Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp
Ngày hôm sau, thời điểm Cố Thanh Sơn xách theo chim trĩ, nấm và Hắc sâu đến nhà Ninh Hinh, gặp Ninh Bân trên đùi đã cột chung với một tấm ván gỗ cố định lại, trên đầu và lưng đều cắm đầy ngân châm.
Nương Ninh Hinh ngượng ngùng bước ra đón tiếp:
“Thanh Sơn, ân tình của ngươi, nhà chúng ra mấy đời trả cũng không hết. Lần trước nhân sâm kia liền là vật trân quý, ta đã muốn trả lại cho ngươi, chính là thần y nói rằng nó hữu dụng, liền… Chờ về sau, chúng ta sẽ tìm cách nhất định trả lại cho ngươi”. (Lấy con gái gả qua là xong thôi thím ơi)
Cố Thanh Sơn cười cười:
“Đại nương, không có gì, cũng không tính là quá quan trọng đâu”.
Ninh Hạo đỡ lấy đồ vật trong tay hắn, nói:
“Thanh Sơn ca, lần sau săn thú huynh dẫn ta theo với, đệ cũng có thể hỗ trợ chuyện này, chuyện nọ một chút.”
Cố Thanh Sơn nhướn đôi lông mày, cảm thấy phương pháp này cũng có vẻ hợp tình hợp lý, có thể danh chính ngôn thuận mà cho Ninh Hạo một vài thứ, miễn cho về sau đưa sang cho Ninh gia cái này cái kia quý hiếm, bọn họ lại cảm thấy bất an, vì thế sảng khoái đáp ứng.
Ninh Hạo không nghĩ tới hắn lại đáp ứng nhanh đến như vậy, liền vui mừng mà cười toe toét.
Ninh Hinh nghe động tĩnh, liền từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cố Thanh Sơn liền tủm tỉm cười:
“Thanh Sơn ca, huynh đã ăn cơm chưa, muội mới làm xong một ít điểm tâm, huynh cũng vào đây ăn một chút…”
Thấy nàng quan tâm mình, Cố Thanh Sơn trong lòng hết sức mỹ mãn, ôn tồn đáp:
“Lão thần tiên không phải muốn uống chim trĩ hầm canh nấm sao? Huynh cố ý lên núi bắt về đây”
“ Mỗi ngày đều phiền toái huynh, thật sự là ái ngại”
Ninh Hinh cúi đầu, phát hiện đôi giày trên chân hắn đã rất cũ kỹ, cũng sắp hỏng đến nơi rồi, bỗng nhiên liền tính toán làm cho hắn một đôi giày mới.
Cố Thanh Sơn cùng một nhà Ninh Hinh nói chuyện về việc khởi công xây nhà mới, có lẽ sẽ không thể mỗi ngày đều đến xem Ninh Bân. Cha nương Ninh Hinh đều muốn đi hỗ trợ, bị hắn sống chết ngăn cản. Dù sai chăm sóc Ninh Bân mới là đại sự cần quan tâm bật nhất hiện giờ của Ninh gia, nhà hắn sắp xây cũng đã mướn rất nhiều người rồi.
“Thanh Sơn ca, nếu cần làm đồ ăn cho hơn 20 người, muội đây cũng có thể hỗ trợ nấu ăn nha” – Ninh Hinh chủ động đưa ra hỗ trợ.
Cố Thanh Sơn tuy rằng luyến tiếc nàng vất vả, nhưng đây là vì nàng mà xây nhà mới, tương lai hai người đều ở trong đó, nếu là Ninh Hinh xuất ra một phần lực, như vậy thì ý nghĩa tự dưng sẽ được nâng lên nhiều. Hơn nữa, hắn cũng hi vọng được ăn cơm do Ninh Hinh nấu, hi vọng mỗi ngày đều có thể gặp nàng.
“Vậy cũng được, nếu muội cùng tiếu Hạo có thời gian, liền qua hỗ trợ nấu cơm đi, nhiều người thì sẽ làm nhanh hơn. Ninh bá cùng đại nương vẫn là ở nhà hảo hảo chiếu cố Ninh Bân ca quan trọng hơn”
Cố Thanh Sơn gật đầu đáp ứng, ở lại ăn điểm tâm rồi vội vàng rời đi.
Xế chiều hôm đó, hắn lại đi lên thị trấn chọn mua một ít đồ vật này nọ, bán con dã trư được mười sáu lượng bạc, vốn là muốn tặng cho Ninh Hinh, chính là nàng sống chết gì cũng không chịu nhận. Cố Thanh Sơn đành phải lên trấn đổi thánh mười sáu mũi tên, lưu trữ để dùng dần. Ở trên mảnh đất hắn định xây nhà, dự định là hai ngày nữa sẽ khởi công xây dựng, Cố Thanh Sơn nhìn thanh xà ngang đỡ mái ngói, chắc chắc là dùng loại gõ tốt để làm, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Buổi tối, Ninh Hinh mang một cái làn cơm nhỏ đến đưa cơm cho hắn, Cố Thanh Sơn kích động đến mức khóe miệng đều cười toét cả ra.
“Ninh Hinh, huynh còn chưa đói bụng, trước hết muội để vào chỗ bậc thềm đi, đến đây, huynh mang muội đi nhìn xem nơi sắp khởi công xây nhà”
Hắn kích động kéo cổ tay nàng, chi cho nàng xem:
“Nơi này là nhà giữa, tính ngăn ra làm 6 gian, chỗ không gian rộng lớn này sẽ làm sân, đồ vật này nọ để hai bên sương phòng là hai bên, mỗi bên ba gian, tổng cộng là mười hai gian. Cửa bên này sẽ tu sửa cao lên làm bình phong ở cổng tường, đúng rồi, muội cảm thấy mặt trên sẽ làm bức sơn thủy nào thì sẽ đẹp, hay là bức tranh chữ sẽ tốt hơn chứ?”
Ninh Hinh hâm mộ nhìn sang bức tường vôi màu trắng vòng lại bao quanh mảnh đất rộng lớn, ban đầu nhà mình ở Trữ Gia Trang là lớn nhất, tổng cộng là có 7 gian, hiện tại Thanh Sơn ca làm một toàn nhà lớn tới 12 gian phòng, quả thực là nguy nga, chưa từng gặp qua căn nhà nào lớn đến như vậy đâu.
“Muội cảm thấy bức tường bình phong ở cổng vẫn là nên làm tranh sơn thủy đi, trong thôn chúng ta cũng chỉ có vài thôn dân là nhận thức được mặt chữ thôi” – Ninh Hinh thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn ão não khẽ nắm tay ấn ấn vào lòng bàn tay, như thế nào hắn lại quên là nàng không biết chữ chứ, chính mình cũng là theo Đàm Sĩ Lễ học một ít chữ viết đơn giản thôi, có phải hay không cũng bị Ninh Hinh chê cười là người phù phiếm thích khoe khoang?
“Kỳ thực huynh vẫn nghiêng về phía bức tranh sơn thủy hơn, chính là … Chính là trong thành nhìn các bức tường bình phong ở cổng lớn cũng thường hay viết các chữ lưu niệm, cho nên mới… Bất quá ngẫm lại cũng đúng, chúng ta ở nông thôn, nên có bộ dáng của nông thôn, học người ta ở trong thành làm cái gì. Ninh Hinh a, muội xem xem phòng ở bên cạnh kế bên là mảnh đất trồng rau bao lớn là thích hợp?”
Cố Thanh Sơn vội vàng dẫn dắt sang đề tài khác, mang nàng đến phòng ở phía Tây xem hồ nước, đất trồng rau, hồ sen…
Khi Ninh Hinh về đến nhà, trời đã tối rồi. Cố Thanh Sơn đưa nàng trở về, tới tận cửa, xong đem hay trăm lượng bạc cùng mười sáu mảnh bạc vụn trong ví đưa cho nàng, hắn mới xoay người đi.
Hắn nhờ Ninh Hinh giúp hắn bảo quản tiền bạc này, nàng vốn là không đáp ứng, sau hắn lại đau khổ cầu xin, bảo ngày mai bắt đầu xây nhà ở, nhiều người hỗn độn, chuyện mất bạc rất dễ xảy ra, Ninh Hinh mới miễn cưỡng đáp ứng.
Trở lại nhà, trải chiếu ra nằm, Cố Thanh Sơn hưng phấn thật nhiều, một chút buồn ngủ cũng không có, ngay cả bạc đều đưa cho nàng, nàng hiện tại tựa như một bà quản gia… hắc hắc… (Riêng khoản này ta thấy đúng, khi mà thương thật, ngta không tiếc tiền cho ng thương đâu, còn lúc nào cũng tính toán từng đồng thì ngta chưa thực sự thương đâu)
Cầm lấy cung tên, đại đao ở trên lưng, hắn lưu loát chạy lên núi. Chưa tới một canh giờ, liền khiêng về một con dã trư nặng mấy chục cân, còn bắt được một con thỏ hoang trở về.
Mọi sự đã chuẩn bị chu đáo, tâm tình tốt, khoảng cách đến với giấc mộng của hắn lại càng gần, tâm tình thập phần vui sướng.
Tháng Ba đã đến, cảnh sắc tươi đẹp, ánh nắng chan hòa chiếu sáng tới mười dặm đường. Sáng sớm, thôn đông liền vang lên tiếng pháo vui tai, Doãn tứ thẩm mời tới thợ xây có tay nghề tốt nhất là Thạch Đại Trụ để khai những lời chúc đầu tiên, xung quanh đến tề tựu khoảng 20 thanh niên trai tráng đều khiêng xẻng, mag theo bay đứng đông đủ.
Thạch Đại Trụ dọc theo đường biên dùng dây thừng làm cho phẳng, hô to một tiếng:
“Ba tháng xây dựng, khởi công rất lâu a! Mong cho chủ nhà sẽ có nhà cửa đại cát đại lợi, thú người vợ xinh đẹp, sinh nhiều đứa nhỏ, sống thật lâu nha!”
“Hảo”
Mợi người cười lớn kêu theo hưởng ứng, âm thanh to thẳng lên tới tận trời, ngay cả Ngô Nhị Cẩu đang nằm ngủ ở trên giường đều bị đánh thức. Hắn đưa mắt nhìn về phía thông đông, khi tới đó chỉ thấy một khung cảnh làm người ta khiếp sợ.
Hai mươi nam tử khỏe mạnh đang góp tay vào làm việc. Đại Thanh đã sớm gia nhập và đang ra sức đưa xẻng lên để làm việc. Khí thế ngất trời đến nỗi làm cho hắn một con người lười biếng lao động cũng muốn chạy đến làm chung, chính là không hiểu được tại sao lại thế này. Vừa vặn, có hai lão bà đến bên bờ sông giặt quần áo, chợt nghe Tôn bà bà nói:
“Ngươi nhìn xem, Cố Thanh Sơn thật sự là có tương lai, làm một cái nhà 12 gian phòng, đừng nói thôn chúng ta, chính là toàn bộ Lai Thủy huyện này cũng khó tìm thấy một toàn nhà xa hoa như vậy.”
“Đúng vậy a”
Doãn bà bà bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ nhớ lại quá khứ:
“Nhóm thợ xây đông như vậy, dốc sức làm, mỗi ngày cấp hai mươi lăm văn tiền công, còn lo cả đồ ăn thịt cá, nếu nhà của ta lão nhân còn có thế làm, đã sớm đi hỗ trợ rồi”.
Ngô Nhị Cẩu táp táp chậc lưỡi, hai mươi lăm văn tiền còn có thịt để ăn, khó trách những người này mới sáng sớm đã liều mạng làm việc. Hắn âm thầm hối hận việc làm của mình lần trước đánh chủ ý lên Ninh Hinh, đắc tội Cố Thanh Sơn, bằng không chính mình cũng có thể kiếm được vài ngày thịt để ăn.
Ai… Ai cũng không thể đoán trước được, nếu biết Cố Thanh Sơn có thể sống trở về, hắn tuyệt đối không dám thương nhớ Ninh Hinh, chẳng đến nỗi mà một chút cũng không có gì như bây giờ. (Tên cặn bã xã hội mà)
Nam nhân mà hắn (Ngô Nhị Cẩu) e sợ hiện giờ đang ngồi ở nền đất xây nhà mà nhìn mọi người đào nền, bay lên bụi đất như nỗi lòng của hắn lúc này vậy, đầu tiên là xây lên căn nhà, chẳng mấy chốc là hắn sẽ có căn nhà xinh đẹp, sau đó sẽ là có một nương tử xinh đẹp. Ngẫm lại giờ phút này của Ninh Hinh, hẳn là đã đến nhà Doãn Tứ thẩm rồi, hắn sẽ đem heo rừng và thỏ hoang qua đó, cố ý dặn dò Tứ thẩm giữ lại hai con thỏ cho Ninh Hinh mang về.
Đến thời điểm buổi trưa, nền đã làm được phân nửa, mặt trời đỏ đã nhô lên tới đỉnh, mọi người mồ hôi đổ như mưa cũng không tính là gì, con mắt háo hức chờ ăn cơm thịt vào bữa trưa. Bình thường nam tử ở nông thôn trừ khi là ăn mừng năm mới thì có thịt để ăn, đại đa số mọi người đã hơn 2 tháng này không biết vị thịt là gì.
Một đám người đi vào cổng của nhà Doãn Tứ thẩm, lập tức ngửi được mùi vị thịt thơm ngào ngạt, thật là thơm đó nha!!! Mỗi người đều được chia cho một chén lớn thịt heo hầm cải trắng, trên mặt nổi lên một tầng váng mỡ, thịt heo không cắt thành miếng nhỏ, mà là để một khối lớn, ăn thực là đã ghiền.
“Thật là đỡ thèm nha”.
“Đúng, ta phải ăn được thêm mười bát mì nữa”
“Ngươi cẩn thận, đừng có đem bụng mà hành hạ quá… haha…”
Mọi người há rộng miệng, ăn miếng lớn thỏa mãn, có người ngồi xổm trên bậc thang, có người ngồi dưới gốc cây, náo nhiệt đến ồn ào. Mùi vị thịt bay ra tứ phía, hơn phân nửa Trữ Gia Trang đều đầy ắp mùi thịt thơm phức, mợi người đền tán thường Cố Thanh Sơn thật sự là có bản lãnh, vận khí lại rất tốt.
Nam nhân được sùng bái kia lại không vội vã ăn cơm, mà hắn đi vào phòng bếp nhìn Ninh Hinh. Nàng hiện đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để rửa rau cải, một đôi tay trắng noãn dường như có chút phù thũng. Cố Thanh Sơn lôi kéo cánh tay của nàng làm cho nàng phải đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé kia đang sưng lên trắng bệch, cực kỳ đau lòng nói:
“Ninh Hinh, muội phải rửa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn sao? Như thế nào lại thành bộ dáng như thế này vậy?”
Ninh Hinh đem hai tay lau lên tạp dề trước người, cười nói:
“Không có việc gì, Thanh Sơn ca, huynh đói bụng chưa? Muội múc đồ ăn cho huynh ăn”.
Chia phần đồ ăn là việc của vợ Tiểu Xuyên làm, nàng ta đang múc một chén để bên cửa sổ, trong viện sẽ có người tới bưng đi. Gặp Cố Thanh Sơn đi vào, ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn, tựa như nhìn thấy một con đường đầy kim tiền mở ra trước mắt. (Ý là mắt sáng rỡ ý). Vội múc một chén đề ăn thật nhiều, còn cố ý gắp nhiều thêm mấy khối thịt ở bên trong, hai tay bưng đến đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn một lòng một dạ nhìn chăm chăm Ninh Hinh đang bưng bát đồ ăn, không chú ý nhiều đến vợ của Tiểu Xuyên theo đến bên cạnh, thiếu chút nữa đã đem một chén thịt tốt đụng đổ trên đất.
“Thanh Sơn đại ca, đây là ta múc riêng cho huynh, mau thừa dịp còn nóng ăn đi, ta đi lấy cho huynh bát mỳ”. Vợ Tiểu Xuyên kích động cười toe toét.
Cố Thanh Sơn nhìn chứ không có đón nhận, thản nhiên nói:
“Ngươi ăn đi, các ngươi cũng đã vất vả nửa ngày rồi, Ninh Hinh múc cho ta rồi, như vậy cũng đủ rồi”.
Dứt lời, xoay người sang chỗ khác để lại tiếp tục nhìn Ninh Hinh, chỉ thấy nàng múc một chén lớn tràn đầy, tay trái bưng, tay phải đem thìa bỏ vào. Cố Thanh Sơn vội vàng đưa tay qua đón:
“Huynh đỡ cho, muội đừng cố sức”.
“Muội nào có yếu ớt như vậy”
Ninh Hinh cười cầm chén cho hắn, lại đi đến cạnh bên múc mỳ từ trong nồi ra:
“Ăn trước từng này đi, hết rồi muội lại đi múc thêm cho huynh”.
“Được”.
Cố Thanh Sơn tiếp nhận, lại không vội ăn, dặn Ninh Hinh:
“Muội cũng ăn đi, đừng chỉ lo làm đồ ăn, cả ngày đều đã mệt thành như vậy”.
Vợ Tiểu Xuyên cắn mạnh môi dưới nhìn Thanh Sơn, nếu bàn về ân huệ, tự nhiên là Doãn gia so với Ninh gia lớn hơn, thái độ như thế này là ý tứ gì, chỉ nhìn thấy Ninh Hinh làm việc vất vả, không thấy người khác cũng vậy hay sao?
Đồng dạng là kiếm được hai mươi lăm văn tiền, Ninh Hinh có tiện nghi thì không nói đi, còn được oogn chủ mang ơn. Từ sáng tới trưa, nàng có điểm khi dễ Ninh Hinh, bất quá, vẫn cảm thấy là nên phải như vậy.
Ngày hôm sau, thời điểm Cố Thanh Sơn xách theo chim trĩ, nấm và Hắc sâu đến nhà Ninh Hinh, gặp Ninh Bân trên đùi đã cột chung với một tấm ván gỗ cố định lại, trên đầu và lưng đều cắm đầy ngân châm.
Nương Ninh Hinh ngượng ngùng bước ra đón tiếp:
“Thanh Sơn, ân tình của ngươi, nhà chúng ra mấy đời trả cũng không hết. Lần trước nhân sâm kia liền là vật trân quý, ta đã muốn trả lại cho ngươi, chính là thần y nói rằng nó hữu dụng, liền… Chờ về sau, chúng ta sẽ tìm cách nhất định trả lại cho ngươi”. (Lấy con gái gả qua là xong thôi thím ơi)
Cố Thanh Sơn cười cười:
“Đại nương, không có gì, cũng không tính là quá quan trọng đâu”.
Ninh Hạo đỡ lấy đồ vật trong tay hắn, nói:
“Thanh Sơn ca, lần sau săn thú huynh dẫn ta theo với, đệ cũng có thể hỗ trợ chuyện này, chuyện nọ một chút.”
Cố Thanh Sơn nhướn đôi lông mày, cảm thấy phương pháp này cũng có vẻ hợp tình hợp lý, có thể danh chính ngôn thuận mà cho Ninh Hạo một vài thứ, miễn cho về sau đưa sang cho Ninh gia cái này cái kia quý hiếm, bọn họ lại cảm thấy bất an, vì thế sảng khoái đáp ứng.
Ninh Hạo không nghĩ tới hắn lại đáp ứng nhanh đến như vậy, liền vui mừng mà cười toe toét.
Ninh Hinh nghe động tĩnh, liền từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cố Thanh Sơn liền tủm tỉm cười:
“Thanh Sơn ca, huynh đã ăn cơm chưa, muội mới làm xong một ít điểm tâm, huynh cũng vào đây ăn một chút…”
Thấy nàng quan tâm mình, Cố Thanh Sơn trong lòng hết sức mỹ mãn, ôn tồn đáp:
“Lão thần tiên không phải muốn uống chim trĩ hầm canh nấm sao? Huynh cố ý lên núi bắt về đây”
“ Mỗi ngày đều phiền toái huynh, thật sự là ái ngại”
Ninh Hinh cúi đầu, phát hiện đôi giày trên chân hắn đã rất cũ kỹ, cũng sắp hỏng đến nơi rồi, bỗng nhiên liền tính toán làm cho hắn một đôi giày mới.
Cố Thanh Sơn cùng một nhà Ninh Hinh nói chuyện về việc khởi công xây nhà mới, có lẽ sẽ không thể mỗi ngày đều đến xem Ninh Bân. Cha nương Ninh Hinh đều muốn đi hỗ trợ, bị hắn sống chết ngăn cản. Dù sai chăm sóc Ninh Bân mới là đại sự cần quan tâm bật nhất hiện giờ của Ninh gia, nhà hắn sắp xây cũng đã mướn rất nhiều người rồi.
“Thanh Sơn ca, nếu cần làm đồ ăn cho hơn 20 người, muội đây cũng có thể hỗ trợ nấu ăn nha” – Ninh Hinh chủ động đưa ra hỗ trợ.
Cố Thanh Sơn tuy rằng luyến tiếc nàng vất vả, nhưng đây là vì nàng mà xây nhà mới, tương lai hai người đều ở trong đó, nếu là Ninh Hinh xuất ra một phần lực, như vậy thì ý nghĩa tự dưng sẽ được nâng lên nhiều. Hơn nữa, hắn cũng hi vọng được ăn cơm do Ninh Hinh nấu, hi vọng mỗi ngày đều có thể gặp nàng.
“Vậy cũng được, nếu muội cùng tiếu Hạo có thời gian, liền qua hỗ trợ nấu cơm đi, nhiều người thì sẽ làm nhanh hơn. Ninh bá cùng đại nương vẫn là ở nhà hảo hảo chiếu cố Ninh Bân ca quan trọng hơn”
Cố Thanh Sơn gật đầu đáp ứng, ở lại ăn điểm tâm rồi vội vàng rời đi.
Xế chiều hôm đó, hắn lại đi lên thị trấn chọn mua một ít đồ vật này nọ, bán con dã trư được mười sáu lượng bạc, vốn là muốn tặng cho Ninh Hinh, chính là nàng sống chết gì cũng không chịu nhận. Cố Thanh Sơn đành phải lên trấn đổi thánh mười sáu mũi tên, lưu trữ để dùng dần. Ở trên mảnh đất hắn định xây nhà, dự định là hai ngày nữa sẽ khởi công xây dựng, Cố Thanh Sơn nhìn thanh xà ngang đỡ mái ngói, chắc chắc là dùng loại gõ tốt để làm, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Buổi tối, Ninh Hinh mang một cái làn cơm nhỏ đến đưa cơm cho hắn, Cố Thanh Sơn kích động đến mức khóe miệng đều cười toét cả ra.
“Ninh Hinh, huynh còn chưa đói bụng, trước hết muội để vào chỗ bậc thềm đi, đến đây, huynh mang muội đi nhìn xem nơi sắp khởi công xây nhà”
Hắn kích động kéo cổ tay nàng, chi cho nàng xem:
“Nơi này là nhà giữa, tính ngăn ra làm 6 gian, chỗ không gian rộng lớn này sẽ làm sân, đồ vật này nọ để hai bên sương phòng là hai bên, mỗi bên ba gian, tổng cộng là mười hai gian. Cửa bên này sẽ tu sửa cao lên làm bình phong ở cổng tường, đúng rồi, muội cảm thấy mặt trên sẽ làm bức sơn thủy nào thì sẽ đẹp, hay là bức tranh chữ sẽ tốt hơn chứ?”
Ninh Hinh hâm mộ nhìn sang bức tường vôi màu trắng vòng lại bao quanh mảnh đất rộng lớn, ban đầu nhà mình ở Trữ Gia Trang là lớn nhất, tổng cộng là có 7 gian, hiện tại Thanh Sơn ca làm một toàn nhà lớn tới 12 gian phòng, quả thực là nguy nga, chưa từng gặp qua căn nhà nào lớn đến như vậy đâu.
“Muội cảm thấy bức tường bình phong ở cổng vẫn là nên làm tranh sơn thủy đi, trong thôn chúng ta cũng chỉ có vài thôn dân là nhận thức được mặt chữ thôi” – Ninh Hinh thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn ão não khẽ nắm tay ấn ấn vào lòng bàn tay, như thế nào hắn lại quên là nàng không biết chữ chứ, chính mình cũng là theo Đàm Sĩ Lễ học một ít chữ viết đơn giản thôi, có phải hay không cũng bị Ninh Hinh chê cười là người phù phiếm thích khoe khoang?
“Kỳ thực huynh vẫn nghiêng về phía bức tranh sơn thủy hơn, chính là … Chính là trong thành nhìn các bức tường bình phong ở cổng lớn cũng thường hay viết các chữ lưu niệm, cho nên mới… Bất quá ngẫm lại cũng đúng, chúng ta ở nông thôn, nên có bộ dáng của nông thôn, học người ta ở trong thành làm cái gì. Ninh Hinh a, muội xem xem phòng ở bên cạnh kế bên là mảnh đất trồng rau bao lớn là thích hợp?”
Cố Thanh Sơn vội vàng dẫn dắt sang đề tài khác, mang nàng đến phòng ở phía Tây xem hồ nước, đất trồng rau, hồ sen…
Khi Ninh Hinh về đến nhà, trời đã tối rồi. Cố Thanh Sơn đưa nàng trở về, tới tận cửa, xong đem hay trăm lượng bạc cùng mười sáu mảnh bạc vụn trong ví đưa cho nàng, hắn mới xoay người đi.
Hắn nhờ Ninh Hinh giúp hắn bảo quản tiền bạc này, nàng vốn là không đáp ứng, sau hắn lại đau khổ cầu xin, bảo ngày mai bắt đầu xây nhà ở, nhiều người hỗn độn, chuyện mất bạc rất dễ xảy ra, Ninh Hinh mới miễn cưỡng đáp ứng.
Trở lại nhà, trải chiếu ra nằm, Cố Thanh Sơn hưng phấn thật nhiều, một chút buồn ngủ cũng không có, ngay cả bạc đều đưa cho nàng, nàng hiện tại tựa như một bà quản gia… hắc hắc… (Riêng khoản này ta thấy đúng, khi mà thương thật, ngta không tiếc tiền cho ng thương đâu, còn lúc nào cũng tính toán từng đồng thì ngta chưa thực sự thương đâu)
Cầm lấy cung tên, đại đao ở trên lưng, hắn lưu loát chạy lên núi. Chưa tới một canh giờ, liền khiêng về một con dã trư nặng mấy chục cân, còn bắt được một con thỏ hoang trở về.
Mọi sự đã chuẩn bị chu đáo, tâm tình tốt, khoảng cách đến với giấc mộng của hắn lại càng gần, tâm tình thập phần vui sướng.
Tháng Ba đã đến, cảnh sắc tươi đẹp, ánh nắng chan hòa chiếu sáng tới mười dặm đường. Sáng sớm, thôn đông liền vang lên tiếng pháo vui tai, Doãn tứ thẩm mời tới thợ xây có tay nghề tốt nhất là Thạch Đại Trụ để khai những lời chúc đầu tiên, xung quanh đến tề tựu khoảng 20 thanh niên trai tráng đều khiêng xẻng, mag theo bay đứng đông đủ.
Thạch Đại Trụ dọc theo đường biên dùng dây thừng làm cho phẳng, hô to một tiếng:
“Ba tháng xây dựng, khởi công rất lâu a! Mong cho chủ nhà sẽ có nhà cửa đại cát đại lợi, thú người vợ xinh đẹp, sinh nhiều đứa nhỏ, sống thật lâu nha!”
“Hảo”
Mợi người cười lớn kêu theo hưởng ứng, âm thanh to thẳng lên tới tận trời, ngay cả Ngô Nhị Cẩu đang nằm ngủ ở trên giường đều bị đánh thức. Hắn đưa mắt nhìn về phía thông đông, khi tới đó chỉ thấy một khung cảnh làm người ta khiếp sợ.
Hai mươi nam tử khỏe mạnh đang góp tay vào làm việc. Đại Thanh đã sớm gia nhập và đang ra sức đưa xẻng lên để làm việc. Khí thế ngất trời đến nỗi làm cho hắn một con người lười biếng lao động cũng muốn chạy đến làm chung, chính là không hiểu được tại sao lại thế này. Vừa vặn, có hai lão bà đến bên bờ sông giặt quần áo, chợt nghe Tôn bà bà nói:
“Ngươi nhìn xem, Cố Thanh Sơn thật sự là có tương lai, làm một cái nhà 12 gian phòng, đừng nói thôn chúng ta, chính là toàn bộ Lai Thủy huyện này cũng khó tìm thấy một toàn nhà xa hoa như vậy.”
“Đúng vậy a”
Doãn bà bà bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ nhớ lại quá khứ:
“Nhóm thợ xây đông như vậy, dốc sức làm, mỗi ngày cấp hai mươi lăm văn tiền công, còn lo cả đồ ăn thịt cá, nếu nhà của ta lão nhân còn có thế làm, đã sớm đi hỗ trợ rồi”.
Ngô Nhị Cẩu táp táp chậc lưỡi, hai mươi lăm văn tiền còn có thịt để ăn, khó trách những người này mới sáng sớm đã liều mạng làm việc. Hắn âm thầm hối hận việc làm của mình lần trước đánh chủ ý lên Ninh Hinh, đắc tội Cố Thanh Sơn, bằng không chính mình cũng có thể kiếm được vài ngày thịt để ăn.
Ai… Ai cũng không thể đoán trước được, nếu biết Cố Thanh Sơn có thể sống trở về, hắn tuyệt đối không dám thương nhớ Ninh Hinh, chẳng đến nỗi mà một chút cũng không có gì như bây giờ. (Tên cặn bã xã hội mà)
Nam nhân mà hắn (Ngô Nhị Cẩu) e sợ hiện giờ đang ngồi ở nền đất xây nhà mà nhìn mọi người đào nền, bay lên bụi đất như nỗi lòng của hắn lúc này vậy, đầu tiên là xây lên căn nhà, chẳng mấy chốc là hắn sẽ có căn nhà xinh đẹp, sau đó sẽ là có một nương tử xinh đẹp. Ngẫm lại giờ phút này của Ninh Hinh, hẳn là đã đến nhà Doãn Tứ thẩm rồi, hắn sẽ đem heo rừng và thỏ hoang qua đó, cố ý dặn dò Tứ thẩm giữ lại hai con thỏ cho Ninh Hinh mang về.
Đến thời điểm buổi trưa, nền đã làm được phân nửa, mặt trời đỏ đã nhô lên tới đỉnh, mọi người mồ hôi đổ như mưa cũng không tính là gì, con mắt háo hức chờ ăn cơm thịt vào bữa trưa. Bình thường nam tử ở nông thôn trừ khi là ăn mừng năm mới thì có thịt để ăn, đại đa số mọi người đã hơn 2 tháng này không biết vị thịt là gì.
Một đám người đi vào cổng của nhà Doãn Tứ thẩm, lập tức ngửi được mùi vị thịt thơm ngào ngạt, thật là thơm đó nha!!! Mỗi người đều được chia cho một chén lớn thịt heo hầm cải trắng, trên mặt nổi lên một tầng váng mỡ, thịt heo không cắt thành miếng nhỏ, mà là để một khối lớn, ăn thực là đã ghiền.
“Thật là đỡ thèm nha”.
“Đúng, ta phải ăn được thêm mười bát mì nữa”
“Ngươi cẩn thận, đừng có đem bụng mà hành hạ quá… haha…”
Mọi người há rộng miệng, ăn miếng lớn thỏa mãn, có người ngồi xổm trên bậc thang, có người ngồi dưới gốc cây, náo nhiệt đến ồn ào. Mùi vị thịt bay ra tứ phía, hơn phân nửa Trữ Gia Trang đều đầy ắp mùi thịt thơm phức, mợi người đền tán thường Cố Thanh Sơn thật sự là có bản lãnh, vận khí lại rất tốt.
Nam nhân được sùng bái kia lại không vội vã ăn cơm, mà hắn đi vào phòng bếp nhìn Ninh Hinh. Nàng hiện đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để rửa rau cải, một đôi tay trắng noãn dường như có chút phù thũng. Cố Thanh Sơn lôi kéo cánh tay của nàng làm cho nàng phải đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé kia đang sưng lên trắng bệch, cực kỳ đau lòng nói:
“Ninh Hinh, muội phải rửa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn sao? Như thế nào lại thành bộ dáng như thế này vậy?”
Ninh Hinh đem hai tay lau lên tạp dề trước người, cười nói:
“Không có việc gì, Thanh Sơn ca, huynh đói bụng chưa? Muội múc đồ ăn cho huynh ăn”.
Chia phần đồ ăn là việc của vợ Tiểu Xuyên làm, nàng ta đang múc một chén để bên cửa sổ, trong viện sẽ có người tới bưng đi. Gặp Cố Thanh Sơn đi vào, ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn, tựa như nhìn thấy một con đường đầy kim tiền mở ra trước mắt. (Ý là mắt sáng rỡ ý). Vội múc một chén đề ăn thật nhiều, còn cố ý gắp nhiều thêm mấy khối thịt ở bên trong, hai tay bưng đến đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn một lòng một dạ nhìn chăm chăm Ninh Hinh đang bưng bát đồ ăn, không chú ý nhiều đến vợ của Tiểu Xuyên theo đến bên cạnh, thiếu chút nữa đã đem một chén thịt tốt đụng đổ trên đất.
“Thanh Sơn đại ca, đây là ta múc riêng cho huynh, mau thừa dịp còn nóng ăn đi, ta đi lấy cho huynh bát mỳ”. Vợ Tiểu Xuyên kích động cười toe toét.
Cố Thanh Sơn nhìn chứ không có đón nhận, thản nhiên nói:
“Ngươi ăn đi, các ngươi cũng đã vất vả nửa ngày rồi, Ninh Hinh múc cho ta rồi, như vậy cũng đủ rồi”.
Dứt lời, xoay người sang chỗ khác để lại tiếp tục nhìn Ninh Hinh, chỉ thấy nàng múc một chén lớn tràn đầy, tay trái bưng, tay phải đem thìa bỏ vào. Cố Thanh Sơn vội vàng đưa tay qua đón:
“Huynh đỡ cho, muội đừng cố sức”.
“Muội nào có yếu ớt như vậy”
Ninh Hinh cười cầm chén cho hắn, lại đi đến cạnh bên múc mỳ từ trong nồi ra:
“Ăn trước từng này đi, hết rồi muội lại đi múc thêm cho huynh”.
“Được”.
Cố Thanh Sơn tiếp nhận, lại không vội ăn, dặn Ninh Hinh:
“Muội cũng ăn đi, đừng chỉ lo làm đồ ăn, cả ngày đều đã mệt thành như vậy”.
Vợ Tiểu Xuyên cắn mạnh môi dưới nhìn Thanh Sơn, nếu bàn về ân huệ, tự nhiên là Doãn gia so với Ninh gia lớn hơn, thái độ như thế này là ý tứ gì, chỉ nhìn thấy Ninh Hinh làm việc vất vả, không thấy người khác cũng vậy hay sao?
Đồng dạng là kiếm được hai mươi lăm văn tiền, Ninh Hinh có tiện nghi thì không nói đi, còn được oogn chủ mang ơn. Từ sáng tới trưa, nàng có điểm khi dễ Ninh Hinh, bất quá, vẫn cảm thấy là nên phải như vậy.
Danh sách chương