Edit by Đại Cô Nương
Phí Cường xuất hiện Cố Thanh Sơn vô lại ngây thơ nay thành vô lại đen thui luôn :)). Đau khổ
Đi qua con sông, Phí Cường chấp tay sau lưng nhìn mọi thứ xung quanh “Qủa thật không sai tí nào, núi xanh cây canh, có sông có cá, lúc nào muốn ăn qua món ăn thôn quê thì có thể lên núi bắt thú, điều quan trọng nhất chính là đêm đêm lại có mỹ nhân làm bạn, khó trách vì sao người không vừa ý chịu lưu lại ở kinh thành làm quan, nếu ta là ngươi ta cũng sẽ lựa chọn cuộc sống bình an như vậy”
Cố Thanh Sơn cười nói “Cũng chỉ mới qua cuối con sông, phía trước còn có bao nhiêu cảnh đẹp huynh chưa thấy đâu, bên kia còn có hồ sen nhưng giờ chưa tới mùa nên chưa có củ sen, những cây ăn quả thì đệ cũng mới trồng lên đợi thời điểm bọn đệ thành thân huynh đên hẳn sẽ có món ngon thôn quê đợi chờ”
Ninh Hinh đi đến đất trồng cây nhổ một ít hành tây để xào qua ,cũng thêm vài loại khác để chế biến thành một mâm cơm quê đầy đủ các món rau xanh. Phí Cường nhìn qua thấy một rổ có biết bao là loại rau như dưa chuột, đậu cô ve, giá… xấu xa nở nụ cười “Cái rổ to như thế mà vẫn được lắp đầy, Thanh Sơn, ngươi vừa khéo có thể tại đây mà giở chuyện xấu xa a, có phải hay không ngươi là dự vào chỗ này để lừa cô nương gia nhà người ta tới tay, haha…”
“Huynh nghĩ ai cũng giống như huynh hư hỏng vậy sao?” Cố Thanh Sơn đi trước giành lấy rổ đựng rau từ tay Ninh Hinh, hai người sóng vai cùng nhau đi về hướng tân phòng.
Mặt trời đỏ về tây theo ánh nắng hắt lại trên nền đất bóng của đôi bích nhân thật dài, mỗi người trên tay là cầm rỗ rau xanh cùng nhau hướng về cửa nhà bước tới. Nam nhân cao lớn trầm ổn, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, giữa họ không cần nói gì ngẫu nhiên chỉ cần nhìn nhau mà mỉm cười tình ý dạt dào cứ như vậy mà chảy ra ngọt như rót mật.
Phí Cường ban đầu chính là chỉ thích thú muốn phá đám nên nhìn qua một chút nhưng lại là nhìn thấy một hình ảnh ấm áp tốt đẹp như vậy, bỗng nhiên thở dài một tiếng “Aiz! Gặp vợ chồng son các ngươi hạnh phúc như vây, ta cũng muốn cưới vợ sinh con a”
“Phí đại ca còn chưa thành thân sao” Ninh Hinh tò mò hỏi.
Phí Cường liền bộ mặt dài như mướp đắng mà đáp “Đúng vậy Ninh Hinh muội tử, ca ca ta nhiều năm như vậy mà cũng chưa gặp gỡ được một cô nương vừa ôn như vừa xinh đẹp như muội, bằng không ta đã sớm cưới vợ rồi. Muội nếu là có đường muội, biểu muội gì đấy thì nhớ giới thiệu cho ca ca với nha”
Ninh Hinh thực sự tin tưởng vào những gì Phí Cường vừa nói, nghiêm cẩn trả lời “Phí đại ca, muội không có đường muội cùng biểu muội, nhưng bất quá là có một cô nương chỉ là bộ dáng có chút béo, không biết huynh có vì như vậy mà ghét bỏ không thôi”
Cố Thanh Sơn nhìn qua nàng dâu nhỏ đang ngây ngốc vừa đi vừa suy nghĩ không hề hay biết rằng bản thân đang bị người trêu trọc qua, vội vàng đánh gãy “Ninh Hinh muội đừng nghe hắn, hắn không thiếu nữ nhân”
Ninh Hinh có chút buồn bực không hiểu “Không phải là chưa thành thân sao? Làm sao có thể không thiếu đâu, hay là đã đính thân rồi?”
Phí Cường lúc này phá ra cười ha ha “Muội tử thật là đơn thuần đáng yêu mà, muội chính là không biết sao có một loại quan hệ nam nữ giống như muội cùng Thanh Sơn, chỉ là không thành thân cũng có thể thân thiết ôm ôm, ở cùng nơi, ngủ cùng nhau sao?”
Ninh Hinh chính là không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại chuyện này, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ đến lợi hại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân ở bậc thềm, cái miệng nhỏ nhất quyết không bỏ qua mà nói “Không thành thân mà đã chiếm tiện nghi của người khác. Không phải là lưu manh đùa giỡn sao?”
Cố Thanh Sơn chính là đã muốn ngăn cản Phí Cường, nghe Ninh Hinh nói vậy, nhịn không được cười to “Phí ca, người xem Ninh Hinh nhà ta thế mà đã nhìn thấu được con người thật của ngươi rồi”
Phí Cường khuôn mặt có chút ngượng ngùng nhìn qua Ninh Hinh, giở thủ đoạn cầm trụ Cố Thanh Sơn mà nói “Ngươi còn dám nói, ngươi không đùa giỡn lưu manh sao”
Cố Thanh Sơn nhanh nhẹn lách qua được chiêu của hắn, đem hắn đẩy qua một bên “Đi vào trong phòng ngồi trước đi, đợi ta đem đồ ăn vào phòng bếp cho Ninh Hinh tiếp đãi huynh một bữa”
Phí Cường chống nạnh đắc ý cười to “Ta chính là đã nói trúng tim đen của ngươi đi, ta chỉ biết, nếu mà không đùa giỡn lưu manh thì làm sao có thể dỗ được nàng dâu đến cửa đây”
Cố Thanh Sơn cước bộ theo sát Ninh Hinh vào trong phòng bếp dùng khuôn mặt tươi cười mà giải thích cùng với nàng “Ninh Hinh muội đừng nghe hắn nói lung tung, từ nhỏ hắn đã sống trên giang hồ hỗn độn, sau này bị Đàm gia tuyển chọn làm hộ vệ lúc đó đã theo Đàm đại ca vào trong quân doanh. ở trong quân mọi người đều là ăn nói tuỳ ý mà không cân nhắc lời nói, muội đừng để trong lòng”
Ninh Hinh nhẹ giọng đáp ứng, chuẩn bị cho hắn một ấm trà nóng để mang lên, liền bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm. Cố Thanh Sơn cảm thấy có chút thất lạc, vốn hẹn nàng chạng vạng đến đất trồng rau xong rồi, chính là muốn ôm nàng vào trong tân phòng, hảo hảo giở trò lưu manh một chút. Phí Cường lại đến lúc này, ngược lại là phá huỷ đi toàn bộ kế hoạch tốt của hắn.
Hắn vẻ mặt có chút bất mãn nhưng không thể tránh được mắt nhìn của Phí Cường, một bên cười xấu xa nói với hắn “Xem qua bộ dáng vô dụng của đệ, trở về cũng lâu như vậy có phải hay không vẫn chưa được nếm qua tư vị sung sướng đi? Nhiều nhất chắc cũng chỉ nắm cái tay, hôn qua miệng nhỏ thôi sao?”
Đều là nam nhân nhưng chính là bản thân không muốn bị đánh giá ở phương diện này năng lực kém Cố Thanh Sơn liếc về phái cửa phòng bếp một chút, thấp giọng nói “Đương nhiên, thân nàng liên tục đến độ phải cầu xin tha thứ”
Phí Cường mím môi xuy xuy cười “Tiểu nàng dâu của người chính là thật là khiến người yêu thích, làm khó ngươi cho đến bây giờ chỉ có thể nghẹn không thể ngủ cùng nàng, có phải hay không sau lưng chính là vụng trộm tự mình giải quyết? Nàng có gặp qua bản sắc nam nhân của người chưa?”
Cố Thanh Sơn da mặt tuy có dày nhưng cũng không thể sánh bằng Phí Cường có thể đàm luận loại sự tình này mà không đỏ mặt “Được rồi, được rồi, không cần bàn luận về nàng dâu của đệ, nào có người nào như huynh chứ, tốt xấu cũng coi như đại bá … thật là, không cho phép nói về Ninh Hinh nhà ta”
Phí Cường cười hắc hắc, biết là cũng không thể nói lại “Hảo, không nói nàng, vậy thì không bằng nói về kinh nghiệm của ta một chút, truyền thụ cho ngươi để người còn có chút kinh nghiệm để được hưởng phúc dục tiên dục tử. Nữ nhân ấy, chính là ngươi cùng nàng càng thân thiết thì nàng càng không thể ly khai được với ngươi. Ngươi liền nhớ kỹ bốn chữ này: Không biết xấu hổ. Nàng chỉ cần ở trước mặt người là thân mình mềm mại, tâm còn thể cứng rắn được bao lâu chứ? Tháng sau ngươi đi kinh thành rồi đều không thể mang nàng đi theo bên cạnh, vậy là một tháng không thể thấy mặt, trước đừng nói nhớ đến khó chịu, này trung gian nếu có phát sinh là biến cố gì cũng là có khả năng đi. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước khi đi biến nàng thành người của mình”
Cố Thanh Sơn lắc đầu “Không thể làm như vậy được, nàng sẽ thương tâm, nàng muốn giữ lại cho đến đêm động phòng mới được”
“Ngươi thật là…” Phí Cường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt mà liếc hắn một cái “Cái kia thì bỏ di, để cấp cho ngươi một biện pháp khác. Nàng không chịu cho ngươi, vậy ngươi liền cho nàng. Nhường nàng sờ, nhường nàng thân, không phải chỉ có một con đường phía dưới mà mặt trên cũng xong a, còn thể dùng hai luồng kia, dùng tay nhỏ bé, đùi, ngươi… đúng là cái đồ ngu ngốc, dù gì cũng lăn lộn trong quân 3 năm vậy mà cũng không học được một chút lưu manh” [Trời moẹ tội con chú Phí à, chú là lưu manh không giới hạn rồi]
Cố Thanh Sơn nghẹn họng trân trối nhìn hắn, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, trước kia hắn thực sự là không có nghe đến những loại chuyện như thế này lại có nhiều môn đạo như vâỵ, cứ cho rằng chỉ một loại tư thế thôi đâu.
“Thanh Sơn ca, huynh đến giúp muội một chút” Ninh Hinh lúc này đang ở trong phòng bếp chặt thịt, cũng không có nghe đến là bọn hắn đang nói loại chuyện gì, tạp dề đang đeo liền bị tuột dây, liền nghĩ kêu hắn hỗ trợ cho nhanh chóng.
Phí Cường đứng dậy nói “Ngươi là đi hỗ trợ nàng dâu đi, ta liền lên núi đi dạo một chút, ở kinh thành không có núi, tới đây thấy ngọn núi lớn như thế ta liền có chút tham muốn chuẩn bị một ít thức ăn thôn quê ngày mai mang theo”
Hắn nói đi nhưng lại không nhúc nhích, tiến đến bên tại Cố Thanh Sơn mà nói nhỏ “ Nhìn bản mặt đầy bất mãn ngốc nghếch của ngươi, trong vòng một canh giờ ta sẽ không trở về ngươi cứ tuỳ ý, xem như là ca thương ngươi đi”
Phí Cường xuất môn mang theo cung tên cùng ngựa, liền khoan khoái chaỵ về phía chân núi. Cố Thanh Sơn cũng có nói qua cho hắn về phương hướng tập tính dã thú thường tụ tập, liền đóng cửa nhà lại nhanh chóng trở lại phòng bếp.
“Huynh ấy đi rồi sao?” Ninh Hinh một bên cắt thịt một bên hỏi
“Huynh ấy thích săn thú nên đã đi lên ngọn núi, cũng không thể về nhanh được, đồ ăn cứ chậm rãi làm cũng không sao” Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía vị hôn thê, theo bản năng nhớ lại những gì vừa được Phí Cường truyền đạt. Nhìn qua thấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắm chắc chuôi dao, dùng sức mà đưa lên đưa xuông, cứ như vậy mà nắm chặt cùng nhích tới nhích lui…
Cố Thanh Sơn cổ họng đều là khô rát, nuốt xuống từng ngụm nước miếng, trên trán mồ hôi ướt đẫm. Lại không dám nhìn quá lâu về phía tay, ánh mắt cũng không vì vậy mà chịu khống chế không nhìn về phía trước, nàng vốn dĩ đang dùng sức chắt thịt, hai luồng trước ngực theo động tác mà rung lên từng nhịp…
Nghe nói nơi đó cũng có thể dùng…
Hắn thở ra một hơi thật dài, cố gắng ổn định lại nhịp tim của bản thân, nhưng cũng không thể khống chế được một luồng khí đang bùng nổ trong cơ thể “Ninh Hinh…” hắn cổ họng đều khàn khàn lên tiếng
“Ân, huynh giúp muội đeo tạp dề vào với, trên tay muội có chút bất tiện…” Ninh Hinh cũng không chút phát giác được sự bất thường của hắn, như trước bận rộn.
“Hảo” Cố Thanh Sơn tiến lên phía trước vài bước đã nhanh chóng lấy tạp dề bị rơi xuống phía mông của nàng kéo lên phía trên lưng, nhanh chóng cột lại ngay ngắn. Bàn tay to lưu lại ở bên hông, sợ nàng bị thương nên không dám hành động lõ mãng “Ninh Hinh, muội đem dao thái thả xuống trước được không, huynh có chuyện muốn nói”
Ninh Hinh ngoan ngoãn buông đao, quay đầu nhìn hắn “Sao vậy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diếm, môi nhỏ hồng thuận bỗng chốc xuất hiện trước mắt, hắn rốt cuộc không thể nhin được. Hai tay duỗi ra, liền đem nàng ôm nhanh vào trong lòng ngực. Nhanh chóng chuẩn xác đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng nơi mà hắn luôn thèm khát, dường như phát hiện được dòng nước suối ngọt lành hắn liều mạng mà hút vào cành môi mềm mại. Hai tay cũng không chút khách khí từ phần eo đi lên phía trước. Vừa tham lam vừa tuỳ ý hưởng thụ chỗ mềm mại mà bản thân thương nhớ ngày đem.
“Đừng…” Ninh Hinh thở dốc ở trong lòng hắn, phía sau bị hắn quây trong ngực rắn chắc, phía trước thì bị hắn tuỳ ý càn rõ mà không thể khống chế được, môi với răng chỉ có thể tràn ra tiếng cầu xin tha thứ nức nỡ, chưa hết câu đã bị hắn nuốt vào trong miếng.
Hắn đem nàng hôn đến cả người mềm nhũn không thể đứng vững, khi thở không thông mới chịu dừng lại cho cả hai cũng hít từng ngụm khí lớn, nhưng không có ý định buông tha ở bên tai nàng nỉ non “Mấy ngày nay muội đều không thèm để ý đến ta, lòng ta thực lo lắng, chỉ sợ muội sẽ không chịu gả cho ta. A Hinh, muội có biết hay không, ta có bao nhiêu mong ước hiện tại có thể được động phòng để muội không bao giờ rời bỏ ta được nữa”
Ninh Hinh chỉ có thể thở dốc từng ngụm, căn bản cũng không thể nói rõ chỉ biết ngước mắt nhìn hắn mang theo chút đau lòng cùng ngượng ngùng. Nàng chính là bộ dáng đau lòng, Cố Thanh Sơn hưng trí nổi lên, cúi đầu lại muốn tiếp tục hôn nàng. Ninh Hinh không còn đủ khí liền ngửa đầu ra sau tránh đi nụ hôn của hắn. Hành động né tránh này của nàng lại làm lộ ra cần cổ trắng nõn trước mắt hắn, trước ngực lại càng thêm cao ngất vễnh lên.
Cố Thanh Sơn hai tròng mắt bỗng chống như biến thành ánh mắt sáng chói của sói đi săn, thực muốn thử xem nơi đó của nàng có tư vị gì, nhưng hôm nay lại không được, tuy Phí Cường đã đi ra ngoài, nhưng là có khả năng hắn tuỳ ý trở về. Hắn chỉ có thể ăn đơn giản một chút cho đỡ thèm, chờ ngày mai thời điểm chỉ còn hai người hắn muốn nàng bồi thường cho mình nhiều hơn.
Mọi lời nói đều biến thành luồng khí nóng dừng lại trước cổ mảnh khảnh tuyệt đẹp của nàng, một đường xuống phía dưới đều bị hắn hôn loạn cả cổ áo
“A” Ninh Hinh cả kinh kêu lên một tiếng, nghĩ sẽ bảo vệ chính mình, nhưng là trên tay bất tiện, không có cách nào khác liền bắt lấy quần áo “Thanh Sơn ca…” nàng run rẩy cầu xin tha thứ, Cố Thanh Sơn lại không chịu buông tay càng không chịu dừng lại động tác bên miệng.
“A Hinh, ta muốn ăn anh đào…” Hắn một bên nhẹ nhàng cắn nhẹ vào đầu, ma sát một chút, một bên vẫn đang đấu tranh vừa muốn động thủ đi lên một bên dừng lại
Ninh Hinh thở gấp run rẩy thân mình nói “Mùa này anh đào còn chưa có chín đâu”
Cố Thanh Sơn xấu xa nở nụ cười không một chút xấu hổ mà trêu trọc nàng dâu, quá nhiên cả thể xác và tinh thần đều là sảng khoái. Liền ở tại vành tai nàng mà thỏ thẻ “Chín hay không chín ngày khác nếm thử sẽ biết”
Ninh Hinh ngây thơ ánh mắt nhìn qua hắn, Cố Thanh Sơn khoé môi xấu xa cươi “Ngày mai, chúng ta lại gốc anh đào xem thử”
Phí Cường xuất hiện Cố Thanh Sơn vô lại ngây thơ nay thành vô lại đen thui luôn :)). Đau khổ
Đi qua con sông, Phí Cường chấp tay sau lưng nhìn mọi thứ xung quanh “Qủa thật không sai tí nào, núi xanh cây canh, có sông có cá, lúc nào muốn ăn qua món ăn thôn quê thì có thể lên núi bắt thú, điều quan trọng nhất chính là đêm đêm lại có mỹ nhân làm bạn, khó trách vì sao người không vừa ý chịu lưu lại ở kinh thành làm quan, nếu ta là ngươi ta cũng sẽ lựa chọn cuộc sống bình an như vậy”
Cố Thanh Sơn cười nói “Cũng chỉ mới qua cuối con sông, phía trước còn có bao nhiêu cảnh đẹp huynh chưa thấy đâu, bên kia còn có hồ sen nhưng giờ chưa tới mùa nên chưa có củ sen, những cây ăn quả thì đệ cũng mới trồng lên đợi thời điểm bọn đệ thành thân huynh đên hẳn sẽ có món ngon thôn quê đợi chờ”
Ninh Hinh đi đến đất trồng cây nhổ một ít hành tây để xào qua ,cũng thêm vài loại khác để chế biến thành một mâm cơm quê đầy đủ các món rau xanh. Phí Cường nhìn qua thấy một rổ có biết bao là loại rau như dưa chuột, đậu cô ve, giá… xấu xa nở nụ cười “Cái rổ to như thế mà vẫn được lắp đầy, Thanh Sơn, ngươi vừa khéo có thể tại đây mà giở chuyện xấu xa a, có phải hay không ngươi là dự vào chỗ này để lừa cô nương gia nhà người ta tới tay, haha…”
“Huynh nghĩ ai cũng giống như huynh hư hỏng vậy sao?” Cố Thanh Sơn đi trước giành lấy rổ đựng rau từ tay Ninh Hinh, hai người sóng vai cùng nhau đi về hướng tân phòng.
Mặt trời đỏ về tây theo ánh nắng hắt lại trên nền đất bóng của đôi bích nhân thật dài, mỗi người trên tay là cầm rỗ rau xanh cùng nhau hướng về cửa nhà bước tới. Nam nhân cao lớn trầm ổn, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, giữa họ không cần nói gì ngẫu nhiên chỉ cần nhìn nhau mà mỉm cười tình ý dạt dào cứ như vậy mà chảy ra ngọt như rót mật.
Phí Cường ban đầu chính là chỉ thích thú muốn phá đám nên nhìn qua một chút nhưng lại là nhìn thấy một hình ảnh ấm áp tốt đẹp như vậy, bỗng nhiên thở dài một tiếng “Aiz! Gặp vợ chồng son các ngươi hạnh phúc như vây, ta cũng muốn cưới vợ sinh con a”
“Phí đại ca còn chưa thành thân sao” Ninh Hinh tò mò hỏi.
Phí Cường liền bộ mặt dài như mướp đắng mà đáp “Đúng vậy Ninh Hinh muội tử, ca ca ta nhiều năm như vậy mà cũng chưa gặp gỡ được một cô nương vừa ôn như vừa xinh đẹp như muội, bằng không ta đã sớm cưới vợ rồi. Muội nếu là có đường muội, biểu muội gì đấy thì nhớ giới thiệu cho ca ca với nha”
Ninh Hinh thực sự tin tưởng vào những gì Phí Cường vừa nói, nghiêm cẩn trả lời “Phí đại ca, muội không có đường muội cùng biểu muội, nhưng bất quá là có một cô nương chỉ là bộ dáng có chút béo, không biết huynh có vì như vậy mà ghét bỏ không thôi”
Cố Thanh Sơn nhìn qua nàng dâu nhỏ đang ngây ngốc vừa đi vừa suy nghĩ không hề hay biết rằng bản thân đang bị người trêu trọc qua, vội vàng đánh gãy “Ninh Hinh muội đừng nghe hắn, hắn không thiếu nữ nhân”
Ninh Hinh có chút buồn bực không hiểu “Không phải là chưa thành thân sao? Làm sao có thể không thiếu đâu, hay là đã đính thân rồi?”
Phí Cường lúc này phá ra cười ha ha “Muội tử thật là đơn thuần đáng yêu mà, muội chính là không biết sao có một loại quan hệ nam nữ giống như muội cùng Thanh Sơn, chỉ là không thành thân cũng có thể thân thiết ôm ôm, ở cùng nơi, ngủ cùng nhau sao?”
Ninh Hinh chính là không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại chuyện này, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ đến lợi hại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân ở bậc thềm, cái miệng nhỏ nhất quyết không bỏ qua mà nói “Không thành thân mà đã chiếm tiện nghi của người khác. Không phải là lưu manh đùa giỡn sao?”
Cố Thanh Sơn chính là đã muốn ngăn cản Phí Cường, nghe Ninh Hinh nói vậy, nhịn không được cười to “Phí ca, người xem Ninh Hinh nhà ta thế mà đã nhìn thấu được con người thật của ngươi rồi”
Phí Cường khuôn mặt có chút ngượng ngùng nhìn qua Ninh Hinh, giở thủ đoạn cầm trụ Cố Thanh Sơn mà nói “Ngươi còn dám nói, ngươi không đùa giỡn lưu manh sao”
Cố Thanh Sơn nhanh nhẹn lách qua được chiêu của hắn, đem hắn đẩy qua một bên “Đi vào trong phòng ngồi trước đi, đợi ta đem đồ ăn vào phòng bếp cho Ninh Hinh tiếp đãi huynh một bữa”
Phí Cường chống nạnh đắc ý cười to “Ta chính là đã nói trúng tim đen của ngươi đi, ta chỉ biết, nếu mà không đùa giỡn lưu manh thì làm sao có thể dỗ được nàng dâu đến cửa đây”
Cố Thanh Sơn cước bộ theo sát Ninh Hinh vào trong phòng bếp dùng khuôn mặt tươi cười mà giải thích cùng với nàng “Ninh Hinh muội đừng nghe hắn nói lung tung, từ nhỏ hắn đã sống trên giang hồ hỗn độn, sau này bị Đàm gia tuyển chọn làm hộ vệ lúc đó đã theo Đàm đại ca vào trong quân doanh. ở trong quân mọi người đều là ăn nói tuỳ ý mà không cân nhắc lời nói, muội đừng để trong lòng”
Ninh Hinh nhẹ giọng đáp ứng, chuẩn bị cho hắn một ấm trà nóng để mang lên, liền bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm. Cố Thanh Sơn cảm thấy có chút thất lạc, vốn hẹn nàng chạng vạng đến đất trồng rau xong rồi, chính là muốn ôm nàng vào trong tân phòng, hảo hảo giở trò lưu manh một chút. Phí Cường lại đến lúc này, ngược lại là phá huỷ đi toàn bộ kế hoạch tốt của hắn.
Hắn vẻ mặt có chút bất mãn nhưng không thể tránh được mắt nhìn của Phí Cường, một bên cười xấu xa nói với hắn “Xem qua bộ dáng vô dụng của đệ, trở về cũng lâu như vậy có phải hay không vẫn chưa được nếm qua tư vị sung sướng đi? Nhiều nhất chắc cũng chỉ nắm cái tay, hôn qua miệng nhỏ thôi sao?”
Đều là nam nhân nhưng chính là bản thân không muốn bị đánh giá ở phương diện này năng lực kém Cố Thanh Sơn liếc về phái cửa phòng bếp một chút, thấp giọng nói “Đương nhiên, thân nàng liên tục đến độ phải cầu xin tha thứ”
Phí Cường mím môi xuy xuy cười “Tiểu nàng dâu của người chính là thật là khiến người yêu thích, làm khó ngươi cho đến bây giờ chỉ có thể nghẹn không thể ngủ cùng nàng, có phải hay không sau lưng chính là vụng trộm tự mình giải quyết? Nàng có gặp qua bản sắc nam nhân của người chưa?”
Cố Thanh Sơn da mặt tuy có dày nhưng cũng không thể sánh bằng Phí Cường có thể đàm luận loại sự tình này mà không đỏ mặt “Được rồi, được rồi, không cần bàn luận về nàng dâu của đệ, nào có người nào như huynh chứ, tốt xấu cũng coi như đại bá … thật là, không cho phép nói về Ninh Hinh nhà ta”
Phí Cường cười hắc hắc, biết là cũng không thể nói lại “Hảo, không nói nàng, vậy thì không bằng nói về kinh nghiệm của ta một chút, truyền thụ cho ngươi để người còn có chút kinh nghiệm để được hưởng phúc dục tiên dục tử. Nữ nhân ấy, chính là ngươi cùng nàng càng thân thiết thì nàng càng không thể ly khai được với ngươi. Ngươi liền nhớ kỹ bốn chữ này: Không biết xấu hổ. Nàng chỉ cần ở trước mặt người là thân mình mềm mại, tâm còn thể cứng rắn được bao lâu chứ? Tháng sau ngươi đi kinh thành rồi đều không thể mang nàng đi theo bên cạnh, vậy là một tháng không thể thấy mặt, trước đừng nói nhớ đến khó chịu, này trung gian nếu có phát sinh là biến cố gì cũng là có khả năng đi. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước khi đi biến nàng thành người của mình”
Cố Thanh Sơn lắc đầu “Không thể làm như vậy được, nàng sẽ thương tâm, nàng muốn giữ lại cho đến đêm động phòng mới được”
“Ngươi thật là…” Phí Cường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt mà liếc hắn một cái “Cái kia thì bỏ di, để cấp cho ngươi một biện pháp khác. Nàng không chịu cho ngươi, vậy ngươi liền cho nàng. Nhường nàng sờ, nhường nàng thân, không phải chỉ có một con đường phía dưới mà mặt trên cũng xong a, còn thể dùng hai luồng kia, dùng tay nhỏ bé, đùi, ngươi… đúng là cái đồ ngu ngốc, dù gì cũng lăn lộn trong quân 3 năm vậy mà cũng không học được một chút lưu manh” [Trời moẹ tội con chú Phí à, chú là lưu manh không giới hạn rồi]
Cố Thanh Sơn nghẹn họng trân trối nhìn hắn, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, trước kia hắn thực sự là không có nghe đến những loại chuyện như thế này lại có nhiều môn đạo như vâỵ, cứ cho rằng chỉ một loại tư thế thôi đâu.
“Thanh Sơn ca, huynh đến giúp muội một chút” Ninh Hinh lúc này đang ở trong phòng bếp chặt thịt, cũng không có nghe đến là bọn hắn đang nói loại chuyện gì, tạp dề đang đeo liền bị tuột dây, liền nghĩ kêu hắn hỗ trợ cho nhanh chóng.
Phí Cường đứng dậy nói “Ngươi là đi hỗ trợ nàng dâu đi, ta liền lên núi đi dạo một chút, ở kinh thành không có núi, tới đây thấy ngọn núi lớn như thế ta liền có chút tham muốn chuẩn bị một ít thức ăn thôn quê ngày mai mang theo”
Hắn nói đi nhưng lại không nhúc nhích, tiến đến bên tại Cố Thanh Sơn mà nói nhỏ “ Nhìn bản mặt đầy bất mãn ngốc nghếch của ngươi, trong vòng một canh giờ ta sẽ không trở về ngươi cứ tuỳ ý, xem như là ca thương ngươi đi”
Phí Cường xuất môn mang theo cung tên cùng ngựa, liền khoan khoái chaỵ về phía chân núi. Cố Thanh Sơn cũng có nói qua cho hắn về phương hướng tập tính dã thú thường tụ tập, liền đóng cửa nhà lại nhanh chóng trở lại phòng bếp.
“Huynh ấy đi rồi sao?” Ninh Hinh một bên cắt thịt một bên hỏi
“Huynh ấy thích săn thú nên đã đi lên ngọn núi, cũng không thể về nhanh được, đồ ăn cứ chậm rãi làm cũng không sao” Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía vị hôn thê, theo bản năng nhớ lại những gì vừa được Phí Cường truyền đạt. Nhìn qua thấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắm chắc chuôi dao, dùng sức mà đưa lên đưa xuông, cứ như vậy mà nắm chặt cùng nhích tới nhích lui…
Cố Thanh Sơn cổ họng đều là khô rát, nuốt xuống từng ngụm nước miếng, trên trán mồ hôi ướt đẫm. Lại không dám nhìn quá lâu về phía tay, ánh mắt cũng không vì vậy mà chịu khống chế không nhìn về phía trước, nàng vốn dĩ đang dùng sức chắt thịt, hai luồng trước ngực theo động tác mà rung lên từng nhịp…
Nghe nói nơi đó cũng có thể dùng…
Hắn thở ra một hơi thật dài, cố gắng ổn định lại nhịp tim của bản thân, nhưng cũng không thể khống chế được một luồng khí đang bùng nổ trong cơ thể “Ninh Hinh…” hắn cổ họng đều khàn khàn lên tiếng
“Ân, huynh giúp muội đeo tạp dề vào với, trên tay muội có chút bất tiện…” Ninh Hinh cũng không chút phát giác được sự bất thường của hắn, như trước bận rộn.
“Hảo” Cố Thanh Sơn tiến lên phía trước vài bước đã nhanh chóng lấy tạp dề bị rơi xuống phía mông của nàng kéo lên phía trên lưng, nhanh chóng cột lại ngay ngắn. Bàn tay to lưu lại ở bên hông, sợ nàng bị thương nên không dám hành động lõ mãng “Ninh Hinh, muội đem dao thái thả xuống trước được không, huynh có chuyện muốn nói”
Ninh Hinh ngoan ngoãn buông đao, quay đầu nhìn hắn “Sao vậy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diếm, môi nhỏ hồng thuận bỗng chốc xuất hiện trước mắt, hắn rốt cuộc không thể nhin được. Hai tay duỗi ra, liền đem nàng ôm nhanh vào trong lòng ngực. Nhanh chóng chuẩn xác đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng nơi mà hắn luôn thèm khát, dường như phát hiện được dòng nước suối ngọt lành hắn liều mạng mà hút vào cành môi mềm mại. Hai tay cũng không chút khách khí từ phần eo đi lên phía trước. Vừa tham lam vừa tuỳ ý hưởng thụ chỗ mềm mại mà bản thân thương nhớ ngày đem.
“Đừng…” Ninh Hinh thở dốc ở trong lòng hắn, phía sau bị hắn quây trong ngực rắn chắc, phía trước thì bị hắn tuỳ ý càn rõ mà không thể khống chế được, môi với răng chỉ có thể tràn ra tiếng cầu xin tha thứ nức nỡ, chưa hết câu đã bị hắn nuốt vào trong miếng.
Hắn đem nàng hôn đến cả người mềm nhũn không thể đứng vững, khi thở không thông mới chịu dừng lại cho cả hai cũng hít từng ngụm khí lớn, nhưng không có ý định buông tha ở bên tai nàng nỉ non “Mấy ngày nay muội đều không thèm để ý đến ta, lòng ta thực lo lắng, chỉ sợ muội sẽ không chịu gả cho ta. A Hinh, muội có biết hay không, ta có bao nhiêu mong ước hiện tại có thể được động phòng để muội không bao giờ rời bỏ ta được nữa”
Ninh Hinh chỉ có thể thở dốc từng ngụm, căn bản cũng không thể nói rõ chỉ biết ngước mắt nhìn hắn mang theo chút đau lòng cùng ngượng ngùng. Nàng chính là bộ dáng đau lòng, Cố Thanh Sơn hưng trí nổi lên, cúi đầu lại muốn tiếp tục hôn nàng. Ninh Hinh không còn đủ khí liền ngửa đầu ra sau tránh đi nụ hôn của hắn. Hành động né tránh này của nàng lại làm lộ ra cần cổ trắng nõn trước mắt hắn, trước ngực lại càng thêm cao ngất vễnh lên.
Cố Thanh Sơn hai tròng mắt bỗng chống như biến thành ánh mắt sáng chói của sói đi săn, thực muốn thử xem nơi đó của nàng có tư vị gì, nhưng hôm nay lại không được, tuy Phí Cường đã đi ra ngoài, nhưng là có khả năng hắn tuỳ ý trở về. Hắn chỉ có thể ăn đơn giản một chút cho đỡ thèm, chờ ngày mai thời điểm chỉ còn hai người hắn muốn nàng bồi thường cho mình nhiều hơn.
Mọi lời nói đều biến thành luồng khí nóng dừng lại trước cổ mảnh khảnh tuyệt đẹp của nàng, một đường xuống phía dưới đều bị hắn hôn loạn cả cổ áo
“A” Ninh Hinh cả kinh kêu lên một tiếng, nghĩ sẽ bảo vệ chính mình, nhưng là trên tay bất tiện, không có cách nào khác liền bắt lấy quần áo “Thanh Sơn ca…” nàng run rẩy cầu xin tha thứ, Cố Thanh Sơn lại không chịu buông tay càng không chịu dừng lại động tác bên miệng.
“A Hinh, ta muốn ăn anh đào…” Hắn một bên nhẹ nhàng cắn nhẹ vào đầu, ma sát một chút, một bên vẫn đang đấu tranh vừa muốn động thủ đi lên một bên dừng lại
Ninh Hinh thở gấp run rẩy thân mình nói “Mùa này anh đào còn chưa có chín đâu”
Cố Thanh Sơn xấu xa nở nụ cười không một chút xấu hổ mà trêu trọc nàng dâu, quá nhiên cả thể xác và tinh thần đều là sảng khoái. Liền ở tại vành tai nàng mà thỏ thẻ “Chín hay không chín ngày khác nếm thử sẽ biết”
Ninh Hinh ngây thơ ánh mắt nhìn qua hắn, Cố Thanh Sơn khoé môi xấu xa cươi “Ngày mai, chúng ta lại gốc anh đào xem thử”
Danh sách chương