Dịch và biên: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL

An thu hoạch cả buổi tối rất phong phú, trên lưng đầy một túi xương, trên tay cũng có hai túi, bước chân nhẹ nhàng trở về ổ nhỏ của mình. Vốn còn không ít xương, nhưng quả thực không không còn chứa được nữa nên cô chỉ có thể nhịn đau mà buông tha.

Cô cảm thấy mình cần phải tìm một phương thức lưu giữ tốt hơn, bằng không mỗi lần đều phải mang từng túi lớn trở về, như vậy hiệu suất vừa thấp lại còn hết sức vướng bận.

An ngồi trên mặt đất, lựa chọn một cục xương, thuần thục loại bỏ tạp chất, tăng thể tích, tăng độ cứng, sau đó cầm đao và tập trung tinh thần bắt đầu điêu khắc, mỗi một đao lại một lần dùng linh lực. Một lát sau, trên cốt điêu đã hình thành một chữ “Tồn”.

An cảm ứng một chút, xác định đã điêu khắc thành công, liền cầm nó nhắm một hồn đá trên mặt đất. Một ánh sáng thoáng qua, đá trong nháy mắt liền biến mất không thấy nữa.

Thành công!

Linh hồn trong ánh mắt An vì vui sướng mà nhảy lên, cô lại sử dụng một lần tự quyết “Tồn” trên một hồn đá lớn hơn, cục đá vẫn như cũ bị thu vào trong cốt điêu. Không nghĩ tới đơn giản như vậy đã làm được, cô cảm thấy mình đúng là một thiên tài! An chơi đến phấn khởi, cả buổi tối nhặt xương toàn bộ đều thu vào trong cốt điêu chữ “Tồn”. Có tự quyết “Tồn”, sau này cô không bao giờ lo lắng về vấn đề chuyên chở nữa! Mặc dù không gian của cốt điêu này chỉ có 10 mét vuông, bởi vì vật liệu chế tác và cấp bậc linh lực có liên quan nên tương lai vẫn có thể phát triển.

Song, tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực thì tàn khốc, An rất nhanh không thể vui vẻ bởi vì những đồ vật cô đã thu vào không thể lấy ra! Cái gọi là tự quyết “Tồn”, tên cũng như ý nghĩa, chỉ có thể lưu giữ nhưng không thể lấy ra.

An lật qua lật lại cốt điêu trên tay mà suy tính hồi lâu, gõ ở trên tường, ngâm ở trong nước, ném lên không trung mấy lần, rốt cuộc cũng xác định cái gì cũng không lấy ra được, nhưng cô không cam lòng buông tha.

Cô dùng linh lực cảm ứng vật phẩm ở bên trong cốt điêu một chút, tất cả đều rất tốt ở trong không gian, chính là không thể lấy ra được.

An thầm nghĩ, chẳng lẽ phải làm một tự quyết “Lấy” để phối hợp? Nghĩ tới đây, cô lấy một cục xương từ trong đống hàng tích trữ trước kia của cô và bắt đầu điêu khắc tự quyết “lấy”.

Sau khi điêu khắc hoàn thành, An dùng tự quyết “lấy” cùng với cốt điêu “Tồn”, kết quả… chỉ nghe rầm một tiếng, hai miếng cốt điêu “Tồn” và “Lấy” đồng thời nổ tung, bẻ thành bụi phấn dán đầy mặt An.

An buồn bực nhìn tro cốt trên mặt đất, ôm hai cẳng chân mình, yên lặng kiểm điểm sai lầm của mình.

Đột nhiên, cô từ dưới đất đứng lên. Ngu xuẩn, tất cả xương cốt cả buổi tối cô thu thập đều được lưu giữ ở trong cốt điêu! Tại sao lại bị nát cốt điêu, đồ vật cũng không thấy nữa? Hỗn đản, mau nhổ ra cho cô!

An phí công đi vòng vo trong động một vòng, tức tối đá tro cốt ở trên mặt đất. Muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình quá đắc ý, còn chưa thử nghiệm xong đã thu hết tất cả đồ vật vào trong. Hiện tại thì tốt quá rồi, làm không công cả một buổi tối.

Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào chứ? An nằm ngửa trên mặt đất, cẩn thận suy nghĩ tính khả thi của tồn lấy.

Đầu tiên, tồn là một không gian, cần phải có một lối đi, tiếp theo còn phải có một mật mã đặc thù để tạo lối ra. Mật mã chính là chìa khóa mở ra không gian cũng chính là mấu chốt của lối đi.

Không đến một lát sau, An đột nhiên ngồi dậy, cầm một khối linh cốt, dùng ngón tay tỉ mỉ phát họa vài đường, cuối cùng hoàn thiện ý tưởng. Cô định thử nghiệm điêu khắc cả hai chữ, lấy tự thân linh lực làm chìa khóa và xây dựng một lối đi không gian.

An có chút gấp không thể chờ đợi mà trực tiếp dùng linh cốt làm thí nghiệm. Đây là lần đầu tiên cô điêu khắc không chỉ hai chữ mà còn có nghĩa tương phản cùng trên một cục xương, trong đó mấu chốt chính là sự phân cảnh hoàn chỉnh.

Chớp chớp mắt, An tập trung tinh thần cao độ, mỗi một kết cấu của linh cốt, mỗi một sự biến hóa dù nhỏ nhất đều được cô nắm giữ.

Xương ngón tay mảnh khảnh đang như múa đao mà linh hoạt khắc họa.

Trong sơn động mờ tối, chỉ thấy một khối xương trắng ngồi xếp bằng, trên người tản ra ánh sáng sáng mờ ảo như một pho tượng trầm tĩnh.

Hoàn thành!

Thời điểm An buông đao và mở mắt thì nhìn vào bàn tay mình, ở trong lòng bàn tay là hai cục xương nhỏ như hai quả nhỏ xinh xắn. Một quả thì khắc “tồn”, một quả thì khắc “lấy”, ánh sáng nhẹ nhàng trôi chảy qua lại với nhau.

An đem hai quả chia thành hai cái nhẫn để ở hai ngón tay áp út, bên trái là “tồn” mà bên phải là “lấy”.

Không gian “tồn” lớn ước chừng 50 mét vuông, mặt khắc bên trong không gian chính là hơi thở linh hồn An mà chìa khóa mở không gian chính là chữ “Tồn”, An biết lần này cô đã thành công mặc dù không cần thí nghiệm.

Nhưng vẫn để an tâm hơn, An vẫn lấy một vài cục đá vụn để thí nghiệm. Đúng như dự đoán, toàn bộ vật liệu linh cốt và thành phẩm cốt điêu đều đã bị thu vào trong không gian “tồn”.

Dọn dẹp xong, cô mới ý thức được một vấn đề, chính là không gian không có trình tự phân loại, tất cả mọi thứ đều bị đặt chung một chỗ. Mặc dù cô có thể cảm ứng chính xác mục tiêu nhưng đó là vì hiện tại bên trong còn có ít đồ vật, nếu sau này càng ngày càng thu thập được nhiều cốt điêu thì việc tìm kiếm sẽ tương đối phiền toái khi chủng loại càng ngày càng phức tạp.

Cũng không biết có thể dùng ý thức dung nhập vào trong không gian phương thức phân loại của loài người không nhỉ…Ừ, tương lai cũng nên nghiên cứu thử việc này.

An đứng dậy hoạt động tay chân mình, sau đó mặc vào người bộ áo giáp và chui ra khỏi hang động từ dưới nước.

Vào ban ngày, An lựa chọn ngụy trang, dù sao cũng nên chú ý không tạo sự nổi bật hù dọa người khác khi nhìn thấy.

An cũng không biết thời gian điêu khắc lần này của cô là suốt hai ngày, chờ cô đi ra khỏi hang động, đoàn người Milos cũng đã trở về căn cứ số 3.

Cùng lúc đó, An thu được tin tức từ Vượng vượng.

Đây là… chuyện gì đang xảy ra? Xuyên thấu qua đôi mắt của vượng vượng, An nhìn nơi nơi trong căn cứ đều có những điểm sáng màu xanh lơ lửng, vô số thông tin tiếng nói truyền vào trong ý thức của cô – ta là vi khuẩn nguy hiểm muốn chết nấm hảo chân, ta là vi khuẩn nguy hiểm muốn chết nấm hảo chân…

Từ “ta là nấm hảo chân” đến “Ta là vi khuẩn nấm hảo chân”, bây giờ lại là “Ta là vi khuẩn nguy hiểm nấm hảo chân” là sao?

Thực hiển nhiên, nhóm nấm hảo chân này đã tiến hóa, hơn nữa chúng còn tăng thêm định nghĩa bọn chúng đã trở thành những kẻ “nguy hiểm”. Loại ý thức tự chủ này hẳn là học được từ nhân loại. Nhưng cái quỷ gì là “nguy hiểm muốn chết” đây hả?

Trước đó chúng chỉ sống được trong không khí mấy chục giây, bây giờ nhìn lại có vẻ thời gian sống sót của chúng đã kéo dài hơn rồi.

Toàn bộ căn cứ đều trong tình trạng giới nghiêm, tất cả đều trống trải vắng vẻ không chút nhân khí, sự lo lắng thấp thỏm tràn ngập trong căn cứ.

“Thiếu tướng Milos, ngài rốt cuộc cũng đã trở về.” Rachel chào kiểu nghi thức quân đội với hắn, sắc mặt vốn mệt mỏi dần khôi phục vài phần tinh thần.

“Chuyện gì xảy ra?” Milos nhíu chặt lông mày.

Rachel trả lời: Ngày thứ hai sau khi ngài rời đi, bên ngoài khu cô lập xuất hiện người bị lây nhiễm, mặc dù trong thời gian ngắn ngủi bác sĩ Alan lựa chọn biện pháp xử lý tương ứng nhưng nấm khuẩn vẫn bị khuếch tán.”

“Lây nhiễm đến mức độ nào?”

“Hiện tại đã có hai mươi ba ngàn người bị lây nhiễm.”

Toàn bộ căn cứ số 3 chỉ có bảy vạn người, thế những đã có hơn hai vạn người bị lây nhiễm sao? Milos vội vàng đi tới trung tâm hành chính tổng hợp.

Rachel vội vàng đuổi theo: “Thiếu tướng Milos, còn có một việc nữa.”

“Nói.”

“Thị trưởng Valenauer đã báo cáo sự việc lên cấp lãnh sự* liên minh, cũng yêu cầu ngài phụ trách chuyện này.”

Bước chân Milos dừng lại, quay đầu nhìn Rachel: “Đây là thái độ của Valenauer?”

Rachel cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

Âu Mạc đứng phía sau Milos tức giận trừng mắt nhìn Rachel. Bọn họ phải liều sống liều chết thu thập nấm ngủ đông ở bên ngoài nơi hoang dã, một vài kẻ thì ngay cả chuyện đánh rắm cũng không làm được mà chỉ lo đùn đẩy trách nhiệm!

Milos không nhìn Rachel nữa, hắn xoay người chuẩn bị đi vào trung tâm hành chính tổng hợp.

Rachel ngăn hắn lại: “Thiếu tướng Milos, thị trưởng không ở trung tâm hành chính tổng hợp.”

“Vậy hắn ở đâu?”

Rachel cười khổ: “Đang bị hôn mê!”

Milos: “……”

Cuối cùng thì Milos cũng đổi đường đi đến phòng thí nghiệm của Alan. Khô lâu chuột Vượng Vượng lặng lẽ tò đầu ra ngoài túi hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, tò mò nhìn xung quanh.

Xuyên qua tiếng hát “ta là vi khuẩn nguy hiểm muốn chết nấm hảo chân” mà tới phòng thí nghiệm của Alan.

Alan đã sớm nhận được tin tức Milos trở về nên không hề bất ngờ.

Cô báo cáo tình huống mấy ngày qua cho Milos.

“Thực bất hạnh, nấm ngủ đông đã bắt đầu tiến hóa. Nó tiến hóa chủ yếu ở hai phương diện: một là gia tăng thời gian sống sót, hai là kéo dài thời kỳ ủ bệnh. Vốn thời gian tồn tại của nấm khuẩn trong không khí không quá ba mươi giây, nhưng bây giờ chúng có thời gian sống sót ít nhất là ba giờ. Người bệnh bị lây nhiễm vốn chỉ bị hôn mê sau một đến hai giờ, nhưng thời gian phát bệnh hiện tại cũng đã lâu hơn đến hai mươi tư giờ. Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta không thể khống chế sự lây nhiễm của nấm khuẩn nữa. Hai mươi tư giờ đủ để toàn bộ người trong căn cứ bị lẫy nhiễm.”

“Có người bị chết do lây nhiễm của nấm khuẩn không?”

“Không có!” Alan trả lời, “Đây có thể coi là điều may mắn duy nhất. Nấm ngủ đông mặc dù ký sinh cơ thể người để sinh sản nhưng lại không gây ra những chứng bệnh khác, trừ tạo ra những vết máu bầm do hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể con người thì cũng không có gì khác.”

Milos suy tư một chút, nói: “Lần này chúng ta chỉ mang về có 15 gốc cây “nấm ngủ đông”, một phần dùng để cứu nghiên cứu viên, một phần lưu lại để nghiên cứu, hy vọng trong thời gian ngắn nhất mấy người có thể nghiên cứu ra giải dược. Cụ thể người nghiên cứu là ai do cô quyết định, bất luận cấp bậc cao thấp.”

Alan gật đầu nhận lệnh. Ngay sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, thiếu tướng Milos, còn có một việc nữa, thị trưởng Valenauer trước khi bị hôn mê đã công bố nhiệm vụ nấm ngủ đông trên hệ thống, chuyện này đã bị công khai.”

Ánh mắt Milos lạnh như băng bắn tới trên người Rachel, lạnh lùng nói: “Valenauer là kẻ ngu sao? Ngươi thân là trợ lý của hắn lại không biết đường khuyên can?”

Rachel rụt cổ, hắn nào dám khuyên can? Một chữ cũng không thể phun ấy chứ?

Milos hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm.

Rachel nhỏ giọng, nói: “Thiếu tướng Milos, ngài có phải đã quên cái gì không?”

Milos quay đầu nhìn hắn, trong con người màu vàng không chút cảm xúc mà chỉ trầm mặc chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Rachel cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: “Chúng ta chẳng lẽ không nên cứu tỉnh thị trưởng Valenauer đầu tiên sao?”

Khóe môi Milos hơi cong, nhẹ nhàng bỏ lại một câu trước khi đi: “Cứ để cho hắn bất tỉnh đi.”

Rachel run rẩy nhìn theo bóng hắn rời đi, thiếu tướng đại nhân ơi, ngài làm vậy thật sự sẽ tốt sao? Người ta dù sao cũng là thị trưởng, cấp quan dường như vẫn ở trên ngài đấy…

Giải thích: Lãnh sự liên minh là tổ chức có quyền lực cao nhất và chịu trách nhiệm bảo vệ công dân hành tinh mình tại các hành tinh khác (ở đây là hành tinh thăm dò)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện