"Kim hoa! Ha ha…” Bảy Ngón miệng ngậm điếu thuốc, ném ba lá bài Poker lên mặt bàn, bắt đầu rút tiền trên bàn, vết dao bị anh ba đầu trọc chém vẫn chưa khỏi, trên mu bàn tay có quấn một lớp băng gạc.

“Đợi đã…” Đồng bọn ngồi bên cạnh nhấn tay Bảy Ngón xuống, không cho hắn lấy tiền trên bàn.

“Mày có ý gì vậy?” Bảy Ngón trợn mắt nhìn đồng bọn.

“Ông nghi ngờ mày gian lận…” Đồng bọn lạnh lùng nói.

“Gian lận con mẹ mày…” Bảy Ngón giận dữ vứt đầu thuốc trong miệng đi, chỉ vào mũi đồng bọn chửi: “Mẹ kiếp, nếu hôm nay mày không nói rõ ràng thì không xong với ông đâu…”

Đồng bọn hất tay Bảy Ngón ra, cười nhạt một tiếng: “Ông đây muốn đếm lá bài…”

Ánh mắt Bảy Ngón lộ chút ít hoảng loạn, nhưng vẫn gân cổ biện giải cho bản thân, “Đếm thì đếm, tao sợ chắc…”

Anh ba đầu trọc đang đi tiểu ở góc tường ngoài nhà, bất ngờ nghe thấy bụp một tiếng ở trong sân, hình như có ai đó nhảy qua tường vào trong.

Anh ba đầu trọc liền quay đầu lại, dưới ánh đèn thấp thoáng, nhìn thấy một loạt cảnh sát đặc nhiệm mặt cảnh phục lần lượt nhảy vào trong sân.

Anh ba đầu trọc lập tức rùng mình, vội vàng nhét tay vào miệng, sợ mình kêu lên thất thanh.

Anh ba đầu trọc khẽ khàng kéo quần, rón rén bước ra sau nhà, chui ra ngoài thông qua một lỗ hổng trên tường.

Cánh cửa bị đạp tung ra, mấy kẻ đánh bạc bên trong đang đánh lộn, Bảy Ngón bị đè xuống dưới cùng, tiền giấy rơi đầy trên mặt đất.

“Không được cử động!” Một đội cảnh sát nhanh chóng phá cửa xông vào, mạnh bạo tách rời đám người đang đánh lộn ra, kẻ nào cũng bị còng tay ngồi xổm thành một hàng sát nhau.

Một cảnh sát cầm một xấp hình, nhận diện từng người một. Sau khi đi một vòng, tay cầm hình của Châu Văn Phi đội mũi mỏ vịt, anh ba đầu trọc và Vương Thanh, viên cảnh sát túm tóc một tên đồng đảng hỏi: “Có nhận ra mấy tên này không?”

Tên đồng đảng cảm nhận được tóc mình hình như bị giật bung ra, đau rát vô cùng, liếc nhìn tấm hình vội vàng nói: “Nhận ra, nhận ra, là Anh Cả, Anh Hai và anh ba.”

“Đi đâu rồi?” Cảnh sát dữ tợn hỏi, tay túm tóc lại kéo mạnh lên.

Tên đồng bọn đau tới mức đầu ngửa mạnh ra sau, nhăn nhó nói: “Tới tiệm massage tắm rồi!”

“Tiệm massage nào?” Cảnh sát nhanh chóng hỏi, căn bản không cho bọn này có cơ hội ngừng lại.

Gã đồng bọn hơi ngập ngừng, không phải hắn không muốn nói, mà là nhất thời không nghĩ ra ngay được.

Chỉ ngừng lại suy nghĩ một lát thôi, cảnh sát liền buông tóc hắn ra, nhấc chân đang đi giày chuyên dụng, giẫm mạnh một chân lên mặt hắn.

Tên đồng bọn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã về phía sau, máu mũi lập tức trào ra.

Cảnh sát vừa bước tới trước mặt tên đồng bọn thứ hai, tên này lập tức dùng tay bị còng ôm chặt lấy đầu, vội vàng nói: “Báo cáo chính phủ, tôi biết, tôi biết, tới tiệm massage Thủy Vân Gian!”

Cảnh sát lạnh lùng nhìn gã này một cái, bất ngờ đạp một chân lên mặt hắn, miệng chửi rủa: “Mẹ kiếp, ai bảo mày lắm mồm…”

Tên đồng bọn này cố nén cảm giác đau đớn trên mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.

“Thông báo cho các tiểu đội khác, ba tên cầm đầu của bọn này đang ở tiệm massage Thủy Vân Gian…”

Những kẻ khác biết rõ anh ba vừa rồi còn ở đây nhưng không dám lên tiếng. Vì bất luận nói đúng hay nói sai hình như đều bị ăn đòn.

Chả trách cảnh sát bạo lực, thực sự thì mấy hôm nay đã quá khổ sở rồi!

Con cái của lãnh đạo bị cướp giật trên tàu hỏa, suýt chút nữa còn bị một đao đâm chết.

Cục trưởng bị lãnh đạo tỉnh chửi cho mất mặt, lại bị lãnh đạo thị ủy tạm thời đình chỉ công tác, sau khi giáng một cấp liền đích thân dẫn quân đi phá án.

Cục trưởng lại bắt đầu hành hạ những lãnh đạo phân cục khác, hành hạ tới phút cuối, toàn bộ lãnh đạo chính phó của hệ thống cảnh vụ đều bị giáng một cấp, tới đồn công an cũng không thoát được.

Cảnh sát hệ thống đường sắt toàn thành phố toàn khu vực bắt đầu dồn hết lửa giận đi điều tra bọn cướp này, chỉ mất hai ngày đã điều tra ra được địa chỉ chuẩn xác của hang ổ bọn cướp.

Mặc dù đã là hơn hai giờ sáng, nhưng cảnh sát toàn thành phố đều chưa nghỉ ngơi, vẫn đang điều tra đối tượng tình nghi trong thành phố.

Tiếng còi báo động cảnh sát vọng từ xa tới gần, ngay lập tức có vô số cảnh sát bao vây tiệm massage này, khắp phố là khách làng chơi và gái làng chơi chỉ quấn khăn tắm bỏ chạy, chỉ đáng tiếc không một ai có thể chạy thoát.

“Sao vậy?” Châu Văn Phi và Vương Thanh đang mát xa chân thầm giật mình, xoay người trở dậy, vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới. Dưới lầu là vô số xe cảnh sát đang bật đèn báo động.

Châu Văn Phi lúc trước trên xe lửa vẫn theo Hứa Tất Thành tới kinh thành, từ đầu chí cuối không tìm được cơ hội ra tay. Hứa Tất Thành tuy thân thủ không lợi hại lắm nhưng vô cùng cảnh giác. Hơn nữa bên cạnh còn có cao thủ Lâm Ngữ Đường. Cuối cùng, Châu Văn Phi không thể không từ bỏ, sau đó về tới tụ điểm tạm thời ở Ký Bắc.

“Càn quét mại dâm thì không cần phải dùng lực lượng lớn thế này đâu nhỉ?” Châu Văn Phi ngờ vực hỏi.

“Càng nhìn càng thấy giống vây bắt trộm cắp, hoặc là có người bắt giữ con tin?” Vương Thanh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chuông điện thoại vang lên, Châu Văn Phi cầm lấy điện thoại di động nghe điện.

“Đại… đại ca… rất nhiều cảnh sát tới nhà, thằng tư… thằng năm đều bị bọn chúng bắt đi rồi…”

Đầu trọc chạy trốn qua lỗ chó nấp vào trong con ngõ tối, nhìn đồng bọn bị bắt lên xe cảnh sát ở phía xa, lắp bắp nói.

Châu Văn Phi giật mình kinh hãi, nói với Vương Thanh ở bên cạnh: “Rất nhiều cảnh sát tới, nhà bị tịch biên rồi…”

Vương Thanh trong lòng chấn động, nhìn xe cảnh sát dưới lầu, trợn tròn mắt nói: “Lẽ nào đám cảnh sát này tới bắt anh và em?”

Nét mặt Châu Văn Phi thoáng vẻ nghi hoặc: “Không phải chứ, chúng ta chỉ là trộm cắp, những việc gây ra không bằng đám buôn bán phụ nữ trẻ em, đâu cần cảnh sát phải ra quân ồ ạt thế này?”

Nhìn vẻ mặt của Châu Văn Phi, Vương Thanh thầm cười nhạt hai tiếng, nếu mày chỉ là một thằng trộm thì ông đây đâu cần tốn nhiều công sức đi theo mày tới vậy? Vương Thanh xua tay, đuổi hai nhân viên mát xa chân đi. Sau đó mở hờ cửa phòng, lặng lẽ quan sát động tĩnh trong lối đi.

Ở góc rẽ, hai nhân viên mát xa bị một cảnh sát giữ lại, hình như đưa cho họ xem thứ gì đó như hình chụp. Sắc mặt nhân viên mát xa lộ vẻ hoảng hốt, dùng tay chỉ về vị trí phòng riêng của mình. Cảnh sát lập tức đề phòng, cầm bộ đàm nói vài câu.

Chết rồi? Vương Thanh thầm kêu lên một tiếng, không biết chỗ nào có vấn đề, nhưng rõ ràng cảnh sát tới để bắt hắn và Châu Văn Phi.

“Đại ca, chạy mau! Con điếm mát xa chân cho chúng ta dẫn cảnh sát tới rồi, có lẽ đúng là tới bắt chúng ta!”

“Mẹ kiếp…” Châu Văn Phi chửi thầm một tiếng, mau chóng theo Vương Thanh chui ra khỏi cửa phòng.

“Không được cử động!” Nhìn thấy Vương Thanh và Châu Văn Phi đang chạy về phía đầu kia của lối đi, cảnh sát liền thét lên một tiếng, đẩy nhân viên mát xa đang hoảng sợ ra, mau chóng đuổi theo.

Vừa chạy tới ngã rẽ của lối đi, Vương Thanh liền nhấc một chiếc ghế ở bên cạnh, ném mạnh về phía sau.

Bất ngờ bị một chiếc ghế đập về phía mình, cảnh sát đang đuổi theo không kịp phòng bị, hốt hoảng giơ tay lên đỡ, liền bị ghế đập ngã xuống đất.

Hai người chạy tới cầu thang, Vương Thanh thò đầu ra nhìn, có năm sáu cảnh sát đang chạy lên cầu thang.

Không thể xuống lầu, nếu không sẽ chạm mặt với cảnh sát, hai người hốt hoảng chui đại vào một căn phòng nhỏ.

Chàng trai trẻ đang thay áo trong phòng giật mình: “Xin chào hai vị, đây là phòng thay đồ của nhân viên.”

Vương Thanh bước tới trước mặt anh chàng đang sợ hãi, một chưởng chém xuống gáy, chàng trai trợn ngược mắt, ngất xỉu.

Vương Thanh ghé tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, làm động tác im lặng với Châu Văn Phi, sau đó mau chóng chạy tới cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.

Cửa sổ đối diện với phía sau trung tâm massage, bên dưới chắc là nhà kho, không hề thấy có cảnh sát tới, Vương Thanh thầm thở phào một hơi, cũng may chỉ có sáu tầng.

Vương Thanh lấy mấy chiếc ga giường trong xe đẩy chứa đồ ra, chớp mắt đã buộc xong mấy nút, nối hai chiếc ga giường lại với nhau.

“Mày muốn nhảy xuống sao?” Châu Văn Phi kinh ngạc hỏi.

Châu Văn Phi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn độ cao của tầng lầu, không chắc chắn nói: “Cao thế này, mày có dám chắc không thế?”

Vương Thanh tay không ngừng nối ga giường: “Anh không vấn đề gì thì được, thân thủ của em thế nào lẽ nào anh không biết?”

“Tao giúp mày!” Châu Văn Phi rút hai chiếc ga giường ra nhét vào tay Vương Thanh.

Trong lòng Vương Thanh thầm thở phào: Tên khốn này nếu như không chạy thì mình đúng là hết cách. Nếu như bị cảnh sát bắt được, việc còn lại sẽ khó giải quyết lắm.

Châu Văn Phi bề ngoài chỉ là trùm sò một nhóm trộm cắp nhưng mỗi lần gây án đều không hề lộ diện, chỉ đứng sau chỉ huy, cơ quan công an có khả năng không có nhiều chứng cứ gây án của hắn, bắt giam cũng chả được mấy năm.

Châu Văn Phi vào tù rồi, đồng bọn và cấp trên của Châu Văn Phi sẽ mai danh ẩn tích, đợi quá lâu, mình còn nằm vùng cái cóc khô gì nữa.

Nối xong mười mấy chiếc ga giường, Vương Thanh đứng trước cửa sổ, thả từng đoạn xuống dưới lầu, đồng thời cũng kiểm tra xem ga giường buộc có chắc chắn hay không.

Một chiếc ga giường dài chừng ba mét, trừ độ dài mối buộc của hai đầu đi, chí ít cũng còn hơn hai mét, độ dài của dây đã đủ rồi.

Vương Thanh buộc chặt một đầu dây vào tủ thay đồ, nói với Châu Văn Phi: “Anh xuống trước đi!”

Nghe thấy tiếng cảnh sát loáng thoáng vọng từ bên ngoài vào, lại nhìn sợi dây ở cửa sổ, Châu Văn Phi nghiến răng, bò chân đất lên cửa sổ.

Dây buộc rất chắc chắn, cách mỗi đoạn lại có một nút thắt, vừa hay có chỗ để chân, động tác của Châu Văn Phi mặc dù không thuần thục cho lắm nhưng vẫn có thể nhanh chóng xuống tới mặt đất.

Rầm, rầm rầm…

Cảnh sát bắt đầu ra sức đập cửa, nhưng cánh cửa tủ thay đồ làm bằng thép rất chắc chắn, cho dù đập hỏng cửa nhưng muốn xê dịch tủ thay đồ ra chỗ khác cũng là việc không mấy dễ dàng.

Vương Thanh nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất để trượt xuống mặt đất, dẫn Châu Văn Phi lẩn vào trong bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện