Chương 126.

Long Thầm Lãng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trước đó khi gọi điện thoại Tiêu Mục đã từng nói thật ra ngay từ đầu người anh ta muốn đối phó đã không phải Tuấn Phong, mà chính là Long Đảng.

Nếu nghĩ như vậy, làm sao anh ta có thể để lại chứng cứ được chứ? Khi hai người âm mưu chuyện này thì rất sợ người khác nghe thấy, cho nên chứng cứ mà anh †a vừa nhắc đến cũng là vớ vấn.

Nhưng Long Thầm Lãng vẫn không cam lòng được.

Hắn ta chỉ Tiêu Mục rồi lại chỉ TrìAh Uyên, phiền não chất vấn Tiêu Mục: “Đến bây giờ hai người lại chung một phe, chẳng lẽ anh đã quên Trình Uyên đối xử với anh thế nào sao?” Trình Uyên nghe vậy nhìn Tiêu Mục nghỉ ngờ.

Tiêu Mục lại nhún vai với Trình Uyên, cười nói: “Tôi chỉ bịa ra một câu nói dối, sau đó anh ta đã tin rồi.” “Nói dối sao?” Long Thăm Lãng mở to hai mắt, hắn ta vội vàng giải thích: “Bây giờ nói là nói dối gì chứ, người anh muốn hại chính là Trình Uyên, những chuyện kia đều là thật, tôi đã phái người đi điều tra rồi” Quả thật, trước khi “hợp tác” với Tiêu Mục, Long Thăm Lãng đã phái người điều tra Tiêu Mục một lần, sau đó lời nói của Tiêu Mục, cùng với cảm xúc phẫn nộ thể hiện trước mặt Trình Uyên, cực kỳ ăn khớp với tài liệu mà hán †a đã điều tra được, vậy làm sao là lời nói dối được chứ? Tiêu Mục nở nụ cười.

“Phải, khi tôi lên đại học, đúng là có người giúp đỡ tôi, cũng là một ngôi sao nổi tiếng.” Anh ta nói: “Nhưng bây.

giờ tôi có thể chịu mọi trách nhiệm với lời nói của mình, nói cho anh biết, người tài trợ cho tôi không phải là Liễu Dĩnh, mà chính là Vương Đồng” Vương Đồng cũng là một ngôi sao nổi tiếng.

Tiêu Mục hỏi: “Ngoại trừ những thứ này ra anh còn điều tra được cái gì?” “Vương Tử Yên thì sao?” “Thật xin lỗi, người tôi thích quả thật tên là Vương Tân Nguyệt, chẳng qua là Tân Nguyệt trong một vầng trăng non cơ” “Còn nữa, quả thật tôi cũng được một gia đình ở xã Liên Hoa thu nhận, người nhà kia quả thật cũng họ Vương, hoặc là nói cách khác, phần lớn người ở xã Liên Hoa đều họ Vương” “Nhưng mà…” Tiêu Mục nghiêm mặt, dừng lại một lát, sau đó nói: “Tôi có có thể chịu mọi trách nhiệm về lời nói của mình, nói cho anh biết, tất cả những tin tức mà anh điều tra được về tôi, đều sai cả.” Sai sao? Làm sao Long Thầm Lãng tin được chuyện hoang đường này, hắn ta cười giễu cợt nói: “Tiêu Mục, năng lực thêu dệt câu chuyện của anh thật sự có thể viết thành một bộ phim rồi, tôi biết anh đang sợ Trình Uyên có ngăn cách với anh, sẽ quay sang đối phó với anh như đối phó với tôi cho nên mới nói như vậy đúng không? Có điều, tôi cũng chịu mọi trách nhiệm về lời nói của mình, nói cho anh biết, tôi u tra tuyệt đối không có sai lầm gì.” Đối với điều này, hắn ta rất tin tưởng không nghỉ ngờ gì.

Nhưng mà sao? Tiêu Mục lắc đầu: “Tôi biết anh có ý đồ muốn khơi mào.

mâu thuẫn giữa tôi với Trình Uyên, có điều không có tác dụng đâu, tình cảm anh em giữa chúng tôi, anh không tưởng tượng được đâu.” Lời nói này hoàn toàn không có vấn đề gì, Trình Uyên cũng gật đầu lia lịa.

Sau đó Tiêu Mục nói: “Xã Liên Hoa có tám siêu thị nhỏ và ba quán cơm nhỏ, buổi tối ngày mười ba tháng Bảy, một người có ria mép đi đến siêu thị Cửu Muội, mua một chai rượu và một đĩa thịt kho, vừa ăn vừa nghe ngóng rất nhiều chuyện liên quan đến tôi, trùng hợp là Cửu Muội của siêu thị Cửu Muội lại quen biết tôi, nên đã nói cho anh ta rất nhiều.” “Có điều thật ngại quá, tôi lại không quen biết Cửu Muội này, không chỉ có Cửu Muội, ngay cả ông chủ của tám siêu thị nhỏ và ba quán cơm nhỏ kia, tôi đều không quen biết, tuy nhiên bọn họ đều đã nhận được lợi ích từ chỗ †ôi, mà những gì anh thăm dò được chính là những thứ mà tôi bảo bọn họ học thuộc lòng.” Tiêu Mục nói xong, mỉm cười hỏi Long Thầm Lãng: “Còn muốn biết điều gì nữa không, anh cứ hỏi, tôi biết gì nói nấy” Long Thầm Lãng chỉ có thể xụi lơ ngồi dưới mặt đất, sắc mặt biến thành cực kỳ tái nhợt.

“Sao lại có thể như thế được?” Hắn ta không thể nào tin được. Hóa ra tất cả những chuyện này đều là cái bẫy mà bọn họ đã thiết lập xong xuôi, đợi hắn ta đến chui vào.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện, đều vì Long Thầm Vũ đắc tội Trình Uyên, trên danh nghĩa Long Thầm Lãng thay em trai ra mặt, nhưng thực tế thì sao.

Hắn ta muốn động vào Tuấn Phong, là vì hắn ta có tham vọng, hắn ta cảm thấy mình thông minh tài giỏi, hoàn toàn có thể thay Long Văn điều hành Long Đằng phát triển hơn nữa, cũng hoàn toàn có thể ăn sạch Tuấn Phong.

Cho nên, hắn ta không tiếc tính mạng của chủ doanh nghiệp, tìm đủ mọi cách muốn tiêu diệt Tuấn Phong.

Nhưng mà đến cuối cùng hắn ta lại tự tiêu diệt chính mình, hơn nữa còn làm đến tình trạng bạn bè xa lánh.

“Tôi không cam lòng!” Long Thầm Lãng lẩm bẩm.

Cũng mặc kệ hắn ta có cam lòng hay không, mọi chuyện đã phát triển đến mức này, tất cả đã trở nên chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.

Trình Uyên thản nhiên nói: “Không nên có lòng hại người, anh có, cho nên cuối cùng hại người hại mình” Sau đó anh võ vỗ bả vai Tiêu Mục, cười sang sảng nói với Long Thầm Lãng: ‘Anh đánh giá thấp tình cảm anh em giữa chúng tôi rồi!” Một con thuyền của cảnh sát biển đến gần con thuyền kinh doanh.

Rất đông cảnh sát biển nhảy lên thuyền kinh doanh, dẫn cả nhà Long Thầm Lãng đi, hơn nữa trong khoang thuyền của bọn họ còn phát hiện ra một cô gái.

Cô gái này chính là Thiệu Đình Đình, khi cô ta được cứu ra, khi nhìn thấy Trình Uyên, mắt cô ta đỏ lên.

“Tôi xin lỗi!” Cô ta nói với Trình Uyên.

Thật ra chính cô ta cũng không biết tại sao mình lại phải xin lỗi Trình Uyên, Thiệu Đình Đình nghĩ, có lẽ mình lại gây thêm phiền toái cho anh rồi.

nh dỗ dành Thiệu Đình chúng ta về nhà thôi.” Trình Uyên cũng rất bất ngò Đình: “Được rồi, không sao Chúng ta… Về nhà…

Thiệu Đình Đình yếu ớt “ờ’ một tiếng.

Cô ta nhớ lại khi còn đi học. Khi đó Trình Uyên cực kỳ Tầm thường, nếu biết sớm hôm nay anh có được thành tựu lớn như vậy, lúc đó đã…

Thiệu Đình Đình cảm thấy mình rất hối hận.

Ngày hôm sau…

Trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.

Lý Lan Oanh, mẹ đẻ của Trình Uyên, một người phụ nữ đã khoảng năm mươi tuổi nhưng nhan sắc không hề đi xuống, khí chất tao nhã.

Bà bưng một chén trà Long Tỉnh vừa mới pha xong đi ra ban công, đặt nó trên chiếc bàn ngoài ban công, sau đó ngồi lên chiếc ghế nằm đặt bên trái chiếc bàn, dùng tư thế nằm rất thoải mái tao nhã hiến tế thân thể duyên dáng dưới ánh mặt trời.

“Uyên Uyên làm rất tốt” Bà nói.

Mà ngồi bên phải chiếc ghế nằm là một người đàn ông trung niên mặc áo ngủ đang đọc sách, ông chính là Trình Tuấn Phong, cũng chính là người ba ruột mà Trình Uyên chưa từng thấy mặt.

“Ừ, nó trưởng thành nhanh hơn tôi tưởng tượng” Trình Tuấn Phong vẫn đọc sách như trước, thờ ơ trả lời.

Lý Lan Oanh nghe vậy rõ ràng có phần không hài lòng, bà hơi nhíu mày oán giận nói: “Khen con trai một câu thì ông chết à?” Trình Tuấn Phong cười gượng, sau đó đặt quyển sách lên trên bàn, nói: “Chẳng qua chỉ phá hủy được một Tập đoàn Long Đăng nho nhỏ thôi, có gì hay mà khen? Hơn nữa…” “Hơn nữa nó còn phạm vào một sai lâm chết người.” Lý Lan Oanh nghe vậy đột nhiên kinh hãi, hỏi: “Sai lầm chết người gì?” Trình Tuấn Phong thản nhiên nói: “Làm việc theo tình cảm: “Làm việc theo tình cảm sao?” Lý Lan Oanh.

Trình Tuấn Phong gật đầu, cầm chén trà Long Tỉnh kia lên uống một hớp nhỏ, nói: “Tuy rằng chúng ta không tận mất nhìn thấy, chỉ nghe kể lại một cách hoàn chỉnh, nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết, Tiêu Mục này rất có vấn đề.” “Là người bạn học kia của Trình Uyên sao?” Lý Lan Oanh kinh ngạc hỏi.

“Ừ, tuy rằng chuyện này giúp Trình Uyên trưởng thành hơn một chút, có điều vẫn chưa đủ, so với em trai nó, nó vẫn còn kém xa” Trình Tuấn Phong nói.

Nhắc đến em trai của Trình Uyên, sắc mặt Lý Lan Oanh đột nhiên thay đổi, đôi môi bắt đầu run rẩy.

“Hơn nữa đẳng sau chuyện này dường như có người đang giúp đỡ Trình Uyên” Trình Tuấn Phong nói.

Từ từ tỉnh táo lại, nghe Trình Tuấn Phong kéo câu chuyện quay về quỹ đạo ban đầu, trong lòng Lý Lan Oanh cảm thấy thoải mái hơn một chút, bà hỏi: “Ông đang nói đến nhà thông gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện