Trải qua chuyện đó, Tô Mạch lại càng không dám tắm rửa, Tô Dự lại càng không canh giờ nhắc nhở nàng tắm rửa nửa chữ.
Để không ảnh hưởng đến thương thế của La Chiêu, hai mươi vạn đại quân ở mảnh đất cửa sông dừng lại mười ngày, cuối cùng tên La Chiêu cũng không chịu nổi.
“Hoàng Thượng tính toán chờ Đông Sơn vương vây khốn cửa sông sao?”
Triệu Nghị liếc mắt nhìn Tô Mạch đang quấn băng vải giúp La Chiêu, bàn tay của tên ranh con kia linh hoạt mảnh khảnh, những tàn dư cảm xúc trên người ngày ấy lại lần nữa bị mồi chài.
Triệu Nghị nhấp một ngụm trà lạnh, ổn định tinh thần, “Ý ngươi là sao? Ngươi cảm thấy trẫm không đánh bại Đông Sơn vương?”
La Chiêu không nói chuyện nữa, nhưng Tô Mạch ở cạnh hắn thấy được rõ ràng ngực hắn đang phập phồng.
“Thương thế của La tướng quân bình phục rất khá, có thể khởi hành được rồi.”
Thân mình La Chiêu cứng lại, Triệu Nghị tà tà liếc mắt nhìn Tô Mạch. Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Tô Mạch không hiểu cách điều quân khiển tướng, nhưng
cũng hiểu được một chút ý tứ của Triệu Nghị.
Khi mà La Chiêu chưa quy thuận, hắn sẽ đem tính mạng của tên to xác này so với tính mạng của hai mươi đại quân còn quan trọng hơn.
Tô Mạch không thể không cảm thán, cùng là mạng người, tính mạng của nàng sao lại hèn hạ như con kiến vậy? Nhưng chỉ cần tưởng tượng hai mươi vạn binh lính đều giống nàng, mạng tiện nha, vâng nàng liền bình thường trở lại. Con người ấy à, không thể so sánh mặt tốt với chênh lệch ra sao, chẳng phải nếu muốn nôn cũng phải nôn đến chết à.
Tô Dự vén rèm tiến vào, thoáng nhìn Tô Mạch đang cúi đầu bận rộn, rồi hướng về phía Triệu Nghị nói, "Bẩm hoàng thượng, Đông Sơn vương khởi binh.”
Triệu Nghị khóe miệng nhếch lên, chung trà trên tay cũng rung lên, "Đến rất đúng lúc!".
Trận chiến này đánh đến là sốt ruột, Triệu Nghị mang binh nhiều ngày chưa về.
Tô Mạch cùng Tô Dự vẫn như cũ bị lưu tại doanh địa, thương thế của La Chiêu khôi phục gần như hoàn hảo nhưng vẫn không thể hoạt động mạnh, ngày nào hắn cũng đi lại khắp nơi.
Mới đầu còn có binh lính đi theo, sau đó lính canh cũng thả lỏng cảnh giác.
Tô Mạch ngồi ở cái ghế trong trướng, mắt híp lại buồn ngủ nhìn mặt trời xuống núi, cái tay cạnh ghế sờ sờ nho bên cạnh, nho không sờ trúng lại sờ thấy hai ngón tay- hai ngón tay kia nhón trúng quả nho cuối cùng.
Tô Mạch quay đầu nhìn Tô Dự, liếc mắt một cái sau đó buông tay, “Ngươi nói liệu La Chiêu có trốn không?” Tình trạng đang thả lỏng cảnh giác, đúng là thời cơ rất tốn để chạy trốn.
Tô Dự đem quả nho cuối cùng ném vào trong miệng, cũng nửa híp mắt nhìn về phía nơi xa có người đi qua lại, “Nếu ngươi còn muốn ăn, ta gọi người đi lấy.”
“Nếu La Chiêu chạy thoát, có phải tên bạo quân kia sẽ trách tội đến trên đầu chúng ta đúng không?” thậm chí Tô Mạch còn suy nghĩ: nói không chừng Triệu Nghị là muốn tìm lấy cái cớ danh chính ngôn thuận mà diệt trừ bọn họ, trước diệt Đông Sơn vương, thuận thế quay đầu bình Tương Nam, đấy ngay cả nỗi lo về sau cũng chả còn. Đây mới phù hợp với danh tiếng bạo quân tàn bạo trong truyền thuyết chứ.
"Trong lều ta còn hai quả lê."
Rốt cuộc thì Tô Mạch cũng bị đả động, "có dưa hấu không?".
"Hôm qua mua được hai quả ở vùng phụ cận".
Trong lòng Tô Mạch an ủi chính mình, ít nhất xem biểu hiện gần đây nhất của La Chiêu, hắn đối với Cảnh đế cũng có chút mong đợi. Nhưng lúc gác đêm, nàng vừa mở mắt La Chiêu đã không thấy đâu.
Một thanh dao găm bóng loáng đặt lên cổ "Không được nói chuyện, muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo ta".
Giọng nói của La Chiêu mang theo sát khí lạnh lẽo, Tô Mạch rùng mình, cổ họng nào dám rên tiếng nào.
May mắn thay, quân y Trương Thỉ nửa đêm tới phòng kiểm tra, vừa thấy bên trướng trống rỗng không có ai gác, ngay lập tức thầm nói:"Mấy người này đều chạy đi đâu rồi?". Không khó tưởng tượng, mấy lính gác bên ngoài chắn hẳn đã bị La Chiêu dùng ám chiêu.
Trương thỉ vén mành liền nhìn thấy một màn hung tàn, chân hắn chỉ hơi cứng lại, hắn cũng không có kêu gào viện binh tới, cũng không có đối với người bị bắt cóc là Tô Mạch tỏ ra lo lắng, chỉ là quan sát ngực La Chiêu, cực kì có trách nhiệm mà nhắc nhở hắn:"La tướng quân, ngươi bắt cóc Tô đại công tử vô dụng, mạng ngươi so với mạng hắn có giá trị hơn!".
Tô Mạch vươn cổ tỏ vẻ tán đồng, “La tướng quân, ngươi bắt cóc ta không bằng bắt cóc Trương Thỉ đấy. Cả quân doanh ai mà không chịu ân huệ của hắn, hắn ở trong tay ngươi, không ai dám cản ngươi.”
Trương Thỉ vừa nghe thấy liền không thoải mái, lời này mà ngươi cũng nói ra hả? "Ngươi bắt cóc ta làm gì, Triệu Nghị có khi còn có ý định chém đầu ta, như vậy há ngươi chẳng phải trợ Trụ vi ngược hay sao?".
“Câm miệng cho ta!” khoé miệng La Chiêu run rẩy, phất tay đánh một cái khiến Trương Thỉ hôn mê, sau đó liền kéo theo Tô Mạch đi ra ngoài.
Tô Dự cầm trường kiếm đứng thẳng, hơn trăm quân sĩ cung giương sẵn, nhắm thẳng La Chiêu.
“La Chiêu, tốt nhất ngươi đem huynh trưởng ta thả ra."
La Chiêu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới sát khí của Tô Dự, hắn cầm dao găm hướng ngay cổ Tô Mạch rạch nhẹ một đường, một dòng máu liền nhẹ nhàng chảy ra trên cổ Tô Mạch.
Tô Mạch không dám động, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Dự: Ngươi đừng chọc giận hắn, nếu không ta thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi.
Tô Dự hơi thở hơi trầm xuống, hướng lại phía hơn trăm quân sĩ vây quanh doanh trướng kêu gọi: “Đều lui ra cho ta! Thả hắn đi!”
Giáo uý chỉ huy chần chờ một chút, “Như vậy sợ là không ổn? La tướng quân chạy thoát, chúng ta làm thế nào mà báo cáo kết quả với Hoàng thượng?”
Tô Dự mắt trợn lên, khó có khi lộ ra bộ mặt hung ác, “Chẳng lẽ đem La Chiêu bắn chết là có thể báo cáo kết quả? hay là đem huynh trưởng ta bắn chết, làm cho Hoàng Thượng hai mặt thụ địch? Lúc này mới tính báo cáo kết quả?”
Giáo uý chỉ huy lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ huy chúng quân sĩ nhanh chóng rút lui.
“Cho ta một con ngựa thật khoẻ!”
Tô Dự đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Con ngựa này vẫn là La chiêu xách Tô Mạch tự mình đi lựa chọn, để ngừa trường hợp có người đối với với ngựa động chân động tay.
Tô Dự dắt con ngựa khoẻ được La Chiêu tự mình chọn tới, trầm giọng nói: “Huynh trưởng ta nếu có việc, ta sẽ không giết ngươi……”
Tô Mạch: “Vậy cơ?” Cái thằng đệ đệ rốt cuộc cũng bại lộ lòng muông dạ thú? Tô Mạch kinh sợ mà nhìn Tô Dự.
Tô Dự bị nàng nhìn đến da đầu tê rần, đúng lúc bổ sung một câu, “Huynh trưởng ta nếu là thiếu một sợi tóc, ta bảo đảm trên người Phùng Dịch nhất định sẽ thiếu hai sợi!”
Phùng Dịch, Đông Sơn vương thế tử. Tô Mạch vẫn là có chút kiến thức, hẳn là cái thằng này sẽ không bỏ đá xuống giếng. Cơ mà thiếu hai sợi tóc tính là cái gì hả, rõ ràng lực uy hiếp chả đủ tính sát thương!
La Chiêu dẫn theo Tô Mạch giục ngựa giơ roi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Để không ảnh hưởng đến thương thế của La Chiêu, hai mươi vạn đại quân ở mảnh đất cửa sông dừng lại mười ngày, cuối cùng tên La Chiêu cũng không chịu nổi.
“Hoàng Thượng tính toán chờ Đông Sơn vương vây khốn cửa sông sao?”
Triệu Nghị liếc mắt nhìn Tô Mạch đang quấn băng vải giúp La Chiêu, bàn tay của tên ranh con kia linh hoạt mảnh khảnh, những tàn dư cảm xúc trên người ngày ấy lại lần nữa bị mồi chài.
Triệu Nghị nhấp một ngụm trà lạnh, ổn định tinh thần, “Ý ngươi là sao? Ngươi cảm thấy trẫm không đánh bại Đông Sơn vương?”
La Chiêu không nói chuyện nữa, nhưng Tô Mạch ở cạnh hắn thấy được rõ ràng ngực hắn đang phập phồng.
“Thương thế của La tướng quân bình phục rất khá, có thể khởi hành được rồi.”
Thân mình La Chiêu cứng lại, Triệu Nghị tà tà liếc mắt nhìn Tô Mạch. Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Tô Mạch không hiểu cách điều quân khiển tướng, nhưng
cũng hiểu được một chút ý tứ của Triệu Nghị.
Khi mà La Chiêu chưa quy thuận, hắn sẽ đem tính mạng của tên to xác này so với tính mạng của hai mươi đại quân còn quan trọng hơn.
Tô Mạch không thể không cảm thán, cùng là mạng người, tính mạng của nàng sao lại hèn hạ như con kiến vậy? Nhưng chỉ cần tưởng tượng hai mươi vạn binh lính đều giống nàng, mạng tiện nha, vâng nàng liền bình thường trở lại. Con người ấy à, không thể so sánh mặt tốt với chênh lệch ra sao, chẳng phải nếu muốn nôn cũng phải nôn đến chết à.
Tô Dự vén rèm tiến vào, thoáng nhìn Tô Mạch đang cúi đầu bận rộn, rồi hướng về phía Triệu Nghị nói, "Bẩm hoàng thượng, Đông Sơn vương khởi binh.”
Triệu Nghị khóe miệng nhếch lên, chung trà trên tay cũng rung lên, "Đến rất đúng lúc!".
Trận chiến này đánh đến là sốt ruột, Triệu Nghị mang binh nhiều ngày chưa về.
Tô Mạch cùng Tô Dự vẫn như cũ bị lưu tại doanh địa, thương thế của La Chiêu khôi phục gần như hoàn hảo nhưng vẫn không thể hoạt động mạnh, ngày nào hắn cũng đi lại khắp nơi.
Mới đầu còn có binh lính đi theo, sau đó lính canh cũng thả lỏng cảnh giác.
Tô Mạch ngồi ở cái ghế trong trướng, mắt híp lại buồn ngủ nhìn mặt trời xuống núi, cái tay cạnh ghế sờ sờ nho bên cạnh, nho không sờ trúng lại sờ thấy hai ngón tay- hai ngón tay kia nhón trúng quả nho cuối cùng.
Tô Mạch quay đầu nhìn Tô Dự, liếc mắt một cái sau đó buông tay, “Ngươi nói liệu La Chiêu có trốn không?” Tình trạng đang thả lỏng cảnh giác, đúng là thời cơ rất tốn để chạy trốn.
Tô Dự đem quả nho cuối cùng ném vào trong miệng, cũng nửa híp mắt nhìn về phía nơi xa có người đi qua lại, “Nếu ngươi còn muốn ăn, ta gọi người đi lấy.”
“Nếu La Chiêu chạy thoát, có phải tên bạo quân kia sẽ trách tội đến trên đầu chúng ta đúng không?” thậm chí Tô Mạch còn suy nghĩ: nói không chừng Triệu Nghị là muốn tìm lấy cái cớ danh chính ngôn thuận mà diệt trừ bọn họ, trước diệt Đông Sơn vương, thuận thế quay đầu bình Tương Nam, đấy ngay cả nỗi lo về sau cũng chả còn. Đây mới phù hợp với danh tiếng bạo quân tàn bạo trong truyền thuyết chứ.
"Trong lều ta còn hai quả lê."
Rốt cuộc thì Tô Mạch cũng bị đả động, "có dưa hấu không?".
"Hôm qua mua được hai quả ở vùng phụ cận".
Trong lòng Tô Mạch an ủi chính mình, ít nhất xem biểu hiện gần đây nhất của La Chiêu, hắn đối với Cảnh đế cũng có chút mong đợi. Nhưng lúc gác đêm, nàng vừa mở mắt La Chiêu đã không thấy đâu.
Một thanh dao găm bóng loáng đặt lên cổ "Không được nói chuyện, muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo ta".
Giọng nói của La Chiêu mang theo sát khí lạnh lẽo, Tô Mạch rùng mình, cổ họng nào dám rên tiếng nào.
May mắn thay, quân y Trương Thỉ nửa đêm tới phòng kiểm tra, vừa thấy bên trướng trống rỗng không có ai gác, ngay lập tức thầm nói:"Mấy người này đều chạy đi đâu rồi?". Không khó tưởng tượng, mấy lính gác bên ngoài chắn hẳn đã bị La Chiêu dùng ám chiêu.
Trương thỉ vén mành liền nhìn thấy một màn hung tàn, chân hắn chỉ hơi cứng lại, hắn cũng không có kêu gào viện binh tới, cũng không có đối với người bị bắt cóc là Tô Mạch tỏ ra lo lắng, chỉ là quan sát ngực La Chiêu, cực kì có trách nhiệm mà nhắc nhở hắn:"La tướng quân, ngươi bắt cóc Tô đại công tử vô dụng, mạng ngươi so với mạng hắn có giá trị hơn!".
Tô Mạch vươn cổ tỏ vẻ tán đồng, “La tướng quân, ngươi bắt cóc ta không bằng bắt cóc Trương Thỉ đấy. Cả quân doanh ai mà không chịu ân huệ của hắn, hắn ở trong tay ngươi, không ai dám cản ngươi.”
Trương Thỉ vừa nghe thấy liền không thoải mái, lời này mà ngươi cũng nói ra hả? "Ngươi bắt cóc ta làm gì, Triệu Nghị có khi còn có ý định chém đầu ta, như vậy há ngươi chẳng phải trợ Trụ vi ngược hay sao?".
“Câm miệng cho ta!” khoé miệng La Chiêu run rẩy, phất tay đánh một cái khiến Trương Thỉ hôn mê, sau đó liền kéo theo Tô Mạch đi ra ngoài.
Tô Dự cầm trường kiếm đứng thẳng, hơn trăm quân sĩ cung giương sẵn, nhắm thẳng La Chiêu.
“La Chiêu, tốt nhất ngươi đem huynh trưởng ta thả ra."
La Chiêu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới sát khí của Tô Dự, hắn cầm dao găm hướng ngay cổ Tô Mạch rạch nhẹ một đường, một dòng máu liền nhẹ nhàng chảy ra trên cổ Tô Mạch.
Tô Mạch không dám động, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Dự: Ngươi đừng chọc giận hắn, nếu không ta thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi.
Tô Dự hơi thở hơi trầm xuống, hướng lại phía hơn trăm quân sĩ vây quanh doanh trướng kêu gọi: “Đều lui ra cho ta! Thả hắn đi!”
Giáo uý chỉ huy chần chờ một chút, “Như vậy sợ là không ổn? La tướng quân chạy thoát, chúng ta làm thế nào mà báo cáo kết quả với Hoàng thượng?”
Tô Dự mắt trợn lên, khó có khi lộ ra bộ mặt hung ác, “Chẳng lẽ đem La Chiêu bắn chết là có thể báo cáo kết quả? hay là đem huynh trưởng ta bắn chết, làm cho Hoàng Thượng hai mặt thụ địch? Lúc này mới tính báo cáo kết quả?”
Giáo uý chỉ huy lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ huy chúng quân sĩ nhanh chóng rút lui.
“Cho ta một con ngựa thật khoẻ!”
Tô Dự đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Con ngựa này vẫn là La chiêu xách Tô Mạch tự mình đi lựa chọn, để ngừa trường hợp có người đối với với ngựa động chân động tay.
Tô Dự dắt con ngựa khoẻ được La Chiêu tự mình chọn tới, trầm giọng nói: “Huynh trưởng ta nếu có việc, ta sẽ không giết ngươi……”
Tô Mạch: “Vậy cơ?” Cái thằng đệ đệ rốt cuộc cũng bại lộ lòng muông dạ thú? Tô Mạch kinh sợ mà nhìn Tô Dự.
Tô Dự bị nàng nhìn đến da đầu tê rần, đúng lúc bổ sung một câu, “Huynh trưởng ta nếu là thiếu một sợi tóc, ta bảo đảm trên người Phùng Dịch nhất định sẽ thiếu hai sợi!”
Phùng Dịch, Đông Sơn vương thế tử. Tô Mạch vẫn là có chút kiến thức, hẳn là cái thằng này sẽ không bỏ đá xuống giếng. Cơ mà thiếu hai sợi tóc tính là cái gì hả, rõ ràng lực uy hiếp chả đủ tính sát thương!
La Chiêu dẫn theo Tô Mạch giục ngựa giơ roi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Danh sách chương