Thời gian trôi qua nhanh, Hoàng Hà đã vào mùa đông, ở con sông này mùa đông cũng sẽ không kế băng, nhưng cũng đã muốn phân ra từng khúc sông, ở khúc eo sông nước chảy chậm mà êm đềm sẽ kết một ít băng.

Đại quân hướng Phương Bắc tiến liên hơn một trăm dặm, bởi vì nơi này là một khúc sông ở cuối nguồn kết băng rất dày, người Đột Quyết có thể theo mặt sông băng này mà đến. Tiền tuyến quân phía Tây cùng phía Bắc đang đối mặt chiến đấu với Đột Quyết, quân phía Đông là cánh quân hậu phương, chủ yếu phụ trách bảo vệ cho phía sau, ngăn cản Đột Quyết xâm nhập Trung Nguyên. Edit tiểu đăng.

Tới gần cận cuối năm, mọi người ít ít nhiều nhiều đều có chút cảm xúc nhớ nhà, tối 28 tháng chạp, bỗng nhiên có một chi kỵ binh Đột Quyết đánh lén đại doanh của cánh quân phía Đông.

Doanh trại bị đốt, ảnh lửa cao tận trời. Tiếng kêu, tiếng hét thảm thiết không dứt bên tai.

Phí Cường, Mã Huy cưỡi ngựa chỉ huy gắt gao che chở chủ tử, theo hai cánh quân chém giết binh Đột Quyết. Cố Thanh Sơn đã muốn học xong một bộ bắn cung, tuy rằng không tính la cao thủ nổi danh, nhưng cũng là tự bảo vệ được mình. Hắn có một ưu thế đặc biệt, đó là có thể nhìn ban đêm, người khác thấy không rõ mờ mờ ảo ảo thì hắn có thể thấy một cách rõ nét, tự nhiên có thể tránh đi rất nhiều thương tổn. 

Cố Thanh Sơn cảm kích Đàm Sĩ Lễ đối với mình trợ giúp, liền đi theo ba người phía sau đề phòng sau lưng đánh lẽn. Chính là loạn quân bên trong, lại là một vấn đề không hề dễ dàng như vậy, mắt thấy binh mã Đột Quyết tiến đến đây, vài người tạm thời phân tán, đều tự đối phó kẻ địch. Cố Thanh Sơn gặp một đối thủ mạnh, xem cách ăn mặc có thể là quan quân Đột Quyết, cao lớn vạm vỡ, rất có khí lực.

Mất sức của chín trâu hai hổ, Cố Thanh Sơn rốt cục đem hắn ngã ngựa, một thương đâm chết. Quay đầu lại tìm Đàm Sĩ Lễ, thấy hắn đang ở cùng một chiến đấu khó khắn với một tên Đột Quyết, bên cạnh Phí Cường cùng tướng mã đều bị quân địch cuốn lấy. Đang muốn muốn tiến tới dùng thương hỗ trợ hết sức, hắn đột nhiên phát hiện một mũi tên bắn lén hướng Đàm Sĩ Lễ bay đến.

“Mau tránh ra” – Không kịp nghĩ nhiều, Cố Thanh Sơn đẩy mạnh Đàm Sĩ Lễ sang một bên, cùng lúc đó, một mũi tên bay xé gió cắm vào ngực hắn.

“Thanh Sơn…” – Đàm Sĩ Lễ lảo đảo vài bước, đi đến bên Cố Thanh Sơn thay mình cản tên, kinh ngạc rất nhiều, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, một tay lấy đao bổ về lính Đột Quyết.

Phí Cường, Mã Huy phát hiện được động tĩnh bất thường, cũng không tiếp tục tham chiến, liền chạy đến hỗ trợ, mấy người hợp lực mới đem Cố Thanh Sơn kéo đến một góc sáng trong căn phòng âm u mà ngồi xuống.

“Thanh Sơn, ngươi không sao chứ? Ngươi kiên nhẫn chịu đau một chút, ta đến kiểm tra thương thế” – Phí Cường cúi đầu nhìn xem cây tiễn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, liều gật đầu. Vừa thấy quần áo bên ngoài cùng phần thân tên lộ ra liền hiểu được đầu tiễn đã đi vào mấy tấc, chỉ sợ đã muốn tổn thương nội tạng.

Đàm Sĩ Lễ đối với thương thế binh đao không phải là tinh thông, nhưng là hắn có thể biết được biểu tình của Phí Cường, một tia dự cảm bất thường, vội vàng nói:

“Phí Cường, ngươi mau nhìn một cái, hắn là vì cứu ta mới bị thương, nếu không phải hắn cản, chỉ sợ ta đã muốn mất mạng rồi”

Phí Cường sắc mặt trầm trọng liền gật đầu, cởi bỏ đai lưng của Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng đẩy ra xiêm y để nhìn thương thế. Cố Thanh Sơn cắn răng chịu đau, tùy ý hắn kiểm tra.

“Này… đây là cái gì?” – Phí Cường đụng đến một khối cứng rắn, thực hiển nhiên không phải là cơ thể người mà mũi tên nhọn từ trước bay đến cắm vào.

“Là giày của ta…” – Cố Thanh Sơn đáp.

“Ngươi, ha hả…. ” – Phí Cường nở nụ cười, không phí nhiều khí lực đem tiễn lấy xuống, mặt trên lộ ra là một đôi giày vải.

“Miệng vết thương không sâu, đầu tiễn còn chưa tiến vào, chính là công lao của đôi giày này. Tiểu tử ngươi a, còn có dụng tâm, lấy hài làm miếng bảo hộ để sử dụng”.

Gương mặt căng thẳng của Đàm Sĩ Lễ thoáng chốc cũng hạ xuống, nhìn xem Cố Thanh Sơn không có việc gì, chung quanh quân Đột Quyết cũng đã bị đánh lui, mới có chút thoải mái mà nói :

“Thanh Sơn, ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu miệng vết thương không sâu, chúng ta liền mang ngươi trở về quân doanh bôi thuốc, băng bó”

Phí Cường cầm trên tay đôi giày, toan muốn ném đi, Cố Thanh Sơn vội vàng đứng dậy.

“Đừng ném, giày của ta” – Cố Thanh Sơn cắn răng chịu đau, quỳ lên vươn người đem giày cầm trở về. Đàm Sĩ Lễ cười cười, đem tên rút ra khỏi mặt trên của đôi giày, giúp hắn cầm đến.

Mã Huy cười nói :

“Đều bị phá hư thành một cái hố, còn như thế nào mang vào, để làm gì mà không ném đi ? ”

Đàm Sĩ Lễ ôn hòa nói :

“Các ngươi không hiểu, đôi giày này đối với Thanh Sơn rất quan trọng ”

“Đúng vậy, là ân nhân cứu mạng đấy” – Phí Cường giúp Cố Thanh Sơn đứng lên, hướng quân doanh mà đi.

“Đỡ Cố Thanh Sơn vào lều của tôi đi, từ nay về sau, ngươi liền theo ta cùng ăn cùng ngủ, như thân huynh đệ bình thường. Mjang của ta là ngươi cứu được, ngươi nếu khách khí với ta, liền rất xa lạ” – Đàm Sĩ Lễ ngữ khí kiên định, Thanh Sơn định từ chối, bất quá đành phải đáp ứng rồi.

Tuy là không thương tổn đến nội tjang bên trong, nhưng vẫn là bị thương, cũng may tên không có độc. Tẩy trừ miệng vết thương, bôi dược, ở trên người bó vài vòng băng vải, Đàm Sĩ Lễ cho hắn ở trong trướng tĩnh dưỡng, nửa tháng không thể luyện võ cũng không được làm việc nặng.

Cái này Cố Thanh Sơn đúng là hưởng phúc, Đàm Sĩ Lễ bỏ tiền của bản thân cho hậu cần làm thức ăn, vài ngày trôi qua, cảm giác tụa hồ đã béo lên. (Tiểu Đăng : Cái này giống ta nè, bệnh nằm trên giường tía má tấp đồ cho ăn, hết bệnh cái mập như một con nợn.. hụ hụ)

“Thanh Sơn, người ngồi ăn thêm chút nữa, ta n rồi, hiện tại muốn đi gặp Lý tướng quân nghị sự, ngươi từ từ ăn, trong chốc lát đội Phí Cường sẽ tiến vào dọn” – Đãm Sĩ Lễ dùng khăn lau miệng, bước đi ra khỏi doanh trướng, chỉ còn lại có Cố Thanh Sơn một người ngồi trước cái bàn bốn chỗ đầy ắp đồ ăn.

Cố Thanh Sơn không nhanh không chậm ngồi ăn, lần này bị đánh lén tổn thất trầm trọng, nghe nói chết một vạn người, cũng không biết đồng hương trong thôn như thế nào.

“Thanh Sơn ca, ngươi ở bên trong sao ?” – Một âm thanh sợ hãi truyền đến từ cửa.

“Đúng, ai tìm ta ? ” – Cố Thanh Sơn để đũa xuống, đứng dậy, thanh âm có điểm quen thuộc, rồi nhất thời lại không nghĩ ra. Đi đến cửa sổ nhìn lên, dĩ nhiên là người cùng thôn Ngô Lực.

“A Lực, sao ngươi lại tới đây , ta mới vừa rồi còn nghĩ đến, không biết các ngươi như thế nào, chờ ta thương thế tốt hơn, muốn đi nhìn các ngươi một cái” – Cố Thanh Sơn kéo hăn vào.

“Thanh Sơn ca, ngươi cũng bị thương ? Không nghiêm trọng thì phải ?” – Ngô Lực khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì, mấy ngày nữa thì tốt rồi, nhìn ngươi nhưng thật ra không có bị gì đi” – Cố Thanh Sơn cao thấy đánh giá hắn một lần, lại kéo hắn ngồi xuống

“Ăn cơm chưa ? cùng nhau ăn đi”

Ngô Lực liếc mắt một cái trên bàn đồ ăn, hai mắt trợn lớn :

“Thanh Sơn ca, ngươi ăn uống tốt như vậy ư, không hổ là trung quân tướng”

Cố Thanh Sơn thấy hắn liên tục nuốt nước miếng, cười nói :

“Cùng nhau ăn đi, ta cũng là dính chút hào quang của Đàm phó tướng, hắn là một tướng lãnh đặc biệt tốt, xem ta làm thân huynh đệ mà chiếu cố”

Ngô Lực cũng không khách khí, gặp trướng không có người bên ngoài, bèn cầm đũa gắp một ngụm thịt :

“Thanh Sơn ca, ngươi vận khí thật tốt, trung quân trướng chính là không giống nơi khác. Ngươi biết không ? Những người khác ở thôn chúng ta… cũng đã chết rồi”

Nói đến chỗ thương tâm, hai người đều đẻ đũa xuống, ai cũng không ăn vô nữa.

Cố Thanh Sơn mấp máy môi vài lần, mới gian nan hỏi :

“Thật sự ? Ngươi đều đã đi tìm bọn họ ? ”

Ngô Lực nặng nề gật đầu :

“Đúng, trừ ngươi vào trung quân trướng, chúng ta vài người đều ở trướng cách nhau không xa. Ta đi tìm bọn họ, cũng không còn nữa, thi thể tất cả đều không còn. Ngũ trưởng chúng ta cũng chết rồi, ta chém nhiều cái quân địch, lập công, hôm nay được đề bạt làm Ngũ trưởng. Chính là, tôi một chút đều không cao hứng, không biết mình còn có thể sống đến khi nào đây.” 
Cố Thanh Sơn thở dài nói :

“Đúng vậy, ta cũng may mắn tránh được một kiếp, nếu không phải trong ngực có một đôi hài cản được tên, chỉ sợ cũng sẽ vong mệnh rồi”

Ngô Lực vẻ mặt cầu xin nói :

“Thanh Sơn ca, ta không muốn chết, kỳ thật ta rất sợ chết. Ta thích một cô nương ở thôn chúng ta, còn muốn sống trở về cưới nàng làm vợ, nếu liền như vậy chết đi…”

Cố Thanh Sơn sửng sốt, trong lòng xôn xao nổi lên đợt sóng, cô nương hắn thích không phải là Ninh Hinh đi ?

“Người ngươi thích là ai ? Thích như thế nào ? ” – Cố Thanh Sơn tận lực bày ra một bộ dáng không có việc gì mà thật tình hỏi.

Ngô Lực mặt phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu :

“Bát tự còn không có trao đổi đâu, ngươi cũng đừng hỏi là ai, ngày đó ta cướp của nàng 1 cái đài sen, vốn là đùa với nàng, ai ngờ nàng lại tưởng thật, liều mạng truy đuổi, đem tôi đánh ngã trên mặt đất, dùng mông của nàng ngồi ở trên mặt tôi, còn nói : cho ngươi chạy, xem ta ngồi chết ngươi.. Hắc hắc… Cũng không biết làm sao, thao ngày đó bắt đầu ta liền nhớ kỹ cái mông heo của nàng, còn có cả việc đó” (Tiểu Đăng : toát mồ hôi hột…. ta đã tra từng chữ tiếng Trung để chắc ta không ghi sai.. thực sự là đặt mông lên mặt.. LÊN MẶT đó.. rồi chính xác là CÁI MÔNG THỊT HEO… ta choáng váng quá…. Khẩu vị của huynh đài này thật đặc biệt)

Cố Thanh Sơn chậm rãi thở ra một hơi, một lòng kiên định trở về chỗ cũ. Loại sự tình đặt mông lên người khác, Ninh Hinh hẳn là không làm. Chỉ cần không phải Ninh Hinh, những cô nương khác trong thôn, hắn thích ai đều không sao cả, đều không quan hệ.

Hai người cơm nước xong, hẹn một cái thời gian để đi tế một chút những người trong thôn tử trận, liền chia tay.

Tiểu tử thể trạng tốt, không đến nửa tháng, Cố Thanh Sơn đã lành thương tích. Làm cận binh của Đàm Sĩ Lễ, hắn càng thêm dốc sức làm việc, luyện võ. Bởi vì thức ăn tốt, dinh dưỡng đầy đủ, hai năm trôi qua, thế nhưng lại cao vượt lên thêm một cái đầu, nguyên bản xương bọc da, gò má cao, nhìn qua không tốt lắm. Hiện giờ thịt xương vừa vặn, mắt hẹp, mũi cao, khuôn mặt tuấn lãng, là một trong các mỹ nam tử trong quân.

Hai năm, Cố Thanh Sơn đứng ở đỉnh núi Khố Nhĩ Bố, nhìn thảo nguyên mông mênh to lớn dựng quân trướng. Quyết chiến sắp tới, hai đại quân đã muốn vòng qua núi Khố Nhĩ Bố, tới thảo nguyên phía sau bọc đánh, chặt đứt đường lui của Đột Quyết. (edit t.đăng)Thánh Thượng đã muốn địch thân tới biên quan, hơn nữa hạ lệnh, lần này quyết chiến cần lấy đầu tướng quân Khả Hãn, vô luận là ai, chỉ cần lấy được đầu Khả Hãn, tất có trọng thưởng, ngoài việc thưởng tiền, lại thưởng cả quan chức.

Hắn không nghĩ muốn trọng thưởng, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà. Ninh Hinh mười lăm, cũng không biết đã đính hôn chưa, lập tức sẽ là lễ mừng năm mới, qua tới năm 16 tuổi, cũng không biết mình trở về có kịp cưới nàng.

Nghĩ vây, một thân rèn luyện trầm ổn của Cố Thanh Sơn lại hiện ra một vài tia bối rối.

Thôi, không nghĩ nữa, vẫn là ngẫm lại nên quyết chiến đi. Thân là thám báo, hắn có thể đi tới phụ cận thăm dò địa hình, cũng quả thật có thể bị phát hiện. Mặc kệ chính mình có thể hay không lập công, hắn đều phải ở nơi đó thiết lập bẫy dây cản vó ngựa, lấy móc sắc mà hoàn thành bẫy sập. Không thể để cho Đột Quyết quay lại, cũng đồng thời không làm cho mình bỏ qua cơ hội để bay mất cơ hội lập công này.

Tiểu Đăng: 2 năm đã trôi qua rồi… hí hí… các nàng chờ nha…. Các chương sau sẽ có biến, sẽ cao trào đó ^^!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện