Nghe xong chuyện của tôi, Tiết Đồng mở tủ lạnh đem đồ ăn mua hôm nay cất hết vào, sau đó nói với tôi và Tô Nam: “Hôm nay lạnh quá, chúng ta ra ngoài ăn lẩu đi.”

Tôi thích vừa ăn lẩu vừa uống chút bia, Tiết Đồng biết trong lòng tôi khó chịu nên tìm cách cho tôi đi uống rượu đây mà. Tôi vẫn buồn bực không thôi, dưới hành vi coi lớn thành nhonày của anh cũng dịu đi, mẹ nó, chúng nó cứ muốn làm đến cùng thì cùng lắm ông đây không làm bác sĩ nữa, người sống một đời, sống cho vui vẻ là tốt rồi.

Kim Đô là một nhà hàng lẩu tự phục vụ nổi tiếng trong thành phố, có 19 đồng là có thể ăn nên ngày nào cũng rất đông người đến ăn. Tiết Đồng thường đưa tôi đến đây ăn, tôi với Tô Nam đã sớm quen với kiểu ăn tự phục vụ này, vừa tới đã bảo Tiết Đồng đi chiếm chỗ, tôi với Tô Nam bưng chén đĩa ra ngoài lấy đồ ăn.

Kì thực làm ăn ai mà chả tinh ranh, nói 19 đồng một người nhưng kì thực nồi nước lẩu đã 30 đồng, mỗi người ba đồng phí tương mắm, đồ uống lại tính riêng nữa. 19×3+30+9 là bao nhiêu? 96, nói cách khác, chúng tôi mỗi người ăn 32 đồng mới có thể hòa vốn. Đồ tự chọn thoạt nhìn có vẻ nhiều nhưng thực ra miến, đậu, cải trắng không đáng tiền là chủ yếu, tôm cua gì đó á, vừa mới đem ra đã bị cướp sạch, muốn ăn cho hòa vốn cũng hơi bị khó.

Tôi và Tô Nam đều xác định chắc chắn không ăn hòa được vốn, nhưng mà Tiết Đồng không phải vậy, anh là cái đồ phàm ăn, tuyệt đối làm được đến cảnh giới ăn mòn thiên hạ của thực thần (thần ăn) trong truyền thuyết.

Nhưng kì thật cảnh giới cao nhất của việc ăn buffet chính là: “Đỡ tường mà vào, dựa tường mà ra.” Trước kia tôi cũng muốn thử nhưng cũng chưa có cơ hội, nhưng hôm nay không vậy, tôi từ sáng tới giờ còn chưa ăn gì, bụng đã sớm réo ầm ầm, hơn nữa tôi muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn, cho nên tôi cũng bắt đầu nhồi nhét.

Rất nhiều người thích vừa ăn lẩu vừa uống đồ uống lạnh, đúng là ngốc, lạnh nóng cùng lúc như vậy không đau dạ dày mới là lạ. Không muốn uống bia, nhưng tôi chỉ muốn uống đồ không lạnh. Bởi vì nghĩ đến chuyện uống rượu nên chúng tôi không lái xe, nhưng Tiết Đồng lại đang bị thương nên tôi cũng không dám để anh uống nhiều, bốn chai bia hầu như toàn tôi uống. Nhưng cái kiểu bia bọt này còn gọi là trà lạnh của người nước ngoài, uống xong đi tè cái là hết, cũng chẳng say được.

Ăn lẩu xong tôi gọi điện cho Uyển Uyển, sau đó gọi taxi đưa Tô Nam về nhà.

Taxi đi rồi, tôi bảo Tiết Đồng: “Đưa tôi đến một nơi có thể điên cuồng, để tôi thả lỏng một chút đi.”

Tiết Đồng nói: “Được, nhưng mà giờ còn sớm, chúng ta đi bộ tiêu thực một chút, muộn muộn hẵng đi.”

Cuối cùng, dạo phố được ba tiếng đồng hồ, tôi được anh đưa đến một quán bar tên là “Vườn địa đàng thưở ban sơ” (=)) không chắc, thế này nghe sến súa quá, nhưng mà cũng thi thú đáo để =))).

Cái tên bar rõ là tầm thường như mọi bar, nhưng đây là gay bar. Là gay bar lớn nhất thành phố, cũng là nơi mà hôm trước tôi bị Tiết Đồng xách về.

Tôi nhìn cả đám đàn ông bên trong, thấp giọng hỏi Tiết Đồng: “Vườn địa đàng không phải có Adam với Eve sao? Sao đây lại chỉ có đàn ông?”

Tiết Đồng cười đưa tôi đến một góc ngồi xuống, nói bên tai: “Đây là vườn địa đàng khi Thượng Đế dựa theo hình dạng của mình tạo ra Adam, nhưng còn chưa tạo ra Eva.”

… Cả nửa ngày tôi mới phản ứng lại được… Có một sự hại não nhẹ, thật không biết mấy người này nghĩ thế nào nữa…

“Thế anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

“Không phải anh nói tâm tình không tốt sao? Tới đây thả lỏng một chút.” Tiết Đồng xem ra thật sự rất quen thuộc chỗ này, anh vẫy tay cái, một cậu bé đã tiến lại hỏi: “Anh Tiết, anh muốn gọi gì?”

Tiết Đồng bảo cậu ta mang rượu của anh giữ ở đây ra, rượu mang đến tôi cũng không để ý là hiệu gì nữa, nghĩ tới bar thì không phải Chivas cũng là XO đi. Đến lúc anh rót rượu, tôi uống một ngụm mới phát hiện ra là rượu trắng. Miễn cưỡng nuốt xuống, cổ họng bị bỏng hơi đau, tôi hỏi anh rượu gì, anh bảo: “Không phải anh muốn say hay sao? Tôi bảo cậu ta mang Lão Bạch Kiền (1) ra.”

Tiết Đồng, anh ác thật đấy.

Lúc mới uống tôi cũng hơi căng thẳng, nhưng ngẫm lại, quán bar kì thật đúng là nơi người ta có thể thả lỏng. Nhưng đây là gay bar đó, lỡ mà tôi uống say rồi thì làm sao? Tuy đã cảm thấy mình là gay, nhưng tôi thật sự chẳng có cảm giác với người đàn ông nào khác ngoài Tiết Đồng, nhưng có Tiết Đồng ở đây, dù tôi say thật cũng chẳng lo chuyện bị giựt tiền cướp sắc linh tinh – bị cướp cũng là anh ta cướp thôi.

Thế là tôi liền lớn mật cầm rượu trên tay Tiết Đồng bắt đầu uống. Tiết Đồng cũng chẳng can ngăn gì, anh biết bức bối trong lòng tôi không phát ra không được.

Để tôi mượn rượu quên sầu đi.

Sáng hôm sau, đầu đau đến nứt ra, tôi rời giường ngồi dậy. Tối qua uống nhiều quá, chuyện lúc sau tôi đều không nhớ rõ.

Nhìn trái nhìn phải một lúc, không phải ở nhà, nhưng Tiết Đồng thì đang ngồi cạnh giường xem TV.

Xem ra tôi say quá, Tiết Đồng phải để tôi nghỉ bên ngoài.

… Tối qua rốt cuộc tôi uống đến bao nhiêu mà có thể say đến độ này?

Tiết Đồng thấy tôi tỉnh, xuống giường rót cho tôi chén nước, tôi uống xong liền đi tắm rửa, lúc này mới tỉnh táo được chút.

Tôi ngồi sô pha bên cửa sổ hỏi Tiết Đồng: “Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tôi chẳng nhớ gì cả vậy?”

Tiết Đồng đi tới, ngồi ở ghế bên cạnh, cười như có như không nói: ”Chúc mừng anh, anh giờ vẻ vang rồi, người lừa ạ.”

“Sao anh biết biệt danh tôi ở đại học vậy?”

Tiết Đồng dùng giọng chọc tức bảo tôi: “Bởi vì tối qua anh uống say xong rồi leo lên sân khấu giữa bar múa cột thoát y, cởi sạch xong rồi còn chơi đi khoe chm trước mặt tất cả mọi người. Bởi vì chm của anh đúng là tuyệt thế kinh người nên mọi người đều thán phục gọi anh là người lừa rồi.”

Ây da… Gì chứ? Tối qua tôi… khoe chm? Nhưng lại là trước mặt mấy trăm ông gay?

Làm sao bây giờ? Thật muốn đào cái lỗ mà tự chui xuống cho rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện