Tô Mạch tức khí nghẹn ở yết hầu, muốn nuốt xuống không được phun ra cũng không xong. Nhưng nàng trời sinh không phải là người có trí nhớ tốt, lúc ăn cơm, La Chiêu có đầy thịt nướng. Thịt này là bọn họ đi săn ở thôn quê về. Có không ít người cùng đi nhưng đến lúc trở về chỉ thấy mình hắn săn được, thế mới có thể thấy được năng lực cao thấp của họ.

Tô Mạch âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hỏi hắn, “Hoàng Thượng có hay không bảo ngươi chăm sóc cho ta việc ăn uống?". Ngày nào cũng phải ăn cháo, miệng nàng thanh đạm đến mức sắp không biết vị thịt là gì nữa rồi.

La Chiêu liếc mắt nhìn nàng hỏi, “Ngươi muốn ăn?"

Tô Mạch đĩnh đĩnh bộ ngực. La Chiêu đem thịt đưa tới trước mũi nàng khiến nàng hít hít hương vị, sau đó liền xoay tay thu hồi, "Muốn ăn ngươi tự mình đi mà săn!"

Tô Mạch: “……”

Tô Dự xem một màn này từ đầu đến cuối, mặt cứng đờ đến da cũng không thèm nhăn. Nhìn huynh trưởng mình không biết nói cái gì cho phải. Hắn ném "bịch" một cái bao đựng cung tiễn lại đây, "Đi cùng với ta".

Tô Mạch nhìn bên kia Cảnh đế cùng với hậu vệ cùng nhau xuất phát, vừa lúc Triệu Nghị lên ngựa, quay đầu lại nhìn qua, tầm mắt chạm nhau, Tô Mạch liền nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

Ánh mắt Triệu Nghị hơi trầm đi, trong chớp mắt, hắn tựa hồ như thấy bả vai Tô Mạch run lên —— cũng đã trôi qua không ít ngày, thế nào mà đến bây giờ vừa thấy hắn   là sợ hãi? Hắn có thực sự như khủng bố như vậy sao? Hơi thở của Triệu Nghị đột nhiên có điểm không thuận.

Tô Dự dắt ngựa tới, Phù Tô lấy ngựa, giục ngựa đi theo.

Tốt xấu gì Tô Mạch cũng được nuôi lớn như là nam tử, cũng có học qua cưỡi ngựa bắn cung nhưng hắn chính là cưỡi ngựa sợ là cũng chả phải là cưỡi ngựa, nhiều nhất là có thể ngắm bia mà bắn, chứ bảo cưỡi ngựa săn thú đúng là cách xa ngàn dặm.

Tô Mạch thật cẩn thận mà cưỡi ngựa chiến, rất sợ chọc giận nó khiến nó quăng nàng xuống đất luôn.

Triệu Nghị đối với người bên cạnh là Trương Thỉ nói, “Ngươi mang hai người đi theo Tô đại công tử.”

Trương Thỉ quay lại nhìn một lượt, liền tuỳ tiện kêu hai thị vệ giục ngựa đi đến bên người Tô Mạch, sau đó hướng đến khuôn mặt cau mày ghét bỏ của Tô Dự nói: “Nhị công tử, chúng ta tới bảo vệ đại công tử, ngươi yên tâm đi săn thú đi.”

Có Trương Thỉ ở cùng, Tô Dự đương nhiên yên tâm. Nếu nói trong đội quân này còn ai có thể chịu đựng được tính tình và bộ dạng của Tô Mạch phỏng chừng cũng chỉ có Trương Thỉ.

Tô Mạch nhìn Tô Dự không thể phản đối mà rời đi, xấu hổ mà cười hai tiếng, “Ta liền để lại ngựa, ha hả.”

Trương Thỉ nhìn thoáng qua, nàng cưỡi ngựa tốc độ này cũng chỉ như tốc độ hắn đi đường,“Ta cũng chỉ là muốn dắt ngựa đi dạo".

Đột nhiên Tô Mạch ngực giật lên, nhịn không được giương mắt đánh giá Trương Thỉ. Trương Thỉ ngũ quan không tuấn mỹ lãnh ngạo giốngTriệu Nghị, mang theo khí thế hùng bá khiến người khác không dám bỏ qua mũi nhọn. Hắn giống như đại ca nhà hàng xóm, không thực loá mắt, nếu cùng nhìn hai người Triệu Nghị và hắn, ánh mắt đầu tiên tuyệt đối không rơi trên người hắn. Nhưng nếu nhìn đến, liền sẽ bị cảm xúc thân thiết đáng tin cậy hấp dẫn.

Tô Mạch bất ngờ thấy nam nhân như vậy rất không tồi: hiểu y thuật, săn sóc, có kiên nhẫn, có đảm đương, đao thương mưa tên trên mặt không đổi sắc, tuy rằng không 

thể gặp địch giết địch, nhưng quan trọng hơn chính là hắn có thể đảm bảo các tướng sĩ không bị ốm đau hay thương thế hành hạ.

Tỷ như đi vào vùng núi này, trước tiên Trương Thỉ chuẩn bị tốt tất cả các loại thuốc đề phòng chướng khí, chuột, kiến và những loại côn trùng khác. Hàng ngày đưa cho tướng sĩ một loại thuốc nước giải nhiệt đeo ở bên người. Hai mươi vạn đại quân, đơn vị thuốc và số lượng cũng không phải là một lượng nhỏ. Vậy mà hắn lại có thể thu thập thảo dược một cách thoả đáng. Mặt khác, hắn cũng không vì thân phận thấp kém không giống nhau của binh sĩ mà xem thường bọn họ.

Quan trọng nhất, đây là người mà Triệu Nghị tuyệt đối tín nhiệm. Nếu một ngày nào đó chính mình cần phải gả đi, Trương Thỉ tuyệt đối là một lựa chọn thích hợp nhất, cũng là người có khả năng nhất giữ được tính mạng của nàng mà không phải liên luỵ quá nhiều người.

Tô Mạch tưởng tượng như thế, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, nhìn về phía Trương Thỉ tầm mắt càng thêm nóng bỏng. Bây giờ nếu mà Trương Thỉ quay đầu nhất định sẽ bị ánh mắt loé sáng khác thường doạ cho sởn tóc gáy.

“Trương Thỉ, ngươi hành quân bên ngoài, vợ con trong nhà ngươi yên tâm?”

Trương Thỉ cười đến sang sảng, “Ta mười lăm tuổi liền đi theo Cảnh Đế, vốn là phải cưới vợ sinh con, sau đó đi tây thành, lại hàng năm chinh chiến, chuyện chung thân đại sự liền bị trì hoãn.” Chiến trường giết chóc, đao kiếm không có mắt, ai biết có thể sống tạm mấy năm, trong nhà hương khói có đại ca kéo dài, hắn cũng không muốn là tai họa huỷ đi thanh xuân của nữ nhi nhà người ta.

Tô Mạch làm bộ làm tịch mà than thở một tiếng, bảo vệ quốc gia, đúng là nhiệt huyết của nam nhi mẫu mực.

“Hiện giờ thiên hạ đã định, vậy ngươi muốn cưới một thê tử như thế bào?".

Trương Thỉ suy nghĩ một lát, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt lại mang theo

một loại ánh sáng mà Tô Mạch chưa bao giờ gặp qua, “Cưới vợ đương nhiên phải cưới vợ hiền, không cần đẹp như ánh trăng, xinh tươi như hoa nở, chỉ cầu không rời không bỏ loan phượng hòa mình bạch đầu giai lão.”

Từ trước đến nay lời này thường là nữ tử trông đợi với phu quân của mình. Đàn ông bây giờ ai chả không tam thê tứ thiếp, một lòng một dạ đến bạch đầu giai lão, thế gian bây giờ liệu được mấy ai?

Hảo cảm của Tô Mạch đối với Trương Thỉ nhanh chóng thăng cấp. Để tỏ vẻ chính mình hiền lương thục đức, vì thế nàng đối với Trương Thỉ liền nói:

“Các ngươi đều đi săn thú đi, ta liền theo ở phía sau nhìn xem.”

Trương Thỉ lại kiên trì nói: “Hôm nay, nhiệm vụ của ta đó là dạy đại công tử săn bắn".

Tô Mạch tim đập thình thịch, có phu quân như thế còn cầu gì hơn nữa?

Trương Thỉ phô bày tất cả sự kiên nhẫn của hắn. Tô Mạch cũng không dám buông dây cương, vừa cưỡi ngựa vừa giương cung cài tên. Sau đó còn có thể đem mũi tên bắn xa hơn mười mét. Quá trình này không mất bao lâu, nếu là Tô Dự nhìn thấy, chắc chắn sẽ trợn trắng mắt, còn nếu La Chiêu thấy, khẳng định đã bị châm biếm đến ngồi cũng không vững trên lưng ngựa rồi, cũng chỉ có Trương Thỉ vẫn như cũ cười tủm tỉm, ôn nhu bình thản.

Không đến nửa canh giờ, nhìn trời cũng đã tối, Trương Thỉ đề nghị tỷ thí, trong thời gian một nén nhang xem ai có thể săn được nhiều con mồi.

Một nén nhang, đối với Trương Thỉ mà nói không phải việc khó, nhưng đối Tô Mạch hiển nhiên có khi nàng còn chưa nhìn thấy ngay cả con mồi ấy chứ. 

Mắt thấy thời gian gần tới, Tô Mạch bắn mười mũi tên, một lông mao cũng chưa bắn tới. Đại khái ông trời xem nàng quá đáng thương, ở thời khắc cuối cùng, làm nàng đụng tới một con thỏ hoang mới bị bắn chết.

Chân sau của thỏ hoang vẫn đang dãy giũa.Tô Mạch nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, mũi tên giống nhau, khoảng cách chắc không xa, bắn chết một con thỏ bé nhỏ này, thợ săn càng không thể cách quá xa. Tô Mạch cũng không phát hiện ra người săn con mồi. Trong lòng có chủ ý, nhảy xuống ngựa, nhặt con thỏ liền chạy.

Triệu Nghị truy tìm con mồi vừa định lên tiếng gọi nàng, ý đồ làm không khí giữa họ hoà hoãn đi, bất ngờ thấy tên nhãi này đánh cắp con thỏ của hắn liền chạy. Lúc thằng ranh này lên ngựa, cũng không biết là do cưỡi ngựa không tốt hay là do quá mức hoảng loạn, năm lần bẩy lượt từ trên ngựa rơi xuống. Cuối cùng thật vất vả mới xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi lên được trên lưng ngựa, như một tên cướp nhỏ, chạy đi luôn.

Triệu Nghị vốn bàng quan mà nhìn lúc này cả người đều cảm thấy không tốt. Nhìn cái kia chỉ còn lại đuôi ngựa, mất một lúc lâu tinh thần mới tỉnh táo, xoay người lên ngựa đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện