Editor: Đèn Lồng Thánh Chạp

Đi vào đi ra tới ba cái khách điếm, lão đầu tử vẫn không vừa lòng, cuối cùng liền chọn một nhà trong phòng có sân rộng lớn có thể chứa được xe ngựa. Có người ngoài ở đây, Ninh Hinh tự nhiên là không chịu cùng với hắn giả làm vợ chồng, liền kiên định một mình ở một gian riêng biệt.

Cố Thanh Sơn có đến 120 điều lo lắng trong đầu, liên tục dặn dò tới gần 1 canh giờ mới ngượng ngùng mà quay trở về phòng.

Lão đầu tử phẩy phẩy bàn chân ý muốn: rửa chân cho ta này, làm cho hắn(CTS) phải bưng nước ấm đến. Nước này là hắn đun cho hắn tắm. Cố Thanh Sơn cũng không có cái gì biểu hiện trên mặt là bất mãn, bình tĩnh giúp lão đầu nhi rửa chân, còn hỏi hắn là nước có vừa không.

“Tiểu tử ngươi nha, cái người phải cứu kia với ngươi quan hệ như thế nào?” – Lão đầu nhi nháy mắt cười xấu xa.

“Không có quan hệ gì, chúng ta chỉ là cùng thôn, ta là cái cô nhi, nhà hắn đối với ta không tồi, còn gọi ta đến ăn cơm tất niên nữa” – Cố Thanh Sơn một bên chà chân cho hắn, một bên bình tĩnh đáp lại.

“Nếu không có quan hệ quá thân cận, vậy tại sao ngươi lại cam tầm tình nguyện mà cúi đầu, khom lưng hầu hạ ta?”

Cố Thanh Sơn dừng tay một chút, ngây ra một chốc, lại nói tiếp:

“Mẹ ta khi còn sống, thân mình không tốt, luôn ốm đau ở trên giường, ta cùng cha liền cũng tẩy rửa cho nàng: rửa chân, thói quen rồi, không tính là gì”.

Hắn bưng thau nước đi vài bước, đưa lưng về phía lão đầu nhi nói:

“Kỳ thật… Có thể có người ân cần chiếu cố mình, cũng tính là hạnh phúc, cha mẹ ta cũng không còn, ngay cả rửa chân thực ra cũng không có ai để hầu hạ”.

Hắn đi ra ngoài đổ nước rửa chân, thuận tiện đem chân mình rửa sạch sẽ, đi ngang qua cửa phòng Ninh Hinh lại dặn dò một phen, làm cho trước của của nàng huyên náo. Thời điểm trở về phòng gặp lão đầu nhi đã nằm chỏng vó ở đầu giường gần lò sưởi, như vậy vừa vặn, hắn cũng tính là ở bên xa lò sưởi vì gần với phòng Ninh Hinh, dễ quan sát động tĩnh bên đó.

“Tiểu Cố nha, tuy nói ngươi cũng làm một cái người thành thật, nói ra lời cũng có đạo lý. Chính là lão nhân ta là ai?”

“Lão thần tiên” – Cố Thanh Sơn cười đánh gãy lời hắn.

“Đúng rồi, cho nên… Sẽ không xem như ta là không biết chuyện đi. Tiểu tử ngươi chạy qua chạy lại ân cần như vậy, kỳ thật chính là muốn đem đại ca của Ninh Hinh biến thành đại cữu ca của ngươi đúng không?”

Lão đầu như thảnh thơi vắt chân lên bắt chéo, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, một bộ dáng biết tỏng.

Cố Thanh Sơn một bên trải giường, một bên cười:

“Nếu đều đã nhìn ra, còn không có giúp ta sao? Có một điều ta nhắc nhở lão, Ninh Hinh muội không có khả năng lên núi săn thú, đệ đệ nàng mới mười một tuổi, đại cai lại nằm ở trên giường, có thể đi kiếm đồ làm các món ăn thôn quê hiếu kính lãi chỉ có mình ta thôi. Thế nào? Nên lo lắng một chút đi chứ.”

Lão đầu nhi cười haha, ngay cả Cố Thanh Sơn cũng thật là thông minh, biết ra điều kiện. Đang mải mê trò chuyện, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập của, cũng không xa căn phòng này, chính là cách vách bên phòng của Ninh Hinh.

Cố Thanh Sơn nghiêng tai nghe, liền nhảy xuống mặt đất, ngay cả giày cũng không đi, vội bỏ chạy ra ngoài. Một phen túm lấy cổ áo người kia, thiếu chút nữa đã vung quyền đánh tới.

“Khách quan, khách quan… là ta…” – Tiểu nhị sợ tới mức nói năng lộn xộn, gắt gao ôm lấy đầu.

Lão đầu nhi đuổi tới, giữ chặt cánh tay Cố Thanh Sơn:

“Có chuyện gì từ từ nói, người là người trẻ tuổi, như thế nào cơn tức giận lại lớn như vậy?”

Tiểu nhị liếc mắt một cái nhìn nắm tay đang vung lên ở phía trên đầu hắn, run rẩy nói:

“Ta… khách điếm của chúng ta có đồ ăn khuya, là vừa mới làm bánh phủ tôm, ta chỉ nghĩ là đi hỏi một chút có khách quan nào muốn ăn hay không thôi?”

“Muốn hỏi sao không đến hỏi ta? Cố tình đến làm phiền muội muội của ta là có ý gì?” – Cố Thanh Sơn lửa giận hừng hực.

Tiểu nhị ủy khuất quay lại trợn mắt nhìn:

“Ai u… ta đây không phải là lần lượt hỏi từng gian phòng sao? Hỏi xong gian này thì sẽ qua gian phòng của ngài thôi”.

Ninh Hinh tự nhiên cũng nghe tới động tĩnh, đi đến cạnh cửa nhỏ giọng hỏi:

“Thanh Sơn ca, không có viêc gì đi? Muội mở cửa nhé?”

Phải nói chuyện với Ninh Hinh, tư thế muốn đem tiểu nhị đánh bay xa vài trượng của Cố Thanh Sơn đổi thành giọng nói ôn nhu:

“Không có việc gì, chỉ là hỏi muội có muốn ăn khuya hay không, bất quá có lẽ chỉ là cái cớ thôi. Muội nhớ là, chỉ cần không phải huynh đến gõ cửa, ai tới muội cũng đừng mở, đi ngủ đi, huynh coi chừng cho.”

Ninh Hinh ừ một tiếng, thổi tắt ngọn nến, lên giường ngủ. Cố Thanh Sơn hung tợn nhìn tiểu nhị, uy hiếp nói:

“Vô luận là có bất cứ chuyện gì, cũng không cần quấy rầy muội muội của ta, có việc thì tới tìm ta, bằng không, vạn nhất xem ngươi thành tiểu tặc, đánh cho tàn phế…”

“Ta ta ta… đã biết, không dám” – Tiểu nhị sợ tới mức nhe răng, trợn trắng mắt mà bỏ chạy.

Cố Thanh Sơn bưng bồn nước ra ngoài lại rửa chân một lần nữa, thời điểm trở về, lão đầu nhi đem một ly trà nguội đưa cho hắn:

“Người trẻ tuổi, tức giận không thế quá lớn như vậy, hại thân thể, đến uống nước trà hạ hỏa đi”.

Một chén trà này uống xong, quả thật là hạ hỏa.

Cố Thanh Sơn cả đêm chạy thập tử nhất sinh đi nhà xí, cứ đều đặn nửa canh giờ đi một lần. Cả đêm không ngủ, bất quá cũng có chỗ tốt, đối với Ninh Hinh thì hoàn toàn yên tâm. Ở trước cửa của nàng chạy qua chạy lại hươn 20 lần, quả thực biến thành thị vệ tuần tra.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Sơn tự nhiên là buồn bã, ỉu xìu, điểm tâm cũng chỉ ăn vài hớp, liền trèo lên xe ngựa. (đi hơn 10 lần mà vui được thì con lạy thánh luôn ấy chứ =.=”)

Ninh Hinh thấy hắn như vậy, có chút lo lắng:

“Bằng không chúng ta nghỉ ngơi 1 ngày lại đi”

Lão thần tiên vung bàn tay to bản lên, cầm roi đánh ngựa đứng lên, liền trốn vào trong xe ngựa.

“ Đó chỉ là bệnh nhỏ mà thôi, bất quá là tràng trướng bị lạnh thôi, đến đây, nha đầu, ta dạy cho ngươi biện pháp xoa huyệt, ngươi xoa cho hắn một buổi sáng, bảo đảm khỏi hẳn” (Lão già lưu manh không kém, tiếp tay cho giặc)

Vì thế, Ninh Hinh dựa theo chỉ dẫn của lão đầu nhi mà xoa huyệt vị ở gan bàn tay cùng mu bàn tay cho hắn, nhất nhất xoa đến trưa.

Cố Thanh Sơn vô lực dựa vào vách xe ngựa, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của nàng cầm bàn tay to lớn của hắn xoa đi xoa lại, trong lòng không khỏi than thở: thật là làm trò, hắn lúc nào yếu như vậy.

Ngày đó hắn xoa cho nàng một đêm, hôm nay xem như cho nàng trả nợ, xoa cho hắn một ngày. (Ta khinh… ta phỉ nhổ…. Mi xoa chỗ đó hp chết được, làm như ăn khổ vậy)

Sau khi được chăm sóc, bấm huyệt thì bụng dạ đúng là không còn đau nữa, ăn uống cũng khá hơn, đáng tiếc là trên đường không gặp được thị trấn nào, đến buổi tối, cũng chỉ chạy đến được một toàn nhà hoang dưới chân núi.

“Các ngươi ở trong này nghỉ ngơi chút đi, ta đi chuẩn bị món ăn dân dã – báo đáp lão thần tiên đây một chút” – Cố Thanh Sơn nhăn mặt nhìn lão đầu nhi cười như không cười, xoay người vào cánh rừng.

“Tiểu Ninh a, tới đây đấm lưng cho ông nội nào” – Lão đầu nhi không chút khách khí ngồi ở một tảng đá lớn phía trước.

Thời điểm Cố Thanh Sơn xách về một con thỏ hoang, một con chim trĩ trở về, thật xa liền nhìn thấy Ninh Hinh quỳ gối xoay người mà đấm lưng cho lão đầu nhi, trong lòng hiển nhiên là không cao hứng, rồi lại không dám biểu hiện rõ ràng, lạnh mặt nói:

“Lão thần tiên, ngài thân mình yếu cần người hầu hạ thì nói ta, Ninh Hinh mấy ngày nay cũng thật là mệt mỏi rồi, để cho nàng nghỉ ngơi một lát.”

“Ai..u.., cơn tức còn lớn vậy ư, xem ra còn phải hạ hỏa” – Lão đầu nhi quay lại cười xấu xa.

Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, đến bờ sông thu thập con mồi, rất nhanh liền nổi lửa lên. Lão đầu nhi đối với đồ ăn nướng này nọ quả thật rất có hứng thú, chọn một khúc thỏ hoang chặt khúc, thật là ngon a… Đột nhiên phát hiện, hai con mồi đều là một mũi tên xuyên qua yếu hầu, ngạc nhiên hỏi:

“Trời tối như vậy, ngươi như thế nào có thế bắn chuẩn xác nhưu thế, hay là… ngươi có thể nhìn thấy vào ban đêm?”

Cố Thanh Sơn đắc ý gật đầu, lãi đầu nhi giống như phát hiện thấy trân bảo, bu lại:

“Tiểu cố a~… nguyên lai ngươi còn có khả năng này, thật là tốt quá. Có một loại Hắc Sâu, là dược liệu vô cùng quý hiếm, chỉ có buổi tối mới có thể bắt được, nếu giơ đuốc lên sẽ dọa nó chạy mất, liền cần ngươi đi bắt đó, trong chốc lát chúng ta đi bắt đi.”

Cố Thanh Sơn đi dạo cầm con gà rừng xuyên qua nhánh cây, lười nhác nói:

“Lúc này mới biết ta hữu dụng? Ngày hôm qua khi kê đơn cho ta, cũng không phải là thái độ này a”

Lão đầu nhi cười ha ha, liếc mắt một cái, đi đến xe ngựa lấy bịch muối của Ninh Hinh, cười nói:

“Tiểu tử ngốc, ta đó, cũng coi như là giúp ngươi nha…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện