Xe Lão Khải là một chiếc Hummer đã được độ rất oách, nếu là trước kia tôi có khi còn có thể đến sờ soạng, nhưng giờ cũng chẳng rảnh gì mà xem xét. Tôi ôm Bối Bối an vị ở ghế sau, đợi anh ta lái đi.
“Này, anh ngồi phía sau tôi sao nói chuyện với anh? Anh ngồi ghế phó lái không được à?” Lão Khải lên xe thấy tôi ngồi phía sau, quay đầu hỏi.
“Bế trẻ con không được ngồi phía trước, anh không biết à? Nhỡ có chuyện gì thì làm sao?” Tôi vừa nói, vừa tìm đai an toàn, phòng chứ nhỡ ra.
Lão Khải không nói gì, quay lại lái xe, đến lúc dừng đèn đỏ mới nói: “Anh là người cẩn thận, hẳn cũng là người cha tốt, làm con của anh thật hạnh phúc.”
Câu này tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, ý gì cơ? Sao tự dưng lại nói câu quái lạ vậy, tôi sao cứ cảm thấy anh ta như muốn nói bóng gió gì? “Nhưng mà làm người yêu, anh vậy sẽ khiến người ta thấy khô khanlắm.”
Phụt, Lão Khải này, nói được một câu hay ho, câu sau chắc hẳn sẽ tổn thương người ta mà, nhưng tôi từ nhỏ tính cách đã vầy, cũng chẳng có cách nào. Ngoài chuyện chm khá to, chỗ khác tôi vẫn đều là một người đàn ông nhỏ bé bình thường thôi. Tôi không sao có được khí chất cường đại cao quý của Lão Khải hay Tiết Đồng cả, dù sao, không phải ai cũng có thể giống bọn họ vậy được.
“Tôi hơn Tiểu Phong mười một tuổi, từ nhỏ đã hay mang nó đi chơi khắp nơi, trong lòng tôi, nó vẫn luôn là đứa bé con theo đuôi mình. Ai biết nó ra nước ngoài mấy năm trở về, nháy mắt đã thành một người đàn ông, thậm chí còn thích đàn ông. Nó biết rõ Tiết Đồng với anh là một đôi vẫn muốn chen vào giữa các anh, chẳng biết nó làm sao ngu vậy chứ?” Lão Khải vừa lái xe vừa lải nhải không dứt, toàn là về Tiểu Phong nhà anh ta vốn đáng yêu thế nào, giờ lại trở nên ngu ngốc thế nào, Thế giới thật thay đổi quá nhanh vân vân.
Lão Khải này, lúc trước còn thấy anh ta rất ngầu, giờ hình tượng thành thục lại biến thành cái người liên mồm lảm nhảm. Nhưng anh ta nói vậy là ý gì? Nói chuyện về thằng ranh kia một bộ cảm động đến vậy, giống như là…
“Lão Khải, anh thích Tiểu… Phong…” Tôi vốn muốn nói là “thằng ranh đó” (1), nhưng cảm thấy thế cũng không hay cho lắm, nói tên đầy đủ thì nhất thời lại không nhớ ra nó tên gì, chỉ có thể gọi theo Tiểu Phong theo anh ta, gọi xong mà người nổi đầy da gà. Một người đàn ông vậy, gọi gì mà Tiểu Phong.
Tự nhiên anh ta phanh gấp, dọa tôi thiếu chút làm rơi Bối Bối trong lòng, còn may tôi thắt dây an toàn, bằng không thật đúng là nguy hiểm. cũng may nữa là phía sau không có xe, không thì chắc chắn con xe siêu ngầu này sẽ bị xe đằng sau bạo cúc luôn.
“Tôi với Tiểu Phong là thân thích, mẹ nó là chị ruột của tôi, làm sao tôi có ý đó với nó được? Tôi còn chưa nghĩ đến loạn luân đâu!!!!”
Lão Khải quay đầu hét to vào mặt tôi, dọa Bối Bối trong lòng tôi khóc lên. Cái mặt già nua của Lão Khải đột nhiên đỏ lên, sau đó quay đầu lại lái xe đi tiếp. Tôi vội dỗ Bối Bối, vất vả lắm nhóc con mới yên lặng.
Suốt chặng đường sau đó chẳng ai lên tiếng, đến nơi tôi mới phát hiện đây hình như là phía sau bar “Vườn địa đàng thưở sơ khai” kia.
Lão Khải đóng cửa xe tiến thẳng về phía trước, tôi đi theo. Anh ta đi rất nhanh, cảm giác như còn vội muốn biết Tiết Đồng với thằng đó đã tới đâu rồi hơn cả tôi.
Lúc đầu nghe Lão Khải nói Tiết Đồng ngoại tình tôi đã sôi ruột, nghĩ cho dù Tiết Đồng đã cưỡi lên người thằng khác tôi cũng phải lôi anh ta xuống. Dọc đường đi tôi cũng không nghĩ được gì, nhưng giờ bắt đầu chậm rãi nghĩ thông, dù sao đã quen Tiết Đồng nhiều năm như vậy, anh ta ngoại tình cũng đã sớm ngoại tình rồi.
Huống hồ giờ có rất nhiều người bàn về ***. Ngoại tình về thể xác với về tinh thần, cái nào mới tính là ngoại tình, đàn ông bình thường đều nghĩ tới *** (2). Ngoại tình thể xác không tính là ngoại tình, ngoại tình về tinh thần mới tính là ngoại tình. Phụ nữ lại nghĩ ngược lại.
Đàn ông yêu ai đó, nhưng chơi bời với người khác không tính là ngoại tình. Phụ nữ yêu ai đó nhưng không thể ở bên người đó được, chỉ nghĩ tới mà thôi, cái này cũng không tính là ngoại tình.
Tiết Đồng với tôi đều là đàn ông dùng nửa người dưới để suy nghĩ, anh hẳn cũng nghĩ như tôi.
Dần cũng nghĩ ra vì sao, không phải là do anh một người đàn ông bị tôi đè nhiều quá, muốn tìm chó mèo linh tinh mà đè chút để phát tiết ham muốn chinh phục không chiếm được ở tôi sao. Cho nên theo mạch suy nghĩ này, hoa cúc của Tiết Đồng hẳn sẽ không thất thủ đâu, như vậy tôi cũng an tâm được phần nào.
Tôi có thể hiểu được, vô cùng thấu hiểu, nhưng trong lòng cứ khó chịu vô cùng. Dù lúc trước anh có bao nhiêu chó với mèo gì gì tôi cũng không quản, nhưng giờ nếu anh ngoại tình…
Xong rồi, tôi không nghĩ ra làm sao mà thu phục được anh. Dù sao anh cũng có phải vợ tôi đâu, tôi đánh thì không thắng nổi mà chia tay thì lại luyến tiếc.
Tự nhiên tôi lại hối hận đã biết chuyện này, muốn giả làm lạc đà dúi đầu vào cát, chỉ cần anh ngày nào cũng về nhà, chuyện khác tôi cứ giả vờ không biết là được rồi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, tôi vẫn theo sát Lão Khải, muốn tìm hiểu đến cùng.
Từ cầu thang thoát hiểm phía sau lên lầu ba, anh mở cửa đưa tôi vòng trái rẽ phải, tới văn phòng tôi đã tới lần trước. Anh ta mở cánh cửa ở góc phòng tôi mới thấy được chỗ đó giống như một phòng theo dõi, có chín màn hình nhỏ, quay lại chín nơi khác nhau.
Có cái là bên trong bar, có cái là ở nhà vệ sinh, có cái ở cửa trước, cửa sau với mấy căn phòng. Khắp màn hình là cảnh hai người đàn ông ôm nhau hôn đến hôn đi, mấy góc phòng thì quấn hẳn vào nhau cũng không ít, nếu có tiếng nữa thì chẳng khác gì phim trên mạng.
Nhìn mấy thứ này, tôi đột nhiên nghĩ xấu xa, Lão Khải không phải là tên cuồng rình trộm chứ, không có việc gì lại ngồi xem hình giám sát như xem phim. Nghĩ đến đó, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh mấy tên biến thái cuồng rình trộm trong phim, tự xem hình mình DIY, trong lòng không khỏi ghê tởm.
Tôi nhìn chín màn hình kia nửa ngày cũng không thấy Tiết Đồng nhà mình. Với độ thân thuộc với anh mà nói, chỉ cần thấy được bộ phận nào trên người anh tôi đều có thể nhận ra, nhưng trong đám người này không có Tiết Đồng. Chẳng nhẽ Lão Khải gạt tôi, chỉ là muốn lừa tôi tới đây? Hay anh ta muốn châm ngòi ly gián?
“Không phải anh muốn dẫn tôi đi tìm Tiết Đồng sao? Anh ấy đâu?” Tôi hoài nghi nhìn Lão Khải.
Lão Khải tới bên người tôi, ấn mấy cái nút, cả chín màn hình liền hiện lên cùng một hình ảnh, trên hình là thằng nhãi đã lâu không gặp cùng với Tiết Đồng sáng nay vừa rời đi.
Vừa nhìn thấy hình tôi đã muốn nhảy dựng lên đi bắt gian, bởi trong màn hình, thằng cờ hó kia đang được Tiết Đồng khẩu giao. Nhưng nhìn kĩ tôi lại thấy yên lòng, bởi Tiết Đồng nhà tôi còn ăn mặc chỉnh tề, nút áo không cởi cái nào, đương nhiên, khóa quần cũng đang nguyên vẹn.
May quá, hoa cúc của Tiết Đồng không sao, chuyện này tôi hoàn toàn yên tâm.
Tôi ngồi trước màn hình xem, màn hình nhỏ quá không nhìn rõ lắm, Lão Khải đứng bên người tôi ấn mấy cái, hợp chín màn hình thành một, tôi mới nhìn được rõ ràng.
Thằng kia mặc bộ áo da bó sát người nhưng cả ba điểm đều lộ ra hết, hai tay hai chân thì trói ở bốn góc giường, đang hé miệng kêu, nhưng vì máy không có tiếng, tôi cũng không biết nó kêu đau hay kêu thích nữa.
Mà Tiết Đồng cũng đang mặc một bộ đồng phục, dùng một thứ hình trụ chọc vào hoa cúc của nó. Thứ kia màu đen, to to, nhìn thế nào cũng ra cái gậy cảnh sát. Tôi ước lượng cái gậy kia, lại nghĩ tới chm mình, tự dưng thấy hoa cúc siết lại. Mẹ ơi, cái đồ chơi kia to ít nhất là gấp đôi chm tôi, thằng đó thật không sợ bị chọc chết sao.
Nhưng giờ Tiết Đồng trong màn hình đúng là rất ngầu, đồng phục kia mặc trên người anh quá hợp, anh quả thực là trời sinh hợp mặc đồng phục mà. Đó không phải đồng phục cảnh sát bình thường anh hay mặc, theo hiểu biết về quân sự của tôi, nó giống đồng phục của phát xít Đức, nhưng vẫn có điểm khác.
Đây là chuyện gì? SM kết hợp với Cosplay?
Lão Khải nhìn tôi chuyên tâm xem, tâm tình vốn kích động bỗng lại thấy hơi hụt hẫng: “Không nghĩ tới, tên Tiết Đồng không phẩm hạnh thường ngày vậy mà cũng vì một người mà giữ mình. Làm gay mà như hắn ta, xem ra là hắn đi đứt rồi.”
Anh ta nhận lấy Bối Bối trên tay tôi, nói: “Anh cứ xem từ từ, tôi đưa nhóc con này ra ngoài, mấy thứ này không thích hợp cho trẻ con xem.”
Chuyện quay lén này từ khi có camera dạng nhỏ thì chẳng đâu không xâm nhập được. Từ hồi X mỹ phượng khiến ai gặp nhau cũng hỏi ngay anh đã xem chưa, mấy năm đó, chuyện chụp hình X tràn lan trên mạng không đâu không có. Tôi – con người được rọi sáng bởi internet, thấy mấy cái này cũng thấy bình thường rồi, chỉ khác ở chỗ hai diễn viên này đều là người tôi quen.
Camera này hẳn là đặt phía cửa, từ góc độ này có thể thấy trong phòng có một cái giường, cả một cái giá, trên giá hình như đặt gì đó, nhìn không rõ lắm, nhưng xem qua vậy tôi lại nghĩ ngay tới chỗ người ta vẫn nói kia. Quen Tiết Đồng lâu vậy rồi, tôi thật đúng là lần đầu tiên biết thì ra anh còn chơi trò trọng khẩu thế này.
Không đúng, như lần trước Tiết Đồng từng dùng còng còng tay tôi, thì ra là tập luyện thế này mà ra.
Quần áo Tiết Đồng mặc trên người rất chỉnh tề, từ mũ, quần áo đồng phục đến giày đều đầy đủ, trên tay cũng đeo một đôi găng tay trắng. Từ góc độ của camera không thấy được biểu cảm trên mặt anh nhưng theo động tác có thể thấy anh vô cùng lão luyện, khiến thằng kia thích đến liên tục kêu to, bắn đến mấy lần, cuối cùng xỉu đi mới thôi.
Tiết Đồng nhìn nó hôn mê mới rút cái gậy lớn màu đen kia ra. Lúc này tôi mới thấy thì ra kia không phải gậy cảnh sát, nó mang hình dạng giống thứ kia của đàn ông. Tôi cũng không biết gọi nó là cái gậy cảnh sát giống chm hay là cái chm giống gậy cảnh sát, dù sao kích thước này không phải con người có thể có, ngay tôi cũng không thể tới bằng đấy.
Nhìn chiều dài của thứ đồ chơi kia, tôi thật sợ Tiết Đồng sẽ chọc cho dạ dày thằng ranh kia lên đến tận miệng mất.
Tiết Đồng quăng cái gậy đi, cởi trói cho nó, đi về phía camera mở cửa ra ngoài, hoàn toàn không để ý nó sống chết thế nào. Nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Tiết Đồng, lại nhìn thằng ôn nằm trên giường, tôi đột nhiên cảm thấy Tiết Đồng thật là đáng sợ.
ở bên Tiết Đồng lâu như vậy, anh luôn thể hiện rất dịu dang, tới giờ tôi vẫn chưa biết anh lại có một mặt lãnh khốc như vậy nữa, phát hiện này khiến tôi cảm thấy khó mà hình dung.
Tôi cả người lạnh lẽo ngồi trước máy theo dõi, nhìn thân thể bị chơi đùa như con búp bê vải nát bươm của thằng nhãi kia, tim đã sắp tụt xuống dưới bàn chân. Nhưng kì quái là trên người tôi tự dưng có một chỗ vô cùng nóng, là chm tôi, không biết sao nó bắt đầu trở nên đặc biệt hưng phấn.
Cánh cửa phòng theo dõi đột nhiên mở ra, Tiết Đồng lúc trước còn trong màn hình giờ đang đứng trước mặt tôi.
Không có chút lãnh khốc nào vừa thấy trong màn hình, chỉ có vẻ mặt hoang mang.
Tôi sợ anh phát hiện ra chỗ đã nghẹn đến có chút khó chịu kia, chỉ dám quay đầu lại nhìn anh, không dám xoay ghế lại.
Anh thấy tôi như vậy hiển nhiên là hiểu lầm, từng bước đi tới quỳ xuống cạnh tôi nói: “Thật xin lỗi, tôi không muốn cho anh biết, tôi không nghĩ tới Lão Khải lại đưa anh tới đây.”
Tôi thấy anh như vậy, trong lòng cảm giác lại thấy thật vi diệu, tên đàn ông vốn vừa cư xử lãnh khốc với một người như vậy giờ lạnh đang quỳ trước mặt mong tôi tha thứ, cứ như một đứa trẻ. Thấy thân thể cao lớn của anh được bao trong bộ đồng phục ngầu như vậy, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao có những người có hấp dẫn khi mặc đồng phục, bởi Tiết Đồng hiện tại thực khiến tôi rất muốn ngược đãi anh.
“Tiết Đồng, ngẩng đầu lên đi, tôi không giận đâu.”
Anh ngẩng đầu lên, rõ là một người đàn ông to lớn mà tôi lại cảm thấy bộ dạng anh như vậy thật quá quá đáng yêu. Xem ra tôi bất tri bất giác đã thành biến thái rồi, hơn nữa đã biến thái được đến trình độ nhất định rồi.
“Có thể nói cho tôi, anh lúc nãy sao không dùng chm?” Tôi đưa tay vuốt cằm anh, hỏi.
Anh hé miệng, ngậm lấy ngón tay tôi, lưỡi nhẹ nhàng liếm, nói: “Tôi chỉ muốn dùng nó đè anh, những người khác đều không được.”
Dù nghe anh nói muốn đè tôi thấy hơi khó chịu nhưng thổ lộ của anh khiến tôi rốt cuộc không chịu nổi, xoay ghế lại đối diện với anh, cho anh thấy thứ đang nổi lên rõ ràng kia.
“A Đình, anh…”
Mặt tôi hơi đỏ, phải nói thế nào đây, tôi thấy Tiết Đồng lãnh khốc lúc trước vô cùng vô cùng đẹp trai, bảnh đến khiến tôi muốn nhảy vào màn hình từ phía sau kéo quần mà đè anh.
Anh sờ lên quần tôi, sau đó… Anh vác ngang eo tôi khiêng ra ngoài. Lão Khải bế Bối Bối đứng chơi ngoài văn phòng, thấy tư thế của chúng tôi vội đi ra ngoài, lúc sắp đi khỏi còn nói: “Này, đừng có gây sự đổ máu ở văn phòng của tôi đấy nhá!”
Tiết Đồng ném tôi lên sô pha, đi mấy bước đẩy Lão Khải ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Nhìn Tiết Đồng đẹp ngầu ngời ngời thế kia, tim tôi đập thật nhanh, cũng không biết là hưng phấn hay sợ hãi.
Dù Lão Khải biến thái đến nỗi văn phòng của mình cũng trang bị camera tôi cũng không quản, tôi chỉ muốn đặt Tiết Đồng dưới thân làm một trận, làm đến khi anh cầu xin tha thứ.
Mắt anh nhìn theo tôi, khóe miệng mang một nụ cười quỷ dị tới bên tôi, thế này đúng là mê chết người mà.
Anh đứng trước sô pha hỏi: “Anh muốn đè tôi hay tôi đè anh đây.”
Vấn đề này còn phải nghĩ sao? Tôi đã sớm muốn nhào vào anh rồi, từ sô pha nhảy lên, phi thân tới đẩy anh ngã xuống thảm mà cắn cắn hầu kết.
Đồng phục quyến rũ à, tôi thích.
(1) Thực ra nó là “tiểu thái điểu”, từ mình vẫn hay thay bằng “thằng ranh”, “thằng nhãi”, “thằng ôn”, “thằng cờ hó”,… nên anh nhà lúc đấy ngập ngừng “Tiểu…” là “tiểu thái điểu”, bởi vì khi nói chuyện với cậu nó, chẳng nhẽ lại gọi nó là thằng nọ thằng kia
(2) Đoạn này rất xoắn nên mình…
“Này, anh ngồi phía sau tôi sao nói chuyện với anh? Anh ngồi ghế phó lái không được à?” Lão Khải lên xe thấy tôi ngồi phía sau, quay đầu hỏi.
“Bế trẻ con không được ngồi phía trước, anh không biết à? Nhỡ có chuyện gì thì làm sao?” Tôi vừa nói, vừa tìm đai an toàn, phòng chứ nhỡ ra.
Lão Khải không nói gì, quay lại lái xe, đến lúc dừng đèn đỏ mới nói: “Anh là người cẩn thận, hẳn cũng là người cha tốt, làm con của anh thật hạnh phúc.”
Câu này tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, ý gì cơ? Sao tự dưng lại nói câu quái lạ vậy, tôi sao cứ cảm thấy anh ta như muốn nói bóng gió gì? “Nhưng mà làm người yêu, anh vậy sẽ khiến người ta thấy khô khanlắm.”
Phụt, Lão Khải này, nói được một câu hay ho, câu sau chắc hẳn sẽ tổn thương người ta mà, nhưng tôi từ nhỏ tính cách đã vầy, cũng chẳng có cách nào. Ngoài chuyện chm khá to, chỗ khác tôi vẫn đều là một người đàn ông nhỏ bé bình thường thôi. Tôi không sao có được khí chất cường đại cao quý của Lão Khải hay Tiết Đồng cả, dù sao, không phải ai cũng có thể giống bọn họ vậy được.
“Tôi hơn Tiểu Phong mười một tuổi, từ nhỏ đã hay mang nó đi chơi khắp nơi, trong lòng tôi, nó vẫn luôn là đứa bé con theo đuôi mình. Ai biết nó ra nước ngoài mấy năm trở về, nháy mắt đã thành một người đàn ông, thậm chí còn thích đàn ông. Nó biết rõ Tiết Đồng với anh là một đôi vẫn muốn chen vào giữa các anh, chẳng biết nó làm sao ngu vậy chứ?” Lão Khải vừa lái xe vừa lải nhải không dứt, toàn là về Tiểu Phong nhà anh ta vốn đáng yêu thế nào, giờ lại trở nên ngu ngốc thế nào, Thế giới thật thay đổi quá nhanh vân vân.
Lão Khải này, lúc trước còn thấy anh ta rất ngầu, giờ hình tượng thành thục lại biến thành cái người liên mồm lảm nhảm. Nhưng anh ta nói vậy là ý gì? Nói chuyện về thằng ranh kia một bộ cảm động đến vậy, giống như là…
“Lão Khải, anh thích Tiểu… Phong…” Tôi vốn muốn nói là “thằng ranh đó” (1), nhưng cảm thấy thế cũng không hay cho lắm, nói tên đầy đủ thì nhất thời lại không nhớ ra nó tên gì, chỉ có thể gọi theo Tiểu Phong theo anh ta, gọi xong mà người nổi đầy da gà. Một người đàn ông vậy, gọi gì mà Tiểu Phong.
Tự nhiên anh ta phanh gấp, dọa tôi thiếu chút làm rơi Bối Bối trong lòng, còn may tôi thắt dây an toàn, bằng không thật đúng là nguy hiểm. cũng may nữa là phía sau không có xe, không thì chắc chắn con xe siêu ngầu này sẽ bị xe đằng sau bạo cúc luôn.
“Tôi với Tiểu Phong là thân thích, mẹ nó là chị ruột của tôi, làm sao tôi có ý đó với nó được? Tôi còn chưa nghĩ đến loạn luân đâu!!!!”
Lão Khải quay đầu hét to vào mặt tôi, dọa Bối Bối trong lòng tôi khóc lên. Cái mặt già nua của Lão Khải đột nhiên đỏ lên, sau đó quay đầu lại lái xe đi tiếp. Tôi vội dỗ Bối Bối, vất vả lắm nhóc con mới yên lặng.
Suốt chặng đường sau đó chẳng ai lên tiếng, đến nơi tôi mới phát hiện đây hình như là phía sau bar “Vườn địa đàng thưở sơ khai” kia.
Lão Khải đóng cửa xe tiến thẳng về phía trước, tôi đi theo. Anh ta đi rất nhanh, cảm giác như còn vội muốn biết Tiết Đồng với thằng đó đã tới đâu rồi hơn cả tôi.
Lúc đầu nghe Lão Khải nói Tiết Đồng ngoại tình tôi đã sôi ruột, nghĩ cho dù Tiết Đồng đã cưỡi lên người thằng khác tôi cũng phải lôi anh ta xuống. Dọc đường đi tôi cũng không nghĩ được gì, nhưng giờ bắt đầu chậm rãi nghĩ thông, dù sao đã quen Tiết Đồng nhiều năm như vậy, anh ta ngoại tình cũng đã sớm ngoại tình rồi.
Huống hồ giờ có rất nhiều người bàn về ***. Ngoại tình về thể xác với về tinh thần, cái nào mới tính là ngoại tình, đàn ông bình thường đều nghĩ tới *** (2). Ngoại tình thể xác không tính là ngoại tình, ngoại tình về tinh thần mới tính là ngoại tình. Phụ nữ lại nghĩ ngược lại.
Đàn ông yêu ai đó, nhưng chơi bời với người khác không tính là ngoại tình. Phụ nữ yêu ai đó nhưng không thể ở bên người đó được, chỉ nghĩ tới mà thôi, cái này cũng không tính là ngoại tình.
Tiết Đồng với tôi đều là đàn ông dùng nửa người dưới để suy nghĩ, anh hẳn cũng nghĩ như tôi.
Dần cũng nghĩ ra vì sao, không phải là do anh một người đàn ông bị tôi đè nhiều quá, muốn tìm chó mèo linh tinh mà đè chút để phát tiết ham muốn chinh phục không chiếm được ở tôi sao. Cho nên theo mạch suy nghĩ này, hoa cúc của Tiết Đồng hẳn sẽ không thất thủ đâu, như vậy tôi cũng an tâm được phần nào.
Tôi có thể hiểu được, vô cùng thấu hiểu, nhưng trong lòng cứ khó chịu vô cùng. Dù lúc trước anh có bao nhiêu chó với mèo gì gì tôi cũng không quản, nhưng giờ nếu anh ngoại tình…
Xong rồi, tôi không nghĩ ra làm sao mà thu phục được anh. Dù sao anh cũng có phải vợ tôi đâu, tôi đánh thì không thắng nổi mà chia tay thì lại luyến tiếc.
Tự nhiên tôi lại hối hận đã biết chuyện này, muốn giả làm lạc đà dúi đầu vào cát, chỉ cần anh ngày nào cũng về nhà, chuyện khác tôi cứ giả vờ không biết là được rồi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, tôi vẫn theo sát Lão Khải, muốn tìm hiểu đến cùng.
Từ cầu thang thoát hiểm phía sau lên lầu ba, anh mở cửa đưa tôi vòng trái rẽ phải, tới văn phòng tôi đã tới lần trước. Anh ta mở cánh cửa ở góc phòng tôi mới thấy được chỗ đó giống như một phòng theo dõi, có chín màn hình nhỏ, quay lại chín nơi khác nhau.
Có cái là bên trong bar, có cái là ở nhà vệ sinh, có cái ở cửa trước, cửa sau với mấy căn phòng. Khắp màn hình là cảnh hai người đàn ông ôm nhau hôn đến hôn đi, mấy góc phòng thì quấn hẳn vào nhau cũng không ít, nếu có tiếng nữa thì chẳng khác gì phim trên mạng.
Nhìn mấy thứ này, tôi đột nhiên nghĩ xấu xa, Lão Khải không phải là tên cuồng rình trộm chứ, không có việc gì lại ngồi xem hình giám sát như xem phim. Nghĩ đến đó, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh mấy tên biến thái cuồng rình trộm trong phim, tự xem hình mình DIY, trong lòng không khỏi ghê tởm.
Tôi nhìn chín màn hình kia nửa ngày cũng không thấy Tiết Đồng nhà mình. Với độ thân thuộc với anh mà nói, chỉ cần thấy được bộ phận nào trên người anh tôi đều có thể nhận ra, nhưng trong đám người này không có Tiết Đồng. Chẳng nhẽ Lão Khải gạt tôi, chỉ là muốn lừa tôi tới đây? Hay anh ta muốn châm ngòi ly gián?
“Không phải anh muốn dẫn tôi đi tìm Tiết Đồng sao? Anh ấy đâu?” Tôi hoài nghi nhìn Lão Khải.
Lão Khải tới bên người tôi, ấn mấy cái nút, cả chín màn hình liền hiện lên cùng một hình ảnh, trên hình là thằng nhãi đã lâu không gặp cùng với Tiết Đồng sáng nay vừa rời đi.
Vừa nhìn thấy hình tôi đã muốn nhảy dựng lên đi bắt gian, bởi trong màn hình, thằng cờ hó kia đang được Tiết Đồng khẩu giao. Nhưng nhìn kĩ tôi lại thấy yên lòng, bởi Tiết Đồng nhà tôi còn ăn mặc chỉnh tề, nút áo không cởi cái nào, đương nhiên, khóa quần cũng đang nguyên vẹn.
May quá, hoa cúc của Tiết Đồng không sao, chuyện này tôi hoàn toàn yên tâm.
Tôi ngồi trước màn hình xem, màn hình nhỏ quá không nhìn rõ lắm, Lão Khải đứng bên người tôi ấn mấy cái, hợp chín màn hình thành một, tôi mới nhìn được rõ ràng.
Thằng kia mặc bộ áo da bó sát người nhưng cả ba điểm đều lộ ra hết, hai tay hai chân thì trói ở bốn góc giường, đang hé miệng kêu, nhưng vì máy không có tiếng, tôi cũng không biết nó kêu đau hay kêu thích nữa.
Mà Tiết Đồng cũng đang mặc một bộ đồng phục, dùng một thứ hình trụ chọc vào hoa cúc của nó. Thứ kia màu đen, to to, nhìn thế nào cũng ra cái gậy cảnh sát. Tôi ước lượng cái gậy kia, lại nghĩ tới chm mình, tự dưng thấy hoa cúc siết lại. Mẹ ơi, cái đồ chơi kia to ít nhất là gấp đôi chm tôi, thằng đó thật không sợ bị chọc chết sao.
Nhưng giờ Tiết Đồng trong màn hình đúng là rất ngầu, đồng phục kia mặc trên người anh quá hợp, anh quả thực là trời sinh hợp mặc đồng phục mà. Đó không phải đồng phục cảnh sát bình thường anh hay mặc, theo hiểu biết về quân sự của tôi, nó giống đồng phục của phát xít Đức, nhưng vẫn có điểm khác.
Đây là chuyện gì? SM kết hợp với Cosplay?
Lão Khải nhìn tôi chuyên tâm xem, tâm tình vốn kích động bỗng lại thấy hơi hụt hẫng: “Không nghĩ tới, tên Tiết Đồng không phẩm hạnh thường ngày vậy mà cũng vì một người mà giữ mình. Làm gay mà như hắn ta, xem ra là hắn đi đứt rồi.”
Anh ta nhận lấy Bối Bối trên tay tôi, nói: “Anh cứ xem từ từ, tôi đưa nhóc con này ra ngoài, mấy thứ này không thích hợp cho trẻ con xem.”
Chuyện quay lén này từ khi có camera dạng nhỏ thì chẳng đâu không xâm nhập được. Từ hồi X mỹ phượng khiến ai gặp nhau cũng hỏi ngay anh đã xem chưa, mấy năm đó, chuyện chụp hình X tràn lan trên mạng không đâu không có. Tôi – con người được rọi sáng bởi internet, thấy mấy cái này cũng thấy bình thường rồi, chỉ khác ở chỗ hai diễn viên này đều là người tôi quen.
Camera này hẳn là đặt phía cửa, từ góc độ này có thể thấy trong phòng có một cái giường, cả một cái giá, trên giá hình như đặt gì đó, nhìn không rõ lắm, nhưng xem qua vậy tôi lại nghĩ ngay tới chỗ người ta vẫn nói kia. Quen Tiết Đồng lâu vậy rồi, tôi thật đúng là lần đầu tiên biết thì ra anh còn chơi trò trọng khẩu thế này.
Không đúng, như lần trước Tiết Đồng từng dùng còng còng tay tôi, thì ra là tập luyện thế này mà ra.
Quần áo Tiết Đồng mặc trên người rất chỉnh tề, từ mũ, quần áo đồng phục đến giày đều đầy đủ, trên tay cũng đeo một đôi găng tay trắng. Từ góc độ của camera không thấy được biểu cảm trên mặt anh nhưng theo động tác có thể thấy anh vô cùng lão luyện, khiến thằng kia thích đến liên tục kêu to, bắn đến mấy lần, cuối cùng xỉu đi mới thôi.
Tiết Đồng nhìn nó hôn mê mới rút cái gậy lớn màu đen kia ra. Lúc này tôi mới thấy thì ra kia không phải gậy cảnh sát, nó mang hình dạng giống thứ kia của đàn ông. Tôi cũng không biết gọi nó là cái gậy cảnh sát giống chm hay là cái chm giống gậy cảnh sát, dù sao kích thước này không phải con người có thể có, ngay tôi cũng không thể tới bằng đấy.
Nhìn chiều dài của thứ đồ chơi kia, tôi thật sợ Tiết Đồng sẽ chọc cho dạ dày thằng ranh kia lên đến tận miệng mất.
Tiết Đồng quăng cái gậy đi, cởi trói cho nó, đi về phía camera mở cửa ra ngoài, hoàn toàn không để ý nó sống chết thế nào. Nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Tiết Đồng, lại nhìn thằng ôn nằm trên giường, tôi đột nhiên cảm thấy Tiết Đồng thật là đáng sợ.
ở bên Tiết Đồng lâu như vậy, anh luôn thể hiện rất dịu dang, tới giờ tôi vẫn chưa biết anh lại có một mặt lãnh khốc như vậy nữa, phát hiện này khiến tôi cảm thấy khó mà hình dung.
Tôi cả người lạnh lẽo ngồi trước máy theo dõi, nhìn thân thể bị chơi đùa như con búp bê vải nát bươm của thằng nhãi kia, tim đã sắp tụt xuống dưới bàn chân. Nhưng kì quái là trên người tôi tự dưng có một chỗ vô cùng nóng, là chm tôi, không biết sao nó bắt đầu trở nên đặc biệt hưng phấn.
Cánh cửa phòng theo dõi đột nhiên mở ra, Tiết Đồng lúc trước còn trong màn hình giờ đang đứng trước mặt tôi.
Không có chút lãnh khốc nào vừa thấy trong màn hình, chỉ có vẻ mặt hoang mang.
Tôi sợ anh phát hiện ra chỗ đã nghẹn đến có chút khó chịu kia, chỉ dám quay đầu lại nhìn anh, không dám xoay ghế lại.
Anh thấy tôi như vậy hiển nhiên là hiểu lầm, từng bước đi tới quỳ xuống cạnh tôi nói: “Thật xin lỗi, tôi không muốn cho anh biết, tôi không nghĩ tới Lão Khải lại đưa anh tới đây.”
Tôi thấy anh như vậy, trong lòng cảm giác lại thấy thật vi diệu, tên đàn ông vốn vừa cư xử lãnh khốc với một người như vậy giờ lạnh đang quỳ trước mặt mong tôi tha thứ, cứ như một đứa trẻ. Thấy thân thể cao lớn của anh được bao trong bộ đồng phục ngầu như vậy, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao có những người có hấp dẫn khi mặc đồng phục, bởi Tiết Đồng hiện tại thực khiến tôi rất muốn ngược đãi anh.
“Tiết Đồng, ngẩng đầu lên đi, tôi không giận đâu.”
Anh ngẩng đầu lên, rõ là một người đàn ông to lớn mà tôi lại cảm thấy bộ dạng anh như vậy thật quá quá đáng yêu. Xem ra tôi bất tri bất giác đã thành biến thái rồi, hơn nữa đã biến thái được đến trình độ nhất định rồi.
“Có thể nói cho tôi, anh lúc nãy sao không dùng chm?” Tôi đưa tay vuốt cằm anh, hỏi.
Anh hé miệng, ngậm lấy ngón tay tôi, lưỡi nhẹ nhàng liếm, nói: “Tôi chỉ muốn dùng nó đè anh, những người khác đều không được.”
Dù nghe anh nói muốn đè tôi thấy hơi khó chịu nhưng thổ lộ của anh khiến tôi rốt cuộc không chịu nổi, xoay ghế lại đối diện với anh, cho anh thấy thứ đang nổi lên rõ ràng kia.
“A Đình, anh…”
Mặt tôi hơi đỏ, phải nói thế nào đây, tôi thấy Tiết Đồng lãnh khốc lúc trước vô cùng vô cùng đẹp trai, bảnh đến khiến tôi muốn nhảy vào màn hình từ phía sau kéo quần mà đè anh.
Anh sờ lên quần tôi, sau đó… Anh vác ngang eo tôi khiêng ra ngoài. Lão Khải bế Bối Bối đứng chơi ngoài văn phòng, thấy tư thế của chúng tôi vội đi ra ngoài, lúc sắp đi khỏi còn nói: “Này, đừng có gây sự đổ máu ở văn phòng của tôi đấy nhá!”
Tiết Đồng ném tôi lên sô pha, đi mấy bước đẩy Lão Khải ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Nhìn Tiết Đồng đẹp ngầu ngời ngời thế kia, tim tôi đập thật nhanh, cũng không biết là hưng phấn hay sợ hãi.
Dù Lão Khải biến thái đến nỗi văn phòng của mình cũng trang bị camera tôi cũng không quản, tôi chỉ muốn đặt Tiết Đồng dưới thân làm một trận, làm đến khi anh cầu xin tha thứ.
Mắt anh nhìn theo tôi, khóe miệng mang một nụ cười quỷ dị tới bên tôi, thế này đúng là mê chết người mà.
Anh đứng trước sô pha hỏi: “Anh muốn đè tôi hay tôi đè anh đây.”
Vấn đề này còn phải nghĩ sao? Tôi đã sớm muốn nhào vào anh rồi, từ sô pha nhảy lên, phi thân tới đẩy anh ngã xuống thảm mà cắn cắn hầu kết.
Đồng phục quyến rũ à, tôi thích.
(1) Thực ra nó là “tiểu thái điểu”, từ mình vẫn hay thay bằng “thằng ranh”, “thằng nhãi”, “thằng ôn”, “thằng cờ hó”,… nên anh nhà lúc đấy ngập ngừng “Tiểu…” là “tiểu thái điểu”, bởi vì khi nói chuyện với cậu nó, chẳng nhẽ lại gọi nó là thằng nọ thằng kia
(2) Đoạn này rất xoắn nên mình…
Danh sách chương