Ông muốn tìm một hiệu thuốc tây y để mua một ít thuốc xử lý vết thương cho mình, nhưng sau khi cúi đầu xuống nhìn cái chân bị thương, kế hoạch này liền bị ông loại bỏ, đầu đạn 9mm của súng lục Makarov vẫn đang ở bên trong cơ thể, ông cần phải lấy nó ra ngay lập tức, nếu không không quá 48 tiếng sẽ phải chết vì máu nhiễm độc.
Hệ thống bệnh viện của đất nước này là hệ thống miễn phí, cũng là thể chế quan liêu rất cao, người nước ngoài không có chứng minh nhân dân nhất định phải có xác nhận hộ chiếu thì mới có thể được chữa trị yên ổn.
Hộ chiếu của Lâm Trung Minh không được đại sứ quán Peru xác nhận, ông cũng không có cách nào giải thích được tại sao mình lại bị đạn bắn.
Ông cần tìm một phòng khám tư, còn cần một bác sĩ hám lợi sẽ không báo cảnh sát.
Vấn đề là với tình trạng hiện giờ, dù cho ông có dùng sức quấn chặt vết thương bằng vải làm chậm tốc độ chảy máu lại, nhưng ý thức của ông cũng không chống chịu được đến một tiếng đồng hồ.
Một tấm bảng hiệu phát sáng bằng nhựa plastic xuất hiện trong mắt Lâm Trung Minh, ông dừng xe lại, quan sát một chút, ánh mắt đã bắt đầu mơ đi, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Mấy tiếng chó sủa truyền tới qua cửa sổ xe, đây là phòng khám của một bác sĩ thú y.
Ông xuống xe, lảo đảo đẩy cửa ra, mấy chiếc lồng chó đặt bên trong chỗ ngoặt tại cửa ra vào, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên một chiếc ghế đang hút thuốc, trên ngực cô ta là một tấm biển, trên đó viết:
“Bác sĩ thú y cấp 1 Kavna Bekivic.”
Người phụ nữ nhìn thấy Lâm Trung Minh, cô ta đứng dậy, nói bằng giọng lạnh lùng.
“Hôm nay đóng cửa rồi, mai hẵng đến.”
Lâm Trung Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ông không tìm ra được thứ giống camera, cả phòng khám thú y vùng ngoại thành này là một cảnh tượng rách nát.
“Không, nữ bác sĩ, tôi cần sự giúp đỡ của cô, cần ngay lập tức.”
“Chó của ông đâu?” Người phụ nữ hỏi.
“À, không phải chó, là tôi cần sự trợ giúp của cô.”
Người phụ nữ đứng thẳng dậy, tay phải nắm chặt một cây gắp than.
“Cút ngay, nếu không ông sẽ biết tay.”
“Không, tôi trả cô thù lao.” Lâm Trung Minh thò tay vào trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, 500 Euro.
“Ông cần gì?” Rõ ràng giọng điệu của người phụ nữ cũng dịu hơn hẳn.
“Tôi không may bị một viên đạn găm vào.” Lâm Trung Minh chỉ vào cái chân bị thương.
Người phụ nữ xem xét cái chân, nói với giọng chắc chắn.
“Không được, đây là vết thương do đạn, tôi không chữa được, cũng không muốn tự tìm phiền phức.”
Lâm Trung Minh đã dự liệu được phản ứng của cô ta, ông lại lấy thêm 500 Euro nữa, đồng thời cũng cố ý để lộ cây súng lục trên người.
“Ông nằm xuống bàn đi.” Người phụ nữ chỉ vào cái bàn thủ thuật cách đó không xa.
Lâm Trung Minh co gập người lại, miễn cưỡng mới có thể nằm xuống.
Người phụ nữ kéo một chiếc xe đẩy phát ra tiếng kèn kẹt, bên trên có dụng cụ y tế và thuốc.
“Ông cần được bổ sung dịch, tốt nhất là truyền máu, nhưng tôi không có.” Người phụ nữ lấy một ống tiêm thú nuôi rất to, rút dịch từ trong một cái bình nhỏ ra.
“Hỗn hợp dịch truyền muối và đường, ông cần nó.” Nói xong cô ta lôi garo ra buộc lên cánh tay, đâm mũi kim vào tĩnh mạch.
Lâm Trung Minh mơ mơ màng màng, ông bắt đầu chìm vào hôn mê.
“Á” Ông kêu một tiếng, quay trở về hiện thực.
“Đừng kêu, đầu đạn được lấy ra rồi, xin lỗi, tôi chỉ có Lidocain (một loại thuốc tê liều thấp), tôi dùng liều bằng với 10 con chó.”
Nữ bác sĩ thú y đưa một khay kim loại cho vị khách không mời mà đến, trên đó đựng một đầu đạn màu vàng.
“Cám ơn, còn bao lâu nữa?”
“Sắp ổn rồi, ông còn cần tiêm kháng sinh chống nhiễm trùng, tốt nhất nên băng vết thương lại.”
Nữ bác sĩ thú y đã khâu xong vết thương trên đùi Lâm Trung Minh, đưa một tờ đơn thuốc qua.
“Ông đến hiệu thuốc mua đi, tôi không có loại kháng sinh phù hợp.”
“Không phải cô là bác sĩ thú y sao? Sao lại có thể kê đơn thuốc cho người?” Lâm Trung Minh cảm thấy tốt hơn một chút liền hỏi đùa.
“Trước kia tôi là giáo sư của Đại học y khoa Belgrade, chẳng qua bây giờ chữa cho chó kiếm được nhiều tiền hơn mà thôi.”
Cô ta cười, trong giọng nói pha thêm chút ý tự chế giễu.
Lâm Trung Minh mỉm cười, cầm đơn thuốc đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, ông quay đầu nói với người phụ nữ.
“Cô là một bác sĩ tốt, tặng cô chiếc xe này.”
Ông quay người, chậm rãi đi về phía đường quốc lộ.
Kumamoto, đảo núi Kyushu.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây rậm rạp trên núi, chiếu rọi đường núi thành từng mảng sáng tối xen kẽ, trên hòn đảo cũ có dấu hiệu của Keisuke Asano với mái đầu đinh tiêu chuẩn của quân đội quốc đảo cũ, thân hình cao lớn gầy nhom, mặc bộ kimono màu xám trắng, đôi guốc gỗ trên chân không ngừng va chạm với núi đá, phát ra âm thanh cộp cộp.
Asano thích leo lên đỉnh núi vào sáng sớm, nhìn xuống thành phố ngập trong sương mù, có lúc sẽ ngâm mấy câu thơ Hán. Ngay từ lúc nhỏ ông ta đã học chữ Hán dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của cha mình, từ khi mười tuổi ông ta đã có thể đọc thuộc lòng những tác phẩm chữ Hán nổi tiếng như “Tả truyện”, “Thượng thư”, “Xuân Thu”.
Ông ta vẫn luôn tưởng tượng mình có thể giống như vị quân chủ vĩ đại Trung Hoa thời cổ đại, không chỉ quan sát phong cảnh, mà quan trọng hơn chính là tế cáo trời đất, Đông Á đã quy về một mối, còn ông ta – Keisuke Asano chính là người đứng đầu thiên cổ.
Một loạt tiếng bước chân nhỏ cắt ngang dòng suy tưởng của ông ta, là giọng nói xin giúp đỡ của Takahashi - tham mưu cao cấp, học trò ngoan của ông ta.
“Thưa thầy, người của Bộ Ngoại giao báo với con, người Mỹ đã chính thức gửi công hàm đến Chính phủ, bọn họ muốn chở những vũ khí chiến tranh hạt nhân đang được cất giữ tại căn cứ đặc biệt trong đảo về nước.”
Asano không buồn quay đầu lại, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán của ông ta.
“Lý do của người Mỹ là cần phải chở về nước để kiểm tra và sửa chữa, trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ phái cấp “Los Angeles” tới căn cứ của Okinawa và Tokyo, duy trì mức cảnh báo cần thiết.”
Asano vẫn không quay đầu lại, chỉ từ tốn nói ra một câu.
“Ra lệnh, lập tức chấp hành nhiệm vụ Ume.”
Takahashi gật đầu, quay người định rời đi, Asano gọi anh ta lại.
“Hoàng quốc phục hưng, thành hay bại nằm trong hành động lần này.”
140 độ 30 phút kinh độ Đông, 35 độ 42 phút vĩ độ Bắc, tàu ngầm hiệu “Lực lượng phòng vệ Sóng Dữ trên biển Quốc đảo”.
Phó thuyền trưởng Kouma Kogoro đứng trên bục điều khiển của tháp chỉ huy phía đầu con tàu hiệu Sóng Dữ. Trên biển lúc này sóng êm gió lặng, không chút lay động, ông ta mặc một bộ đồng phục công tác màu xanh lam, không buồn mặc áo mưa chống nước, nhìn bến đỗ đang xa dần, một cảm giác không nói thành lời bỗng cuồn cuộn trong lòng ông ta.
Mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây tựa như một bộ phim điện ảnh không ngừng được phóng to trước mắt ông ta, đầu tiên ông ta bị một người bạn mười mấy năm chưa gặp mặt dẫn tới một khu đánh bạc sang trọng, sau đó thua sạch tất cả mọi thứ đã tích góp được, vì gỡ vốn nên ông ta mượn tiền của đám cho vay nặng lãi, sau đó lại thua sạch sẽ số tiền đi vay đó, vào lúc hết đường xoay sở, ông ta kinh ngạc phát hiện ra tất cả nợ nần đã được một người tốt bụng trả cho, một lần nữa ông ta trở về trạng thái làm chủ tài chính.
Bất cứ chuyện gì cũng đều phải trả một cái giá lớn, cái giá mà Kouma Kogoro phải bỏ ra là linh hồn của mình, ông ta gia nhập tổ chức Yoshimoto, trở thành thành viên hải quân của tiểu đội Ume trong tổ chức quân sự kia. Hành trình lần này chắc chắn sẽ trở thành điểm chấm dứt sự nghiệp hải quân hơn ba mươi năm của ông ta, ông ta chờ đợi, bản thân ít nhất còn có cơ hội sống tiếp.
“Thủ trưởng, bắt đầu lặn xuống chưa?” Sĩ quan trực đêm đeo quân hàm cấp bậc trung úy hải quân dè dặt xin chỉ thị.
Hệ thống bệnh viện của đất nước này là hệ thống miễn phí, cũng là thể chế quan liêu rất cao, người nước ngoài không có chứng minh nhân dân nhất định phải có xác nhận hộ chiếu thì mới có thể được chữa trị yên ổn.
Hộ chiếu của Lâm Trung Minh không được đại sứ quán Peru xác nhận, ông cũng không có cách nào giải thích được tại sao mình lại bị đạn bắn.
Ông cần tìm một phòng khám tư, còn cần một bác sĩ hám lợi sẽ không báo cảnh sát.
Vấn đề là với tình trạng hiện giờ, dù cho ông có dùng sức quấn chặt vết thương bằng vải làm chậm tốc độ chảy máu lại, nhưng ý thức của ông cũng không chống chịu được đến một tiếng đồng hồ.
Một tấm bảng hiệu phát sáng bằng nhựa plastic xuất hiện trong mắt Lâm Trung Minh, ông dừng xe lại, quan sát một chút, ánh mắt đã bắt đầu mơ đi, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Mấy tiếng chó sủa truyền tới qua cửa sổ xe, đây là phòng khám của một bác sĩ thú y.
Ông xuống xe, lảo đảo đẩy cửa ra, mấy chiếc lồng chó đặt bên trong chỗ ngoặt tại cửa ra vào, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên một chiếc ghế đang hút thuốc, trên ngực cô ta là một tấm biển, trên đó viết:
“Bác sĩ thú y cấp 1 Kavna Bekivic.”
Người phụ nữ nhìn thấy Lâm Trung Minh, cô ta đứng dậy, nói bằng giọng lạnh lùng.
“Hôm nay đóng cửa rồi, mai hẵng đến.”
Lâm Trung Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ông không tìm ra được thứ giống camera, cả phòng khám thú y vùng ngoại thành này là một cảnh tượng rách nát.
“Không, nữ bác sĩ, tôi cần sự giúp đỡ của cô, cần ngay lập tức.”
“Chó của ông đâu?” Người phụ nữ hỏi.
“À, không phải chó, là tôi cần sự trợ giúp của cô.”
Người phụ nữ đứng thẳng dậy, tay phải nắm chặt một cây gắp than.
“Cút ngay, nếu không ông sẽ biết tay.”
“Không, tôi trả cô thù lao.” Lâm Trung Minh thò tay vào trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, 500 Euro.
“Ông cần gì?” Rõ ràng giọng điệu của người phụ nữ cũng dịu hơn hẳn.
“Tôi không may bị một viên đạn găm vào.” Lâm Trung Minh chỉ vào cái chân bị thương.
Người phụ nữ xem xét cái chân, nói với giọng chắc chắn.
“Không được, đây là vết thương do đạn, tôi không chữa được, cũng không muốn tự tìm phiền phức.”
Lâm Trung Minh đã dự liệu được phản ứng của cô ta, ông lại lấy thêm 500 Euro nữa, đồng thời cũng cố ý để lộ cây súng lục trên người.
“Ông nằm xuống bàn đi.” Người phụ nữ chỉ vào cái bàn thủ thuật cách đó không xa.
Lâm Trung Minh co gập người lại, miễn cưỡng mới có thể nằm xuống.
Người phụ nữ kéo một chiếc xe đẩy phát ra tiếng kèn kẹt, bên trên có dụng cụ y tế và thuốc.
“Ông cần được bổ sung dịch, tốt nhất là truyền máu, nhưng tôi không có.” Người phụ nữ lấy một ống tiêm thú nuôi rất to, rút dịch từ trong một cái bình nhỏ ra.
“Hỗn hợp dịch truyền muối và đường, ông cần nó.” Nói xong cô ta lôi garo ra buộc lên cánh tay, đâm mũi kim vào tĩnh mạch.
Lâm Trung Minh mơ mơ màng màng, ông bắt đầu chìm vào hôn mê.
“Á” Ông kêu một tiếng, quay trở về hiện thực.
“Đừng kêu, đầu đạn được lấy ra rồi, xin lỗi, tôi chỉ có Lidocain (một loại thuốc tê liều thấp), tôi dùng liều bằng với 10 con chó.”
Nữ bác sĩ thú y đưa một khay kim loại cho vị khách không mời mà đến, trên đó đựng một đầu đạn màu vàng.
“Cám ơn, còn bao lâu nữa?”
“Sắp ổn rồi, ông còn cần tiêm kháng sinh chống nhiễm trùng, tốt nhất nên băng vết thương lại.”
Nữ bác sĩ thú y đã khâu xong vết thương trên đùi Lâm Trung Minh, đưa một tờ đơn thuốc qua.
“Ông đến hiệu thuốc mua đi, tôi không có loại kháng sinh phù hợp.”
“Không phải cô là bác sĩ thú y sao? Sao lại có thể kê đơn thuốc cho người?” Lâm Trung Minh cảm thấy tốt hơn một chút liền hỏi đùa.
“Trước kia tôi là giáo sư của Đại học y khoa Belgrade, chẳng qua bây giờ chữa cho chó kiếm được nhiều tiền hơn mà thôi.”
Cô ta cười, trong giọng nói pha thêm chút ý tự chế giễu.
Lâm Trung Minh mỉm cười, cầm đơn thuốc đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, ông quay đầu nói với người phụ nữ.
“Cô là một bác sĩ tốt, tặng cô chiếc xe này.”
Ông quay người, chậm rãi đi về phía đường quốc lộ.
Kumamoto, đảo núi Kyushu.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây rậm rạp trên núi, chiếu rọi đường núi thành từng mảng sáng tối xen kẽ, trên hòn đảo cũ có dấu hiệu của Keisuke Asano với mái đầu đinh tiêu chuẩn của quân đội quốc đảo cũ, thân hình cao lớn gầy nhom, mặc bộ kimono màu xám trắng, đôi guốc gỗ trên chân không ngừng va chạm với núi đá, phát ra âm thanh cộp cộp.
Asano thích leo lên đỉnh núi vào sáng sớm, nhìn xuống thành phố ngập trong sương mù, có lúc sẽ ngâm mấy câu thơ Hán. Ngay từ lúc nhỏ ông ta đã học chữ Hán dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của cha mình, từ khi mười tuổi ông ta đã có thể đọc thuộc lòng những tác phẩm chữ Hán nổi tiếng như “Tả truyện”, “Thượng thư”, “Xuân Thu”.
Ông ta vẫn luôn tưởng tượng mình có thể giống như vị quân chủ vĩ đại Trung Hoa thời cổ đại, không chỉ quan sát phong cảnh, mà quan trọng hơn chính là tế cáo trời đất, Đông Á đã quy về một mối, còn ông ta – Keisuke Asano chính là người đứng đầu thiên cổ.
Một loạt tiếng bước chân nhỏ cắt ngang dòng suy tưởng của ông ta, là giọng nói xin giúp đỡ của Takahashi - tham mưu cao cấp, học trò ngoan của ông ta.
“Thưa thầy, người của Bộ Ngoại giao báo với con, người Mỹ đã chính thức gửi công hàm đến Chính phủ, bọn họ muốn chở những vũ khí chiến tranh hạt nhân đang được cất giữ tại căn cứ đặc biệt trong đảo về nước.”
Asano không buồn quay đầu lại, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán của ông ta.
“Lý do của người Mỹ là cần phải chở về nước để kiểm tra và sửa chữa, trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ phái cấp “Los Angeles” tới căn cứ của Okinawa và Tokyo, duy trì mức cảnh báo cần thiết.”
Asano vẫn không quay đầu lại, chỉ từ tốn nói ra một câu.
“Ra lệnh, lập tức chấp hành nhiệm vụ Ume.”
Takahashi gật đầu, quay người định rời đi, Asano gọi anh ta lại.
“Hoàng quốc phục hưng, thành hay bại nằm trong hành động lần này.”
140 độ 30 phút kinh độ Đông, 35 độ 42 phút vĩ độ Bắc, tàu ngầm hiệu “Lực lượng phòng vệ Sóng Dữ trên biển Quốc đảo”.
Phó thuyền trưởng Kouma Kogoro đứng trên bục điều khiển của tháp chỉ huy phía đầu con tàu hiệu Sóng Dữ. Trên biển lúc này sóng êm gió lặng, không chút lay động, ông ta mặc một bộ đồng phục công tác màu xanh lam, không buồn mặc áo mưa chống nước, nhìn bến đỗ đang xa dần, một cảm giác không nói thành lời bỗng cuồn cuộn trong lòng ông ta.
Mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây tựa như một bộ phim điện ảnh không ngừng được phóng to trước mắt ông ta, đầu tiên ông ta bị một người bạn mười mấy năm chưa gặp mặt dẫn tới một khu đánh bạc sang trọng, sau đó thua sạch tất cả mọi thứ đã tích góp được, vì gỡ vốn nên ông ta mượn tiền của đám cho vay nặng lãi, sau đó lại thua sạch sẽ số tiền đi vay đó, vào lúc hết đường xoay sở, ông ta kinh ngạc phát hiện ra tất cả nợ nần đã được một người tốt bụng trả cho, một lần nữa ông ta trở về trạng thái làm chủ tài chính.
Bất cứ chuyện gì cũng đều phải trả một cái giá lớn, cái giá mà Kouma Kogoro phải bỏ ra là linh hồn của mình, ông ta gia nhập tổ chức Yoshimoto, trở thành thành viên hải quân của tiểu đội Ume trong tổ chức quân sự kia. Hành trình lần này chắc chắn sẽ trở thành điểm chấm dứt sự nghiệp hải quân hơn ba mươi năm của ông ta, ông ta chờ đợi, bản thân ít nhất còn có cơ hội sống tiếp.
“Thủ trưởng, bắt đầu lặn xuống chưa?” Sĩ quan trực đêm đeo quân hàm cấp bậc trung úy hải quân dè dặt xin chỉ thị.
Danh sách chương