Cố Thanh Sơn ghé mắt nhìn trộm sang Ninh Hinh, chỉ thấy tiểu cô nương gương mặt đỏ bừng, cái đầu chôn ở đầu gối, ngập ngừng nói:
“Huynh đừng có trêu ghẹo ta”
Cố Thanh Sơn ha hả cười:
“Cũng chỉ để muội trêu ghẹo ta thì sao?”
Ninh Hinh cúi đầu không nói lời nào cũng không nhìn hắn, Cố Thanh sơn biết da mặt nàng mỏng, không dám lại bên nàng.
“Phía trước có thể chính là sườn núi Dã Tam trấn, chúng ta đi lên trấn ăn cơm trưa đi” – Cố Thanh Sơn đề nghị.
“Ta có mang theo bánh mì”
Ninh Hinh lúc này mới ngẩng đầu lên, đồ ăn ở trấn trên khẳng định là rất đắt, bản thân mang chút tiền còn muốn giữ lại để thỉnh đại phu, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
“ Giữa trưa chúng ta đi ăn bữa cơm ngon, buổi tối sẽ ăn đến món kia, vạt nhất vượt qua chỗ này đén nơi không có thôn trang liền cũng có thể có bánh mì để ăn. Nghe ta không được sao ? Ta xuất môn đều đã nhiều năm, trở về còn không mời muội được vài cái tốt hay sao ? ” – Cố Thanh Sơn quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng.
Ninh Hinh ngượng ngùng ngại ngùng cười nói :
“ Phải mời cũng là muội mời, huynh giúp nhà muội nhiều như vậy, muội nên hảo hảo mời huynh một bữa thịnh soạn ”
Cố Thanh Sơn nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Ninh Ninh, thật muốn nói : nàng phải cảm tạ ta, thì không bằng lấy thân báo đáp đi.
“ Ninh Hinh, ngươi nói như vậy rất là khách khí, ta đây có thể không đi đấy ” – Cố Thanh Sơn cố ý làm mặt tức giận.
“ Đừng nha, Thanh Sơn ca, ta chỉ nói đùa, ngươi đừng sinh khí được không ? ” – Ninh Hinh sợ, chạy đến dỗ dành.
(Tiểu Đăng : thứ lỗi nói nhiều, edit đoạn này làm ta nhớ tới mấy cặp đôi trong công ty, cứ dẹo dẹo, lượn lờ hạnh phúc trước mặc con người cô đơn như ta, thật tức chết mà)
Thanh âm tiểu cô nương mềm mại mang theo tia sợ hãi, đặc biệt dễ nghe, còn làm nũng kéo kéo tay áo của hắn.
Cố Thanh Sơn trong lòng cảm thấy như nở hoa…
Trong ba năm này quả đúng thật là vất vả, bây giờ cảm thấy bao nhiêu chờ đợi đều đáng giá.
Tới sườn núi Dã Tam thôn, Cố Thanh Sơn nhìn con đường lớn nhất mà đi, chỉ có một tòa tửu lâu 2 tầng tọa lạc trên đường, liền đem xe ngựa dừng trước cửa.
“ Đến rồi, chúng ta ăn cơm ở đây ” – Cố Thanh Sơn xoay người đỡ Ninh Hinh.
Ninh Ninh vừa mới đem đi hài vào, liền thấy được hán đưa đến trước mặt một bàn tay to lớn.edit:đèn lồng
Khuê nữ nông gia, nào có yếu ớt như vậy, nàng cũng đã từng ngồi qua xe lừa của nhà : nhảy lên nhảy xuống cũng rất linh hoạt. Chính hắn đã đưa tay tới, không đưa tay mình đặt vào bàn tay hắn để đỡ xuống chẳng phải không cho hắn mặt mũi hay sao ?
Ninh Hinh đành phải đem bàn tay nhỏ bé trắng noãn bỏ vào lòng bàn tay dày rộng của hắn, lòng bàn tay ấm áp, tựa hồ có một luồng hơi nóng chạy dọc theo cánh tay chạy vào trong người, làm cho nàng có điểm không được tự nhiên.
“ Khách quan, mời vào trong ” – Tiểu nhị vội vàng nhiệt tình chạy ra tiếp đón.
Cố Thanh Sơn lấy xuống các đồ vật có giá trị trên xe ngựa xuống, rồi để cho tiểu nhị đem ngựa dắt đến phía sau hậu viện nghỉ ngơi.
Không gian bên trong quả thật rất rộng rãi, cái bàn cũng thực sạch sẽ, nhìn quang cảnh như vậy Ninh Hinh thực rất vừa lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ. Cố Thanh Sơn nhìn trộm thấy, cũng thật cao hứng mà theo sát.
“ Ninh Hinh, ngươi muốn ăn cái gì, cứ việc chọn, đừng thay ta tiết kiệm. Ngươi nếu không ăn những món đắt tiền, chính là xem thường ta ”
Ninh Hinh vốn nghĩ muốn ăn đơn giản một chút là được, bị hắn nói như thế, ngược lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Liền ngại ngùng cười nói :
“ Thanh Sơn ca, huynh chọn đi, muội ăn gì cũng được ”
Tiệm cơm của một thị trấn nhỉ cũng không thể có được những món ăn xa hoa, Cố Thanh Sơn hỏi tiểu nhị một chút rồi chọn các món đặc biệt của quán như : sườn hầm đậu, thịt xào củ cải trắng. Còn muón gọi thêm thì Ninh Hinh sống chết cũng không đồng ý.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên, số lượng không ít, thịt cũng quá nhiều. Ăn vài hớp sườn hầm đậu, Cố Thanh Sơn liền lắc đầu :
“ Không thể ăn ”
Tiểu nhị ở bên cạnh liền nhếch miệng cười cười :
“ Khách quan, đây là món sở trường của đại sư phụ phòng bếp của quán chúng ta đấy, phàm là nếm qua, ai cũng liền giương ngón cái tán thưởng ”
Ninh Hinh húp một ngụm, gật đầu nói :
“ Ăn rất ngon nha, Thanh Sơn ca, ngươi nếm lại thử xem ”
Cố Thanh Sơn thử nếm lại vài hớp, thật cẩn thận mà cảm nhận mùi vị, liền trưng ra biểu tình không vừa lòng mà bình phẩm :
“ Ninh Hinh, ta còn nhớ rõ năm ấy ở nhà muội ăn cơm tất niên, muội làm món sườn hầm đậu ăn rất ngon, hương vị ấy, đã nhiều năm rồi ta vẫn còn nhung nhớ ”
Tiểu nhị lanh lẹ thấy ánh mắt của nam tử nhìn cô nương trước mắt, bỗng nhiên hiểu được đồ ăn của quán mình tại sao lại nói là không thể ăn ngon, liền cười hì hì nói :
“ Đúng vậy a, đồ ăn có ngon cách mấy cũng không bằng đồ ngon của nhà mình đâu, bởi vì đồ ăn ở ngoài không có hương vị kia. Kỳ thật khách quan đây muốn nếm cũng không phải là đồ ăn, cô nương đẹp như vậy, nếu là ta, ta cũng không thể quên được ”
Ninh Hinh liền nổi lên một trận đỏ mặt, nũng nịu nói edit:đèn lồng:
“ Ngươi đừng nói bừa, Thanh Sơn ca với ta liền giống với huynh trưởng, có người làm tiểu nhị nói ba hoa như ngươi sao ? Còn để cho… khách nhân ăn cơm hay không ? ”
Cố Thanh Sơn cũng hiểu được tiểu nhị lắm lời, bất quá hắn cố ý không chặn lại, chíhlà muốn xem phản ứng của Ninh Hinh như thến nào. Nếu là nàng thẹn thùng gục đầu xuống, tâm can cảm thấy ngọt lịm mà nhếch khóe miệng. Vậy buổi chiều hôm nay có thể cho nàng thấy cõi lòng, dù sao khó có được cơ hội ở một mình với nàng như vậy.
Trong đáy lòng vô cùng thích như vậy, lại phải làm bộ dường như không có việc gì, cũng là một loại giày vò.
Chính là Ninh Hinh nóng nảy, là thực sự sinh khí, mà không phải bộ dáng thẹn thùng sinh khí. Hắn không có cách nào, chỉ có thể hướng tiểu nhị mà khoát tay, phụ họa theo nàng nói :
“ Đúng vậy, mau tráng đi, chớ chọc tiểu muội của ta sinh khí ”
Tiểu nhị vốn muốn làm người tốt, giúp đỡ một phen, vừa thấy không thành, vội vàng né qua một bên.
“ Ninh Hinh, cánh rừng lớn loại chim gì cũng đều có, đừng cùng hắn tức giận, nhanh ăn cơm đi, ăn nhiều một chút ” – Cố Thanh Sơn nhìn sắc mặt của Ninh Hinh, thật cẩn thận khuyên bảo, gắp cho nàng đồ ăn đầy bát.
“ Ân, đủ rồi, đừng gắp nữa ” – Ninh Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, cũng cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên nhìn hắn, cắm cúi ăn cơm.
Cố Thanh Sơn cố gắng ăn rất chậm, đối với cuộc sống vài năm ở trong quân đội, tốc độ này quả thực là một loại giày vò. CHờ Ninh Hinh ăn no, lau miệng bắt đầu uống canh, Cố Thanh Sơn mới xuất ra tốc độ gió lốc, mây bay, đem đồ ăn cùng bánh mì loại lớn mà xử lí sạch sẽ.
Ninh Hinh giật mình, nhẹ giọng hỏi :
“ Thanh Sơn ca, các huynh ở trong quân ngũ, có phải hay không lúc ăn cơm rất nhanh không ? ”
“ Đúng rồi, bởi vì không biết quân địch khi nào sẽ đến, không ăn nhanh, liền có thể để bụng đói mà đánh giặc, không có sức lực, thực dễ dàng mà tử trận ”
Ninh Hinh lúc này mới hiểu được, vừa rồi hắn cố ý ăn chậm lí do là muốn cho mình ăn no trước. Nói cám ơn thì có điểm quá khách khí, nàng cảm kích nhìn hắn một cái, trong lòng suy nghĩ về sau nên như thế nào báo đáp.
Sau khi ăn xong, không có thời gian nghỉ ngơi, hai người tiếp tục lên đường.
“ Ninh Hinh, buổi tối chúng ta tranh thù đi đến huyện Định Hưng, tìm khách điểm để ngủ lại, một mình ngươi ngủ có sợ không ? ” – Cố Thanh Sơn cười cười quay lại nhìn nàng, chờ mong nàng nói là sợ hãi.
Hắn cũng không tính toán nhân cô hội chiếm tiện nghi của nàng, bất quá là hi vọng ở trong phòng của nàng trải ra chăn nệm mà nằm dưới đất, canh chừng nàng.
Ninh Hinh thất thần trừng mắt nhìn, rối rắm nói :
“ Còn muốn ngủ tại khách điếm sao ? Ngủ ở trên xe không được sao, trên xe không gian cũng rộng, có thể ngủ hai người. Bất quá, nếu ngươi cảm thấy cực khổ, vậy có thể tới khách điếm ” (Tiểu Đăng : ngồi mát ăn bát vàng là đây … Thanh Sơn ca k làm j cũng được thỏa nguyện)
Cố Thanh Sơn trăm ngàn lần không nghĩ tới nàng đề nghĩ hai người ngủ chung trên xe, nói vậy hắn có thể ngủ ở bên người nàng, thâm chí có thể nói là cùng giường cộng chẩm đó.
Hạnh phúc đến rất đột ngột, hắn nhất thời thất thần đến nỗi quên lời đáp. Ninh Hinh tìm tòi nghiên cứu trên mặt hắn xem như thế nào, mím môi nói :
“ Nếu không liền làm giống như huynh nói đi, ở khách điếm, nhưng lần này phải là muội trả tiền ”
Cố Thanh Sơn đã hồi hồn, hận không thể đánh chính mình, cơ hội tốt như vậy tại sao có thể bỏ qua được.
“ Hụ… như vậy đi, liền xem buổi tối chúng ta có thể đi đến nơi nào. Nếu vừa lúc đến thị trấn liền ở tại khách điếm, nếu là ở nơi hoang vu rừng núi, người không có, cũng chỉ có thể ngủ trên xe ” – Hắn chính là người đánh xe, đi đến nơi nào không phải là do hắn lựa chọn sao ?
Ninh Hinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại chờ đợi đến khi bầu trời tối đen, chính là nàng không biết, giờ phút này bên người nàng là một đại nam nhân nghiêm trang lại còn hồi hộp chờ đợi hơn.
Sau giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm áp, hai người ngồi trên xe nhìn mảnh núi rừng xanh xanh, điệp điệp có phần thích thú. Cố Thanh Sơn tươi cười cùng nàng nói chuyện phiếm :
“ Ninh Hinh muội, ta mua hai mươi mẫu đất vùng núi, nghĩ muốn xây một căn nhà mới, cưới vợ. Chính là tâm tư nữ nhân a không hiểu, muội giúp ta suy nghĩ, làm mấy gian thì thích hợp ? ”
“ Hai mươi mẫu đất có thể gần nhưu nửa cái thôn, ngươi sẽ không phải xây tất cả thành phòng ở chứ ? ”
“ Đương nhiên sẽ không phải, vị trí chính là kế bên ruộng dưa, ở chân núi, cách thôn hơi xa một chút, nhưng thanh tĩnh. Ta xây một tòa nhà lớn bên cạnh ruộng dưa, đem nền nâng lên cao khoảng 6 thước, như vậy dù mưa lớn, nước dâng cũng không sợ tràn vào nhà. Vậy đào một cái rạch nhỏ chỗ uốn quanh sông, dẫn ra một cái hồ nước nhỏ, ở bên trong hồ nuôi cá. Kế bên hồ nước làm một bãi đất rộng trồng rau cùng hoa cỏ, tới gần phòng ở sẽ sửa sang thành một cái sân, có thể luyện võ cũng có thể chơi đùa cùng đứa nhỏ. Phía sau dốc của núi có thể trồng đào hạnh, mận lên, táo hồng, từng mùa đều có thể ăn trái cây tươi mới. Chuyện này ta đều tính toán tốt lắm, chính làm không biết làm sao với gian phòng ở (Tiểu Đăng : các nàng tra sẽ thấy ghi 1 thước = 1,7 mét, 6 thước chẳng lẽ là hơn 10m? Vô lí hem? Nên ta lục một số sách thì nó ghi là đa số khi tả của TQ ngta nói 1 thước = 10cm => 6 thước là 60cm, hợp lý hơn)
Ninh Hinh nghe đến thất thần, thẳng đến khi hắn bình nàng thì nàng mới hồi phục tinh thần, kinh hỉ cười :
“ Thanh Sơn ca, ngươi tính toán thật chu toàn, căn nhà như vậy, quả thực là bức tranh thủy mặc, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ. Phòng ở thôi, nếu không thiếu tiền, muội cảm nhà … 6 gian là tốt nhất. Ở giữa lưu lại 2 gain phòng, cho dù khách nhiều cũng có thể ngồi, nhà của gia đình muội chỉ có một phòng cho khách, có khi nhiều người ở không đủ ngồi, phải đi qua trên kháng ngồi đều tạo thành hỗn độn. Mặt đông xây 1 gian phòng bếp, một gian phòng ngủ, tại phòng bếp tốt nhất trổ 1 cái cửa phụ làm một lối đi tới gian phòng dùng cơm. Phía tây xây 2 phòng để cho tụi nhỏ làm chỗ ngủ, trái phải làm sương phòng có thể để đồ vật như nhà kho vậy, phòng khi khách nhân đến, cũng có chỗ ở. Ta là nghĩ như vậy, cũng không biết tẩu tử có hay không nghĩ giống vậy ”
Cố Thanh Sơn mặt mày mỉm cười, yên lặng mà đem lời nàng nói đều ghi tạc trong lòng. Ôn nhu nhìn nàng một cái nói :
“ Muội thích, nàng liền thích ”
Tiểu Đăng: Đáng ra ta định 19h30 thứ 4 đăng chương lẻ như mọi khi, cơ mà thấy có tăng lượt like, follow…. zui tóa… nên up lun coi như cảm tạ nà. :)]
“Huynh đừng có trêu ghẹo ta”
Cố Thanh Sơn ha hả cười:
“Cũng chỉ để muội trêu ghẹo ta thì sao?”
Ninh Hinh cúi đầu không nói lời nào cũng không nhìn hắn, Cố Thanh sơn biết da mặt nàng mỏng, không dám lại bên nàng.
“Phía trước có thể chính là sườn núi Dã Tam trấn, chúng ta đi lên trấn ăn cơm trưa đi” – Cố Thanh Sơn đề nghị.
“Ta có mang theo bánh mì”
Ninh Hinh lúc này mới ngẩng đầu lên, đồ ăn ở trấn trên khẳng định là rất đắt, bản thân mang chút tiền còn muốn giữ lại để thỉnh đại phu, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
“ Giữa trưa chúng ta đi ăn bữa cơm ngon, buổi tối sẽ ăn đến món kia, vạt nhất vượt qua chỗ này đén nơi không có thôn trang liền cũng có thể có bánh mì để ăn. Nghe ta không được sao ? Ta xuất môn đều đã nhiều năm, trở về còn không mời muội được vài cái tốt hay sao ? ” – Cố Thanh Sơn quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng.
Ninh Hinh ngượng ngùng ngại ngùng cười nói :
“ Phải mời cũng là muội mời, huynh giúp nhà muội nhiều như vậy, muội nên hảo hảo mời huynh một bữa thịnh soạn ”
Cố Thanh Sơn nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Ninh Ninh, thật muốn nói : nàng phải cảm tạ ta, thì không bằng lấy thân báo đáp đi.
“ Ninh Hinh, ngươi nói như vậy rất là khách khí, ta đây có thể không đi đấy ” – Cố Thanh Sơn cố ý làm mặt tức giận.
“ Đừng nha, Thanh Sơn ca, ta chỉ nói đùa, ngươi đừng sinh khí được không ? ” – Ninh Hinh sợ, chạy đến dỗ dành.
(Tiểu Đăng : thứ lỗi nói nhiều, edit đoạn này làm ta nhớ tới mấy cặp đôi trong công ty, cứ dẹo dẹo, lượn lờ hạnh phúc trước mặc con người cô đơn như ta, thật tức chết mà)
Thanh âm tiểu cô nương mềm mại mang theo tia sợ hãi, đặc biệt dễ nghe, còn làm nũng kéo kéo tay áo của hắn.
Cố Thanh Sơn trong lòng cảm thấy như nở hoa…
Trong ba năm này quả đúng thật là vất vả, bây giờ cảm thấy bao nhiêu chờ đợi đều đáng giá.
Tới sườn núi Dã Tam thôn, Cố Thanh Sơn nhìn con đường lớn nhất mà đi, chỉ có một tòa tửu lâu 2 tầng tọa lạc trên đường, liền đem xe ngựa dừng trước cửa.
“ Đến rồi, chúng ta ăn cơm ở đây ” – Cố Thanh Sơn xoay người đỡ Ninh Hinh.
Ninh Ninh vừa mới đem đi hài vào, liền thấy được hán đưa đến trước mặt một bàn tay to lớn.edit:đèn lồng
Khuê nữ nông gia, nào có yếu ớt như vậy, nàng cũng đã từng ngồi qua xe lừa của nhà : nhảy lên nhảy xuống cũng rất linh hoạt. Chính hắn đã đưa tay tới, không đưa tay mình đặt vào bàn tay hắn để đỡ xuống chẳng phải không cho hắn mặt mũi hay sao ?
Ninh Hinh đành phải đem bàn tay nhỏ bé trắng noãn bỏ vào lòng bàn tay dày rộng của hắn, lòng bàn tay ấm áp, tựa hồ có một luồng hơi nóng chạy dọc theo cánh tay chạy vào trong người, làm cho nàng có điểm không được tự nhiên.
“ Khách quan, mời vào trong ” – Tiểu nhị vội vàng nhiệt tình chạy ra tiếp đón.
Cố Thanh Sơn lấy xuống các đồ vật có giá trị trên xe ngựa xuống, rồi để cho tiểu nhị đem ngựa dắt đến phía sau hậu viện nghỉ ngơi.
Không gian bên trong quả thật rất rộng rãi, cái bàn cũng thực sạch sẽ, nhìn quang cảnh như vậy Ninh Hinh thực rất vừa lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ. Cố Thanh Sơn nhìn trộm thấy, cũng thật cao hứng mà theo sát.
“ Ninh Hinh, ngươi muốn ăn cái gì, cứ việc chọn, đừng thay ta tiết kiệm. Ngươi nếu không ăn những món đắt tiền, chính là xem thường ta ”
Ninh Hinh vốn nghĩ muốn ăn đơn giản một chút là được, bị hắn nói như thế, ngược lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Liền ngại ngùng cười nói :
“ Thanh Sơn ca, huynh chọn đi, muội ăn gì cũng được ”
Tiệm cơm của một thị trấn nhỉ cũng không thể có được những món ăn xa hoa, Cố Thanh Sơn hỏi tiểu nhị một chút rồi chọn các món đặc biệt của quán như : sườn hầm đậu, thịt xào củ cải trắng. Còn muón gọi thêm thì Ninh Hinh sống chết cũng không đồng ý.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên, số lượng không ít, thịt cũng quá nhiều. Ăn vài hớp sườn hầm đậu, Cố Thanh Sơn liền lắc đầu :
“ Không thể ăn ”
Tiểu nhị ở bên cạnh liền nhếch miệng cười cười :
“ Khách quan, đây là món sở trường của đại sư phụ phòng bếp của quán chúng ta đấy, phàm là nếm qua, ai cũng liền giương ngón cái tán thưởng ”
Ninh Hinh húp một ngụm, gật đầu nói :
“ Ăn rất ngon nha, Thanh Sơn ca, ngươi nếm lại thử xem ”
Cố Thanh Sơn thử nếm lại vài hớp, thật cẩn thận mà cảm nhận mùi vị, liền trưng ra biểu tình không vừa lòng mà bình phẩm :
“ Ninh Hinh, ta còn nhớ rõ năm ấy ở nhà muội ăn cơm tất niên, muội làm món sườn hầm đậu ăn rất ngon, hương vị ấy, đã nhiều năm rồi ta vẫn còn nhung nhớ ”
Tiểu nhị lanh lẹ thấy ánh mắt của nam tử nhìn cô nương trước mắt, bỗng nhiên hiểu được đồ ăn của quán mình tại sao lại nói là không thể ăn ngon, liền cười hì hì nói :
“ Đúng vậy a, đồ ăn có ngon cách mấy cũng không bằng đồ ngon của nhà mình đâu, bởi vì đồ ăn ở ngoài không có hương vị kia. Kỳ thật khách quan đây muốn nếm cũng không phải là đồ ăn, cô nương đẹp như vậy, nếu là ta, ta cũng không thể quên được ”
Ninh Hinh liền nổi lên một trận đỏ mặt, nũng nịu nói edit:đèn lồng:
“ Ngươi đừng nói bừa, Thanh Sơn ca với ta liền giống với huynh trưởng, có người làm tiểu nhị nói ba hoa như ngươi sao ? Còn để cho… khách nhân ăn cơm hay không ? ”
Cố Thanh Sơn cũng hiểu được tiểu nhị lắm lời, bất quá hắn cố ý không chặn lại, chíhlà muốn xem phản ứng của Ninh Hinh như thến nào. Nếu là nàng thẹn thùng gục đầu xuống, tâm can cảm thấy ngọt lịm mà nhếch khóe miệng. Vậy buổi chiều hôm nay có thể cho nàng thấy cõi lòng, dù sao khó có được cơ hội ở một mình với nàng như vậy.
Trong đáy lòng vô cùng thích như vậy, lại phải làm bộ dường như không có việc gì, cũng là một loại giày vò.
Chính là Ninh Hinh nóng nảy, là thực sự sinh khí, mà không phải bộ dáng thẹn thùng sinh khí. Hắn không có cách nào, chỉ có thể hướng tiểu nhị mà khoát tay, phụ họa theo nàng nói :
“ Đúng vậy, mau tráng đi, chớ chọc tiểu muội của ta sinh khí ”
Tiểu nhị vốn muốn làm người tốt, giúp đỡ một phen, vừa thấy không thành, vội vàng né qua một bên.
“ Ninh Hinh, cánh rừng lớn loại chim gì cũng đều có, đừng cùng hắn tức giận, nhanh ăn cơm đi, ăn nhiều một chút ” – Cố Thanh Sơn nhìn sắc mặt của Ninh Hinh, thật cẩn thận khuyên bảo, gắp cho nàng đồ ăn đầy bát.
“ Ân, đủ rồi, đừng gắp nữa ” – Ninh Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, cũng cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên nhìn hắn, cắm cúi ăn cơm.
Cố Thanh Sơn cố gắng ăn rất chậm, đối với cuộc sống vài năm ở trong quân đội, tốc độ này quả thực là một loại giày vò. CHờ Ninh Hinh ăn no, lau miệng bắt đầu uống canh, Cố Thanh Sơn mới xuất ra tốc độ gió lốc, mây bay, đem đồ ăn cùng bánh mì loại lớn mà xử lí sạch sẽ.
Ninh Hinh giật mình, nhẹ giọng hỏi :
“ Thanh Sơn ca, các huynh ở trong quân ngũ, có phải hay không lúc ăn cơm rất nhanh không ? ”
“ Đúng rồi, bởi vì không biết quân địch khi nào sẽ đến, không ăn nhanh, liền có thể để bụng đói mà đánh giặc, không có sức lực, thực dễ dàng mà tử trận ”
Ninh Hinh lúc này mới hiểu được, vừa rồi hắn cố ý ăn chậm lí do là muốn cho mình ăn no trước. Nói cám ơn thì có điểm quá khách khí, nàng cảm kích nhìn hắn một cái, trong lòng suy nghĩ về sau nên như thế nào báo đáp.
Sau khi ăn xong, không có thời gian nghỉ ngơi, hai người tiếp tục lên đường.
“ Ninh Hinh, buổi tối chúng ta tranh thù đi đến huyện Định Hưng, tìm khách điểm để ngủ lại, một mình ngươi ngủ có sợ không ? ” – Cố Thanh Sơn cười cười quay lại nhìn nàng, chờ mong nàng nói là sợ hãi.
Hắn cũng không tính toán nhân cô hội chiếm tiện nghi của nàng, bất quá là hi vọng ở trong phòng của nàng trải ra chăn nệm mà nằm dưới đất, canh chừng nàng.
Ninh Hinh thất thần trừng mắt nhìn, rối rắm nói :
“ Còn muốn ngủ tại khách điếm sao ? Ngủ ở trên xe không được sao, trên xe không gian cũng rộng, có thể ngủ hai người. Bất quá, nếu ngươi cảm thấy cực khổ, vậy có thể tới khách điếm ” (Tiểu Đăng : ngồi mát ăn bát vàng là đây … Thanh Sơn ca k làm j cũng được thỏa nguyện)
Cố Thanh Sơn trăm ngàn lần không nghĩ tới nàng đề nghĩ hai người ngủ chung trên xe, nói vậy hắn có thể ngủ ở bên người nàng, thâm chí có thể nói là cùng giường cộng chẩm đó.
Hạnh phúc đến rất đột ngột, hắn nhất thời thất thần đến nỗi quên lời đáp. Ninh Hinh tìm tòi nghiên cứu trên mặt hắn xem như thế nào, mím môi nói :
“ Nếu không liền làm giống như huynh nói đi, ở khách điếm, nhưng lần này phải là muội trả tiền ”
Cố Thanh Sơn đã hồi hồn, hận không thể đánh chính mình, cơ hội tốt như vậy tại sao có thể bỏ qua được.
“ Hụ… như vậy đi, liền xem buổi tối chúng ta có thể đi đến nơi nào. Nếu vừa lúc đến thị trấn liền ở tại khách điếm, nếu là ở nơi hoang vu rừng núi, người không có, cũng chỉ có thể ngủ trên xe ” – Hắn chính là người đánh xe, đi đến nơi nào không phải là do hắn lựa chọn sao ?
Ninh Hinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại chờ đợi đến khi bầu trời tối đen, chính là nàng không biết, giờ phút này bên người nàng là một đại nam nhân nghiêm trang lại còn hồi hộp chờ đợi hơn.
Sau giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm áp, hai người ngồi trên xe nhìn mảnh núi rừng xanh xanh, điệp điệp có phần thích thú. Cố Thanh Sơn tươi cười cùng nàng nói chuyện phiếm :
“ Ninh Hinh muội, ta mua hai mươi mẫu đất vùng núi, nghĩ muốn xây một căn nhà mới, cưới vợ. Chính là tâm tư nữ nhân a không hiểu, muội giúp ta suy nghĩ, làm mấy gian thì thích hợp ? ”
“ Hai mươi mẫu đất có thể gần nhưu nửa cái thôn, ngươi sẽ không phải xây tất cả thành phòng ở chứ ? ”
“ Đương nhiên sẽ không phải, vị trí chính là kế bên ruộng dưa, ở chân núi, cách thôn hơi xa một chút, nhưng thanh tĩnh. Ta xây một tòa nhà lớn bên cạnh ruộng dưa, đem nền nâng lên cao khoảng 6 thước, như vậy dù mưa lớn, nước dâng cũng không sợ tràn vào nhà. Vậy đào một cái rạch nhỏ chỗ uốn quanh sông, dẫn ra một cái hồ nước nhỏ, ở bên trong hồ nuôi cá. Kế bên hồ nước làm một bãi đất rộng trồng rau cùng hoa cỏ, tới gần phòng ở sẽ sửa sang thành một cái sân, có thể luyện võ cũng có thể chơi đùa cùng đứa nhỏ. Phía sau dốc của núi có thể trồng đào hạnh, mận lên, táo hồng, từng mùa đều có thể ăn trái cây tươi mới. Chuyện này ta đều tính toán tốt lắm, chính làm không biết làm sao với gian phòng ở (Tiểu Đăng : các nàng tra sẽ thấy ghi 1 thước = 1,7 mét, 6 thước chẳng lẽ là hơn 10m? Vô lí hem? Nên ta lục một số sách thì nó ghi là đa số khi tả của TQ ngta nói 1 thước = 10cm => 6 thước là 60cm, hợp lý hơn)
Ninh Hinh nghe đến thất thần, thẳng đến khi hắn bình nàng thì nàng mới hồi phục tinh thần, kinh hỉ cười :
“ Thanh Sơn ca, ngươi tính toán thật chu toàn, căn nhà như vậy, quả thực là bức tranh thủy mặc, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ. Phòng ở thôi, nếu không thiếu tiền, muội cảm nhà … 6 gian là tốt nhất. Ở giữa lưu lại 2 gain phòng, cho dù khách nhiều cũng có thể ngồi, nhà của gia đình muội chỉ có một phòng cho khách, có khi nhiều người ở không đủ ngồi, phải đi qua trên kháng ngồi đều tạo thành hỗn độn. Mặt đông xây 1 gian phòng bếp, một gian phòng ngủ, tại phòng bếp tốt nhất trổ 1 cái cửa phụ làm một lối đi tới gian phòng dùng cơm. Phía tây xây 2 phòng để cho tụi nhỏ làm chỗ ngủ, trái phải làm sương phòng có thể để đồ vật như nhà kho vậy, phòng khi khách nhân đến, cũng có chỗ ở. Ta là nghĩ như vậy, cũng không biết tẩu tử có hay không nghĩ giống vậy ”
Cố Thanh Sơn mặt mày mỉm cười, yên lặng mà đem lời nàng nói đều ghi tạc trong lòng. Ôn nhu nhìn nàng một cái nói :
“ Muội thích, nàng liền thích ”
Tiểu Đăng: Đáng ra ta định 19h30 thứ 4 đăng chương lẻ như mọi khi, cơ mà thấy có tăng lượt like, follow…. zui tóa… nên up lun coi như cảm tạ nà. :)]
Danh sách chương