"Đợi ở đó, lát nữa tôi qua.” Willis dặn dò.

“OK.”

Lâm Trung Minh cúp điện thoại, đút chiếc điện thoại màu hồng vào túi áo.

Nửa tiếng sau, ông luồn lách trong đám người, rời khỏi rạp chiếu phim, lại leo lên một chiếc xe điện cũ kĩ chật chội.

Sau vài trạm, ông xuống xe, tòa nhà lao động ở chính ngã tư đường không xa.

Đó là một căn hộ theo phong cách những năm 70 của thế kỉ trước, những người dân bình thường trong thành phố thường sống ở những tòa kiến trúc rất cũ kỹ như thế này.

Lâm Trung Minh không sang đường ngay, mà mua vài điếu thuốc lá và một chai rượu Vodka Nga ở một cửa hàng tiện lợi.

Lâm Trung Minh tay ôm chiếc túi giấy da bò nặng chình chịch, qua đường trông rất giống một ông già ra ngoài mua đồ trở về.

Ông bước vào tòa nhà lao động, phía trong cửa đại sảnh đen như mực, một chiếc đèn kiểu cũ đang phát ra ánh sáng yếu ớt một cách bất lực.

Trong tòa nhà có hai thang máy, Lâm Trung Minh mở một cánh cửa lớn có tỏa ra mùi nấm mốc, ông bước lên trên bằng cầu thang bộ.

Chiếc túi chứa đầy đồ che ở trước mặt, súng lục Karlov ở phía sau chiếc túi, dùi đập được chuyển ra phía sau, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Ông đứng tại cầu thang bộ trên tầng bốn, quan sát một lượt hai bên trái phải, đối diện phòng 402 là phòng số 404, cửa phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong chắc có người.

Cất xong khẩu súng, bước đến phía trước cửa, bấm chuông cửa một cách lịch sự, sau một lát, có một tiếng bước chân, cánh cửa được mở hé ra với một kẽ hở, xích khóa vẫn cột ở cột phòng trộm.

“Xin chào, tôi là phóng viên đến từ Đông Phương, muốn phỏng vấn về cuộc sống của cư dân bản địa, bà có thể có được thù lao là chỗ thuốc lá và rượu này.”

Lâm Trung Minh nói chậm lại, cố gắng biểu đạt ý của mình.

“À, à.” Cánh cửa được mở ra, một bà già mập mạp với khuôn mặt tươi cười xuất hiện.

“Xin mời vào!” Giọng của bà ta chứa đầy niềm vui.

Lâm Trung Minh bước vào trong phòng, ông ngồi xuống ở phòng bếp kiêm phòng ăn, người phụ nữ nhiệt tình mời ông sữa chua và nước hoa quả lạnh.

Người phụ nữ rất hay nói, thao thao bất tuyệt kể với Lâm Trung Minh về tiền lương hưu quá ít ỏi của mình, bệnh viện công lập khám bệnh không bằng thú y, bệnh viện tư nhân thì chi phí quá đắt không thể chấp nhận được.

Tốc độ nói của bà ta rất nhanh, Lâm Trung Minh nghe căn bản chẳng hiểu gì, nhưng ông vẫn mỉm cười.

Qua khoảng thời gian rất lâu, Lâm Trung Minh nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót cộc cộc trên mặt đất, ông đứng dậy, lịch sự cảm ơn sự tiếp đãi, đưa cho người phụ nữ số thuốc lá và rượu Vodka.

Ông nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, tiếp đó là tiếng mở cửa.

Cảm ơn người phụ nữ một lần nữa xong, ông ra khỏi phòng 404.

Willis và Lâm Trung Minh bốn mắt nhìn nhau, hai người nở nụ cười.

“Anh cẩn thận thật đấy.” Willis cười nói.

“À, thói quen bao năm thôi.” Lâm Trung Minh cười trả lời.

“Đây là một thói quen rất tốt, tôi thích.” Willis nói và mở cửa phòng 403 ra, tự mình bước vào, Lâm Trung Minh theo sau ở khoảng cách tầm hai mét.

Căn phòng không rộng, trang trí rất tinh tế, giấy dán tường màu hồng rất óng ánh, đồ dùng trong nhà kiểu Pháp màu trắng, thảm nhà dày kiểu Iran Ba Tư, phong cách chung nho nhã ôn hòa, trông giống phòng của một cô gái trẻ.

“Không tồi, đúng không?” Willis bỏ đôi guốc cao 14 phân xuống, vừa pha hồng trà, vừa hỏi han khách mời của mình.

“Đây là phòng một cô gái tốt nên có.” Lâm Trung Minh cười trả lời chủ nhà.

“Anh có thể đợi ở đây, ngày kia tôi về Đức.”

“Này, Willis, anh không muốn biết mục đích và kế hoạch của tôi sao?” Lâm Trung Minh nhấp một ngụm trà hỏi.

“Ồ, không không không. Con gái đều có bí mật của mình, cũng không tùy tiện hỏi về bí mật của người khác, đặc biệt là một người như tôi, rất hiểu vì sao bí mật gọi là bí mật.”

“Trong bếp có đồ ăn, trong phòng có sách, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, sáng ngày kia tôi lại đến.”

Willis lại xỏ giày cao gót vào, chuẩn bị rời khỏi, lúc sắp đến cửa phòng, ông ta quay đầu lại, mặt có nét nghiêm túc nói: “Điện thoại anh dùng lần trước là điện thoại iphone đúng không, loại điện thoại này rất dễ bị định vị, tốt nhất anh vứt nó đi.”

Lâm Trung Minh mỉm cười, lôi chiếc điện thoại iphone màu hồng phấn trong túi ra, cố tình quay quay hai lần cho Willis xem: “À, chủ nhân của chiếc điện thoại này cũng là một cô gái đáng yêu, tôi thấy rất an toàn.”

Lâm Trung Minh nhân lúc trời còn sáng, tự làm cho mình vài cái sandwich, sau khi ăn xong, ông lần lượt kéo các rèm lại, chỉ để lại rèm cửa sổ có thể ngồi trong phòng khách quan sát xung quanh căn hộ, ông dùng một chậu hoa nhỏ cố định một góc rèm cửa. Góc quan sát này thoạt nhìn như Lâm Trung Minh không bật đèn, ông luôn ngủ trong bồn tắm của nhà vệ sinh, lỗ tai dán chặt dưới đáy bồn tắm, bất kì tiếng bước chân yếu ớt nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Một khi gặp tình huống nguy cấp, ông có thể đẩy cửa sổ bằng kính trong một giây đồng hồ, lật người trên một sân thượng nhỏ, ở đây rất dễ nhảy lên thang phòng cháy chữa cháy để tẩu thoát.

Trong kiến trúc cuối thế kỷ 19, cầu thang phòng cháy là một trang bị tiêu chuẩn, Lâm Trung Minh biết ơn kĩ sư đã phát minh ra thiết bị này.

Ông biết, trong phòng không hề an toàn, đặc biệt là chiếc sofa lớn mềm mại thoải mái trong phòng khách kia, các sát thủ chỉ cần đứng ở cửa bắn một loạt đạn, người ngồi trên đó lập tức chầu trời.

Những thứ trong phim đều là sai lầm hết, hơn nữa là sai lầm lớn. Trong bất kì một công trình kiến trúc nào, nơi an toàn nhất là nơi bị để ý sau cùng, là nơi có thể di dời bất cứ lúc nào.

Toilet mới là nơi an toàn nhất, Lâm Trung Minh đi vào giấc ngủ.

Nhìn đồng hồ trên tay, bộ đếm thời gian đếm qua 36 tiếng. Lâm Trung Minh từ toilet bước ra, ngồi xổm ở cái chỗ nho nhỏ đó quan sát phía dưới cửa sổ, ông tỉ mỉ quan sát một lượt, sau đó cầm điện thoại gọi cho Willis.

“Willis, ở đây bị giám sát, chính ở trong một chiếc Subaru phía đường đối diện, lúc anh đến nhớ cẩn thận cái đuôi.”

Qua một lúc, Lâm Trung Minh lại nhìn lần nữa, chiếc xe đó vẫn còn ở đó, ống bô phun ra khói trắng để điều hòa duy trì vận hành.

Ông đoán đầu cuối con đường đều có xe giám sát, hiện giờ không được tùy tiện đi ra.

Hai mươi phút sau, ông nghe thấy tiếng chuyển động trong ổ khóa, xoáy đến một nửa vòng, lại trở lại một lần, lại xoáy một nửa vòng, cứ thế lặp lại ba lần. Đó là tín hiệu an toàn mà Willis và ông thống nhất với nhau, nếu là người khác, hoặc Willis bị uy hiếp, chìa sẽ được vặn luôn một lần, động tác đó cần ba giây, mà Lâm Trung Minh đẩy cửa sổ ra chỉ cần một giây.

Xem ra mọi thứ vẫn ổn, nhưng ông không rời khỏi toilet.

“Là tôi, Cao Sơn!”

Nghe thấy tiếng, Lâm Trung Minh từ từ ra khỏi toilet, nòng súng vẫn ở phía trước.

Willis ăn mặc đồ đàn ông, trên mặt có một hàng ria mép rậm rạp, trông rất lôi thôi.

“Có ba chiếc xe, sáu người, khả năng còn có nhiều trạm canh gác nữa.” Willis nói.

“Chúng ta không ra được rồi đúng không?” Lâm Trung Minh hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện