Edit by: Đại Cô Nương

Ninh Hinh nương cùng Ninh tam thẩm lắng tai nghe nhưng cũng không nghe rõ được hai người là đang khe khẽ nói nhỏ những gì, hai người trao đổi ánh mắt qua lại với nhau rồi bỗng nở nụ cười, như vậy mà đã khanh khanh ta ta, còn đính hôn không?

Quả nhiên khi bọn họ vừa mới nhìn qua thăm dò về phía cửa phòng thời điểm thì cánh cửa gỗ đã được mở ra, Cố Thanh Sơn đi trước nắm bàn tay nhỏ của Ninh Hinh kéo đi ra. Đi tới cửa thì Ninh Hinh thẹn thùng lặng lẽ rút tay ra. Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, cười cười nhưng không có ý ép buộc nàng

Cố Thanh Sơn thân ảnh cao lớn đi phía trước, Ninh Hinh thẹn thùng đi ở phía sau thật giống một tiểu nàng dâu nhu thuận. Nàng mím môi nhỏ không nói chuyện, chợt nghe Cỗ Thanh Sơn cao giọng nói:

“Đại nương, Ninh Hinh nàng lo lắng truyện Triệu Hổ sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, sợ liên luỵ đến con. Bất quá, vừa rồi con đã nói rõ ràng cùng với nàng. Con ở kinh thành có kết bái với Đại ca, là một người được lòng tin tưởng của Hoàng Thượng, chúng con định sẽ kết hôn sớm một chút, sau đó con sẽ mang nàng đến kinh thành cáo trạng. Một cái huyện kệnh nho nhỏ, nhóm quan kinh thành không để vào mắt, khẳng định có thể đòi lại công bằng và cho Ninh Bân ca một cái công đạo.”

Ninh Hinh nương thật có chút kinh hỉ khi nghe qua những lời của Cố Thanh Sơn, sửng sờ một hồi lâu mới phục hồi tinh thần: “Thật sự? Thanh Sơn, thật quá tốt, con còn có bạn hữu như vậy sao?”

“Đại nương, kỳ thật cũng không tính là cái gì, nếu không là để sớm được trở về thú Ninh Hinh, con cũng có cơ hội ở lại kinh thành làm một tiểu quan. Bất qúa đó không phải là cuộc sống con hằng mong muốn, con nghĩ sớm xây cái phòng mới, cưới Ninh Hinh trải qua một cuộc sống nhàn hạ” Cố Thanh Sơn nhìn qua Ninh Hinh mỉm cười.

“Hải hảo, thật là một cô gia khó tìm, Ninh Hinh thế nào, nhanh nhanh cấp cho Thanh Sơn một chén trà nào, nói như vậy cả nửa ngày còn chưa có uống miếng nước nào đâu” Ninh tam thẩm cười nói.

Cả nhà ai nấy cũng đều thật cao hứng, việc hôn sự cứ như vậy vui vẻ được định ra. Cố Thanh Sơn quyết định để hôn lễ được cử hành vào tháng năm. Ninh Hinh nương lại cảm thấy như vậy là qúa vội vàng, trong thôn vẫn có thông lệ năm nay đính hôn thì qua năm sau mới tổ chức hôn lễ. Liền tính là hai người tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa trong tương lai chắc cũng không ai nhắc tới, nhưng vẫn muốn tổ chức vào mùa thu. Bằng không người ngoài sẽ nghĩ đến con gái nhà mình gấp gáp phải gả cho người. Cố Thanh Sơn cũng biết yêu cầu của bản thân cũng có chút không hợp lý, liền nhượng bộ một chút đem hôn lễ đinh ở tháng bảy, còn muốn đợi cha Ninh Hinh trở về hỏi qua ý tứ một chút.

Ăn cơm trưa thời điểm Cố Thanh Sơn nhịn không được nhìn qua nàng vài lần, nhìn qua một chút liền cúi đầu ăn một miếng đồ ăn, Ninh Bân nghẹn không cười, Ninh Hạo lại không nhịn được, ha ha cười lên

“Thanh Sơn ca, ca thích tỷ của ta cũng không cần phải đến mức như vậy đi, chỉ mới đính hôn thôi còn cười không khép được miệng, vậy lúc thành thân kinh hỉ đến choáng váng rồi.”

Ninh Hinh ngồi ở bên phải của hắn, gặp tên xú tiểu tử can đảm trêu ghẹo, nâng tay gõ nhẹ lên đầu của hắn một cái. Cố Thanh Sơn ngồi ở bên trái hắn, vừa khéo cũng định đưa tay sờ qua đỉnh đầu của hắn. Vì vậy mà vô tình hữu ý đụng trúng đôi bàn tay mềm mại không xương, kinh ngạc quay đầu nhìn qua đã không chống đỡ được ánh mắt của nàng. Bốn mắt gặp nhau, vừa ngọt ngào mà cũng vừa ngượng ngùng. Ninh Hinh vội vàng rút tay về, khuôn mặt nhỏ bỗng chút đỏ đến lợi hại, chỉ còn biết cuí đầu chăm chú ăn cơm, cũng không dám thêm bất cứ động tác nào.

Cố Thanh Sơn trong lòng cũng nhộn nhịp như đàn nai con chạy qua, hiện tại nàng đã là vị hôn thê của hắn, sẽ rất nhanh thôi bọn họ sẽ cùng nhau thành thân, sau đó sẽ làm những việc xấu hổ của đêm động phòng… Hắn hít sâu một cái, lại không dám nghĩ thêm, sợ ở phía dưới bàn có cái gì đó sẽ không khống chế được lộ nguyên hình ( ĐCN: Thật đáng sợ, giống như crush mới like stt đã nghĩ tới kết hôn là đây)

Sau bữa cơm trưa uống chén trà nói chuyện phím vài câu, Cố Thanh Sơn đứng dậy cáo từ trở về. Đinh hôn cứ như vậy mà thành công viên mãn, chờ cha Ninh Hinh trở về sẽ làm một vài bàn tiệc rượu lớn mời bốn gia đình trong Ninh gia đến chung vui. Ninh Hinh nương không chịu thu số tiền lớn sính lễ như vậy, Cố Thanh Sơn kiên quyết để lại, hai bên giằng co một hồi vẫn là quyết định cấp làm đồ cưới cho Ninh Hinh, trước lưu lại, tương lai khi thành thân sẽ là của hồi môn trở về. Hắn chần chừ nhìn qua Ninh Hinh một cái, ôn nhu nói

“Ngày mai ta còn muốn trồng thêm cây, Tiểu Hạo nếu có thời gian thì giúp ca đỡ cây giống đi”.

Lời này vốn là nói với Ninh Hạo nhưng ánh mắt lại chung thuỷ nhìn qua Ninh Hinh, rõ ràng là vô cùng mong muốn nói Ninh Hinh ghé qua nhưng lại không dám nói. Ninh Hinh bị hắn nhìn qua đỏ cả mặt, sao nàng có thể không hiểu ý tứ của hắn cơ chứ. Chỉ có thể kiên trì đáp ứng, để hắn có thể an tâm mà trở về “Ngày mai muội cũng đi hỗ trợ đi, để có thể nhanh chóng trồng xong, trời nóng như vậu để lâu cây sẽ không sống tốt.”

Có được câu trả lời vừa lòng, Cố Thanh Sơn khoé miệng nhếch lên, không thể nén được vui sướng trong lòng, nhìn nàng âu yếm một chút, còn không quên nhắc nhở nàng đừng quên buổi tối ở đất trồng rau. Ninh Hinh xem qua hắn như vậy mà rõ ràng nhìn mình nháy mắt, sợ đến mức lòng muốn nhảy loạn lên, nhìn phải nhìn trái một lúc, cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm khi cả nhà không ai chú ý đến bên này. Nàng sợ hắn lại xằng bậy, liền hướng về phía cửa gật đầu một cái, tuy rằng không có đối mặt với hắn mà gật, nhưng là nàng biết rõ kiểu gì hắn cũng rõ.

Cố Thanh Sơn quả thật là hiểu, biết nàng thẹn thùng cũng không ở trước mặt cả nhà tỏ vẻ gì thêm, chỉ nghĩ đến buổi tối, nàng đến đất trồng rau, liền đem nàng ôm vào trong phòng mới, hung hăng ôm hôn nàng một phen phải đủ bù đắp cho mấy ngày này hắn tương tư nhớ nàng.Ninh Hinh đi đến cửa phòng thì đứng lại, nàng không thể đi ra ngoài cửa tiễn hắn được, lỡ như hàng xóm nhìn thấy còn không nói bậy sao?

Ninh Hinh nương cùng Ninh tam thẩm còn có Cố Thanh Sơn đi tới trong viện, thời điểm hắn đi qua dắt dây cương ngựa, ngoài cửa liền có người chạy vào, quỳ gối trước mặt Ninh Hinh nương kêu nhạc mẫu, cả nhà ai nấy cũng đều giật mình. Đổng Thiếu Thành đôi mắt đỏ âu, tóc tai có chút tán loạn, phía sau có con ngựa nằm tại cửa hẳn là quá mệt mỏi mà suy sụp:

“Nhạc mẫu, con đã trở về nhà hỏi rõ ràng, từ hôn đều là chủ ý của đại ca và đại tẩu, con không hề biết đến chuyện này, việc này con không hề đồng ý. Con đối với Ninh Hinh là thật tâm thật lòng, nhạc mẫu, con đã quyết định tách ra ở riêng, con cùng Ninh Hinh sau khi thành thân sẽ chuyển lên thị trấn ở, con tuyệt đối sẽ không để nàng chịu nữa điểm ấm ức, con cầu các người… để Ninh Hinh gả cho con đi”

Tất cả mọi người nghe lời này đều ngẩn người, Ninh Hinh nương chỉ có thể trợn tròn mắt há hốc mồm, nói không ra lời. Đổng Thiếu Thành cho rằng nàng không chịu đáp ứng bản thân, quỳ đi lên phía trước vịn vào vạt áo của nàng “Nhạc mẫu, người đừng nhẫn tâm như vậy có được không, con thực sự sẽ đối xử thật tốt với Ninh Hinh, con sẽ hảo hảo chiếu cố nàng cả đời”

Cố Thanh Sơn tay nắm chặt dây cương, lại không có lý do để mà ra tay đánh người, ở bên cạnh Ninh tam thẩm thấp giọng nói “Tam thẩm, hắn cảm thấy chuyện này là không có can dự gì tới hắn sao, hắn căn bản là không nhận thức được rằng bản thân không có đủ năng lực để bảo hộ Ninh Hinh đi, người đi đánh thức hắn đi”

Ninh tam thẩm gật gật đầu, tiến lên vài bước, lạnh mặt trach mắng hắn “Đổng Thiếu Thành, ngươi đừng tự cho là đúng đi. Ngươi căn bản là không có đủ năng lực để bảo hộ Ninh Hinh, người cho rằng chỉ cần phân gia là có thể cho Ninh Hinh được cuộc sống thảnh thơi sao? Ngày đó ngươi không có ở đây, nhưng chúng ta chính là đều nhìn thấy rõ, chỉ kém một chút, Ninh Hinh đã bị bịn họ hại cả đời, ngươi có biết không? Ninh Hinh nhà chúng ta cũng là một cô nương có thể diện, nếu ngày đó sự tình thực sự diễn ra, nàng khẳng định sẽ đi tìm cái chết, hiện tại người nhìn thấy cũng chỉ là một đống hài cốt mà thôi”

Đổng Thiếu Thành hổ thẹn gục đầu nức nở nói “Con biết, là con vô dụng, người trong nhà lại không nghĩ đến cảm nhận của con, vụng trộm hảm hại Ninh Hinh. Nhưng là về sau con sẽ không để những loại chuyện này xảy ra nữa, con cũng nỗ lực đọc sách, thi Hương nhất định có thể đậu khảo trung, con sẽ để nàng trải qua những ngày lành”

Ninh Hinh nương thở dài nói “Đổng nhị thiếu gia, người trở về đi. Ta biết chuyện người nhà ngươi hại Ninh Hinh là không có quan hệ gì đến ngươi, cho nên chúng ta cũng không hện ngươi. Nhưng là, người nhà ngươi có bao nhiêu ác động ta là không có khả năng tha thứ cho bọn họ, ta tuyệt đối cũng sẽ không gả Ninh Hinh vào nhà Đổng gia, ngươi đi đi”

“Không, con không đi, các người nếu là không đáp ứng con sẽ quỳ mãi ở đây” Đổng Thiếu Thành vẻ mặt như tro tàn, cắn chặt môi nhìn vào phía buồng trong, chờ đợi Ninh Hinh có thể bước ra nhìn hắn.

Ninh Hinh giờ phút này chính là tránh ở phía sau cửa sổ, âm thẩm quan sát mọi việc diễn ra trong viện, thấy đại ca Ninh Bân ngồi không yên, chống qủai trượng khập khểnh từng bước bước ra ngoài viện. Ninh Hạo tức giận đi đến túm Đổng Thiếu Thành, nghĩ đến đem hắn đẩy ra ngoài “Người người này tính như thế nào nữa, như vậy mà còn muốn đến nhà chúng ta sao?”

Đổng Thiếu Thành đang lúc bị Ninh Hạo lôi kéo, Ninh Bân đã chống qủai trượng đứng trước mặt hai người. “Đổng Thiếu Thành, ngươi xem ta một chút, bởi vì đắc tội với Triệu gia hiện tại đã thành nửa tàn phế. Ngươi thật sự không sợ Triệu Hổ sẽ tìm ngươi để trả thù, khiến ngươi không thể sống yên ổn qua ngày sao? Muội muội của ta lại có bộ dáng xinh đẹp, nhưng là trên trấn cũng không có thiếu cô nương xinh đẹp, ngươi cũng không cần vì nàng mà chậm trễ cuộc đời của mình”

“Không, ta thích Ninh Hinh không phải vì bề ngoài xinh đẹp của nàng, là vì nàng ôn nhu hiểu chuyện, thiện giải nhân ý, lần đó gặp nhau ở hội chùa nàng còn sẵn lòng chiếu cố mẫu thân ta sinh bênh, ta liền ái mộ nàng. Chuyện của ca… ta có nghe nói qua, nương ta cùng đại ca sợ gặp phải Triệu Hổ nên mới nghĩ đến từ hôn, nhưng là ta… ta không sợ.” Hắn dừng lại một chút, mày nhíu chặt lại nhưng vẫn là nói ra, nhưng không có giống như lúc đầu kiên cường.

Cái bộ dạng này chính là rõ ràng có chút sợ nhưng lại luyến tiếc Ninh Hinh. Vừa mới bắt đầu là bộ dáng kiên quyết vô cùng, nếu là thật sự cùng với Triệu Hổ có xung đột, chỉ sợ… người nhà Ninh gia đều nhìn ra điểm này, may mắn đã cùng hắn lui hôn. Không khí lâm vào cục diện bế tắc, trong viện bỗng chốc yên tĩnh, lại nghe đến trên đường cái có loạt âm thanh ồn ào truyền tới, khoảng cách đến cửa nhà lại càng gần.

Đột nhiên, mười mấy người gia đinh cầm theo gậy gộc như thuỷ triều hùng dũng tiến vào, ở phía chân tường phía nam có mấy người nam đẩy ra, một đám người mang theo sát khí khác người ập vào. Triệu hổ chống qủai trượng từng bước một đi tới, híp mắt nhìn mọi người trong viện, cuối cùng chỉ vào Ninh Bân nói “Hảo cho ngươi một cái dân quê, chính người chân què, liền dám thuê người giang hồ đến ám toán ta. Hổ gia đều đã nghe rõ ràng, có người tên là Phí Cường hiệu là Thiết Châu Cường, khẳng định là nhà các ngươi tìm đến hắn thuê mướn hắn đến đánh tam người tới, đánh cho hắn một trận, nhát định phải đem người ám toán nọ tìm ra”

Có đến mười mấy gia đinh mang theo gậy gộc tiến lên phía trước, Ninh Hinh nương sợ đến há hốc miệng như muốn khóc, nhưng lại theo bản năng đứng chắn trước mặt con trai: “Các ngươi đừng đánh con ta, đừng đánh…”

Cố Thanh Sơn bước lên vài bước vọt lên phía trước, không nói hai lời liền động thủ, đoạt lấy thanh côn từ một tên gia đinh vung lên cho một đám người ngã ra mặt đất. Ninh Hạo tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không hề có chút bị doạ mà sợ, theo cạnh tường cầm lên một thanh liềm sắc, hướng tới bọn gia đình loạn xạ chém lung tung “Ta liều mạng với các ngươi”

Ninh tam thẩm cùng với Đổng Thiếu Thành lúc này đều bị doạ đến choáng váng đứng tại chỗ quên luôn việc phải chạy trốn. Ninh Hinh rốt cuộc không thể chốn thêm được nữa, chạy tới trong viện bên cạnh đại ca “Đại ca, mau vào đi”

Ninh Bân sớm nhìn thấy kẻ thù hại mình, đã sớm đỏ tròng mắt, thế nào còn muốn đi vào, trong tay đã có quải trượng thành sớm làm thành vũ khí quyết cùng Triệu Hổ liều mạng. Mặt bên có hai gia đinh đã bị Cố Thanh Sơn dùng côn hạ gục, giờ phút này thấy cô nương xinh đẹp chạy ra, ánh mắt sáng lên đều nở nụ cười xấu xa.

Lợi dụng khoảng cách gần, bọn họ lập tức chạy đến bên người Ninh Hinh, một người nắm chặt cánh tay của Ninh Hinh, trong đó có một tên nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một cái cung gía nhét vào Ninh Hinh cổ tay áo, hét lên “Thiếu gia, trên người nha đầu này có cung, khẳng định là nàng đánh, nhanh chóng bắt nàng giao cho huyện thái gia để nhốt nàng vào nhà lao đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện