Cưỡi trên lưng ngựa phi nhanh về, Cố Thanh Sơn nhiệt huyết sôi trào, vui vô cùng. Rốt cuộc có thể về nhà, qua khỏi năm nay, Ninh Hinh vừa tròn 16 tuổi, có lẽ… vẫn còn kịp.
Trên người hắn mặc một bộ đồ cẩm bào màu xanh lam, áo cùng cổ tay được thêu tinh xảo hoa văn cây trúc, bên hông đeo thanh bảo đao “Lãng nguyệt”, yên ngựa giắt một cây thương sắt, phía sau lưng đeo Trường Sơn cung cùng Tinh Cương Vũ tiễn. Yên ngựa đựng hơn hai trăm lượng bạc, dùng giấy niêm phong của kinh triệu phủ bọc lại rồi ngụy trang kỹ càng. Yên ngựa mặt sau giắt một túi hành trang lớn, bên trong đều là tơ lụa thượng đẳng để may quần áo. (Tiểu Đăng: cảm thán thay cho huynh đệ bảo mã, vác đồ như bò kéo xe).edit:đèn lồng
Đó là lúc ra khỏi quân doanh, Đàm Sĩ Lễ tự mình dùng ngựa lớn đến đón hắn ở dưới trướng, đem hắn nghênh đón vào Thượng Thư phủ tắm rửa thay quần áo, cùng Đàm tam gia – phụ thân của Đàm Sĩ Lễ ăn một bữa thịnh soạn, mới đưa hắn ra khỏi kinh thành.
Đàm Sĩ Lễ chuẩn bị cho hắn một đống lớn đồ, một chiếc xe ngựa khẳng định là chất không hết. Cố Thanh Sơn thầm nghĩ dùng kỵ mã chạy ngày đêm, sớm một chút về nhà, cái gì cũng không chịu mang. Đôi bên đẩy qua đẩy lại, cuối cùng, Cố Thanh Sơn mới lựa chọn binh khí cùng với bảo mã có thể hữu dụng khi săn thú mà mang đi.
Vàng bạc châu báu hắn không chịu nhận, Đàm Sĩ Lễ không có biện pháp, chỉ có thể cho hắn một hộp ngân lượng hơn 200 lượng bạc, cũng bỏ vào trong quần áo đi đường mấy chục nín bạc vụn. Còn liên miệng trách cứ hắn không xem Đàm Sĩ Lễ hắn là đại ca, quá khách sao, nói chờ hắn tới thời điểm thành thân, sẽ đem những đồ này cho đệ muội làm lễ gặp mặt.
Nhắc tới thành thân, Cố Thanh Sơn cũng chỉ cuối đầu cười cười, hứa hẹn ngày cưới của mình sẽ nhất định gửi thiệp mừng cho đại ca, lúc này mới vội vã mà ra về. (Tiểu Đăng: đúng đúng, về lẹ đi ca à, không là mất cả đấy… à thôi… không có Ninh Hinh thì ta tình nguyện thế chỗ… hề hề)
Một đường nhanh như chớp, ban ngày ngồi trên lưng ngựa, hắn tựa như thấy Ninh Hinh ngay sau đó sẽ xuất hiện ở trước mặt. Buổi tối, trong lúc ngủ mơ thấy nàng cười ngọt ngào nói: Thanh Sơn ca, ta muốn gả cho ngươi. Trong chốc lát lại thấy nàng thành thân, chính là bản thân hắn là chú rể.
Hai tháng trôi qua, chính là liều mạng chạy về tới Lai Thủy trấn. Trước tắm rửa thay quần áo, mặc bộ quần áo xanh thẫm, chải lại tóc, tra đai lưng, nhìn gương mấy đợt, xác định là một thanh niên tuấn lãng, mới cười hì hì ra cửa hàng mua mấy cái điểm tâm, không để ý tới trên đường thu hút vô số ánh mắt kinh diễm, lập tức cưỡi ngựa đến Trữ gia trang. edit:đèn lồng
Lúc tới đầu thôn, đã là hoàng hôn, ống khói bếp của mỗi nhà đều bốc lên từng làn khói lượn lờ mờ ảo. Nhìn xa chính là trông thấy một mảnh cây xanh lượn quanh một thôn trang nhỏ, nhánh sông ở một bên đang êm đềm chảy xuôi dòng nước, xa xa có thể trông thấy thân cây tùng, cây bách trên núi Dã Lang – chính là một hình ảnh vô cùng quen thuộc. (Tiểu Đăng: đoạn này ta chém cho nó thêm đẹp so với bản gốc haha)
Chính là, hắn lại ghìm cương, bỗng nhiên không dám đi lên phía trước.
Nếu Ninh Hinh thành thân rồi, hắn làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? (câu hỏi x3, lười gõ)
Hắn xoa trán của mình, thật sự là nghĩ không ra. Hết thời gian đi lính trở về, đúng ra nên đi tới nhà Lý chính báo danh. Nếu ở nhà bọn họ nghe được tin tức Ninh Hinh đã thành thân, hắn không biết mình có thể hay không mà hoảng sợ hỏng mất, có thể hay không liều lĩnh tiến đến nhà chồng của nàng mà cướp nàng đi…
Gần một nén hương trôi qua, Cố Thanh Sơn vẫn không dám đi vào thôn, một vị đại thẩm nhiệt tình hỏi thăm:
“Vị đại quan này, ngài muối đi vào thôn chúng ta sao? Là thân thích của nhà ai, nếu không biết đường, ta có thể mang ngài đi”
Thanh âm có điểm quen tai, Cố Thanh Sơn quay đầu vừa thấy, biết mình phải đối mặt với thực tế. Hít một hơi thật sâu, tận lực bình phục nhịp tim, hắn trầm giọng mở miệng:
“Tứ thẩm, là ta đây, ngươi không nhận ra Thanh Sơn sao?”
Doãn Tú thẩm giật mình mở to mắt, cao thấp đánh giá hăn, cau mày hỏi:
“Ngươi là ai? Ngươi lặp lại một lần nữa?”
“Ta là Cố Thanh Sơn đây, đánh giặt đã xong nên tôi liền trở về” – Cố Thanh Sơn xoay người xuống ngựa, làm cho Tứ Thẩm có thể nhìn mình gần hơn.
Doãn Tứ Thẩm tiến đến hai bước, tỉ mỉ đánh giá một lần, một phen ném luôn rổ rau trong tay, lôi kéo cánh tay Cố Thanh Sơn khóc lớn lên:
“Thanh Sơn a, thật là ngươi nha, ngươi đã về rồi, thật tốt quá. Cố Đại Lỗi a, ngươi nhìn đi, con của ngươi còn sống mà trở về, cưỡi đại mã, mặc xiêm y sa tanh, ta cuối cùng xem như không cần gặp ác mộng rồi, không cần đi đến mộ phần hai ngươi mà tạ lỗi nữa rồi… ô..ô…”
Cố Thanh Sơn cũng có chút động lòng, đỡ lấy Doãn Tứ thẩm cười nói:
“Tứ Thẩm, tôi vừa mới đánh giăc xong trở lại, còn chưa đi nhà Lý chính giao công văn đâu. Ngươi cũng đừng khóc, ta đây không chỉ là toàn vẹn trở về, còn học được một thân bổn sự (hụ hụ… bản lãnh… bữa có ng hỏi ta mới nhớ… hình như nhiều ng không rõ từ này… thứ lỗi) về sau có thể vào núi săn thú, ngươi muốn ăn thịt, liền nói với ta, ta săn heo rừng về cho ngươi ăn.
Doãn Tứ thẩm bị hắn chọc cho nín khóc mà mỉm cười, nhặt rổ lên, nồng nhiệt lôi kéo hắn đi về hướng nhà mà đi:
“Đi Lý chính gia không cần vội vàng, về nhà cơm nước rồi nói sau. Tiểu Xuyên đã cưới vợ rồi đấy, Tiểu Hà năm nay cũng 15, đều lớn cả rồi. À, đúng rồi, ngươi năm nay 20 đi. Tham gia quân ngũ làm chậm trễ chuyện hôn nhân, bất quá cũng không có việc gì, để Tứ Thẩm ta kêu gọi bà mai trong thôn làm mối, quyết không để cho ngươi lại cô đơn đâu. Nhà chúng ta phàm là Tiểu Xuyên ăn cái gì, thì cũng có của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi có tiền đồ, có thể sống trở về, nếu Tiểu Xuyên đi, đã sớm mất mạng. Thôn chúng ta những người khác như thế nào?”
Cố Thanh Sơn cũng không nghĩ sẽ dựa vào nhà họ Doãn để sống, bất quá Doãn Tứ thẩm có thể như vậy nhớ thương mình, làm cho trong lòng hắn ấm nóng cảm động. Nghĩ đến những người khác, không khỏi âm thầm lặng giọng mà nói:
“Trừ bỏ ta cùng Ngô Lực, tám người còn lại… Ở hai năm trước đều đã bỏ mạng. Thi thể lạc mất, ngay cả tro cốt cũng không thể mang về”
Nghe xong lời này, Doãn Tứ thẩm càng thêm may mắn nhi tử gầy yếu của mình ngày ấy không đi.Khi nói chuyện, đã đi tới cửa nhà, lôi kéo Cố Thanh Sơn vào cửa, Doãn Tứ thẩm liền lớn giọng gọi nhi tử cùng con dâu đang nấu nướng dưới phòng bếp ra xem ai đến.
Doãn Tiểu Xuyên, cài lại cái chốt cửa xong nhìn qua vài lần mới do dự hỏi:
“Phải… Thanh Sơn ca không?”
Vợ của Tiểu Xuyên – Vu Thị đã muốn như dán mắt lên người hắn, nàng chưa bao giờ gặp một người nam nhân tuấn lãng như vậy, một thân anh khí, đừng nói thôn này, thôn kế bên cũng không có người nào như vậy, chính là đi trấn trên, cũng chưa từng gặp qua.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh cười:
“Là ta, Tiểu Xuyên, nhãn lực không tồi, so với Tứ thẩm ánh mắt đúng là sắc sảo hơn”
Doãn Tiểu Xuyên nhìn hắn toàn thân quý khí, toác miệng nói:
“Sớm biết tham gia quân ngũ có thể có tiền đồ như vậy, dù có nói như thế nào ta cũng sẽ đi, quyết không để cho ngươi thay ta” (Tiểu Đăng: nghe giọng điệu vô ơn là ta muốn mang dép vả bép bép vào mặt… hừ)
Doãn Tứ thẩm lấy tay cầm rổ mà đánh vào mông hắn:
“Đừng nói bậy, Thanh Sơn ca của ngươi là mạng lớn mới còn mà quay về, thôn chúng ta đi mười đã chết tám, ngươi nếu đi, đã sớm mất mạng”
Đang nói chuyện, Tiểu Hà bưng thau gỗ từ ngoài tiến vào:
“Nương, Ninh Hinh kêu con hỏi nương một chút, ngày mai nương đi trấn trên bán trứng chim không? Nàng nghĩ muốn đi cùng nương”
Đột nhiên đang lúc nghe được tên của người trong lòng, tim Cố Thanh Sơn đập lỡ hai nhịp. Lại cố gắng làm bộ như lỡ đãng hỏi:
“Ninh Hinh? Là Ninh Hinh muội muội nhà Lý chính gia sao? Nàng mười sáu tuổi đi, còn không có thành thân sao, còn muốn đi tập tành bán trứng chim?”
Trong ấn tượng của hắn, Ninh gia là phú hộ số 1 số 2 trong thôn, mỗi lần tập hợp, đều là nơi người khác lấy lòng, chưa bao giờ phải đi bán trứng chim.
“Ai… Đừng nói nữa, Ninh gia gặp đại họa. Đừng nói nữa, Tiểu Hà, Thanh Sơn đã trở về, ngươi nhanh đi giết một con gà, thêm vài món đồ ăn, chốc nữa chúng ta cùng ăn cơm” – Dõan Tứ Thẩm muốn lôi kéo Thanh Sơn vào nhà, lười nói đến Ninh gia.
Sắc trời tối dần, Tiểu Hà thấy không rõ, liền chạy đến gần Cố Thanh Sơn, đứng đối diện, nhìn hắn thật kỹ, một lúc lâu, lại tò mò xem đến trang phục quý giá trên người hắn, bên cạnh còn có một con ngựa cao to, lớn tiếng nói:
“Oa… Thanh Sơn ca, ngươi phát tài, đây là giàu to thật sao? Mặc xiêm y tốt như vậy, người so với trước cũng đẹp ra”
Cố Thanh Sơn nào có tâm tư cùng nàng nói chuyện tào lao, khó nén nổi nóng vội trong lòng mà hỏi han:
“Ninh gia làm sao vậy? Ta muốn đi lý chính giao công văn, nhà bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hà cướp lời nói:
“Ngươi đừng đi nhà bọn họ, hiện tại cha của Ngô Lực mới là Lý chính. Ninh Bân ca bênh vực kẻ yếu, tiết nguyên tiêu bị người ta đánh cho tàn phế, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi. Vừa rồi muội hảo tâm hỏi Ninh Hinh, nàng nói vẫn không thể nhúc nhích”
“Ngươi vừa thấy Ninh Hinh đúng không, ở đâu nhìn thấy, nàng không có chuyện gì chứ?” – Cố Thanh Sơn vội vàng.
“Ở bờ sông…”
Không đợi Tiểu Hà nói xong, Doãn Tứ thẩm nói tiếp:
“Ninh Hinh nhưng thật ra không có cớ sự gì, chẳng qua nghe nói nhà chồng của nàng không được tốt lắm…”
Thoáng một cái như thiên lôi giáng sét xuống đầu Cố Thanh Sơn, làm cho hắn lập tức liền như không thở nổi.
“Ninh Hinh… Ninh Hinh lập gia đình?”
Thanh âm của hắn bỗng nhiên run rẩy, trong lòng bàn tay một mảng lạnh lẽo, không thể tin được lỗ tai mình, dùng đầu ngón tay hung hăng mà khảm vào lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau.
“Không thành thân đâu, năm trước định thân. Bất quá, từ khi ca của nàng xảy ra chuyện, đắc tội đến nhà giàu họ Triệu trấn trên, nghe nói nhà chồng nàng đang nghĩ cách từ hôn” – Doãn Tứ Thẩm nói tiếp.
“ Hảo, từ hôn rất tối…”
Cố Thanh Sơn thì thào tự nói, rồi lại đột nhiên như tỉnh ngộ ra, đây không phải là lời hắn nên nói. Như thế nào vừa về tới nhà, liền mất bình tĩnh như vậy? Trải qua nhiều trận Tinh Phong Huyết Vũ ( tạm dịch: đầu rơi máu đổ) hắn đã sớm luyện được tính khí trầm ổn. Ninh Hinh nha… Ninh Hinh… nhắc tới nàng, liền thiếu kiên nhẫn.
Cố Thanh Sơn thừa dịp người khác không chú ý, vội vàng giảng hòa:
“Tứ thẩm, ta đã nói là đi, giờ ta đi đây. Ta phải đi Lý chính giao báo danh trước, trong chốc lát còn muốn đi trấn trên, đêm nay sẽ không ở nhà ăn cơm, về sau còn có nhiều thời gian cùng ăn, ta đi trước”
Hắn vội vàng hối hả dắt ngựa đi ra, người nhà Doãn gia giữ người không được, đành phải tùy ý hắn.
Cố Thanh Sơn thúc ngựa hướng tới bờ sông chạy. Xa xa nhìn thấy một thân ảnh tố y, lại có chút rơi lệ xúc động. Hắn nhảy xuống ngựa, ném cương qua một bên, dừng mắt ở bóng dáng mong nhớ ngày đêm, từng bước chậm rãi tiến đến gần.
Nàng đã trưởng thành, mái tóc đen óng đã dài tới thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh lay động như ẩn nhưu hiện. Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé đang dùng sức giặt một kiện quần áo, hẳn là quần áo của ca ca hoặc cha nàng, không biết một ngày kia, có thể nào bàn tay ấy sẽ giặt quần áo cho hắn hay không.
Ninh Hinh đặt quần áo ở tảng đá bóng loáng cạnh bờ sông, hẳn là ngồi chồm hổm lâu, xương sống đau, đang dùng hai tay chống thắt lưng mà đấm nhẹ. Động tác này làm cho hắn thấy rõ trước ngực cao ngất của nàng, đại cô nương, dáng người yểu điệu mê người.
Cố Thanh Sơn cổ họng nuốt nước bọt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sợ dọa đến nàng, tận lực khống chế sự kích động của bản thân, tiến nhanh đến, dùng một âm thanh bình bình mà gọi một tiếng: “Ninh Hinh muội muội”
Ninh Hinh không quay đầu lại, mà là hạ thắt lưng bưng một chậu nước lên, không lưu tình mà xoay người, quay đầu hắt xuống miệng quát mắng:
“Ngươi cút cho ta”
Cố Thanh Sơn không đề phòng, một chậu nước lạnh buốt liền hắn thẳng lên người. Giọt nước trong suốt theo mày kiếm mà rơi xuống, cũng đem hình ảnh si ngốc càng thêm rõ ràng. Hắc mặc chính là xiêm y gấm vóc vốn là đơn sơ, bị nước làm ướt, mềm mại mà dán lên vóc người, dán vòng quanh trước ngực, cánh tay cường tráng lộ ra hình dáng cơ thể cường tráng, hữu lực.
Tiểu Đăng là Đèn Lồng Tháng Chạp… vì sao lại lấy tên này. Do dịp Tháng Chạp ta bận lắm, bận đến mức ngày làm việc 16/24, và k được nghỉ dù là CN y như cái đèn lồng thắp sáng đêm tháng chạp. Và hnay nghe tin sét đánh… tháng sau bắt đầu tăng ca. Rồi ta sẽ đi về đâu??? Truyện sẽ đi về đâu??? Hức… Tác phẩm edit đầu tay của ta.
Trên người hắn mặc một bộ đồ cẩm bào màu xanh lam, áo cùng cổ tay được thêu tinh xảo hoa văn cây trúc, bên hông đeo thanh bảo đao “Lãng nguyệt”, yên ngựa giắt một cây thương sắt, phía sau lưng đeo Trường Sơn cung cùng Tinh Cương Vũ tiễn. Yên ngựa đựng hơn hai trăm lượng bạc, dùng giấy niêm phong của kinh triệu phủ bọc lại rồi ngụy trang kỹ càng. Yên ngựa mặt sau giắt một túi hành trang lớn, bên trong đều là tơ lụa thượng đẳng để may quần áo. (Tiểu Đăng: cảm thán thay cho huynh đệ bảo mã, vác đồ như bò kéo xe).edit:đèn lồng
Đó là lúc ra khỏi quân doanh, Đàm Sĩ Lễ tự mình dùng ngựa lớn đến đón hắn ở dưới trướng, đem hắn nghênh đón vào Thượng Thư phủ tắm rửa thay quần áo, cùng Đàm tam gia – phụ thân của Đàm Sĩ Lễ ăn một bữa thịnh soạn, mới đưa hắn ra khỏi kinh thành.
Đàm Sĩ Lễ chuẩn bị cho hắn một đống lớn đồ, một chiếc xe ngựa khẳng định là chất không hết. Cố Thanh Sơn thầm nghĩ dùng kỵ mã chạy ngày đêm, sớm một chút về nhà, cái gì cũng không chịu mang. Đôi bên đẩy qua đẩy lại, cuối cùng, Cố Thanh Sơn mới lựa chọn binh khí cùng với bảo mã có thể hữu dụng khi săn thú mà mang đi.
Vàng bạc châu báu hắn không chịu nhận, Đàm Sĩ Lễ không có biện pháp, chỉ có thể cho hắn một hộp ngân lượng hơn 200 lượng bạc, cũng bỏ vào trong quần áo đi đường mấy chục nín bạc vụn. Còn liên miệng trách cứ hắn không xem Đàm Sĩ Lễ hắn là đại ca, quá khách sao, nói chờ hắn tới thời điểm thành thân, sẽ đem những đồ này cho đệ muội làm lễ gặp mặt.
Nhắc tới thành thân, Cố Thanh Sơn cũng chỉ cuối đầu cười cười, hứa hẹn ngày cưới của mình sẽ nhất định gửi thiệp mừng cho đại ca, lúc này mới vội vã mà ra về. (Tiểu Đăng: đúng đúng, về lẹ đi ca à, không là mất cả đấy… à thôi… không có Ninh Hinh thì ta tình nguyện thế chỗ… hề hề)
Một đường nhanh như chớp, ban ngày ngồi trên lưng ngựa, hắn tựa như thấy Ninh Hinh ngay sau đó sẽ xuất hiện ở trước mặt. Buổi tối, trong lúc ngủ mơ thấy nàng cười ngọt ngào nói: Thanh Sơn ca, ta muốn gả cho ngươi. Trong chốc lát lại thấy nàng thành thân, chính là bản thân hắn là chú rể.
Hai tháng trôi qua, chính là liều mạng chạy về tới Lai Thủy trấn. Trước tắm rửa thay quần áo, mặc bộ quần áo xanh thẫm, chải lại tóc, tra đai lưng, nhìn gương mấy đợt, xác định là một thanh niên tuấn lãng, mới cười hì hì ra cửa hàng mua mấy cái điểm tâm, không để ý tới trên đường thu hút vô số ánh mắt kinh diễm, lập tức cưỡi ngựa đến Trữ gia trang. edit:đèn lồng
Lúc tới đầu thôn, đã là hoàng hôn, ống khói bếp của mỗi nhà đều bốc lên từng làn khói lượn lờ mờ ảo. Nhìn xa chính là trông thấy một mảnh cây xanh lượn quanh một thôn trang nhỏ, nhánh sông ở một bên đang êm đềm chảy xuôi dòng nước, xa xa có thể trông thấy thân cây tùng, cây bách trên núi Dã Lang – chính là một hình ảnh vô cùng quen thuộc. (Tiểu Đăng: đoạn này ta chém cho nó thêm đẹp so với bản gốc haha)
Chính là, hắn lại ghìm cương, bỗng nhiên không dám đi lên phía trước.
Nếu Ninh Hinh thành thân rồi, hắn làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? (câu hỏi x3, lười gõ)
Hắn xoa trán của mình, thật sự là nghĩ không ra. Hết thời gian đi lính trở về, đúng ra nên đi tới nhà Lý chính báo danh. Nếu ở nhà bọn họ nghe được tin tức Ninh Hinh đã thành thân, hắn không biết mình có thể hay không mà hoảng sợ hỏng mất, có thể hay không liều lĩnh tiến đến nhà chồng của nàng mà cướp nàng đi…
Gần một nén hương trôi qua, Cố Thanh Sơn vẫn không dám đi vào thôn, một vị đại thẩm nhiệt tình hỏi thăm:
“Vị đại quan này, ngài muối đi vào thôn chúng ta sao? Là thân thích của nhà ai, nếu không biết đường, ta có thể mang ngài đi”
Thanh âm có điểm quen tai, Cố Thanh Sơn quay đầu vừa thấy, biết mình phải đối mặt với thực tế. Hít một hơi thật sâu, tận lực bình phục nhịp tim, hắn trầm giọng mở miệng:
“Tứ thẩm, là ta đây, ngươi không nhận ra Thanh Sơn sao?”
Doãn Tú thẩm giật mình mở to mắt, cao thấp đánh giá hăn, cau mày hỏi:
“Ngươi là ai? Ngươi lặp lại một lần nữa?”
“Ta là Cố Thanh Sơn đây, đánh giặt đã xong nên tôi liền trở về” – Cố Thanh Sơn xoay người xuống ngựa, làm cho Tứ Thẩm có thể nhìn mình gần hơn.
Doãn Tứ Thẩm tiến đến hai bước, tỉ mỉ đánh giá một lần, một phen ném luôn rổ rau trong tay, lôi kéo cánh tay Cố Thanh Sơn khóc lớn lên:
“Thanh Sơn a, thật là ngươi nha, ngươi đã về rồi, thật tốt quá. Cố Đại Lỗi a, ngươi nhìn đi, con của ngươi còn sống mà trở về, cưỡi đại mã, mặc xiêm y sa tanh, ta cuối cùng xem như không cần gặp ác mộng rồi, không cần đi đến mộ phần hai ngươi mà tạ lỗi nữa rồi… ô..ô…”
Cố Thanh Sơn cũng có chút động lòng, đỡ lấy Doãn Tứ thẩm cười nói:
“Tứ Thẩm, tôi vừa mới đánh giăc xong trở lại, còn chưa đi nhà Lý chính giao công văn đâu. Ngươi cũng đừng khóc, ta đây không chỉ là toàn vẹn trở về, còn học được một thân bổn sự (hụ hụ… bản lãnh… bữa có ng hỏi ta mới nhớ… hình như nhiều ng không rõ từ này… thứ lỗi) về sau có thể vào núi săn thú, ngươi muốn ăn thịt, liền nói với ta, ta săn heo rừng về cho ngươi ăn.
Doãn Tứ thẩm bị hắn chọc cho nín khóc mà mỉm cười, nhặt rổ lên, nồng nhiệt lôi kéo hắn đi về hướng nhà mà đi:
“Đi Lý chính gia không cần vội vàng, về nhà cơm nước rồi nói sau. Tiểu Xuyên đã cưới vợ rồi đấy, Tiểu Hà năm nay cũng 15, đều lớn cả rồi. À, đúng rồi, ngươi năm nay 20 đi. Tham gia quân ngũ làm chậm trễ chuyện hôn nhân, bất quá cũng không có việc gì, để Tứ Thẩm ta kêu gọi bà mai trong thôn làm mối, quyết không để cho ngươi lại cô đơn đâu. Nhà chúng ta phàm là Tiểu Xuyên ăn cái gì, thì cũng có của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi có tiền đồ, có thể sống trở về, nếu Tiểu Xuyên đi, đã sớm mất mạng. Thôn chúng ta những người khác như thế nào?”
Cố Thanh Sơn cũng không nghĩ sẽ dựa vào nhà họ Doãn để sống, bất quá Doãn Tứ thẩm có thể như vậy nhớ thương mình, làm cho trong lòng hắn ấm nóng cảm động. Nghĩ đến những người khác, không khỏi âm thầm lặng giọng mà nói:
“Trừ bỏ ta cùng Ngô Lực, tám người còn lại… Ở hai năm trước đều đã bỏ mạng. Thi thể lạc mất, ngay cả tro cốt cũng không thể mang về”
Nghe xong lời này, Doãn Tứ thẩm càng thêm may mắn nhi tử gầy yếu của mình ngày ấy không đi.Khi nói chuyện, đã đi tới cửa nhà, lôi kéo Cố Thanh Sơn vào cửa, Doãn Tứ thẩm liền lớn giọng gọi nhi tử cùng con dâu đang nấu nướng dưới phòng bếp ra xem ai đến.
Doãn Tiểu Xuyên, cài lại cái chốt cửa xong nhìn qua vài lần mới do dự hỏi:
“Phải… Thanh Sơn ca không?”
Vợ của Tiểu Xuyên – Vu Thị đã muốn như dán mắt lên người hắn, nàng chưa bao giờ gặp một người nam nhân tuấn lãng như vậy, một thân anh khí, đừng nói thôn này, thôn kế bên cũng không có người nào như vậy, chính là đi trấn trên, cũng chưa từng gặp qua.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh cười:
“Là ta, Tiểu Xuyên, nhãn lực không tồi, so với Tứ thẩm ánh mắt đúng là sắc sảo hơn”
Doãn Tiểu Xuyên nhìn hắn toàn thân quý khí, toác miệng nói:
“Sớm biết tham gia quân ngũ có thể có tiền đồ như vậy, dù có nói như thế nào ta cũng sẽ đi, quyết không để cho ngươi thay ta” (Tiểu Đăng: nghe giọng điệu vô ơn là ta muốn mang dép vả bép bép vào mặt… hừ)
Doãn Tứ thẩm lấy tay cầm rổ mà đánh vào mông hắn:
“Đừng nói bậy, Thanh Sơn ca của ngươi là mạng lớn mới còn mà quay về, thôn chúng ta đi mười đã chết tám, ngươi nếu đi, đã sớm mất mạng”
Đang nói chuyện, Tiểu Hà bưng thau gỗ từ ngoài tiến vào:
“Nương, Ninh Hinh kêu con hỏi nương một chút, ngày mai nương đi trấn trên bán trứng chim không? Nàng nghĩ muốn đi cùng nương”
Đột nhiên đang lúc nghe được tên của người trong lòng, tim Cố Thanh Sơn đập lỡ hai nhịp. Lại cố gắng làm bộ như lỡ đãng hỏi:
“Ninh Hinh? Là Ninh Hinh muội muội nhà Lý chính gia sao? Nàng mười sáu tuổi đi, còn không có thành thân sao, còn muốn đi tập tành bán trứng chim?”
Trong ấn tượng của hắn, Ninh gia là phú hộ số 1 số 2 trong thôn, mỗi lần tập hợp, đều là nơi người khác lấy lòng, chưa bao giờ phải đi bán trứng chim.
“Ai… Đừng nói nữa, Ninh gia gặp đại họa. Đừng nói nữa, Tiểu Hà, Thanh Sơn đã trở về, ngươi nhanh đi giết một con gà, thêm vài món đồ ăn, chốc nữa chúng ta cùng ăn cơm” – Dõan Tứ Thẩm muốn lôi kéo Thanh Sơn vào nhà, lười nói đến Ninh gia.
Sắc trời tối dần, Tiểu Hà thấy không rõ, liền chạy đến gần Cố Thanh Sơn, đứng đối diện, nhìn hắn thật kỹ, một lúc lâu, lại tò mò xem đến trang phục quý giá trên người hắn, bên cạnh còn có một con ngựa cao to, lớn tiếng nói:
“Oa… Thanh Sơn ca, ngươi phát tài, đây là giàu to thật sao? Mặc xiêm y tốt như vậy, người so với trước cũng đẹp ra”
Cố Thanh Sơn nào có tâm tư cùng nàng nói chuyện tào lao, khó nén nổi nóng vội trong lòng mà hỏi han:
“Ninh gia làm sao vậy? Ta muốn đi lý chính giao công văn, nhà bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hà cướp lời nói:
“Ngươi đừng đi nhà bọn họ, hiện tại cha của Ngô Lực mới là Lý chính. Ninh Bân ca bênh vực kẻ yếu, tiết nguyên tiêu bị người ta đánh cho tàn phế, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi. Vừa rồi muội hảo tâm hỏi Ninh Hinh, nàng nói vẫn không thể nhúc nhích”
“Ngươi vừa thấy Ninh Hinh đúng không, ở đâu nhìn thấy, nàng không có chuyện gì chứ?” – Cố Thanh Sơn vội vàng.
“Ở bờ sông…”
Không đợi Tiểu Hà nói xong, Doãn Tứ thẩm nói tiếp:
“Ninh Hinh nhưng thật ra không có cớ sự gì, chẳng qua nghe nói nhà chồng của nàng không được tốt lắm…”
Thoáng một cái như thiên lôi giáng sét xuống đầu Cố Thanh Sơn, làm cho hắn lập tức liền như không thở nổi.
“Ninh Hinh… Ninh Hinh lập gia đình?”
Thanh âm của hắn bỗng nhiên run rẩy, trong lòng bàn tay một mảng lạnh lẽo, không thể tin được lỗ tai mình, dùng đầu ngón tay hung hăng mà khảm vào lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau.
“Không thành thân đâu, năm trước định thân. Bất quá, từ khi ca của nàng xảy ra chuyện, đắc tội đến nhà giàu họ Triệu trấn trên, nghe nói nhà chồng nàng đang nghĩ cách từ hôn” – Doãn Tứ Thẩm nói tiếp.
“ Hảo, từ hôn rất tối…”
Cố Thanh Sơn thì thào tự nói, rồi lại đột nhiên như tỉnh ngộ ra, đây không phải là lời hắn nên nói. Như thế nào vừa về tới nhà, liền mất bình tĩnh như vậy? Trải qua nhiều trận Tinh Phong Huyết Vũ ( tạm dịch: đầu rơi máu đổ) hắn đã sớm luyện được tính khí trầm ổn. Ninh Hinh nha… Ninh Hinh… nhắc tới nàng, liền thiếu kiên nhẫn.
Cố Thanh Sơn thừa dịp người khác không chú ý, vội vàng giảng hòa:
“Tứ thẩm, ta đã nói là đi, giờ ta đi đây. Ta phải đi Lý chính giao báo danh trước, trong chốc lát còn muốn đi trấn trên, đêm nay sẽ không ở nhà ăn cơm, về sau còn có nhiều thời gian cùng ăn, ta đi trước”
Hắn vội vàng hối hả dắt ngựa đi ra, người nhà Doãn gia giữ người không được, đành phải tùy ý hắn.
Cố Thanh Sơn thúc ngựa hướng tới bờ sông chạy. Xa xa nhìn thấy một thân ảnh tố y, lại có chút rơi lệ xúc động. Hắn nhảy xuống ngựa, ném cương qua một bên, dừng mắt ở bóng dáng mong nhớ ngày đêm, từng bước chậm rãi tiến đến gần.
Nàng đã trưởng thành, mái tóc đen óng đã dài tới thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh lay động như ẩn nhưu hiện. Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé đang dùng sức giặt một kiện quần áo, hẳn là quần áo của ca ca hoặc cha nàng, không biết một ngày kia, có thể nào bàn tay ấy sẽ giặt quần áo cho hắn hay không.
Ninh Hinh đặt quần áo ở tảng đá bóng loáng cạnh bờ sông, hẳn là ngồi chồm hổm lâu, xương sống đau, đang dùng hai tay chống thắt lưng mà đấm nhẹ. Động tác này làm cho hắn thấy rõ trước ngực cao ngất của nàng, đại cô nương, dáng người yểu điệu mê người.
Cố Thanh Sơn cổ họng nuốt nước bọt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sợ dọa đến nàng, tận lực khống chế sự kích động của bản thân, tiến nhanh đến, dùng một âm thanh bình bình mà gọi một tiếng: “Ninh Hinh muội muội”
Ninh Hinh không quay đầu lại, mà là hạ thắt lưng bưng một chậu nước lên, không lưu tình mà xoay người, quay đầu hắt xuống miệng quát mắng:
“Ngươi cút cho ta”
Cố Thanh Sơn không đề phòng, một chậu nước lạnh buốt liền hắn thẳng lên người. Giọt nước trong suốt theo mày kiếm mà rơi xuống, cũng đem hình ảnh si ngốc càng thêm rõ ràng. Hắc mặc chính là xiêm y gấm vóc vốn là đơn sơ, bị nước làm ướt, mềm mại mà dán lên vóc người, dán vòng quanh trước ngực, cánh tay cường tráng lộ ra hình dáng cơ thể cường tráng, hữu lực.
Tiểu Đăng là Đèn Lồng Tháng Chạp… vì sao lại lấy tên này. Do dịp Tháng Chạp ta bận lắm, bận đến mức ngày làm việc 16/24, và k được nghỉ dù là CN y như cái đèn lồng thắp sáng đêm tháng chạp. Và hnay nghe tin sét đánh… tháng sau bắt đầu tăng ca. Rồi ta sẽ đi về đâu??? Truyện sẽ đi về đâu??? Hức… Tác phẩm edit đầu tay của ta.
Danh sách chương