"Trung tâm chỉ huy điều khiển, tôi là thuyền trưởng, có thể chuyển hướng thêm một lần nữa không?”

Nửa phút sau, sĩ quan trực đêm trả lời.

“Được, năm phút sau, đến điểm có thể chuyển hướng đầu tiên.”

“Năm phút sau, chuyển hướng 040.”

Nói xong, ông vỗ vào lưng sĩ quan định vị sóng âm, nhẹ nhõm nói.

“Giao hết cho anh đấy, có đáp án thì nói cho tôi.”

Ông ta quay người rời khỏi phòng định vị sóng âm, trở lại phòng chỉ huy trung tâm.

Bốn phút ba mươi giây sau, tất cả các cabin của tàu Trường Thành đều bật đèn cảnh báo màu đỏ và một tín hiệu tay vịn nhắc nhở mọi người rằng, tàu ngầm sắp bắt đầu chuyển hướng.

Lý Hải từ trên ghế đứng dậy, tay nắm chặt đai vịn an toàn đang treo lơ lửng.

“Bắt đầu chuyển hướng.”

Sĩ quan trực đêm bắt đầu hạ lệnh.

Tàu Trường Thành phát ra âm thanh khục khịch, Lý Hải giơ tay trái ra, đỡ lấy chiếc cốc có tai đang bị nghiêng ngả, đó là món quà con gái tặng cho bố, ông không muốn chiếc cốc bị rơi vỡ mất.

Mười giây sau, chiếc cốc bắt đầu nghiêng trượt về phía ngược lại, rất nhanh sau đó, sĩ quan lặn tuyên bố:

“Chuyển hướng xong, hướng đi 040.”

“Bùng” - một âm thanh từ thân giữa con thuyền số hiệu Trường Thành phát ra, đó là chiếc dây cáp được lắp trong một chiếc tời của máy định vị sóng âm được phóng ra từ vỏ bọc của nó.

Ánh đèn trên tàu đều chuyển thành màu đỏ sẫm, biểu thị tàu chuyển sang trạng thái không tiếng động, trong lúc này, tất cả thuyền viên đều ở yên một chỗ, kể cả đang ở trong nhà vệ sinh.

Qua đúng mười phút, đèn chỉ thị trước mặt thuyền trưởng sáng lên, Lý Hải đeo tai nghe vào.

“Thuyền trưởng, tôi ở phòng định vị bằng sóng âm, đã xác định mục tiêu, là tàu ngầm mới của đảo quốc, được cho là thuyền số hiệu Sóng Dữ, độ sâu 160 mét, vận tốc 8 hải lý/ giờ, hướng 045, khoảng cách 12 hải lý.”

“Cảm ơn, tiếp tục theo sát.”

Nói xong, ông cầm micro lên, hạ lệnh rõ ràng rành mạch.

“Tổ chỉ huy bắn, cho tôi phương án bắn.”

Một sĩ quan điều hành đứng bên cạnh xin chị thị của thuyền trưởng.

“Chuẩn bị ngư lôi chưa?”

Lý Hải suy nghĩ một lát, trả lời.

“Chuẩn bị mô phỏng bắn.”

Sĩ quan điều hành lấy một micro có vẻ giống loại điện thoại cũ, đặt cách miệng 1-2 cm, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn dõng dạc truyền đạt mệnh lệnh.

“Chuẩn bị chiến đấu cấp một, chuẩn bị chiến đấu cấp một!”

Trên tàu Trường Thành có lắp đặt hệ thống chỉ huy tích hợp vô cùng hiện đại, các bộ phận đều có thể dựa vào mã mệnh lệnh xuất hiện trên màn hình trước mặt để tiến hành thao tác, mà không cần bất kì lệnh nói nào, nhưng đó thông thường chỉ dùng khi cần khống chế tối đa độ ồn một cách khắt khe, ví dụ như khi tiến hành trò mèo đuổi chuột với tàu ngầm cùng cấp đang ở vị trí rất gần tàu của mình, hoặc khi cần vượt qua tổ chức hàng ngũ chống ngầm của NATO. Thông thường, dùng cách giao tiếp bằng giọng nói truyền thống thì vẫn phù hợp với thói quen hơn.

Tất cả ánh sáng đèn trong tàu từ ánh sáng nắng dịu dàng đều chuyển thành màu đỏ sẫm kì quái, độ sáng trên màn hình cũng tự động giảm xuống một nửa, nhằm giảm cảm giác mệt mỏi cho thị giác.

Với tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm, đầu bếp trong phòng ăn đẩy tất cả dụng cụ bàn ăn và thức ăn thừa vào bên trong tủ và tiện tay khóa luôn tủ lại, sau đó cởi bỏ bộ đồng phục đầy dầu mỡ ra, thay bằng bộ quần áo phòng cháy màu xanh lam, đội một chiếc mũ chụp màu tro xám để che chắn cho toàn bộ phần đầu, chỉ để lại đôi mắt và chiếc mũi, một khi cần, chỉ trong thời gian vài giây, anh ta có thể lấy ra mặt nạ hô hấp đặt trong chiếc balo đang nghiêng vẹo để bảo vệ cho phần da thịt duy nhất bị hở ra ngoài này.

Trên dưới con tàu số hiệu Trường Thành, bây giờ tất cả mọi người đều mặc trang phục trông có vẻ kì quái này. Loại trang phục này chính là đặc trưng khi tiến hành chuẩn bị chiến đấu cấp một.

Boong hai sàn phía dưới sát vỏ tàu chịu áp lực ở hầm tàu của tàu Trường Thành là nơi vẫn đang duy trì chế độ đèn ánh nắng, người trong bộ phận tuabin cần có tầm quan sát tốt nhất, điều này là tuyệt đối cần thiết cho việc phát hiện sớm nhất có thể nếu một đường ống nào đó trong hàng nghìn đường ống có dấu hiệu rò rỉ.

Đội trưởng đội tuabin đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn chỉ huy, hai tay liên tục gõ bàn phím, màn hình 24 inch trước mặt anh ta chia làm hai phần, một phần là lõi lò phản ứng, mạch lò phản ứng, hiển thị tham số thực tế của tuabin hơi nước, phần còn lại là hình ảnh sắc nét của một vài bộ phận then chốt. Ở phía sau chiếc tủ không hề bắt mắt này là nguồn lực liên quan đến sự sống còn của toàn bộ con tàu số hiệu Trường Thành - hệ thống tích hợp thúc đẩy phản ứng hạt nhân.

Sau mười giây, anh ta trả lời bằng giọng nói có phần giống dân miền biển.

“Hệ thống tuabin bình thường, lò phản ứng không có gì bất thường.”

Dưới thao tác của máy tính, tất cả các cửa chống nước đều được tự động đóng lại, trên cửa có lấp lóe biểu tượng màu đỏ, nhắc nhở các thuyền viên đã đến giờ tác chiến.

Khoang ngư lôi hiện giờ là khoang bận rộn nhất trong tàu số hiệu Trường Thành, phía đầu khoang là ba chiếc kệ sắt khổng lồ, trên kệ có đặt ngư lôi nặng 1500 kg – ngư lôi chống ngầm Type 18. Vài người lính ngư lôi cơ bắp dựa vào sức mạnh của đôi vai, và nhờ vào sự hỗ trợ của giá treo, chuyển ngư lôi vào khay nạp khổng lồ. Một trưởng sĩ quan bước lên phía trước, dùng sức mở cửa trong ống phóng lôi số 1, đút cánh tay vào trong ống, cẩn thận sờ bên trong chiếc ống trơn bóng, kiểm tra xong, anh ta giơ ngón tay cái lên, làm động tác ra hiệu đẩy vào, một sĩ quan khác bước đến trước Ngư Lôi, lấy một sợi cáp rất to rất thô cắm vào một ổ cắm trên thân ngư lôi.

Một âm thanh “lạch cạch” phát ra, cửa sổ tín hiệu trên thân ngư lôi phát ra tín hiệu màu vàng, biểu thị dây cáp đã kết nối thành công.

Lính ngư lôi đã rất quen thuộc với quy trình, âm thanh vừa phát ra, hai người trẻ cầm thanh đẩy đạn đã chuyển động đạn một cách nhịp nhàng, không lâu sau, cả quả ngư lôi đã được đẩy trọn vào trong ống phóng lôi số 1.

Trưởng sĩ quan bước tới, đóng cửa lại, một tấm biển màu da cam được treo trên tay nắm cửa, trên tấm biển đó có viết dòng chữ lớn:

“Ngư lôi ở trong, trước khi mở cửa phải đẩy đạn.”

Chưa đầy năm phút, sĩ quan ngư lôi đã lấy micro báo cáo.

“Ống phóng ngư lôi số 1-4 đã vào vị trí, nghe thấy mệnh lệnh phóng.”

Thực ra cho dù anh ta không báo cáo, màn hình của trung tâm chỉ huy cũng đã hiển thị thông tin ngư lôi được lắp vào vị trí. Lý Hải biết, bốn ngư lôi hạng lớn mà ông ta quản lí chính là hàm răng của con thuyền số hiệu Trường Thành này.

Ngư lôi Type 18, là một ngư lôi thông minh loại mới có khả năng tự dẫn đường, nhưng điều này không có nghĩa là có thể tùy tiện sử dụng nó, ngược lại, trước khi bắn loại ngư lôi hiện đại này phải nhập tham số về tuyến đường do một dãy các dữ liệu hợp thành, những tham số này được gọi là nguyên tố bắn, mà quá trình động thái để cung cấp những nguyên tố này chính là phương án bắn.

Trương Đông Hải ngồi ở phía sau bàn chỉ huy bắn cách thuyền trưởng không xa. Cách khoảng một mét sau lưng anh ta là một cái bàn có lắp đặt màn hình và bàn phím, một thanh niên trẻ tuổi đeo trên mình quân hàm bậc trung úy đang đứng cạnh chiếc bàn, cúi đầu chú tâm quan sát màn hình, liên tục gõ bàn phím.

Tham số mấu chốt nhất trong phương án bắn ngư lôi, đó là định vị mục tiêu, xác định vận tốc, phương hướng của mục tiêu cũng như phương hướng, vận tốc, vị trí của chính mình, đồng thời còn có nhiệt độ nước biển xung quanh, nồng độ muối nhiều hay ít. Địa hình trong quá trình di chuyển của Ngư Lôi cũng đều tạo thành thách thức cho độ bắn chính xác, đối với những mục tiêu có độ ồn thấp thì điều này càng đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện