Một đường hỏi thăm hướng đi, đến giờ Thìn cũng vào tới thị trấn. Hai người cũng đều đói bụng, Cố Thanh Sơn đem xe ngựa dừng trước một của tiệm lâu đời cả trăm năm tuổi đề bảng quảng cáo món thịt lừa nướng
– “Đây là Bảo Định Phủ nổi tiếng với món thịt lừa nướng. Đã nghe nói qua nhưng chưa thử lần nào” Ninh Hinh nhìn ngó xung quanh.
– “Đi, chúng vào thử xem thế nào” Cố Thanh Sơn buộc xe ngừa vào song của sổ, tiện việc canh chừng.
Đây là Bảo Định quán danh bất hư truyền với món thịt lừa nướng hương vị chính thống. Người nướng thịt thân mình tráng kiện rắn chắc. Một bên khoe khoang đẳng cấp thịt nướng chính tông nhà mình, một bên chiến đấu trong phòng bếp. Một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền đến không khỏi làm người khác chảy nướng miếng. Miếng thịt nướng màu vàng nhạt, vì để trên khay nướng ép mà có in sọc vĩ nướng, khi đó miếng thịt đã có thể ăn.
Nhưng ăn thế nào?
– “Bên ngoài hơi cháy, bên trong mềm thơm, xếp giòn vừa miệng: thịt nướng tới rồi…” Phụ nhân cầm một miếng thịt đến trước mặt Cố Thanh Sơn.
– “Nè, Ninh Hinh, muội ăn đi” Cố Thanh Sơn nhận miếng thịt đưa đến trước mặt Ninh Hinh.
Phụ nhân có chút kinh ngạc, chẳng phải nhà người ta nam nhân mới là quan trọng hơn sao, có ăn ngon, trước hết đều phải để cho nam nhân, nên phụ nhân mới đưa miếng thịt đến trước mặt Cố Thanh sơn, không nghĩ đến là hắn lại chuyển qua cho vợ hắn bên cạnh.
– “Huynh ăn đi, muội không muốn ăn nhiều thịt, ăn một miếng dưới cặp nách là được” Ninh Hinh nói, giọng có chút trầm thấp.
– “Nàng ăn đi, chúng ta không thiếu tiền, thịt mới là chính tông” Cố Thanh Sơn giơ lên miệng nằng, hận không thể đút nàng ăn.
Phụ nhân bên cạnh lại đặt tiếp miếng thịt đến trước mặt bọn họ: “Ha ha, nam nhân nhà người nói đúng đấy, vừa thấy là biết người sành ăn. Loại thịt nướng chính tông này 6 văn tiền, loại thịt nách thì 2 văn tiền, nhìn người thanh thanh tú tú thế kia cũng biết không ăn đợc nhiều cơm, liền ăn miếng thịt này đi”
Lại bị người khác hiểu lầm, Ninh Hinh đỏ mặt đi đến bên cửa sổ: “Ngươi không rõ, thì đừng nói loạn”
Ninh Hinh cuối đầu, nhìn chằm chặp phía dưới đất. Cố Thanh Sơn đau lòng nhìn nàng, âu yếm nói: “Được, vậy nàng ăn miếng thịt kia, tất cả đều nghe theo nàng, thế nào?”
Phụ nhận đứng bàn bếp, một bên giữ chén cháo nhỏ, lại liếc trộm qua bên này, thấy thế nào cũng giống như vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, thế là thế quái nào?
Hai miếng thịt lợn cặp nách và hai cháo được bưng đến, phụ nhân liếc mắt nhìn ra xe ngựa đang cột ngoài cửa sổ còn có kế bên là một con heo rừng: “Trời ạ, đó là đầu heo rừng sao?”
Cố Thanh Sơn vừa ăn thịt vừa thản nhiên nói: “Đúng vậy, sáng nay vừa săn được. Ta định dò hỏi, trong trấn này có chỗ nào muốn mua, các người muốn mua không?”
Phụ nhân quay đầu lại nhìn Cố Thanh Sơn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, tràn đầy sùng bái, dè dặt hỏi: “Chính là ngươi săn?”
Cố Thanh Sơn cười cười: “Theo ngươi thì muội muội ta có thể săn?” (Tiểu Nương Tử: muội muội ở đaya ý chỉ Ninh Hinh)
– “Trời ạ, ông chủ, ông mau đến đây, con heo rừng lớn như vậy, còn có thể ăn thịt người đấy, thế mà bị tên tiểu tử này săn được” Phụ nhân hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, quay đầu lại gọi nam nhân của nàng.
Nam nhân tiến lại xem, rất bội phục, còn nhiệt tình nói: “Lớn như vậy, nhà chúng ta không mua nổi, ngươi đến nhà Lưu viên ngoại thử xem sao, nhà bọn họ có tiền nhất trong trấn này đấy. Hơn nữa, nghe nói hôm nay là đầy tháng trưởng tôn nhi của Lưu gia đấy, nghe nói đãi tiệc rầm rộ lắm, nói không chừng sẽ cần mua heo đấy”
Cố Thanh Sơn hưng phấn bừng bừng: “Trưởng tôn nhà hắn? Là nhi tử thành thân lâu rồi mới có hay sao?”
Cố Thanh sơn gật gật đầu, hỏi thăm đường đi, một suy nghĩ tuyệt diệu vừa sinh ra trong đầu hắn.
Cơm nước xong lên xe ngựa, Cố Thanh Sơn nói với Ninh Hinh: “Ninh Hinh, ta có biện pháp này, ta có biện pháp này có thể đem heo rừng này bán được giá, nhưng mà phải ủy khuất nàng một chút”
– “Thanh Sơn ca, nói cái gì mà ủy khuất chứ, huynh nói ta nghe thử”
Cố Thanh Sơn thấy nàng đáp ứng, trong lòng mừng vui như hoa nở, lại cố tình bày ra vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nàng chỉ cần búi tóc dài lên, vờ làm vợ ta, đến đó diễn thật ân ái, còn lại cứ để ta làm”
Ninh Hinh thật không nghĩ đến trường hợp này, muốn từ chối lại sợ hắn sinh khí, phải tưởng tượng ra vẻ làm vợ hắn, trên mặt liền nóng như lửa đốt. Tuy rằng nàng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn yên lặng vấn tóc lên. Thanh Sơn ca vì mình mà làm nhiều điều như vậy, chính mình trong thời điểm phải vì hắn để có thể bán được heo giá tốt, nàng làm sao lại không đáp ứng được.
Cố Thanh Sơn ngồi trên càng xe, nhìn nàng dùng mấy ngón tay nhỏ linh hoạt búi mái tóc đen như nhung thành một búi tóc xinh đẹp, kết hợp hoàn mỹ với cái phi vân kế trên đỉnh đầu. Từ một cô nương thanh tú nháy mắt lại thành một tiểu tức phụ xinh đẹp, Cố Thanh Sờn nhìn đến mắt không chớp, không nhịn được tưởng tượng đến nàng lúc thành thân, vẫn là búi tóc như thế, mặc vào mũ phượng khăn choàng, ngồi lên kiểu hoa gả cho hắn.
– “Thanh Sơn ca, huynh cười cái gì? Có phải rất khó nhìn không?” Ninh Hinh thấy hắn cười trộm, trong lòng liền không yên
– “Khụ khụ” Ngoài ý muốn bị sặc chính nước miếng của mình (TNT: -_-|||) nam nhân ho khan vài tiếng rồi nói: “Đẹp, thật sự rất đẹp”
Rất nhanh, đi đến cổng lớn Lưu gia, Cố Thanh Sơn nhảy xuống xe ngựa, vòng qua chỗ Ninh Hinh, vươn tay đỡ lấy bàn tay nhỏ của nàng, dìu nàng xuống xe, nói với người gác cổng: “Tiểu ca, ta và nội nhân muốn gặp chủ nhân của ngươi”
Tên sai vặt trông cửa cười đến tiếp đón: “Các vị từ nơi nào đến, có phải đến dự lễ đầy tháng của tiểu chủ nhà ta?”
Đang nói chuyện, chỉ thấy một nam nhân tướng ta phúc hậu, mặc tơ lụa xiêm y đi ra. Gã sai vặt thấy hắn, vội cười nói: “Lão gia, người tới vừa đúng lúc, nơi này có một đôi vợ chồng trẻ, không biết là thân thích từ đâu”
Cố Thanh Sơn thấy gia chủ đi ra, liền tiến lên cúi đầu hành lễ, tay lại nắm chặt tay nhỏ của Ninh Hinh không buông: “Viên ngoại, chúng ta là đi ngang bảo địa, ghé qua tặng người thêm hỷ”
Khuôn mặt trong tròn của Lưu viên ngoại cười rộ lên thật hiền lành, cho là cái hỷ mà bọn họ nói chính là ăn tiệc, bèn cười mời: “Được thôi, các người tới có sớm một chút, tiệc đãi khách phải nửa canh giờ nữa mới bắt đầu, các người qua bên kia ngồi chơi uống miếng nước đi”
Cố Thanh Sơn buông tay Ninh Hinh, dắt xe ngựa qua, heo rừng ở đuôi xe hiện ra, rước lấy không ít sự kinh hô của mọi người
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bị hắn nắm tay không buông, Ninh Hinh có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu. Lòng bàn tay hắn thật ấm áp, giữa tiết trời khí xuân có chút lạnh, nắm bàn tay hắn thật thoải mái, chỉ là có chút hồi hộp mà thôi.
Hắn buông tay nàng đi ra dắt xe ngựa, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nắm hai tay lại với nhau, mới dám ngẩng đầu lên nhìn người khác. Chỉ là chưa thoải mái được bao lâu, lại thấy Cố Thanh Sơn đi tới, vươn tay dài ra, ôm lấy bả vai nàng. Hắn cao như vậy, ngực lại to rộng, chỉ cần ôm nhẹ một cái, lại như nàng thành chim nhỏ nép vào lồng ngực hắn.
Mặt nhỏ của Ninh Hinh lại hồng lên, ngượng ngùng gục đầu xuống đất, chỉ nghe âm thanh sang sảng của Cố Thanh Sơn vang lên trên đỉnh đầu: “Lưu viên ngoại, vợ chồng ta hôm nay vận khí tương đối tốt, sáng sớm đã bắt được một con heo rừng, đi vào trong tính thành toan bán đi, lại nghe nói hôm này là đầy tháng tôn tử, có thể thấy được đây là ý trời muốn ban cho một con heo rừng để ta thêm hỷ. Ông bà ta vốn có câu “Song hỷ lâm môn”. Nghĩ đến ngài năm nay lại có thêm một tôn tử bụ bẫm mà vợ chồng ta thì…”
Hắn cúi đầu cưng chìu nhìn người trong lòng, nữ nhân cúi đầu mặt đỏ bừng, cười nói: “Mới vừa thành thân không lâu, khẳng định có thể hưởng chút không khí vui mừng, sang năm lại có thêm một tiểu tử mập mạp, mọi người cùng vui”
Lưu gia đang có chuyện vui, nghe thêm hỷ sự lại càng thấy may mắn. Lần này Cố Thanh Sơn nói hết lời, Lưu lão gia càng nghe càng cười toét miệng, liên tiếp gật đầu: “Tốt tốt, mọi chuyện đều vui, con heo này ta mua, quản gia, tới xem bao nhiêu bạc?”
Lão quản gia nghe lời tiến lại, nhìn quanh con heo một lần, vuốt râu nói: “Con heo rừng này ước chừng 200 cân, vết thương còn mới, thịt còn mềm, răng nanh cũng không nguyên vẹn, phỏng chừng hai mươi ba mươi lượng đi”
Lão quản gia luôn khôn khéo, tất nhiên là tự ép giá. Cố Thanh Sơn chưa săn heo rừng bao giờ, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu, còn mỉm cười kéo tay Ninh Hinh, giọng điệu nhún nhường nói: “Nương tử, hôm nay chúng ta không đến cửa hàng bán, đây là thêm hỷ, bán nhiều bán ít cũng không quan trọng, về sau ta lại săn con mồi khác được không?”
Một nam tử hán cao lớn lại bày ra bộ dáng e dè như vậy, hiẻn như là sợ vợ mình mất hứng
Ninh Hinh lại không để ý tiền, mà là đang rất khó xử. Bị hắn gọi vợ ngọt ngào như vậy, nàng nói không ra lời, mặt đỏ bừng như lửa, tay nhỏ bị hắn kéo cũng như bị đốt cháy, chỉ có thể nghiêng mặt một bên không lên tiếng.
Gã sai vặt gác cổng chưa từng gặp lại tiểu tức phụ nào đẹp như vậy, lại thêm bộ mặt thẹn thùng. Nếu mình có thể cưới người vợ như vậy, cũng vui vẻ ngày đêm bồi nàng. Nghĩ vayạ bèn trêu gheo nói: “Tẩu tử không vui, đại ca có phải về nhà quỳ bàn giặt không vậy, ha ha …”
– “Ha ha ha, đừng mất hứng, nam nhân của phu nhân có tài như vậy, bắt được một con heo rừng thật lớn thế kia, liền trả 60 lượng bạc đi số sáu may mắn mà. Về sau các người săn được con mồi tốt, cứ đưa đến nhà ta, ta sẽ để giá tốt” Lưu viên ngoại coa giọng cười ta, phẩy tay cho quản gia đi lấy bạc.
Có Thanh Sơn tạ ơn, ra phía sau xe đỡ con heo đưa cho hai gã sai vặt hì hục vác vào phòng bếp. Bên này, hắn vừa rửa sạch xe ngựa xong liền thấy lão quản gia quay trở lại: “Tiểu tử thật bản lãnh, một lần đã kiếm được bằng ta vài năm tiền công”
Cố Thanh Sơn đưa cho Ninh Hinh: “Vợ ơi, gia tài của bọn mình đây”
Ninh Hinh chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào cui xuống trốn, hắn lại đưa đến trước mặt mình không lấy không được. Nàng chỉ đành vươn hai tay hồng hồng nhanạ lấy đỉnh bạc lớn trong tay hắn.
– “Nàng xem, tay làm gì đều đỏ, không cần kích động, về sau ta sẽ đi săn thật nhiều thú, đổi bạc mua cho nàng thật nhiều đồ nàng thích” Cố Thanh Sơn cười cười xoa bóp ngón tay của nàng.
Ninh Hinh nâng lên ánh mặt thật to ngập nước nhìn hắn, ý bảo hắn mau đi lên xe đi.
Gã sai vặt bên cạnh lại trêu ghẹo: “Ai u, mắt đi mày lại, vợ chồng son thật là ân ái nha”
Ninh Hinh xoay mặt đi chỗ khác không để ý đến hắn, tà váycủa nàng khi xoay người lay động như những cánh hoa đào rơi. Cố Thanh Sơn nhìn làn váy, hận không thể cùng nàng quang minh chính địa ân ân ái ái, bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động. Liền chạy đến phía sau nàng, ốm lấy thân thể bé nhỏ, bế nàng lên càng xe: “Nương tử, ngồi vững nhé, ta sẽ đánh xe đi”
Heo rừng đều bán xong rồi, còn phải diễn tiếp như vậy sao?
Ninh Hinh nghi hoặc nâng mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt hắn gần trong gang tấc, con người đen dày đặc thâm tình, làm nàng không phòng bị mà hãm sâu vào bên trong
Cố Thanh Sơn can đảm nhìn thẳng nàng, hy vọng nàng có thể hiểu được tấm lòng của mình. Chính là dù sao còn phải có việc gấp, không thể kéo dài thời gian, chỉ đnahf dùng ngón trỏ vô cùng thân thiết điểm chóp mũi nàng: “Nha đầu ngốc, đi thôi”
Trong tiếng trêu ghẹo của gã sai vặt, Cố Thanh Sơn vung roi ngựa đi
Ninh Hinh cứ như vậy mà cầm bạc, ngốc ngốc ngồi ở đầu xe, thẳng đến khi ra khỏi trấn, còn chưa khôi phục được nhịp tim bình thường.
Đây là làm sao?
Nàng vươn đầu lươi phấn hồng liếm liếm đôi môi khô, run run nói: “Ta… Ta đi giúp huynh cất bạc”
Tay vội chân loạn tiền vào tỏng xe, ngồi xổm trên chăn, màn xe rơi xuống, trong xe một mảnh mờ ảo. Rốt cục không cần tiếp tục đối mặt hắn, nàng như trút được gánh nặng, cánh tay run lên, bạc trong tay rơi xuống, nàng dùng tay nhỏ bé kia đè lên nơi trái tim đang đập loạn.
Trước mắt lại xuất hiệện ánh mắt kia của hắn, như có hàng vạn nghìn dây nhỏ quấn quanh, mỗi một dây đều ngưng kết tình ý nồng đậm như lửa, kín sâu không thấy đáy, rồi lại như hòa tan cả người nàng
Ninh Hinh nhắm mắt lại, lắc đầu.
Không, nàng tại sao có thể hiểu lầm Thanh Sơn ca, hắn chỉ vì muốn bán heo rừng tốt giá, mới đón ý nói hùa Lưu gia thôi.
Thanh Sơn ca trước nay đều như đại ca mà đối xử tốt với mình và Ninh Hạo, như thế nào lại có ý nghĩ khác? Đêm qua cùng hắn ngủ trên xe, hắn vẫn an phận không làm gì (TNT: what? Hóa ra bánh bèo muốn làm kìa Sơn ca….huynh thật là ngốc mà). Không, mình không thể tùy tiện hiểu lầm người khác, nhất là người ngay thẳng lương thiện như Thanh Sơn ca.
Không… Không. Ninh Hinh tự nói với chính mình một phen, làm cho mình tỉnh táo lại một chút. Không… nàng dùng sức lắc đầu thật mạnh, lắc đến tự mình làm đau “A…” một tiếng
Cố Thanh Sơn biết mình quá phận, từ khi rời cửa nhà Lưu gia liền chột dạ không dám nhìn nàng. Thẳng đến khi nàng trốn vào thùng xe, hắn mới dám để nội tâm không yên toát ra bên ngoài một chút.
Cách tấm màn, hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng là nghe động tĩnh bên trong, hắn có thể đoán là nàng đang yên lặng ngồi đấy. Có phải nàng đnag sinh khí không, dù sao mình biểu lộ rõ như vậy, cũng là khi dễ người ta. Dù gì người ta cũng là một cúc hoa khuê nữ, mình lại hết nắm tay lại ôm vai, chiếm tiện nghi không ít. Vừa rồi trong lòng chỉ lo thống khoái, hiện tại nghĩ đến đều sợ hết ruột gan.
Nếu Ninh Hinh từ nay về sau xem mình là người xấu, vài năm đi lính, trở về đã thành đại sắc lang, về sau cách xa, nếu vậy hắn phải làm thế nào bây giờ?
Lần thứ mười lăm quay đầu lại nhìn màn xe, chính là cũng không biết pahỉ làm sao, mà ngay cả một tia hỏ ra cũng không có, hắn sốt ruột, hận không thể vào trong bồi tội với nàng.
– “A…” Đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng hô nhỏ.
– “Đây là Bảo Định Phủ nổi tiếng với món thịt lừa nướng. Đã nghe nói qua nhưng chưa thử lần nào” Ninh Hinh nhìn ngó xung quanh.
– “Đi, chúng vào thử xem thế nào” Cố Thanh Sơn buộc xe ngừa vào song của sổ, tiện việc canh chừng.
Đây là Bảo Định quán danh bất hư truyền với món thịt lừa nướng hương vị chính thống. Người nướng thịt thân mình tráng kiện rắn chắc. Một bên khoe khoang đẳng cấp thịt nướng chính tông nhà mình, một bên chiến đấu trong phòng bếp. Một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền đến không khỏi làm người khác chảy nướng miếng. Miếng thịt nướng màu vàng nhạt, vì để trên khay nướng ép mà có in sọc vĩ nướng, khi đó miếng thịt đã có thể ăn.
Nhưng ăn thế nào?
– “Bên ngoài hơi cháy, bên trong mềm thơm, xếp giòn vừa miệng: thịt nướng tới rồi…” Phụ nhân cầm một miếng thịt đến trước mặt Cố Thanh Sơn.
– “Nè, Ninh Hinh, muội ăn đi” Cố Thanh Sơn nhận miếng thịt đưa đến trước mặt Ninh Hinh.
Phụ nhân có chút kinh ngạc, chẳng phải nhà người ta nam nhân mới là quan trọng hơn sao, có ăn ngon, trước hết đều phải để cho nam nhân, nên phụ nhân mới đưa miếng thịt đến trước mặt Cố Thanh sơn, không nghĩ đến là hắn lại chuyển qua cho vợ hắn bên cạnh.
– “Huynh ăn đi, muội không muốn ăn nhiều thịt, ăn một miếng dưới cặp nách là được” Ninh Hinh nói, giọng có chút trầm thấp.
– “Nàng ăn đi, chúng ta không thiếu tiền, thịt mới là chính tông” Cố Thanh Sơn giơ lên miệng nằng, hận không thể đút nàng ăn.
Phụ nhân bên cạnh lại đặt tiếp miếng thịt đến trước mặt bọn họ: “Ha ha, nam nhân nhà người nói đúng đấy, vừa thấy là biết người sành ăn. Loại thịt nướng chính tông này 6 văn tiền, loại thịt nách thì 2 văn tiền, nhìn người thanh thanh tú tú thế kia cũng biết không ăn đợc nhiều cơm, liền ăn miếng thịt này đi”
Lại bị người khác hiểu lầm, Ninh Hinh đỏ mặt đi đến bên cửa sổ: “Ngươi không rõ, thì đừng nói loạn”
Ninh Hinh cuối đầu, nhìn chằm chặp phía dưới đất. Cố Thanh Sơn đau lòng nhìn nàng, âu yếm nói: “Được, vậy nàng ăn miếng thịt kia, tất cả đều nghe theo nàng, thế nào?”
Phụ nhận đứng bàn bếp, một bên giữ chén cháo nhỏ, lại liếc trộm qua bên này, thấy thế nào cũng giống như vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, thế là thế quái nào?
Hai miếng thịt lợn cặp nách và hai cháo được bưng đến, phụ nhân liếc mắt nhìn ra xe ngựa đang cột ngoài cửa sổ còn có kế bên là một con heo rừng: “Trời ạ, đó là đầu heo rừng sao?”
Cố Thanh Sơn vừa ăn thịt vừa thản nhiên nói: “Đúng vậy, sáng nay vừa săn được. Ta định dò hỏi, trong trấn này có chỗ nào muốn mua, các người muốn mua không?”
Phụ nhân quay đầu lại nhìn Cố Thanh Sơn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, tràn đầy sùng bái, dè dặt hỏi: “Chính là ngươi săn?”
Cố Thanh Sơn cười cười: “Theo ngươi thì muội muội ta có thể săn?” (Tiểu Nương Tử: muội muội ở đaya ý chỉ Ninh Hinh)
– “Trời ạ, ông chủ, ông mau đến đây, con heo rừng lớn như vậy, còn có thể ăn thịt người đấy, thế mà bị tên tiểu tử này săn được” Phụ nhân hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, quay đầu lại gọi nam nhân của nàng.
Nam nhân tiến lại xem, rất bội phục, còn nhiệt tình nói: “Lớn như vậy, nhà chúng ta không mua nổi, ngươi đến nhà Lưu viên ngoại thử xem sao, nhà bọn họ có tiền nhất trong trấn này đấy. Hơn nữa, nghe nói hôm nay là đầy tháng trưởng tôn nhi của Lưu gia đấy, nghe nói đãi tiệc rầm rộ lắm, nói không chừng sẽ cần mua heo đấy”
Cố Thanh Sơn hưng phấn bừng bừng: “Trưởng tôn nhà hắn? Là nhi tử thành thân lâu rồi mới có hay sao?”
Cố Thanh sơn gật gật đầu, hỏi thăm đường đi, một suy nghĩ tuyệt diệu vừa sinh ra trong đầu hắn.
Cơm nước xong lên xe ngựa, Cố Thanh Sơn nói với Ninh Hinh: “Ninh Hinh, ta có biện pháp này, ta có biện pháp này có thể đem heo rừng này bán được giá, nhưng mà phải ủy khuất nàng một chút”
– “Thanh Sơn ca, nói cái gì mà ủy khuất chứ, huynh nói ta nghe thử”
Cố Thanh Sơn thấy nàng đáp ứng, trong lòng mừng vui như hoa nở, lại cố tình bày ra vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nàng chỉ cần búi tóc dài lên, vờ làm vợ ta, đến đó diễn thật ân ái, còn lại cứ để ta làm”
Ninh Hinh thật không nghĩ đến trường hợp này, muốn từ chối lại sợ hắn sinh khí, phải tưởng tượng ra vẻ làm vợ hắn, trên mặt liền nóng như lửa đốt. Tuy rằng nàng thẹn thùng, nhưng nàng vẫn yên lặng vấn tóc lên. Thanh Sơn ca vì mình mà làm nhiều điều như vậy, chính mình trong thời điểm phải vì hắn để có thể bán được heo giá tốt, nàng làm sao lại không đáp ứng được.
Cố Thanh Sơn ngồi trên càng xe, nhìn nàng dùng mấy ngón tay nhỏ linh hoạt búi mái tóc đen như nhung thành một búi tóc xinh đẹp, kết hợp hoàn mỹ với cái phi vân kế trên đỉnh đầu. Từ một cô nương thanh tú nháy mắt lại thành một tiểu tức phụ xinh đẹp, Cố Thanh Sờn nhìn đến mắt không chớp, không nhịn được tưởng tượng đến nàng lúc thành thân, vẫn là búi tóc như thế, mặc vào mũ phượng khăn choàng, ngồi lên kiểu hoa gả cho hắn.
– “Thanh Sơn ca, huynh cười cái gì? Có phải rất khó nhìn không?” Ninh Hinh thấy hắn cười trộm, trong lòng liền không yên
– “Khụ khụ” Ngoài ý muốn bị sặc chính nước miếng của mình (TNT: -_-|||) nam nhân ho khan vài tiếng rồi nói: “Đẹp, thật sự rất đẹp”
Rất nhanh, đi đến cổng lớn Lưu gia, Cố Thanh Sơn nhảy xuống xe ngựa, vòng qua chỗ Ninh Hinh, vươn tay đỡ lấy bàn tay nhỏ của nàng, dìu nàng xuống xe, nói với người gác cổng: “Tiểu ca, ta và nội nhân muốn gặp chủ nhân của ngươi”
Tên sai vặt trông cửa cười đến tiếp đón: “Các vị từ nơi nào đến, có phải đến dự lễ đầy tháng của tiểu chủ nhà ta?”
Đang nói chuyện, chỉ thấy một nam nhân tướng ta phúc hậu, mặc tơ lụa xiêm y đi ra. Gã sai vặt thấy hắn, vội cười nói: “Lão gia, người tới vừa đúng lúc, nơi này có một đôi vợ chồng trẻ, không biết là thân thích từ đâu”
Cố Thanh Sơn thấy gia chủ đi ra, liền tiến lên cúi đầu hành lễ, tay lại nắm chặt tay nhỏ của Ninh Hinh không buông: “Viên ngoại, chúng ta là đi ngang bảo địa, ghé qua tặng người thêm hỷ”
Khuôn mặt trong tròn của Lưu viên ngoại cười rộ lên thật hiền lành, cho là cái hỷ mà bọn họ nói chính là ăn tiệc, bèn cười mời: “Được thôi, các người tới có sớm một chút, tiệc đãi khách phải nửa canh giờ nữa mới bắt đầu, các người qua bên kia ngồi chơi uống miếng nước đi”
Cố Thanh Sơn buông tay Ninh Hinh, dắt xe ngựa qua, heo rừng ở đuôi xe hiện ra, rước lấy không ít sự kinh hô của mọi người
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bị hắn nắm tay không buông, Ninh Hinh có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu. Lòng bàn tay hắn thật ấm áp, giữa tiết trời khí xuân có chút lạnh, nắm bàn tay hắn thật thoải mái, chỉ là có chút hồi hộp mà thôi.
Hắn buông tay nàng đi ra dắt xe ngựa, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nắm hai tay lại với nhau, mới dám ngẩng đầu lên nhìn người khác. Chỉ là chưa thoải mái được bao lâu, lại thấy Cố Thanh Sơn đi tới, vươn tay dài ra, ôm lấy bả vai nàng. Hắn cao như vậy, ngực lại to rộng, chỉ cần ôm nhẹ một cái, lại như nàng thành chim nhỏ nép vào lồng ngực hắn.
Mặt nhỏ của Ninh Hinh lại hồng lên, ngượng ngùng gục đầu xuống đất, chỉ nghe âm thanh sang sảng của Cố Thanh Sơn vang lên trên đỉnh đầu: “Lưu viên ngoại, vợ chồng ta hôm nay vận khí tương đối tốt, sáng sớm đã bắt được một con heo rừng, đi vào trong tính thành toan bán đi, lại nghe nói hôm này là đầy tháng tôn tử, có thể thấy được đây là ý trời muốn ban cho một con heo rừng để ta thêm hỷ. Ông bà ta vốn có câu “Song hỷ lâm môn”. Nghĩ đến ngài năm nay lại có thêm một tôn tử bụ bẫm mà vợ chồng ta thì…”
Hắn cúi đầu cưng chìu nhìn người trong lòng, nữ nhân cúi đầu mặt đỏ bừng, cười nói: “Mới vừa thành thân không lâu, khẳng định có thể hưởng chút không khí vui mừng, sang năm lại có thêm một tiểu tử mập mạp, mọi người cùng vui”
Lưu gia đang có chuyện vui, nghe thêm hỷ sự lại càng thấy may mắn. Lần này Cố Thanh Sơn nói hết lời, Lưu lão gia càng nghe càng cười toét miệng, liên tiếp gật đầu: “Tốt tốt, mọi chuyện đều vui, con heo này ta mua, quản gia, tới xem bao nhiêu bạc?”
Lão quản gia nghe lời tiến lại, nhìn quanh con heo một lần, vuốt râu nói: “Con heo rừng này ước chừng 200 cân, vết thương còn mới, thịt còn mềm, răng nanh cũng không nguyên vẹn, phỏng chừng hai mươi ba mươi lượng đi”
Lão quản gia luôn khôn khéo, tất nhiên là tự ép giá. Cố Thanh Sơn chưa săn heo rừng bao giờ, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu, còn mỉm cười kéo tay Ninh Hinh, giọng điệu nhún nhường nói: “Nương tử, hôm nay chúng ta không đến cửa hàng bán, đây là thêm hỷ, bán nhiều bán ít cũng không quan trọng, về sau ta lại săn con mồi khác được không?”
Một nam tử hán cao lớn lại bày ra bộ dáng e dè như vậy, hiẻn như là sợ vợ mình mất hứng
Ninh Hinh lại không để ý tiền, mà là đang rất khó xử. Bị hắn gọi vợ ngọt ngào như vậy, nàng nói không ra lời, mặt đỏ bừng như lửa, tay nhỏ bị hắn kéo cũng như bị đốt cháy, chỉ có thể nghiêng mặt một bên không lên tiếng.
Gã sai vặt gác cổng chưa từng gặp lại tiểu tức phụ nào đẹp như vậy, lại thêm bộ mặt thẹn thùng. Nếu mình có thể cưới người vợ như vậy, cũng vui vẻ ngày đêm bồi nàng. Nghĩ vayạ bèn trêu gheo nói: “Tẩu tử không vui, đại ca có phải về nhà quỳ bàn giặt không vậy, ha ha …”
– “Ha ha ha, đừng mất hứng, nam nhân của phu nhân có tài như vậy, bắt được một con heo rừng thật lớn thế kia, liền trả 60 lượng bạc đi số sáu may mắn mà. Về sau các người săn được con mồi tốt, cứ đưa đến nhà ta, ta sẽ để giá tốt” Lưu viên ngoại coa giọng cười ta, phẩy tay cho quản gia đi lấy bạc.
Có Thanh Sơn tạ ơn, ra phía sau xe đỡ con heo đưa cho hai gã sai vặt hì hục vác vào phòng bếp. Bên này, hắn vừa rửa sạch xe ngựa xong liền thấy lão quản gia quay trở lại: “Tiểu tử thật bản lãnh, một lần đã kiếm được bằng ta vài năm tiền công”
Cố Thanh Sơn đưa cho Ninh Hinh: “Vợ ơi, gia tài của bọn mình đây”
Ninh Hinh chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào cui xuống trốn, hắn lại đưa đến trước mặt mình không lấy không được. Nàng chỉ đành vươn hai tay hồng hồng nhanạ lấy đỉnh bạc lớn trong tay hắn.
– “Nàng xem, tay làm gì đều đỏ, không cần kích động, về sau ta sẽ đi săn thật nhiều thú, đổi bạc mua cho nàng thật nhiều đồ nàng thích” Cố Thanh Sơn cười cười xoa bóp ngón tay của nàng.
Ninh Hinh nâng lên ánh mặt thật to ngập nước nhìn hắn, ý bảo hắn mau đi lên xe đi.
Gã sai vặt bên cạnh lại trêu ghẹo: “Ai u, mắt đi mày lại, vợ chồng son thật là ân ái nha”
Ninh Hinh xoay mặt đi chỗ khác không để ý đến hắn, tà váycủa nàng khi xoay người lay động như những cánh hoa đào rơi. Cố Thanh Sơn nhìn làn váy, hận không thể cùng nàng quang minh chính địa ân ân ái ái, bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động. Liền chạy đến phía sau nàng, ốm lấy thân thể bé nhỏ, bế nàng lên càng xe: “Nương tử, ngồi vững nhé, ta sẽ đánh xe đi”
Heo rừng đều bán xong rồi, còn phải diễn tiếp như vậy sao?
Ninh Hinh nghi hoặc nâng mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt hắn gần trong gang tấc, con người đen dày đặc thâm tình, làm nàng không phòng bị mà hãm sâu vào bên trong
Cố Thanh Sơn can đảm nhìn thẳng nàng, hy vọng nàng có thể hiểu được tấm lòng của mình. Chính là dù sao còn phải có việc gấp, không thể kéo dài thời gian, chỉ đnahf dùng ngón trỏ vô cùng thân thiết điểm chóp mũi nàng: “Nha đầu ngốc, đi thôi”
Trong tiếng trêu ghẹo của gã sai vặt, Cố Thanh Sơn vung roi ngựa đi
Ninh Hinh cứ như vậy mà cầm bạc, ngốc ngốc ngồi ở đầu xe, thẳng đến khi ra khỏi trấn, còn chưa khôi phục được nhịp tim bình thường.
Đây là làm sao?
Nàng vươn đầu lươi phấn hồng liếm liếm đôi môi khô, run run nói: “Ta… Ta đi giúp huynh cất bạc”
Tay vội chân loạn tiền vào tỏng xe, ngồi xổm trên chăn, màn xe rơi xuống, trong xe một mảnh mờ ảo. Rốt cục không cần tiếp tục đối mặt hắn, nàng như trút được gánh nặng, cánh tay run lên, bạc trong tay rơi xuống, nàng dùng tay nhỏ bé kia đè lên nơi trái tim đang đập loạn.
Trước mắt lại xuất hiệện ánh mắt kia của hắn, như có hàng vạn nghìn dây nhỏ quấn quanh, mỗi một dây đều ngưng kết tình ý nồng đậm như lửa, kín sâu không thấy đáy, rồi lại như hòa tan cả người nàng
Ninh Hinh nhắm mắt lại, lắc đầu.
Không, nàng tại sao có thể hiểu lầm Thanh Sơn ca, hắn chỉ vì muốn bán heo rừng tốt giá, mới đón ý nói hùa Lưu gia thôi.
Thanh Sơn ca trước nay đều như đại ca mà đối xử tốt với mình và Ninh Hạo, như thế nào lại có ý nghĩ khác? Đêm qua cùng hắn ngủ trên xe, hắn vẫn an phận không làm gì (TNT: what? Hóa ra bánh bèo muốn làm kìa Sơn ca….huynh thật là ngốc mà). Không, mình không thể tùy tiện hiểu lầm người khác, nhất là người ngay thẳng lương thiện như Thanh Sơn ca.
Không… Không. Ninh Hinh tự nói với chính mình một phen, làm cho mình tỉnh táo lại một chút. Không… nàng dùng sức lắc đầu thật mạnh, lắc đến tự mình làm đau “A…” một tiếng
Cố Thanh Sơn biết mình quá phận, từ khi rời cửa nhà Lưu gia liền chột dạ không dám nhìn nàng. Thẳng đến khi nàng trốn vào thùng xe, hắn mới dám để nội tâm không yên toát ra bên ngoài một chút.
Cách tấm màn, hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng là nghe động tĩnh bên trong, hắn có thể đoán là nàng đang yên lặng ngồi đấy. Có phải nàng đnag sinh khí không, dù sao mình biểu lộ rõ như vậy, cũng là khi dễ người ta. Dù gì người ta cũng là một cúc hoa khuê nữ, mình lại hết nắm tay lại ôm vai, chiếm tiện nghi không ít. Vừa rồi trong lòng chỉ lo thống khoái, hiện tại nghĩ đến đều sợ hết ruột gan.
Nếu Ninh Hinh từ nay về sau xem mình là người xấu, vài năm đi lính, trở về đã thành đại sắc lang, về sau cách xa, nếu vậy hắn phải làm thế nào bây giờ?
Lần thứ mười lăm quay đầu lại nhìn màn xe, chính là cũng không biết pahỉ làm sao, mà ngay cả một tia hỏ ra cũng không có, hắn sốt ruột, hận không thể vào trong bồi tội với nàng.
– “A…” Đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng hô nhỏ.
Danh sách chương