Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Có cần tại hạ giúp một tay không? Thiếu phụ áo vàng vén áo lên bảo :
- Tướng công nắn chiếc xương bị gãy cho thiếp đi!
Thượng Quan Kỳ không làm thế nào được, đành thò tay nắm kỹ vào chỗ bị thương, quả nhiên sờ thấy một rẽ xương sườn bị gãy, liền tiếp lại cho nàng rồi nói :
- Phu nhân hãy đi nghỉ một lúc.
Thiếu phụ áo vàng lúc đầu nói :
- Theo chỗ thiếp biết thì trong bọn thị vệ có rất nhiều tay võ nghệ cao cường. Tướng công đổi áo cho y rồi có thể đi tuần khắp trong cấm cung, chỉ cần một điều là không gặp phải Thượng Lãnh Ban, còn ngoài ra không ai ngăn trở tướng công nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Chẳng lẽ bọn thị vệ vẫn đi theo Tiêu Xung cũng không nhận biết mặt người đội trưởng ư?
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Cổn Long Vương tự cho mình là thông minh tuyệt thế, bao nhiêu tên thị vệ trong thâm cung đều bị thuốc mê, cốt để cho chúng giữ dạ trung thành không dám hai lòng. Nhưng bọn này cũng mất hết trí khôn để phân biệt ai là bạn ai là thù.
Tướng công bảo những người đứng dưới chân lầu kia lui ra, và giữ cẩn thận một chút thì không đến nỗi lộ hình tích đâu.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Vâng lời phu nhân chỉ giáo, tại hạ xin từ biệt đây!
Nói xong trở gót đi ra.
Thiếu phụ áo vàng gọi giật lại :
- Khoan đã!
Thượng Quan Kỳ quay lại hỏi :
- Phu nhân có điều chi dạy bảo?
Thiếu phụ lại ra chiều lẳng lơ.
Thượng Quan Kỳ rất e sợ chi ở lại lâu thêm một chút nữa thì khó lòng giữ gìn được, liền hấp tấp từ biệt đi ngay.
Thiếu nữ áo vàng gót sen thoăn thoắt bước mau rồi nói :
- Bọn thị vệ ở dưới chân lầu đều theo Tiêu Xung đã lâu, tuy bọn chúng uống thuốc mê lâu rồi song bọn chúng gần gũi nhau lâu ngày, tất trong đầu óc đã có một ấn tượng. Hơn nữa tướng công chưa biết phương pháp bảo chúng rút lui. Vậy hãy chờ lại một chút để tiện thiếp đuổi chúng xa ra cho, rồi sẽ nói chuyện.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lời nàng nói rất đúng!”.
Chàng liền khoanh tay nói :
- Phiền phu nhân giúp cho!
Thiếu phụ áo vàng tủm tỉm cười, uyển chuyển rời gót ngọc ra gần cửa sổ vẫy tay nói :
- Tiêu Lãnh Ban bảo các ngươi hãy lui ra.
Quả nhiên bọn thị vệ gác dưới chân lầu dắt linh khuyển kéo nhau đi.
Chính thiếu phụ áo vàng cũng không ngờ bọn thị vệ rút lui đi một cách dễ dàng đến thế, nàng đứng ngẩn người ra. Thượng Quan Kỳ thấy nàng đứng trước cửa sổ xuất thần thì không nhịn được khẽ nói :
- Phu nhân làm sao vậy?
Thiếu phụ áo vàng chậm rãi đáp :
- Bọn chúng đi cả rồi...
Đoạn quay vào nói tiếp :
- Không ngờ tòa cung cấm phòng thủ nghiêm mật như mấy vòng dây siết mà vẫn còn có nhiều chỗ sơ hở.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Ân tình cứu nhau bữa nay, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ. Sau này còn có duyên hội ngộ, xin hết lòng báo đáp. Phu nhân hãy trân trọng mình vàng.
Chàng trở gót toan đi, bỗng có tiếng giày lẹp kẹp đi vào. Thiếu phụ áo vàng nhíu cặp lông mày lá liễu cất tiếng hỏi :
- Ai đó?
Bên ngoài một giọng trong trẻo vang lên :
- Tiện tỳ là Hạng Hoa, vâng mệnh Thiên Hậu đến đây có việc quan trọng cần diện bẩm Hương Hậu.
Thiếu phụ áo vàng giơ bàn tay ngọc ra vẫy và khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Tướng công chạy đi thôi! Đừng can thiệp vào việc của tiện thiếp nữa.
Thượng Quan Kỳ phóng chân đá Tiêu Xung vào gầm giường, rồi núp vào sau rèm nói :
- Phu nhân bảo cô ta vào, nếu ả có lòng đen tối, tại hạ sẽ giúp phu nhân khử trừ ả đi.
Thiếu phụ áo vàng do dự một chút bước lại gần vách đẩy tay một cái, lập tức cánh cửa mở ra. Bỗng thấy một ả cung nữ mặc áo sặc sỡ cúi đầu đi vào, nghiêng mình thi lễ nói :
- Xin bái kiến Hương Hậu.
Thiếu phụ áo vàng hỏi :
- Ngươi bất tất phải đa lễ, có việc gì nói mau đi!
Đoạn nàng ấn tay vào vách cho cơ quan chuyển động, cánh cửa lại lung lay ả cung nữ áo sặc sỡ nói :
- Thiên hậu vừa mới được mấy nơi báo cáo về rằng trong thâm cung đã phát giác ra có gian tế trà trộn vào...
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Cái đó bản hậu chưa được tin gì.
Cung nữ nói :
- Thiên Hậu sai tiện tỳ đến đây để thông báo và xin Hương Hậu nghiêm mật đề phòng.
Ả vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía để coi tình hình trong nhà.
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Được rồi...
Rồi nàng cười lạt hỏi :
- Ngươi láo liêng gì thế?
Ả cung nữ này dường như tay mắt rất linh mẫn, đột nhiên ả lạng người đi một cái, tiến vào vén tấm rèm trước giường lên, thò tay vào kéo Tam Nhỡn Điêu Tiêu Xung ra.
Thiếu nữ áo vàng thấy cơ mưu đã bị bại lộ, quát mắng :
- Con tiện tỳ này vô lễ thật!
Rồi phóng chưởng đánh ra nhanh như chớp. Cung nữ mặc áo sặc sỡ lay người đi tránh khỏi. Ả không ra tay phản kích, nhưng coi thân pháp ả cực kỳ linh diệu đủ biết võ công ả không vừa. Thượng Quan Kỳ nhảy vọt ra phóng chưởng lẫn chỉ đánh tới tấp.
Chàng thấy đại sự sắp thất bại đến nơi vì ả cung nữ này cần phải giết ả đi để bưng kín miệng bình, nên ra đòn rất lợi hại điểm vào những huyệt trọng yếu cung nữ. Song chân tay ả mau lẹ dị thường khiến Thượng Quan Kỳ phải ngạc nhiên. Tuy chàng đánh chớp nhoáng như thế lại thi triển hết tài năng. Vậy mà thủy chung đối phương vẫn né tránh một cách ung dung. Thượng Quan Kỳ công kích kịch liệt vẫn không thắng được ả cung nữ, thì trong lòng rất là kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nếu ả này quả nhiên là cung nữ thì trong phủ Cổn Long Vương đáng sợ thật”!
Chàng vừa nghĩ vừa đánh mạnh hơn.
Bỗng thấy một âm thanh nhỏ bé lọt vào tai chàng :
- Thôi đừng đánh nữa, mau trốn ra đi! Chỗ này để mặc ta xử trí.
Tiếng nói rất êm tai, rõ là thanh âm của Liên Tuyết Kiều.
Thượng Quan Kỳ cũng thi triển phép Truyền âm Nhập Mật nói :
- Hương Hậu đây đã cải tà quy chính, nếu dùng được thì dùng còn không dùng được thì nên buông tha cho vị Phu nhân này trốn chạy.
Vừa dứt lời chàng đã nhảy xuống lầu. Thượng Quan Kỳ xuống lầu rồi, từ từ cất bước đi trên con đường lát đá trắng, xem hoa cỏ đủ màu lên các ẩn hiện. Cả tòa đình viện rộng lớn đều tĩnh mịch. Thật là một nơi u nhã trang lệ và huyền bí.
Trong những tòa lầu các trùng điệp có biết bao nhiêu người mà bốn bên phẳng lặng như tờ. Bầu không khí thê lương, nặng trĩu bao phủ tòa cung thất bao la.
Đột nhiên có tiếng chân bước lạo xạo. Trong bụi cây hoa rậm rạp, bốn gã áo đen cầm quỷ đầu đao chạy ra. Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đề phòng, song vẫn bình tĩnh bước đi.
Bốn gã áo đen ngoảnh đầu trông chàng rồi hạ thấp đao xuống đứng tránh sang bên, thái độ rất là cung kính. Thượng Quan Kỳ không biết lệ luật trong Vương phủ phải đáp lễ như thế nào cho đúng liền rảo bước đi ngay.
Chàng đi quanh hết mất giàn hoa thì thấy một tòa lầu vây giậu sắt chung quanh. Từ tường vách cho đến phòng ốc toàn là một màu đen kịt. Trên giậu sắt có biển đề là: “Kẻ nào tiến vào một bước tức bị phanh thây”!
Thượng Quan Kỳ tự hỏi :
- “Không biết chỗ này có gì mà phòng bị nghiêm mật thế?”
Chàng nhìn kỹ trên giậu sắt có phủ một lớp óng ánh màu xanh thẫm, dường như thuốc kịch độc bôi vào, chàng bất giác, động tâm tự hỏi :
- “Phải chăng đây là nhà chứa chất độc, đứng đây ngăn những mũi tên bắn tới thì thà rằng xông vào trong nhà sắt xem sao còn hơn”.
Nghĩ vậy, chàng tung mình nhảy qua giậu sắt đi thẳng vào dãy phòng đen tối. Thượng Quan Kỳ sau khi trải qua mấy vụ đại biến, chàng trở nên rất cẩn thận, cất bước dè dặt, vừa đi vừa để ý biến chuyển xung quanh.
Quả nhiên chàng phát giác ra rằng: Mặt đất phía trong giậu sắt không giống những nơi khác, tựa hồ có rắc một thứ phấn đen lên. Chàng nín thở, để tụ chân khí, bước rất thong thả lẹ làng đi thẳng vào trong tòa nhà đen tối.
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ trước cửa có vòng sắt đóng chặt và khóa bằng khóa lớn. Chắn song cửa bằng những cây sắt to hơn ngón tay. Phía trong lại che những bức màn rất dày, không tài nào trông thấy cảnh vật trong nhà.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Liên Tuyết Kiều bảo ta khu nhà mật thất đề phòng cực kỳ nghiêm mật. Ngôi nhà này ngoài cửa khóa bằng khóa lớn tựa hồ như cất giấu những gì bí hiểm, mình phải nghĩ cách tiến vào coi”.
Nghĩ vậy chàng giơ tay lên nắm lấy chiếc khóa sắt. Nhưng sắp sờ đến nơi, thốt nhiên nhớ ra cái giậu sắt kia đều bôi thuốc cực độc thì cái khóa sắt này chắc cũng vậy. Trong bọc, mình đã có lợi khí, sao không dùng thử”? Chàng liền lấy đao Kinh Hồn ra chặt cái khóa. Lưỡi đao Kinh Hồn quả là trên đời hiếm có. Đao vừa chặt xuống, khóa đã rơi ra. Thượng Quan Kỳ thấy khóa bị chặt rồi, không e dè gì nữa, do mũi đao rạch mạnh khe cửa, bỗng thấy mấy tiếng loạt soạt, then cửa sắt cũng bị kim đao chặt đứt. Chàng co chân đạp cửa. Cửa sắt từ từ mở ra. Cánh cửa sắt này dày đến ba tấc, ba cái then cửa to bằng miệng bát, nếu không có đao Kinh Hồn thì ngay một việc phá cửa đã khó làm rồi. Thượng Quan Kỳ thò đầu nhìn vào trong nhà thì chỉ thấy tối đen giơ bàn tay trông không rõ, chàng tiến vào cũng chẳng thấy chi hết, còn đang lưỡng lự chưa dám vào sâu, dừng bước lại nghe ngóng, tay nắm chặt lưỡi đao Kinh Hồn, chân đứng yên không nhúc nhích. Thượng Quan Kỳ vận khí điều hòa hơi thở một hồi rồi mở mắt ra chú ý nhìn vào. Quả nhiên lần này chàng đã nhìn thấy cảnh vật lờ mờ bên trong.
Nguyên căn nhà này mọi vật đều đen sì, lại không có một chút tia sáng nào chiếu vào lọt nên càng tối tăm dị thường.
Thượng Quan Kỳ tuy nín thở nhưng cũng cảm giác được không có mùi vị gì, chàng nghĩ rằng trong nhà này hẳn đã chuẩn bị một lối thông hơi đặc biệt.
Đột nhiên từ trong góc nhà tối đen, một âm thanh khàn khàn lạnh lẽo cất tiếng hỏi :
- Ai! Ngươi thật là lớn mật, dám xông vào hắc thất này! Ngươi nên biết rằng đã mấy chục năm nay chưa có một người nào lẻn vào đây mà còn sống sót trở ra.
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đề phòng, hỏi lại :
- Tại hạ vô tình lâm vào đây. Các hạ là ai có thể ra đây hội kiến được thăng?
Bỗng thấy tiếng bánh xe chuyển động lích kích. Từ trong góc nhà đen tối một chiếc ghế tựa có bánh xe đột nhiên xông ra. Một lão già toàn thân vận áo đen ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Lúc này Thượng Quan Kỳ đã nhìn thấy rõ lão già ngồi trên ghế râu dài và tóc rối bù.
Thượng Quan Kỳ đã có nhiều kinh nghiệm, biết rằng Cổn Long Vương phủ có nhiều sự vật rất là cổ quái. Chàng thấy người này xuất hiện, liền nhìn chằm chặp vào mặt xem lão lộ vẻ thù hằn hay bị thuốc mê gì chăng?
Song chàng thấy cặp mắt lão sáng ngời, không giống như những người đã bị thuốc mê và khắp người từ trên xuống dưới lão, cũng không thấy chỗ nào tàn tật.
Lão già lạnh lùng nói :
- Thằng lỏi con kia! Mi ngó lão phu làm chi mà dữ vậy?
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Lão tiền bối ở trong hắc thất này đã bao lâu?
Lão già đáp :
- Hừ! Có lẽ từ lúc mi chưa ra đời.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Căn nhà này không rộng là mấy, sao lão này phải ngồi xe? Hay là lão có tật chân”?
Nghĩ tới đấy, chàng lại hỏi :
- Phải chăng cặp giò lão tiền bối không đi lại thuận tiện, nên phải ngồi xe đẩy qua đẩy lại?
Lão già tức mình nói :
- Ai hoài hơi mà nói chuyện không đâu với mi. Ta chi hỏi mi vào đây làm chi?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Tại hạ vâng lệnh trên tới đây.
Lão già hỏi :
- Mi vâng lệnh ai?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Cổn Long Vương!
Lão đột nhiên buông tiếng cả cười nói :
- Hà hà! Thằng nhỏ này gớm thật. Mi dám lừa dối cả ông tổ nhà mi?
Thượng Quan Kỳ cười hỏi :
- Sao lão tiền bối lại biết tại hạ lừa dối?
Lão già nói :
- Mấy chục năm trời, ta chưa từng thấy Cổn Long Vương phái người vào căn hắc thất này, chẳng lẽ đối với mi lại có lệ riêng?
Thượng Quan Kỳ tự hỏi :
- “Phải chăng hắc thất này là chỗ Cổn Long Vương chế dược vật để kiềm chế bọn thuộc hạ y? Ta hãy nghe giọng lưỡi lão này xem sao rồi sẽ liệu”.
Nghĩ vậy chàng chậm rãi đáp :
- Bất luận là Cổn Long Vương phái tại hạ đến hay là tại hạ tự tìm vào, đều không quan hệ. Có điều lão tiền bối quanh năm ở trong căn nhà tối tăm, không thấy ánh mặt trời, mà lại ở hàng mấy chục năm tất phải có nguyên nhân gì mới được?
Lão già biến sắc lạnh lùng nói :
- Thằng lỏi con chưa ráo máu đầu, sao đi can thiệp vào việc không đâu.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì lão tiền bối vào ở đây để rèn luyện một thứ võ công kỳ dị thì phải...
Lão già ở trong hắc thất liền mấy chục năm có lý đâu không muốn ra khỏi đây. Thực ra trong lòng lão có nhiều chỗ khổ, nhưng không tiện nói cho Thượng Quan Kỳ biết. Lão nhắm mắt nghĩ ngợi hồi lâu rồi đột nhiên cười lạt hỏi :
- Nghe giọng lưỡi mi tựa hồ như vì bọn lão phu mà ngươi đến đây?
Thượng Quan Kỳ động tâm tự hỏi :
- “Sao? Chẳng lẽ trong khu vực này còn có người khác nữa ư”?
Chàng chú ý nhìn quanh một lượt nhưng chỉ thấy một màu tối đen, không thấy bóng người nào khác.
Lão già cười ha hả nói :
- Mi đừng tìm kiếm nữa. Trong căn nhà này, chỗ nào cũng đặt cơ quan mai phục. Một khi cơ quan phát động thì người không hiểu những cách biến hóa của nó, khó lòng sống sót mà ra thoát.
Thượng Quan Kỳ cười hỏi :
- Sao? Lão tiền bối muốn lưu giữ luôn cả tại hạ ở đây ư?
Lão già đột nhiên xoay ghế lại lạnh lùng đáp :
- Bất luận là ai, đã vào tới đây chỉ có hai đường phải lựa lấy, một hoặc chết phơi thây hoặc vĩnh viễn không ra khỏi căn nhà một bước.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Lão tiền bối muốn làm khó dễ tại hạ đấy à?
Chàng vừa nói vừa nắm chặt chuỗi đao Kinh Hồn để phòng bị.
Lão già đột nhiên giơ tay phải ra chụp xuống Thượng Quan Kỳ. Lão xuất thủ nhanh như chớp giật.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Tội nghiệp cho lão này? Không biết lão bị Cổn Long Vương kiềm chế cách nào mà không dám chống lại mệnh lệnh của y?”.
Chàng vừa nghĩ vừa vung tay trái ra đón lấy chưởng của lão già.
Hai luồng chưởng phong chạm nhau, Thượng Quan Kỳ run lên, không tự chủ được phải lùi lại ba bước. Lão già ngồi trên ghế có bánh xe cũng bị chưởng phong Thượng Quan Kỳ đánh bật đi, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Thượng Quan Kỳ đứng vững lại nói :
- Chưởng lực lão tiền bối cực kỳ hùng hậu, tại hạ không thể địch nổi.
Lão già đằng hắng nói :
- Lão phu ở trong hắc thất cũng đã gặp nhiều tay cao thủ nhưng thấy ít ai chống nổi một chưởng của lão phu. Thế mà thằng lỏi con đón được, thật là một việc hiếm thấy.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Dường như lão già tuyệt không dám trái lệnh Cổn Long Vương. Nếu mình muốn hỏi cho ra căn nhà mật thất ở đâu, không trải qua một trận ác chiến không xong”.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đột nhiên có hiệu tù và cấp bách vọng lại.
Lão già ngồi bên ghế thốt nhiên biến sắc nói :
- Thằng lỏi này! Mi không phải là người trong phủ Cổn Long Vương rồi.
Hay quá! Suýt nữa lão phu mắc vào tròng mi.
Thượng Quan Kỳ nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định không muốn lừa dối lão nữa, toan đem sự thực nói ra.
Nghĩ vậy chàng gật đầu đáp :
- Quả thế! Tại hạ không phải người dưới trướng Cổn Long Vương. Bản ý của tại hạ là đến đây tìm cách giải cứu cho các bạn võ lâm đã bị y dùng thuốc độc kiềm chế, nên chẳng ngại mạo hiểm liều chết len lỏi vào trong hắc thất này.
Lão già đột nhiên vung tay đẩy cánh của sắt còn đang hé mở. Cánh cửa sắt nặng là thế mà bị chưởng phong của lão từ đằng xa quạt tới tự nhiên khép chặt lại.
Trong nhà đã tối tăm, vừa rồi cánh cửa sắt hé mở, còn được một tia sáng nhỏ xíu lọt vào. Bây giờ cửa sắt đóng lại, trong nhà đã tối lại càng tối thêm.
Lão già đẩy cửa lại xong chậm rãi hỏi :
- Mi là nhân vật như thế nào nên nói thực đi?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Tại hạ tên Thượng Quan Kỳ. Muốn được lão tiền bối chỉ giáo cho hai điều.
Lão già giơ một ngón tay lên nói :
- Mi hãy nói ra điều thứ nhất đi!
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giản dị lắm. Tòa hắc thất này phải chăng là nơi bí mật chứa độc dược để Cổn Long Vương dùng vào việc kiềm chế thuộc hạ?
- Thế còn việc thứ hai?
Thượng Quan Kỳ nói :
- Lão tiền bối ở đây đã lâu, chắc hiểu rõ về tình trạng nhà độc thất, mong rằng được tiền bối chỉ giáo cho đôi điều.
Lão già cười lạt đáp :
- Hai điều đó không có liên quan gì đến bọn lão phu.
- Tại hạ đã không nghĩ gì đến sống chết, chỉ cốt sao phá hủy được nhà độc thất. Dù có phải tan thây cũng không ân hận.
Lão già nói :
- Hắc thất này là nơi thông vào độc thất...
Thượng Quan Kỳ mừng như điên lên hỏi :
- Tại hạ liều lĩnh đến đây, không biết làm thế nào để tiến vào độc thất?
Lão già đáp :
- Trong nhà hắc thất này có một cái cửa bí mật thông sang nhà độc thất.
Cách mỗi chặng lại có một vị cao nhân canh giữ. Lão phu dù có muốn bảo ngươi, cũng chẳng dễ dàng gì mà vào được.
Bỗng thấy tiếng bánh xe lọc cọc, lại ba cỗ xe tương tự xuất hiện bao vây chung quanh Thượng Quan Kỳ. Thượng Quan Kỳ nhìn bốn phía thì ba người ngồi trên ba chiếc xe kia cũng tương tự như lão già trước. Lão nào cũng râu dài và đấu bù tóc rối. Tấm áo mặc trên mình, đều rách nát và tựa hồ cả bốn lão trong mấy chục năm vẫn ngồi trên chiếc ghế có bánh xe. Thượng Quan Kỳ trông tám luồng nhỡn quang lấp lóe thì đoán chắc rằng cả bốn cỗ xe có bốn lão già ngồi trên ghế, tuyệt không trần thiết thứ gì khác nữa.
Thốt nhiên một trận cười the thé từ từ trong một góc ám thất nổi lên. Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn vào thì tựa hồ tiếng cười tự trong tường vách vọng ra, bất giác chàng kinh hãi đến sởn gai óc, nghĩ thầm :
- “Trong căn nhà hắc thất cổ quái này không những chỉ có bốn lão già kỳ quái mà thôi”.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, thay bằng một thanh âm lạnh như băng :
- Thằng lỏi kia! Đã lần vào bên trong hắc thất thì hai đường phải chọn lấy một, muốn sống hay là muốn chết?
Thượng Quan Kỳ hỏi lại :
- Muốn sống thì làm sao? Và muốn chết thì thế nào?
Thanh âm lạnh như băng đáp :
- Muốn chết thì giản dị lắm, bất tất phải nói nhiều. Còn muốn sống thì phiền phức hơn một chút là trong bọn bốn người kia, ngươi tự ý chọn lấy một để giết đi rồi mi thế chân.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn lão già ngồi trong xe một lượt thì thần sắc lão nào cũng nghiêm trang tỏ ra đã thừa nhận câu nói lạnh như băng của người trong góc nhà vừa rồi. Chàng đột nhiên rút lưỡi đao Kinh Hồn ra vung lên. Trong hắc thất ánh kim quang lấp loáng. Chàng dõng dạc nói :
- Bốn vị đã ở trong hắc thất này lâu lắm rồi phải không?
Bốn lão sắc mặt vẫn điềm nhiên đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ không nói gì.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ xem tinh thần bốn vị hãy còn tỉnh táo, không giống người đã bị thuốc mê, song đã cam chịu khuất phục dưới quyền người, vâng mệnh người sai khiến thì dĩ nhiên đã bị người kiềm chế rồi...
Chàng đảo mắt sáng loáng nhìn vào bốn chiếc xe nói tiếp :
- Nếu các vị nói rõ nguyên nhân tại sao chịu để người kiềm chế thì may ra tại hạ có thể gắng sức giúp được điều gì chăng?
Bỗng tiếng cười lạnh lẽo lại vang lên. Bốn lão già ngồi trên xe đột nhiên biến sắc vung chưởng đánh ra. Thượng Quan Kỳ đã sớm đề phòng, chàng vừa thấy bốn người giơ tay lên, lập tức né tránh một cách mau lẹ dị thường ra ngoài năm thước.
Bốn lão già bốn góc đều nhắm phóng chưởng đánh Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ đã lạng người tránh khỏi, thành ra chưởng thế bốn người chạm nhau, xoáy thành một cơn gió lốc mãnh liệt. Thượng Quan Kỳ mấy bữa nay đã liên tiếp bước qua những cơn hiểm nghèo, tăng thêm phần lịch duyệt nhiều. Chàng đoán rằng người đứng trong bóng tối nói ra kia mới là nhân vật đầu não trong tòa nhà này. Nếu đánh với bốn lão già thì không tìm người đâu nữa để quyết thắng bại.
Nghĩ vậy chàng liền ngắm chỗ phát ra tiếng nói xông tới. Chàng vừa nhảy lại, vừa chú ý nhìn, nhưng chỉ thấy bức tường dày đặc đen sì, tuyệt không thấy bóng người.
Thượng Quan Kỳ là người đầy lòng tự tin, nhận định chắc phương hướng cho khỏi lầm lỡ. Rồi tay cầm kim đao vung lên bổ mạnh vào bức tường đen kịt.
Lưỡi đao Kinh Hồn quả nhiên sắc bén tuyệt luân, ánh đao vừa lấp lóe đã cấm sâu vào trong vách và ngập đến tận chuôi. Thượng Quan Kỳ khen thầm :
- “Lưỡi đao này quả là bén thật!”.
Chàng rút mạnh lưỡi đao ra thì một luồng nước nóng tuôn theo ra như suối phun vào đầy mặt mũi và tay mình.
Thượng Quan Kỳ khẽ rú lên :
- Thôi nguy rồi! Trong vách này không biết đã ngấm ngầm dấu chất gì kịch độc. Phen này chắc toàn thân mình sẽ tan nát ra mà chết?
Bỗng thấy bánh xe chuyển lộc cộc, bốn lão già nhất tề xông lại. Thượng Quan Kỳ thấy nước phun vào tay mà không đau đớn chút nào, đưa tay lên mũi ngửi thì thấy mùi tanh rồi chàng biết nước này không phải là thuốc độc mà rõ ràng là máu người. Bất giác chàng cảm thấy phấn khởi chí anh hào, lớn tiếng quát :
- Đừng đụng chạm tới lưỡi đao của tại hạ!
Đoạn chàng vung lên một chiêu Lưu Sa Thiên Lý. Cát Trôi Ngàn Dặm một vùng ánh kim quang lóe mắt. Bốn lão già nghe tiếng Thượng Quan Kỳ quát, chẳng hiểu ra sao, quả nhiên không dám đụng vào lưỡi kim đao của chàng, vội vung chưởng ra mãnh liệt để tránh thế đao, rồi khẽ dùng sức cho xe lui lại.
Lúc bánh xe đang chuyển, bốn lão rút khí giới ra. Mỗi lão trong tay cầm một cây nhuyễn tiên dài chín thước bằng da thuồng luồng.
Thượng Quan Kỳ bức bách bốn lão gia lùi lại rồi la lên :
- Xin bốn vị dừng tay! Tại hạ có điều muốn nói.
Bốn lão gia toan dùng roi đánh ra, nghe tiếng Thượng Quan Kỳ la hét, quả nhiên dừng tay lại.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Người đứng trong bóng tối để chỉ huy các vị đã bị tại hạ giết rồi. Ngay từ giờ phút này, bốn vị lão tiền bối được trả lại tự do...
Bốn lão già ngơ ngác nhìn nhau. Thượng Quan Kỳ lại nói tiếp :
- Chỗ vách đá người đó ẩn mình đã bị lưỡi kim đao của tại hạ chém thủng rồi. Với lưỡi kim đao này đừng nói là vách đá, ngay đến gang thép thuần chất cũng không chống nổi. Bốn vị lão tiền bối tinh thần vẫn còn tỉnh táo, dường như chưa uống phải thuốc mê, song tại hạ biết rằng Cổn Long Vương không tin ai bao giờ chắc bốn vị cũng bị y ngấm ngầm kiềm chế cách nào đấy.
Bốn lão già lắng tai nghe một lúc, quả nhiên không thấy tiếng tăm gì. Bốn vị này bị nhốt trong hắc thất luôn mấy chục năm trời, đã chịu vô cùng đau khổ. Nên tuy không nghe thấy tiếng người chỉ huy lên tiếng mà vẫn còn sợ sệt không dám nói câu gì.
Thượng Quan Kỳ lại lớn tiếng nói :
- Tại hạ quyết không sợ các vị đâu, mà phải kiếm lời hăm dọa. Bốn vị không tin thì cứ việc động thủ thử coi.
Lúc ấy lão già ở đầu mé tả mạnh dạn lên tiếng hỏi :
- Đại hiệp nói thật chăng?
Thượng Quan Kỳ tức mình gắt lên :
- Tại hạ đã biểu các vị nếu không tin thì cứ việc động thủ đi!
Bốn lão già kia không nghe thấy người chỉ huy lên tiếng, bây giờ mới tin lời Thượng Quan Kỳ, liền cất nhuyễn tiên đi nói :
- Đa tạ đại hiệp đã cứu sống chúng tôi.
Thượng Quan Kỳ nhìn thấy lờ mờ bốn lão già khoanh tay thi lễ chứ không xuống xe thì rất lấy làm kỳ hỏi :
- Phải chăng bốn vị đã bị cột vào xe rồi?
Bỗng nghe lão già mé tả thở dài nói :
- Chúng tôi bị cột vào xe mấy chục năm trời, và phải phụ trách canh giữ nơi đây.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Không hiểu các vị bị cột thế nào? Mong rằng các vị cho hay, may ra tại hạ có giúp được gì chăng?
Lão này thở dài sườn sượt, vén áo lên nói :
- Nếu mục lực đại hiệp tinh minh thì không cần phải soi đèn cũng có thể trông thấy.
Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn xem, bất giác run lên nghĩ thầm :
- “Cổn Long Vương giở thủ đoạn này thì thật là độc ác dã man đến cùng cực!”.
Nguyên đùi lão già bị luồn dây thiên tằm qua ba huyệt đạo rồi buộc vào xe.
Lão già lại nói :
- Sợi dây này tuy nhỏ xíu nhưng bện bằng thứ tơ tằm ngàn năm dai bền vô cùng! Dù có bảo đao hay bảo kiếm cũng không chặt đứt được.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Trong tay tại hạ có lưỡi kim đao này chặt sắt như cát bùn, các vị nhẫn nại thêm chút nữa, để tại hạ thử coi.
Chàng vung kim đao lên chặt dây tơ thiên tằm quả nhiên đứt ngay. Thượng Quan Kỳ thấy lưỡi đao bén sắc như vậy thì trong bụng cả mừng. Chàng giơ đao lên chặt đứt dây tơ cho bốn vị xong, nhưng bốn vị vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ khẽ bảo :
- Dây cột chân đã bị tại hạ chặt đứt rồi, các vị ruổi chân ra xem.
Bốn lão già nói :
- Chúng tôi còn bị cột một chỗ nữa.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Chỗ nào?
Một vị ít tuổi nhất vén áo dài lên nói :
- Còn chỗ này.
Thượng Quan Kỳ đã để ý nhìn kỹ thì ra xương tỳ bà của bốn người cũng bị luồn hai sợi tơ thiên tằm. Chàng liền vung đao lên chặt hết. Thế rồi cả bốn vị đứng lên được. Nhưng có một vị vừa đứng lên lại lảo đảo ngồi xuống, còn ba vị kia thì cất bước đi lui đi tới quanh nhà hoài.
Thượng Quan Kỳ đưa tay nâng lão già chưa đứng lại được hỏi :
- Sao lão tiền bối không đứng lên được?
Lão đáp :
- Cặp giò của lão phu bị hư rồi, không dùng nó để đi lại được nữa.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Sao vậy?
Lão đáp :
- Lúc Cổn Long Vương hạ lệnh xỏ dây thiên tằm, họ làm trật vị trí, phạm vào huyệt trọng yếu một bên chân.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Có lẽ lâu ngày tiền bối không dùng đến chân nên bây giờ ngượng nghịu, để tại hạ đỡ cho tiền bối đi thử mấy bước.
Lão già ngồi ngay đáp :
- Không được đâu.
Rồi hai tay đẩy xe đi lại rất mau trong căn nhà. Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn ba lão kia thấy họ đi quanh hoài tựa hồ như con nít tập đi thì trong lòng không khỏi sinh nghi, nghĩ thầm :
- “Vừa rồi mấy vị này phóng chưởng lực ra mạnh đến thế, rõ ràng là những tay võ công thượng thặng. Song hai chân bị Cổn Long Vương cột đã mấy chục năm trời chưa bước đi bước nào, nên bây giờ còn tê”.
Ba người từ từ dừng bước, chắp tay nói với Thượng Quan Kỳ :
- Bọn lão phu bị Cổn Long Vương dùng tơ thiên tằm xuyên qua đùi cột mấy chục năm tuy chưa hoàn toàn tê liệt, song chân khí không chạy xuống được thành ra cất bước khó khăn chưa được thuận tiện.
- Có cần tại hạ giúp một tay không? Thiếu phụ áo vàng vén áo lên bảo :
- Tướng công nắn chiếc xương bị gãy cho thiếp đi!
Thượng Quan Kỳ không làm thế nào được, đành thò tay nắm kỹ vào chỗ bị thương, quả nhiên sờ thấy một rẽ xương sườn bị gãy, liền tiếp lại cho nàng rồi nói :
- Phu nhân hãy đi nghỉ một lúc.
Thiếu phụ áo vàng lúc đầu nói :
- Theo chỗ thiếp biết thì trong bọn thị vệ có rất nhiều tay võ nghệ cao cường. Tướng công đổi áo cho y rồi có thể đi tuần khắp trong cấm cung, chỉ cần một điều là không gặp phải Thượng Lãnh Ban, còn ngoài ra không ai ngăn trở tướng công nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Chẳng lẽ bọn thị vệ vẫn đi theo Tiêu Xung cũng không nhận biết mặt người đội trưởng ư?
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Cổn Long Vương tự cho mình là thông minh tuyệt thế, bao nhiêu tên thị vệ trong thâm cung đều bị thuốc mê, cốt để cho chúng giữ dạ trung thành không dám hai lòng. Nhưng bọn này cũng mất hết trí khôn để phân biệt ai là bạn ai là thù.
Tướng công bảo những người đứng dưới chân lầu kia lui ra, và giữ cẩn thận một chút thì không đến nỗi lộ hình tích đâu.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Vâng lời phu nhân chỉ giáo, tại hạ xin từ biệt đây!
Nói xong trở gót đi ra.
Thiếu phụ áo vàng gọi giật lại :
- Khoan đã!
Thượng Quan Kỳ quay lại hỏi :
- Phu nhân có điều chi dạy bảo?
Thiếu phụ lại ra chiều lẳng lơ.
Thượng Quan Kỳ rất e sợ chi ở lại lâu thêm một chút nữa thì khó lòng giữ gìn được, liền hấp tấp từ biệt đi ngay.
Thiếu nữ áo vàng gót sen thoăn thoắt bước mau rồi nói :
- Bọn thị vệ ở dưới chân lầu đều theo Tiêu Xung đã lâu, tuy bọn chúng uống thuốc mê lâu rồi song bọn chúng gần gũi nhau lâu ngày, tất trong đầu óc đã có một ấn tượng. Hơn nữa tướng công chưa biết phương pháp bảo chúng rút lui. Vậy hãy chờ lại một chút để tiện thiếp đuổi chúng xa ra cho, rồi sẽ nói chuyện.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lời nàng nói rất đúng!”.
Chàng liền khoanh tay nói :
- Phiền phu nhân giúp cho!
Thiếu phụ áo vàng tủm tỉm cười, uyển chuyển rời gót ngọc ra gần cửa sổ vẫy tay nói :
- Tiêu Lãnh Ban bảo các ngươi hãy lui ra.
Quả nhiên bọn thị vệ gác dưới chân lầu dắt linh khuyển kéo nhau đi.
Chính thiếu phụ áo vàng cũng không ngờ bọn thị vệ rút lui đi một cách dễ dàng đến thế, nàng đứng ngẩn người ra. Thượng Quan Kỳ thấy nàng đứng trước cửa sổ xuất thần thì không nhịn được khẽ nói :
- Phu nhân làm sao vậy?
Thiếu phụ áo vàng chậm rãi đáp :
- Bọn chúng đi cả rồi...
Đoạn quay vào nói tiếp :
- Không ngờ tòa cung cấm phòng thủ nghiêm mật như mấy vòng dây siết mà vẫn còn có nhiều chỗ sơ hở.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Ân tình cứu nhau bữa nay, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ. Sau này còn có duyên hội ngộ, xin hết lòng báo đáp. Phu nhân hãy trân trọng mình vàng.
Chàng trở gót toan đi, bỗng có tiếng giày lẹp kẹp đi vào. Thiếu phụ áo vàng nhíu cặp lông mày lá liễu cất tiếng hỏi :
- Ai đó?
Bên ngoài một giọng trong trẻo vang lên :
- Tiện tỳ là Hạng Hoa, vâng mệnh Thiên Hậu đến đây có việc quan trọng cần diện bẩm Hương Hậu.
Thiếu phụ áo vàng giơ bàn tay ngọc ra vẫy và khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Tướng công chạy đi thôi! Đừng can thiệp vào việc của tiện thiếp nữa.
Thượng Quan Kỳ phóng chân đá Tiêu Xung vào gầm giường, rồi núp vào sau rèm nói :
- Phu nhân bảo cô ta vào, nếu ả có lòng đen tối, tại hạ sẽ giúp phu nhân khử trừ ả đi.
Thiếu phụ áo vàng do dự một chút bước lại gần vách đẩy tay một cái, lập tức cánh cửa mở ra. Bỗng thấy một ả cung nữ mặc áo sặc sỡ cúi đầu đi vào, nghiêng mình thi lễ nói :
- Xin bái kiến Hương Hậu.
Thiếu phụ áo vàng hỏi :
- Ngươi bất tất phải đa lễ, có việc gì nói mau đi!
Đoạn nàng ấn tay vào vách cho cơ quan chuyển động, cánh cửa lại lung lay ả cung nữ áo sặc sỡ nói :
- Thiên hậu vừa mới được mấy nơi báo cáo về rằng trong thâm cung đã phát giác ra có gian tế trà trộn vào...
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Cái đó bản hậu chưa được tin gì.
Cung nữ nói :
- Thiên Hậu sai tiện tỳ đến đây để thông báo và xin Hương Hậu nghiêm mật đề phòng.
Ả vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía để coi tình hình trong nhà.
Thiếu phụ áo vàng nói :
- Được rồi...
Rồi nàng cười lạt hỏi :
- Ngươi láo liêng gì thế?
Ả cung nữ này dường như tay mắt rất linh mẫn, đột nhiên ả lạng người đi một cái, tiến vào vén tấm rèm trước giường lên, thò tay vào kéo Tam Nhỡn Điêu Tiêu Xung ra.
Thiếu nữ áo vàng thấy cơ mưu đã bị bại lộ, quát mắng :
- Con tiện tỳ này vô lễ thật!
Rồi phóng chưởng đánh ra nhanh như chớp. Cung nữ mặc áo sặc sỡ lay người đi tránh khỏi. Ả không ra tay phản kích, nhưng coi thân pháp ả cực kỳ linh diệu đủ biết võ công ả không vừa. Thượng Quan Kỳ nhảy vọt ra phóng chưởng lẫn chỉ đánh tới tấp.
Chàng thấy đại sự sắp thất bại đến nơi vì ả cung nữ này cần phải giết ả đi để bưng kín miệng bình, nên ra đòn rất lợi hại điểm vào những huyệt trọng yếu cung nữ. Song chân tay ả mau lẹ dị thường khiến Thượng Quan Kỳ phải ngạc nhiên. Tuy chàng đánh chớp nhoáng như thế lại thi triển hết tài năng. Vậy mà thủy chung đối phương vẫn né tránh một cách ung dung. Thượng Quan Kỳ công kích kịch liệt vẫn không thắng được ả cung nữ, thì trong lòng rất là kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nếu ả này quả nhiên là cung nữ thì trong phủ Cổn Long Vương đáng sợ thật”!
Chàng vừa nghĩ vừa đánh mạnh hơn.
Bỗng thấy một âm thanh nhỏ bé lọt vào tai chàng :
- Thôi đừng đánh nữa, mau trốn ra đi! Chỗ này để mặc ta xử trí.
Tiếng nói rất êm tai, rõ là thanh âm của Liên Tuyết Kiều.
Thượng Quan Kỳ cũng thi triển phép Truyền âm Nhập Mật nói :
- Hương Hậu đây đã cải tà quy chính, nếu dùng được thì dùng còn không dùng được thì nên buông tha cho vị Phu nhân này trốn chạy.
Vừa dứt lời chàng đã nhảy xuống lầu. Thượng Quan Kỳ xuống lầu rồi, từ từ cất bước đi trên con đường lát đá trắng, xem hoa cỏ đủ màu lên các ẩn hiện. Cả tòa đình viện rộng lớn đều tĩnh mịch. Thật là một nơi u nhã trang lệ và huyền bí.
Trong những tòa lầu các trùng điệp có biết bao nhiêu người mà bốn bên phẳng lặng như tờ. Bầu không khí thê lương, nặng trĩu bao phủ tòa cung thất bao la.
Đột nhiên có tiếng chân bước lạo xạo. Trong bụi cây hoa rậm rạp, bốn gã áo đen cầm quỷ đầu đao chạy ra. Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đề phòng, song vẫn bình tĩnh bước đi.
Bốn gã áo đen ngoảnh đầu trông chàng rồi hạ thấp đao xuống đứng tránh sang bên, thái độ rất là cung kính. Thượng Quan Kỳ không biết lệ luật trong Vương phủ phải đáp lễ như thế nào cho đúng liền rảo bước đi ngay.
Chàng đi quanh hết mất giàn hoa thì thấy một tòa lầu vây giậu sắt chung quanh. Từ tường vách cho đến phòng ốc toàn là một màu đen kịt. Trên giậu sắt có biển đề là: “Kẻ nào tiến vào một bước tức bị phanh thây”!
Thượng Quan Kỳ tự hỏi :
- “Không biết chỗ này có gì mà phòng bị nghiêm mật thế?”
Chàng nhìn kỹ trên giậu sắt có phủ một lớp óng ánh màu xanh thẫm, dường như thuốc kịch độc bôi vào, chàng bất giác, động tâm tự hỏi :
- “Phải chăng đây là nhà chứa chất độc, đứng đây ngăn những mũi tên bắn tới thì thà rằng xông vào trong nhà sắt xem sao còn hơn”.
Nghĩ vậy, chàng tung mình nhảy qua giậu sắt đi thẳng vào dãy phòng đen tối. Thượng Quan Kỳ sau khi trải qua mấy vụ đại biến, chàng trở nên rất cẩn thận, cất bước dè dặt, vừa đi vừa để ý biến chuyển xung quanh.
Quả nhiên chàng phát giác ra rằng: Mặt đất phía trong giậu sắt không giống những nơi khác, tựa hồ có rắc một thứ phấn đen lên. Chàng nín thở, để tụ chân khí, bước rất thong thả lẹ làng đi thẳng vào trong tòa nhà đen tối.
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ trước cửa có vòng sắt đóng chặt và khóa bằng khóa lớn. Chắn song cửa bằng những cây sắt to hơn ngón tay. Phía trong lại che những bức màn rất dày, không tài nào trông thấy cảnh vật trong nhà.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Liên Tuyết Kiều bảo ta khu nhà mật thất đề phòng cực kỳ nghiêm mật. Ngôi nhà này ngoài cửa khóa bằng khóa lớn tựa hồ như cất giấu những gì bí hiểm, mình phải nghĩ cách tiến vào coi”.
Nghĩ vậy chàng giơ tay lên nắm lấy chiếc khóa sắt. Nhưng sắp sờ đến nơi, thốt nhiên nhớ ra cái giậu sắt kia đều bôi thuốc cực độc thì cái khóa sắt này chắc cũng vậy. Trong bọc, mình đã có lợi khí, sao không dùng thử”? Chàng liền lấy đao Kinh Hồn ra chặt cái khóa. Lưỡi đao Kinh Hồn quả là trên đời hiếm có. Đao vừa chặt xuống, khóa đã rơi ra. Thượng Quan Kỳ thấy khóa bị chặt rồi, không e dè gì nữa, do mũi đao rạch mạnh khe cửa, bỗng thấy mấy tiếng loạt soạt, then cửa sắt cũng bị kim đao chặt đứt. Chàng co chân đạp cửa. Cửa sắt từ từ mở ra. Cánh cửa sắt này dày đến ba tấc, ba cái then cửa to bằng miệng bát, nếu không có đao Kinh Hồn thì ngay một việc phá cửa đã khó làm rồi. Thượng Quan Kỳ thò đầu nhìn vào trong nhà thì chỉ thấy tối đen giơ bàn tay trông không rõ, chàng tiến vào cũng chẳng thấy chi hết, còn đang lưỡng lự chưa dám vào sâu, dừng bước lại nghe ngóng, tay nắm chặt lưỡi đao Kinh Hồn, chân đứng yên không nhúc nhích. Thượng Quan Kỳ vận khí điều hòa hơi thở một hồi rồi mở mắt ra chú ý nhìn vào. Quả nhiên lần này chàng đã nhìn thấy cảnh vật lờ mờ bên trong.
Nguyên căn nhà này mọi vật đều đen sì, lại không có một chút tia sáng nào chiếu vào lọt nên càng tối tăm dị thường.
Thượng Quan Kỳ tuy nín thở nhưng cũng cảm giác được không có mùi vị gì, chàng nghĩ rằng trong nhà này hẳn đã chuẩn bị một lối thông hơi đặc biệt.
Đột nhiên từ trong góc nhà tối đen, một âm thanh khàn khàn lạnh lẽo cất tiếng hỏi :
- Ai! Ngươi thật là lớn mật, dám xông vào hắc thất này! Ngươi nên biết rằng đã mấy chục năm nay chưa có một người nào lẻn vào đây mà còn sống sót trở ra.
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đề phòng, hỏi lại :
- Tại hạ vô tình lâm vào đây. Các hạ là ai có thể ra đây hội kiến được thăng?
Bỗng thấy tiếng bánh xe chuyển động lích kích. Từ trong góc nhà đen tối một chiếc ghế tựa có bánh xe đột nhiên xông ra. Một lão già toàn thân vận áo đen ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Lúc này Thượng Quan Kỳ đã nhìn thấy rõ lão già ngồi trên ghế râu dài và tóc rối bù.
Thượng Quan Kỳ đã có nhiều kinh nghiệm, biết rằng Cổn Long Vương phủ có nhiều sự vật rất là cổ quái. Chàng thấy người này xuất hiện, liền nhìn chằm chặp vào mặt xem lão lộ vẻ thù hằn hay bị thuốc mê gì chăng?
Song chàng thấy cặp mắt lão sáng ngời, không giống như những người đã bị thuốc mê và khắp người từ trên xuống dưới lão, cũng không thấy chỗ nào tàn tật.
Lão già lạnh lùng nói :
- Thằng lỏi con kia! Mi ngó lão phu làm chi mà dữ vậy?
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Lão tiền bối ở trong hắc thất này đã bao lâu?
Lão già đáp :
- Hừ! Có lẽ từ lúc mi chưa ra đời.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Căn nhà này không rộng là mấy, sao lão này phải ngồi xe? Hay là lão có tật chân”?
Nghĩ tới đấy, chàng lại hỏi :
- Phải chăng cặp giò lão tiền bối không đi lại thuận tiện, nên phải ngồi xe đẩy qua đẩy lại?
Lão già tức mình nói :
- Ai hoài hơi mà nói chuyện không đâu với mi. Ta chi hỏi mi vào đây làm chi?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Tại hạ vâng lệnh trên tới đây.
Lão già hỏi :
- Mi vâng lệnh ai?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Cổn Long Vương!
Lão đột nhiên buông tiếng cả cười nói :
- Hà hà! Thằng nhỏ này gớm thật. Mi dám lừa dối cả ông tổ nhà mi?
Thượng Quan Kỳ cười hỏi :
- Sao lão tiền bối lại biết tại hạ lừa dối?
Lão già nói :
- Mấy chục năm trời, ta chưa từng thấy Cổn Long Vương phái người vào căn hắc thất này, chẳng lẽ đối với mi lại có lệ riêng?
Thượng Quan Kỳ tự hỏi :
- “Phải chăng hắc thất này là chỗ Cổn Long Vương chế dược vật để kiềm chế bọn thuộc hạ y? Ta hãy nghe giọng lưỡi lão này xem sao rồi sẽ liệu”.
Nghĩ vậy chàng chậm rãi đáp :
- Bất luận là Cổn Long Vương phái tại hạ đến hay là tại hạ tự tìm vào, đều không quan hệ. Có điều lão tiền bối quanh năm ở trong căn nhà tối tăm, không thấy ánh mặt trời, mà lại ở hàng mấy chục năm tất phải có nguyên nhân gì mới được?
Lão già biến sắc lạnh lùng nói :
- Thằng lỏi con chưa ráo máu đầu, sao đi can thiệp vào việc không đâu.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì lão tiền bối vào ở đây để rèn luyện một thứ võ công kỳ dị thì phải...
Lão già ở trong hắc thất liền mấy chục năm có lý đâu không muốn ra khỏi đây. Thực ra trong lòng lão có nhiều chỗ khổ, nhưng không tiện nói cho Thượng Quan Kỳ biết. Lão nhắm mắt nghĩ ngợi hồi lâu rồi đột nhiên cười lạt hỏi :
- Nghe giọng lưỡi mi tựa hồ như vì bọn lão phu mà ngươi đến đây?
Thượng Quan Kỳ động tâm tự hỏi :
- “Sao? Chẳng lẽ trong khu vực này còn có người khác nữa ư”?
Chàng chú ý nhìn quanh một lượt nhưng chỉ thấy một màu tối đen, không thấy bóng người nào khác.
Lão già cười ha hả nói :
- Mi đừng tìm kiếm nữa. Trong căn nhà này, chỗ nào cũng đặt cơ quan mai phục. Một khi cơ quan phát động thì người không hiểu những cách biến hóa của nó, khó lòng sống sót mà ra thoát.
Thượng Quan Kỳ cười hỏi :
- Sao? Lão tiền bối muốn lưu giữ luôn cả tại hạ ở đây ư?
Lão già đột nhiên xoay ghế lại lạnh lùng đáp :
- Bất luận là ai, đã vào tới đây chỉ có hai đường phải lựa lấy, một hoặc chết phơi thây hoặc vĩnh viễn không ra khỏi căn nhà một bước.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Lão tiền bối muốn làm khó dễ tại hạ đấy à?
Chàng vừa nói vừa nắm chặt chuỗi đao Kinh Hồn để phòng bị.
Lão già đột nhiên giơ tay phải ra chụp xuống Thượng Quan Kỳ. Lão xuất thủ nhanh như chớp giật.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Tội nghiệp cho lão này? Không biết lão bị Cổn Long Vương kiềm chế cách nào mà không dám chống lại mệnh lệnh của y?”.
Chàng vừa nghĩ vừa vung tay trái ra đón lấy chưởng của lão già.
Hai luồng chưởng phong chạm nhau, Thượng Quan Kỳ run lên, không tự chủ được phải lùi lại ba bước. Lão già ngồi trên ghế có bánh xe cũng bị chưởng phong Thượng Quan Kỳ đánh bật đi, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Thượng Quan Kỳ đứng vững lại nói :
- Chưởng lực lão tiền bối cực kỳ hùng hậu, tại hạ không thể địch nổi.
Lão già đằng hắng nói :
- Lão phu ở trong hắc thất cũng đã gặp nhiều tay cao thủ nhưng thấy ít ai chống nổi một chưởng của lão phu. Thế mà thằng lỏi con đón được, thật là một việc hiếm thấy.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Dường như lão già tuyệt không dám trái lệnh Cổn Long Vương. Nếu mình muốn hỏi cho ra căn nhà mật thất ở đâu, không trải qua một trận ác chiến không xong”.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đột nhiên có hiệu tù và cấp bách vọng lại.
Lão già ngồi bên ghế thốt nhiên biến sắc nói :
- Thằng lỏi này! Mi không phải là người trong phủ Cổn Long Vương rồi.
Hay quá! Suýt nữa lão phu mắc vào tròng mi.
Thượng Quan Kỳ nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định không muốn lừa dối lão nữa, toan đem sự thực nói ra.
Nghĩ vậy chàng gật đầu đáp :
- Quả thế! Tại hạ không phải người dưới trướng Cổn Long Vương. Bản ý của tại hạ là đến đây tìm cách giải cứu cho các bạn võ lâm đã bị y dùng thuốc độc kiềm chế, nên chẳng ngại mạo hiểm liều chết len lỏi vào trong hắc thất này.
Lão già đột nhiên vung tay đẩy cánh của sắt còn đang hé mở. Cánh cửa sắt nặng là thế mà bị chưởng phong của lão từ đằng xa quạt tới tự nhiên khép chặt lại.
Trong nhà đã tối tăm, vừa rồi cánh cửa sắt hé mở, còn được một tia sáng nhỏ xíu lọt vào. Bây giờ cửa sắt đóng lại, trong nhà đã tối lại càng tối thêm.
Lão già đẩy cửa lại xong chậm rãi hỏi :
- Mi là nhân vật như thế nào nên nói thực đi?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Tại hạ tên Thượng Quan Kỳ. Muốn được lão tiền bối chỉ giáo cho hai điều.
Lão già giơ một ngón tay lên nói :
- Mi hãy nói ra điều thứ nhất đi!
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giản dị lắm. Tòa hắc thất này phải chăng là nơi bí mật chứa độc dược để Cổn Long Vương dùng vào việc kiềm chế thuộc hạ?
- Thế còn việc thứ hai?
Thượng Quan Kỳ nói :
- Lão tiền bối ở đây đã lâu, chắc hiểu rõ về tình trạng nhà độc thất, mong rằng được tiền bối chỉ giáo cho đôi điều.
Lão già cười lạt đáp :
- Hai điều đó không có liên quan gì đến bọn lão phu.
- Tại hạ đã không nghĩ gì đến sống chết, chỉ cốt sao phá hủy được nhà độc thất. Dù có phải tan thây cũng không ân hận.
Lão già nói :
- Hắc thất này là nơi thông vào độc thất...
Thượng Quan Kỳ mừng như điên lên hỏi :
- Tại hạ liều lĩnh đến đây, không biết làm thế nào để tiến vào độc thất?
Lão già đáp :
- Trong nhà hắc thất này có một cái cửa bí mật thông sang nhà độc thất.
Cách mỗi chặng lại có một vị cao nhân canh giữ. Lão phu dù có muốn bảo ngươi, cũng chẳng dễ dàng gì mà vào được.
Bỗng thấy tiếng bánh xe lọc cọc, lại ba cỗ xe tương tự xuất hiện bao vây chung quanh Thượng Quan Kỳ. Thượng Quan Kỳ nhìn bốn phía thì ba người ngồi trên ba chiếc xe kia cũng tương tự như lão già trước. Lão nào cũng râu dài và đấu bù tóc rối. Tấm áo mặc trên mình, đều rách nát và tựa hồ cả bốn lão trong mấy chục năm vẫn ngồi trên chiếc ghế có bánh xe. Thượng Quan Kỳ trông tám luồng nhỡn quang lấp lóe thì đoán chắc rằng cả bốn cỗ xe có bốn lão già ngồi trên ghế, tuyệt không trần thiết thứ gì khác nữa.
Thốt nhiên một trận cười the thé từ từ trong một góc ám thất nổi lên. Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn vào thì tựa hồ tiếng cười tự trong tường vách vọng ra, bất giác chàng kinh hãi đến sởn gai óc, nghĩ thầm :
- “Trong căn nhà hắc thất cổ quái này không những chỉ có bốn lão già kỳ quái mà thôi”.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, thay bằng một thanh âm lạnh như băng :
- Thằng lỏi kia! Đã lần vào bên trong hắc thất thì hai đường phải chọn lấy một, muốn sống hay là muốn chết?
Thượng Quan Kỳ hỏi lại :
- Muốn sống thì làm sao? Và muốn chết thì thế nào?
Thanh âm lạnh như băng đáp :
- Muốn chết thì giản dị lắm, bất tất phải nói nhiều. Còn muốn sống thì phiền phức hơn một chút là trong bọn bốn người kia, ngươi tự ý chọn lấy một để giết đi rồi mi thế chân.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn lão già ngồi trong xe một lượt thì thần sắc lão nào cũng nghiêm trang tỏ ra đã thừa nhận câu nói lạnh như băng của người trong góc nhà vừa rồi. Chàng đột nhiên rút lưỡi đao Kinh Hồn ra vung lên. Trong hắc thất ánh kim quang lấp loáng. Chàng dõng dạc nói :
- Bốn vị đã ở trong hắc thất này lâu lắm rồi phải không?
Bốn lão sắc mặt vẫn điềm nhiên đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ không nói gì.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ xem tinh thần bốn vị hãy còn tỉnh táo, không giống người đã bị thuốc mê, song đã cam chịu khuất phục dưới quyền người, vâng mệnh người sai khiến thì dĩ nhiên đã bị người kiềm chế rồi...
Chàng đảo mắt sáng loáng nhìn vào bốn chiếc xe nói tiếp :
- Nếu các vị nói rõ nguyên nhân tại sao chịu để người kiềm chế thì may ra tại hạ có thể gắng sức giúp được điều gì chăng?
Bỗng tiếng cười lạnh lẽo lại vang lên. Bốn lão già ngồi trên xe đột nhiên biến sắc vung chưởng đánh ra. Thượng Quan Kỳ đã sớm đề phòng, chàng vừa thấy bốn người giơ tay lên, lập tức né tránh một cách mau lẹ dị thường ra ngoài năm thước.
Bốn lão già bốn góc đều nhắm phóng chưởng đánh Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ đã lạng người tránh khỏi, thành ra chưởng thế bốn người chạm nhau, xoáy thành một cơn gió lốc mãnh liệt. Thượng Quan Kỳ mấy bữa nay đã liên tiếp bước qua những cơn hiểm nghèo, tăng thêm phần lịch duyệt nhiều. Chàng đoán rằng người đứng trong bóng tối nói ra kia mới là nhân vật đầu não trong tòa nhà này. Nếu đánh với bốn lão già thì không tìm người đâu nữa để quyết thắng bại.
Nghĩ vậy chàng liền ngắm chỗ phát ra tiếng nói xông tới. Chàng vừa nhảy lại, vừa chú ý nhìn, nhưng chỉ thấy bức tường dày đặc đen sì, tuyệt không thấy bóng người.
Thượng Quan Kỳ là người đầy lòng tự tin, nhận định chắc phương hướng cho khỏi lầm lỡ. Rồi tay cầm kim đao vung lên bổ mạnh vào bức tường đen kịt.
Lưỡi đao Kinh Hồn quả nhiên sắc bén tuyệt luân, ánh đao vừa lấp lóe đã cấm sâu vào trong vách và ngập đến tận chuôi. Thượng Quan Kỳ khen thầm :
- “Lưỡi đao này quả là bén thật!”.
Chàng rút mạnh lưỡi đao ra thì một luồng nước nóng tuôn theo ra như suối phun vào đầy mặt mũi và tay mình.
Thượng Quan Kỳ khẽ rú lên :
- Thôi nguy rồi! Trong vách này không biết đã ngấm ngầm dấu chất gì kịch độc. Phen này chắc toàn thân mình sẽ tan nát ra mà chết?
Bỗng thấy bánh xe chuyển lộc cộc, bốn lão già nhất tề xông lại. Thượng Quan Kỳ thấy nước phun vào tay mà không đau đớn chút nào, đưa tay lên mũi ngửi thì thấy mùi tanh rồi chàng biết nước này không phải là thuốc độc mà rõ ràng là máu người. Bất giác chàng cảm thấy phấn khởi chí anh hào, lớn tiếng quát :
- Đừng đụng chạm tới lưỡi đao của tại hạ!
Đoạn chàng vung lên một chiêu Lưu Sa Thiên Lý. Cát Trôi Ngàn Dặm một vùng ánh kim quang lóe mắt. Bốn lão già nghe tiếng Thượng Quan Kỳ quát, chẳng hiểu ra sao, quả nhiên không dám đụng vào lưỡi kim đao của chàng, vội vung chưởng ra mãnh liệt để tránh thế đao, rồi khẽ dùng sức cho xe lui lại.
Lúc bánh xe đang chuyển, bốn lão rút khí giới ra. Mỗi lão trong tay cầm một cây nhuyễn tiên dài chín thước bằng da thuồng luồng.
Thượng Quan Kỳ bức bách bốn lão gia lùi lại rồi la lên :
- Xin bốn vị dừng tay! Tại hạ có điều muốn nói.
Bốn lão gia toan dùng roi đánh ra, nghe tiếng Thượng Quan Kỳ la hét, quả nhiên dừng tay lại.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Người đứng trong bóng tối để chỉ huy các vị đã bị tại hạ giết rồi. Ngay từ giờ phút này, bốn vị lão tiền bối được trả lại tự do...
Bốn lão già ngơ ngác nhìn nhau. Thượng Quan Kỳ lại nói tiếp :
- Chỗ vách đá người đó ẩn mình đã bị lưỡi kim đao của tại hạ chém thủng rồi. Với lưỡi kim đao này đừng nói là vách đá, ngay đến gang thép thuần chất cũng không chống nổi. Bốn vị lão tiền bối tinh thần vẫn còn tỉnh táo, dường như chưa uống phải thuốc mê, song tại hạ biết rằng Cổn Long Vương không tin ai bao giờ chắc bốn vị cũng bị y ngấm ngầm kiềm chế cách nào đấy.
Bốn lão già lắng tai nghe một lúc, quả nhiên không thấy tiếng tăm gì. Bốn vị này bị nhốt trong hắc thất luôn mấy chục năm trời, đã chịu vô cùng đau khổ. Nên tuy không nghe thấy tiếng người chỉ huy lên tiếng mà vẫn còn sợ sệt không dám nói câu gì.
Thượng Quan Kỳ lại lớn tiếng nói :
- Tại hạ quyết không sợ các vị đâu, mà phải kiếm lời hăm dọa. Bốn vị không tin thì cứ việc động thủ thử coi.
Lúc ấy lão già ở đầu mé tả mạnh dạn lên tiếng hỏi :
- Đại hiệp nói thật chăng?
Thượng Quan Kỳ tức mình gắt lên :
- Tại hạ đã biểu các vị nếu không tin thì cứ việc động thủ đi!
Bốn lão già kia không nghe thấy người chỉ huy lên tiếng, bây giờ mới tin lời Thượng Quan Kỳ, liền cất nhuyễn tiên đi nói :
- Đa tạ đại hiệp đã cứu sống chúng tôi.
Thượng Quan Kỳ nhìn thấy lờ mờ bốn lão già khoanh tay thi lễ chứ không xuống xe thì rất lấy làm kỳ hỏi :
- Phải chăng bốn vị đã bị cột vào xe rồi?
Bỗng nghe lão già mé tả thở dài nói :
- Chúng tôi bị cột vào xe mấy chục năm trời, và phải phụ trách canh giữ nơi đây.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Không hiểu các vị bị cột thế nào? Mong rằng các vị cho hay, may ra tại hạ có giúp được gì chăng?
Lão này thở dài sườn sượt, vén áo lên nói :
- Nếu mục lực đại hiệp tinh minh thì không cần phải soi đèn cũng có thể trông thấy.
Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn xem, bất giác run lên nghĩ thầm :
- “Cổn Long Vương giở thủ đoạn này thì thật là độc ác dã man đến cùng cực!”.
Nguyên đùi lão già bị luồn dây thiên tằm qua ba huyệt đạo rồi buộc vào xe.
Lão già lại nói :
- Sợi dây này tuy nhỏ xíu nhưng bện bằng thứ tơ tằm ngàn năm dai bền vô cùng! Dù có bảo đao hay bảo kiếm cũng không chặt đứt được.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Trong tay tại hạ có lưỡi kim đao này chặt sắt như cát bùn, các vị nhẫn nại thêm chút nữa, để tại hạ thử coi.
Chàng vung kim đao lên chặt dây tơ thiên tằm quả nhiên đứt ngay. Thượng Quan Kỳ thấy lưỡi đao bén sắc như vậy thì trong bụng cả mừng. Chàng giơ đao lên chặt đứt dây tơ cho bốn vị xong, nhưng bốn vị vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ khẽ bảo :
- Dây cột chân đã bị tại hạ chặt đứt rồi, các vị ruổi chân ra xem.
Bốn lão già nói :
- Chúng tôi còn bị cột một chỗ nữa.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Chỗ nào?
Một vị ít tuổi nhất vén áo dài lên nói :
- Còn chỗ này.
Thượng Quan Kỳ đã để ý nhìn kỹ thì ra xương tỳ bà của bốn người cũng bị luồn hai sợi tơ thiên tằm. Chàng liền vung đao lên chặt hết. Thế rồi cả bốn vị đứng lên được. Nhưng có một vị vừa đứng lên lại lảo đảo ngồi xuống, còn ba vị kia thì cất bước đi lui đi tới quanh nhà hoài.
Thượng Quan Kỳ đưa tay nâng lão già chưa đứng lại được hỏi :
- Sao lão tiền bối không đứng lên được?
Lão đáp :
- Cặp giò của lão phu bị hư rồi, không dùng nó để đi lại được nữa.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Sao vậy?
Lão đáp :
- Lúc Cổn Long Vương hạ lệnh xỏ dây thiên tằm, họ làm trật vị trí, phạm vào huyệt trọng yếu một bên chân.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Có lẽ lâu ngày tiền bối không dùng đến chân nên bây giờ ngượng nghịu, để tại hạ đỡ cho tiền bối đi thử mấy bước.
Lão già ngồi ngay đáp :
- Không được đâu.
Rồi hai tay đẩy xe đi lại rất mau trong căn nhà. Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn ba lão kia thấy họ đi quanh hoài tựa hồ như con nít tập đi thì trong lòng không khỏi sinh nghi, nghĩ thầm :
- “Vừa rồi mấy vị này phóng chưởng lực ra mạnh đến thế, rõ ràng là những tay võ công thượng thặng. Song hai chân bị Cổn Long Vương cột đã mấy chục năm trời chưa bước đi bước nào, nên bây giờ còn tê”.
Ba người từ từ dừng bước, chắp tay nói với Thượng Quan Kỳ :
- Bọn lão phu bị Cổn Long Vương dùng tơ thiên tằm xuyên qua đùi cột mấy chục năm tuy chưa hoàn toàn tê liệt, song chân khí không chạy xuống được thành ra cất bước khó khăn chưa được thuận tiện.
Danh sách chương