Sáng sớm, Ninh Hinh bị đánh thức bởi một tiếng dã thú tru lên sắc nhọn. Nàng còn nghĩ bản thân nghe ở trong mơ, chậm rãi mở to mắt, nhìn sang bên cạnh thì không thấy ai. Nhưng ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng dã thú tru lần nữa, nguyên lai không phải là nàng nằm mơ.
Ninh Hinh vội vàng bò xuống đuôi xe, vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài, thì thấy Cố Thanh Sơn đang cầm cung tên nhắm bắn vào một con lợn rừng to ở đằng kia, bị trúng hai mũi tên nhưng nó vẫn còn chưa chết, nổi điên nhào về phía Cố Thanh Sơn.
"Thanh Sơn ca..." Ninh Hinh sợ đến mức kêu lên một tiếng, sau đó mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng lắc mình tránh né, mũi tên trong tay thẳng tắp bay ra ngoài, cắm vào giữa đầu lợn rừng. Tiếp đó lại là một mũi tên khác bay ra, ở thời điểm con lợn rừng đau quá tính quay đầu bỏ chạy thì cắm ngay vào giữa ót nó.
Con lợn rừng liền ngã quỵ xuống. Ninh Hinh vội vàng nhảy xuống xe, chạy về phía hắn, nắm lấy cánh tay hắn, đánh giá trên dưới, lo lắng hỏi: "Thanh Sơn ca, huynh không sao chứ?"
Nhìn người trong lòng mang vẻ mặt lo lắng cho hắn, Cố Thanh Sơn mỉm cười, ôn nhu nói: "Không có việc gì. Ta không sao. Muội đừng lo."
Con lợn rừng kia vẫn chưa chết, đột nhiên giãy giụa, bốn chân cố sức đứng lên, ngao một tiếng tru thật to. Ninh Hinh nghe thấy sợ đến mức cả cơ thể run lên, chạy nhanh trốn ở phía sau hắn. Cơ hồ cùng lúc với động tác của Ninh Hinh, hắn bước chân lên trước, dùng thân thể mình che chắn cho nàng.
Ai ngờ con lợn rừng kia lần này cố sức đứng lên đã hao hết toàn bộ sức lực của nó, ngã lại trên mặt đất, không còn động đậy. Cố Thanh Sơn thử đi qua thăm dò, dùng chân đá đá vào người nó, không thấy nó phản ứng gì nữa.
"Xem ra nó đã chết, cho dù nó không chết, ta đi lấy con dao lại đây chém vài nhát trên cổ nó cũng tiễn nó về tây thiên. Aiz...muội sao lại không mang giày?" Cố Thanh Sơn cúi đầu phát hiện chân nàng chỉ mang mỗi tất trắng bằng vải bông.
"Muội..." Ninh Hinh cuối đầu nhìn xuống, bỗng nhiên ngây người, "vừa rồi sốt ruột quá nên quên..."
Cô nương xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu đi trở lại xe ngựa. Cố Thanh Sơn ném cung tiễn trong tay sang một bên, bước chân đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, đem người ôm ngang lên.
"A..." Ninh Hinh chưa từng được ôm như vậy, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, sợ đến mức nàng thất thanh hét lên.
"Đồ ngốc, muội đi chân đất về, chân dẫm phải vật sắc nhọn chảy máu thì sao?" Nhẹ nhàng trách cứ nàng một câu, ánh mắt hắn nhìn nàng lại ôn nhu đến mức có thể hóa ra nước.
Đáng tiếc Ninh Hinh không có nhìn đến ánh mắt đó của hắn, mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu dựa vào trước ngực hắn, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Ngực và cánh tay của hắn đều cường tráng, kiến cố, ấm áp, hương vị nam nhân ngập tràn khoang mũi khiến nàng bối rối.
Đáng tiếc, khoảng cách giữa bờ sông với xe ngựa quá gần, chỉ đi mấy chục bước chân là đến, hắn còn không có ôm đủ đâu.
Vô cùng cẩn thận đem nàng thả xuống, Cố Thanh Sơn lấy đôi giày của nàng để ở đuôi xe, ngồi xổm xuống tính giúp nàng mang. Ninh Hinh vội vàng cầm lại giày và nói: "Muội tự mang được."
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng cười: "Muội vội vàng chạy đến như vậy không phải là lo lắng cho ta hay sao, cho nên ta giúp muội mang giày là báo đáp sự quan tâm của muội a."
Ninh Hinh vỗ vỗ cỏ và đất cát bám trên tất, nhanh tay mang giày vào, ấp úng nói: "Không cần... ta... huynh... giống như là đại ca của muội vậy, thấy huynh gặp nguy hiểm, làm sao muội có thể không lo lắng chứ?"
Vẻ mặt của hắn lập tức tái đi, ai muốn làm đại ca của nàng chứ, nàng tự ý nghĩ như vậy có hỏi qua ý kiến của hắn hay chưa? Trong lòng hắn trăm suy nghĩ xoay chuyển lại không dám nói ra. Đành đứng lên đi tìm dây thừng, lại dọn dẹp một khoảng trống ở đuôi xe, dùng dao chặt mấy thanh gỗ lớn, rồi đi khiêng con lợn dừng nặng gần hai trăm cân lại, cột vào đuôi xe.
"Đi thôi. Chúng ta đi đến huyện thành Định Hưng sẽ đem nó bán, hy vọng khi thịt nó còn tươi mà bán được giá tốt." Cố Thanh Sơn thu thập xong con lợn rừng liền nói với Ninh Hinh đang dọn dẹp chăn nệm.
"Thanh Sơn ca, huynh thật lợi hại, con lợn rừng lớn như vậy mà cũng có thể săn được. Nhưng, vì sao nó không ở sâu trong núi mà lại đi ra đây vậy?" Ninh Hinh tò mò hỏi.
"Có lẽ sáng sớm nó đi ra bờ sông uống nước, khi đó ta đang đi giặt vỏ gối vừa đúng lúc gặp phải nó. Aizzz, đúng rồi, vỏ gối của ta..." Lúc ấy hắn mang theo vỏ gối ra bờ sông giặt, vì sợ Ninh Hinh sẽ ngửi thấy mùi hương khác thường, lại nhìn đến một con lợn rừng đang uống nước. Hắn liền đem vỏ gối ném sang một bên, chạy nhanh về xe lấy cung tiễn.
Ninh Hinh gấp chăn nệm ở trên xe, không có chú ý đến chiếc gối ở phía đầu xe bị mất vỏ gối, giờ này nghe hắn nói nàng mới nhìn qua, thì thấy đúng là có một chiếc gối không có vỏ. Quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Thanh Sơn nhặt lên vỏ gối màu đỏ, hướng bờ sông mà đi.
"Thanh Sơn ca, để muội giặt cho, huynh nghỉ một lát đi." Ninh Hinh chạy chậm đuổi theo.
Vốn hắn không tính đi nhanh, thế nhưng vừa nghe nàng nói như vậy, vội vàng chạy nhanh, bàn tay chợt nắm thật chặt vỏ gối giống như sợ bị ai đó cướp đi.
"Không cần, ta tự giặt được rồi." Lúc mới đầu hắn nghĩ bản thân mới vừa trở về liền mua một bộ vỏ gối chăn màu đỏ để có chút may mắn. Lại không nghĩ tới vỏ gối còn có công dụng như vậy, tối hôm qua hắn sợ quần áo bị bẩn, lại sợ làm dơ chăn nệm, ngay lúc đó chỉ có mỗi vỏ gối có thể sử dụng được. Hắn tuổi trẻ cường tráng nên khi làm...khụ... chuyện đó thì ra hơi nhiều. Đỏ trắng đan xen, lại dính dính, nếu để nàng nhìn thấy thì...
Ninh Hinh đi theo phía sau có chút không hiểu, gối mới mua thì tại sao phải giặt chứ? Nếu có bị dơ cũng phải dơ chăn nệm do chân dẫm phải này nọ chứ sao lại dơ vỏ gối được? Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là thái độ của hắn a, không để nàng giặt thì thôi, làm gì mà phải chạy như ma đuổi thế không biết, nàng cũng chưa từng thấy hắn chạy nhanh như vậy bao giờ a, chẳng lẽ nàng so với lợn rừng còn đáng sợ hơn?
Ninh Hinh mang vẻ mặt rối rắm đi lại bờ sông, ngồi xuống tính rửa mặt. Cố Thanh Sơn dùng khóe mắt liếc qua, thấy nàng giơ tay tính vốc nước rửa mặt vội vàng quay sang ngăn cản: "Đừng, Ninh Hinh, muội đi lên phía trên kia mà rửa, đừng rửa chỗ này, ta giặt vỏ gối nên nước bị bẩn."
Bàn tay Ninh Hinh vừa vươn ra đành khựng lại giữa không trung, bỗng nhiên nàng phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ quái.
Mặt của hắn đang đỏ.
Nàng cẩn thận tìm tòi trong kí ức của mình, tựa hồ là chưa bao giờ thấy hắn đỏ mặt a, vì cái gì chỉ giặt có một cái vỏ gối mà mặt lại đỏ thành như vậy?
Jun: Phải chi chương nào cũng ngắn như vậy thì khỏe a, bộ này cả hơn một trăm chương, con đưởng của ta còn dài quá huhu
Ninh Hinh vội vàng bò xuống đuôi xe, vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài, thì thấy Cố Thanh Sơn đang cầm cung tên nhắm bắn vào một con lợn rừng to ở đằng kia, bị trúng hai mũi tên nhưng nó vẫn còn chưa chết, nổi điên nhào về phía Cố Thanh Sơn.
"Thanh Sơn ca..." Ninh Hinh sợ đến mức kêu lên một tiếng, sau đó mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng lắc mình tránh né, mũi tên trong tay thẳng tắp bay ra ngoài, cắm vào giữa đầu lợn rừng. Tiếp đó lại là một mũi tên khác bay ra, ở thời điểm con lợn rừng đau quá tính quay đầu bỏ chạy thì cắm ngay vào giữa ót nó.
Con lợn rừng liền ngã quỵ xuống. Ninh Hinh vội vàng nhảy xuống xe, chạy về phía hắn, nắm lấy cánh tay hắn, đánh giá trên dưới, lo lắng hỏi: "Thanh Sơn ca, huynh không sao chứ?"
Nhìn người trong lòng mang vẻ mặt lo lắng cho hắn, Cố Thanh Sơn mỉm cười, ôn nhu nói: "Không có việc gì. Ta không sao. Muội đừng lo."
Con lợn rừng kia vẫn chưa chết, đột nhiên giãy giụa, bốn chân cố sức đứng lên, ngao một tiếng tru thật to. Ninh Hinh nghe thấy sợ đến mức cả cơ thể run lên, chạy nhanh trốn ở phía sau hắn. Cơ hồ cùng lúc với động tác của Ninh Hinh, hắn bước chân lên trước, dùng thân thể mình che chắn cho nàng.
Ai ngờ con lợn rừng kia lần này cố sức đứng lên đã hao hết toàn bộ sức lực của nó, ngã lại trên mặt đất, không còn động đậy. Cố Thanh Sơn thử đi qua thăm dò, dùng chân đá đá vào người nó, không thấy nó phản ứng gì nữa.
"Xem ra nó đã chết, cho dù nó không chết, ta đi lấy con dao lại đây chém vài nhát trên cổ nó cũng tiễn nó về tây thiên. Aiz...muội sao lại không mang giày?" Cố Thanh Sơn cúi đầu phát hiện chân nàng chỉ mang mỗi tất trắng bằng vải bông.
"Muội..." Ninh Hinh cuối đầu nhìn xuống, bỗng nhiên ngây người, "vừa rồi sốt ruột quá nên quên..."
Cô nương xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu đi trở lại xe ngựa. Cố Thanh Sơn ném cung tiễn trong tay sang một bên, bước chân đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, đem người ôm ngang lên.
"A..." Ninh Hinh chưa từng được ôm như vậy, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, sợ đến mức nàng thất thanh hét lên.
"Đồ ngốc, muội đi chân đất về, chân dẫm phải vật sắc nhọn chảy máu thì sao?" Nhẹ nhàng trách cứ nàng một câu, ánh mắt hắn nhìn nàng lại ôn nhu đến mức có thể hóa ra nước.
Đáng tiếc Ninh Hinh không có nhìn đến ánh mắt đó của hắn, mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu dựa vào trước ngực hắn, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Ngực và cánh tay của hắn đều cường tráng, kiến cố, ấm áp, hương vị nam nhân ngập tràn khoang mũi khiến nàng bối rối.
Đáng tiếc, khoảng cách giữa bờ sông với xe ngựa quá gần, chỉ đi mấy chục bước chân là đến, hắn còn không có ôm đủ đâu.
Vô cùng cẩn thận đem nàng thả xuống, Cố Thanh Sơn lấy đôi giày của nàng để ở đuôi xe, ngồi xổm xuống tính giúp nàng mang. Ninh Hinh vội vàng cầm lại giày và nói: "Muội tự mang được."
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng cười: "Muội vội vàng chạy đến như vậy không phải là lo lắng cho ta hay sao, cho nên ta giúp muội mang giày là báo đáp sự quan tâm của muội a."
Ninh Hinh vỗ vỗ cỏ và đất cát bám trên tất, nhanh tay mang giày vào, ấp úng nói: "Không cần... ta... huynh... giống như là đại ca của muội vậy, thấy huynh gặp nguy hiểm, làm sao muội có thể không lo lắng chứ?"
Vẻ mặt của hắn lập tức tái đi, ai muốn làm đại ca của nàng chứ, nàng tự ý nghĩ như vậy có hỏi qua ý kiến của hắn hay chưa? Trong lòng hắn trăm suy nghĩ xoay chuyển lại không dám nói ra. Đành đứng lên đi tìm dây thừng, lại dọn dẹp một khoảng trống ở đuôi xe, dùng dao chặt mấy thanh gỗ lớn, rồi đi khiêng con lợn dừng nặng gần hai trăm cân lại, cột vào đuôi xe.
"Đi thôi. Chúng ta đi đến huyện thành Định Hưng sẽ đem nó bán, hy vọng khi thịt nó còn tươi mà bán được giá tốt." Cố Thanh Sơn thu thập xong con lợn rừng liền nói với Ninh Hinh đang dọn dẹp chăn nệm.
"Thanh Sơn ca, huynh thật lợi hại, con lợn rừng lớn như vậy mà cũng có thể săn được. Nhưng, vì sao nó không ở sâu trong núi mà lại đi ra đây vậy?" Ninh Hinh tò mò hỏi.
"Có lẽ sáng sớm nó đi ra bờ sông uống nước, khi đó ta đang đi giặt vỏ gối vừa đúng lúc gặp phải nó. Aizzz, đúng rồi, vỏ gối của ta..." Lúc ấy hắn mang theo vỏ gối ra bờ sông giặt, vì sợ Ninh Hinh sẽ ngửi thấy mùi hương khác thường, lại nhìn đến một con lợn rừng đang uống nước. Hắn liền đem vỏ gối ném sang một bên, chạy nhanh về xe lấy cung tiễn.
Ninh Hinh gấp chăn nệm ở trên xe, không có chú ý đến chiếc gối ở phía đầu xe bị mất vỏ gối, giờ này nghe hắn nói nàng mới nhìn qua, thì thấy đúng là có một chiếc gối không có vỏ. Quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Thanh Sơn nhặt lên vỏ gối màu đỏ, hướng bờ sông mà đi.
"Thanh Sơn ca, để muội giặt cho, huynh nghỉ một lát đi." Ninh Hinh chạy chậm đuổi theo.
Vốn hắn không tính đi nhanh, thế nhưng vừa nghe nàng nói như vậy, vội vàng chạy nhanh, bàn tay chợt nắm thật chặt vỏ gối giống như sợ bị ai đó cướp đi.
"Không cần, ta tự giặt được rồi." Lúc mới đầu hắn nghĩ bản thân mới vừa trở về liền mua một bộ vỏ gối chăn màu đỏ để có chút may mắn. Lại không nghĩ tới vỏ gối còn có công dụng như vậy, tối hôm qua hắn sợ quần áo bị bẩn, lại sợ làm dơ chăn nệm, ngay lúc đó chỉ có mỗi vỏ gối có thể sử dụng được. Hắn tuổi trẻ cường tráng nên khi làm...khụ... chuyện đó thì ra hơi nhiều. Đỏ trắng đan xen, lại dính dính, nếu để nàng nhìn thấy thì...
Ninh Hinh đi theo phía sau có chút không hiểu, gối mới mua thì tại sao phải giặt chứ? Nếu có bị dơ cũng phải dơ chăn nệm do chân dẫm phải này nọ chứ sao lại dơ vỏ gối được? Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là thái độ của hắn a, không để nàng giặt thì thôi, làm gì mà phải chạy như ma đuổi thế không biết, nàng cũng chưa từng thấy hắn chạy nhanh như vậy bao giờ a, chẳng lẽ nàng so với lợn rừng còn đáng sợ hơn?
Ninh Hinh mang vẻ mặt rối rắm đi lại bờ sông, ngồi xuống tính rửa mặt. Cố Thanh Sơn dùng khóe mắt liếc qua, thấy nàng giơ tay tính vốc nước rửa mặt vội vàng quay sang ngăn cản: "Đừng, Ninh Hinh, muội đi lên phía trên kia mà rửa, đừng rửa chỗ này, ta giặt vỏ gối nên nước bị bẩn."
Bàn tay Ninh Hinh vừa vươn ra đành khựng lại giữa không trung, bỗng nhiên nàng phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ quái.
Mặt của hắn đang đỏ.
Nàng cẩn thận tìm tòi trong kí ức của mình, tựa hồ là chưa bao giờ thấy hắn đỏ mặt a, vì cái gì chỉ giặt có một cái vỏ gối mà mặt lại đỏ thành như vậy?
Jun: Phải chi chương nào cũng ngắn như vậy thì khỏe a, bộ này cả hơn một trăm chương, con đưởng của ta còn dài quá huhu
Danh sách chương