“Ưm…” Diệu Diệu còn chưa nói gì, đột nhiên che bụng, vẻ mặt nghiêm túc, “Trường An, em cảm thấy con muốn ra.”

Cảm thấy có cái gì đó đang đi xuống bên dưới…

Tần Trường An sửng sốt sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, cất bước chạy ra bên ngoài, tê tâm liệt phế, “Bác sĩ! Bác sĩ! Tức phụ của tôi muốn sinh.”

“………”

Sinh con đau không? Đương nhiên đau.

Diệu Diệu cảm thấy khả năng không còn gì đau hơn chuyện này.

Nhưng cũng có thể chịu đựng qua, bởi vì cô có thể tu luyện, bình thường linh khí chỉ có thể chứa một tia, lần này bởi vì trạng thái khi sinh không tốt lắm, mỗi một lần hấp thu linh khí đều bị dùng để giảm đau.

Cảm giác được có cái gì đã ra ngoài, cô đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền cảm giác bụng còn có……

Còn có??

Bọn nhỏ biết thương mẹ, đứa thứ hai thuận lợi chui ra.

Nhưng đối với Tần Trường An nhìn thấy tất cả mà nói, anh không cảm giác cái gì thuận lợi, chỉ cảm thấy sợ hãi, hốc mắt đều đỏ.

“Là song bào thai! Hai đứa đều là trai!” Một nữ bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười, tốt, cùng là phụ nữ, biết phụ nữ sinh con trai tương đối tốt…… Biết được tức phụ không có việc gì Tần Trường An trước mắt liền đen. chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Bác sĩ tươi cười cứng đờ.

Nghĩ dự tính ngày sinh cũng không sai biệt lắm, hai ông bà Tần ở trong thôn chờ nóng vội, bèn chạy tới nhà Tần Thắng Lợi mượn một chiếc xe bò đi tới bệnh viện, Tần Thắng Lợi cũng đi cùng.

Ba người hỏi bác sĩ, một đường sờ soạng tới phòng bệnh, lại nghe nói người bệnh buổi sáng đã vào phòng sinh, lại nhanh chóng đuổi tới…

Vừa đi tới, liền nhìn đến tình huống lộn xộn ở đây.

Một đám hộ sĩ quay chung quanh không phải con dâu vừa sinh xong, mà là con trai đang nằm trên mặt đất… Hai vợ chồng già vẻ mặt mộng bức.

Chuyên, chuyện gì đây…

Ở thời nàu, Tần Trường An là người đàn ông đầu tiên mà bác sĩ nhìn thấy vì vợ sinh thiếu chíu nữa ngất xỉu, làm cho nữ bác sĩ đều luống cuống tay chân.

Sau khi Diệu Diệu sinh xong liền nhanh chóng khôi phục, nâng nửa người dậy nhìn tình cảnh bên cạnh, ách giọng nói, gọi một tiếng, “Trường An?”

Tần Trường An đang choáng váng, nghe thấy giọng nói của vợ, không biết lấy sức từ đâu ra, đẩy hộ sĩ đang vây xung quanh ra, vội vàng bò dậy, “Anh đây.”

Anh không thể ngất, nơi này chỉ có bọn họ, anh còn phải chiếu cố Diệu Diệu.

Diệu Diệu chỉ về phía hai đứa bé, ánh mắt có chút sương mù mênh mông chui vào trong lòng anh, nhỏ giọng, “Sinh con đau quá, chúng ta không sinh được không? Thiếu chút nữa em cho rằng không gặp được anh nữa…”

Cô nói liền ngáp một cái, dụi dụi, giọng nói có chút hàm hồ, “… Anh xem, em muốn ngủ.”

Có hơi mệt.

Tay Tần Trường An đều hơi run, hôn lên trán cô, “Được, được.” Không sinh, không sinh, hai đứa là đủ rồi.

Sau khi Diệu Diệu ngủ, lão thái thái phản ứng lại, vỗ đùi, cũng đi tới, cháu trai béo của bà! Hai đứa a!

Sau khi lão thái thái nhìn con dâu, thấy cô chỉ là mệt quá ngủ thiếp đi, liền quay đầu đi nhìn cháu trai.

Vừa thấy là sung sướng, hai đứa bé đang nhắm mắt ngủ thấy thế nào đều cảm thấy thuận mắt, nhìn làn da non mềm, nhìn đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn, ai u, dưới bầu trời này nào có đứa bé nào đẹp như vậu! Giống y chang ba nó khi còn nhỏ, nhìn là biết đẹp trai.

Hiện tại còn chưa có truyền thống sinh xong ở bệnh viện hai ngày, lão thái thái nghĩ về nhà thời điểm dễ dàng hoạt động, bèn về nhà mang chăn mềm lên, làm Tần Trường An cuốn Diệu Diệu sau đó kéo về đi, hai đứa nhỏ cũng bao kín mít.

Thời gian phụ nữ ở cữ, không thể ra gió, bằng không về sau sẽ hay bị bệnh.

Chờ Diệu Diệu tỉnh lại, sắc trời đã đen, hoàn cảnh cũng đổi thành trong nhà, thân thể trải qua một buổi trưa khôi phục, đã tốt không ít, lúc ngồi dậy đã không đau.

Cô vừa động, Tần Trường An liền phản ứng lại, “Diệu Diệu, em tỉnh rồi à.”

Diệu Diệu ừ một tiếng, “Em muốn uống nước ~”

Tần Trường An lấy nước ấm vẫn luôn để bên cạnh lại, đút cho cô, “Uống chậm một chút.”

Diệu Diệu dựa vào trong lòng ngực anh, uống chậm, đôi mắt cong lên, “Hôm nay dọa đến anh rồi à?”

Tần Trường An cầm lấy tay cô, hôn lên má cô, giúp cô dịch chăn, “Ân, bị dọa.”

Diệu Diệu siêu lớn tiếng hôn anh, sau đó nhìn nhìn xung quanh, “Con đâu, ôm lại đây cho em nhìn một cái.”

Tần Trường An có chút cứng đờ, ôm hai đứa đặt ở trên một cái giường khác lại…

Dáng ngủ của Diệu Diệu tương đối không tốt, thích dính người còn thích lăn lộn, mẹ sợ đặt hai đứa nhỏ bên cạnh sẽ bị áp, vừa lúc anh cũng không phải quá mốn đặt hai đứa nhỏ bên cạnh cô.

Không phải là ghen, chỉ là hai đứa tỉnh lại là khóc, cách Diệu Diệu gần như vậy, Diệu Diệu khẳng định sẽ bị ồn tỉnh.

Chi bằng đặt ở phòng của ba mẹ.

Đối, ba mẹ anh hai ngày này trực tiếp dọn lại, liền ngủ ở gian bên cạnh, chuyện ở cữ chỉ có mẹ biết, anh muốn chiếu cố Diệu Diệu, hai đứa nhỏ sợ có sơ sót, trẻ con lại yếu ớt, hai vợ chồng cũng không có kinh nghiệm.

Cũng thương lượng tốt, ban ngày hai đứa nhỏ đặt ở chỗ Diệu Diệu, ăn cơm ngủ gì đó, buổi tối nhờ ba mẹ chăm, Diệu Diệu cũng có thể ngủ một giấc, vừa sinh xong, thân thể còn phải bồi bổ.

Đây là anh nghĩ đến Diệu Diệu tỉnh lại muốn nhìn con, mới ôm bọn nhỏ tới đây.

Nói với Diệu Diệu quyết định, Diệu Diệu nghĩ nghĩ, “Không bằng nhìn xem hai đứa buổi tối có nháo không trước đã?”

Nếu không nháo… Đặt ở bên cô vẫn tốt hơn, tùy thời tùy chỗ có thể uống sữa nha.

“…Được.” Tần Trường An cũng không phải rất vui.

Hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành tựa hồ cảm giác được hơi thở của mẹ, tay nhỏ giật giật, đầu nghiêng nghiêng về phía.Diệu Diệu.

Diệu Diệu cười, đắc ý dào dạt, “Ai nha Trường An, anh xem, bọn nhỏ có phải biết em là mẹ hay không.”

Ánh mắt Tần Trường An cũng sáng lên, ném những chuyện đó ra sau đầu, gật đầu tán đồng, “Khẳng định biết, mẹ của hai đứa vì sinh bọn nhỏ chịu không ít khổ.”

Diệu Diệu chọt chọt tay nhỏ, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm…… Bàn tay nho nhỏ nắm ngón tay cô…

Diệu Diệu kích động, “Trường An, Trường An anh xem!”

“Hai đứa nhỏ thật thông minh!”

Tần Trường An đồng dạng đắc ý, hôn cô một cái, “Không hổ là con trai của chúng ta! Thông minh giống em, còn có làn da, trắng nõn!”

Diệu Diệu giật giật ngón tay, “Lông mày giống anh, đặc biệt soái khí…”

Vợ chồng nhỏ đầu chạm trán ngồi cùng nhau, huyên thuyên nói chuyện.

Lão thái thái đã đi ra ngoài khoe một vòng trong thôn hắc hắc cười hai tiếng, lau lau tay, đi đến phòng bếp.

Canh gà chắc đã sắp được, còn có hai quả trứng, đều là thứ tốt với phụ nữ sau khi sinh.

Lão gia tử còn không nỡ đi về, song bào thai tôn tử, trong thôn bọn họ không có người thứ hai! Nói ra không nhà nào không hâm mộ ông! Bà vừa đến, nếp gấp trên mặt lão nhân kia sắp thành đóa hoa cúc, đang ngồi xổm kia cùng người thương lượng về ngày đầy tháng.

Bây giờ thằng ba có tiền, mấy ngày trước còn cho hai vợ chồng già tiền tiêu vặt, con dâu cũng tốt, thấy chồng cho bọn họ tiền cũng không thèm để ý, còn hỏi có thiếu không… Lần này hai đứa nhỏ đầy tháng, bọn họ đều thương lượng xong, phải làm long trọng.

…… Bất quá chuyện này cũng không liên quan tới Diệu Diệu.

Diệu Diệu cả ngày chính là ăn cơm, ngủ, trêu chọc con, dỗ chồng, qua lại tuần hoàn, mỗi ngày ăn cơm đều là canh gà lão thái thái hầm, tiệc đầy tháng lão thái thái lão gia tử một mình ôm đồm, đổi tã gì đó đều là Tần Trường An làm.

Lão gia tử năm đó cũng đổi tã cho Tần Trường An, cũng không cho rằng đây là chuyện mất mặt, tương phản, ông cho rằng Trường An thân thiết với ông như vậy là vì giống ông.

Nếu không phải đứa bé đặt ở phòng con dâu, ông không tiện đi vào, ông càng muốn chính mình làm.

Diệu Diệu mỗi ngày đều đặc biệt vui vẻ.

Không lâu sau là tiệc đầy tháng, lão thái thái từ trước một ngày đã chuẩn bị, kêu gọi mấy chị em thân thiết chuẩn bị cùng bà, tươi cười đầy mặt, vừa tươi cười nói chuyên vừa băm gà.

Bà đã chú ý người giết thịt lợn từ sớm, làm hắn để lại cho bà nửa con, một chút cũng không keo kiệt.

Các thôn dân ăn ngon lành. bên ngoài thực náo nhiệt, Tần Trường An là chủ nhân, sau khi chuẩn bị đồ cho Diệu Diêu không thể không đi ra ngoài trong chốc lát, người tới nhìn hai đứa nhỏ cũng tới.

Diệu Diệu gặp Trần Duyệt Duyệt đã lâu không thấy.

Hai người gặp mặt, vẫn là ở mấy tháng trước, Trần Duyệt Duyệt một người tới, trên người thay đổi rất nhiều, áo gió dài màu đỏ, môi hồng, cả người cùng nơi này không hợp nhau.

Chỉ có khóe mắt có chút tinh tế hoa văn, che dấu không được tiều tụy.

Trần Duyệt Duyệt nhìn hai đứa nhỏ trên giường, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ, sờ sờ bụng mình, tặng hai cái lì xì đỏ.

Không phải không thể sinh… Chỉ là lựa chọn không sinh, tháng sáu năm nay, quốc gia liền sẽ khôi phục lần đầu tiên thi đại học, cô không thể mang thai.

Trần Duyệt Duyệt tuy rằng có chút tự cho là đúng, đối Diệu Diệu cũng không phải cỡ nào thiệt tình, nhưng cũng từng chiếu cố nguyên chủ…… Nhưng cô ấy từng nói xấu Trường An. Diệu Diệu rối rắm một chút, khụ khụ, “Nói trước, cậu không được lại nói Trường An.”

Trần Duyệt Duyệt ngẩn người, gật đầu đồng ý.

Diệu Diệu thấy cô ấy đồng ý, hỏi một câu, “Có phải cậu mệt mỏi quá không?” Lại gầy thật nhiều.

Trần Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, cười nói, “Không có việc gì, chỉ là nhiều việc.”

Chỉ là mệt. Thật sự mệt.

Diệu Diệu nghi hoặc, “Vì sao không nghỉ một chút? Làm chồng cậu giúp giúp nha.”

Vì sao muốn để bản thân mệt như vậy? Tiền hẳn là đã rất nhiều rất nhiều, hơn nữa, người chồng tốt không nên làm vợ mình vui vui vẻ vẻ?

Trần Duyệt Duyệt muốn nói cái gì, nhớ tới lần trước biết Tần Trường An đối với vợ mình như nào, lại đem lời nói nuốt trở vào.

Cô hỏi, “Nếu tương lai khôi phục thi đại học, cậu có hối hận khi sinh hai đứa nhỏ sao?” Lúc ấy hài tử mới hơn bốn năm tháng, căn bản không thể rời mẹ, cô cũng liền không thể tham gia thi đại học.

Diệu Diệu hôn hôn hai bảo bối, “Đương nhiên sẽ không a.”

Không phải nói vì hài tử hy sinh, mà là cô cũng không bỏ được Trường An, từ bỏ chính mình hài tử đi vào đại học. Về sau quốc gia sẽ càng ngày càng tốt, nhóm sinh viên đầu tiên sẽ mang đến thanh danh tốt, nhưng thanh danh đối với cô mà nói cũng không quan trọng.

Thời đại này cùng đời sau không giống nhau. Đời sau vào đại học có quan hệ với tương lai của một người, nhưng tình huống hiện tại, với cô mà nói, đại học tốt, lại không tốt tới mức đó.

Được rồi, bên trên đều là lấy cớ…… Quan trọng nhất chính là, Diệu Diệu chớp chớp mắt, làm gì có con mèo nào thích học tập!

Diệu Diệu nói trắng ra, Trần Duyệt Duyệt hoảng hốt một chút, muốn nói cái gì, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, ngồi ngồi một chút rồi đi ra ngoài.

Tần Trường An rất nhanh đã quay lại, bưng một chén canh gà, “Có đói bụng không?”

Diệu Diệu tức khắc cảnh giác, trùm chăn, “Không đói bụng, em không uống!”

Mỗi ngày đều là canh gà, không nghĩ uống nữa T^T

“Không được, em phải bồi bổ!” Tần Trường An rất quan tâm thân thể Diệu Diệu, đào cô từ trong chăn ra, ấn ở trong lòng ngực mịn, thổi thổi canh gà, hống cô, “Chỉ một thìa thôi, a ~”

Chờ cô hết ở cữ, anh khẳng định không đành lòng bức cô…

“…Lại uống một thìa?”

“Đây là thìa thứ hai!” ╯^╰

“………”

Thật vất vả đút canh cho Diệu Diệu, Tần Trường An đi rửa chén, Diệu Diệu ôm hai đứa nhỏ lại đâh, bừa chọc khuôn mặt nhỏ, vừa lên án ba hai đứa có bao nhiêu chán ghét.

Cuối cùng rồi lại lặng lẽ nói một câu, “Nhưng mẹ biết ba hai đứa tốt như thế nào yêu mẹ như thế nào”

Ngọt ngào nói, “Mẹ thích ba hai đứa.”

Hai đứa nhỏ đôi mắt đen lúng liếng, a a hai tiếng, như là phụ họa cái gì, lại như là phản bác cái gì.

Tần Trường An đứng ngoài cửa ngẩn người, mày kiếm tà phi, thần thái phi dương.

High nha, đắc ý.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện