Phố tài chính, Hưng Phục Môn, Kinh Thành.

Tầng mười hai tòa nhà chọc trời, chi nhánh ngân hàng quốc tế nổi tiếng nằm tại tầng này. Rose, nữ nhân viên lễ tân xinh đẹp người nước ngoài đứng trước bức tường cẩm thạch có gắn biển hiệu khắc tên công ty bằng chữ Hán, bất lực nhìn một người đàn ông trung niên ngồi tại quầy lễ tân.

Người đàn ông mặc một bộ đồ comple hàng hiệu, áo comple không cài khuy, bên trong mặc sơ mi trắng, ba chiếc khuy trên cùng mở tung, để lộ ra lồng ngực đầy lông. Cổ đeo một chiếc cà vạt, xộc xệch sắp rơi xuống đất. Đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm một điếu thuốc, cả người nằm ườn trên sô pha, nửa già mông nằm ngoài sô pha, bắt chân chéo chân, tay cầm một chiếc điện thoại, hai ngón cái nhanh chóng ấn trên màn hình, đang chơi game chiến đấu.

“Vãi, ngũ sát!” Người đàn ông kêu thét lên, vỗ mạnh một nhát xuống tay vịn sô pha, đồ dùng trong khu vực ngồi chờ như thể rung lên.

Rose xinh đẹp giật bắn người, vừa định lên tiếng nhắc nhở một câu thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt thờ ơ của ông ta nhìn tới, ánh mắt người đàn ông phát sáng khiến Rose có cảm giác chói mắt, trong lòng bất giác căng thẳng, mấp máy môi nhưng quên luôn mình muốn nói gì.

Người đàn ông lẩm bẩm một câu sau đó cầm điện thoại lên chuẩn bị chơi tiếp. Có lẽ cảm thấy mũi hơi ngứa, liền thò ngón tay thô ráp giống chày cán bột vào ngoáy mũi, sau đó nhìn khắp lượt xung quanh, phát hiện không có thứ nào có thể dùng làm giấy lau liền bôi vào lưng tựa của sô pha trước ánh nhìn kinh ngạc của cô gái lễ tân.

Rose cảm thấy dạ dày cồn cào, cổ rướn ra, suýt chút nữa thì ói ra ngoài.

Người đàn ông không hề có ý thức của người làm khách, vẫn tiếp tục thản nhiên chơi game trong điện thoại.

Rose thực sự không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, hừ một tiếng sau đó giẫm trên đôi giày cao gót mười centimet đi vào khu làm việc bên trong.

Nhìn bóng dáng uyển chuyển của cô gái lễ tân, gương mặt người đàn ông lộ nụ cười xấu xa.

Người đàn ông này đã tới đây được ba ngày, ngày đầu tiên không lôi thôi như thế này, tóc cũng không rối thế này, quần áo trên người ăn mặc cũng xem là chỉnh tế, cũng không có hành động nào quá đáng. Nói rằng tới đây đợi người, theo quy định của công ty, việc này là không được phép, Rose đương nhiên không đồng ý. Có điều người đàn ông này cứ ở lỳ đây không chịu đi, khi Rose định gọi bảo vệ đuổi người ra thì ông John bước ra từ văn phòng làm việc, khách sáo chào hỏi người đàn ông này, lại còn dặn dò Rose không cần để ý tới người này, ông ta muốn ở lại đây bao lâu thì ở.

Rose rất lấy làm lạ nhưng đương nhiên không dám phản bác mệnh lệnh của cấp trên, người đàn ông này cứ thản nhiên ở lỳ tại đây, giống như tới đây làm việc vậy. Ngân hàng vừa tới giờ làm việc, ông ta giống như ma quỷ bất ngờ xuất hiện ở đây, khi hết giờ ông ta lại xuống lầu giống như nhân viên ngân hàng. Trong thời gian này ông ta không làm gì cả, chỉ ôm điện thoại chơi game.

Nếu như chỉ như vậy thôi cũng đành, không ảnh hưởng gì tới người khác, nhưng điều khiến người ta không chịu nổi là khi ông ta ăn cơm.

Cũng không thấy ông ta gọi điện đặt cơm, nhưng vừa tới giờ ăn cơm là chắc chắn có người đưa đồ ăn tới cho ông ta.

Ngày đầu tiên, ông ta ta ăn bánh bao rau hẹ, cả buổi chiều, cả khu vực lễ tân toàn mùi rau hẹ, Rose cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn tới tận lúc tan làm, kết quả buổi tối không thể ăn được thứ gì vào bụng.

Ngày thứ hai, người đàn ông này ăn canh chua cay, Rose cảm thấy đỡ hơn một chút. Mặc dù cô vẫn không thể nào thích ứng được với mùi vị của món ăn lề đường này, nhưng nói chung là tốt hơn bánh bao rau hẹ.

Đáng hận nhất là ngày thứ ba. Có lẽ là do buổi sáng người đàn ông này dậy muộn, khi tới nơi còn mang theo cả bữa sáng. Sau khi mở bao ra, Rose suýt chút nữa ngất xỉu, ông ta mang theo bún xào tỏi.

Như vậy vẫn chưa hết, bữa trưa người đàn ông này ăn đậu phụ thối, đúng là đã đời, đúng là thừa sống thiếu chết, Rose nôn hết toàn bộ bữa sáng ra ngoài, kết quả là trưa Rose không ăn được gì, buổi chiều liền xin nghỉ phép không đi làm.

Ngoài những việc này ra, thì chính là hành động bẩn thỉu, ghê tởm của người đàn ông này. Tàn thuốc búng lung tung trên mặt sàn, đầu thuốc cũng vất bừa bãi, bao gồm cả đồ ăn ông ta ăn và rác thừa ra mấy hôm nay đều là Rose bịt mũi thu dọn.

Ai bảo cô chê bai tôi, tôi không làm cô mắc ói tới chết mới lạ! Tư Hình vừa chơi game, vừa lẩm bẩm trong lòng.

Cảm giác trước mắt bất ngờ tối lại, Tư Hình liền ngẩng đầu lên, phát hiện đèn trong khu vực chờ đều đã tắt.

Lẽ nào mấy ả nước ngoài này nhìn mình ngứa mắt nên tắt điện khu vực chờ rồi? Tư Hình ngờ vực nghĩ ngợi.

Nhưng có cần thiết phải vậy không? Pin điện thoại của mình đầy ắp, cho dù không có ánh sáng cũng chả ảnh hưởng gì.

Tư Hình vẫn ngồi yên ở khu vực chờ chơi game, nhưng cả khu vực làm việc của ngân hàng thì bị ảnh hưởng nặng nề.

“Sao vậy? Không nhận được thông báo cắt điện mà!” Trưởng phòng hành chính của ngân hàng đứng ở khu vực làm việc nói, tay cầm điện thoại di động, gọi điện cho quản lý tòa nhà.

“Vâng, không phải mất điện, là đường điện có vấn đề?” Trưởng phòng hành chính nghi hoặc hỏi trong điện thoại, “Mất bao lâu thì có thể sửa xong? Mau lên nhé, có rất nhiều công việc đang đợi xử lý! Chúng tôi dùng nguồn điện dự phòng trước vậy!”

“Đường điện gặp sự cố, công ty quản lý tòa nhà sẽ cử người tới sửa ngay, dùng tạm nguồn điện dự phòng trước!” Trưởng phòng hành chính thông báo.

“Là đường điện gặp sự cố, không biết cụ thể là vấn đề xảy ra ở đâu, cũng rất có thể là do ngắt cầu dao, công ty quản lý tòa nhà đang cử người tới kiểm tra sửa chữa!” Trong phòng giám sát tòa nhà, Doãn Hồng Yến đặt điện thoại xuống, báo cáo tình hình cho Quan Thành Quân đang xem hình ảnh giám sát.

“Những tầng khác đều bình thường, tại sao chỉ có tầng mười hai xảy ra vấn đề?” Quan Thành Quân nghi ngờ hỏi.

“Hay là chúng ta cử người đi xem thế nào!” Doãn Hồng Yến xin ý kiến.

“Đợi chút đã! Đừng đánh rắn động cỏ, hãy kiểm tra xem tuyến giám sát có vấn đề gì không đã, đừng để kẻ khác thừa cơ!” Quan Thành Quân nói.

Doãn Hồng Yến ra hiệu cho Hướng Bình Sơn ở bên cạnh, Hướng Bình Sơn liền kéo bàn phím, vội vã gõ lạch cạch, trong màn hình máy tính xuất hiện thông tin tự kiểm tra của các camera an ninh các khu vực tầng mười hai.

“Mọi thứ bình thường!” Hướng Bình Sơn nói với Quan Thành Quân.

Quan Thành Quân gật đầu, Hướng Bình Sơn há miệng, định nói gì xong lại thôi.

“Có gì cứ nói!” Quan Thành Quân nhìn màn hình giám sát, nói không liếc mắt.

“Sở trưởng, sao tôi càng nhìn càng thấy người này đáng ngờ!” Hướng Bình Sơn chỉ vào Tư Hình trong màn hình giám sát, hai hôm trước anh ta có nhiệm vụ, hôm nay mới tới đây, không hiểu tại sao người ăn mặc lôi thôi, hành vi không đứng đắn như vậy lại có thể vào đây được? “Đã điều tra rồi, người này trước đây là sếp tổng của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, bây giờ phá sản rồi, đang đợi ở đây đòi nợ!” Doãn Hồng Yến nói.

Tư Hình có cải trang, dùng thân phận đã chuẩn bị sẵn trước đó, Quan Thành Quân và Doãn Hồng Yến mặc dù lúc trước nhìn thấy ông ta nhưng bây giờ không hề nhận ra.

“Nhưng cũng không thể nào lôi thôi như thế này được!” Hướng Bình Sơn nhíu mày nói.

“Như thế này cũng là không tồi rồi!” Doãn Hồng Yên nói, “Không bị thần kinh, không hề nổi điên, không đi nhảy lầu đã là không dễ dàng rồi. Đầy người còn thảm hơn nhiều.”

Hai người càng nói càng xa đề, Quan Thành Quân mặt lạnh quát một câu: “Hết việc làm rồi à?”

Doãn Hồng Yến trừng mắt nhìn Hương Bình Sơn, Hướng Bình Sơn liền rụt cổ lại, bắt đầu hí hoáy với máy tính của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện