Trình Uyên cố gắng xoa mặt, sau đó hỏi Vương Tử Yên:

“Cô tin tôi là loại người như vậy sao?”

Từng trang vật chứng “tàn khốc” bày ra trên bàn, có ai

nhìn thấy điêu này mà không tin chứ?

Nhưng Vương Tử Yên lại kiên định lắc đầu: “Tôi không

tin”

Đương hiên Vi cơ Yên ẤẾong n lieu Trình Uyên là

loại người kia, vậy mình sờ sờ trước mặt anh, tại sao anh

lại thờ ơ như vậy?

Chẳng lẽ mình không xinh đẹp sao?

Vương Tử Yên nghĩ rằng, ở khía cạnh này anh thật sự là

một khúc gỗ, làm sao có thể chứ?

Trình Uyên gật đầu, nghĩ thầm, nếu Vương Tử Yên cũng

không tin, vậy Bạch An Tương chắc chản cũng không tin

đúng không?

Nhưng mà…

Anh vẫn thở dài, nói với Vương Tử Yên: “Cô ra ngoài

trước đi, tôi muốn im lặng một lát”

Vương Tử Yên định khuyên anh, an ủi anh mấy câu,

nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng

đành chịu gật đầu đi ra ngoài.

Chứng cứ rành rành!

Làm sao Bạch An Tương không tin được chứ?

Làm sao cô có thể chịu đựng được kích thích như vậy chứ?

Trình Uyên không dám đánh cược.

Bạch Vĩnh Minh cho anh một lựa chọn, lựa chọn từ bỏ

Tuấn Phong hay là không quan tâm đến Bạch An Tương.

Câu hỏi lựa chọn này, tin chắc rằng đa số người đều sẽ

chọn Tuấn Phong.

Nhưng Trình Uyên lại không phải đa số người đó, với anh

mà nói, Bạch An Tương quan trọng hơn Tuấn Phong

nhiều.

Đương nhiên, thật ra với anh mà nói, đây không phải vấn

đề khó khăn gì cả, bởi vì anh vẫn còn để lại một chiêu.

Trong lúc không nhận ra, trời dần dần tối xuống.

Trình Uyên rời khỏi Tuấn Phong, nhận được điện thoại

của Thời Sách.

“Ông chủ, đằng sau anh có cái đuôi”

Trình Uyên nhìn ra đằng sau, cũng không nhìn thấy ai,

nhưng anh tin tưởng Thời Sách, cho nên anh không về

thẳng nhà mà đi đến quán bar.

Hai ly rượu đổ xuống bụng, chủ quán rất tự nhìn đưa ra

một ly rượu đuôi gà thứ ba.

Nhưng mà, khi Trình Uyên đang định nhận lấy, lại bị

người ta cướp mất ly rượu kia.

“Tôi nhớ anh không uống được rượu mà?” Không biết từ

bao giờ Mục Như Trăn đã xuất hiện bên cạnh anh, cô ta

đặt mông ngồi xuống ghế chân cao, nhíu mày hỏi Trình Uyên.

Trình Uyên rất bất ngờ: “Tại sao cô lại ở đây?”

Mục Như Trăn phất tay, bộ dạng phiền chán nói: “Phiền,

ngày nào tan làm cũng đến đây trốn một lát”

“Tại sao?”

“Giả vờ tăng ca!”

Trình Uyên nghi ngờ nói: “Không phải, tôi đang hỏi tại

sao cô lại phải giả vờ tăng ca?”

Mục Như Trăn thở dài nói: “Có tuổi rồi, ba mẹ lo lắng sốt

ruột, ngày nào về nhà cũng giục tôi kết hôn”

“Kết hôn?” Trình Uyên lập tức mở to hai mắt: “Cô có đối

tượng sao?”

Mục Như Trăn nghe vậy không kiêm được lườm anh một

cái trắng mắt, tức giận nói: “Còn không phải tại anh

saol”

Trình Uyên cảm thấy xấu hổ, ho khan hai tiếng.

“Lần trước bảo anh giả vờ làm bạn trai tôi, muốn anh nói

khoác để lại ấn tượng xấu cho ba mẹ tôi” Mục Như Trăn

ấm ức nói: “Ai ngờ anh chém gió ghê quá dọa họ sợ

luôn”

“Lúc chém gió chẳng có căn cứ gì” Cô ta tiếp tục oán

giận nói: “Ai ngờ được anh ẩn giấu sâu như vậy, bây giờ

xem ra thật đúng là không hoàn toàn nói khoác”

“Ha ha, Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, anh đúng là biết

giả vờ lắm” Cuối cùng, Mục Như Trăn còn không kiềm

được châm chọc Trình Uyên một câu.

Trình Uyên lại chua xót lắc đầu.

Chủ tịch tập đoàn Tuấn Phong sao? E rằng ngày mai

cũng không phải nữa rồi.

“Không nói nữa, đều tại rượu cả” Mục Như Trăn tố cáo.

Trình Uyên cũng thuận tay cầm ly rượu lên cụng ly với cô

ta.

Động tác uống rượu của Mục Như Trăn rất thành thạo,

giống như một người già đời trong những bữa tiệc rượu,

Trình Uyên đương nhiên không uống được bằng cô ta.

Mà thực tế, hai người cũng chưa uống được bao nhiêu.

Sau khi Trình Uyên đỏ mặt, Mục Như Trăn phất tay nói:

“Không uống nữa, về nhà”

Trình Uyên gật đầu, nói: “Tôi đưa cô về”

“Nói linh tinh, muộn thế này rồi, một người đàn ông

trưởng thành như anh còn để một cô gái yếu đuối như

tôi về nhà một mình sao?” Mục Như Trăn cũng không

cảm ơn: “Nếu An Tương biết được cũng sẽ không tha

cho anh”

Trình Uyên cười gượng.

Hai người rời khỏi quán bar, thuận đường đi về phía nhà

Mục Như Trăn.

Không biết từ bao giờ, cách ăn mặc của Mục Như Trăn

cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn là váy bó sát

người chỉ dài qua mông vẫn thường thấy nữa, hôm nay

cô ta mặc một chiếc váy liền hoa nhỏ màu xanh lam

nhạt.

Vải dệt rất mỏng rất mềm, những nơi nhô ra căng chặt,

càng lộ ra dáng người.

Mục Như Trăn đi đằng trước, Trình Uyên đi đằng sau, hai

người đi tách ra, cùng đi dưới ánh hoàng hôn ảm đạm.

Nơi này cách nhà Mục Như Trăn không xa, cho nên

không cần lái xe.

Dọc đường đi, hai người đều không nói câu nào, nhưng

mà Mục Như Trăn dường như có lời muốn nói với Trình

Uyên, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế

nào, cứ luôn muốn nói lại thôi.

Đến cửa khu nhà Mục Như Trăn, Trình Uyên nói: “Cô đến

nơi rồi, tôi về đây”

Mục Như Trăn gật đầu, sau đó dường như nhớ ra chuyện

gì: “Này!”

“Sao vậy?” Trình Uyên hỏi.

“Anh phá hủy giấc mơ của tôi” Mục Như Trăn đột nhiên

rất nghiêm túc nói với Trình Uyên.

Trình Uyên thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.

Mục Như Trăn không chỉ một lần nói ngay trước mặt anh

và Bạch An Tương, hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng

cô ta là Chủ tịch trẻ tuổi của Tập đoàn Tuấn Phong, cũng

vì điều này mà không chỉ một lần muốn thúc đẩy hợp tác

giữa công ty mình và Tuấn Phong.

“Cho nên, sáng ngày mai anh phải giúp tôi một chuyện!”

Mục Như Trăn đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Giúp tôi

xong, chúng ta thanh toán xong xuôi.”

Trình Uyên nghi ngờ nói: “Giúp chuyện gì?”

“Giúp tôi đánh một người” Mục Như Trăn nói.

Trình Uyên lập tức có phần không theo kịp bước nhảy

vọt của cô ta, cười gượng nói: “Đừng gây chuyện, đánh

nhau không phải thế mạnh của tôi đâu”

“Không được, anh nhất định phải đồng ý!” Mục Như Trăn

nghiêm túc nói.

Trình Uyên cười gượng.

Sau đó Mục Như Trăn đi đến trước mặt anh, đá mạnh

vào bắp chân anh một cái.

Phải biết, có rất ít thịt ở xương bắp chân, đá lên rất đau.

Trình Uyên lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng: “Cô

làm gì vậy?”

Mục Như Trăn nghiêm mặt nói: “Cú đá này thay cho An

Tương, vì anh lừa cô ấy”

“..” Trình Uyên xoa xoa cảng chân, phất tay coi như

không muốn so đo với cô ta, xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Trình Uyên, Mục Như Trăn im lặng nói:

“Cũng đá cho chính tôi, tại anh hại người!”

“Này! Nhớ rõ chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy, sáng

sớm ngày mai tôi đến Tuấn Phong tìm anh!”

Trình Uyên nghe nói như vậy chuyển sang chạy chậm,

sau đó tăng tốc cắm đầu chạy.

“Bà điên!” Anh thâm nói.

Vì uống rượu không thể lái xe được, Trình Uyên vẫy một

chiếc xe taxi, sau đó quay về biệt thự Vịnh Ánh Trăng.

Đang định bước vào cửa, Bạch Long đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Trình Uyên kinh ngạc nói: “Sao anh lại đứng ở đây?”

Bạch Long mặt không thay đổi nói: “Chuẩn bị tâm lý cẩn thận đi”

“Nghĩa là sao?” Trình Uyên khó hiểu.

“Hôm nay Thẩm Trác kia đã đến đây” Bạch Long nói

xong, xoay người biến mất trong đêm tối.

Thẩm Trác?

Trình Uyên nhíu mày, thâm nói cô ta đến đây làm gì?

Có Bạch Long ở đây, sự an toàn của Bạch An Tương

không thành vấn đề, nhưng mà cô ta đến đây làm gì?

Đột nhiên anh có dự cảm xấu.

Vào phòng khách, Trình Uyên luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

Bạch An Tương nghe thấy tiếng động, từ trên tầng đi

xuống, mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh lam nhạt

giống như Mục Như Trăn.

Không thể không nói, ai như thế nào hợp với kiểu trang

phục đó.

Tuy rằng dáng người Mục Như Trăn cũng đẹp, nhưng

loại váy hoa nhỏ màu xanh lam nhạt này mặc trên người

Bạch An Tương, lại càng phù hợp hơn, khiến vẻ đẹp của

cô giống như tiên nữ trên đám mây vậy.

Trình Uyên không kiềm được nhìn đến ngẩn ngơ.

“Về rồi đấy à?” Bạch An Tương thản nhiên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện