Dáng điệu của Tô Mạch như mới từ trong giường chui ra, nàng giả vờ trấn tĩnh trò chuyện với tên tướng sĩ cầm đầu: “Không biết quân gia đêm khuya đến thăm có chuyện gì quan trọng?”
Quân sĩ tiến lên vừa chắp tay trả lời, “Bề trên có mệnh, đưa tất cả nữ quyến của Tương Nam vương đến thủy nguyệt hiên.”
Nếu là mệnh lệnh của bề trên, Tô Mạch đương nhiên không tiện hỏi nhiều, nàng chỉ nói: “Trong viện của ta chỉ có một thị nữ và một ma ma trong sổ hẳn là có ghi lại".
Tất nhiên là quân sĩ có mang theo sổ sách, lời Tô Mạch không có gì sai, chẳng có gì để nghi ngờ. Tô Mạch hướng Ngô ma ma cùng Hiểu Nguyệt hơi hơi gật đầu, hai người ngoài mặt thì tỏ ra không có việc gì nhưng mà hai chân thì run lẩy bẩy.
Quân sĩ đương nhiên nhìn thấy, những đôi chân run rẩy như vậy cũng không phải chỉ có ở Chỉ Lan viện. Bất kì ai, đêm khuya thanh vắng bị hung thần ác sát tướng sĩ triệu đi sẽ đều hoảng loạn.
Đêm khuya ở thủy nguyệt hiên, ánh nến chiếu sáng như ban ngày, tướng quân Mông Trí ngồi ở phía trên tinh tế thưởng thức trà, Tương Nam vương đứng ở dưới nghiêng đầu nhìn toàn bộ nữ quyến của vương phủ từng bước được mang vào sau phía mành, lại từng bước từng bước không làm sao cả mà đi tới, ngay cả mấy thiếp thất của hắn cũng không thể thoát khỏi. Tất cả nữ quyến đang xếp hàng chờ đợi cúi đầu quỳ sát mặt đất, mặc dù không thể nhìn thấy sắc mặt của các nàng, nhưng có thể thấy đôi tay chống trên mặt đất vẫn đang run run. Tương Nam vương cảm thấy thật lo sợ, đành thử hỏi: “Tướng quân có biết Hoàng Thượng muốn tìm kẻ nào không?”
Trước đó Tô Mai hiến thân không thành, bị phạt cấm túc nửa năm, bây giờ lại xảy ra chuyện này, một cảm giác lạnh buốt sống lưng như đâm vào người Tương Nam vương.
Tất nhiên Mông Trí là sẽ không nói thẳng, hắn chỉ nói: “Hôm nay Hoàng Thượng đi ngang qua hoa viên, thiếu chút nữa bị một con mèo hoang đánh lén, đột nhiên một nữ tử xuất hiện, thay Hoàng Thượng chắn vết mèo cắn. Hoàng Thượng từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, đối với người trượng nghĩa liều mình cứu giúp, há có thể không tìm nàng để phong thưởng hậu hĩnh".
Lời này vừa nói ra, tất cả mấy nàng thị thiếp, thị nữ đều giống nhau hết cả run rẩy, thậm chí có người chỉ hận không thể là người đầu tiên bị cắn.Tương Nam vương cũng ngẩn ngơ, trên mặt lập tức mây tan sương mù. Người có thể khiến Cảnh Đế huy động tướng sĩ tìm người sẽ không đơn giản như vậy, sợ là Cảnh Đế là coi trọng nhân gia, khó trách đối Tô Mai khinh thường nhìn đến. Mặc kệ Cảnh Đế xuất phát từ nguyên nhân gì tìm người, ít nhất trước mặt mọi người nói lời này hắn sẽ không nuốt lời.
Tương Nam vương trịnh thượng bày thái độ của một vương gia, “Các ngươi ai quấy nhiễu thánh giá, Hoàng Thượng thánh minh đã không trách tội, còn không đứng ra!”
Đôi mắt khôn khéo của Tương Nam vương quay tròn, hận không thể đào ba thước đất để kiếm cái kẻ không biết điều được ban thưởng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn kia ra.
Mặc kệ ánh mắt hắn cổ vũ nhiệt liệt, lời nói đầy thành ý, cũng chưa thấy một kẻ nào nhảy ra.
Giờ phút này Cảnh Đế bình tĩnh ngồi trong vườn của Thanh viện, Mông Trí có tìm thấy nàng kia hay không hắn cũng chả thèm quan tâm. Quân y Trương Thỉ chẩn xong mạch cho hắn, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.
“Hoàng Thượng mạch đập bình thường, không giống bệnh phát cuồng phát tác"
“Nhưng vừa rồi trẫm thực sự thiếu chút nữa bóp chếtTô Mai.”
Bệnh phát cuồng của Cảnh Đế chỉ có hai nguyên nhân dẫn đến, một là thấy máu, hai là thần trí không thanh tỉnh.
Trương thỉ cũng lấy làm lạ, bây giờ bọn họ đang ở trong phòng tắm, Trường tương tư còn lưu lại trong nước vẫn không ngừng toả ra, mùi hương vẫn nồng nặc đầy phòng, mặc dù được huấn luyện nghiêm cẩn hắn vẫn thấy thần kinh so với bình thường cực kì hưng phấn. Nội tâm ẩn ẩn xao động, hiện giờ mà có mỹ nhân ở đây hắn không dám chắc là bản thân có kiềm chế được hay không.
Nhưng vị này - Cảnh Đế lại bình yên mà ngồi ở trên giường, mạch đập cũng chẳng có gì bất thường, chẳng nhanh đến tẹo nào.
Hắn nhớ rõ lần trước, sát thủ của Tây Bình vương muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc Cảnh Đế, trong lư hương tăng thêm hương liệu thúc tình, kết quả là sao, là không đến một khắc đã bị Cảnh đế bóp gãy cổ, mấy tên đồng đảng đi theo cũng chẳng có tên nào tứ chi hoàn thiện.
Ai cũng nói Cảnh đế tàn bạo, nhưng cửu tộc Tây Bình vương bị đồ diệt là do họ tự dẫn xác đến- bệnh phát cuồng của Cảnh đế một khi đã phát tác không ai có thể ngăn cản hắn giết đến kẻ thù cuối cùng.
Mà hôm nay lại có kì tích xảy ra, hơi thở của Cảnh đế thế nhưng lại bình ổn.
“Gia phụ từng nói, thân có Mật Hương giả trị được bệnh phát cuồng. Chỉ cần tìm được nàng kia, bệnh của Hoàng Thượng liền có thể chữa khỏi!”
Thời đại của Trương gia vì hoàng gia mà làm ngự y, hoàng thất cơ hồ cách một thế hệ lại xuất hiện một vị hoàng tử mắc bệnh, vị hoàng tử này sẽ giao cho Trương gia chữa trị. Từng có ngự lệnh, hoàng tử nếu vì bệnh phát cuồng mà chết, ngự y Trương gia chữa trị cho hoàng tử sẽ phải chôn cùng. Những hoàng tử bị bệnh như vậy sẽ được phái đi biên quan trấn thủ giang sơn, ông nội của Trương Thỉ chính là đi theo vị hoàng tử kia chết ở biên quan, đến nay vẫn chưa thể về quê an táng. Nếu không phải ngại mặt mũi hoàng gia chuyện này không thể truyền ra bên ngoài và không thể thay thế được ngự y chữa bệnh, chỉ sợ là Trương thị nhà hắn đã sớm bị tru di cửu tộc từ lâu.
Năm đó Trương Thỉ được an bài đến bên người Đoan Vương cũng chính là Cảnh Đế hiện tại, mẫu thân hắn khóc như muốn chết đi. Sau khi tiên đế băng hà, Cảnh đế liền phế bỏ cái ngự lệnh này, hắn không cần lo sợ phải chôn cùng Cảnh đế nhưng mà có thể tìm được Mật Hương đâu chỉ là cứu được Cảnh đế, mà còn an ủi những linh hồn tổ tiên của Trương gia đã uổng mạng. Trương thỉ lại càng thêm kích động.
Cảnh Đế ung dung thong thả đứng lên, “Đi thôi.”
Trương thỉ cả kinh, “Đi đâu vậy hoàng thượng?”
“Tất nhiên là đi tìm nàng kia”
Trương thỉ cho rằng Cảnh Đế sẽ đi thủy nguyệt hiên, kết quả hắn rời Thanh viện lại đi đến Chỉ Lan viện cách đó không xa.
"Tại sao Hoàng thượng muốn đến đây?"
"Mạo phạm long thể, làm sao nàng ta dám xuất hiện?"
Một màn ở Thuỷ Nguyệt hiên thực chất cũng chỉ là bày cho người nhìn, cũng là muốn đem ý tứ không trách tội truyền đạt ra ngoài để người kia an tâm.
Cảnh Đế lại nói, “Tướng sĩ bao vây Thanh viện, trong Tương Nam vương phủ không có ai có năng lực thần không biết quỷ không hay mà đi vào nơi này, như vậy tất nhiên, nàng ta đi vào bằng mật đạo".
“Mật đạo?”
Cảnh Đế gật đầu, “Ngươi xem địa hình này, từ Chỉ Lan viện xây mật đạo theo hướng của Thanh viện là thích hợp nhất".
Sống trong thời đại loạn thế, để đảm bảo tính mệnh, thế gia vọng tộc đều sẽ xây dựng mật đạo để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào. Thời khắc mấu chốt có thể tránh thoát một kiếp.
Tương Nam vương này là một kẻ vô cùng sợ chết, trong nhà hắn có xây mật đạo thì cũng chẳng có gì kì lạ.
Trương Thỉ trong lòng hiểu rõ.
Quân sĩ tiến lên vừa chắp tay trả lời, “Bề trên có mệnh, đưa tất cả nữ quyến của Tương Nam vương đến thủy nguyệt hiên.”
Nếu là mệnh lệnh của bề trên, Tô Mạch đương nhiên không tiện hỏi nhiều, nàng chỉ nói: “Trong viện của ta chỉ có một thị nữ và một ma ma trong sổ hẳn là có ghi lại".
Tất nhiên là quân sĩ có mang theo sổ sách, lời Tô Mạch không có gì sai, chẳng có gì để nghi ngờ. Tô Mạch hướng Ngô ma ma cùng Hiểu Nguyệt hơi hơi gật đầu, hai người ngoài mặt thì tỏ ra không có việc gì nhưng mà hai chân thì run lẩy bẩy.
Quân sĩ đương nhiên nhìn thấy, những đôi chân run rẩy như vậy cũng không phải chỉ có ở Chỉ Lan viện. Bất kì ai, đêm khuya thanh vắng bị hung thần ác sát tướng sĩ triệu đi sẽ đều hoảng loạn.
Đêm khuya ở thủy nguyệt hiên, ánh nến chiếu sáng như ban ngày, tướng quân Mông Trí ngồi ở phía trên tinh tế thưởng thức trà, Tương Nam vương đứng ở dưới nghiêng đầu nhìn toàn bộ nữ quyến của vương phủ từng bước được mang vào sau phía mành, lại từng bước từng bước không làm sao cả mà đi tới, ngay cả mấy thiếp thất của hắn cũng không thể thoát khỏi. Tất cả nữ quyến đang xếp hàng chờ đợi cúi đầu quỳ sát mặt đất, mặc dù không thể nhìn thấy sắc mặt của các nàng, nhưng có thể thấy đôi tay chống trên mặt đất vẫn đang run run. Tương Nam vương cảm thấy thật lo sợ, đành thử hỏi: “Tướng quân có biết Hoàng Thượng muốn tìm kẻ nào không?”
Trước đó Tô Mai hiến thân không thành, bị phạt cấm túc nửa năm, bây giờ lại xảy ra chuyện này, một cảm giác lạnh buốt sống lưng như đâm vào người Tương Nam vương.
Tất nhiên Mông Trí là sẽ không nói thẳng, hắn chỉ nói: “Hôm nay Hoàng Thượng đi ngang qua hoa viên, thiếu chút nữa bị một con mèo hoang đánh lén, đột nhiên một nữ tử xuất hiện, thay Hoàng Thượng chắn vết mèo cắn. Hoàng Thượng từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, đối với người trượng nghĩa liều mình cứu giúp, há có thể không tìm nàng để phong thưởng hậu hĩnh".
Lời này vừa nói ra, tất cả mấy nàng thị thiếp, thị nữ đều giống nhau hết cả run rẩy, thậm chí có người chỉ hận không thể là người đầu tiên bị cắn.Tương Nam vương cũng ngẩn ngơ, trên mặt lập tức mây tan sương mù. Người có thể khiến Cảnh Đế huy động tướng sĩ tìm người sẽ không đơn giản như vậy, sợ là Cảnh Đế là coi trọng nhân gia, khó trách đối Tô Mai khinh thường nhìn đến. Mặc kệ Cảnh Đế xuất phát từ nguyên nhân gì tìm người, ít nhất trước mặt mọi người nói lời này hắn sẽ không nuốt lời.
Tương Nam vương trịnh thượng bày thái độ của một vương gia, “Các ngươi ai quấy nhiễu thánh giá, Hoàng Thượng thánh minh đã không trách tội, còn không đứng ra!”
Đôi mắt khôn khéo của Tương Nam vương quay tròn, hận không thể đào ba thước đất để kiếm cái kẻ không biết điều được ban thưởng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn kia ra.
Mặc kệ ánh mắt hắn cổ vũ nhiệt liệt, lời nói đầy thành ý, cũng chưa thấy một kẻ nào nhảy ra.
Giờ phút này Cảnh Đế bình tĩnh ngồi trong vườn của Thanh viện, Mông Trí có tìm thấy nàng kia hay không hắn cũng chả thèm quan tâm. Quân y Trương Thỉ chẩn xong mạch cho hắn, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.
“Hoàng Thượng mạch đập bình thường, không giống bệnh phát cuồng phát tác"
“Nhưng vừa rồi trẫm thực sự thiếu chút nữa bóp chếtTô Mai.”
Bệnh phát cuồng của Cảnh Đế chỉ có hai nguyên nhân dẫn đến, một là thấy máu, hai là thần trí không thanh tỉnh.
Trương thỉ cũng lấy làm lạ, bây giờ bọn họ đang ở trong phòng tắm, Trường tương tư còn lưu lại trong nước vẫn không ngừng toả ra, mùi hương vẫn nồng nặc đầy phòng, mặc dù được huấn luyện nghiêm cẩn hắn vẫn thấy thần kinh so với bình thường cực kì hưng phấn. Nội tâm ẩn ẩn xao động, hiện giờ mà có mỹ nhân ở đây hắn không dám chắc là bản thân có kiềm chế được hay không.
Nhưng vị này - Cảnh Đế lại bình yên mà ngồi ở trên giường, mạch đập cũng chẳng có gì bất thường, chẳng nhanh đến tẹo nào.
Hắn nhớ rõ lần trước, sát thủ của Tây Bình vương muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc Cảnh Đế, trong lư hương tăng thêm hương liệu thúc tình, kết quả là sao, là không đến một khắc đã bị Cảnh đế bóp gãy cổ, mấy tên đồng đảng đi theo cũng chẳng có tên nào tứ chi hoàn thiện.
Ai cũng nói Cảnh đế tàn bạo, nhưng cửu tộc Tây Bình vương bị đồ diệt là do họ tự dẫn xác đến- bệnh phát cuồng của Cảnh đế một khi đã phát tác không ai có thể ngăn cản hắn giết đến kẻ thù cuối cùng.
Mà hôm nay lại có kì tích xảy ra, hơi thở của Cảnh đế thế nhưng lại bình ổn.
“Gia phụ từng nói, thân có Mật Hương giả trị được bệnh phát cuồng. Chỉ cần tìm được nàng kia, bệnh của Hoàng Thượng liền có thể chữa khỏi!”
Thời đại của Trương gia vì hoàng gia mà làm ngự y, hoàng thất cơ hồ cách một thế hệ lại xuất hiện một vị hoàng tử mắc bệnh, vị hoàng tử này sẽ giao cho Trương gia chữa trị. Từng có ngự lệnh, hoàng tử nếu vì bệnh phát cuồng mà chết, ngự y Trương gia chữa trị cho hoàng tử sẽ phải chôn cùng. Những hoàng tử bị bệnh như vậy sẽ được phái đi biên quan trấn thủ giang sơn, ông nội của Trương Thỉ chính là đi theo vị hoàng tử kia chết ở biên quan, đến nay vẫn chưa thể về quê an táng. Nếu không phải ngại mặt mũi hoàng gia chuyện này không thể truyền ra bên ngoài và không thể thay thế được ngự y chữa bệnh, chỉ sợ là Trương thị nhà hắn đã sớm bị tru di cửu tộc từ lâu.
Năm đó Trương Thỉ được an bài đến bên người Đoan Vương cũng chính là Cảnh Đế hiện tại, mẫu thân hắn khóc như muốn chết đi. Sau khi tiên đế băng hà, Cảnh đế liền phế bỏ cái ngự lệnh này, hắn không cần lo sợ phải chôn cùng Cảnh đế nhưng mà có thể tìm được Mật Hương đâu chỉ là cứu được Cảnh đế, mà còn an ủi những linh hồn tổ tiên của Trương gia đã uổng mạng. Trương thỉ lại càng thêm kích động.
Cảnh Đế ung dung thong thả đứng lên, “Đi thôi.”
Trương thỉ cả kinh, “Đi đâu vậy hoàng thượng?”
“Tất nhiên là đi tìm nàng kia”
Trương thỉ cho rằng Cảnh Đế sẽ đi thủy nguyệt hiên, kết quả hắn rời Thanh viện lại đi đến Chỉ Lan viện cách đó không xa.
"Tại sao Hoàng thượng muốn đến đây?"
"Mạo phạm long thể, làm sao nàng ta dám xuất hiện?"
Một màn ở Thuỷ Nguyệt hiên thực chất cũng chỉ là bày cho người nhìn, cũng là muốn đem ý tứ không trách tội truyền đạt ra ngoài để người kia an tâm.
Cảnh Đế lại nói, “Tướng sĩ bao vây Thanh viện, trong Tương Nam vương phủ không có ai có năng lực thần không biết quỷ không hay mà đi vào nơi này, như vậy tất nhiên, nàng ta đi vào bằng mật đạo".
“Mật đạo?”
Cảnh Đế gật đầu, “Ngươi xem địa hình này, từ Chỉ Lan viện xây mật đạo theo hướng của Thanh viện là thích hợp nhất".
Sống trong thời đại loạn thế, để đảm bảo tính mệnh, thế gia vọng tộc đều sẽ xây dựng mật đạo để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào. Thời khắc mấu chốt có thể tránh thoát một kiếp.
Tương Nam vương này là một kẻ vô cùng sợ chết, trong nhà hắn có xây mật đạo thì cũng chẳng có gì kì lạ.
Trương Thỉ trong lòng hiểu rõ.
Danh sách chương