"Cái gì!” Thấy tin nhắn được báo về điện thoại, tròng mắt của Chu Bằng Trình suýt rớt xuống bàn, kinh hoảng hét to một tiếng.

“Rầm!” Thầy giáo đập mạnh chiếc bút chiếu tia laser lên bàn giảng, chỉ Chu Bằng Trình và gọi: “Cậu đứng dậy cho tôi!”

Chu Bằng Trình lén lút cất điện thoại vào túi áo, đứng lên tỏ vẻ hờ hững.

“Lại là cậu?” Thầy giáo nâng kính lên nói. Chu Bằng Trình có thể được xem là học sinh cá biệt trong lớp, không chú tâm nghe giảng, còn làm ảnh hưởng đến những bạn học khác, hở tí giở trò nghịch ngợm trong giờ học.

“Cậu đi ra ngoài cho tôi!” Thầy giáo lớn tiếng bảo: “Không muốn nghe giảng, thì đừng làm ảnh hưởng đến những người khác!”

Chu Bằng Trình mừng thầm trong bụng, nhanh chân rời khỏi lớp học. Tin nhắn điện thoại không nói rõ ràng, cậu ta đang suy nghĩ tìm cách làm thế nào tìm được anh em Ngũ Phúc hỏi chuyện cho rõ.

Thật là quái dị, trông dáng vẻ Tống Triều Dương thanh tú thế kia, xinh đẹp tựa như đàn bà con gái, vốn tưởng rằng sẽ bị bọn Lưu Tự Phi đánh bầm mắt tím môi, kêu cha khóc mẹ, nhưng không ngờ năm người phe Lưu Tự Phi lại bị người ta đơn độc dạy dỗ một trận.

Khi đi ngang qua bục giảng, Chu Bằng Trình quay đầu nhìn lén Tống Triều Dương một phen, lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của Tống Triều Dương, Chu Bằng Trình né tránh theo phản xạ, chột dạ một hồi.

Sao có thể? Chu Bằng Trình rời khỏi lớp học rồi mà vẫn không tin nổi, đặt Tống Triều Dương cùng anh em Ngũ Phúc lợi hại vô đối ở trong trường lên cùng một bàn cân, kẻ điên cũng chẳng tin anh em Ngũ Phúc chịu thiệt thòi.

“Anh Lưu, các anh đang ở đâu?” Chu Bằng Trình gọi điện cho Lưu Tự Phi.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Bằng Trình chạy như bay về kí túc xá.

“Ủa, ô hay, làm gì vậy? Không lên lớp? Chạy về kí túc xá có chuyện gì?” Thầy giáo quản lý kí túc xá chặn Chu Bằng Trình, ngăn không cho cậu ta vào trong.

“Bạn học của em bị cảm, em mang thuốc đến đây!” Chu Bằng Trình mở miệng nói dối.

“Bạn học của cậu là ai?” Thầy giáo quản lý nhìn dò xét hỏi.

“…” Đột nhiên không suy nghĩ ra, trên lớp có bạn học nào đang ở kí túc xá, Chu Bằng Trình chẳng biết làm thế nào để bịa tiếp, ấp a ấp úng một hồi bảo: “Lưu Tư Phi…”

“Một lũ chim chuột với nhau!” Thầy giáo quản lý chán ghét lườm Chu Bằng Trình, thả cậu ta vào.

Toàn bộ quần áo dơ bẩn được chất sau cửa ngay góc tường, phòng kí túc nồng nặc mùi hôi thối. Lưu Tự Phi vẫn đang chà rửa trong nhà vệ sinh, bốn người còn lại ai nấy mắt bầm môi tím, máu me đầy mặt. Hiện tại đang trần truồng chỉ mặc quần lót, ngồi bên giường hút thuốc, thấy Chu Bằng Trình bước vào, sắc mặt bọn họ lập tức tỏ ra hung dữ bao vây lấy cậu ta.

“Ôi…” Chu Bằng Trình không ngừng lui ra sau, lưng tựa vào cửa. “Các anh bị sao vậy, có chuyện gì từ từ nói!”

“Con mẹ mày, mày bảo anh em giúp đỡ mày, nhưng không biết gốc gác của người ta. Hại tao uống cả đống nước tiểu vào bụng…” Hà Chí Đào xông lên vung một cú đấm vào nửa bên mặt vẫn còn sưng của Chu Bằng Trình.

“Con mẹ mày, có ngon thì động vào tao lần nữa thử xem.” Khóe miệng Chu Bằng Trình chảy máu, xô đẩy Hà Chí Đào, “Có tin anh Mục lột da mày không!” Đối phương đang bực tức, nói gì cũng chẳng đúng, nếu không xử lý ổn thỏa, đối phương sẽ di chuyển cơn lửa giận dữ lên đầu mình, nhiều khi sẽ cho mình một trận, Chu Bằng Trình chỉ còn nước lôi tên của Mục Đức Cao ra.

Vẫn còn ít nhiều sự dè chừng đối với Mục Đức Cao, Hà Chí Đào cười lạnh một tiếng, ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ: “Mày cũng chỉ giỏi mượn quyền thế của Mục Đức Cao mà thôi!”

Đáy mắt Chu Bằng Trình lóe lên tia bực bội, nhưng nam tử hán không sợ sự thiệt thòi trước mắt, nên cậu ta không dám trở mặt.

“Gọi điện cho Mục Đức Cao, bảo nó tới đây gấp. Nếu không đừng trách anh em không nể mặt nó!” Diêu Kim Tiền chỉ mặt Chu Bằng Trình nói. Trong những người ở đây, gia thế của Diêu Kim Tiền khiến người khác phải dè chừng nhất, nó cũng là người dư sức thốt ra câu này nhất.

Chu Bằng Trình gật đầu, lôi điện thoại ra gọi điện cho Mục Đức Cao.

“Ừ, biết rồi! Giờ tôi qua đó, bảo bọn họ yên tâm, một lát sẽ ăn nói rõ ràng với bọn họ!” Mục Đức Cao cúp máy, day vầng trán vẫn còn chút nhức mỏi, bò ra khỏi giường.

Chu Bằng Trình vừa cúp máy, Lưu Tự Phi dùng khăn tắm lau đầu, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Heo con đến rồi à!” Nhìn thấy Chu Bằng Trình bị mấy người kia vây ở góc tường, Lưu Tự Phi mở lời chào hỏi.

Lưu Tự Phi vừa mở lời, Chu Bằng Trình liền thấy nó bị đánh gãy hai chiếc răng lớn, chân răng vẫn còn hằn vết máu, Chu Bằng Trình càng thêm lo sợ trong lòng.

“Việc hôm nay tính sao?” Lưu Tự Phi ngồi trên giường, đốt một điếu thuốc hỏi han.

“Anh Mục tới ngay!” Chu Bằng Trình căng thẳng đáp.

Lưu Tự Phi trông khiêm tốn nhã nhặn thế kia, nhưng lại là người ác độc tàn bạo nhất trong Ngũ Phúc. Chưa kể đến chuyện gia thế mạnh yếu, có thể trấn áp đám công tử có gia thế không hề tầm thường này, và đảm nhiệm chức đại ca, bản thân phải có chỗ hơn người.

“Tới đây thì được!” Lưu Tự Phi cười lạnh lùng.

Những người kia thả Chu Bằng Trình ra, thay phiên nhau vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lưu Tự Phi chỉ chiếc ghế máy tính phía đối diện, ra hiệu bảo Chu Bằng Trình ngồi xuống.

Chu Bằng Trình cung kính đốt cho Lưu Tự Phi một điếu thuốc, nghi ngờ hỏi: “Anh Lưu, Tống Triều Dương thật sự lợi hại đến thế sao?”

“Hô hô hô…” Lưu Tự Phi cười lạnh hai tiếng, đôi mắt bắn ra hai tia sáng rét lạnh khiếp người, lườm Chu Bằng Trình đến nỗi toàn thân không được thoải mái.

“Mày thử đi sẽ biết ngay thôi!”

Chu Bằng Trình biết hỏi trúng chỗ đau của đối phương, không dám nhiều lời thêm nữa.

Chu Bằng Trình ân cần đề nghị đi mang đồ ăn sáng tới, nhưng bị Lưu Tự Phi chán ghét lườm nguýt một phen. Sau khi trở về kí túc xá, bọn họ suýt nôn cả mật vàng, đâu còn bụng dạ ăn cơm.

Sau khi bọn họ thay phiên tắm rửa xong, trần truồng ngồi trên chiếc giường của kí túc xá, bàn bạc làm thế nào trả thù Tống Triều Dương. Chu Bằng Trình ngồi bên cạnh không dám xen lời.

Đợi thời gian hai tiết học trôi qua, Mục Đức Cao mới chậm trễ tới nơi.

“Các vị anh em, thật sự rất xin lỗi!” Sau khi Mục Đức Cao vào cửa liền ăn nói thành khẩn, “Tôi cũng không ngờ Tống Triều Dương giỏi đánh lộn như vậy!”

Trên đường đến, Chu Bằng Trình đã gửi tin nhắn báo tình huống đại khái cho cậu ta. Mục Đức Cao tưởng Chu Bằng Trình đang nói đùa, đường đường anh em Ngũ Phúc lại bị một mình Tống Triều Dương ép uống nước tiểu? Nhưng sau khi vào cửa, nhìn thấy năm người bọn họ giống như bị kẻ khác hãm hiếp mấy chục lần, kèm theo đống quần áo ở góc tường đang lan tỏa mùi hôi thối, Mục Đức Cao mới nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy, hệt như cao thủ võ lâm trong truyền hình!” Lưu Tự Phi nghiến răng cười lạnh.

“Hôm nay thật sự xui xẻo, tao cũng không nói nhảm nữa!” Lưu Tự Phi nhìn Mục Đức Cao, lạnh lùng nói: “Có hai chuyện!”

Lưu Tự Phi giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, đích thực muốn giúp đỡ Mục công tử, nhưng đối phương quá mạnh, chưa hoàn thành công việc, nhưng hôm nay đám anh em cũng đã hết mình, vả lại không thể tự nhiên chịu đựng sự sỉ nhục lớn như vậy…”

Lưu Tự Phi ăn nói vòng vo, nhưng Mục Đức Cao hiểu được nội dung câu chuyện. Trận đánh này không thể bị đánh oan, sự sỉ nhục này cũng không thể chịu đựng cho qua, vốn dĩ do giúp mình mới gây ra sự việc như thế, nói thẳng ra vẫn muốn lấy tiền.

“Được!” Mục Đức Cao gật đầu, “Sau khi xong việc, tôi cho Tiểu Chu mang đến cho anh!” Trong anh em Ngũ Phúc, Lưu Tự Phi làm việc chín chắn nhất, và cũng có đầu óc suy tính nhất. Mục Đức Cao tin tưởng nó sẽ không há miệng sư tử đớp mồi to, vả lại mình chẳng có gì ngoài nhiều tiền.

“Mục công tử thật trượng nghĩa!” Lưu Tự Phi tán dương một câu, tiếp tục giơ lên một ngón khác nói: “Sau này, bọn tao tìm cách trả thù lấy lại thể diện ra sao là chuyện của anh em bọn tao, không còn liên quan đến Mục công tử. Nhưng không được để Lý Tương Tư nhúng tay vào, sự phiền phức này, mày phải giải quyết lấy! Đây là chuyện thứ hai!”

“Được! Không thành vấn đề!” Mục Đức Cao đồng ý một cách nhanh gọn.

Lưu Tự Phi có chút bán tin bán ngờ, “Đám anh em lớn như vậy, chưa bao giờ chịu thiệt thòi to đến thế, dù sao đi nữa thì trận này bọn tao vẫn sẽ trả lại, cho dù ông trời có tới cũng không cản được…” Lưu Tự Phi thoáng nghe qua, nhà của Lý Tương Tư rất lợi hại. Nó cũng biết Mục Đức Cao đang theo đuổi Lý Tương Tư, vả lại lần này nhờ mình dạy dỗ Tống Triều Dương, chắc có lẽ đa phần liên quan đến chuyện này.

Hiện giờ anh em Ngũ Phúc thù ghét Tống Triều Dương đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da nuốt tươi Tống Triều Dương, sao có thể vì một câu hù dọa của Lý Tương Tư mà cho qua một cách dễ dàng được chứ. Nhưng thân phận của Lý Tương Tư vẫn khiến bọn họ có chút chùn bước, nên mới định nhờ Mục Đức Cao giúp đỡ.

“Yên tâm!” Mục Đức Cao vẫy tay, “Quan hệ của hai người họ vẫn chưa thân thiết đến cỡ đó, chẳng qua là bạn bè bình thường, không có bất kì mối quan hệ họ hàng nào cả! Vả lại còn có tôi, Lý Tương Tư muốn hỏi chuyện, tôi gánh lấy.”

“Được, tao tin tưởng Mục công tử!” Lưu Tự Phi đáp.

“Nếu tiện tay, giúp tôi điều tra gốc gác của Tống Triều Dương!” Mục Đức Cao nói.

Lưu Tự Phi nhìn Diêu Kim Tiền bên cạnh, gật đầu bảo: “Được!”

Mục Đức Cao đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Lưu Tự Phi lại hỏi tiếp: “Đối phó với tên tiểu tử họ Tống, Mục công tử có cách gì tốt không?”

Trước khi Mục Đức Cao chưa đến, năm người bọn họ đang bàn bạc làm thế nào đối phó với Tống Triều Dương. Đánh cũng không xong, vả lại sau lưng còn có sự bảo vệ của Lý Tương Tư, những thủ đoạn thường dùng đối phó với các bạn học khác, chắc chắn không hiệu quả khi áp dụng với Tống Triều Dương. Còn cách của bọn Hà Chí Đào Diêu Kim Tiền nghĩ ra thì quá rõ rệt, chưa chắc gạt được Tống Triều Dương, nhưng hậu quả lãnh phải sẽ không nhỏ. Nhất thời bản thân cũng chẳng nghĩ ra được chiêu thức gì tốt, cho nên mới thỉnh giáo Mục Đức Cao.

Trong đám nhân vật nổi danh của trường, Mục Đức Cao không bao giờ gây xung đột trực tiếp với người khác. Nhưng những kẻ chống đối với cậu ta chẳng ai có kết Cục tốt đẹp cả, bị dạy dỗ đến nỗi không phân biệt được phương hướng đông nam tây bắc mà vẫn không rõ chủ mưu là ai.

Mục Đức Cao xoay người, im lặng một hồi, nhìn Lưu Tự Phi, dùng tay sờ mũi, đồng thời hít thở vài phát, sau đó ngó sang Diêu Kim Tiền đứng bên cạnh Lưu Tự Phi.

Đôi mắt của Lưu Tự Phi vụt sáng rực, khẽ gật đầu. Trong lòng có chút nể phục Mục Đức Cao. Khó trách người ta ở trong trường chưa bao giờ ăn hiếp bất kì bạn học nào, nhưng danh tiếng vượt hơn cả mình.

Những người khác bao gồm cả Chu Bằng Trình đều không nhìn thấy động tác của Mục Đức Cao, chỉ nghĩ rằng Mục Đức Cao cũng chẳng có cách gì tốt.

Sau khi Mục Đức Cao dẫn theo Chu Bằng Trình rời khỏi, Lưu Tự Phi ngồi ở đầu giường, trên tay kẹp một điếu thuốc, đôi mày dần dần nhíu chặt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện