Bạch Vĩnh Minh hoảng rồi.
Phải biết, bây giờ anh ta đã là chủ nhân của nhà họ Bạch
rồi, chỉ nở mày nở mặt trong chốc lát, tuy rằng Công ty
Trái cây Bạch Thị không còn kiếm được nhiều tiền như
trước, nhưng có nhà họ Thẩm giúp đỡ, nhất định sẽ
càng ngày càng phát triển.
Vào lúo này, sao ảnh ta có thể ngồi tù được chứ? Cho nên anh ta hoảng hốt hỗn loạn, thế mà lại đầu xin
Trình Uyên.
‘Vừa nãy muốn cướp tập đoàn của người ta, còn muốn
làm người ta thân bại danh liệt, bây giờ quay ra nói với
cảnh sát, bọn họ là người một nhà, lại còn đi cầu xin
Trình Uyên.
Nực cười đến mức nào?
Đừng nói đám lãnh đạo cấp cao Tuấn Phong cảm thấy
anh ta không có não, ngay cả những người nhà họ Bạch
đi theo Bạch Vĩnh Minh cũng cảm thấy anh ta đang tự
chuốc lấy nhục.
Làm sao Trình Uyên lại nói giúp anh ta được chứ?
Tất cả mọi người đều cho rằng Trình Uyên sẽ từ chối
ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, Trình Uyên lại cười nói: “Tôi đã nói
rồi, tôi không muốn đấu với anh, bởi vì anh hoàn toàn
không xứng”
“Cho nên tôi sẽ tha thứ cho anh, có thể cầu xin đội
trưởng Lý tha cho anh, nhưng phải có một điều kiện”
Vừa nghe thấy anh bằng lòng tha thứ cho Bạch Vĩnh
Minh, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Vương Tử Yên vội vàng hét lên: “Chủ tịch, anh đừng để bị
anh ta lừa, anh ta chỉ giả vờ đáng thương thôi.. ”
“Đúng vậy Chủ tịch, nếu lần này anh tha cho anh ta, vậy
uy tín của Tuấn Phong chúng ta ở đâu chứ? Sau này có
phải ai cũng dám đến Tuấn Phong chúng ta diễu võ
giương oai đúng không?” Kim Kiệt cũng vội vàng hùa
theo.
Trình Uyên phất tay.
Đối với anh mà nói, từ trước đến nay đều chưa từng coi
Bạch Vĩnh Minh ra gì, nhưng người này cũng đủ khiến
anh chán ghét rồi.
Trước đó Bạch Vĩnh Minh còn chọc cho Bạch An Tương
tức giận đến mức phát bệnh.
Đương nhiên Trình Uyên không muốn tha cho anh ta, có
điều, bảo anh ta đi ngồi tù, Trình Uyên cảm thấy như vậy.
cũng không đủ hả cơn giận.
Không phải Bạch Vĩnh Minh muốn anh thân bại danh liệt
sao?
Không phải muốn anh xấu mặt trước người đời sao?
Được!
“Bạch Vĩnh Minh, thịt trên người anh chắc cũng phải một
trăm hai lăm cân nhỉ?” Trình Uyên hỏi.
Bạch Vĩnh Minh vừa nghe thấy Trình Uyên có thể tha cho
mình, lập tức cười vui mừng đáp: “Một trăm mười lăm”
“Mỗi lần gặp mặt tôi cảm thấy anh như một quả bóng
vậy” Trình Uyên nói: “Hay là anh lăn từ đây ra ngoài đi,
nếu anh có thể lăn như một quả bóng ra ngoài, tôi sẽ
chấp nhận video này chỉ là một trò đùa”
“Hải!” Bạch Vĩnh Minh lập tức trợn tròn mắt.
Tập đoàn Tuấn Phong có bao nhiêu người chưa nói, anh
†a còn dẫn hết tất cả những người thân cận của mình ở
nhà họ Bạch đến đây, bắt lăn trước mặt nhiều người như
vậy, trước mặt bao nhiêu người, vậy sau này anh ta nào
còn có mặt mũi gặp ai được nữa?
Lúc này, Chân Kiến cũng nhảy ra kêu lên: “Trình Uyên,
anh đừng có khinh người quá đáng, người đàn ông có
thể chết chứ không thể chịu nhục!”
“À, vậy thì đi ngồi ợc, đội trưởng Lý, ông dẫn bọn
họ đi nhé, người này cũng là đồng phạm” Trình Uyên gật
đầu, thản nhiên nói.
“Ấy..” Chân Kiến lập tức mơ hồ.
Bạch Vĩnh Minh còn đang do dự, vừa nghe thấy Trình
Uyên bảo Lý Nguy dẫn bọn họ đi, trong nháy mắt nóng
nảy.
Bạch Vĩnh Minh đập lên đầu Chân Kiến một cái “Bốp!”,
tức giận nói: “Mẹ nó, không biết nói gì thì cứ câm đi cho.
ông!”
Sau đó vội vàng nói với Trình Uyên: “Đừng đừng, tôi lăn!”
So với ngồi tù, khí phách gì đó hoàn toàn không đáng
được nhắc đến, Bạch Vĩnh Minh nghĩ.
Trình Uyên cười, sau đó chỉ Chân Kiến nói: “Anh đi giám
sát”
“Cái gì?” Chân Kiến bối rối.
“Nếu anh ta đứng lên giữa đường, anh tát anh ta một
cái, nếu thời gian anh ta đứng dậy nhiều hơn ba giây, vậy.
anh đi ngồi tù thay anh ta” Trình Uyên thản nhiên nói:
“Lăn ra khỏi cửa lớn Tuấn Phong mới coi là xong, nếu
không làm được, cả hai đều đi theo Lý đội trưởng đi”
“..” Chân Kiến và Bạch Vĩnh Minh đều ngây ra.
Một trò hề cuối cùng kết thúc bằng cách “lăn ra ngoài
như quả bóng”.
Vì vậy giờ phút này xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ
quái lạ.
Bạch Vĩnh Minh dáng người mập mạp giống như quả
bóng thật sự lăn trên mặt đất giống như quả bóng, Chân
Kiến khom người bên cạnh anh ta, theo dõi tốc độ của
anh ta, đi bước nhỏ về phía trước, sau đó còn có một
nhóm người của nhà họ Bạch, hơn nữa còn có rất nhiều
người của Tập đoàn Tuấn Phong đứng xung quanh hóng
hớt.
Vất vả lắm mới lăn được vào thang máy, trong giây phút
khi cửa thang máy đóng lại, Bạch Vĩnh Minh vội vàng
đứng dậy, thuận tay xoa mồ hôi trên trán.
“Bốp!” một tiếng, Chân Kiến tát mạnh lên mặt Bạch Vĩnh
Minh: “Ai cho anh đứng dậy?”
Lúc đó Bạch Vĩnh Minh bị tát đến mức bối rối, sau đó
nổi giận: “Mẹ nó cậu dám đánh tôi sao?”
Chân Kiến ấm ức nói: “Anh Vĩnh Minh, em cũng không.
muốn đâu, nếu không làm theo đúng lời anh ta nói, hai
chúng ta đều phải ngồi tù đấy”
Bạch Vĩnh Minh tức giận.
Nhưng còn có cách nào được?
Hung hăng trợn mắt lườm Chân Kiến một cái, sau đó
thật sự bò xuống đất tiếp tục lăn.
Chân Kiến nhếch miệng nở nụ cười, thầm nói, thế này
được rồi, không cần phải ngồi tù.
Nhìn một quả bóng lăn ra khỏi cửa lớn Tuấn Phong
trong sự vây quanh của một đám người, Trình Uyên
đứng trong phòng họp ở tầng mười sáu, đứng trước cửa
sổ ôm cánh tay thở dài khe khẽ.
“Đi cùng anh ta, xem sau đó anh ta gặp ai” Cầm điện
thoại di động không biết gửi cho ai một tin nhắn giọng
nói.
Thật ra từ ban đầu khi Bạch Vĩnh Minh cầm những tấm
ảnh này xuất hiện, Trình Uyên đã đoán được anh ta có
quan hệ với Thẩm Trác rồi, lúc đó chỉ cảm thấy hẳn là
Thẩm Trác do Bạch Vĩnh Minh phái đến.
Có điều sau này biết Thẩm Trác đi tìm Bạch An Tương,
hơn nữa sau đó Bạch Long lại nói với anh, những vệ sĩ
mà Thẩm Trác dẫn theo cũng đều là cao thủ, Trình Uyên
đã từ bỏ suy nghĩ của mình.
Có lẽ không phải Thẩm Trác nghe theo Bạch Vĩnh Minh,
ngược lại Bạch Vĩnh Minh chính là quân cờ của Thẩm
Trác.
‘Vương Tử Yên đứng bên cạnh anh, mặt không thay đổi
hỏi: “Tại sao?”
Trình Uyên biết cô ta hỏi “Tại sao” có nghĩa là gì.
Biết Trình Uyên định tặng Tuấn Phong cho Bạch Vĩnh
Minh, trong lòng Vương Tử Yên chắc chắn cực kỳ khó
chịu, hơn nữa Bạch Vĩnh Minh còn có bộ dạng háo sắc
nhìn cô †a.
Mà Trình Uyên rõ ràng có sắp xếp, cũng không để lộ ra
với Vương Tử Yên, anh coi Vương Tử Yên là “người
ngoài”. Khiến cô ta thấp thỏm suốt hai ngày.
Nhưng so với sự khó chịu và rối rắm ban đêm kia, kiểu
không tin tưởng này của Trình Uyên càng khiến cô ta
khổ sở hơn nữa.
Cô ta đã mất hết hy vọng với người nhà rồi, bây giờ ngay
cả ông chủ cũng không tin tưởng cô ta, Vương Tử Yên
đột nhiên cảm thấy không có ai cần đến mình hết.
Trình Uyên quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói:
đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng nói thật cho cô biết, bây.
giờ cô và Bạch Long mới là người mà tôi tin tưởng nhất”
Vương Tử Yên kinh ngạc: “Anh nói Bạch Long cũng
không biết sao?”
Trình Uyên gật đầu: “Bạch Long cũng không muốn biết,
chỉ là tôi nói cái gì, anh ta sẽ làm như thế”
Vương Tử Yên tức cười.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Bạch Long xách theo một bao.
tải bước vào, sau đó ném bao tải xuống đất.
“Bắt được rồi” Anh ta nói.
Hành động đơn giản thô bạo dọa cho Trình Uyên và
Vương Tử Yên giật mình.
“Ấy… Cởi ra đi” Trình Uyên nói.
Bao tải được Bạch Long cởi ra, một người bị trói hai tay
ló đầu ra.
Chính là người đàn ông ăn bánh quẩy ở quán kia.
“Anh là người của ai?” Trình Uyên đi đến trước mặt hắn
†a, duỗi chân đá đá mông hẳn ta.
Người đàn ông kia lập tức hoảng sợ nói: “Đại ca tha
mạng, tôi là người tốt mà!”
“Người tốt sao? Ha ha” Trình Uyên cười, sau đó nói với
Bạch Long: “Nếu hắn ta không nói, vậy đánh đến bao giờ
nói thì thôi.”
“Được!” Bạch Long đáp lại.