“Như vậy sao được, Thanh Sơn, con tích góp cũng không dễ dàng, vẫn là nên giữ lại cho chính mình đi” Cha của Ninh Hinh là một người phúc hậu.
“Ninh bá bá, người giúp con cất giữ đi, bằng không con cũng không biết phải để ở đâu. Mang theo vào quân ngũ cũng không được” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Cha Ninh Hinh ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng, con đã tin tưởng gia đình ta thì một chút nữa, ta đem nó chôn dưới gốc cây hoa quế trong viện, chờ ngày con trở về, ta lại đào lên trả con”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, khóe mắt liếc bốn phía, Ninh Hinh đâu? Không phải sớm như vậy mà nàng đã đi ngủ chứ? Hắn nghĩ muốn gặp nàng một chút, chính tay tặng nàng khúc gỗ khắc kia, cuối cùng là sẽ nhìn nàng thật sâu thật sâu, đem tất cả thân ảnh đó khắc vào trong đầu, đem theo ký ức đó lên chiến trường chịu chết.
“Thanh Sơn ca, huynh khoan hãy đi, chờ muội một chút” Buồng trong truyền đến giọng nói của Ninh Hinh, Cố Thanh sơn nghe xong như mở cờ trong bụng.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn, tiêu cô nương xinh đẹp cầm một đôi hài đi ra: “Thanh Sơn ca, muội làm cho huynh một đôi hài, thời gian cấp bách nên đường may có điểm sơ sài, bất quá cũng mang được. Huynh mang thử xem, nếu không thích, tối nay muội làm một đôi khác cho huynh.”
Ninh Hinh vừa nói vừa hạ eo nhỏ nhắn, đem hài đặt trên mặt đất, mời hắn cởi hài thử xem.
Cố Thanh Sơn sửng sốt, Ninh Hinh may hài cho hắn, thế mà Ninh Hinh lại may hài cho hắn!
Hắn vui mừng không biết nói gì cho phải, chỉ biết hắc hắc cười ngây ngô. Cầm đôi giày từ dưới đất lên, kinh hỉ nhìn ngắm, vuốt ve đường chỉ mũi giày, vải giày màu xanh đen, sau đó cẩn thận ôm vào trong ngực: “Không cần thử, vừa nhìn qua ta đã thích”
Ninh Hinh đích thân làm cho hắn, làm sao hắn lại chê bai được? Dù có vừa hay không cũng không sao cả, dù gì đôi giày này cũng không phải để mang đi dưới đất mà là mang ở trong lòng.
“Thanh Sơn ca ca, hôm nay trong lúc làm giày muội có nghĩ qua, kỳ thật đi lính cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiêu Hạo vẫn luôn hy vọng có cơ hội học võ, nhưng trong thôn chúng ta vốn không nhiều người biết võ, có chút bản sự đã xem như là không tồi. Huynh vốn đã thích săn thú, vậy cứ vào quân ngũ học thêm chút bản lĩnh, sau hai năm trở về, không phải là có thể đi săn thú sao?” Ninh Hinh cười nói
(Chưởng quầy Q: *liếc mắt* Hay là ý cô nương, Tiểu Hạo là mẫu người hữu dũng đa mưu..và Cố Thanh Sơn cũng tương tự thế hay sao? Hửm? -_- )
Cố Thanh sơn biết rằng nàng là đang an ủi mình, bất quá nghe nàng nói những lời như thế, cũng khiến hắn thật cảm động.
“Ninh Hinh, cảm ơn muội đã an ủi ta, khúc gỗ này do ta đẽo, tặng muội làm kỷ niệm, vạn nhất ta….” Cố Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Ninh Hinh
(Chưởng quầy Q: Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Chưởng quầy Q, Chưởng quầy Q nhận lấy khúc gỗ chọi Ninh Hinh -_- Hừ, bản cô nương ghét nữ chính!!!!!)
Hoạt bát hiếu động như Ninh Hạo cũng biết đó có thể là snh ly tử biệt, mắt cũng ngân ngấn nước, nói cũng không còn nên lời.
Ninh Hinh cũng không can hắn, chỉ nghiêng đầu, hướng hắn bĩu môi: “Thanh Sơn ca ca, muội không có an ủi huynh, muội nói chính là sự thật. Cha muội nói, lần này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, huynh nghĩ đi, mấy chục vạn đại quân, chẳng lẽ sẽ chết hết ở biên ải hay sao, muội cảm thấy cũng hơn phân nửa cơ hội có thể trở về. Hơn nữa, là Hoàng thượng tự mình đánh giật, không lẽ lại đánh đến tám năm mười năm hay sao, nhiều nhất hai, ba năm huynh sẽ trở về thôi. Huynh vừa chịu khó lại thông minh, học một biết mười, nhất định có thể sống sót trở về. Đến lúc đó, huynh học võ công, có thể săn thú kiếm tiền, cười vợ sinh con, cuộc sống viên mãn. Thanh Sơn ca ca, huynh không được chán ngán thất vọng, nhất định phải sống sót trở về.”
Đừng nói Cố Thanh Sơn, ngay cả cha mẹ của Ninh hinh cũng đều kinh ngạc nhìn nàng, thế nhưng nàng lại có thể nói ra được những lời như thế!
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng ngàn quay bách chuyển.
Ninh Hinh nói rất đúng, là do mình bi quan, như thế nào lại không nghĩ đến? Lần trước đnahs nhau cùng bọn đột quyết là ba năm trước, nghe nói đi mười vạn đại quân, trở về bảy vạn. Lần này ngự giá thân chinh, mấy chục vạn đại quân, này không phải là đi chịu chết, mà cơ hội trở về lại rất lớn. Nếu tỏng vòng ba năm trở về, còn có cơ hội cưới Ninh Hinh làm nương tử. Quân đội làm sao lại không dạy công phu, chỉ cần học tốt công phu là có thể săn thú, tránh cung tên, dựng nhà cửa, cưới vợ, sinh con… Hơn nữa, Ninh Hinh khuyên hắn như vậy, nói không chừng trong lòng nãng cũng có hắn, sẽ chờ đợi hắn.
Hai mắt Cố Thanh Sơn tỏa sáng lấp lánh, kinh hỉ bắt lấy tay Ninh Hinh: “Ninh Hinh, huynh hiểu rồi, muội nói rất đúng. Ta không thể cam chịu, ta muốn bắt lấy cơ hội này, học chút bản lĩnh, tranh thủ lập công, ngày trở về ta sẽ cưới cô nương ta thích làm vợ”
Trước mặt cha mẹ, lại bị hắn nắm tay như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh có chút đó, rút tay mình ra, ngượng ngùng cúi đầu ngồi xuống một bên ghế.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới phát hiện mình có điểm đường đột, vội vàng áy náy: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi muội… Ta bỗng nhiên cảm thấy được cơ hội sống sót, có hơi…kích động”
Cha Ninh Hinh là một người rộng lượng, trong mắt ông Ninh Hinh vẫn còn là đứa nhỏ, cũng không đoán được tâm tư của Cố Thanh Sơn đối với nàng, thấy hắn suy nghĩ thông suốt, cũng vui mừng: “Thanh Sơn này, một khi đã như vậy, con hãy mang theo quần áo cùng giày, nhanh về nghỉ ngơi, ngày mai giờ mẹo đến nhà ta tập hợp. rồi cùng với mọi người lên trấn trên báo danh, chuẩn bị tinh thần thật tốt, để tướng quân tuyển thương, trở thành một thân binh.”
“Vâng! Con trở về đây, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút. Tiểu Hạo tử, đừng có sầu mi khổ kiếm như thế nữa, chờ ta trở về là có thể dạy võ công cho đệ” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vai Ninh Hạo, lại không quên liếc mắt nhìn Ninh Hinh đang cúi đầu, cùng cả nhà cáo từ rồi đi.
Đêm nay hắn ngủ không được, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cuộc sống trong quân doanh, nghĩ về một tương lai tươi đẹp.
Ôm lấy đôi giày trằn trọc đến nửa đêm mới mơ màng đi ngủ, sáng sớm hôm sau thời điểm gà gáy đầu tiên hắn đã thức dậy. Trên lưng vài món hành trang, trong lòng ôm lấy đôi giày vải của Ninh Hinh làm cho, cuối cùng quay nhìn lại thôn trang mà mình đã sống mười mấy năm, rồi dứt khoát kiên quyết tiêu sái ra đi.
Bên trong sân chỉ mới có một nhà Ngô Đại Lực, người một nhà vây quanh Ngô Đại Lực nói chuyện ầm ĩ, so sánh bên dưới với Cô Thanh Sơn lẻ loi thì có vể đáng thương. Hắn đứng một mình ở góc tường, lưng đeo một bọc nhỏ màu xanh đen, cúi thấp đầu đứng đó, không đau khổ không buồn vui.
Ninh Hinh có thói quen dậy sớm, từ sớm đã làm làm xong cơm, chỉ thấy trong viện toàn người của Ngô gia, Cố Thanh Sơn lại lẻ loi một mình.
“Tiểu Hạo, đệ đi gọi Thanh Sơn ca lại đây ăn sáng đi, huynh ấy hẳn là chưa ăn đâu.” Ninh Hinh cách cửa sổ nhìn ra một đống người ngoài viện, ngại đi ra ngoài gọi hắn, đành đánh thức Ninh Hạo, sai đệ ấy đi kêu: “Đệ nói nhỏ một chút, đừng làm kinh động người khác”
Ninh Hạo và Cố Thanh Sơn cảm tình rất tốt, vừa nghe lời này, liền xoa mắt thức dậy, mơ mơ màng màng đi đến góc viện, kéo góc áo Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, huynh chắc chưa ăn cơm, tỷ tỷ của đệ gọi huynh đến phòng bếp ăn cơm”
Cố Thanh Sơn sửng sốt, khóe miệng khó có thể kềm chế mà nâng lên, tâm tình khẩn trương cũng dần dần giảm bớt.
Đi theo Ninh Hạo vào phòng bếp, chỉ thấy trên bàn đã dọn xong hai đĩa điểm tâm, một đĩa trứng luộc, vài cái bánh bao lớn, thêm một bát cháo nhỏ.
“Thanh Sơn ca, huynh mau ăn điểm tâm, đừng để đi đường mà bụng đói” Ninh Hinh một bên nhiệt tình tiếp đón hắn, một bên động thủ bóc vỏ trứng.
“Ừ” Cố Thanh Sơn cười, ngồi bên cạnh cô nương mình thích, tiếp nhận cái bánh bao mà Ninh Hinh đưa tới, há mồm cắn một cái to, hỏi: “Ủa? Ninh bá bá và đại nương đâu?”
“Đừng nhắc nữa, chẳng biết nương của Xuân nha đầu nghĩ gì, muốn gả Xuân nha đầu cho Ngô Nhị Cẩu. Xuân nha đầu thắt cổ tự vẫn không thành, nương của nàng bất lực nên tìm đến nhà muội, cha mẹ muội hôm qua đã đến hòa giải” Nhắc đến việc này, Ninh Hinh không tự chủ cũng nhíu mày.
“À” Động tác Cố Thanh Sơn chậm lại, nhìn sắc mặt rối rắm của nàng, thầm nghĩ nói cho nàng chân tướng, nhớ lại chính mình đã đáp ứng Xuân nha đầu, không để lộ chuyện này ra ngoài.
“Thanh Sơn ca, huynh mau ăn đi, chốc nữa cha muội về đưa mọi người đi rồi, huynh mau ăn đi” Ninh Hinh đưa cho Cố Thanh Sơn một quả trứng đã bóc vỏ
Trứng chưng nóng hầm hập, bóng loáng mềm mại, tựa như khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
Cố Thanh Sơn nâng trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm, luyến tiếc ăn.
Ninh Hạo tỉnh ngủ hẳn, cũng cảm thấy đói, liền bắt đầu ăn cơm, còn thúc giục Ninh Hinh: “Tỷ, tỷ cũng bóc cho đệ một cái trứng đi”
Ninh Hinh bác bỏ lời yêu cầu của đệ đệ, mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Đệ muốn ăn thì tự mình bóc, ta chỉ bóc cho Thanh Sơn ca ca”
“Ơ! Các người sao lại bất công như vậy chứ, lần trước rõ ràng bắt được năm con cá, Thanh Sơn ca ca cũng cho tỷ con cá lớn nhất, hôm nay bóc trứng chim cũng vậy, chỉ bóc cho huynh ấy, không bóc cho đệ, đệ không phải là đệ đệ ruột của tỷ hay sao?” Ninh Hạo mới tám tuổi thật là thích lải nhải, một mực không phục theo sát Ninh Hinh tranh luận.
“Thanh Sơn ca sắp đi rồi, đương nhiên phải ăn nhanh không phải sao? Đệ cũng không phải là không có tay, tại soa không tự mình bóc, quên đi, mặc kệ đệ.” Ninh Hinh xoay người vào gian phòng của mình.
Ninh Hạo không phục, đẩy cửa vào theo, tiếp tục tranh cãi.
Cố Thanh Sơn dùng tay áo quệt nhanh khóe mắt, cố gắng không cho người khác biết mình đang rơi lệ, bưng một chén cháo tiểu mễ lên uống.
Tiếng gọi của cả nhà Doãn tứ thâm bên ngoài truyền vào: “Thanh Sơn à, ngươi đang ở đâu?”
Cố Thanh Sơn buông bát, đi đến trong viện, bình tĩnh nói lời từ biệt với nhà Doãn tứ thẩm.
“Thanh Sơn à, gọi người đến ăn cơm người lại không đến. Doãn gia chúng ta xin lỗi người, ngươi… Nếu thật sự có chuyện không may xảy ra đến với ngươi, ta sẽ để con của Tiểu Xuyên làm con thừa tự của ngươi, để nó mang họ Cố, để hắn hằng năm đều phải đi tảo mộ cha mẹ ngươi…” Doãn tứ thẩm khóc ào ào
(Chưởng quầy: Thề là bản cô nương không biết nên xếp chữ đoạn bà nội này khóc thế nào nữa, trans thì dịch là bà khóc như cháo loãng….cháo loãng??? Cháo loãng!!! ) 😦
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, xoay tới xoay lui, hướng đến của sổ phòng Ninh Hinh nói: “Tứ thẩm, thẩm đừng nói như vậy. Con sẽ trở về thôi, con muốn đi quân ngũ học chút bản sự, lập chiến công, con trở về sẽ lo chuyện hôn sự, cưới vợ rồi sống bình an qua ngày”
Tuy rằng tất cả mọi người đều không tin vào lời nói của hắn, nhưng giữa nơi không khí đưa tiễn buồn bã thế này, đích thật rất cần những lời như thế.
Ngô Đại Lực là người đầu tiên hưởng ứng: “Đúng, Thanh Sơn huynh, ta cũng chính là nghĩ như vậy. Ta một thân khỏe mạnh lại không có chỗ dùng, theo quân, còn có thể lập chiến công làm rạng danh tổ tông”
Cố Thanh Sơn mím môi yên lặng nghĩ: “Ta không muốn rạng rỡ tổ tông, ta chỉ muốn…Ninh Hinh”
(Tổ tông nhà họ Cố: phản phúc….đồ phản phúc a~~~~~~)
“Ninh bá bá, người giúp con cất giữ đi, bằng không con cũng không biết phải để ở đâu. Mang theo vào quân ngũ cũng không được” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Cha Ninh Hinh ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng, con đã tin tưởng gia đình ta thì một chút nữa, ta đem nó chôn dưới gốc cây hoa quế trong viện, chờ ngày con trở về, ta lại đào lên trả con”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, khóe mắt liếc bốn phía, Ninh Hinh đâu? Không phải sớm như vậy mà nàng đã đi ngủ chứ? Hắn nghĩ muốn gặp nàng một chút, chính tay tặng nàng khúc gỗ khắc kia, cuối cùng là sẽ nhìn nàng thật sâu thật sâu, đem tất cả thân ảnh đó khắc vào trong đầu, đem theo ký ức đó lên chiến trường chịu chết.
“Thanh Sơn ca, huynh khoan hãy đi, chờ muội một chút” Buồng trong truyền đến giọng nói của Ninh Hinh, Cố Thanh sơn nghe xong như mở cờ trong bụng.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn, tiêu cô nương xinh đẹp cầm một đôi hài đi ra: “Thanh Sơn ca, muội làm cho huynh một đôi hài, thời gian cấp bách nên đường may có điểm sơ sài, bất quá cũng mang được. Huynh mang thử xem, nếu không thích, tối nay muội làm một đôi khác cho huynh.”
Ninh Hinh vừa nói vừa hạ eo nhỏ nhắn, đem hài đặt trên mặt đất, mời hắn cởi hài thử xem.
Cố Thanh Sơn sửng sốt, Ninh Hinh may hài cho hắn, thế mà Ninh Hinh lại may hài cho hắn!
Hắn vui mừng không biết nói gì cho phải, chỉ biết hắc hắc cười ngây ngô. Cầm đôi giày từ dưới đất lên, kinh hỉ nhìn ngắm, vuốt ve đường chỉ mũi giày, vải giày màu xanh đen, sau đó cẩn thận ôm vào trong ngực: “Không cần thử, vừa nhìn qua ta đã thích”
Ninh Hinh đích thân làm cho hắn, làm sao hắn lại chê bai được? Dù có vừa hay không cũng không sao cả, dù gì đôi giày này cũng không phải để mang đi dưới đất mà là mang ở trong lòng.
“Thanh Sơn ca ca, hôm nay trong lúc làm giày muội có nghĩ qua, kỳ thật đi lính cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiêu Hạo vẫn luôn hy vọng có cơ hội học võ, nhưng trong thôn chúng ta vốn không nhiều người biết võ, có chút bản sự đã xem như là không tồi. Huynh vốn đã thích săn thú, vậy cứ vào quân ngũ học thêm chút bản lĩnh, sau hai năm trở về, không phải là có thể đi săn thú sao?” Ninh Hinh cười nói
(Chưởng quầy Q: *liếc mắt* Hay là ý cô nương, Tiểu Hạo là mẫu người hữu dũng đa mưu..và Cố Thanh Sơn cũng tương tự thế hay sao? Hửm? -_- )
Cố Thanh sơn biết rằng nàng là đang an ủi mình, bất quá nghe nàng nói những lời như thế, cũng khiến hắn thật cảm động.
“Ninh Hinh, cảm ơn muội đã an ủi ta, khúc gỗ này do ta đẽo, tặng muội làm kỷ niệm, vạn nhất ta….” Cố Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Ninh Hinh
(Chưởng quầy Q: Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Chưởng quầy Q, Chưởng quầy Q nhận lấy khúc gỗ chọi Ninh Hinh -_- Hừ, bản cô nương ghét nữ chính!!!!!)
Hoạt bát hiếu động như Ninh Hạo cũng biết đó có thể là snh ly tử biệt, mắt cũng ngân ngấn nước, nói cũng không còn nên lời.
Ninh Hinh cũng không can hắn, chỉ nghiêng đầu, hướng hắn bĩu môi: “Thanh Sơn ca ca, muội không có an ủi huynh, muội nói chính là sự thật. Cha muội nói, lần này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, huynh nghĩ đi, mấy chục vạn đại quân, chẳng lẽ sẽ chết hết ở biên ải hay sao, muội cảm thấy cũng hơn phân nửa cơ hội có thể trở về. Hơn nữa, là Hoàng thượng tự mình đánh giật, không lẽ lại đánh đến tám năm mười năm hay sao, nhiều nhất hai, ba năm huynh sẽ trở về thôi. Huynh vừa chịu khó lại thông minh, học một biết mười, nhất định có thể sống sót trở về. Đến lúc đó, huynh học võ công, có thể săn thú kiếm tiền, cười vợ sinh con, cuộc sống viên mãn. Thanh Sơn ca ca, huynh không được chán ngán thất vọng, nhất định phải sống sót trở về.”
Đừng nói Cố Thanh Sơn, ngay cả cha mẹ của Ninh hinh cũng đều kinh ngạc nhìn nàng, thế nhưng nàng lại có thể nói ra được những lời như thế!
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng ngàn quay bách chuyển.
Ninh Hinh nói rất đúng, là do mình bi quan, như thế nào lại không nghĩ đến? Lần trước đnahs nhau cùng bọn đột quyết là ba năm trước, nghe nói đi mười vạn đại quân, trở về bảy vạn. Lần này ngự giá thân chinh, mấy chục vạn đại quân, này không phải là đi chịu chết, mà cơ hội trở về lại rất lớn. Nếu tỏng vòng ba năm trở về, còn có cơ hội cưới Ninh Hinh làm nương tử. Quân đội làm sao lại không dạy công phu, chỉ cần học tốt công phu là có thể săn thú, tránh cung tên, dựng nhà cửa, cưới vợ, sinh con… Hơn nữa, Ninh Hinh khuyên hắn như vậy, nói không chừng trong lòng nãng cũng có hắn, sẽ chờ đợi hắn.
Hai mắt Cố Thanh Sơn tỏa sáng lấp lánh, kinh hỉ bắt lấy tay Ninh Hinh: “Ninh Hinh, huynh hiểu rồi, muội nói rất đúng. Ta không thể cam chịu, ta muốn bắt lấy cơ hội này, học chút bản lĩnh, tranh thủ lập công, ngày trở về ta sẽ cưới cô nương ta thích làm vợ”
Trước mặt cha mẹ, lại bị hắn nắm tay như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh có chút đó, rút tay mình ra, ngượng ngùng cúi đầu ngồi xuống một bên ghế.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới phát hiện mình có điểm đường đột, vội vàng áy náy: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi muội… Ta bỗng nhiên cảm thấy được cơ hội sống sót, có hơi…kích động”
Cha Ninh Hinh là một người rộng lượng, trong mắt ông Ninh Hinh vẫn còn là đứa nhỏ, cũng không đoán được tâm tư của Cố Thanh Sơn đối với nàng, thấy hắn suy nghĩ thông suốt, cũng vui mừng: “Thanh Sơn này, một khi đã như vậy, con hãy mang theo quần áo cùng giày, nhanh về nghỉ ngơi, ngày mai giờ mẹo đến nhà ta tập hợp. rồi cùng với mọi người lên trấn trên báo danh, chuẩn bị tinh thần thật tốt, để tướng quân tuyển thương, trở thành một thân binh.”
“Vâng! Con trở về đây, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút. Tiểu Hạo tử, đừng có sầu mi khổ kiếm như thế nữa, chờ ta trở về là có thể dạy võ công cho đệ” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vai Ninh Hạo, lại không quên liếc mắt nhìn Ninh Hinh đang cúi đầu, cùng cả nhà cáo từ rồi đi.
Đêm nay hắn ngủ không được, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cuộc sống trong quân doanh, nghĩ về một tương lai tươi đẹp.
Ôm lấy đôi giày trằn trọc đến nửa đêm mới mơ màng đi ngủ, sáng sớm hôm sau thời điểm gà gáy đầu tiên hắn đã thức dậy. Trên lưng vài món hành trang, trong lòng ôm lấy đôi giày vải của Ninh Hinh làm cho, cuối cùng quay nhìn lại thôn trang mà mình đã sống mười mấy năm, rồi dứt khoát kiên quyết tiêu sái ra đi.
Bên trong sân chỉ mới có một nhà Ngô Đại Lực, người một nhà vây quanh Ngô Đại Lực nói chuyện ầm ĩ, so sánh bên dưới với Cô Thanh Sơn lẻ loi thì có vể đáng thương. Hắn đứng một mình ở góc tường, lưng đeo một bọc nhỏ màu xanh đen, cúi thấp đầu đứng đó, không đau khổ không buồn vui.
Ninh Hinh có thói quen dậy sớm, từ sớm đã làm làm xong cơm, chỉ thấy trong viện toàn người của Ngô gia, Cố Thanh Sơn lại lẻ loi một mình.
“Tiểu Hạo, đệ đi gọi Thanh Sơn ca lại đây ăn sáng đi, huynh ấy hẳn là chưa ăn đâu.” Ninh Hinh cách cửa sổ nhìn ra một đống người ngoài viện, ngại đi ra ngoài gọi hắn, đành đánh thức Ninh Hạo, sai đệ ấy đi kêu: “Đệ nói nhỏ một chút, đừng làm kinh động người khác”
Ninh Hạo và Cố Thanh Sơn cảm tình rất tốt, vừa nghe lời này, liền xoa mắt thức dậy, mơ mơ màng màng đi đến góc viện, kéo góc áo Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, huynh chắc chưa ăn cơm, tỷ tỷ của đệ gọi huynh đến phòng bếp ăn cơm”
Cố Thanh Sơn sửng sốt, khóe miệng khó có thể kềm chế mà nâng lên, tâm tình khẩn trương cũng dần dần giảm bớt.
Đi theo Ninh Hạo vào phòng bếp, chỉ thấy trên bàn đã dọn xong hai đĩa điểm tâm, một đĩa trứng luộc, vài cái bánh bao lớn, thêm một bát cháo nhỏ.
“Thanh Sơn ca, huynh mau ăn điểm tâm, đừng để đi đường mà bụng đói” Ninh Hinh một bên nhiệt tình tiếp đón hắn, một bên động thủ bóc vỏ trứng.
“Ừ” Cố Thanh Sơn cười, ngồi bên cạnh cô nương mình thích, tiếp nhận cái bánh bao mà Ninh Hinh đưa tới, há mồm cắn một cái to, hỏi: “Ủa? Ninh bá bá và đại nương đâu?”
“Đừng nhắc nữa, chẳng biết nương của Xuân nha đầu nghĩ gì, muốn gả Xuân nha đầu cho Ngô Nhị Cẩu. Xuân nha đầu thắt cổ tự vẫn không thành, nương của nàng bất lực nên tìm đến nhà muội, cha mẹ muội hôm qua đã đến hòa giải” Nhắc đến việc này, Ninh Hinh không tự chủ cũng nhíu mày.
“À” Động tác Cố Thanh Sơn chậm lại, nhìn sắc mặt rối rắm của nàng, thầm nghĩ nói cho nàng chân tướng, nhớ lại chính mình đã đáp ứng Xuân nha đầu, không để lộ chuyện này ra ngoài.
“Thanh Sơn ca, huynh mau ăn đi, chốc nữa cha muội về đưa mọi người đi rồi, huynh mau ăn đi” Ninh Hinh đưa cho Cố Thanh Sơn một quả trứng đã bóc vỏ
Trứng chưng nóng hầm hập, bóng loáng mềm mại, tựa như khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
Cố Thanh Sơn nâng trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm, luyến tiếc ăn.
Ninh Hạo tỉnh ngủ hẳn, cũng cảm thấy đói, liền bắt đầu ăn cơm, còn thúc giục Ninh Hinh: “Tỷ, tỷ cũng bóc cho đệ một cái trứng đi”
Ninh Hinh bác bỏ lời yêu cầu của đệ đệ, mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Đệ muốn ăn thì tự mình bóc, ta chỉ bóc cho Thanh Sơn ca ca”
“Ơ! Các người sao lại bất công như vậy chứ, lần trước rõ ràng bắt được năm con cá, Thanh Sơn ca ca cũng cho tỷ con cá lớn nhất, hôm nay bóc trứng chim cũng vậy, chỉ bóc cho huynh ấy, không bóc cho đệ, đệ không phải là đệ đệ ruột của tỷ hay sao?” Ninh Hạo mới tám tuổi thật là thích lải nhải, một mực không phục theo sát Ninh Hinh tranh luận.
“Thanh Sơn ca sắp đi rồi, đương nhiên phải ăn nhanh không phải sao? Đệ cũng không phải là không có tay, tại soa không tự mình bóc, quên đi, mặc kệ đệ.” Ninh Hinh xoay người vào gian phòng của mình.
Ninh Hạo không phục, đẩy cửa vào theo, tiếp tục tranh cãi.
Cố Thanh Sơn dùng tay áo quệt nhanh khóe mắt, cố gắng không cho người khác biết mình đang rơi lệ, bưng một chén cháo tiểu mễ lên uống.
Tiếng gọi của cả nhà Doãn tứ thâm bên ngoài truyền vào: “Thanh Sơn à, ngươi đang ở đâu?”
Cố Thanh Sơn buông bát, đi đến trong viện, bình tĩnh nói lời từ biệt với nhà Doãn tứ thẩm.
“Thanh Sơn à, gọi người đến ăn cơm người lại không đến. Doãn gia chúng ta xin lỗi người, ngươi… Nếu thật sự có chuyện không may xảy ra đến với ngươi, ta sẽ để con của Tiểu Xuyên làm con thừa tự của ngươi, để nó mang họ Cố, để hắn hằng năm đều phải đi tảo mộ cha mẹ ngươi…” Doãn tứ thẩm khóc ào ào
(Chưởng quầy: Thề là bản cô nương không biết nên xếp chữ đoạn bà nội này khóc thế nào nữa, trans thì dịch là bà khóc như cháo loãng….cháo loãng??? Cháo loãng!!! ) 😦
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, xoay tới xoay lui, hướng đến của sổ phòng Ninh Hinh nói: “Tứ thẩm, thẩm đừng nói như vậy. Con sẽ trở về thôi, con muốn đi quân ngũ học chút bản sự, lập chiến công, con trở về sẽ lo chuyện hôn sự, cưới vợ rồi sống bình an qua ngày”
Tuy rằng tất cả mọi người đều không tin vào lời nói của hắn, nhưng giữa nơi không khí đưa tiễn buồn bã thế này, đích thật rất cần những lời như thế.
Ngô Đại Lực là người đầu tiên hưởng ứng: “Đúng, Thanh Sơn huynh, ta cũng chính là nghĩ như vậy. Ta một thân khỏe mạnh lại không có chỗ dùng, theo quân, còn có thể lập chiến công làm rạng danh tổ tông”
Cố Thanh Sơn mím môi yên lặng nghĩ: “Ta không muốn rạng rỡ tổ tông, ta chỉ muốn…Ninh Hinh”
(Tổ tông nhà họ Cố: phản phúc….đồ phản phúc a~~~~~~)
Danh sách chương