Mẹ kể rằng, khi tôi mới sinh, lúc thay tã, ông nội cứ véo cái JJ nhỏ của tôi mà nói: “JJ thằng nhỏ này to ghê thật đấy.”. Về sau, mấy cô mấy bác hàng xóm cứ nhìn thấy tôi lại không nhịn được đến véo JJ nhỏ của tôi một cái. Mấy bà bác đều cười nói: “Vợ thằng cu này về sau đến là có phúc.”
Từ lúc học tiểu học, tôi bắt đầu lớn lên dưới sự hâm mộ của đám bạn, luôn nghĩ mình chính là một người đàn ông “lớn”.
Tự tin của đàn ông thường xuất phát từ hai phương diện, một là “năng lực thân thể”, hai là tiền.
“Năng lực thân thể” – từ này cũng dễ lý giải thôi, giống như là anh nào đẹp giai thì mỹ nữ bên người nhiều vô số. Rồi “tiền” lại càng dễ hiểu hơn nữa, một ông lão sáu bảy mươi tuổi vì sao còn có gái đẹp theo, cô gái xinh đẹp kia có thể thật sự yêu ông ta sao, đùa. Có câu: “Đàn ông cứ có tiền, cùng ai chẳng có duyên.”. Đã nghe qua chưa? Chưa? Vậy giờ anh hẳn đã nghe qua rồi đi.
Nói theo cách của động vật chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ, tôi luôn bởi “điểu” mình to hơn của người khác mà đắc chí. Thế nhưng, đám bác gái năm đó nói vợ tôi sẽ có phúc, tựa hồ đã sai rồi.
Khi học trung học, rất nhiều nam sinh đồn đại, nói “điểu” tôi là lớn nhất trường. Vốn có chút không phục, nhưng sau khi đi WC xả nước với tôi xong, bọn họ đều chịu phục rồi, ha ha ha, những người đã đi tiểu với tôi một lần đều không dám đi với tôi lần thứ hai. Có câu “Con gà tức nhau tiếng gáy” (1), những người mà đã so “điểu” với tôi, thấy tôi đều tiểu không được. Những chuyện từ nhỏ đến lớn khiến tôi luôn tràn đầy tự tin, nghĩ mình thật đúng là quá “trâu” mà.
Khi tôi đang học cấp ba, một lần trên đường về nhà gặp một cô nàng xinh đẹp tới dụ dỗ, có người nói hình như là vợ hai của ông lão nhà ở gần đấy.
Thời buổi này, gái ngoài hai mươi là được ưa thích nhất. Bọn con trai mười mấy tuổi chúng tôi thấy họ thành thục, mấy anh ngoài hai mươi thấy họ vừa vặn, đàn ông hơn ba mươi thấy họ đáng yêu, mấy ông ngoài bốn mươi mà đi cặp bồ thích nhất là cặp với mấy em đôi mươi mấy ông già năm mươi thì thích trâu già gặm cỏ non mấy cụ sáu bảy mươi tuổi lại càng thích mắt mấy em này.
Lúc đó tôi đang dậy thì, tuy không phải là rất đẹp trai nhưng với “vốn liếng” của mình lại tự tin lắm, thế là đi cùng cô ta luôn. Cô nàng giúp tôi khai trai, lại còn cho tôi phong bì. Tuy tôi chỉ là lính mới, đối phương lại là tay lõi đời nhưng “vốn liếng” trời sinh của tôi là để làm gì chứ. Cuối cùng, tôi đương nhiên là sung sướng rồi, mà cô nàng kia đến lúc tôi đi còn chưa rời được giường. Sau đó, tôi cũng không bao giờ thấy lại cô ta nữa.
Về sau, khi học trường y tôi cũng hẹn hò với mấy cô bạn, thế nhưng cuối cùng đều đến lúc đi nhà nghỉ đối phương mới sợ chạy mất dép, còn những người không chạy thì làm xong đều không muốn gặp tôi lần thứ hai nữa. Sau đó, ở đại học tôi được đặt một biệt hiệu nghe kêu đinh tai luôn – “người lừa”, nữ sinh ở đại học thấy tôi là tránh, cứ làm như tôi là thú dữ không bằng. Lúc này tôi mới phát hiện ra, “điểu” to thì ra cũng có hại mà.
Năm tôi tốt nghiệp đại học cũng tìm được một cô, lúc đầu chỉ có nắm tay nắm chân bình thường thôi, tận sau khi cưới chúng tôi mới có lần đầu tiên. Cô bảo bị tôi lừa, sớm biết vậy trước khi cưới phải thử trước, thử xong rồi trả được hàng thì tốt biết mấy. Làm sao mà như bây giờ, mỗi lần làm đều như bị mưu sát.
Cô vốn muốn ly hôn nhưng lại phát hiện đã dính bầu rồi, vậy nên chúng tôi không chia tay được. Sau đó, cô sinh cho tôi một bé trai. Dù có con trai, gia đình cũng hòa thuận hơn chút nhưng cô sao cũng không muốn bị tôi đụng chạm. Có một lần tôi cưỡng ép cô, lại khiến cô phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Sau đó, bất đắc dĩ, lúc con trai được ba tuổi, chúng tôi ra ở riêng.
Không cãi cọ, không ly hôn, sau khi ra riêng chúng tôi lại trở thành bạn tốt.
Lúc đó cô bảo: “Nếu sau này anh muốn kết hôn với người khác chúng ta mới ly hôn được không?”
“Sao giờ không làm luôn đi? Mỗi tháng anh cũng có thể đưa em phí phụng dưỡng ly hôn.”
“Đừng có coi thường phụ nữ, em không cần đàn ông nuôi cũng có thể sống tốt. Hơn nữa, nếu em ly hôn với anh, người sau cũng chưa chắc đã tốt hơn. Với cả bây giờ đàn ông có vợ là được ưa lắm đó, không biết chừng sẽ có một tiểu tam thích anh, sau đó đem anh cướp đi ấy chứ?”
“Nếu anh bị người ta cướp đi, em không thấy buồn sao, tốt xấu gì mình cũng là vợ chồng cơ mà?” Cũng bất mãn một chút, nhưng tôi thực sự có lý do không thể ly hôn ngay. Hiện tại, tôi vừa mới chuyển thành bác sĩ chính thức ở bệnh viện này, nếu chuyện tôi ly hôn truyền ra, công việc có thể sẽ bị ảnh hưởng. Cô cũng biết điều này nên mới không chủ động nói chuyện ly hôn.
“Ha ha, em đợi có cô nào mau đến mà lừa anh lên giường, rồi để xem xem cô ta sống được bao lâu.” Cô cười sung sướng.
“Thực ra anh cũng không tệ mà, sao em không thể sống cùng anh chứ?” Tôi phiền muộn vô cùng hỏi cô, rõ ràng quan hệ của chúng tôi rất tốt, thế mà cô tình nguyện độc thân cũng không muốn ở bên tôi.
Cô hất cằm chỉ quần tôi nói: “Cái đồ chơi này của anh thật không phải là con người nên có, anh hẳn nên đổi thành lừa đi.”
“Đàn bà không phải đều thích đàn ông to hay sao?”
“Thế nhưng cũng không có nghĩa là muốn người như anh, cái đồ chơi này của anh cũng chỉ có kiểu đàn bà cao lớn thô kệch mới chịu được thôi. Nhưng mà anh thế này, chắc phải đi tìm anh giai nào cao to trâu bò mới không bị anh làm cho đến chết.”
Lúc Uyển Uyển đi, tôi bất đắc dĩ giương mỏ, bắt đầu chửi bới ông giời gian ác.
Mẹ nó, ông giời, ông cho tôi “điểu” lớn như vậy làm gì chứ, cũng chẳng có ***g sắt mà chứa đâu!! Đến tận khi gặp Tiết Đồng tôi mới thấy cái miệng quạ đen của bà xã thật là linh quá mà.
Tác giả: Lại một truyện ngôi thứ nhất. Thực ra, cá nhân tôi thích thổ tào văn ngôi thứ nhất.
Truyện này nhìn qua có lẽ sẽ thấy không hài hòa, thực ra nó… chỉ có một chút không hài hòa thôi.
Trời lạnh, thực sự không muốn đánh máy nhưng linh cảm cứ tắc trong đầu khiến tôi không viết không được.
Bản thân không chứa hàng dự trữ, số lượng từ mỗi ngày có thể sẽ hơi ít nhưng sẽ kiên trì cập nhật mỗi ngày.
Hoan nghênh tới vỗ béo.
Sự ủng hộ của mọi người chính là động lực để tôi cập nhật!
(1) Nguyên là: “人比人得死, 货比货得扔” – “nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”. Câu đầy đủ nó là: “人比人, 比死人 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. Trên baike giải thích thế này: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn, “bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư” mà.
Câu này bạn rất là phân vân vì search đi search lại, cuối cùng rút ra nó tương tự câu “Nhìn lên thì chẳng bằng ai – Nhìn xuống cũng chẳng mấy ai bằng mình” bên mình nhưng đặt vào đây lại không thích hợp lắm nên cứ thay bằng câu kia đi >.
Từ lúc học tiểu học, tôi bắt đầu lớn lên dưới sự hâm mộ của đám bạn, luôn nghĩ mình chính là một người đàn ông “lớn”.
Tự tin của đàn ông thường xuất phát từ hai phương diện, một là “năng lực thân thể”, hai là tiền.
“Năng lực thân thể” – từ này cũng dễ lý giải thôi, giống như là anh nào đẹp giai thì mỹ nữ bên người nhiều vô số. Rồi “tiền” lại càng dễ hiểu hơn nữa, một ông lão sáu bảy mươi tuổi vì sao còn có gái đẹp theo, cô gái xinh đẹp kia có thể thật sự yêu ông ta sao, đùa. Có câu: “Đàn ông cứ có tiền, cùng ai chẳng có duyên.”. Đã nghe qua chưa? Chưa? Vậy giờ anh hẳn đã nghe qua rồi đi.
Nói theo cách của động vật chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ, tôi luôn bởi “điểu” mình to hơn của người khác mà đắc chí. Thế nhưng, đám bác gái năm đó nói vợ tôi sẽ có phúc, tựa hồ đã sai rồi.
Khi học trung học, rất nhiều nam sinh đồn đại, nói “điểu” tôi là lớn nhất trường. Vốn có chút không phục, nhưng sau khi đi WC xả nước với tôi xong, bọn họ đều chịu phục rồi, ha ha ha, những người đã đi tiểu với tôi một lần đều không dám đi với tôi lần thứ hai. Có câu “Con gà tức nhau tiếng gáy” (1), những người mà đã so “điểu” với tôi, thấy tôi đều tiểu không được. Những chuyện từ nhỏ đến lớn khiến tôi luôn tràn đầy tự tin, nghĩ mình thật đúng là quá “trâu” mà.
Khi tôi đang học cấp ba, một lần trên đường về nhà gặp một cô nàng xinh đẹp tới dụ dỗ, có người nói hình như là vợ hai của ông lão nhà ở gần đấy.
Thời buổi này, gái ngoài hai mươi là được ưa thích nhất. Bọn con trai mười mấy tuổi chúng tôi thấy họ thành thục, mấy anh ngoài hai mươi thấy họ vừa vặn, đàn ông hơn ba mươi thấy họ đáng yêu, mấy ông ngoài bốn mươi mà đi cặp bồ thích nhất là cặp với mấy em đôi mươi mấy ông già năm mươi thì thích trâu già gặm cỏ non mấy cụ sáu bảy mươi tuổi lại càng thích mắt mấy em này.
Lúc đó tôi đang dậy thì, tuy không phải là rất đẹp trai nhưng với “vốn liếng” của mình lại tự tin lắm, thế là đi cùng cô ta luôn. Cô nàng giúp tôi khai trai, lại còn cho tôi phong bì. Tuy tôi chỉ là lính mới, đối phương lại là tay lõi đời nhưng “vốn liếng” trời sinh của tôi là để làm gì chứ. Cuối cùng, tôi đương nhiên là sung sướng rồi, mà cô nàng kia đến lúc tôi đi còn chưa rời được giường. Sau đó, tôi cũng không bao giờ thấy lại cô ta nữa.
Về sau, khi học trường y tôi cũng hẹn hò với mấy cô bạn, thế nhưng cuối cùng đều đến lúc đi nhà nghỉ đối phương mới sợ chạy mất dép, còn những người không chạy thì làm xong đều không muốn gặp tôi lần thứ hai nữa. Sau đó, ở đại học tôi được đặt một biệt hiệu nghe kêu đinh tai luôn – “người lừa”, nữ sinh ở đại học thấy tôi là tránh, cứ làm như tôi là thú dữ không bằng. Lúc này tôi mới phát hiện ra, “điểu” to thì ra cũng có hại mà.
Năm tôi tốt nghiệp đại học cũng tìm được một cô, lúc đầu chỉ có nắm tay nắm chân bình thường thôi, tận sau khi cưới chúng tôi mới có lần đầu tiên. Cô bảo bị tôi lừa, sớm biết vậy trước khi cưới phải thử trước, thử xong rồi trả được hàng thì tốt biết mấy. Làm sao mà như bây giờ, mỗi lần làm đều như bị mưu sát.
Cô vốn muốn ly hôn nhưng lại phát hiện đã dính bầu rồi, vậy nên chúng tôi không chia tay được. Sau đó, cô sinh cho tôi một bé trai. Dù có con trai, gia đình cũng hòa thuận hơn chút nhưng cô sao cũng không muốn bị tôi đụng chạm. Có một lần tôi cưỡng ép cô, lại khiến cô phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Sau đó, bất đắc dĩ, lúc con trai được ba tuổi, chúng tôi ra ở riêng.
Không cãi cọ, không ly hôn, sau khi ra riêng chúng tôi lại trở thành bạn tốt.
Lúc đó cô bảo: “Nếu sau này anh muốn kết hôn với người khác chúng ta mới ly hôn được không?”
“Sao giờ không làm luôn đi? Mỗi tháng anh cũng có thể đưa em phí phụng dưỡng ly hôn.”
“Đừng có coi thường phụ nữ, em không cần đàn ông nuôi cũng có thể sống tốt. Hơn nữa, nếu em ly hôn với anh, người sau cũng chưa chắc đã tốt hơn. Với cả bây giờ đàn ông có vợ là được ưa lắm đó, không biết chừng sẽ có một tiểu tam thích anh, sau đó đem anh cướp đi ấy chứ?”
“Nếu anh bị người ta cướp đi, em không thấy buồn sao, tốt xấu gì mình cũng là vợ chồng cơ mà?” Cũng bất mãn một chút, nhưng tôi thực sự có lý do không thể ly hôn ngay. Hiện tại, tôi vừa mới chuyển thành bác sĩ chính thức ở bệnh viện này, nếu chuyện tôi ly hôn truyền ra, công việc có thể sẽ bị ảnh hưởng. Cô cũng biết điều này nên mới không chủ động nói chuyện ly hôn.
“Ha ha, em đợi có cô nào mau đến mà lừa anh lên giường, rồi để xem xem cô ta sống được bao lâu.” Cô cười sung sướng.
“Thực ra anh cũng không tệ mà, sao em không thể sống cùng anh chứ?” Tôi phiền muộn vô cùng hỏi cô, rõ ràng quan hệ của chúng tôi rất tốt, thế mà cô tình nguyện độc thân cũng không muốn ở bên tôi.
Cô hất cằm chỉ quần tôi nói: “Cái đồ chơi này của anh thật không phải là con người nên có, anh hẳn nên đổi thành lừa đi.”
“Đàn bà không phải đều thích đàn ông to hay sao?”
“Thế nhưng cũng không có nghĩa là muốn người như anh, cái đồ chơi này của anh cũng chỉ có kiểu đàn bà cao lớn thô kệch mới chịu được thôi. Nhưng mà anh thế này, chắc phải đi tìm anh giai nào cao to trâu bò mới không bị anh làm cho đến chết.”
Lúc Uyển Uyển đi, tôi bất đắc dĩ giương mỏ, bắt đầu chửi bới ông giời gian ác.
Mẹ nó, ông giời, ông cho tôi “điểu” lớn như vậy làm gì chứ, cũng chẳng có ***g sắt mà chứa đâu!! Đến tận khi gặp Tiết Đồng tôi mới thấy cái miệng quạ đen của bà xã thật là linh quá mà.
Tác giả: Lại một truyện ngôi thứ nhất. Thực ra, cá nhân tôi thích thổ tào văn ngôi thứ nhất.
Truyện này nhìn qua có lẽ sẽ thấy không hài hòa, thực ra nó… chỉ có một chút không hài hòa thôi.
Trời lạnh, thực sự không muốn đánh máy nhưng linh cảm cứ tắc trong đầu khiến tôi không viết không được.
Bản thân không chứa hàng dự trữ, số lượng từ mỗi ngày có thể sẽ hơi ít nhưng sẽ kiên trì cập nhật mỗi ngày.
Hoan nghênh tới vỗ béo.
Sự ủng hộ của mọi người chính là động lực để tôi cập nhật!
(1) Nguyên là: “人比人得死, 货比货得扔” – “nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”. Câu đầy đủ nó là: “人比人, 比死人 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. Trên baike giải thích thế này: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn, “bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư” mà.
Câu này bạn rất là phân vân vì search đi search lại, cuối cùng rút ra nó tương tự câu “Nhìn lên thì chẳng bằng ai – Nhìn xuống cũng chẳng mấy ai bằng mình” bên mình nhưng đặt vào đây lại không thích hợp lắm nên cứ thay bằng câu kia đi >.
Danh sách chương