Người đàn ông này thấp bé, chắc nịch, làn da ngăm đen, giống như ngư dân sinh sống lâu dài trên đại dương bao la.
Sĩ quan chấp hành Hidari Yoshi đích thân ra cửa nghênh đón ông ta, đưa ông ta vào trung tâm chỉ huy điều khiển, Kouma Kogoro nhìn thấy người này, đội mũ dạ đứng lên, bắt tay với ông ta.
“Hoan nghênh lên thuyền, ngài Kujimi.”
“Không cần khách sáo, chúng ta có thể bắt đầu rồi, xin cho sĩ quan hàng hải của ngài tiếp nhận chỉ huy của tôi.”
Kouma gật đầu với sĩ quan chấp hành, đưa vị khách không mời mà đến này tới trung tâm chỉ huy, vòng qua một ngã rẽ, theo cầu thang đi về phía bệ điều khiển.
Tàu Sóng Dữ dưới sự thôi thúc của sóng biển không ngừng lay động, Kouma không thể không đưa tay giữ ly cà phê của mình, đúng lúc này, ông ta cảm giác được một rung động có quy luật, một loại tạp âm khó hiểu tràn đầy lỗ tai mỗi người.
Động cơ diesel khởi động, Tàu Sóng Dữ dưới sự dẫn dắt của người thần bí, lái về một cái động kho bí mật không xuất hiện trên bất kỳ bản đồ hàng hải nào.
Kouma vừa ăn xong bữa sáng là dăm bông trứng ốp la, sĩ quan trực đêm vội vàng đi về phía ông ta báo cáo.
“Sĩ quan chấp hành mời ngài đi đến bục điều khiển.”
Kouma bỏ dở bữa sáng của mình, một mình xuyên qua mấy cửa chống nước, theo cầu thang kim loại bên sườn, trèo lên bục điều khiển nằm ở đỉnh vỏ thuyền.
Sĩ quan chấp hành quan cúi chào Kouma, cao giọng tuyên bố.
“Thuyền trưởng ở bục điều khiển.”
Nói xong, ông ta mời Kouma đến gần một chiếc ống nhòm hệ số phóng đại cao, đây là trang bị được phân phối dùng để điều hướng thuyền trên mặt nước.
Nhìn về phía mà Hidari Yoshi ra hiệu, ông ta nhìn thấy phía nam đảo nhỏ cách đó không xa có một sườn núi thấp bé, dường như dưới sườn núi có một cái động kho như ẩn như hiện dưới nắng sớm bình minh.
“Đó là cửa động kho tàu ngầm quân đội Nhật Bản mở trong chiến tranh Đông Á lần trước, đã hoang phế mấy chục năm, mãi đến năm ngoái, dưới sự giúp đỡ của ngân sách nghiên cứu khảo cổ của tổ chức Yoshimoto mới được sửa chữa.” Kujimi mới lên thuyền đứng bên cạnh giải thích.
“An toàn không?” Kouma thuận miệng hỏi.
Kujimi mỉm cười.
“Ngoại trừ rất ít người trong tổ chức Yoshimoto, không có ai biết nơi này, nó chỉ là di tích lịch sử mà thôi.”
Kouma gật đầu, tàu Sóng Dữ đang đi dần đến ngọn núi nhỏ kia.
Động kho tàu ngầm bí mật trên đảo Thần Tình yêu ở biển Celebes.
Tất cả mọi người bao gồm cả Kouma Kogoro đều bị quy mô của động kho trước mắt làm kinh hãi, thuận theo đường nước chảy sâu vào hai mươi mét, xuyên qua cánh cửa phòng hộ xi măng cốt thép và hỗn hợp bê tông bọc thép dày đến năm mét, một thế giới rực rỡ đèn đuốc hiện ra trước mặt.
Trong động kho không chỉ có thể bỏ neo tàu ngầm, còn có công trình tiếp tế và phòng sửa chữa, kí túc xá nhân viên… và các kiến trúc phụ thuộc.
Tuy quy mô to lớn, nhưng rất nhiều chi tiết xử lý qua loa, nhiều vách tường không được quét vôi đã bong ra từng mảng mơ hồ lộ ra chữ viết màu đỏ, nhìn qua giống như một sự mâu thuẫn giữa di tích lịch sử và thiết bị hiện đại được bố trí vội vàng.
Các binh lính hải quân và sĩ quan cấp thấp mặc dù có chút hoài nghi, nhưng sự phục tùng tuyệt đối với thủ trưởng trong gen khiến bọn họ ngậm miệng lại, chuyên tâm vào chức trách của mình.
Tiểu đội sửa chữa trên thuyền đang tiến hành kiểm tra hệ thống ắc-quy nhiên liệu một lượt dưới sự dẫn dắt của tua-bin tàu trưởng, tám đơn nguyên bản thể ắc-quy bị ngắt kết nối với hệ thống, lính thủy phụ trách sửa chữa sử dụng dụng cụ đo áp lực nghiêm túc kiểm tra những quán thể do vật liệu hợp kim chế thành này, bên trong tràn đầy khí argon, những nguyên tố khí trơ này có thể phòng ngừa phản ứng hóa học do tự nó phát ra và khi vận hành phát ra, một khi loại phản ứng hóa học này xảy ra, tức khắc tàu Sóng Dữ sẽ bị lửa lớn và vụ nổ nuốt chửng.
Điều khiến cho Kouma cảm thấy bất ngờ chính là, trong động kho này thậm chí có cả khí oxy và hydro lỏng dự trữ, tàu Sóng Dữ sau khi nhận tiếp tế lần này, có thể ẩn nấp dưới biển sâu trong thời gian dài. Không biết tại sao, trong lòng ông ta hiện ra hành động cuối cùng của tàu chiến đấu Số hiệu Đại Hòa, tàu Sóng Dữ cũng phải đi vào con đường không lối về này sao? Nơi sâu trong động kho là một phân xưởng sửa chữa tiêu chuẩn, toàn bộ đạn đạo Tomahawk mà tàu Sóng Dữ mang theo đều được vận chuyển đến nơi này, tiếp nhận quá trình cải tạo thăng cấp tính năng.
Sĩ quan điều khiển sức nước của tàu Sóng Dữ cảm thấy ngạc nhiên, anh ta và đám kỹ sư cùng với người thao tác cấp dưới của anh ta đều bị chặn ở bên ngoài cửa phân xưởng sửa chữa này, tất cả thao tác cải tạo đều do chuyên gia kỹ thuật quân sự Hoa Kỳ hoàn thành, không cần bọn họ nhúng tay vào.
Kouma được mời vào trong xưởng, ông ta cùng rất ít người có quyền hạn đứng ngoài quan sát.
Nhìn đầu đạn hạt nhân W80-1 và Tomahawk được cẩn thận kết hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một chỉnh thể, Kouma nhìn về phía người châu Á có dáng người thấp lùn vừa mới bận rộn xong, lúc này đang uống từng ngụm nước lớn, bằng trực giác, ông ta đã cảm thấy đây là một người Nhật hoặc là hậu duệ của người Nhật.
“Thứ đồ chơi này có thể nổ tung không? Chúng ta không hề có mật mã giải trừ bảo vệ.” Kouma hỏi.
“Không cần mật mã, bây giờ nó do hệ thống hướng dẫn quán tính đạn đạo phát động, chỉ cần biên chế phương án xạ kích, một khi đến mục tiêu, hệ thống hướng dẫn sẽ ra tín hiệu cho nó, sau đó…”
Hắn mỉm cười, làm một mặt quỷ kỳ quái.
“Sau đó thì sao?”
“Bùm.” Trong miệng hắn phát ra tiếng nổ.
“Thật ra GPS còn tốt hơn, nhưng chúng tôi không dám sử dụng, người Mỹ có thể cắt đứt đầu đạn trên máy tính, cũng không cách nào sử dụng kho số liệu tương thích với địa hình. Chúng ta không lấy được số liệu, độ chính xác của quán tính vẫn sai lệch một chút, tuy nhiên, đầu đạn hạt nhân đã bù đắp cho khuyết điểm này.”
Người Ấn bên cạnh đi lên trước, dùng tiếng Nhật gia nhập vào cuộc thảo luận.
Kouma gật đầu, bắt tay hai người rồi ra khỏi phân xưởng, công việc tiếp theo chính là mang đạn đạo có uy lực cực lớn lắp vào mười hai ống đồng phóng xạ vuông góc của tàu Sóng Dữ, công việc này tổ trang bị trên thuyền có thể hoàn thành rất tốt.
“Nếu như những tên này biết trên đạn đạo lắp đặt thứ gì, biểu cảm của bọn họ sẽ như thế nào?” Trong lòng Kouma tự nhủ, đôi lúc ông ta cảm thấy, càng ít người biết càng tốt.
Có một chuyện, Kouma cũng không biết. Lần cải tạo cuối cùng, trên đạn đạo Tomahawk này còn gắn thêm kíp nổ đếm giờ do điều khiển từ xa khởi động, nó không phải do hệ thống quán tính hướng dẫn phát động.
Đây là bom Sakura trang bị trên máy bay Thần Phong, vận mệnh của ông ta và toàn bộ binh lính đã được quyết định rồi.
3o58’ độ vĩ Bắc, 112o30’ độ kinh Đông, tàu ngầm hải quân công kích động lực hạt nhân số hiệu Trường Thành.
Tàu ngầm công kích động lực hạt nhân ‘Số hiệu Trường Thành’ nằm sâu dưới hai trăm mét. Ở độ sâu này, ánh nắng chiếu vào lòng biển rộng đã không còn năng lượng, bóng tối, lạnh lẽo là điểm chính ở nơi đây, thủy lực to lớn ép lên vỏ thuyền được tạo thành từ tấm thép cường độ cao, thỉnh thoảng phát ra âm thanh đôm đốp khiến người ta sợ hãi, tàu Trường Thành có ngoại hình giống hình trụ tròn hơn, chứ không phải hình giọt nước thông thường, làm như vậy để giữ cân bằng tính năng cao tốc và tính năng tĩnh âm ở dưới nước.
Tàu Trường Thành đã đợi ròng rã ở dưới nước hai tháng, trong thời gian đó số lần ngoi lên trên mặt nước gộp lại chưa đến sáu giờ, mục đích để sửa chữa bảo dưỡng anten vệ tinh thông tin và cột buồm quang điện, thời gian còn lại, dùng cách nói của các lính thủy chính là…
“Làm khách trong cung điện của Hải Long Vương!”
Sĩ quan chấp hành Hidari Yoshi đích thân ra cửa nghênh đón ông ta, đưa ông ta vào trung tâm chỉ huy điều khiển, Kouma Kogoro nhìn thấy người này, đội mũ dạ đứng lên, bắt tay với ông ta.
“Hoan nghênh lên thuyền, ngài Kujimi.”
“Không cần khách sáo, chúng ta có thể bắt đầu rồi, xin cho sĩ quan hàng hải của ngài tiếp nhận chỉ huy của tôi.”
Kouma gật đầu với sĩ quan chấp hành, đưa vị khách không mời mà đến này tới trung tâm chỉ huy, vòng qua một ngã rẽ, theo cầu thang đi về phía bệ điều khiển.
Tàu Sóng Dữ dưới sự thôi thúc của sóng biển không ngừng lay động, Kouma không thể không đưa tay giữ ly cà phê của mình, đúng lúc này, ông ta cảm giác được một rung động có quy luật, một loại tạp âm khó hiểu tràn đầy lỗ tai mỗi người.
Động cơ diesel khởi động, Tàu Sóng Dữ dưới sự dẫn dắt của người thần bí, lái về một cái động kho bí mật không xuất hiện trên bất kỳ bản đồ hàng hải nào.
Kouma vừa ăn xong bữa sáng là dăm bông trứng ốp la, sĩ quan trực đêm vội vàng đi về phía ông ta báo cáo.
“Sĩ quan chấp hành mời ngài đi đến bục điều khiển.”
Kouma bỏ dở bữa sáng của mình, một mình xuyên qua mấy cửa chống nước, theo cầu thang kim loại bên sườn, trèo lên bục điều khiển nằm ở đỉnh vỏ thuyền.
Sĩ quan chấp hành quan cúi chào Kouma, cao giọng tuyên bố.
“Thuyền trưởng ở bục điều khiển.”
Nói xong, ông ta mời Kouma đến gần một chiếc ống nhòm hệ số phóng đại cao, đây là trang bị được phân phối dùng để điều hướng thuyền trên mặt nước.
Nhìn về phía mà Hidari Yoshi ra hiệu, ông ta nhìn thấy phía nam đảo nhỏ cách đó không xa có một sườn núi thấp bé, dường như dưới sườn núi có một cái động kho như ẩn như hiện dưới nắng sớm bình minh.
“Đó là cửa động kho tàu ngầm quân đội Nhật Bản mở trong chiến tranh Đông Á lần trước, đã hoang phế mấy chục năm, mãi đến năm ngoái, dưới sự giúp đỡ của ngân sách nghiên cứu khảo cổ của tổ chức Yoshimoto mới được sửa chữa.” Kujimi mới lên thuyền đứng bên cạnh giải thích.
“An toàn không?” Kouma thuận miệng hỏi.
Kujimi mỉm cười.
“Ngoại trừ rất ít người trong tổ chức Yoshimoto, không có ai biết nơi này, nó chỉ là di tích lịch sử mà thôi.”
Kouma gật đầu, tàu Sóng Dữ đang đi dần đến ngọn núi nhỏ kia.
Động kho tàu ngầm bí mật trên đảo Thần Tình yêu ở biển Celebes.
Tất cả mọi người bao gồm cả Kouma Kogoro đều bị quy mô của động kho trước mắt làm kinh hãi, thuận theo đường nước chảy sâu vào hai mươi mét, xuyên qua cánh cửa phòng hộ xi măng cốt thép và hỗn hợp bê tông bọc thép dày đến năm mét, một thế giới rực rỡ đèn đuốc hiện ra trước mặt.
Trong động kho không chỉ có thể bỏ neo tàu ngầm, còn có công trình tiếp tế và phòng sửa chữa, kí túc xá nhân viên… và các kiến trúc phụ thuộc.
Tuy quy mô to lớn, nhưng rất nhiều chi tiết xử lý qua loa, nhiều vách tường không được quét vôi đã bong ra từng mảng mơ hồ lộ ra chữ viết màu đỏ, nhìn qua giống như một sự mâu thuẫn giữa di tích lịch sử và thiết bị hiện đại được bố trí vội vàng.
Các binh lính hải quân và sĩ quan cấp thấp mặc dù có chút hoài nghi, nhưng sự phục tùng tuyệt đối với thủ trưởng trong gen khiến bọn họ ngậm miệng lại, chuyên tâm vào chức trách của mình.
Tiểu đội sửa chữa trên thuyền đang tiến hành kiểm tra hệ thống ắc-quy nhiên liệu một lượt dưới sự dẫn dắt của tua-bin tàu trưởng, tám đơn nguyên bản thể ắc-quy bị ngắt kết nối với hệ thống, lính thủy phụ trách sửa chữa sử dụng dụng cụ đo áp lực nghiêm túc kiểm tra những quán thể do vật liệu hợp kim chế thành này, bên trong tràn đầy khí argon, những nguyên tố khí trơ này có thể phòng ngừa phản ứng hóa học do tự nó phát ra và khi vận hành phát ra, một khi loại phản ứng hóa học này xảy ra, tức khắc tàu Sóng Dữ sẽ bị lửa lớn và vụ nổ nuốt chửng.
Điều khiến cho Kouma cảm thấy bất ngờ chính là, trong động kho này thậm chí có cả khí oxy và hydro lỏng dự trữ, tàu Sóng Dữ sau khi nhận tiếp tế lần này, có thể ẩn nấp dưới biển sâu trong thời gian dài. Không biết tại sao, trong lòng ông ta hiện ra hành động cuối cùng của tàu chiến đấu Số hiệu Đại Hòa, tàu Sóng Dữ cũng phải đi vào con đường không lối về này sao? Nơi sâu trong động kho là một phân xưởng sửa chữa tiêu chuẩn, toàn bộ đạn đạo Tomahawk mà tàu Sóng Dữ mang theo đều được vận chuyển đến nơi này, tiếp nhận quá trình cải tạo thăng cấp tính năng.
Sĩ quan điều khiển sức nước của tàu Sóng Dữ cảm thấy ngạc nhiên, anh ta và đám kỹ sư cùng với người thao tác cấp dưới của anh ta đều bị chặn ở bên ngoài cửa phân xưởng sửa chữa này, tất cả thao tác cải tạo đều do chuyên gia kỹ thuật quân sự Hoa Kỳ hoàn thành, không cần bọn họ nhúng tay vào.
Kouma được mời vào trong xưởng, ông ta cùng rất ít người có quyền hạn đứng ngoài quan sát.
Nhìn đầu đạn hạt nhân W80-1 và Tomahawk được cẩn thận kết hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một chỉnh thể, Kouma nhìn về phía người châu Á có dáng người thấp lùn vừa mới bận rộn xong, lúc này đang uống từng ngụm nước lớn, bằng trực giác, ông ta đã cảm thấy đây là một người Nhật hoặc là hậu duệ của người Nhật.
“Thứ đồ chơi này có thể nổ tung không? Chúng ta không hề có mật mã giải trừ bảo vệ.” Kouma hỏi.
“Không cần mật mã, bây giờ nó do hệ thống hướng dẫn quán tính đạn đạo phát động, chỉ cần biên chế phương án xạ kích, một khi đến mục tiêu, hệ thống hướng dẫn sẽ ra tín hiệu cho nó, sau đó…”
Hắn mỉm cười, làm một mặt quỷ kỳ quái.
“Sau đó thì sao?”
“Bùm.” Trong miệng hắn phát ra tiếng nổ.
“Thật ra GPS còn tốt hơn, nhưng chúng tôi không dám sử dụng, người Mỹ có thể cắt đứt đầu đạn trên máy tính, cũng không cách nào sử dụng kho số liệu tương thích với địa hình. Chúng ta không lấy được số liệu, độ chính xác của quán tính vẫn sai lệch một chút, tuy nhiên, đầu đạn hạt nhân đã bù đắp cho khuyết điểm này.”
Người Ấn bên cạnh đi lên trước, dùng tiếng Nhật gia nhập vào cuộc thảo luận.
Kouma gật đầu, bắt tay hai người rồi ra khỏi phân xưởng, công việc tiếp theo chính là mang đạn đạo có uy lực cực lớn lắp vào mười hai ống đồng phóng xạ vuông góc của tàu Sóng Dữ, công việc này tổ trang bị trên thuyền có thể hoàn thành rất tốt.
“Nếu như những tên này biết trên đạn đạo lắp đặt thứ gì, biểu cảm của bọn họ sẽ như thế nào?” Trong lòng Kouma tự nhủ, đôi lúc ông ta cảm thấy, càng ít người biết càng tốt.
Có một chuyện, Kouma cũng không biết. Lần cải tạo cuối cùng, trên đạn đạo Tomahawk này còn gắn thêm kíp nổ đếm giờ do điều khiển từ xa khởi động, nó không phải do hệ thống quán tính hướng dẫn phát động.
Đây là bom Sakura trang bị trên máy bay Thần Phong, vận mệnh của ông ta và toàn bộ binh lính đã được quyết định rồi.
3o58’ độ vĩ Bắc, 112o30’ độ kinh Đông, tàu ngầm hải quân công kích động lực hạt nhân số hiệu Trường Thành.
Tàu ngầm công kích động lực hạt nhân ‘Số hiệu Trường Thành’ nằm sâu dưới hai trăm mét. Ở độ sâu này, ánh nắng chiếu vào lòng biển rộng đã không còn năng lượng, bóng tối, lạnh lẽo là điểm chính ở nơi đây, thủy lực to lớn ép lên vỏ thuyền được tạo thành từ tấm thép cường độ cao, thỉnh thoảng phát ra âm thanh đôm đốp khiến người ta sợ hãi, tàu Trường Thành có ngoại hình giống hình trụ tròn hơn, chứ không phải hình giọt nước thông thường, làm như vậy để giữ cân bằng tính năng cao tốc và tính năng tĩnh âm ở dưới nước.
Tàu Trường Thành đã đợi ròng rã ở dưới nước hai tháng, trong thời gian đó số lần ngoi lên trên mặt nước gộp lại chưa đến sáu giờ, mục đích để sửa chữa bảo dưỡng anten vệ tinh thông tin và cột buồm quang điện, thời gian còn lại, dùng cách nói của các lính thủy chính là…
“Làm khách trong cung điện của Hải Long Vương!”
Danh sách chương