Trữ Gia Trang dựa vào sông nước nên đất đai rất phì nhiêu, nhưng biện pháp kiếm tiền nhanh nhất không phải là trồng trọt, mà là săn thú. Dã Lang là ngọn núi có rất nhiều dã thú: Dã lang (sói), Dã trư, Khuyển tử (chó rừng), chồn hoang, gấu, chỉ cần có thể săn chút gì đó trở về, mang lên trấn để bán, một hồi có thể bán đến 10 lượng bạc. Vì điều này làm cho không ít người đỏ mắt mà truy tìm, tiền ăn cho năm không phải là ít nên trai tráng nông gia cũng có nhiều người tạo thành nhóm mà lên núi săn thú. Chính là nhiều người cũng không có ích gì, lúc gặp phải mãnh thú không có cách nào chống đỡ nên liền như vậy mà vong mạng, liên tiếp đã chết vài người, về sau mọi người cũng không dám đi nữa. Trồng trọt thu vào tuy ít, nhưng là an toàn, trên có lão phụ dưới có ấu nhỉ, nếu như nam nhân mà tử mạng, gia đạo ắt là sẽ không dễ dàng mà sống qua ngày,

Xuân nha đầu cha chính là chết do đi săn thú, lưu lại người vợ thủ tiết nhiều năm như vậy, chỉ có một nữ nhi là Xuân nha đầu, còn bị Ngô Nhị Cẩu chà đạp (Tiểu Đăng: khúc này t dùng nhiều từ thay thế so với bản gốc vì thấy như vậy hợp lý hơn. Như vụ tiểu Xuân bị thằng kia abc xyz mà dùng từ khi dễ nhẹ quá nên ta đổi từ … hụ hụ).


Cố Thanh Sơn tuy rằng lớn gan, bình thường cũng không dám vào núi. Bởi vì cha hắn chính là ở núi gặp được Dã lang mới đánh mất mệnh, hắn đối với Dã lang đính thị có một loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

Nhưng hiện tại không giống vậy, trừ bỏ săn thú, hắn tuyệt không có đường khác để đi.

Cố Thanh Sơn nhảy xuống khỏi sạp, đi vào lấy 2 cái bánh bột ngô mang theo, đến bờ sông múc lên một ít nước, đêm Thất Nguyệt trên núi rất lạnh, https://dihoacungblog.wordpress.com/  hắn đem quần áo trên người cởi ra, thay một bộ quần áo trắng bệch, trên lưng cột một cây gỗ lớn, trong tay nắm chặt chiếc rựa.

Xa xa nhìn lại một cái khói bếp lượn lờ trong thôn trang nhỏ. Nơi này là địa phương hắn ở từ nhỏ đến lớn, khúc quanh của dòng sông uốn một cái đường cong xanh biếc mềm mại, ôm theo chân núi rồi chảy đi một cách êm đềm. Trong thôn ấy chính là có cô nương hắn thích, giờ này nàng chắc hẳn đang ngồi ở  trước bếp nhóm lửa nấu cơm. Hắn là cỡ nào hi vọng có thể cùng nàng tạo thành một gia đình nhỏ, có thế mỗi ngày ăn đồ do nàng nấu.

“Hinh Ninh, hi vọng lão thiên phù hộ, làm cho ta sống mà quay về, săn được cái gì đó đáng giá, đắp lên tân phòng, thú ngươi về nhà”
(Tiểu đăng: má nội lão thiên linh hồn quỷ thần ơi… ta tưởng thế nào, lên chỉ để lấy tiền làm cái tân phòng rồi sau này hớp khí trời sống hở? …. Ôi…)

Tiểu tử ra sức cầm rựa, lưu luyến nhìn thoáng qua thôn, trong đầu lại hiện ra thân ảnh xinh xăn của một cô nương, liền dứt khoát xoay người, chui vào rừng rậm.

Chân núi vùng này không có dã thú, lên tới giữa sườn núi bắt đầu có gà rừng, con thỏ linh tinh… toàn là những con vật nhỏ, nhưng hắn muốn săn chính là mãnh thú, phải đi chỗ rừng rậm phía trên mới có được.

Người bình thường săn thú đều lựa chọn ban ngày, bởi vì mắt người vào buổi tối nhìn không tốt, mà rất nhiều dã thú có thị lực ban đêm rất tốt. Mà Cố Thanh Sơn thì bất đồng, hắn từ nhỏ còn có một cái thiên phú, buổi tối có thế thấy mọi vật, thị lực so với ban ngày không sai biệt nhiều lắm.

Đi được chừng một canh giờ, trăng đã muốn lên đỉnh, https://dihoacungblog.wordpress.com/ trừ bỏ gió thổi lá cây nghe xào xạc, cũng là không có động tĩnh gì. Dã lang sơn là Thái Hành Sơn mạch bên trong như một nhà, cùng với ngọn núi là tương liên, hay là lũ dã thú chạy đến mặt khác lên đỉnh núi. (Tiểu đăng: ta không hiểu đoạn này lắm, đại khái như là có nhiều đường lên núi, rồi mấy cái hang có thế là thông nhau)

Chính là do dự một lúc, chợt thấy một cái đầu cực lớn chui ra khỏi lùm cây, dĩ nhiên là một dã trư. Cố Thanh Sơn hung phấn đến hai mắt tỏa sáng, nhìn nó đi ra lùm cây, nhìn chừng chắc khoảng 200 cân ( khoảng 100kg), nếu săn được nó, cũng không cần lo cái phòng ở. Hắn âm thầm nắm chặt cái rựa, thừa dịp dã trư còn không có phát hiện ra người, hai tay siết chặt thanh gỗ sau lưng lại, rồi chân đột nhiên dùng sức chạy tới.

Một thân khí lực, hơn nữa hai cánh tay dùng sức, vọt nhanh tới.

Con dã trư cũng thập phần mẫn cảm, lỗ tai vừa dựng lên, cảm thấy được nguy hiểm, liền không chút do dự nhảy vọt về phía trước. Rựa dài bổ lên trên da thịt của nó rồi thẳng tắp thẳng tắp cắm vào thân cây tùng cổ thụ. Không thể chém tới cổ của dã trư, Cố Thanh Sơn nóng nảy, nghĩ muốn chạy nhanh đem cây rựa kéo ra, lại phát hiện cắm quá chặt chẽ ở thân cây, căn bản là không thể xê dịch.

Con dã trư kia trên lưng bị thương, cũng không có bỏ chạy mà quay đầu trở lại.

Việc bị thương làm cho dã thú giống như điên rồi vọt lại đây, https://dihoacungblog.wordpress.com/ Cố Thanh Sơn liều mạng đi xuống túm lấy cây rựa, lại dùng sức thật mạnh, cây gỗ cắm chẻ làm hai. Cùng lúc đó, dã trư há miệng ngoạm tay Cố Thanh Sơn, quần áo nát vụn, máu tươi chảy ra, đích thực đau.

Cố Thanh Sơn buộc phải bỏ lại cây rựa, rút bên hông ra cây gỗ lớn, hung hăng mà đánh và đầu dã trư. Gậy kia tựa hồ đánh khá chuẩn xác, thừa dịp nó ngây người, hắn nhanh chân bỏ chạy. Dã trư đuổi theo, chạy một lúc không biết đã chạy đến đâu, Cố Thanh Sơn tựa vào một gốc cây đại thụ mà hớp từng ngụm khí phì phò.

Này xem như là lượm về một mạng sao? Chính là nguyện vọng săn thú kiếm tiền làm một cái phòng cũng không thể. Hắn uể oải đến nỗi muốn phát khóc, vừa rồi chạy như điên, cổ tay cổ chân đều bị bụi gai gây ra thương tích cũng không cảm giác được, còn đắm chìm ở sự bi thương khi giấc mộng vỡ tan mà thất tha thất thểu đi đến chân núi. https://dihoacungblog.wordpress.com/

Khi hắn vô lực nằm úp sấp lên tấm phản, gương mặt đã muốn trắng bệch. Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mở mắt lần nữa, ánh mặt trời đã muốn đạt cực đại, trước mắt đối diện chính là gương mặt Ninh Hinh trắng noãn như ngọc, cùng với một đôi mắt thân thiết.

“Thanh Sơn ca, ngươi không phải là sinh bệnh chứ? Chưa từng gặp ngươi ngủ thẳng đến trưa đâu” – Ninh Hinh thân thiết hỏi.
Cố Thanh Sơn miễn cưỡng cong môi cười:

“Ninh Hinh, huynh không sao”
Ánh mắt của hắn quá mức mạnh mẽ, làm cho Ninh Hinh theo bản năng cúi thấp đầu xuống, lại bỗng dưng phát hiện trên cánh tay hắn đầy vệt máu.

“Thanh Sơn ca, ngươi bị thương? Nhanh đi vào thôn tìm Hồ lang nhìn một cái đi, miệng vết thương còn giống như rất sâu.
Hồ lang trung là một lang trung trong thôn, y thuật không quá xuất sắc, nhưng là băng bó miệng vết thương, trị phong hàn linh tinh vẫn là có thể. Mà Cố Thanh Sơn giờ phút này tâm như tro tàn, làm sao còn có tâm tư đi xem bệnh, liên tục nói chính mình không việc gì. Ninh Hinh không lay chuyển được hắn, bỏ chạy đến mảnh đất trồng rau, hái một phen được Thất Diệp Tử, dùng dao cắt nhỏ, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương của hắn, lại lấy trong tay áo ra một cái khăn vải mà băng bó thật tốt cho hắn.

Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn nàng bận bịu, cô nương hắn ái mộ, ôn nhu lại thiện lương, lại không thú được. Ai… https://dihoacungblog.wordpress.com/

“Hai người đang làm gì vậy?” – Ninh Hạo cho là có đồ vật gì thú vị, lật đật chạy tới.
Khăn tay nhỏ bé của Ninh Hinh mang theo mùi thơm tươi mát, ấm áo của cơ thể, mặc dù không nồng, chính là lại đủ quanh quẩn ở trong lòng Cố Thanh Sơn, những thứ khác như mùi máu tươi cùng thảo dược đều như không ngửi thấy. Hắn cười cười nói:

“Đêm qua, ta nghĩ đi lên núi săn thứ, ai ngờ gặp được một cái cái dã trư hung hãn, bị nó dùng răng cắn cho bị thương”.
“Dã trư a” – Ninh Hạo hai mắt sáng nhìn chằm chằm – “Thanh Sơn ca, lần sau huynh đi săn thú kêu đệ với, đệ cũng muốn đi” edit: đèn lồng
Ninh Hinh trừng hắn liếc mắt một cái, khiển trách:

“Nói bừa, đệ mới 8 tuổi, tại sao có thể đi săn thú đâu, còn không sợ cái mạng nhỏ của ngươi? Thanh Sơn ca, ngươi cũng đừng đi, chúng ta trong thông dã đã có mấy người mất mạng, ngươi năm nay trồng dưa hấu không phải thu hoạch không phải rất tốt sao, tại sao lại muốn đi liều mạng?”
Tại sao lại muốn đi liều mạng?

Cố Thanh Sơn nhấm nuốt những lời này cười khổ, nhìn về phía Ninh Hinh bằng ánh mắt quấn quýt si mê lại tựa như kết lại như thiên ngôn vạn ngữ.

Ninh Hinh chính là chuyên chú nhìn hắn, hắn vẫn chằm chằm cúi mặt nhìn xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu lên dùng ánh mắt như thể hi vọng, làm cho Ninh HInh có điểm không được tự nhiên.

Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới ngày hôm qua cố ý mua điểm tâm cho nàng, dùng tay không bị thương lấy ra túi Phù Dung cao, nhấp mím môi, hướng Ninh Hinh đẩy qua:

“Ninh Hinh, đây là hôm qua cố ý tặng cho ngươi nhân ngày sinh nhật, liền ăn đi… Ăn một miếng, cũng coi như ta mua không uổng phí”
Hắn dùng ngón tay chạm vào giấy bao, nhè nhẹ mở ra, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Ninh Hinh, liền vội vàng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Ninh Hinh yên lặng nhìn hắn, lại nhìn lướt qua Phù Dung cao, hai tay đan lại một chỗ, nhưng không có ý tứ cầm lấy.

Ninh Hạo ở một bên lại không nhịn được, không phải là một khối điểm tâm sao, trong nhà thường xuyên có, ăn liền ăn, thật không rõ hai người này chần chừ cái gì. https://dihoacungblog.wordpress.com/ Hắn mới vừa đem bàn tay tiến đến bọc giấy, đã bị Ninh Hinh khẽ mu bàn tay:

“Thanh Sơn ca bị thương, nên ăn chút thức ăn ngon, ngươi gấp cái gì?”
“Ai nha, ai gấp ăn gấp uống đâu? Thanh Sơn ca cũng nói rồi, là vì sinh nhật tỷ mới mua cho tỷ ăn, tỷ liền ăn một khối đi, nữ nhân thật là khó hiểu” – Ninh Hạo không kiên nhẫn không hề để ý đến hắn, chạy đến đất trồng rau bẻ đồ ăn.
“Ninh Hinh, ngươi liền ăn một khối đi’ – Cố Thanh Sơn cố gắng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn nàng. edit: đèn lồng
“Ân” – Ninh Hinh nhẹ nhàng đáp ứng, vươn đôi tay nhỏ nhắn trắng noãn lấy một khối bánh, chậm rãi đặt ở bên miệng.
Cố Thanh Sơn nhìn môi đỏ nàng khẽ mở, dùng hàm răng trắng ngà cắn lên khối bánh, đầu lưỡi phấn hồng mà liếm, nhẹ nhàng nhai khối bánh. (Tiểu Đăng: truyện này có H k vậy? @.@ Sao thấy tả nghe mùi sắc quá vậy chời…)

Tim hắn cũng sắp tan chảy.

Bàn tay không tự chủ mà đặt lên đầu gối, kìm nén không lấy tay mà xoa nắn khuyên tai trân châu.

Cố Thanh Sơn run rẩy môi, muốn nói cái gì, lại đột nhiên nghe được trong thôn truyền đến âm thanh dồn dập. Bình thường tại thời điểm phát sinh đại sự, mới có thể xôn xao mà chạy đến nhà lý chính tập hợp. edit: đèn lồng

Thanh Sơn cả kinh, lập tức ngồi thẳng dậy, Ninh Hinh cũng nhìn theo phương hướng thôn mà thì thào tự nói:

“Xảy ra chuyện gì?”
Ba người vội vội vàng vàng chạy về trong thôn, phát hiện nhà Ninh Hinh to như vậy mà sân đã đứng đầy người, trong thôn có vài vị lão nhân đều ở đây, cùng cha Ninh Hinh đứng ở dưới bậc thang.

(Tiểu Đăng: hot…hot… có chuyện gì hot trogn showbiz đây? Hóng hóng…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện