Tìm được người thân rồi, từ nay về sau không còn là đứa trẻ hoang không ai quản.

Bây giờ đã muộn, không thể trở về gian nhà nhỏ bên bờ đê, ca ca để nàng vào ở một tòa viện vừa to vừa xinh đẹp, nàng thoải mái hưởng thụ một đêm, ngày hôm sau mới trở lại tìm Tiểu Tứ.
Tuyết tạm ngưng nhưng bầu trời vẫn xám xịt, hạ nhân trong phủ đưa nàng đến bờ đê, nàng xuống kiệu, đập vào mắt là quang cảnh đìu hiu, màu nước sông cũng giống hệt như màu trời, không phân biệt nổi đâu là mây, đâu là mặt nước.
Ma ma hầu hạ cong eo tới dìu nàng, “Cô nương, thời tiết không tốt, gió lại to, cô nương vẫn nên ở lại trong kiệu chờ, để thuộc hạ đi tìm là được.”
Nguyệt Hồi lại lắc đầu, “Tiểu Tứ nhà ta gan nhỏ, thấy người đeo đao khắp eo sẽ sợ hãi, bọn họ la lên hét xuống, không chừng dọa nó đến mức nhảy sông.”
Thằng bé kia miệng lưỡi lem lẻm, bởi vì có một tỷ tỷ kết nghĩa là nàng che chở, cho nên mới nuôi ra một tật xấu thích ức hiếp người nhà, tuy có đôi khi người chê chó ghét nhưng Nguyệt Hồi vẫn tận tâm tận lực chăm nom nó.

Đều là xuất thân nghèo khổ, nâng đỡ lẫn nhau sống được đến từng này, quả thực chẳng hề dễ dàng.
“Mọi người chờ ở đây, tôi tự mình đi.” Nguyệt Hồi dặn dò một tiếng, ôm túi sưởi tự đi lên phía bờ đê.
Nơi mép sông không có gì che chắn, gió còn to hơn một chút so với trên bờ.

Nhớ lại trước kia, gió Tây Bắc quật táp không khác gì phóng dao, thậm chí còn chẳng dám thò đầu ra.

Bây giờ thì sao, ăn mặc ấm áp, có áo khoác thật dày, trên trán còn đeo ngọa thố(*), qua khóe mắt chỉ thấy từng đợt lông tơ đón gió phấp phới lay động, buốt giá không thấm qua được áo lông chồn, cả người được bao bọc như đang đứng trong một căn phòng đốt lò than.
Tiểu Tứ mà thấy nàng biến hóa thành cái dạng này, không biết sẽ kinh ngạc thế nào đây.

Nguyệt Hồi nhe răng cười rộ lên, không chừng còn có thể hù nó giật bắn.
Càng nghĩ càng vui, nàng rảo bước tiến về phía trước.


Túp lều của bọn họ nằm trên một bán đảo có ba mặt giáp nước, bởi vì sống ở đó lâu rồi, mỗi năm sửa sang một ít, lấy rào tre cắm chỗ nọ chống chỗ kia, trông cũng ra hình một căn phòng nhỏ.

Nguyệt Hồi hào hứng chạy vào nhà mà chẳng thấy ai, không khỏi hụt hẫng, lầm bầm trong miệng, “Đúng là tiểu tử vô lương tâm, lại mò đi đâu rồi không biết!”
Nhà xây hướng về phía đông, đầu hồi phía nam chắn gió, khi trời lạnh, cả hai đều thích ra đó phơi nắng, nàng vòng qua tìm kiếm, không ngờ Tiểu Tứ thực sự đang ở đằng kia, trong tay cầm một xấp tiền giấy, ủ rũ đứng, trông rất cô đơn lẻ loi.
Có lẽ nó cho là nàng đã chết, Nguyệt Hồi phiền muộn nghĩ, còn coi như có lương tâm, vẫn biết đốt tiền giấy cho nàng.
Nàng thanh giọng gọi nó một tiếng, tiểu tử kia vừa quay đầu thì lập tức ngẩn ra, ánh mắt sáng lên, “Nguyệt tỷ, tỷ đi cả đêm không về, thực sự làm thiếp cho người ta rồi ư?”
Dù sao cách ăn mặc hôm nay của nàng không hề bình thường, áo vạt cân màu ngà thêu hoa, váy mã diện lụa hoa đỏ thẫm dệt tơ vàng, bên ngoài khoác áo lông chồn màu xám, chỉ riêng một thân trang phục này đã bằng số tiền bọn họ kiếm trong ba năm.
Nguyệt Hồi xì một tiếng: “Đệ không nghĩ tốt cho ta một chút được hả?” Vừa nói vừa nhìn xấp tiền giấy trong tay nó, “Đây là cho ta?”
Tiểu Tứ gật đầu, “Tỷ bị phiên tử bắt đi, đệ chờ ngoài cổng nha môn Đông Xưởng suốt một đêm mà chẳng thấy tỷ ra, đoán chừng phải tới tám phần tỷ đã mất mạng rồi.

Chúng ta là tỷ đệ kết nghĩa, đệ phải gửi cho tỷ một ít tiền đi đường, để tỷ xuống đó còn được dư dả chút đỉnh.

Nhưng mà bây giờ không cần đến nữa…” Dứt lời thì gió nổi lên, Tiểu Tứ buông tay, những tờ tiền giấy sắc vàng thuận gió bay đi như những bánh ngô tròn tròn nho nhỏ, vãi đầy mặt sông, Tiểu Tứ chà xát đôi tay, “Chúng ta đi vào thôi, bên ngoài lạnh quá.”
Làm sao mà có thể từ nghèo rớt mồng tơi lại trở thành bộ dáng mặc vàng đeo bạc hiện tại, cái này cần phải nói rõ ràng ra, Nguyệt Hồi kể lại chuyện ngày hôm qua cho nó, thêm thêm bớt bớt vài chỗ, cuối cùng tiếc nuối dậm chân kêu gào: “Một người xinh đẹp như vậy, thế nào mà lại là ca ca cơ chứ, làm ca ca quá đáng tiếc, quá là đáng tiếc mà…”
Tiểu Tứ luôn biết nàng háo sắc, nghe nỗi phiền muộn của nàng thì líu lưỡi, “Người ta là người nhà của tỷ, tỷ dám nổi tà niệm với ca ca, tỷ còn là con người hả?”
Nguyệt Hồi nghe xong thì tức giận, hùng hổ đáp: “Ta còn nổi tà niệm với đệ đệ nữa đấy, bớt nói nhảm, mau dọn đồ rồi đi với ta.”
Nàng tung chân đá lại đây, Tiểu Tứ bị đá, hậm hực vuốt mũi.

Cái buồng được gọi là nhà chỉ vỏn vẹn bốn bức tường, không có gì để dọn, Tiểu Tứ xoay quanh hai vòng, quay lại hỏi: “Tỷ muốn đưa đệ đi đâu?”
Cái này còn phải hỏi sao, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Nguyệt Hồi nói: “Ta tìm được người thân rồi, không thể để mặc đệ được.

Đến tuổi này vẫn có thể đi học, nếu thực sự học không vào thì kiếm một chân nhập ngũ, dù sao vẫn hơn khiêng muối cạnh bờ đê.”
Tiểu Tứ là tạng người tay dài chân dài, lớn lên trông cứ như cái sào, mỗi khi nhìn nó vác bao muối bước lên bậc thang lại thấy lắc lư, làm người ta chỉ muốn chạy ra lau mồ hôi cho nó.
Thực ra Tiểu Tứ cũng không phải làm việc nặng gì nhiều, một đứa bé có thể bị Nguyệt Hồi nhặt về, chắc chắn là phải có gương mặt đẹp rồi.

Theo lời Nguyệt Hồi nói thì là thế này, “Cuộc sống vốn gian nan, nhặt một đứa bé xấu xí về để làm ta buồn nôn chắc, ta làm sao mà nghĩ quẩn vậy được.” Tiểu Tứ là kiểu người dù dãi nắng dầm mưa thì da dẻ vẫn không hề bị thô ráp, người khác phơi nắng đều đen sạm hết cả, còn nó để vai trần vẫn trắng như thịt luộc, xen lẫn trong đám người nhem nhuốc thực sự không phù hợp.

Ngựa đẹp xứng với yên đẹp, chờ Tiểu Tứ lớn hơn một chút, nàng sẽ xin ca ca kiếm cho nó một bộ trang phục Cẩm Y Vệ mặc vào, nó có tiền đồ rồi, cũng không uổng công ngày nhỏ nuôi nấng.
Tiểu Tứ chỉ nhặt lấy hai bộ quần áo rồi theo nàng ra cửa.

Đeo tay nải lên, cắm hai tay áo vào nhau đưa mắt nhìn trời, sợi bông xước ra trên vạt áo bay phất phới, “Tỷ nói xem, liệu đệ có thể là con riêng của một vị Vương gia nào đó không? Chưa biết chừng ngày nào đó cũng có người tìm tới cửa, dập đầu mời đệ trở về nhận tước.”
Nguyệt Hồi liếc nó một cái, “Nằm mơ được cũng là chuyện tốt, làm khổ ngài ngày trước phải đi theo ta, chờ tương lai nhận tước rồi ngài đừng quên đến chuộc thân cho ta đấy.”
Tiểu Tứ nghe xong thì đốp lại, “Đệ cũng đâu có bán tỷ.”
Nguyệt Hồi trừng mắt, “Từ khi năm tuổi đệ đã đến ở với ta, là ta kéo theo đệ lớn lên, làm sao mà không cần chuộc thân? Đệ làm Vương gia rồi mà còn keo kiệt như thế, ít nhất cũng phải đưa đến cho ta ba vạn lượng bạc, báo đáp công ơn dưỡng dục của ta.”
Lần này Tiểu Tứ không còn lời để nói, có trời mới biết là ơn dưỡng dục gì, quả thật từ trước chín tuổi là chạy theo sau đuôi nàng, nhưng từ chín tuổi trở đi nó đã biết nhặt phân đãi đá cho người ta, miễn cưỡng kiếm được chút cơm ăn.

Ngược lại là nàng đó, học theo đám người đi buôn, lỗ thì nhiều lãi thì ít, khi nghèo nhất còn chẳng kiếm nổi cái màn thầu, vẫn là nó tiết kiệm đồ ăn tiếp tế cho nàng.

Cô nương yêu sĩ diện, đến chết vẫn đòi công lao, Tiểu Tứ lắc đầu, dù sao cũng không nói lại nàng.


Cái gì mà Vương gia, nhận tước, ba vạn lượng, tất cả đều chỉ là mơ mộng hão huyền, chỉ đùa theo nàng vậy thôi.
“Vâng vâng vâng, không chỉ ba vạn lượng, đệ còn phải xây cho tỷ một tòa viện tam tiến, cả thân mình cũng đưa cho tỷ luôn.” Nó khảng khái nói, ngẫm lại cũng thấy như vậy khá tốt.
Nguyệt Hồi vén mành kiệu lên, ghét bỏ nhìn nó, “Người thì gầy mà ăn rõ nhiều, cuối cùng ba vạn lượng bị đệ ăn hết, nghĩ ta ngốc phỏng?”
Hai người ồn ào đã quen, cả một đường chí choé trở lại phủ Đề đốc.
Phủ Đề đốc lúc ban ngày trông lại càng cao lớn khí phái hơn cả khi tối, cái trâm cửa(*) này, hàng câu đối này, tất cả đều được xây theo quy cách thường dân không thể bì kịp, ngay cả bệ đá xuống ngựa(*) cũng được mài nhẵn thín vuông vức, không có lấy một chút qua loa.
Tiểu Tứ nhìn cánh cổng đỏ thẫm mà thổn thức: “Những nơi như thế này, chúng ta chỉ cần đứng lại nhiều thêm một chốc là có thể thành tội chém đầu luôn.”
Nhưng nay đã khác xưa, bây giờ không những có thể đứng, ngay cả Chưởng sự bên trong cũng tự mình ra đón.
Trong phủ Lương Ngộ cơ bản đều dùng thái giám, thái giám không có vướng bận, làm việc lại càng tinh tế hơn người thường.

Chưởng sự nơi này tên Tào Điện Sinh, vốn là Tùy đường ở Tư Lễ Giám, phạm chút lỗi nhỏ khi Uổng Chẩn vẫn còn tại chức, suýt nữa bị đánh chết, Lương Ngộ cầu tình, xin được đưa y đến phủ giúp trông nhà.

Tào Điện Sinh là người có ân tất báo, mấy năm nay làm việc cẩn trọng, càng thêm chu đáo hơn cả khi ở trong cung.

Từ khi Nguyệt Hồi ra cửa đã lưu ý, đám người vừa trở về, còn chưa đến đầu ngõ đã tự mình dắt thuộc hạ ra nghênh đón, không lệch chút nào.
“Cô nương.” Tào Điện Sinh rũ tay cười nói, “Trời còn lạnh, cô nương ra ngoài lâu vậy rồi, mau mau vào phòng sưởi ấm thôi, nếu không sẽ bị cảm mất.”
Nhà Tào Điện Sinh nghèo, ngay từ nhỏ đã tịnh thân, bởi vậy giọng y khi nói chuyện rất đỗi nhẹ nhàng, còn lộ ra chút ôn tồn.

Nhận thức của Nguyệt Hồi về thái giám đều dừng lại ở những đại thái giám ác ôn trước kia, không hề biết ngoài lộng quyền ra, bọn họ còn có một mặt cẩn thận đến vậy.

Trong lòng vẫn đang lo lắng hôm qua ca ca không cho nàng và Tiểu Tứ được cùng ăn cùng ở, Tào Điện Sinh đã giúp nàng nghĩ ra một biện pháp rất ổn thỏa, “Tiểu nhân bày cơm trong hoa sảnh phía tây, ở giữa giăng một tấm bình phong ngăn cách, sẽ không nhìn thấy lẫn nhau.

Bởi vì cô nương mới trở về, vị tiểu gia này lại mới đến, cho nên hôm nay có thể đặc biệt châm chước, lần sau thì không thể nữa đâu.

Hai vị đi thay quần áo, ma ma quản giáo trong cung phụng mệnh Đốc chủ đã đến rồi, lát nữa cô nương dùng cơm sẽ tới hầu hạ.”
Trước kia lang thang, chẳng ai để bụng nàng tồn tại thế nào, đến bây giờ lại phải dạy dỗ từ đầu, hẳn là vì hôm qua ca ca đã thẩm tra hành động lời nói của nàng, hôm nay mới sốt ruột sai người đến đây dạy dỗ.
Nguyệt Hồi ngượng ngùng đồng ý, liếc nhìn Tiểu Tứ thì thấy nó làm mặt quỷ, rõ ràng là rất có lòng hóng hớt đây mà.

Cũng đúng thôi, mấy năm nay bọn họ đâu có bữa cơm nào đứng đắn ra hồn, kiếm được miếng ăn tốt lắm rồi, nào để tâm cái gì mà quy củ thể thống.
Con người Nguyệt Hồi ngoại trừ tham của háo sắc ra thì vẫn có được một điểm tốt, chính là nói lời giữ lời.

Đã đồng ý rồi, học thì học thôi, người có quy củ thì mới có thể diện, vì thế nàng chỉ tay về hướng Tiểu Tứ, “Đệ cũng phải chú ý nghe cho ta, sau này đi làm việc phải tiếp đón người khác, đừng có mà gây ra trò cười.”
Trên bàn cơm còn có bao nhiêu quy củ được chứ, đơn giản chính là ăn, hẳn không khó đối phó.

Nàng chuẩn bị sẵn sàng ngồi trong hoa sảnh, Tào Điện Sinh bố trí cho nàng bốn nha đầu đứng thành hàng ở sau bàn, trên cái bàn trước mặt bày đầy món ăn, nhưng khi giơ đũa lên nàng lại không biết nên xuống tay từ đâu.
Ma ma quản giáo đứng một bên, dù sao cũng là người chuyên dạy dỗ người khác, dẫu đang mỉm cười nhưng mỗi cử chỉ biểu cảm đều mang theo uy nghiêm, chắp tay nói: “Cô nương, nô tỳ phụng mệnh Chưởng ấn, cả gan tới chỉ điểm cho cô nương đôi điều, nếu có chỗ nào không phải, mong cô nương thứ lỗi.”
Lời kia vừa thốt ra là biết ngay muốn tiên lễ hậu binh(*), Nguyệt Hồi bỗng phát hiện hóa ra ngay cả cách dùng đũa như thế nào nàng cũng không biết.
(*) Có nghĩa là trước tiên dùng phép tắc giảng dạy, nếu không được thì dùng đến thủ đoạn mạnh hơn (bạo lực chẳng hạn).
Thật vất vả vươn tay ra, đầu đũa vừa chạm mép đĩa ma ma liền lên tiếng, “Nếu là ăn cơm thì ai ai cũng biết, nhưn ăn như thế nào cho ra dáng thì cần chú ý rất nhiều.


Khi ăn không được chép miệng, uống canh không được phát ra tiếng, đây là điều trước nhất.

Không được cắm đũa lên bát cơm, chỉ có cơm cúng mới cắm như thế, không may mắn.

Khi cầm đũa không thể để bát đũa chạm nhau gây tiếng vang, chỉ có ăn mày mới gõ bát, người có quy củ sẽ không làm vậy.”
Nguyệt Hồi nghe xong thì ứ nghẹn, cẩn thận gắp một cánh bách hợp, bởi vì đĩa bách hợp hơi xa, gắp xong mới thấy không thích hợp lắm, quả nhiên lại bị ma ma giáo huấn.
“Khi gắp đồ ăn chỉ được lấy những thứ gần mình, không được vươn người qua bàn, điểm này cô nương phải nhớ kỹ.

Trong cung có quy củ khi các chủ tử dùng bữa, đồ ăn ngon đến mấy cũng chỉ nếm ba đũa, tuy trong dân gian không bắt buộc, nhưng gắp tới gắp lui sẽ rất bất nhã, càng không nói đến vươn người qua mặt bàn duỗi tay gắp món xa.”
Đồ ngon mà lại không thể ăn nhiều, điều này thực sự tra tấn người ta.

Nguyệt Hồi nhìn khắp bàn, chỗ xa thì không cho với, thế thì còn bày ra nhiều như vậy làm gì, cứ xếp thành một hàng có phải là xong rồi không!
Nàng thở dài, ăn thức ăn mà lại có bao nhiêu chú ý, nhưng mà ăn cơm thì vẫn được chứ nhỉ! Nàng cúi vục đầu nhấc đũa, còn chưa kịp chạm cơm thì ma ma lại cười, “Cô nương, khi ăn cơm không thể gảy đũa, phải bưng bát cơm lên, ngón cái thủ sẵn bên miệng bát, bốn ngón còn lại giữ dưới đáy bát.

Có người thích đặt cả bàn tay dưới đáy bát, đó là do không dạy dỗ tốt, nếu vào một nhà có gia giáo, người lớn mà thấy trẻ con làm vậy thì lập tức có một cái đế giày bay đến rồi.”
Ngay cả việc ăn nàng cũng chồng chất lỗi sai, đồ ăn ngon mấy cũng hết thấy thèm, mặt ủ mày ê, “Bảo sao các tiểu thư đều không mập, thì ra mỗi ngày đều bị đói, ăn không đủ no.

Sống như thế thì còn gì vui, phải uống chén rượu to, nhai đầy mồm thịt, vậy mới sung sướng.”
Thứ luận điệu vớ vẩn này đúng là ít được nghe thấy, những cô nương có thể tiến cung đều là con nhà gia giáo, chưa từng oán hận sẽ bị quy củ làm cho đói chết.

Ma ma ngại với Lương Ngộ không dám bắt bẻ, chỉ hàm súc đáp lại: “Lương chưởng ấn đã phó thác nô tỳ, ấy là coi trọng nô tỳ, cho nên nô tỳ cần thiết phải nói những lời không xuôi tai cho cô nương hiểu, sau này ra ngoài mới không bị người ta bàn tán sau lưng.”
“Nhưng mà tôi muốn ăn đĩa cá hấp Võ Xương kia thì phải làm sao?”
Ma ma đáp: “Ăn cá không được lật người, cô nương cũng phải ghi nhớ…”
Quy củ quá nhiều quá phức tạp, chỉ sợ cả đời không học nổi mất, trong khi nàng than thở nhìn một bàn đầy đồ ăn, đằng bên kia bình phong lại vang lên tiếng lách cách, Tiểu Tứ căn bản là không thèm nghe, chắc chắn nó đang ăn như hổ vồ, vì thế mà Nguyệt Hồi lại càng thêm khổ sở.
Trăm mối lo che mờ tầm mắt, nàng phải phân tán tinh lực mới có thể ngăn chặn con sâu đói lại.

Bên ngoài hoa sảnh là một tiểu viện lả lướt, còn có núi giả chồng chất những đá Thái Hồ, tuyết yên lặng phủ xuống mái ngói, trước mắt mơ mơ màng màng.
Xuyên qua màn tuyết trắng, bỗng nhiên phát hiện ở hành lang phía đối diện có một người đang đứng, khoác áo choàng lông báo màu đen, hai bên mũ ô sa thêu viền vàng, làm cho gương mặt ấy càng được tôn lên trong sáng dị thường.

Hắn đang nhìn về hướng này, mang theo chút ý cười, giữa hàng lông mày có một loại hương vị hiền lành từ bi.
Ma ma quản giáo lập tức im miệng, cúi đầu thối lui sang bên, cuối cùng Nguyệt Hồi cũng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy hăng hái gọi một tiếng “ca ca”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện