Chương 179

Nhưng mà, cho dù thế nào, sau này Trình Uyên đều phải luôn nhớ rõ tâm trạng của anh không thể kích động mạnh.

Cùng lúc đó, Thẩm Trác lại đến nhà của Trình Uyên ở khu biệt thự Vịnh Ánh Trăng.

Lần này, cô ta không dẫn theo vệ sĩ, bởi vì cô ta biết trong nhà Trình Uyên có thủ. Trừ khi “anh ta” tới, nếu không thì ai tới cũng không có ý nghĩa gì.

‘Thẩm Trác đứng ở cửa, nhấn chuông cả buổi, đợi một lúc lâu. Ngay khi cô ta cho rằng không có ai ở nhà, chuẩn bị xoay người đi.

Cửa mở ra một khe nhỏ.

Từ khe cửa lộ ra một cái đầu nhỏ bất an.

Bạch An Tương hỏi: “Cô tìm ai?” Thẩm Trác xoay người lại, sửng sốt một hồi, hỏi: “Cô không nhớ tôi sao?” Bạch An Tương nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Cô nghĩ một lúc lâu, trên trán rịn mồ hôi, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xuất hiện vẻ đau đớn.

Cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không nhớ ra” Thẩm Trác tràn ngập nghi hoặc: “Trình Uyên vẫn chưa về?” Bạch An Tương lắc đầu, hỏi nhỏ: “Trình Uyên… là ai2” “..” Thẩm Trác há to miệng.

“Cô sao vậy?” Bạch An Tương thấy vẻ giật mình của cô ta, hỏi.

Thẩm Trác hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?” “À… mời… mời vào” Bạch An Tương hoảng hốt mở cửa.

Sau khi vào nhà, Thẩm Trác vẫn còn nghi ngờ, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Cô thật sự không quen tôi?” Bạch An Tương lắc đầu, sau đó chân thành hỏi: “Tôi nên quen cô à?” Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Trác bỗng nảy ra một suy nghĩ trong đầu, cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn thân nhất đó.” Đôi mắt to xinh đẹp của Bạch An Tương có chút ảm đạm, không hề sáng sủa như trước. Điều đó khiến Thẩm Trác yên lòng hơn nhiều, cô ta có chút tin tưởng.

Bạch An Tương mất trí nhớ? Thật sự vô lý.

Nhưng nhìn cô ấy cũng hoàn toàn không giống đang giả VỜ.

“Vậy là, cô mất trí nhớ rồi sao?” Vì bảo đảm, Thẩm Trác lại hỏi một câu.

Nghe nói vậy, vẻ mặt Bạch An Tương có chút cô đơn. Cô hơi cúi đầu, hình như là đang gật đầu.

Từ sáng bát đầu tỉnh lại, cô đã cảm thấy ở đây xa lạ.

Sau đó vào phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt trong gương cũng thấy xa lạ.

Trình Uyên chào hỏi cô, cô vẫn thấy xa lạ.

Sau khi Trình Uyên đi, Bạch An Tương cố gắng nhớ lại chút gì đó, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì ngoại trừ đau đầu ra cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Cô không nhớ được gì cả.

Ban đầu cô rất sợ hãi.

Cũng rất uể oải.

Cho nên cô mới nhốt mình trong phòng.

Sau khi nhìn thấy điện thoại, suy nghĩ một lát, có lẽ có thể nhớ tới gì đó.

Cầm điện thoại lên, đây hẳn là điện thoại của cô, bên trong hản là có thông tin của cô. Nhưng lúc chuẩn bị mở, cô lại không nhớ ra mật mã.

“Cô có thể nói tôi biết tôi là ai không?” Bạch An Tương nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Trác đỡ hai vai cô, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Cô là Bạch An Tương” Bạch An Tương? Bạch An Tương… An Tương…

Phải rồi, người đàn ông lúc sáng gọi tôi là An Tương.

“An Tương, cô đừng lo lắng, tôi nghĩ cô chỉ mất trí nhớ †ạm thời thôi. Như vậy đi..” Thẩm Trác nhíu mày nói: “Nếu cô thật sự muốn biết chuyện gì thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện với cô” Sau đó cô ta viết một địa chỉ và một số điện thoại cho.

Bạch An Tương.

Bạch An Tương mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn” Thẩm Trác mỉm cười: “Tôi còn có việc, đi trước nhé” Bạch An Tưởng tiễn Thẩm Trác ra cửa.

Thẩm Trác ra cửa, vẫy tay tạm biệt cô, phát hiện Bạch An Yên vẫn đứng trong cửa, dường như rất sợ đặt chân ra ngoài cửa.

Sự thật cũng quả thật là vậy. Bạch An Tương không nhớ gì, cảm thấy xa lạ với mọi thứ. Cô sợ tiếp xúc với bất cứ thứ gì, sợ đi ra chỗ nhìn có vẻ là nơi an toàn này.

Tiễn Thẩm Trác đi, cô vội vã đóng cửa, khóa kỹ lại, sau đó lại trở về phòng mình.

Chạng vạng, Trình Uyên cho Vương Tử Yên tan làm về sớm.

Chủ yếu là vì để Vương Tử Yên về nghĩ cách khuyên Lý Nam Địch, khiến cô ta có thể ra tay giúp đỡ.

Đợi đến giờ tan làm, Trình Uyên cũng chuẩn bị đi.

Tới bãi đậu xe lấy xe, vừa khởi động thì điện thoại bỗng vang lên.

Thấy Vương Tử Yên gọi tới, Trình Uyên vội vàng bắt máy, nghĩ rằng chắc là có tin của Lý Nam Địch.

“Chủ tịch, không xong rồi, Nam Địch bị bắt cóc rồi” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hốt hoảng của Vương Tử Yên.

“Bị bắt cóc?” Trình Uyên ngẩn ra.

“Phải” Vương Tử Yên vội trả lời.

Trình Uyên hỏi: “Hiện tại cô đang ở đâu?” Vương Tử Yên nói: “Tôi đang ở nhà, có cần báo cảnh sát không?” “Báo cảnh sát trước đi, tôi sẽ lập tức tới” “Ừm” Trình Uyên cúp điện thoại, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Bạch Long.

Anh nghĩ, độc của Bạch An Tương đã được giải, mà rõ ràng là sát thủ kia hay người bỏ thuốc đều nhằm vào.

mình. Mặc dù Bạch An Tương trúng độc cũng là vô tình trúng độc thay Trình Uyên, cho nên cô sẽ không có nguy hiểm.

Rất nhanh, Trình Uyên đã lái xe tới địa điểm Vương Tử Yên gửi.

Xe vừa dừng, Vương Tử Yên đã đi tới.

“Bị bắt cóc ở chỗ nào? Khi nào? Sao cô lại biết?” Trình Uyên hỏi liên tiếp.

Vương Tử Yên dẫn Trình Uyên vào nhà cô ta, vừa đi vừa nói: “Nam Địch về nước không có họ hàng thân thích, ba mẹ của cô ấy đều ở nước ngoài, cho nên cô ấy tạm thời ở nhà tôi. Lúc tôi về thì thấy trong nhà rất loạn, cũng không thấy bóng dáng Nam Địch nên nảy sinh nghỉ ngờ” “Phải rồi, bởi vì tôi ở một mình, để đảm bảo an toàn nên trong góc phòng tôi có trang bị camera ẩn” Vào nhà, Trình Uyên thấy phòng khách của Vương Tử Yên thật sự rất loạn, hồ cá vỡ vụn trên đất, mấy con cá cảnh nhiệt đới cũng đã sớm nằm cứng đờ, vĩnh biệt cõi đời.

Vương Tử Yên chỉ hình ảnh tạm dừng trong video trên màn hình máy tính, nói: “Tôi cảm thấy bất thường nên xem video ghi hình, anh xem” Quả nhiên, trong video, không lâu sau khi Lý Nam Địch về thì có người gõ cửa, ba người đàn ông mặc đồ lao động tiến vào, dùng dao khống chế Lý Nam Địch rồi dẫn cô ta đi.

Lý Nam Địch có liên quan tới độc trong người Trình Uyên, cũng liên quan tới kế hoạch tiếp theo của Tuấn Phong, Trình Uyên không muốn cô ta gặp chuyện không may.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng còi cảnh sát.

Trong biệt thự Vịnh Ánh Trăng.

Bạch An Tương vẫn không nhớ được bất cứ chuyện gì, cô rất buồn rầu nên lấy tờ giấy Thẩm Trác viết cho cô ra.

Thấy bên ngoài đã tối, sao đầy trời, nhưng người đàn ông kia vẫn chưa quay về.

Người đàn ông kia hẳn là cũng ở đây, cô nghĩ vậy vì dù sao buổi sáng anh cũng đi ra từ nơi này.

Vậy tại sao anh vẫn chưa về? Căn biệt thự lớn như vậy, nếu chỉ có mình cô thì…

Nghĩ vậy trong lòng Bạch An Tương lại vô cùng hoảng SỢ.

Cô muốn biết mình là ai, vì sao lại ở chỗ như thế này.

Vì vậy, cuối cùng, cô lấy hết dũng khí, tìm một bộ quần áo vừa người trong tủ, sau khi thay xong thì dũng cảm bước ra khỏi cửa biệt thự.

Điện thoại không gọi được, chỉ có thể đón xe tới chỗ viết trên giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện