Đây là một chuyến bay quá cảnh từ Moscow, chỉ có vài chỗ ngồi, thời gian dừng đợi rất ngắn. Lâm Trung Minh đã làm xong thủ tục, nhanh chóng đến cửa lên máy bay, đi theo ống lồng, bước vào máy bay chở khách Boeing 777 của hãng hàng không Miền Bắc Phần Lan.
Ông sẽ đến Helsinki vào giờ ăn tối và sau đó lên một chiếc tàu chở khách đi về vịnh Phần Lan, nếu không có gì ngoài ý muốn thì 48 giờ sau, Lâm Trung Minh sẽ đứng trên đầu đường Tallinn.
Có lẽ khi mọi việc kết thúc, ông sẽ gửi một bưu thiếp cho Willis, hoặc là một chiếc sườn xám cao cấp của Trung Quốc, để bù đắp tổn thương do thủ đoạn của mình tạo ra cho người bạn này.
Còn về người nhân viên vệ sinh đó, ông ta sẽ hôn mê ngủ 45 phút, cái giá là 1000 Euro chẵn, ở Ba Lan số tiền này xấp xỉ với tiền lương nửa tháng của ông ta.
Lâm Trung Minh tỉnh giấc mộng trong tiếng ồn ào, âm thanh ầm ĩ đó đến từ phòng bên cạnh, trong tiếng gào thét của người đàn ông và tiếng chửi rủa của người phụ nữ, bức tường gỗ mỏng manh đó đúng là như vật không tồn tại vậy.
Ở trên giường, ông bò dậy, mở chiếc rèm có phần nhếch nhác ra, ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp sương sớm của biển Baltic, để rồi tỏa đều ánh sáng dịu dàng trong căn phòng nhỏ.
Người thanh niên ngủ trên chiếc giường còn lại chẳng nhúc nhích gì, gã trai đến từ Thụy Điển hôm qua uống nhiều Vodka Ba Lan quá, lúc này còn đang ngủ say tít.
Lâm Trung Minh nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ năm phút sáng, ở quốc gia vĩ độ cao như Estonia, giờ là giờ ngủ, ông thấy kì lạ với trận tranh cãi ở phòng bên, người trọ ở những nhà nghỉ cho khách phượt này đều là những người trẻ, buổi tối tuy rất náo nhiệt nhưng ban ngày thì lại rất yên tĩnh.
Sau một thời gian, Lâm Trung Minh mới bắt đầu hiểu thì ra hai cặp tình nhân đến từ Hoa Kỳ rõ ràng ủng hộ các ứng cử viên tổng thống khác nhau, lúc này bọn họ đang cãi nhau vì việc này, người đàn ông đang chửi lớn rằng McGee Johnson là một tên đao phủ độc ác, người phụ nữ thì phản bác rằng đó chỉ là những tin đồn vô sỉ của những tổ chức khủng bố. Lâm Trung Minh lấy chiếc laptop đang sạc pin dưới đất lên, chiếc laptop này là ông và cậu nhóc người Thụy Điển mua, ông quen cậu sinh viên đại học năm nhất mới có 18 tuổi đến từ Stockholm này qua một trang web kết nối bạn lữ hành, trang web này kêu gọi ủng hộ mọi người giúp đỡ lẫn nhau, kết bạn đi du lịch, những người tham dự đa phần là những người trẻ tuổi nhút nhát.
Lâm Trung Minh giới thiệu mình đến từ Canada, là một người già đã nghỉ hưu sống một mình, muốn nhân lúc sức khỏe còn cho phép để đi du lịch thế giới, ông muốn tìm một người bạn đồng hành am hiểu biển Baltic để cùng đến Estonia du ngoạn.
Bởi vì bản thân tuổi cao sức yếu nên có một số việc rắc rối như đặt phòng, mua thẻ điện thoại, những việc liên quan văn kiện giấy tờ phải nhờ bạn đồng hành ra mặt xử lí, vì thế, ông đồng ý chịu thêm 50% chi phí, cậu sinh viên trẻ không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lời ông, bạn đồng hành hào phóng nhiệt tình như thế này chính là người cậu cần.
Như chiếc laptop vừa mới mở máy và thẻ internet 3G kết nối trên laptop này chính là ông già này bỏ tiền ra, cậu nhóc chỉ ra mặt mua.
Lâm Trung Minh đăng nhập vào một vài trang web tin tức chính và diễn đàn mạng xã hội, tiêu đề phía trên có mấy chục cái, nhưng nội dung chính chỉ có một.
“Hải quân Hoa Kỳ đã tấn công một tàu chở khách do hải tặc thả ra, khiến một số lượng lớn thường dân vô tội thiệt mạng.” Trong bản tin có một số bức ảnh khá rõ nét, chứng thực mạnh mẽ vụ thảm sát kinh hoàng lần này.
Lâm Trung Minh nhìn các bức ảnh một cách nghiêm túc, nhưng bỏ qua nội dung viết bằng chữ và cái gọi là phân tích đặc biệt của mạng xã hội.
Chẳng mấy chốc, ông nhận ra chú McGee đáng thương quả thực đã rơi vào bẫy, hình ảnh rõ nét, vị trí chụp ảnh lý tưởng, báo cáo hiện trường đầu tiên, khiến ông nghĩ đến thi thể của thiếu tá Anh trên bãi biển Calais, và bến tàu cơ khí của quân Đồng minh mà người Đức phát hiện trong đống xác chết trong khu vực nhiệm vụ ở Calais.
“Cách che mắt kém cỏi.” Ông gập laptop lại, tự mình lẩm bẩm.
Hầu hết các chuyên gia phân tích tình báo trên thế giới đều nhận ra sơ hở, nhưng những truyền thông hăng say cổ vũ kia thì lại không, những trang mạng xã hội lộn xộn cũng không. Một ứng cử viên lựa chọn chiến đấu khác sẽ lợi dụng chuyện này, Lâm Trung Minh có thể chắc chắn, từ giờ trở đi, tổng thống Mỹ đương nhiệm McGee Johnson sẽ không bao giờ cùng nội các của ông ta đưa ra bất kì một quyết sách nào nữa, lực lượng quân sự to lớn và nguồn tình báo chỉ là thứ thùng rỗng kêu to mà thôi.
Cánh cửa phòng ngự nặng nề của Mĩ đã dần dần được mở ra trong tiếng ma sát cọt kẹt.
“Ồ, hành động thành công!” Ông lại bình luận.
“Tôi đến nhà thờ gần đây đi dạo, những nơi như thế rất yên tĩnh, cậu có muốn đi không?”
Lâm Trung Minh mỉm cười hỏi ý kiến cậu bạn đồng hành trẻ tuổi đang ăn ngấu nghiến chiếc sanwich xúc xích trứng gà.
“Ừm, nhà thờ rất an toàn, có điều quá nhạt nhẽo, tôi nghĩ ông có thể tự đi.” Cậu thanh niên người Thụy Điển vừa ăn vừa trả lời bạn đồng hành của mình.
“Vậy, vậy thì cậu có thể đánh dấu đường bắt xe trên bản đồ cho tôi không?”
“Được, nhưng mà, tôi thấy là dùng map dẫn đường trên điện thoại thì tiện hơn.”
Lâm Trung Minh cười ha ha, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bạn đồng hành, trả lời một cách ngại ngùng.
“Tôi già rồi, những thứ đó không học nổi, những thứ truyền thống vẫn hợp với tôi hơn.”
Chàng trai lắc đầu và bắt đầu tập trung vào việc đánh dấu chi tiết bằng tiếng anh trên bản đồ du lịch ở thủ đô Tallinn, cậu ta không để ý rằng người bạn đồng hành lớn tuổi của mình đã đặt một chiếc điện thoại apple màu hồng vào chiếc túi hông của chiếc ba lô du lịch lớn của cậu ta.
Khoảng 11 giờ trưa, sau khi Lâm Trung Minh nuốt xong chiếc bánh mì kẹp dưa chuột chưa lên men mua trên phố, ông chào từ biệt người bạn đồng hành của mình. Trước khi đi, Lâm Trung Minh nói với cậu nhóc chưa hiểu sự đời rằng, nếu như buổi tối không thấy ông về nghĩa là mình đã gặp được bạn cũ, hành trình du lịch còn lại sẽ tự mình hoàn thành.
Sinh viên Thụy Điển thấy rất kì lạ, người Indian Canada này không phải là lần đầu đến khu vực Baltic ư, sao lại có bạn cũ? Nhà thờ chính của Alexandre Levski gần tòa thị chính thành phố Tallinn và Nhà thờ Đức Bà cách đó không xa là những kiến trúc tôn giáo lớn nhất và lâu đời nhất ở Estonia, hai nơi này là nơi khách du lịch thường đến, vì vậy trong sự yên tĩnh cũng có một chút hơi thở ồn ào.
Lâm Trung Minh cầm máy ảnh trên tay và đi lại dưới cây nho bên cạnh cổng tu viện nhà thờ Đức Bà một lúc, lại bước vào hội trường của giám mục được mở cho khách du lịch, cẩn thận cầm chiếc bản đồ Tallin được vẽ vào nửa đầu thế kỉ 19 lên, không hề để ý đến những người du lịch đi lại xung quanh.
Có lẽ nhìn thấy ông già đến từ phương Đông này có chút khác biệt, một nữ tu trẻ mặc áo nữ tu đã chủ động đi đến chỗ ông và chào ông bằng tiếng Anh Boston tiêu chuẩn.
“Chào ông, xem ra ông rất có hứng thú với lịch sử thay đổi của thành phố này?”
Lâm Trung Minh quay đầu lại, cười nụ cười thân thiện với nữ tu, ông nhận ra đây là một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Ông sẽ đến Helsinki vào giờ ăn tối và sau đó lên một chiếc tàu chở khách đi về vịnh Phần Lan, nếu không có gì ngoài ý muốn thì 48 giờ sau, Lâm Trung Minh sẽ đứng trên đầu đường Tallinn.
Có lẽ khi mọi việc kết thúc, ông sẽ gửi một bưu thiếp cho Willis, hoặc là một chiếc sườn xám cao cấp của Trung Quốc, để bù đắp tổn thương do thủ đoạn của mình tạo ra cho người bạn này.
Còn về người nhân viên vệ sinh đó, ông ta sẽ hôn mê ngủ 45 phút, cái giá là 1000 Euro chẵn, ở Ba Lan số tiền này xấp xỉ với tiền lương nửa tháng của ông ta.
Lâm Trung Minh tỉnh giấc mộng trong tiếng ồn ào, âm thanh ầm ĩ đó đến từ phòng bên cạnh, trong tiếng gào thét của người đàn ông và tiếng chửi rủa của người phụ nữ, bức tường gỗ mỏng manh đó đúng là như vật không tồn tại vậy.
Ở trên giường, ông bò dậy, mở chiếc rèm có phần nhếch nhác ra, ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp sương sớm của biển Baltic, để rồi tỏa đều ánh sáng dịu dàng trong căn phòng nhỏ.
Người thanh niên ngủ trên chiếc giường còn lại chẳng nhúc nhích gì, gã trai đến từ Thụy Điển hôm qua uống nhiều Vodka Ba Lan quá, lúc này còn đang ngủ say tít.
Lâm Trung Minh nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ năm phút sáng, ở quốc gia vĩ độ cao như Estonia, giờ là giờ ngủ, ông thấy kì lạ với trận tranh cãi ở phòng bên, người trọ ở những nhà nghỉ cho khách phượt này đều là những người trẻ, buổi tối tuy rất náo nhiệt nhưng ban ngày thì lại rất yên tĩnh.
Sau một thời gian, Lâm Trung Minh mới bắt đầu hiểu thì ra hai cặp tình nhân đến từ Hoa Kỳ rõ ràng ủng hộ các ứng cử viên tổng thống khác nhau, lúc này bọn họ đang cãi nhau vì việc này, người đàn ông đang chửi lớn rằng McGee Johnson là một tên đao phủ độc ác, người phụ nữ thì phản bác rằng đó chỉ là những tin đồn vô sỉ của những tổ chức khủng bố. Lâm Trung Minh lấy chiếc laptop đang sạc pin dưới đất lên, chiếc laptop này là ông và cậu nhóc người Thụy Điển mua, ông quen cậu sinh viên đại học năm nhất mới có 18 tuổi đến từ Stockholm này qua một trang web kết nối bạn lữ hành, trang web này kêu gọi ủng hộ mọi người giúp đỡ lẫn nhau, kết bạn đi du lịch, những người tham dự đa phần là những người trẻ tuổi nhút nhát.
Lâm Trung Minh giới thiệu mình đến từ Canada, là một người già đã nghỉ hưu sống một mình, muốn nhân lúc sức khỏe còn cho phép để đi du lịch thế giới, ông muốn tìm một người bạn đồng hành am hiểu biển Baltic để cùng đến Estonia du ngoạn.
Bởi vì bản thân tuổi cao sức yếu nên có một số việc rắc rối như đặt phòng, mua thẻ điện thoại, những việc liên quan văn kiện giấy tờ phải nhờ bạn đồng hành ra mặt xử lí, vì thế, ông đồng ý chịu thêm 50% chi phí, cậu sinh viên trẻ không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lời ông, bạn đồng hành hào phóng nhiệt tình như thế này chính là người cậu cần.
Như chiếc laptop vừa mới mở máy và thẻ internet 3G kết nối trên laptop này chính là ông già này bỏ tiền ra, cậu nhóc chỉ ra mặt mua.
Lâm Trung Minh đăng nhập vào một vài trang web tin tức chính và diễn đàn mạng xã hội, tiêu đề phía trên có mấy chục cái, nhưng nội dung chính chỉ có một.
“Hải quân Hoa Kỳ đã tấn công một tàu chở khách do hải tặc thả ra, khiến một số lượng lớn thường dân vô tội thiệt mạng.” Trong bản tin có một số bức ảnh khá rõ nét, chứng thực mạnh mẽ vụ thảm sát kinh hoàng lần này.
Lâm Trung Minh nhìn các bức ảnh một cách nghiêm túc, nhưng bỏ qua nội dung viết bằng chữ và cái gọi là phân tích đặc biệt của mạng xã hội.
Chẳng mấy chốc, ông nhận ra chú McGee đáng thương quả thực đã rơi vào bẫy, hình ảnh rõ nét, vị trí chụp ảnh lý tưởng, báo cáo hiện trường đầu tiên, khiến ông nghĩ đến thi thể của thiếu tá Anh trên bãi biển Calais, và bến tàu cơ khí của quân Đồng minh mà người Đức phát hiện trong đống xác chết trong khu vực nhiệm vụ ở Calais.
“Cách che mắt kém cỏi.” Ông gập laptop lại, tự mình lẩm bẩm.
Hầu hết các chuyên gia phân tích tình báo trên thế giới đều nhận ra sơ hở, nhưng những truyền thông hăng say cổ vũ kia thì lại không, những trang mạng xã hội lộn xộn cũng không. Một ứng cử viên lựa chọn chiến đấu khác sẽ lợi dụng chuyện này, Lâm Trung Minh có thể chắc chắn, từ giờ trở đi, tổng thống Mỹ đương nhiệm McGee Johnson sẽ không bao giờ cùng nội các của ông ta đưa ra bất kì một quyết sách nào nữa, lực lượng quân sự to lớn và nguồn tình báo chỉ là thứ thùng rỗng kêu to mà thôi.
Cánh cửa phòng ngự nặng nề của Mĩ đã dần dần được mở ra trong tiếng ma sát cọt kẹt.
“Ồ, hành động thành công!” Ông lại bình luận.
“Tôi đến nhà thờ gần đây đi dạo, những nơi như thế rất yên tĩnh, cậu có muốn đi không?”
Lâm Trung Minh mỉm cười hỏi ý kiến cậu bạn đồng hành trẻ tuổi đang ăn ngấu nghiến chiếc sanwich xúc xích trứng gà.
“Ừm, nhà thờ rất an toàn, có điều quá nhạt nhẽo, tôi nghĩ ông có thể tự đi.” Cậu thanh niên người Thụy Điển vừa ăn vừa trả lời bạn đồng hành của mình.
“Vậy, vậy thì cậu có thể đánh dấu đường bắt xe trên bản đồ cho tôi không?”
“Được, nhưng mà, tôi thấy là dùng map dẫn đường trên điện thoại thì tiện hơn.”
Lâm Trung Minh cười ha ha, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bạn đồng hành, trả lời một cách ngại ngùng.
“Tôi già rồi, những thứ đó không học nổi, những thứ truyền thống vẫn hợp với tôi hơn.”
Chàng trai lắc đầu và bắt đầu tập trung vào việc đánh dấu chi tiết bằng tiếng anh trên bản đồ du lịch ở thủ đô Tallinn, cậu ta không để ý rằng người bạn đồng hành lớn tuổi của mình đã đặt một chiếc điện thoại apple màu hồng vào chiếc túi hông của chiếc ba lô du lịch lớn của cậu ta.
Khoảng 11 giờ trưa, sau khi Lâm Trung Minh nuốt xong chiếc bánh mì kẹp dưa chuột chưa lên men mua trên phố, ông chào từ biệt người bạn đồng hành của mình. Trước khi đi, Lâm Trung Minh nói với cậu nhóc chưa hiểu sự đời rằng, nếu như buổi tối không thấy ông về nghĩa là mình đã gặp được bạn cũ, hành trình du lịch còn lại sẽ tự mình hoàn thành.
Sinh viên Thụy Điển thấy rất kì lạ, người Indian Canada này không phải là lần đầu đến khu vực Baltic ư, sao lại có bạn cũ? Nhà thờ chính của Alexandre Levski gần tòa thị chính thành phố Tallinn và Nhà thờ Đức Bà cách đó không xa là những kiến trúc tôn giáo lớn nhất và lâu đời nhất ở Estonia, hai nơi này là nơi khách du lịch thường đến, vì vậy trong sự yên tĩnh cũng có một chút hơi thở ồn ào.
Lâm Trung Minh cầm máy ảnh trên tay và đi lại dưới cây nho bên cạnh cổng tu viện nhà thờ Đức Bà một lúc, lại bước vào hội trường của giám mục được mở cho khách du lịch, cẩn thận cầm chiếc bản đồ Tallin được vẽ vào nửa đầu thế kỉ 19 lên, không hề để ý đến những người du lịch đi lại xung quanh.
Có lẽ nhìn thấy ông già đến từ phương Đông này có chút khác biệt, một nữ tu trẻ mặc áo nữ tu đã chủ động đi đến chỗ ông và chào ông bằng tiếng Anh Boston tiêu chuẩn.
“Chào ông, xem ra ông rất có hứng thú với lịch sử thay đổi của thành phố này?”
Lâm Trung Minh quay đầu lại, cười nụ cười thân thiện với nữ tu, ông nhận ra đây là một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Danh sách chương