Máy xử lý bắt đầu di chuyển thanh đường ray cuối cùng bằng một lực cực lớn, đường ray bị tháo đinh ốc cố định phát ra những tiếng va chạm ken két, sau đó liền bay xuống nền đường, nằm trong bụi cỏ.
Bánh xe được chế tạo bằng thép của đoàn tàu lẽ ra phải đi qua vị trí có đường ray, nhưng nó không tiếp xúc được với bất cứ thứ gì.
Đầu xe kéo theo các toa xe giống như một con mãng xà to lớn, đột nhiên ngóc đầu lên trong sơn cốc, tiếp theo là toàn bộ thân thể, rất nhanh đều mất đi sức chống đỡ phía sau nên giống như trò chơi xếp gỗ bị chệch, ầm ầm ngã xuống đất.
“Ném lựu đạn!” Fushima hét lớn một tiếng.
Hai ánh lửa bay ra từ trong bụi cỏ, một đầu cắm vào giữa những toa xe, vị trí ném của bọn họ là thùng xe có thể có binh lực bảo vệ ẩn thân.
Bọn họ rất quen thuộc với bố trí chiến thuật của người Mỹ khi vận chuyển vật tư quan trọng, thậm chí có một số người đã từng diễn tập với binh lính đội lục chiến.
“Vì Hoàng quốc, xung phong!” Fushima hét lớn.
Hơn hai mươi bóng người cùng nhau xông đến, tản ra chạy khắp bốn phía mặt đường, đoàn tàu bốc lên ánh khói mịt mù.
Takahashi không gia nhập đội ngũ, hắn nằm sấp bất động nguyên tại chỗ, vị võ sĩ Hoàng quốc này không muốn mất mạng nhanh như vậy, mất mạng là sứ mạng của những tên làm bia đỡ đạn đó, không phải anh ta.
Từ trong đoàn tàu truyền đến tiếng súng rải rác, là âm thanh của M4, thậm chí còn pha trộn tạp âm của súng lục, đội lục chiến có súng máy 7.62 milimet, nhưng lại không thêm xạ kích vào, vừa rồi động năng to lớn khi xe lửa đi lệch đường ray khiến cho đại bộ phận đội viên đội lục chiến đánh mất năng lực hành động.
Thật ra đội lục chiến có thể trang bị máy bay trực thăng bảo vệ dọc đường, cũng có thể gia tăng lực lượng phòng vệ, ít nhất có thể gia cố thùng xe vận chuyển, nhưng người Mỹ không làm như vậy, vì đoàn tàu vận chuyển vũ khí hạt nhân to lớn có thể dễ dàng bị vệ tinh trinh sát nhìn thấy, trang bị máy bay trực thăng bảo vệ tương đương với việc nói cho quốc dân Quốc đảo dọc đường rằng, có vật thần bí có độ bảo mật cao được vận chuyển từ nhà kho ra, không đến mấy ngày, tin tức có thể lan truyền ra toàn bộ thế giới.
Người Mỹ tin tưởng rằng công tác bảo mật của bọn họ là tốt nhất, không có ai sẽ chú ý đến đoàn tàu được ngụy trang như tàu chở hàng bình thường này.
Bọn họ không nghĩ đến, có một quân sĩ vận chuyển làm việc tại nhà kho rất muốn kiếm được một triệu đô-la.
Fushima và người của anh ta đã nhanh chóng tiêu diệt binh lính còn sót lại của đội lục chiến, bọn họ đi thẳng đến thùng xe số sáu. Những quân nhân chuyên nghiệp này suy đoán, đồng minh Mỹ của bọn họ sẽ giấu sáu đầu đạn hạt nhân ở toa giữa.
Đêm nay họ rất may mắn, một nữ sĩ quan tóc vàng không để ý đến đau đớn nói vào thiết bị đầu cuối kết nối với vệ tinh kêu cứu, cô ta đang trò chuyện với Bộ chỉ huy quân sự Hoa Kỳ tại Nhật Bản xin trợ giúp.
Cô ta chính là sĩ quan sửa chữa vũ khí hạt nhân cấp một, phục trách lo liệu an toàn của đầu đạn hạt nhân trong xe.
“Cầu xin các ngài, đừng, đừng.” Nữ sĩ quan lớn tiếng cầu xin những người mang khăn trùm kín mít này, bản năng muốn sống khiến cô lớn tiếng khóc.
“Thưa cô, đây là mệnh lệnh của giáo chủ Asahara.” Tiếng Anh của Fushima rất chuẩn xác, phát âm không chê vào đâu được.
“Cái gì, giáo chủ Asahara nào?” Nữ sĩ quan không hiểu bèn hỏi thăm qua micro.
Cô ta không nghe được câu trả lời, hai cánh tay mạnh mẽ của Fushima bỗng nhiên vặn gãy cổ cô ta, nhìn cái đầu dưới mái tóc vàng, hắn không nhịn được nói.
“Thật là đáng tiếc.”
Hắn lớn tiếng lệnh cho mấy tên thủ hạ bò vào trong xe, những người ở đây đều được tiếp nhận huấn luyện quân sự Hoa Kỳ trong căn cứ San Diego, vô cùng quen thuộc với đầu đạn hạt nhân W80-1.
“Hàng hóa nguyên vẹn, có thể di chuyển.” Một người nói.
Fushima gật đầu, thủ hạ thuần thục cắt đứt dây điện phát ra tín hiệu GPS trên đầu đạn hạt nhân, cẩn thận khiêng ra khỏi thùng xe.
Tiếng cánh quạt quay vọng đầy sơn cốc, hai chiếc máy bay trực thăng EC135 có ký hiệu chữ thập đỏ cùng với dòng chữ ‘Trung tâm y tế tổng hợp huyện Ibaraki’ ở cuối hạ cánh xuống bãi cỏ.
Hai chiếc máy bay chở những chiếc rương đầy đầu đạn hạt nhân cất cánh, chốc lát sau liền biến mất trong đêm tối.
“Pằng pằng pằng pằng!” Âm thanh của súng tự động M4 quẩn quanh trong sơn cốc, Fushima biết là người của mình đang xử tử những người của Kaum Shinrikyo kia.
Cái bọn họ dùng chính là súng trường của đội lục chiến thu được từ trong tay người chết.
Dấu vết đạn đạo của súng trường tại thời điểm phân phối đều được ghi lại, mỗi một vũ khí đều có một số hiệu trong kho số liệu, Fushima làm như thế này là để nhân viên điều tra cho rằng những kẻ là thành viên của Kaum Shinrikyo này đã bị đội viên đội lục chiến bắn chết.
Vu oan giá họa một cách hoàn mỹ.
Trên đường núi gập ghềnh, một chiếc SUV màu đen đang chạy lên phía trên, hàng thông cao lớn hai bên đường xuyên thẳng lên trời, tán cây sum suê giống như chiếc dù, dường như che hết tất cả ánh nắng, chỉ có những tia sáng lấm tấm xuyên qua kẽ hở của lá cây xuống dưới. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, không khỏi khiến người ta có một loại cảm giác trở về trạng thái bình dị đơn giản nhất.
Xe hơi dừng tại một sườn núi, ba người mặc bộ đồ thể thao, đeo kính râm màu nâu đen đi xuống khỏi chiếc SUV, lội qua một con suối rất hẹp, dòng nước chảy xiết, đi bộ hơn mười phút nữa, trước mắt xuất hiện một căn nhà được dựng lên hoàn toàn từ gỗ tùng, gỗ sam và một số loại gỗ không biết tên, căn nhà nhỏ nguyên sơ mà hoang dã, những cây gỗ vẫn còn nguyên vỏ, không bị lột bỏ, cũng không có dấu vết bị ai gọt đẽo.
Điều duy nhất khiến căn nhà nhỏ nhìn vào có hơi hướng hiện đại chính là một dãy các tấm quang điện mặt trời và dây anten thu tín hiệu vệ tinh được mắc ở phía sau.
Tiếng chó sủa phá vỡ sự tĩnh mịch của khu rừng, nương theo tiếng chó sủa, một ông già có dáng người cao lớn, cường tráng rắn chắc, sắc mặt hơi đen cầm một cây súng máy tự động đời cũ M-1 đi ra đằng sau nhà gỗ, vết nung lửa màu xanh trên thân súng phát ra ánh sáng khiếp người.
“Ha ha ha, quả thật là súng tốt, tiến sĩ Vanthans à.” Một người dẫn đầu gỡ kính râm, đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào súng trường của ông già.
“Nếu như ông không phản đối, tôi đề nghị chĩa họng súng về hướng khác, chúng ta là bạn bè, đừng uy hiếp như thế.” Anh ta cười nói.
“Tôi không có người thân, lại càng không có bạn bè, tôi đếm đến ba, nếu như các người không rời khỏi ngôi nhà gỗ này, tôi sẽ nổ súng.” Ông già nói, sau đó soạt một tiếng nâng khẩu súng lên ngắm bắn.
“Một.”
“Ha, tiến sĩ, tôi mang đến một cơ hội cho ông.” Chàng trai điềm nhiên nói.
“Hai.”
“Ông có thể chứng minh cấp trên của ông, đồng nghiệp của ông ngu xuẩn đến mức nào, chứng minh bọn họ đã trách oan ông.”
“Ba.”
Ông già giơ súng lên.
“Là chuyện liên quan đến trang bị V.” Giọng nói của chàng trai không hề có chút biến hóa nào, vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ông già ngây ra một lát, buông ống súng xuống, nhìn người vừa đến với ánh mắt nghi ngờ.
“Không ai cần những thứ đó, cũng không ai cần tôi nữa.” Giọng nói của ông ta có chút bi ai.
“Tiến sĩ, bây giờ cần ông chứng minh hệ thống này là “gót chân Achilles” trong kho vũ khí hạt nhân to lớn của quốc gia này, cũng có thể chứng minh ông tài giỏi hơn đồng nghiệp của ông.” Người đến bình tĩnh nói.
“Tôi không hiểu.” Ông già hơi hoang mang.
“Chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, ông biết tổ chức này không?”
Ông già khẽ gật đầu.
Bánh xe được chế tạo bằng thép của đoàn tàu lẽ ra phải đi qua vị trí có đường ray, nhưng nó không tiếp xúc được với bất cứ thứ gì.
Đầu xe kéo theo các toa xe giống như một con mãng xà to lớn, đột nhiên ngóc đầu lên trong sơn cốc, tiếp theo là toàn bộ thân thể, rất nhanh đều mất đi sức chống đỡ phía sau nên giống như trò chơi xếp gỗ bị chệch, ầm ầm ngã xuống đất.
“Ném lựu đạn!” Fushima hét lớn một tiếng.
Hai ánh lửa bay ra từ trong bụi cỏ, một đầu cắm vào giữa những toa xe, vị trí ném của bọn họ là thùng xe có thể có binh lực bảo vệ ẩn thân.
Bọn họ rất quen thuộc với bố trí chiến thuật của người Mỹ khi vận chuyển vật tư quan trọng, thậm chí có một số người đã từng diễn tập với binh lính đội lục chiến.
“Vì Hoàng quốc, xung phong!” Fushima hét lớn.
Hơn hai mươi bóng người cùng nhau xông đến, tản ra chạy khắp bốn phía mặt đường, đoàn tàu bốc lên ánh khói mịt mù.
Takahashi không gia nhập đội ngũ, hắn nằm sấp bất động nguyên tại chỗ, vị võ sĩ Hoàng quốc này không muốn mất mạng nhanh như vậy, mất mạng là sứ mạng của những tên làm bia đỡ đạn đó, không phải anh ta.
Từ trong đoàn tàu truyền đến tiếng súng rải rác, là âm thanh của M4, thậm chí còn pha trộn tạp âm của súng lục, đội lục chiến có súng máy 7.62 milimet, nhưng lại không thêm xạ kích vào, vừa rồi động năng to lớn khi xe lửa đi lệch đường ray khiến cho đại bộ phận đội viên đội lục chiến đánh mất năng lực hành động.
Thật ra đội lục chiến có thể trang bị máy bay trực thăng bảo vệ dọc đường, cũng có thể gia tăng lực lượng phòng vệ, ít nhất có thể gia cố thùng xe vận chuyển, nhưng người Mỹ không làm như vậy, vì đoàn tàu vận chuyển vũ khí hạt nhân to lớn có thể dễ dàng bị vệ tinh trinh sát nhìn thấy, trang bị máy bay trực thăng bảo vệ tương đương với việc nói cho quốc dân Quốc đảo dọc đường rằng, có vật thần bí có độ bảo mật cao được vận chuyển từ nhà kho ra, không đến mấy ngày, tin tức có thể lan truyền ra toàn bộ thế giới.
Người Mỹ tin tưởng rằng công tác bảo mật của bọn họ là tốt nhất, không có ai sẽ chú ý đến đoàn tàu được ngụy trang như tàu chở hàng bình thường này.
Bọn họ không nghĩ đến, có một quân sĩ vận chuyển làm việc tại nhà kho rất muốn kiếm được một triệu đô-la.
Fushima và người của anh ta đã nhanh chóng tiêu diệt binh lính còn sót lại của đội lục chiến, bọn họ đi thẳng đến thùng xe số sáu. Những quân nhân chuyên nghiệp này suy đoán, đồng minh Mỹ của bọn họ sẽ giấu sáu đầu đạn hạt nhân ở toa giữa.
Đêm nay họ rất may mắn, một nữ sĩ quan tóc vàng không để ý đến đau đớn nói vào thiết bị đầu cuối kết nối với vệ tinh kêu cứu, cô ta đang trò chuyện với Bộ chỉ huy quân sự Hoa Kỳ tại Nhật Bản xin trợ giúp.
Cô ta chính là sĩ quan sửa chữa vũ khí hạt nhân cấp một, phục trách lo liệu an toàn của đầu đạn hạt nhân trong xe.
“Cầu xin các ngài, đừng, đừng.” Nữ sĩ quan lớn tiếng cầu xin những người mang khăn trùm kín mít này, bản năng muốn sống khiến cô lớn tiếng khóc.
“Thưa cô, đây là mệnh lệnh của giáo chủ Asahara.” Tiếng Anh của Fushima rất chuẩn xác, phát âm không chê vào đâu được.
“Cái gì, giáo chủ Asahara nào?” Nữ sĩ quan không hiểu bèn hỏi thăm qua micro.
Cô ta không nghe được câu trả lời, hai cánh tay mạnh mẽ của Fushima bỗng nhiên vặn gãy cổ cô ta, nhìn cái đầu dưới mái tóc vàng, hắn không nhịn được nói.
“Thật là đáng tiếc.”
Hắn lớn tiếng lệnh cho mấy tên thủ hạ bò vào trong xe, những người ở đây đều được tiếp nhận huấn luyện quân sự Hoa Kỳ trong căn cứ San Diego, vô cùng quen thuộc với đầu đạn hạt nhân W80-1.
“Hàng hóa nguyên vẹn, có thể di chuyển.” Một người nói.
Fushima gật đầu, thủ hạ thuần thục cắt đứt dây điện phát ra tín hiệu GPS trên đầu đạn hạt nhân, cẩn thận khiêng ra khỏi thùng xe.
Tiếng cánh quạt quay vọng đầy sơn cốc, hai chiếc máy bay trực thăng EC135 có ký hiệu chữ thập đỏ cùng với dòng chữ ‘Trung tâm y tế tổng hợp huyện Ibaraki’ ở cuối hạ cánh xuống bãi cỏ.
Hai chiếc máy bay chở những chiếc rương đầy đầu đạn hạt nhân cất cánh, chốc lát sau liền biến mất trong đêm tối.
“Pằng pằng pằng pằng!” Âm thanh của súng tự động M4 quẩn quanh trong sơn cốc, Fushima biết là người của mình đang xử tử những người của Kaum Shinrikyo kia.
Cái bọn họ dùng chính là súng trường của đội lục chiến thu được từ trong tay người chết.
Dấu vết đạn đạo của súng trường tại thời điểm phân phối đều được ghi lại, mỗi một vũ khí đều có một số hiệu trong kho số liệu, Fushima làm như thế này là để nhân viên điều tra cho rằng những kẻ là thành viên của Kaum Shinrikyo này đã bị đội viên đội lục chiến bắn chết.
Vu oan giá họa một cách hoàn mỹ.
Trên đường núi gập ghềnh, một chiếc SUV màu đen đang chạy lên phía trên, hàng thông cao lớn hai bên đường xuyên thẳng lên trời, tán cây sum suê giống như chiếc dù, dường như che hết tất cả ánh nắng, chỉ có những tia sáng lấm tấm xuyên qua kẽ hở của lá cây xuống dưới. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, không khỏi khiến người ta có một loại cảm giác trở về trạng thái bình dị đơn giản nhất.
Xe hơi dừng tại một sườn núi, ba người mặc bộ đồ thể thao, đeo kính râm màu nâu đen đi xuống khỏi chiếc SUV, lội qua một con suối rất hẹp, dòng nước chảy xiết, đi bộ hơn mười phút nữa, trước mắt xuất hiện một căn nhà được dựng lên hoàn toàn từ gỗ tùng, gỗ sam và một số loại gỗ không biết tên, căn nhà nhỏ nguyên sơ mà hoang dã, những cây gỗ vẫn còn nguyên vỏ, không bị lột bỏ, cũng không có dấu vết bị ai gọt đẽo.
Điều duy nhất khiến căn nhà nhỏ nhìn vào có hơi hướng hiện đại chính là một dãy các tấm quang điện mặt trời và dây anten thu tín hiệu vệ tinh được mắc ở phía sau.
Tiếng chó sủa phá vỡ sự tĩnh mịch của khu rừng, nương theo tiếng chó sủa, một ông già có dáng người cao lớn, cường tráng rắn chắc, sắc mặt hơi đen cầm một cây súng máy tự động đời cũ M-1 đi ra đằng sau nhà gỗ, vết nung lửa màu xanh trên thân súng phát ra ánh sáng khiếp người.
“Ha ha ha, quả thật là súng tốt, tiến sĩ Vanthans à.” Một người dẫn đầu gỡ kính râm, đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào súng trường của ông già.
“Nếu như ông không phản đối, tôi đề nghị chĩa họng súng về hướng khác, chúng ta là bạn bè, đừng uy hiếp như thế.” Anh ta cười nói.
“Tôi không có người thân, lại càng không có bạn bè, tôi đếm đến ba, nếu như các người không rời khỏi ngôi nhà gỗ này, tôi sẽ nổ súng.” Ông già nói, sau đó soạt một tiếng nâng khẩu súng lên ngắm bắn.
“Một.”
“Ha, tiến sĩ, tôi mang đến một cơ hội cho ông.” Chàng trai điềm nhiên nói.
“Hai.”
“Ông có thể chứng minh cấp trên của ông, đồng nghiệp của ông ngu xuẩn đến mức nào, chứng minh bọn họ đã trách oan ông.”
“Ba.”
Ông già giơ súng lên.
“Là chuyện liên quan đến trang bị V.” Giọng nói của chàng trai không hề có chút biến hóa nào, vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ông già ngây ra một lát, buông ống súng xuống, nhìn người vừa đến với ánh mắt nghi ngờ.
“Không ai cần những thứ đó, cũng không ai cần tôi nữa.” Giọng nói của ông ta có chút bi ai.
“Tiến sĩ, bây giờ cần ông chứng minh hệ thống này là “gót chân Achilles” trong kho vũ khí hạt nhân to lớn của quốc gia này, cũng có thể chứng minh ông tài giỏi hơn đồng nghiệp của ông.” Người đến bình tĩnh nói.
“Tôi không hiểu.” Ông già hơi hoang mang.
“Chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, ông biết tổ chức này không?”
Ông già khẽ gật đầu.
Danh sách chương