Về nhà ngồi phòng sách xem tử vi trên máy tính, thầy tướng máy tính cho kết quả: “Bạn đang được ai đó yêu”, “Người yêu của bạn sẽ mang đến phiền toái cho bạn”.
“Bạn đang được ai đó yêu”? Là ai? Y tá trẻ tuổi ở khoa nhi chạy hết mất rồi, hẳn không có chuyện là mấy cô đó rồi. Là Uyển Uyển sao? Hay Tô Nam, Tiết Đồng? Chắc hẳn không phải thằng khốn kia chứ? “Người yêu của bạn sẽ mang đến phiền toái cho bạn” là ý gì? Gặp nạn đổ máu? Hay rủi ro tai ách linh tinh khác?
Mẹ, sớm biết vậy, thầy tướng máy tính tôi cũng chẳng thèm tin.
Hứ, ngay cả thầy tướng máy tính cũng không cho kết quả tốt, tôi cũng chẳng tin mình đen đủi đến mức đó đâu. Phải biết rằng, người ta sở dĩ tin thầy tướng là vì họ đều nói điều tốt. Như vậy nói không tốt thì… cho là mây bay đi.
Đúng rồi, máy tính nó dùng dương lịch hay âm lịch để tính tử vi vậy?
Đang suy nghĩ vấn đề này thì đến giờ trưa Tô Nam tan học về, nó chạy vào phòng sách giục tôi đi nấu cơm, kêu sắp chết đói rồi. Tôi vội vào bếp tìm đồ nấu cơm mới phát hiện ra không có thịt nhưng mà rau thì vẫn còn. Vậy nên tôi xào khoai tây sợi với trộn măng tây.
Tô Nam thẳng tay kháng nghị hai món chay này, nó nói nó đang phát triển chiều cao, nếu không ăn thịt sẽ không cao lên được, cuối cùng tôi phải đồng ý buổi tối sẽ nấu thịt cho nó, còn kèm cả nồi canh thật ngon nữa. Nó dặn ba làm nhiều chút, lúc về còn mang cho mẹ nữa.
Aish, chuyện tôi với Uyển Uyển ở riêng dường như khiến Tô Nam sống rất khổ sở. Cái cô này, bây giờ ngày nào cũng ăn cơm ngoài, gầy đi rất nhiều, cũng chẳng thuê lấy một bảo mẫu.
Buổi chiều, tôi đi chợ mua gà, hải sản với một ít thịt khác rồi về hầm canh gà với chút dược liệu trước, sau đó mới bắt tay xử lý đống đồ ăn.
Bình thường tuy người nấu vẫn là tôi nhưng mua đồ ăn với sơ chế linh tinh đều là Tiết Đồng làm, giờ làm một mình tự dưng cứ thấy không thuận tay. Bình thường không cảm giác được, nhưng Tiết Đồng vừa rời đi, cảm giác này lại đột nhiên vô cùng mãnh liệt.
Thực không nghĩ ra tại sao con người nhất định cứ phải ăn cơm, nếu có thể học được tu chân trong tiểu thuyết tiên hiệp, liệu có thể đạt đến trình độ ích cốc được không. Nhưng mà á… Nếu người ta mà không ăn cơm, liệu miệng với hệ tiêu hóa liệu có thể bị thóa hóa mất không? Nếu không có miệng, thực quản với dạ dày, vậy chắc hẳn đại tràng rồi ruột non đều chẳng cần dùng nữa. Vậy liệu bụng chắc là trống trơn, cuối cùng cả bụng cũng chẳng cần dùng luôn hả?
Hơn nữa, nếu không có đại tràng thì cũng chẳng cần đi ị rồi. Nhưng nếu vậy thì… không còn chỗ mà đâm à?
Vân vân và vũ vũ… Tôi nghĩ đi đâu thế? Thật sự là tiên hiệp à? Tôi thực không phải đang nghĩ đến người ngoài hành tinh chứ?
Chính là, sao tôi chỉ nghĩ đến cái lỗ trực tràng kia mà không phải là tới phụ nữ? Kì cục, rất là kì cục, làm cùng Tiết Đồng nhiều quá, tôi sắp quên mất hình dáng phía bên dưới của phụ nữ mất rồi.
Đợi Tô Nam đi học về, tôi lấy một bát canh cho nó uống trước rồi mới vào bếp nấu đồ ăn. Nấu xong là lấy mỗi loại một ít cho vào cặp ***g ngay rồi mới bưng ra bàn ăn. Cơm nước xong tôi đi đun lại canh rồi cho vào bình giữ nhiệt, Tô Nam ngoan ngoãn lấy cơm trong nồi cơm điện cho vào một cái cặp ***g. Tôi vuốt đầu khen, lại bị nó vô tình gạt ra: « Ba, ba cứ sờ đầu là con không cao được đâu đấy.»
Thằng quỷ chết tiệt, tính với nết sao mà tệ y hệt tôi hồi nhỏ thế không biết.
Nhà mới của Uyển Uyển ở gần công ty, hai phòng một sảnh, hơn năm mươi mét vuông, điều kiện xung quanh cũng không tồi, phòng ở tầng trệt cũng rất tốt. Nhưng mà…
Tôi vừa mở cửa là toát mồ hôi hột, cái cô nàng Uyển Uyển này gì cũng tốt, chỉ mỗi cái là không thích làm việc nhà. Trên bàn trong phòng khách tràn ngập cặp ***g đồ ăn nhanh, vỏ túi đồ ăn vặt đủ loại rải đầy trên sàn nhà, quần áo tôi giặt cho lần trước vẫn còn trên ban công, mà máy giặt cũng đã đắp đầy quần áo mới rồi.
Tôi đuổi Tô Nam đi xem ti vi, bắt đầu chạy quanh thu dọn. Khó trách Tô Nam luôn bảo tôi còn « mẹ » hơn cả « mẹ », có trách thì chỉ trách mẹ nó quá lười thôi, chỉ cần làm việc là chẳng còn để ý bất luận cái gì trong nhà nữa (chính là tôi với Tô Nam).
Đến lúc tôi dọn dẹp được kha khá Uyển Uyển mới về đến nhà, sắc mặt rất tiều tụy. Nhìn thấy tôi, cô vui vẻ chạy tới ôm tôi nói: « A Đình, cuối cùng anh cũng đến, mấy hôm trước đều là Tiết Đồng đưa Tô Nam nó về, lần nào đến được tới dưới lầu là về luôn, anh đến thật là tốt. »
Nhìn đến bàn ăn đang bày cặp ***g, cô vui sướng hôn tôi một cái, nói: « Thật là tốt quá, có tình yêu của anh thật tiện lợi quá mà, tốt quá là tốt. »
Tôi để cô ngồi nghỉ sô pha chút rồi đem cặp ***g vào bếp hâm nóng. Uyển Uyển vui vẻ ăn cơm, nhìn cô ăn mà tôi cảm thấy lòng cũng ấm áp lên. Tôi thích chăm sóc Uyển Uyển như vậy, thích dáng điệu vui vẻ của cô, thích phụ nữ nhỏ xinh như cô, thích cảm giác gia đình như thế này.
Thằng ranh Tô Nam này, đã ăn no bên nhà tôi rồi, vậy mà nhìn thấy Uyển Uyển ăn cũng xán lại đòi Uyển Uyển đút cho mấy miếng: « Mẹ ơi, cho con ăn thêm hai miếng thôi.»
Uyển Uyển dẹp hết đồ đang ăn sang bên, nhất định không cho Tô Nam:
«Không được, đây là đồ ba làm riêng cho mẹ, mà chẳng phải con được ăn rồi còn gì.»
«Nhưng nhìn thấy mẹ ăn con lại đói rồi.»
«Cùng lắm cho một miếng thôi, này này, không được lấy tay vồ nhá!»
Nhìn cái cách Uyển Uyển với Tô Nam sống chung mà chẳng giống mẹ con ở cùng chút nào, tôi đột nhiên cảm thấy dường như chúng tôi còn chưa ở riêng.
Tôi nghĩ, nếu lúc ấy mà không ra riêng, liệu mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy không? Nhưng nếu vậy, còn Tiết Đồng thì sao? Đời anh rất khổ, nếu tôi không ở bên anh, vậy anh sẽ thế nào đây? Tìm một người kết hôn hay là lêu lổng với đám bạn trước đây?
Cứ nghĩ đến Tiết Đồng ở bên người khác, đàn ông hay phụ nữ tôi đều thấy tim như quặn lên đau đớn, hiểu biết về y học, tôi biết đây không phải là bệnh gì về tim, vậy nên chỉ có thể là — tôi không muốn Tiết Đồng ở bên người nào khác trừ mình.
Giúp Uyển Uyển xử lý xong việc nhà, tôi vốn nghĩ muốn rời đi, nhưng nghĩ lại Tiết Đồng đang đi công tác, tôi về cũng chẳng để làm gì. Huống chi, đang ở bên vợ con, sao tôi phải giữa đêm rời đi?
« Này, A Đình, đêm nay anh định ở lại đấy à? Không sợ Tiết Đồng đi bắt về hả? » Uyển Uyển nhìn tôi, biết tôi định ở lại, trêu chọc.
Tôi nói: « Ông ấy đi công tác rồi. »
Uyển Uyển ngáp cái nói: « Vậy anh với Tiểu Nam đi ngủ sớm chút đi, đừng chơi game muộn quá. »
Tôi cười gượng gạo, dù biết bên này cũng có quần áo của mình nhưng hầu như lần nào cũng ngủ trên giường bé của Tô Nam với nó hoặc ngủ sô pha. Bình thường không tính, nhưng hôm nay lạnh như vậy, tôi cũng không muốn ngủ sô pha.
« Uyển Uyển, em có cần gối ôm tự phát nhiệt không này? »
« Anh định ngủ cùng em á? »
« Ừ. »
« Tiết Đồng chưa thỏa mãn anh hay sao? »
Tôi thật xấu hổ, ngủ với bà xã của mình lại phải bàn về một người đàn ông khác, thật rất là kì cục á.
« Anh cam đoan, chỉ là ôm ngủ thôi, tuyệt đối không làm gì em đâu. »
Uyển Uyển đi về phòng, nói: «Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nhớ phải tắm đấy. Anh mà làm gì em là em xui Tiết Đồng đấy.»
Uyển Uyển, em ác quá đấy, có ai lại đối xử với ông xã nhà mình vậy không? Nếu đêm nay anh thực sự làm gì em, em lại đi nói với Tiết Đồng, đến lúc đó anh ta không nổi giận đùng đùng đi bạo cúc anh mới là lạ.
« Này, Uyển Uyển, anh mới là chồng em, không phải Tiết Đồng đâu nhé. »
« Rồi, em biết rồi, anh mau đi tắm rửa đi. »
Tắm xong, tôi mặc áo ngủ, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nam đi vào phòng ngủ của Uyển Uyển.
Phòng của cô không có cảm giác nhu hòa bình thường của phụ nữ, bài trí hết sức bình thường, trừ cái giường uốn sắt kia thì đều là những đồ đạc thông thường trong phòng ngủ, hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt nữa.
Uyển Uyển đang tựa vào đầu giường lên mạng, thấy tôi vào đã giục đi ngủ. Mợ nó, sao cứ như tiếp đón khách ấy?
Mãi sau mới tắt đèn, hai người chúng tôi đều ngủ rồi, Uyển Uyển sợ lạnh liền chui vào lòng tôi.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, tôi lại đứng núi này trông núi nọ, muốn làm gì đó với Uyển Uyển, nhưng cái con chm mà bình thường chỉ cần trong tình huống như vậy là vui vẻ đứng lên, giờ lại như đang ngủ say, hoàn toàn chẳng động tĩnh gì.
« Uyển Uyển, cho anh sờ ngực em chút được không? »
« Về mà sờ ngực Tiết Đồng nhà anh í. »
« Uyển Uyển, cho anh sờ chút đi, anh muốn xác nhận một việc. »
« Việc gì? »
« Anh nghi anh không còn cảm giác với phụ nữ rồi. »
« Đây là chuyện tốt mà, về sau không còn cô nào bị anh hại nữa rồi… Ế… A Đình, anh vừa nói cái gì cơ? »
Uyển Uyển lập tức ngồi bật dậy, mở đèn đầu giường nhìn tôi.
Sau đó, Uyển Uyển đồng ý cho tôi sờ, nhưng mà cảnh báo trước, nếu tôi mà cưỡng ép là nhất định cô báo cảnh sát đấy.
« Này này, Uyển Uyển, em là vợ anh mà, vợ chồng ngủ với nhau không phải chuyện bình thường sao? Sao mà nói đến chuyện báo cảnh sát? »
« Bởi vì cái đồ chơi kia của anh chính là hung khí, làm với anh chẳng khác bị mưu sát. »
Toát cả mồ hôi… Này là chuyện quái gì, tôi làm với Tiết Đồng nhiều lần như vậy, nếu làm với tôi chính là bị mưu sát, vậy tôi đã mưu sát cảnh sát cả ngàn lần rồi.
Sau đó, Uyển Uyển dần cũng ngủ, tôi ôm cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Con chm này của tôi trong thí nghiệm hoàn toàn chẳng có chút ý định muốn đứng lên, rõ ràng hôm qua trong tay Tiết Đồng nó còn hoạt bát hiếu động lắm mà, vậy mà giờ chẳng thèm động đậy chút nào.
Rõ ràng lòng tôi cảm thấy mình hẳn là yêu phụ nữ, nhưng vì sao người phụ nữ tôi yêu đang ở trong lòng, tôi lại « tọa hoài bất loạn » (1), chẳng có tí chút phản ứng nào.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một chuyện thật đáng sợ, đó là, hình như tôi đã biến thành một nam đồng chí chỉ có hứng thú với đàn ông mất rồi.
Sau đó, tôi nghĩ đến án lệ « tọa hoài bất loạn » trăm ngàn năm trước. Trước đây, tôi thấy cái người họ Liễu này đúng là tên ngốc, sau đó lại nghĩ chắc là ông này bất lực, mà đến giờ, tôi lại nghĩ ông ta giống tôi, đúng nam đồng chí rồi.
“Bạn đang được ai đó yêu”? Là ai? Y tá trẻ tuổi ở khoa nhi chạy hết mất rồi, hẳn không có chuyện là mấy cô đó rồi. Là Uyển Uyển sao? Hay Tô Nam, Tiết Đồng? Chắc hẳn không phải thằng khốn kia chứ? “Người yêu của bạn sẽ mang đến phiền toái cho bạn” là ý gì? Gặp nạn đổ máu? Hay rủi ro tai ách linh tinh khác?
Mẹ, sớm biết vậy, thầy tướng máy tính tôi cũng chẳng thèm tin.
Hứ, ngay cả thầy tướng máy tính cũng không cho kết quả tốt, tôi cũng chẳng tin mình đen đủi đến mức đó đâu. Phải biết rằng, người ta sở dĩ tin thầy tướng là vì họ đều nói điều tốt. Như vậy nói không tốt thì… cho là mây bay đi.
Đúng rồi, máy tính nó dùng dương lịch hay âm lịch để tính tử vi vậy?
Đang suy nghĩ vấn đề này thì đến giờ trưa Tô Nam tan học về, nó chạy vào phòng sách giục tôi đi nấu cơm, kêu sắp chết đói rồi. Tôi vội vào bếp tìm đồ nấu cơm mới phát hiện ra không có thịt nhưng mà rau thì vẫn còn. Vậy nên tôi xào khoai tây sợi với trộn măng tây.
Tô Nam thẳng tay kháng nghị hai món chay này, nó nói nó đang phát triển chiều cao, nếu không ăn thịt sẽ không cao lên được, cuối cùng tôi phải đồng ý buổi tối sẽ nấu thịt cho nó, còn kèm cả nồi canh thật ngon nữa. Nó dặn ba làm nhiều chút, lúc về còn mang cho mẹ nữa.
Aish, chuyện tôi với Uyển Uyển ở riêng dường như khiến Tô Nam sống rất khổ sở. Cái cô này, bây giờ ngày nào cũng ăn cơm ngoài, gầy đi rất nhiều, cũng chẳng thuê lấy một bảo mẫu.
Buổi chiều, tôi đi chợ mua gà, hải sản với một ít thịt khác rồi về hầm canh gà với chút dược liệu trước, sau đó mới bắt tay xử lý đống đồ ăn.
Bình thường tuy người nấu vẫn là tôi nhưng mua đồ ăn với sơ chế linh tinh đều là Tiết Đồng làm, giờ làm một mình tự dưng cứ thấy không thuận tay. Bình thường không cảm giác được, nhưng Tiết Đồng vừa rời đi, cảm giác này lại đột nhiên vô cùng mãnh liệt.
Thực không nghĩ ra tại sao con người nhất định cứ phải ăn cơm, nếu có thể học được tu chân trong tiểu thuyết tiên hiệp, liệu có thể đạt đến trình độ ích cốc được không. Nhưng mà á… Nếu người ta mà không ăn cơm, liệu miệng với hệ tiêu hóa liệu có thể bị thóa hóa mất không? Nếu không có miệng, thực quản với dạ dày, vậy chắc hẳn đại tràng rồi ruột non đều chẳng cần dùng nữa. Vậy liệu bụng chắc là trống trơn, cuối cùng cả bụng cũng chẳng cần dùng luôn hả?
Hơn nữa, nếu không có đại tràng thì cũng chẳng cần đi ị rồi. Nhưng nếu vậy thì… không còn chỗ mà đâm à?
Vân vân và vũ vũ… Tôi nghĩ đi đâu thế? Thật sự là tiên hiệp à? Tôi thực không phải đang nghĩ đến người ngoài hành tinh chứ?
Chính là, sao tôi chỉ nghĩ đến cái lỗ trực tràng kia mà không phải là tới phụ nữ? Kì cục, rất là kì cục, làm cùng Tiết Đồng nhiều quá, tôi sắp quên mất hình dáng phía bên dưới của phụ nữ mất rồi.
Đợi Tô Nam đi học về, tôi lấy một bát canh cho nó uống trước rồi mới vào bếp nấu đồ ăn. Nấu xong là lấy mỗi loại một ít cho vào cặp ***g ngay rồi mới bưng ra bàn ăn. Cơm nước xong tôi đi đun lại canh rồi cho vào bình giữ nhiệt, Tô Nam ngoan ngoãn lấy cơm trong nồi cơm điện cho vào một cái cặp ***g. Tôi vuốt đầu khen, lại bị nó vô tình gạt ra: « Ba, ba cứ sờ đầu là con không cao được đâu đấy.»
Thằng quỷ chết tiệt, tính với nết sao mà tệ y hệt tôi hồi nhỏ thế không biết.
Nhà mới của Uyển Uyển ở gần công ty, hai phòng một sảnh, hơn năm mươi mét vuông, điều kiện xung quanh cũng không tồi, phòng ở tầng trệt cũng rất tốt. Nhưng mà…
Tôi vừa mở cửa là toát mồ hôi hột, cái cô nàng Uyển Uyển này gì cũng tốt, chỉ mỗi cái là không thích làm việc nhà. Trên bàn trong phòng khách tràn ngập cặp ***g đồ ăn nhanh, vỏ túi đồ ăn vặt đủ loại rải đầy trên sàn nhà, quần áo tôi giặt cho lần trước vẫn còn trên ban công, mà máy giặt cũng đã đắp đầy quần áo mới rồi.
Tôi đuổi Tô Nam đi xem ti vi, bắt đầu chạy quanh thu dọn. Khó trách Tô Nam luôn bảo tôi còn « mẹ » hơn cả « mẹ », có trách thì chỉ trách mẹ nó quá lười thôi, chỉ cần làm việc là chẳng còn để ý bất luận cái gì trong nhà nữa (chính là tôi với Tô Nam).
Đến lúc tôi dọn dẹp được kha khá Uyển Uyển mới về đến nhà, sắc mặt rất tiều tụy. Nhìn thấy tôi, cô vui vẻ chạy tới ôm tôi nói: « A Đình, cuối cùng anh cũng đến, mấy hôm trước đều là Tiết Đồng đưa Tô Nam nó về, lần nào đến được tới dưới lầu là về luôn, anh đến thật là tốt. »
Nhìn đến bàn ăn đang bày cặp ***g, cô vui sướng hôn tôi một cái, nói: « Thật là tốt quá, có tình yêu của anh thật tiện lợi quá mà, tốt quá là tốt. »
Tôi để cô ngồi nghỉ sô pha chút rồi đem cặp ***g vào bếp hâm nóng. Uyển Uyển vui vẻ ăn cơm, nhìn cô ăn mà tôi cảm thấy lòng cũng ấm áp lên. Tôi thích chăm sóc Uyển Uyển như vậy, thích dáng điệu vui vẻ của cô, thích phụ nữ nhỏ xinh như cô, thích cảm giác gia đình như thế này.
Thằng ranh Tô Nam này, đã ăn no bên nhà tôi rồi, vậy mà nhìn thấy Uyển Uyển ăn cũng xán lại đòi Uyển Uyển đút cho mấy miếng: « Mẹ ơi, cho con ăn thêm hai miếng thôi.»
Uyển Uyển dẹp hết đồ đang ăn sang bên, nhất định không cho Tô Nam:
«Không được, đây là đồ ba làm riêng cho mẹ, mà chẳng phải con được ăn rồi còn gì.»
«Nhưng nhìn thấy mẹ ăn con lại đói rồi.»
«Cùng lắm cho một miếng thôi, này này, không được lấy tay vồ nhá!»
Nhìn cái cách Uyển Uyển với Tô Nam sống chung mà chẳng giống mẹ con ở cùng chút nào, tôi đột nhiên cảm thấy dường như chúng tôi còn chưa ở riêng.
Tôi nghĩ, nếu lúc ấy mà không ra riêng, liệu mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy không? Nhưng nếu vậy, còn Tiết Đồng thì sao? Đời anh rất khổ, nếu tôi không ở bên anh, vậy anh sẽ thế nào đây? Tìm một người kết hôn hay là lêu lổng với đám bạn trước đây?
Cứ nghĩ đến Tiết Đồng ở bên người khác, đàn ông hay phụ nữ tôi đều thấy tim như quặn lên đau đớn, hiểu biết về y học, tôi biết đây không phải là bệnh gì về tim, vậy nên chỉ có thể là — tôi không muốn Tiết Đồng ở bên người nào khác trừ mình.
Giúp Uyển Uyển xử lý xong việc nhà, tôi vốn nghĩ muốn rời đi, nhưng nghĩ lại Tiết Đồng đang đi công tác, tôi về cũng chẳng để làm gì. Huống chi, đang ở bên vợ con, sao tôi phải giữa đêm rời đi?
« Này, A Đình, đêm nay anh định ở lại đấy à? Không sợ Tiết Đồng đi bắt về hả? » Uyển Uyển nhìn tôi, biết tôi định ở lại, trêu chọc.
Tôi nói: « Ông ấy đi công tác rồi. »
Uyển Uyển ngáp cái nói: « Vậy anh với Tiểu Nam đi ngủ sớm chút đi, đừng chơi game muộn quá. »
Tôi cười gượng gạo, dù biết bên này cũng có quần áo của mình nhưng hầu như lần nào cũng ngủ trên giường bé của Tô Nam với nó hoặc ngủ sô pha. Bình thường không tính, nhưng hôm nay lạnh như vậy, tôi cũng không muốn ngủ sô pha.
« Uyển Uyển, em có cần gối ôm tự phát nhiệt không này? »
« Anh định ngủ cùng em á? »
« Ừ. »
« Tiết Đồng chưa thỏa mãn anh hay sao? »
Tôi thật xấu hổ, ngủ với bà xã của mình lại phải bàn về một người đàn ông khác, thật rất là kì cục á.
« Anh cam đoan, chỉ là ôm ngủ thôi, tuyệt đối không làm gì em đâu. »
Uyển Uyển đi về phòng, nói: «Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nhớ phải tắm đấy. Anh mà làm gì em là em xui Tiết Đồng đấy.»
Uyển Uyển, em ác quá đấy, có ai lại đối xử với ông xã nhà mình vậy không? Nếu đêm nay anh thực sự làm gì em, em lại đi nói với Tiết Đồng, đến lúc đó anh ta không nổi giận đùng đùng đi bạo cúc anh mới là lạ.
« Này, Uyển Uyển, anh mới là chồng em, không phải Tiết Đồng đâu nhé. »
« Rồi, em biết rồi, anh mau đi tắm rửa đi. »
Tắm xong, tôi mặc áo ngủ, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nam đi vào phòng ngủ của Uyển Uyển.
Phòng của cô không có cảm giác nhu hòa bình thường của phụ nữ, bài trí hết sức bình thường, trừ cái giường uốn sắt kia thì đều là những đồ đạc thông thường trong phòng ngủ, hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt nữa.
Uyển Uyển đang tựa vào đầu giường lên mạng, thấy tôi vào đã giục đi ngủ. Mợ nó, sao cứ như tiếp đón khách ấy?
Mãi sau mới tắt đèn, hai người chúng tôi đều ngủ rồi, Uyển Uyển sợ lạnh liền chui vào lòng tôi.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, tôi lại đứng núi này trông núi nọ, muốn làm gì đó với Uyển Uyển, nhưng cái con chm mà bình thường chỉ cần trong tình huống như vậy là vui vẻ đứng lên, giờ lại như đang ngủ say, hoàn toàn chẳng động tĩnh gì.
« Uyển Uyển, cho anh sờ ngực em chút được không? »
« Về mà sờ ngực Tiết Đồng nhà anh í. »
« Uyển Uyển, cho anh sờ chút đi, anh muốn xác nhận một việc. »
« Việc gì? »
« Anh nghi anh không còn cảm giác với phụ nữ rồi. »
« Đây là chuyện tốt mà, về sau không còn cô nào bị anh hại nữa rồi… Ế… A Đình, anh vừa nói cái gì cơ? »
Uyển Uyển lập tức ngồi bật dậy, mở đèn đầu giường nhìn tôi.
Sau đó, Uyển Uyển đồng ý cho tôi sờ, nhưng mà cảnh báo trước, nếu tôi mà cưỡng ép là nhất định cô báo cảnh sát đấy.
« Này này, Uyển Uyển, em là vợ anh mà, vợ chồng ngủ với nhau không phải chuyện bình thường sao? Sao mà nói đến chuyện báo cảnh sát? »
« Bởi vì cái đồ chơi kia của anh chính là hung khí, làm với anh chẳng khác bị mưu sát. »
Toát cả mồ hôi… Này là chuyện quái gì, tôi làm với Tiết Đồng nhiều lần như vậy, nếu làm với tôi chính là bị mưu sát, vậy tôi đã mưu sát cảnh sát cả ngàn lần rồi.
Sau đó, Uyển Uyển dần cũng ngủ, tôi ôm cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Con chm này của tôi trong thí nghiệm hoàn toàn chẳng có chút ý định muốn đứng lên, rõ ràng hôm qua trong tay Tiết Đồng nó còn hoạt bát hiếu động lắm mà, vậy mà giờ chẳng thèm động đậy chút nào.
Rõ ràng lòng tôi cảm thấy mình hẳn là yêu phụ nữ, nhưng vì sao người phụ nữ tôi yêu đang ở trong lòng, tôi lại « tọa hoài bất loạn » (1), chẳng có tí chút phản ứng nào.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một chuyện thật đáng sợ, đó là, hình như tôi đã biến thành một nam đồng chí chỉ có hứng thú với đàn ông mất rồi.
Sau đó, tôi nghĩ đến án lệ « tọa hoài bất loạn » trăm ngàn năm trước. Trước đây, tôi thấy cái người họ Liễu này đúng là tên ngốc, sau đó lại nghĩ chắc là ông này bất lực, mà đến giờ, tôi lại nghĩ ông ta giống tôi, đúng nam đồng chí rồi.
Danh sách chương