Mười mấy phút sau, ba chiếc xe cảnh sát lặng lẽ tiến vào khu Văn Hoa Uyển, mấy người đàn ông vũ trang hoàn toàn bước xuống khỏi xe, trên người mặc áo chống đạn, tay cầm súng. Bây giờ đang là giờ đi làm, người qua lại ở khu nhà rất đông, ngoài ra còn có mấy cảnh sát mặc cảnh phục làm công tác sơ tán, tránh xảy ra sự cố làm bị thương người vô tội trong lúc nổ súng.

Một người đàn ông trung niên sau khi xuống xe liền lấy điện thoại gọi điện, nhưng một phút sau lại cất điện thoại đi.

“Sao lại không thể gọi được?” Cảnh sát trung niên lẩm bẩm một câu, “Lẽ nào là báo án giả?”

Mèo Rừng cầm ống nhòm trên nóc tòa nhà đối diện suýt chút nữa bật cười thành tiếng, không cần nghĩ cũng biết cảnh sát trung niên đang gọi điện thoại cho mình.

“Sao vậy đội trưởng?” Một viên cảnh sát đứng bên cạnh kiểm tra súng, quay đầu lại hỏi.

“Điện thoại báo cảnh sát tắt máy rồi, tôi nghi ngờ tên khốn này báo án giả!” Đội trưởng đội hình sự nói.

“Không phải chứ!” Cảnh sát đứng bên cạnh ngạc nhiên nói, “Ai lại lấy chuyện này ra làm trò đùa chứ?” Vụ án liên quan tới nổ súng, đặc biệt lại ở Kinh Thành, như vậy cũng coi là trọng án trong số các vụ trọng án rồi, nếu như có người dùng chuyện này để đùa giỡn, nếu bị điều tra ra tuyệt đối không chỉ đơn giản là bị giam giữ vài ngày.

“Thà tin là có còn hơn không! Hãy bảo mọi người cẩn thận đề phòng, chúng ta xuống xem sao!” Đội trưởng dặn dò.

Mọi người lũ lượt đi xuống, bước vào tầng hầm. Vừa bước vào lối đi, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi liền bước ra từ một gian tầng hầm, nhìn có vẻ đang chuẩn bị đi làm. Đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông cầm súng, đi xuống giống như ăn trộm, cô lập tức sợ hãi thét lên.

“A...” Cô gái sợ hãi giơ hai tay lên, vứt túi trong tay xuống đất.

Đội trưởng đội hình sự chạy vội lên, một tay bịt mồm cô gái, tay còn lại nhanh chóng lấy thẻ ngành trong túi áo ra, giơ lên trước mặt cô gái.

“Không được lên tiếng, chúng tôi đang truy bắt tội phạm giết người, mau về nhà của cô đi, đóng chặt cửa, không có thông báo không được ra ngoài.” Đội trưởng đội hình sự khẽ nói.

Cô gái hoảng hốt gật đầu, đội trưởng đội hình sự liền buông tay ra, cô gái không kịp nhặt túi trên mặt đất, loạng choạng chạy về nhà mình.

Đội trưởng đội hình sự giơ tay ra hiệu cho các thành viên trong đội, mấy cảnh sát liền lặng lẽ gật đầu, rón rén bao vây tầng hầm mà kỹ sư Tăng thuê để ở. Đội trưởng mặc dù nghi ngờ có người báo án giả, đợi tới khi quyết định làm nhiệm vụ thì vẫn không dám lơ là. Nếu như người báo án nói thật, kẻ này rất có khả năng là kẻ cướp hung hãn, nếu không thận trọng sẽ xảy ra thương vong.

“Tiếng gì vậy?” Nghe thấy tiếng cô gái thét lên ở bên ngoài, Tư Hình liền ngừng lục đồ lại, nhẹ nhàng đi ra cửa tầng hầm.

Tư Hình đứng sau cánh cửa tầng hầm, ghé sát tai lên cửa. Bên ngoài có tiếng bước chân sột soạt, âm thanh vô cùng khẽ, Tư Hình lập tức đoán ra có người đang dùng hành động rất kín đáo để tiếp cận nơi này, hơn nữa không chỉ có một người, rõ ràng những người này rất có kinh nghiệm và cũng rất chuyên nghiệp.

Mẹ kiếp, sao lại bị phát hiện chứ? Tư Hình chửi một câu, lấy máy dò dùng khi lần đầu xuống tầng hầm ra, ấn nút. Ông ta không nghĩ rằng có người vô duyên vô cớ bao vây nơi này, những người này rất có thể nhằm vào mình.

Đèn đỏ trên máy dò không ngừng nhấp nháy, đệch! Tư Hình lại chửi một tiếng, theo như chỉ thị của điểm đỏ trên màn hình máy dò, ông ta bước tới bên chiếc bàn đọc sách có đặt một chiếc máy tính.

Trên bàn đọc sách có đặt một chiếc CPU máy tính, bên cạnh CPU là bộ định tuyến không dây, Tư Hình vặn mở một dây của bộ định tuyến, chỉ liếc mắt nhìn qua đã biết đây căn bản không phải bộ định tuyến mà là một thiết bị cảm ứng của hệ thống an ninh.

Tư Hình chỉ muốn vả cho mình một cái, rõ ràng biết đối phương có thể là đặc công và gián điệp chuyên nghiệp, lần thứ hai khi mình vào tầng hầm lại không mở máy dò, gây ra họa lớn thế này, khiến mình bị người ta chặn ở dưới tầng hầm.

Tư Hình lấy một khẩu súng giắt ở sau lưng ra, chậm rãi mở chốt an toàn, cố gắng đi thật khẽ, nhẹ nhàng bước tới cửa.”

“Cạch!” Bên ngoài có mấy tiếng động khẽ, Tư Hình lập tức giật mình, với kinh nghiệm của ông ta, sao có thể không nghe ra, đây là tiếng súng lên nòng.

Xong rồi, lần này e là rất có thể bỏ mạng tại đây. Tư Hình thầm hít một hơi thật sâu, mặc dù ông tự cho rằng thân thủ của mình rất lợi hại, nhưng võ công cao tới mấy cũng không tránh được dao, huồng hồ người ta còn cầm súng! Tầng hầm lúc này giống như một cái hũ lớn, còn mình thì không bằng con ba ba, muốn tìm chỗ kín đáo cũng không có. Nếu như đối phương không muốn bắt sống mình thì chỉ cần nã súng, mình tuyệt đối cũng không còn đường sống.

Tư Hình lấy một chiếc điện thoại liên lạc đặc biệt trong ngực ra, nhanh chóng gửi tin.

“Lãnh đạo, em bị chặn ở dưới tầng hầm rồi! Đối phương có lẽ sáu bảy người, rất chuyên nghiệp, hơn nữa ai cũng có súng, không biết có còn vũ khí khác nữa hay không!”

Trong thư phòng của tứ hợp viện, điện thoại di động ông lão đặt trên bàn phát ra tiếng cảnh báo chói tai, ông lão đang tắm nắng ngoài sân giật mình nhảy xuống khỏi ghế, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào thư phòng.

Ông lão cầm ngay điện thoại lên, nhấn mở màn hình, lông mày nhíu chặt.

“Tạm thời cầm chân, cố gắng kéo dài thời gian, tôi sẽ cho đơn vị cảnh vụ gần nhất tới chi viện!” Ông lão nói nhanh qua điện thoại. Lực lượng ngoại cần của cơ quan an ninh có lẽ chuyên nghiệp hơn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, riêng chuyện kẹt xe đã là một vấn đề lớn.Trong lúc cấp bách thế này, chậm trễ vài phút cũng có thể khiến Tư Hình anh dũng hi sinh.

Tư Hình hít một hơi thật sâu, chậm rãi vận động cơ thể, cổ gắng điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.

“Tít, tít, tít...” Thiết bị liên lạc đặc biệt trong ngực phát ra âm thanh thông báo, Quan Thành Quân ngồi trong phòng giám sát nhìn màn hình cầm điện thoại vệ tinh lên nhập mật mã, lướt nhìn một lượt, liền nhíu máy.

“Thông báo cho tổ 1, 2, 3 sở đặc nhiệm, toàn bộ xuất kích theo quy trình đột kích cấp ba! Dùng tốc độ nhanh nhất để tới địa điểm này.” Quan Thành Quân nói nhanh, sau đó lại giơ điện thoại tới trước mặt Doãn Hồng Yến, bên trên là địa chỉ của khu Văn Hoa Uyển.

“Quy trình cấp ba, ba tổ?” Doãn Hồng Yến nhìn địa chỉ trên điện thoại, giật mình trợn tròn mắt. Nhiệm vụ chủ yếu của Cục 8 là trinh sát, theo dõi, truy bắt phần tử đặc công và gián điệp trong và ngoài biên giới, nhưng rất ít khi dùng tới sở đặc nhiệm, chủ yếu là dùng nhân viên ngoại cần để thực hiện nhiệm vụ. Một khi điều động sở đặc nhiệm tức là chứng tỏ đã phát hiện ra phần tử vũ trang số lượng không nhỏ. Hơn nữa sử dụng quy trình cấp ba chứng tỏ vũ lực của phần tử vũ trang rất mạnh, uy hiếp cực lớn.

“Còn ngây ra đó làm gì, đầu óc có vấn đề sao?” Quan Thành Quân vừa đi ra ngoài vừa mắng, lại còn tranh thủ kiểm tra trang bị vũ khí trên người, “Khởi động mật mã khẩu lệnh của quy trình, bây giờ tôi sẽ xuất phát tới sở đặc nhiệm, cô thông báo xong thì tiếp tục ở đây theo dõi!” Quan Thành Quân nói.

Doãn Hồng Yến lập tức phản ứng, cầm điện thoại vệ tinh gửi mệnh lệnh cho sở đặc nhiệm. Doãn Hồng Yến không hiểu những người này ở đâu chui ra, tại sao trước đây sở không hề nhận được bất cứ thông tin nào, hơn nữa đợi tới khi đối phương có sức uy hiếp cực lớn rồi mới phát hiện ra, đối với toàn bộ cơ quan an ninh mà nói, đây là sơ suất cực kỳ lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện