm mới được.

Nhưng làm thế nào mới có thể khiến người ta phản cảm đây? “Ở nhà?” Mục Vệ Đông nhíu mày: “Cậu không có công việc nghiêm chỉnh sao?” “Có chứ!” Trình Uyên nghiến răng, nghĩ dù sao mình cũng không thân với bọn họ, không phải là làm lố một chút thôi sao, ai không biết khoác lác chứ? Vì thế cười nói: “Công việc của cháu là kiếm tiền ở nhà” “Kiếm tiền?” Mục Vệ Đông và Tân Thiến liếc mát nhìn nhau.

Trình Uyên vội gật đầu, nghiêm túc nói: “Sản nghiệp.

trong nhà quá lớn rồi, ba cháu không cho cháu đi làm, nói con ở nhà chịu trách nhiệm tiêu tiền phá nhà là được, dù sao tiền ông đây kiếm được mấy đời con cũng.

không xài hết” Mục Vệ Đông và Tân Thiến đều giật mình, ánh mắt không nhịn được phát sáng.

Mục Như Trăn thì thầm lấy khuỷu tay huých Trình Uyên một cái, nhỏ giọng nói: “Ừm, không tệ, tiếp tục cố gắng” Có được sự tán thành của Mục Như Trăn, Trình Uyên càng dũng cảm hơn.

Mục Vệ Đông sửng sốt một lát mới cẩn thận hỏi: “Vậy Tiểu Trình, nhà cậu làm ngành gì?” Trình Uyên không hề nghĩ ngợi đã nói luôn ạ, nhà cháu cái gì cũng làm hết, bất động sản, ngành điện, ăn uống, giải trí, đúng đúng, mạng tin tức mà chú xem cũng là nhà cháu từng tài trợ đó.” “..” Tân Thiến không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.

Mục Vệ Đông thì nhíu mày.

Nếu mấy lời trước đó ông còn tin, thì câu cuối cùng của Trình Uyên rõ ràng có chút không thực tế rồi.

Ông lập tức muốn thử Trình Uyên, đảo mắt cười hỏi: “Vậy Tiểu Trình hiểu rõ hết những ngành này luôn sao?” Trình Uyên vỗ ngực, tiếp tục khoác lác: “Đương nhiên rồi, thiên hạ này không có chuyện gì cháu không hiểu cả.” so) vậy sao?” Sau đó Mục Vệ Đông chỉ vào một tin tức bất động sản đang phát sóng trong thời sự hỏi: “Vậy cậu có quan điểm gì với việc giá nhà trong tương lai là tăng hay giảm không?” “Không có quan điểm gì” Trình Uyên lắc đầu.

“Không có quan điểm gì?” “Đương nhiên không có quan điểm gì rồi, dù sao nhà ở cũng sẽ không thật sự giảm giá mà” “Hả?” Mục Vệ Đông nghe vậy thì ngơ ngác, sau đó hỏi lại: “Sao lại nói thế?” “Chú nhìn đi, không phải đất nước vẫn luôn điều khiển giá nhà sao? Chú có biết vì sao không? Không phải là vì giá nhà tăng quá khủng khiếp ư?” Trình Uyên bịa chuyện: “Nhưng chú có từng chú ý chưa, một khi đất nước bát đầu điều khiến, lúc đó giá nhà sẽ giảm xuống từng chút một cách ổn định, sau đó sẽ lại tăng rất nhiều” “Ai cũng nói nhà cửa ở nước chúng ta đã gần bão hoà rồi, cung lớn hơn cầu, nhưng sự thật thì sao? Đất nước.

của chúng ta cứ 4,15 giây sẽ có một đứa trẻ ra đời, mỗi ngày như thế rồi mỗi tháng mỗi năm… giống như cắt rau hẹ vậy, cắt một vụ lại mọc ra vụ khác, đến lúc nào nhà cửa cũng là thứ cần thiết, sao có thể có hiện tượng cung lớn hơn cầu chứ?” “Giá nhà không thể giảm, giá nhà vừa giảm các xí nghiệp.

bị liên luy lỗ lã quá nhiều, gần như bất cứ ngành nào có dễ làm hay không đều có liên quan với giá nhà” “Chú nhìn về hai mươi năm trước đi, nhìn chung giá phòng trước đây luôn trong tình huống lên lên xuống xuống, nhưng cuối cùng thì sao, giảm ít tăng nhiều…” Trình Uyên vỗ ngực nói: “Chú muốn mua nhà cứ mà mua đi, chắc chắn giữ được giá, nếu chú thiếu cứ nói với cháu, nếu không cháu trực tiếp tặng chú mấy căn biệt thự cũng được.” Mục Vệ Đông là một giáo viên dạy học nhiều năm, nhưng lúc này cũng bị lời nói của Trình Uyên làm giật mình.

Lại thêm câu nói cuối cùng khiến Tân Thiến cười cong cả mắt: “Đừng nói chuyện nữa, đồ ăn đã nấu xong rồi, chúng ta ngồi vào bàn thôi, ngồi vào bàn thôi” Mục Như Trăn hơi ngơ ngác.

Cô ta nghĩ dù gì ba mẹ cũng là phần tử trí thức, đừng nói thật sự tin lời Trình Uyên nói hưu nói vượn nhé? Sau khi ngồi vào bàn, Mục Vệ Đông lại hỏi Trình Uyên: “Tiểu Trình à, hôm nay cháu đến đây bằng cách nào thế, lái xe à?” Trình Uyên vội lác đầu: “Không, như Trăn đến đón cháu” Nghe vậy, Mục Vệ Đông và Tân Thiến đều khó hiểu nhìn Mục Như Trăn.

Nhưng sau đó Trình Uyên lại nói: “Cháu bị chứng khó lựa chọn, trong nhà có mấy chục chiếc xe thể thao không biết nên lái chiếc nào, cho nên dứt khoát bảo Như Trăn đến đón cháu luôn” Tay của Tân Thiến đang run rẩy.

Mục Vệ Đông không ngừng nâng mắt kính.

“Ăn cơm ăn cơm” Mục Như Trăn thấy cảnh này thì vội kêu mọi người ăn cơm, trong lòng cứ cảm thấy không ổn lắm.

Đừng nói ba mẹ thật sự tin anh nói nhảm nhé.

Cả nhà có thêm Trình Uyên đều vùi đầu ăn cơm, Mục Vệ Đông và Tân Thiến lại có vẻ hơi gò bó.

Thấy thế, Mục Như Trăn đen mặt.

Cô ta nhắc nhở Mục Vệ Đông và Tân Thiến: “Ba mẹ, hai người có gì muốn hỏi Trình Uyên thì cứ hỏi đi” Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội lắc đầu: “Không, không có gì phải hỏi cả” Nghe vậy, Mục Như Trăn mới yên tâm một chút, ý trong lời này của ba chắc là nghe ra Trình Uyên đang khoe khoang, nhất định rất thất vọng với anh, không muốn hỏi tiếp nữa.

Nhưng mà…

Sau đó Tân Thiến lại cười nói: “Thật sự không có gì phải hỏi cả, với bối cảnh nhà Tiểu Trình, Như Trăn nhà chúng †a muốn gả qua chắc chắn chỉ có hưởng phúc, hai người già này cũng yên tâm” “Đúng vậy, Như Trăn lấy Tiểu Tình, chúng ta cũng thấy thơm lây” Mục Vệ Đông gật đầu nói.

Mục Như Trăn trực tiếp đứng hình.

Sao có thể như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện